Thứ Hai, 13 tháng 7, 2015

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 44



CHƯƠNG 44: GHEN

Edit: Bu Béo
Beta: Tử

Bé con nho nhỏ nằm gọn lỏn trong đám tã lót, khuôn mặt bé không lớn hơn bàn tay là mấy, làn da đỏ hỏn lúc mới sinh cùng những nếp nhăn giờ đã chuyển thành màu trắng nõn mềm mịn. Tuy rằng vẫn có vẻ nhỏ gầy, nhưng theo đúng lời Yến Hướng Nam phân phó, tất cả nhũ mẫu và nha hoàn đều vô cùng cẩn thận chăm sóc tiểu chủ tử. Khát sữa hay đói bụng đều có nhũ mẫu đến đút cho, tiểu ra thì có nha hoàn tới thay tã. Còn khi bất chợt òa khóc thì phải mau chóng bế qua chỗ Các chủ, có lẽ bé nhớ phụ thân.
 


“Thu Thực nói chẳng mấy nữa nó sẽ trở nên trắng trắng mập mập”. Yến Ngọ không hề chớp mắt mà nhìn đứa bé đang nằm cạnh mình. Yến Hướng Nam thật cẩn thận mà ẵm bé lên, thuật lại lời nói của Vân Thu Thực, để Yến Ngọ yên tâm. Kỳ thực có ẩn ý là muốn để hắn biết, mình vẫn luôn quan tâm tới con.
 

“…Vâng”. Yến Ngọ đáp lại một tiếng theo bản năng, ánh mắt vẫn chăm chú dừng lại trên người bé con. Đây thực sự là hắn sinh ra ư? Tay hắn len lén sờ lên bụng mình. Phẳng!
 

Không bỏ qua bất cứ động tác nhỏ nào của Yến Ngọ, Yến Hướng Nam cũng lặng im mà vói tay vào trong chăn nắm lấy tay hắn, kéo ra rồi áp lên khuôn mặt của bé con: “Không tin thì kiểm tra mà coi, xem nó có phải là thật hay không. À đúng rồi, bảo bảo là một nam tử hán, có tiểu kỷ kỷ nha ~”.
(bảo bảo: cục cưng, cách gọi yêu con cái. *Tiểu kỷ kỷ: chiêm nhỏ =)) )
 

“A nha nha~”. Bé cưng cảm giác được trên mặt mình có gì đó chạm vào, vươn tay nhỏ bé ôm lấy, đưa vào miệng muốn gặm khiến cho nước miếng tràn cả ra.
 

“A?”. Yến Ngọ hoảng sợ, định rút ngón tay ra. Tay hắn không biết đã bao lâu chưa rửa qua, sao có thể để bé con ăn chứ?
 

“Đừng lo, cục cưng thích ngậm thứ gì đó trong miệng thôi”. Yến Hướng Nam giữ tay hắn lại, khiến hắn có thể cảm nhận những tiếp xúc thân mật nhất với con, đồng thời nói nhỏ bên tai hắn: “Toàn bộ cơ thể Ngũ nhi từ trên xuống dưới đều được ta lau lạch sẽ, tuyệt đối sẽ không khiến cho bé con sinh bệnh, yên tâm”.
 

“…”. Yến Ngọ cảm thấy hình như mình chưa khỏi bệnh, toàn thân trở nên tê dại. Tránh đi ánh mắt sâu thẳm của Các chủ, nhìn về phía cục cưng đang ngậm ngón tay của mình mà gặm rất chi là vui vẻ. Khí lực của bé cũng không lớn, thế nhưng lực mút vào thì hoàn toàn tương phản, hình như đói bụng lắm thì phải: “Chủ tử, có phải bé đói rồi không?”
 

“À, chắc vậy”. Cục cưng đã được đưa tới đây một lúc lâu, vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ no nê. Yến Hướng Nam trước nay vẫn luôn dành phần lớn thời gian ở bên Yến Ngọ, nào có nắm rõ thời gian nghỉ ngơi ăn uống của bé đâu. Vậy nên đành kêu người gọi nhũ mẫu tới ẵm đi, mình và Yến Ngọ cũng có thời gian riêng tư. Hình như cảm giác được ngón tay Yến Ngọ sắp rút ra, cục cưng đang mút rất hăng say không đồng ý, hai tay nhỏ quơ loạn, khóc thật là tội nghiệp.
 

