Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 26

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu 
Beta: MarS

Chương 26: Mâu thuẫn.



Ngày hôm sau, Cao Giai xuất hiện ở công ty, Từ Duệ thở dài nhẹ nhõm, thời gian hắn làm trợ lý không ngắn, cũng biết chuyện gì nên hỏi chuyện gì không nên. Nhưng mà có ông chủ thế này, thường xuyên không thấy bóng dáng, quả thật cũng thực khiến người ta điên đầu.

“Đây là văn kiện tích tụ lại trong khoảng thời gian này, có thể xử lý đều đã xử lý, còn lại phải do anh tự mình lo liệu.” Từ Duệ đem một chồng tư liệu thật dày đặt xuống, đứng ở một bên ung dung nhìn y.

Cao Giai nhìn núi văn kiện, sửng sốt một chút, nhíu mày nói: “Tìm người nào phụ trách quyết định là được rồi. Đúng rồi, đặt cho tôi hai vé máy bay, có thể trong tuần tới tôi cũng sẽ không tới công ty.”

Từ Duệ sửng sốt giây lát, cuối cùng không nhịn được, “Dự án đầu tư lần trước còn chưa có tiến triển, bên kia nôn nóng muốn gặp anh.”


Cao Giai đầu cũng không ngẩng lên, “Vậy để họ chờ, nếu chờ không được thì có thể tìm người khác. Còn có, tôi tìm cậu tới là để thay tôi làm việc, không phải thay tôi nhiều chuyện.”

Từ Duệ hơi ngẩn ra, biểu tình vô cùng bình tĩnh, hắn ôm lấy văn kiên vừa đặt xuống, mở miệng nói: “Tôi đảm đương chức vị trợ lý, không phải đảm đương tổng tài.”

Cao Giai nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng mỉm cười, gật gật đầu, “Cậu nói đúng. Như vậy được rồi, trong khoảng thời gian tôi đi vắng này, phiền cậu thay tôi làm tổng tài một phen.” Cao Giai liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Buổi chiều bốn giờ tôi sẽ đi, cậu còn có nửa giờ theo tôi giao nhận công việc.”

Từ Duệ nhíu mày, “Tôi có thể hỏi một vấn đề không?”

Cao Giai khiêu mi, “Cứ hỏi. Nhưng tôi không cam đoan sẽ trả lời.”
“Xin hỏi những chuyện ngài đang làm so với việc công ty thực sự còn quan trọng hơn sao? Còn nữa, mong ngài làm ơn bảo đảm di động có thể kết nối được trong mọi thời điểm.”

Cao Giai nghe xong, trên mặt mang theo tiếu ý, trông có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, hồi đáp, “Bồi tiểu tình nhân xem băng đăng, cậu cảm thấy việc này quan trọng hay không? Còn nữa, di động của tôi nếu gọi không được, nghĩa là không hy vọng bị quấy rầy.”
Từ Duệ mở to hai mắt nhìn y, bất khả tư nghị (khó tin) trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Hắn không biết lời này có phải Cao Giai nói đùa hay không, nếu không phải, okay, quá tuyệt, Cao Giai thành công đảo lộn toàn bộ nhận thức cùng hiểu biết của hắn về Cao Giai từ trước tới nay.

Cao Giai khoát tay, “Cậu còn 25 phút.”

Từ Duệ trầm mặc nhìn y trong chốc lát, ôm văn kiện xoay người đi ra ngoài.

Cao Giai mở máy tính kiểm tra mail, sau khi xem xong tiện tay xóa đi, bao gồm cả thư mục trong thùng rác.

Sau đó Trương Lập Quyền gọi tới.

“Lão đại, anh có muốn rời đi vào lúc này hay không?” Hiển nhiên, Trương Lập Quyền lúc này cũng gấp như kiến bò trên chảo nóng.

Cao Giai vẫn giữ nguyên một dáng thấy chết không sờn, trên mặt vẫn duy trì biểu tình chẳng có chuyện gì đáng ngại. Cao Giai nói: “Tôi vẫn luôn tin tưởng năng lực của anh.”

Trương Lập Quyền muốn khóc, “Xin anh đó, tình huống hiện tại nếu muốn duy trì ổn định trong một tháng thì tôi kiểu gì cũng phải mất một lớp da. Hiện tại Ngũ gia bên kia cũng loạn, người tìm chúng ta gây phiền toái cũng nhiều. Các anh em muốn ăn muốn uống, địa bàn của chúng ta làm sao cứ để loạn lạc mãi như này được?”
Cao Giai cách điện thoại cười cười, “Anh nói xem, lúc trước những thủ hạ này của chúng ta là thu phục như thế nào?”

Trương Lập Quyền sửng sốt, không nói chuyện.

Cao Giai thở dài, “Vẫn câu nói kia, có tiền mới là chủ.”

“Đã biết.” Trương Lập Quyền hít sâu một hơi, “Tôi cùng Khôn ca đều đã đàm phán với bên Ngũ gia rồi, mấy lão già đều động tâm. Tuy nhiên mấy hoạt động xấu của chúng ta lặp lại quá nhiều lần. Suy cho cùng, uy tín của Ngũ gia khắp nơi đều biết.”

“Nếu không, anh nghĩ rằng lúc này tôi và anh ra ngoài là vì cái gì? Ngũ gia bên kia anh không cần nhọc lòng.”
Gừng càng già càng cay, Trương Lập Quyền vẫn là không thể không cảm thán một câu. Hắn học nhiều năm như vậy cũng chỉ học được cái mã bên ngoài.

“Nhưng mà …. Bên ngoài lời đồn lan nhanh như vậy, nơi nơi đều tìm hai anh em Lộ Diêu, anh hiện tại mang theo người ra ngoài, sẽ không quá huênh hoanh chứ?”

Cao Giai thở dài, “Anh cho rằng tôi thật sự sợ Tần Ngũ gia biết Lộ Diêu ở chỗ tôi sao? Chờ thời cơ đến, ông ta không uy hiếp đến tôi, Lộ Diêu cũng sẽ không dùng tới.”

Trương Lập Quyền sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười khổ một tiếng, “Vậy được rồi, bên kia tôi sẽ phái thêm vài người đi theo.” Hắn chợt nhớ tới ngày đó ở biệt thự, tịch mịch giăng kín trong mắt Lộ Diêu, cứ như đã đem toàn bộ tâm tư đặt lên một người đàn ông.

Hắn có điểm nhịn không được muốn khuyên nhủ cậu, nhưng cũng không biết nên đứng trên lập trường nào. Kể cả lúc này đây, hắn cũng có thể dự đoán trước được vài điều. Nhưng là, việc này cùng hắn không có can hệ gì, ai thích ai, không phải một bên nguyện đánh, một bên nguyện chuốc lấy khổ cũng sẵn sàng chịu đựng hay sao?

Cao Giai đáp một tiếng, cúp điện thoại.

Bốn giờ kém năm phút Từ Duệ lại vào văn phòng Cao Giai, cầm hai phần văn kiện để y ký tên, sau đó thông báo cho y về thời gian chuyến bay.

Cao Giai đúng giờ rời đi, có chút vội vàng.

Cao Giai đến biệt thự cũng đã không còn sớm, Lộ Diêu đang chơi game online, y nhìn hành lý đã sắp xếp xong đâu vào đấy trong phòng ngủ, nhịn không được mà hơi mỉm cười.

Lộ Diêu tắt máy tính chạy đến phòng ngủ, thấy Cao Giai đang thay quần áo, liền hỏi: “Hành lý của anh đâu?”

“Ngày mai sẽ có người đưa đến sân bay.”

“Ồ. Đúng rồi, chúng ta còn chưa từng chụp ảnh chung, em có mang máy ảnh theo, nhưng không ngờ nặng như vậy.”


Cao Giai thuận miệng nói: “Yên tâm, sẽ có người xách hành lý cho cậu.”

Lộ Diêu sửng sốt, “Ai vậy? Chằng lẽ không phải chỉ có hai người chúng ta?”

Cao Giai cầm áo khoác treo lên, “Đúng là chỉ có hai chúng ta, nhưng còn có vệ sĩ.”

Lộ Diêu thực kinh ngạc, trong lòng bắt đầu có chút lo lắng. Không thể trách cậu suy nghĩ miên man, những người lăn xả trong thế giới ngầm, lại càng không dám bại lộ hành tung, sợ bị kẻ thù hại. Chỉ là Cao Giai bình thường ra ra vào vào, mặc dù số lần rất ít, thế nhưng bên người cũng không thấy có vệ sĩ.