Yến Ngọ nằm một chỗ khó chịu, vừa định đổi tư thế liền cảm nhận được một cơn đau buốt! Yến Hướng Nam vội vàng giữ hắn lại: “Đừng nhúc nhích. Miệng vết thương phía sau còn chưa khép lại, cẩn thận nứt ra! Ngươi chẳng lẽ đã quên bé con được sinh ra từ đâu ư?”. Cơ địa của nam nhân vốn không thích hợp sinh con. Cho dù bé con hiện giờ nhìn nhỏ xíu tới đáng thương, nhưng nếu không áp dụng liệu pháp đặc biệt, Yến Ngọ và bé đều gặp nguy hiểm. Nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, Yến Hướng Nam vốn đã gặp qua bao cảnh tượng máu me, vẫn không khỏi kinh hãi.
 

Bởi vậy, Yến Ngọ đành hỏi tới những chuyện xảy ra khi mình hôn mê. Nhưng điều hắn quan tâm đầu tiên không phải tình huống bi thảm của mình hiện tại, mà là một nhân vật nguy hiểm xuất hiện đêm đó: “Chủ tử, cái tên Hách Liên Kỳ kia sao rồi?”
 

Mặt Yến Hướng Nam tối sầm, từ lúc tỉnh lại tới giờ Yến Ngọ đã nhắc tới tên của hai gã đàn ông khác! “Rút cục ngươi có ý thức được mình là người bệnh không? Hiện giờ ngươi đã nằm trên giường ngủ gần nửa tháng, mạch đập mỏng manh tới mức không cảm nhận được! Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi tới mức nào không? Còn ở đó mà nghĩ nọ nọ kia kia! Ta mới là nam nhân của ngươi! Trong lòng ngươi, ánh mắt ngươi đều luôn phải hướng về ta mới đúng!”
 

Mới đầu nghe Các chủ trách cứ, trong lòng Yến Ngọ còn lo sợ. Nhưng sau khi nghe hết toàn bộ, thì liền trở nên lung túng. Mục đích của Hách Liên Kỳ không đơn giản, có thể xem như là kẻ địch của Tàn Nguyệt Các. Thân là tử sĩ, hỏi một chút cũng không đáng trách, sao Các chủ lại nổi giận chứ? Hắn cũng là nam nhân, biết trả lời ra sao đây.
 

Yến Hướng Nam hoàn toàn không thấy lời mình vừa nói có vấn đề, lại càng không hề cảm thấy thẹn chút nào, thấy Yến Ngọ im lặng còn được nước lấn tới: “Sao không trả lời, ta nói chẳng lẽ không đúng? Ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao lại hô tên Yến Quý khi vừa tỉnh lại đâu nhé?” Bỗng nhiên nhớ ra “món nợ” mà mình còn chưa tính toán.
 

Quý ca? Đó là bởi vì những lời Quý ca từng nói khiến cho hắn nhớ đến tất cả những gì Các chủ đã làm, cũng là nguyên nhân khiến hắn tỉnh lại. Nhưng mà đối thoại kiểu này… thực giống như Quý ca còn sống. “Vì mơ thấy Quý ca bảo ta mau chóng tỉnh lại, cho nên…”.Yến Ngọ không nghĩ Các chủ quá để ý tới chuyện này, nên cố gắng nói ngắn gọn, không hề biết rằng những lời này so với im lặng còn khiến Yến Hướng Nam tức giận hơn.
 

Bản Các chủ ngày nào cũng nói nhiều như vậy mà ngươi vẫn ngủ say, Yến Quý bảo ngươi tỉnh ngươi liền mở mắt? Yến Hướng Nam cảm giác toàn bộ vui sướng khi Yến Ngọ tỉnh lại đã bị dập tắt, thay vào đó là lửa giận và sự ghen tuông hừng hực! Trước nay đều là người khác vì Yến đại Các chủ y mà ghen tị, vậy mà giờ đây vì một tử sĩ nho nhỏ, ngay cả dấm chua đều được nếm qua! Yến Tiểu Ngũ này rõ ràng sinh ra là để khắc y!
 

“Ngủ ngủ. Vân Thu Thực nói ngươi phải nghỉ ngơi thật nhiều. Bản Các chủ đi làm việc trước đã!”. Không quên nhẹ nhàng đắp kín chăn cho người nào đó, Yến Hướng Nam hung hăng bước nhanh ra cửa đi mất.
 

“Chủ tử…”. Rút cục hiểu ra mình đã lỡ lời, Yến Ngọ nhỏ giọng gọi với theo, câu nói kế tiếp lại chìm vào trong ổ chăn.
 

Cục cưng được sinh ra, vì sự xuất hiện của Hách Liên Kỳ, nên cũng không trở thành bí mật. Nhưng do thân phận của Yến Hướng Nam nên cũng không có ai dám nói năng lung tung. Bọn thị vệ cũng rất chi kín miệng, những kẻ ở ngoại viện cũng chỉ dám âm thầm thủ thỉ với nhau. Rõ ràng lúc trước không hề truyền ra tin tức ai đã mang thai, sao chủ ốc lại truyền ra tiếng khóc của trẻ nhỏ? Đặc biệt là nhóm sủng thị, Các chủ có con sẽ mang tới cho Các nàng những điều gì?
 

Diễm Mai đã dùng N cách để cầu kiến Các chủ, nhưng đều bị thị vệ chặn ở ngoài cửa. Nguyên chủ quản cũng nói hiện tại Các chủ có chuyện quan trọng, không muốn kẻ nào tới quấy rầy. Nàng có phải là kẻ ăn không ngồi rồi đâu? Các chủ có con, che dấu không cho những người khác biết, chẳng lẽ sợ rằng lan truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho ả đàn bà đó? Như vậy thì, đứa bé này rất có thể sẽ là tiểu Các chủ tương lai! Vậy thì nàng cùng những người khác chẳng phải là mất trắng không đạt được bất cứ thứ gì sao?
 

Nàng không cam lòng bị lạnh nhạt, quên lãng vậy nên bắt đầu tình toán làm sao có thể nhìn thấy người đang được Các chủ bảo vệ kín kẽ. Nếu ả đàn bà kia không bằng nàng, chỉ cần bỏ ra chút công sức thì nhất định có thể đoạt lại tâm của Các chủ! Chỉ là Diễm Mai không hề biết, trước giờ tận sâu trong lòng Yến Hướng Nam nghĩ gì hiếm khi kẻ khác có thể hiểu được rõ ràng, có đôi khi quá mức tự tin cũng chẳng phải tốt lành gì.
 

Nguyên Khiếu báo cáo tình huống của Các lý trong khoảng thời gian này, nhất là những kẻ thường xuyên lượn lờ. Yến Hướng Nam cười lạnh “Xem ra các nàng đã chán việc chờ đợi mãi ở trong này, tùy ngươi xử trí”.
 

Dám can đảm không để Yến Hướng Nam y vào trong mắt mà hành động, đừng trách y tuyệt tình.
 

Hách Liên Kỳ thực tuân thủ ước định, trải qua một quãng thời gian dài vẫn không có động tĩnh gì, Tàn Nguyệt Các cũng tĩnh lặng trong một quãng thời gian ngắn. Nhóm người tử sĩ đại khái cũng được hưởng một kỳ nghỉ nhàn nhã. Sau khi được Các chủ cho phép, nhóm tử sĩ có quan hệ thân thiết rủ nhau tới thăm Yến Ngọ - người đã khiến bọn họ lo lắng trong một thời gian dài, tất nhiên, còn cả bé cưng trắng trắng mềm mềm nữa.
 

Trong mắt của Yến Tị chứa đựng vui mừng, vô luận ra sao, người này còn sống khỏe mạnh là được. Khi thấy sự quan tâm săn sóc của Các chủ dành cho Yến Ngọ và đứa bé, mới đầu, bọn họ cũng không dám tin tưởng. Hiện tại thì xem ra, có đôi khi sự việc sẽ không nằm trong dự đoán của mọi người.
 

Yến Mùi thì vẫn cười tủm tỉm, thoạt nhìn tựa như thoát khỏi quãng thời gian tối tăm ngày trước. Cậu chàng ném một cái hộp nhỏ lên giường, tề mi lộng nhãn* nói “Khi đang thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài, tình cờ nghe được, khi mới sinh con xong thì người sẽ thiếu máu, cần bồi bổ. Cho nên đệ nghe theo lời đề nghị của các nàng mà mua thứ này, ở nơi đó nữ nhân đều ăn nhé ~ ha ha ha á ~”
(* Nháy mắt ra hiệu, chọc ghẹo)
 

Yến Tị cầm chuôi dao gõ một cái lên đầu cậu ta, cắt đứt tiếng cười quái gở.
 

Biểu cảm của Yến Thần vẫn là khó có thể tin. Kỳ thật trong Các lý có chuyện trọng đại xảy ra, hơn nữa nhân vật chính còn nằm trong đội ngũ tử sĩ, nên bọn họ đã sớm có chuẩn bị về mặt tư tưởng. Nhưng đến khi biết rõ chân tướng vẫn cảm thấy thật quá viển vông. Quan niệm ngàn đời vẫn chiếm cứ trong óc giờ đây nghiêng ngả đảo điên. Hắn thậm chí hy vọng vừa nãy khi thấy Yến Tị và Yến Mùi, mình không nhất thời tò mò mà đi theo, khiến cho hiện tại không biết mở miệng nói gì.
 

“Yến Ngọ nè ~ Đây chính là… con của ngươi và Các chủ hả?”. Ngón tay run rẩy chỉ chỉ vào bé con đang huơ huơ hai tay nhỏ xíu, tự mình nha nha chơi đùa đến vui vẻ. Lại nói, bé con này thật đúng là quá mức đáng yêu, khiến người ta không kiềm được chảy nước miếng nha! Nếu không phải là con của Các chủ thì có thể kiểm tra, hiện tại… cho hắn mười lá gan cũng chẳng dám!
 

“…”. Cho dù thực sự là con của mình, cũng không thể công khai mà tuyên bố thẳng ra được, đúng chứ?
 

“Bé con mềm mại nhỏ xinh như này, thực không có khí thế của Các chủ chút nào”. Yến Mùi lớn mật vươn ngón trỏ chọt chọt khuôn mặt bé, bị hai tay cục cưng túm được, muốn đưa vào miện gặm chơi, “A, bé muốn ăn đầu ngón tay đệ nè, ha ha ha nhột ghê a ~”
 

“Đủ rồi đó, tay ngươi đã rửa sạch hay chưa?”. Yến Tị túm lấy cổ áo cậu và xách đứng lên. “Yến Ngọ, hiện tại ngươi cần tĩnh dưỡng, chúng ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa. Nhớ rõ, phải nhanh chóng khỏe lại”.
 

Gật đầu nhìn theo bọn họ đi ra ngoài, Yến Ngọ cần thận xoay người ngắm nhìn bé cưng tới xuất thần. Con đã khỏe mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù khi còn ở trong bụng hắn đã trải qua không ít khó khăn, cũng từng lo sẽ xảy ra vấn đề lớn, nhưng Vân tiên sinh nói đến giờ bé vẫn không có điều gì bất thường. Vốn dĩ khi sinh ra gầy yếu còm nhom, nhưng do có một người cha là Các chủ chăm chút, một ngày nào đó sẽ nuôi ra một bé con béo tròn trắng mũm.

Bởi vì lần trước Yến Ngọ “lỡ lời”, Yến Hướng Nam đã lâu chưa thèm nhìn mặt hắn. Tuy rằng mỗi ngày đều ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng bản mặt đen xì của y khiến Yến Ngọ dù có trì độn tới mức nào cũng biết y còn chưa nguôi giận. Làm thế nào để dỗ một người vui vẻ, Yến Ngọ không có kinh nghiệm, hoàn toàn không biết phải làm sao. Nghĩ tới nghĩ lui, đem mọi chuyện từ đầu chí cuối nói ra rõ ràng có lẽ sẽ khiến Các chủ nguôi giận. Dù sao sự lo lắng của Các chủ mọi người đều thấy được, hắn không có khả năng hoàn toàn chẳng cảm giác thấy.
 

Vì thế, buổi tối, Yến Hướng Nam liền thấy tử sĩ nhà mình gian nan ngồi dậy. Kỳ thật, lửa giận trong lòng đã sớm tiêu tan từ lâu, cơ mà y muốn cho Yến Ngọ nhận ra “sai lầm” của bản thân, nếu không thực sự tức chết! Lúc này nhìn thấy cảnh này, cho là miệng vết thương của hắn đau, vội vàng xông tới khẩn trương hỏi “Nơi đó lại đau sao? Ta gọi Vân Thu Thực đến xem”.
 

Tay bị giữ chặt, Yến Hướng Nam sửng sốt, đây chính là lần đầu tiên Yến Ngọ chủ động tiếp xúc thân mật với y! “Chủ tử… ta đã trở lại…”. Đây là đáp lại, lần trước khi Các chủ thấy hắn tỉnh lại rõ ràng an lòng.
 

Tuy rằng không phải lời mình muốn nghe, nhưng Ngũ nhi có thể lui một bước này đã không phải dễ dàng. Thùng dấm chua Yến Hướng Nam nhanh chóng bốc hơi sạch bách, trên mặt lại treo lên nụ cười tươi đắc ý, được một tấc lại muốn tiến một thước “Vậy, hôn ta một cái”.
 

Đem mặt duỗi ra, khóe miệng vểnh lên, cái vẻ mặt đó cực kì giống một con sói bự ba đuôi trong truyền thuyết!
-Hết chương 44-

  
Bu béo: Đây bản mặt anh Nam giống con này nè =))


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

4 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Nòi thật em nhìn cái ảnh mặt con sói ba trấm quá tụt hết cả cảm xúc ạ :)))

      Xóa
  2. Con sói.... Hình tượng anh Nam trong lòng mị đã tụt xuống mức âm

    Trả lờiXóa
  3. Bé con dễ thương quá xá....mong ad cố gắng mau ra chương ms nha

    Trả lờiXóa