“Rất nguy hiểm sao? Nếu nguy hiểm vậy, chúng ta vẫn là đừng ra ngoài. Thật ra em cũng không phải đặc biệt muốn xem băng đăng.”

Cao Giai bật cười, không mong đợi chắc chắn là giả, nói dối cũng không biết đường nói. Túi hành lý kia của Lộ Diêu, nói không chừng đã đóng gói xong từ đời nào rồi.

“Cậu khẩn trương cái gì? không việc gì hết. Tôi đều sắp xếp ổn thỏa rồi. với lại, tôi đi cũng không phải chỉ vì mỗi mình cậu.”

Lộ Diêu gật gật đầu, “Vâng.”

Cao Giai sờ sờ đầu cậu, cười cười, “Chuyến bay là buổi chiều ngày mai, có thể ngủ muộn một chút.”

Lộ Diêu cười tủm tỉm nhìn y, vươn tay đem bàn tay trên đầu xuống đặt ở trên lưng, sau đó bước đến ôm lấy eo Cao Giai, “Em mỗi ngày đều ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy, nhưng còn anh, có phải thật lâu rồi không nghỉ ngơi hay không?”

Cao Giai nghĩ nghĩ, từ lần cùng Lộ Diêu cùng nhau ngủ nướng đến bây giờ, đã bao lâu rồi? “Sinh hoạt bình thường của cậu không khác gì heo, sao cũng không thấy cậu thêm được chút thịt nào?” Nói xong, Cao Giai được thế nhéo nhéo eo cậu.

Lộ Diêu bị nhéo đến ngứa, nhịn không được kéo cánh tay y ra, cười nói: “Bởi vì mải ngủ nên chưa từng ăn sáng, làm sao có thể béo lên được?”

Cao Giai gật gật đầu, “Vậy được rồi, từ hôm nay trở đi, cậu mỗi ngày đều phải thức dậy ăn cơm sáng.”
“Sao vậy? Em như này không tốt ư?”

“Ôm không thoải mái.”

Lộ Diêu sửng sốt, “Có sao?”

Cao Giai lại bắt đầu đưa tay lần mò trên mông cậu, nhéo hai cái, trong mắt cũng mang theo ý cười.

Trái tim Lộ Diêu đập mạnh, hai tay bám trên bả vai Cao Giai, cảm giác bàn tay nọ dọc theo khe nhỏ giữa mông chậm rãi sờ soạng, nhịn không được mà động tình. Cậu nhích tới, ở khóe miệng Cao Giai hạ xuống một nụ hôn, sau được đáp lại, liền hé miệng nghênh đón đối phương tìm tòi.

Cao Giai ôm lấy thân thể nhiệt tình vào lòng, hôn sâu một trận, nhịn không được nói: “Tôi giống như bị đói cậu.”

Lộ Diêu đỏ mặt vừa cởi khuy áo Cao Giai vừa bĩu môi. Cao Giai nói như vậy, khiến cậu nhớ tới lần trước gọi điện thoại nói những lời này.

“Nếu anh không đói thì coi như xong rồi” Lộ Diêu vừa nói lời này vừa vươn tay túm lấy thắt lưng da của y.

Cao Giai bật cười, chộp lấy tay cậu, đem người đẩy ngã trên giường, xoay người, từ phía sau tiến đến bên tai cậu, “Trước cho cậu một chút điểm tâm, buổi tối thì đến đại tiệc.” Thanh âm này từng tiếng trầm thấp, Lộ Diêu cảm thấy trông lòng giống như đang có móng vuốt gãi qua, nhất thời nửa người dưới liền phản ứng.

Cậu thầm mắng chính mình vô dụng, quay đầu đem mặt vùi vào trong chăn, chờ Cao Giai cho cậu “điểm tâm”.

Tay Cao Giai lần mò tới phía trước cậu, hiển nhiên rất vừa lòng với phản ứng hiện tại của cậu. Chỉ bằng một câu nói của y mà Lộ Diêu có thể đạt được thỏa mãn cùng khát cầu như vậy, làm một người đàn ông, đều có cảm gíac rất thành tựu.

Cao Giai một bên kéo cao áo cậu một bên hôn dọc sống lưng, kế đến, liền cởi bỏ quần ngủ của Lộ Diêu.

Lộ Diêu cảm giác được ngón tay thăm dò, cả người giật giật một cái, nhất thời nhớ tới kỹ xảo dùng tay của Cao Giai lần trước. Nếu còn không tiến vào, chỉ dùng ngón tay làm cậu bắn ra, buổi tối hôm nay chắc chắn không thoát nổi, suy nghĩ đến ngày mai phải ngồi máy bay, Lộ Diêu vội vàng nói: “Em không cần ngón tay!”

Cao Giai sửng sốt, nhịn không được liền nở nụ cười, bỗng nhiên đứng dậy rời khỏi lưng Lộ Diêu, vẻ mặt xem xét.

Lộ Diêu bị y nhìn trong lòng phập phồng lo lắng, lại nhớ tới lời nói vừa rồi, cảm thấy mình nói vậy, giống như thật sự có điểm cơ khát. Cậu vội vàng nói: “Anh dùng tay em sợ em nhịn không được.”

Cao Giai bỗng đem cậu kéo qua, tự mình nằm xuống, để cho cậu khóa ngồi trên người mình, “Ý kiến nhiều như thế, vậy cậu tự mình đến là được rồi.”

Lộ Diêu lập tức ngưng hó hé, thầm cảm thán tự làm bậy không thể sống, “Vậy…Vậy anh không được lộn xộn.”

Cao Giai cười cười nhìn cậu, Lộ Diêu coi như y ngầm đồng ý. Lộ Diêu trong lòng có điểm ngứa, nhưng coi như vẫn còn lý trí. Bởi vậy, thời điểm Cao Giai bắn trong miệng cậu, cậu có chút đắc ý.

Hơi thở Cao Giai bình ổn lại, y nắm lấy tóc sau ót Lộ Diêu đem cậu kéo ra khỏi dục vọng của mình, nhìn chằm chằm cặp mắt tràn ngập khát vọng kia của Lộ Diêu, một hồi lâu sau, bỗng nhiên nói tục một tiếng.

Lộ Diêu xoa xoa miệng, thở phì phò hỏi: “Làm sao vậy?”

Cao Giai thở ra một hơi, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Xem ra tôi quả thật đói cậu lắm rồi...”

Lộ Diêu sửng sốt, cảm giác tâm tình Cao Giai dường như đang bắt đầu biến hóa vi diệu, cũng không biết y suy nghĩ cái gì, liền nhích tới hỏi: “Em đi nấu cơm nhé? Anh nếu muốn, buổi tối nói sau.”

Cao Giai không đáp lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Y vừa rồi nghĩ tới cái gì? Hưng trí vừa rồi thế nhưng bất tri bất giác biến mất. Từ lúc nào? Có lẽ, chính là khi Lộ Diêu nuốt tinh dịch của y.

Cao Giai không biết Lộ Diêu dùng loại tâm tình gì để làm như vậy, trước kia cũng đã từng nếm qua tư vị dùng miệng giải quyết, nhưng không có lần nào khiến y có loại cảm giác phức tạp thế này.

Y trước kia cùng một ít thiếu niên xinh đẹp làm qua, chuyện khác người cũng không thiếu. nhưng, Lộ Diêu lại không giống như vậy.

Lộ Diêu tựa hồ một chút cũng không ý thức được điểm này. Là thứ gì đã thay đổi? Bọn họ hiện tại ở trong biệt thự xa xôi này, hai người thỉnh thoảng gặp mặt, ăn cơm Lộ Diêu làm, sau đó phần lớn thời gian chính là thỏa mãn một chút như cầu sinh lý.

Trừ lần đó ra còn cái gì khác đâu? Cao Giai nhìn Lộ Diêu đứng lên sửa sang lại quần áo, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn y một cái, chợt sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười.

Có lẽ là ánh mắt.

Lộ Diêu có một đôi mắt tinh khiết, dùng ánh mắt trong suốt như vậy nhìn y, dường như cùng bộ dáng dùng miệng ngậm lấy dục vọng của đàn ông vô cùng không hợp. Có lẽ, y bắt đầu chán ghét loại hành động phóng đãng này. Nói trắng ra một chút, vừa rồi, so với sự “phục vụ” của Lộ Diêu, y tựa hồ càng muốn hơn chính là một tiểu tình nhân rụt rè, trúc trắc, mặt đỏ tai hồng.

Thế nhưng lập tức, Cao Giai liền cảm thấy buồn cười chính bản thân mình.

Từ trước đến giờ y đều thích Lộ Diêu như vậy, không thể vì cặp mắt kia liền thay đổi khẩu vị.




Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét