Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

Tĩnh Thủy Thâm Âm_Chương 13

Tác giả: Dạ Huyền Thần Ca
Edit: Ramen
Beta: Q.Chan

Chương 13: Bán khoai lang nướng
 

Cảnh Trạch ngổi trên ghế sofa một hồi, cảm thấy mình không chịu nổi được cái lạnh như thế này. Hắn nói: “Con thỏ, anh khát, mau mang cho anh miếng nước.”
 
Khúc Tĩnh Thâm chợt nghĩ bếp lò vừa mới tắt, làm sao mà nấu nước được. Cậu thật sự bận rộn đến nỗi không thể ngừng tay, cố gắng viết xiêu vẹo vài chữ: “Đi đốt bếp lò, đợi.”


Cảnh Trạch chép miệng: “Cho đến bây giờ, anh chưa bao giờ chịu khổ. Này con thỏ anh nói thật nha, em hãy về sống cùng với anh đi, anh sẽ dạy em chơi game.”



Khúc Tĩnh Thâm cầm lấy cái kẹp gắp khối than đá đã được đốt thả vào bếp lò. Sau đó, cậu đặt ấm nước lên trên than đá. Cậu lại mua được hai bình truyền dịch đã rửa sạch sẽ. Lúc này, Cảnh Trạch đứng ngồi không yên liền sán lại quấy rối, từ đằng sau ôm ấy Khúc Tĩnh Thâm cọ xát vừa dụi vừa nói: “ Ma sát sinh nhiệt”. Thế nhưng, trái ngược với Cảnh Trạch đang càng ngày càng ấm thì Khúc Tĩnh Thâm lại càng ngày càng lạnh. Nói thật ra, trong lòng của Khúc Tĩnh Thâm cũng vui vẻ, dường như người đàn ông này cứ như con cún lẽo đẽo mà đi theo cậu.

Sau một lúc nước đã ùng ục sôi, Khúc Tĩnh Tâm cầm chén trà đã đổ hơn một nửa từ trên tay Cảnh Trạch. Cảnh Trạch tò mò nhìn món đồ sứ gần giống như chén trà kia , mặt giật giật một cách quái đản. Phía trên chén trà kia vẽ hình Mao chủ tịch, còn ngôi sao năm cánh cũng đã mờ gần hết chỉ còn lại có một.
 

Khúc Tĩnh Thâm thực sự không để ý đến biểu tình biến hóa trên mặt Cảnh Trạch, cậu vẫn đang lật khoai lang nướng trong lò. Lòng thầm nghĩ, bếp lò này dùng rất tốt, chỉ cần chú ý một chút là sẽ không bị cháy đen.

Cảnh Trạch khát chết rồi, chả thèm để ý nóng nguội mà uống ực một cái rồi quăng chén uỳnh một phát lên mặt bàn. Ngay lập tức, Khúc Tĩnh Thâm quay lại, sau khi xác định chén không có việc gì, liền trừng mắt liếc Cảnh Trạch một cái. Đó là bảo bối mà mẹ của cậu đã để lại, thật sai lầm khi cho hắn dùng.

Cả ngày nay Khúc Tĩnh Thâm rất mệt mỏi cơm chiều cũng chẳng muốn làm, lượng cơm hàng ngày ăn vốn ít giờ cũng chẳng nuốt đc bao nhiêu. Cậu đưa cho Cảnh Trạch khoai lang mà mình đã nướng. Cảnh Trạch hờ cầm lấy, lột sơ vỏ khoai rồi ngấu nghiến đớp, ăn đc hơn nửa bắt đầu giãy nảy: “ Này con thỏ! Em nghĩ như thế nào mà lại cho anh ăn khoai vừa xấu vừa lạnh thế này!”


Khúc Tĩnh Thâm đem nửa củ khoai còn lạnh hơn cho hắn xem, thầm nghĩ, khoai xấu sao mà bán được, với lại cậu cũng ăn rồi, cũng ngọt mà.


Trong gió, Cảnh Trạch nhăn nhó lầu bà lầu bầu: “Dân quê mấy người đúng là kẹt sỉ..”

 
Lời nói này quả thật Khúc Tĩnh Thâm đã nghe nói nhiều rồi, cậu hiểu nhưng chẳng thể trách, đứng dậy lấy nước tráng miệng. Cậu chỉ ăn một, còn lại hai củ dành hết cho Cảnh Trạch, trong lòng dự định, nếu anh ta muốn ngủ ở đây thì cũng không nên đuổi, có gì mai còn nhờ khiêng này nọ xuống hộ.


Cảnh Trạch ăn nghẹn đến phát nấc, vội vàng đoạt lấy nước trong tay Khúc Tĩnh Thâm, uống ừng ực như trâu. Khúc Tĩnh Tâm nhìn miệng của Cảnh Trạch lem nhem giống như con mèo hoa, rút khăn tay từ trong túi tiền bên người ra, chỉ chỉ vào cái miệng của Cảnh Trạch, ra hiệu cho hắn lau đi.


Cảnh Trạch lau quệt lau quạt, rồi áp lên người Khúc Tĩnh Thâm: “ Này con thỏ, gần gũi một chút đi. Hay là tối nay….anh sẽ không làm em đau đâu…”

 
Sau khi nghe xong lời nọ của Cảnh Trạch, cột sống của Khúc Tĩnh Thâm chợt có một luồng hàn khí. Cậu miễn cưỡng đẩy con cún bự kia ra, bắt đầu thu dọn chiến trường. Sau một hồi dọn dẹp , Khúc Tĩnh Thâm nhìn lên đồng hồ, 9h30 rồi, Cảnh Trạch không có ý muốn rời đi, cậu đành trở về phòng chuẩn bị giường ngủ.


Khúc Tĩnh Thâm trải giường cho hai người. Mền có chút ẩm ướt, giường chỉ là giường gỗ, hơi mọt chút xíu, động nhẹ vào liền cọt kẹt kêu. Cậu đem hai bình truyền dịch rót nước nóng vào, bỏ vào trong chăn ủ kín cho ấm giường, rồi đem khoai lang với than chia ra từng phần, ngày mai mang đi cho tiện.


Cảnh Trạch chuyển cái ghế đôn ra cạnh lò nướng sưởi ấm, rầu rĩ cúi đầu. Kế đó, Khúc Tĩnh Thâm đi đến gần lò nướng, suy nghĩ mình có nên đốt hết than hay không. Cảnh Trạch thừa cơ ôm chầm lấy đùi của cậu: “ Thỏ nhỏ ơi, anh đông chết mất, lại đây cho anh xin ít ấm.”


Cảnh Trạch nói rồi liền đem tay nhét vào trong quần áo của Khúc Tĩnh Thâm. Khúc Tĩnh Thâm đột nhiên bị lạnh giật nảy người. Cảnh Trạch hài lòng vô cùng, tiếp tục gặm khoai lang.


Đến giờ ngủ, Cảnh Trạch tót lên giường trước, cuộn tròn cả người trong ổ chăn, rú lên thảm thiết: “ Oaaaaa! Lạnh chết anh rồi! Con thỏ đâu con thỏ đâu! Anh hạn cho cưng một phút phải làm ấm chăn ngay lập tức!!! Oa a a a….cứ như là lăn trong đống tuyết…”


Bên ngoài, Khúc Tĩnh Tâm cười lắc đầu, khổ vậy sao, vừa mới bắt đầu thì cảm thấy mới mẻ, nhưng lâu lâu liền trở nên nhàm chán. Cậu đã hơn hai mươi tuổi rồi, có thể trước đây vài năm, cậu còn có thể tưởng tượng bản thân mình trở thành một kẻ có tiền, nhưng hai năm này suy nghĩ ấy đã trở nên ít đi. Một mình cậu sống ở thành B, lắm lúc tâm tình không tốt cũng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng ngẫm đi ngẫm lại so với những người không có cơm ăn thì cậu cũng còn may mắn rất nhiều.


Khúc Tĩnh Thâm từ từ tiến vào gian phòng, chậm chạp cởi quần áo, cậu đem áo lông treo trên tường kép ở phía trong sau đó cởi áo khoác trùm lên trên. Cảnh Trạch trong lòng giấu cái chai, thò tay sờ đùi Khúc Tĩnh Thâm, vuốt vuốt liền chạm tới nơi không nên sờ. “ Con thỏ, tiểu kê kê của em mềm mềm…” Khúc Tĩnh Thâm gạt tay hắn ra, Cảnh Trạch nói như thật: “ Con thỏ đừng nhúc nhích, anh đang đánh chim chóc, dọa chúng bay mất coi chừng anh nướng chín em đấy”

 
Trên mặt Khúc Tĩnh Thâm dần nóng lên, cái này chẳng khác gì là đang nướng thật, liền chui vào ổ chăn. Cảnh Trạch như vớ được bảo bối sống chết dính lấy cậu: “Thỏ con ngoan ngoãn, ôm nhau một chút sẽ không lạnh nha….” Hắn nói xong liền xoay người chặn Khúc Tĩnh Thâm, nhưng chỉ cần Cảnh Trạch cử động một tí là chiếc giường liền phối hợp vang lên âm thanh kẽo kẹt, lại động thêm một tí, giường lại cọt kẹt cọt kẹt …. Cuối cùng, Cảnh Trạch triệt để bất lực.


Giường nhỏ, chăn cũng nhỏ, hai người nằm sát vào nhau, Cảnh Trạch nói: “Con thỏ, làm chỗ này khẳng định em sẽ lưu lại những ấn tượng không tốt, anh săn sóc như vầy nên không đành lòng. Hay là vầy đi, em giúp cho tiểu kê kê của anh thoải mái, anh sẽ bỏ qua cho cưng nha.”

 
Cảnh Trạch mặc kệ Khúc Tĩnh Thâm có đồng ý hay không, tự tiện kéo tay của cậu phủ lên nơi ấy của mình. Khúc Tĩnh Thâm trúc trắc nhích tới nhích lui. Cảnh Trạch phối hợp rên rỉ, hơn nữa trong miệng toàn nói những lời hạ lưu. Nào là đi vào a, nhanh lên a, a a ư a, tới rồi… mấy lời như vậy , làm cho Khúc Tĩnh Thâm đỏ mặt đến tận mang tai, chỗ ấy của cậu cũng nổi lên phản ứng. Đàn ông a, chuyện cứng hay không... khụ, nên nói sao nhỉ.. không thể quản được.


Cuối cùng cũng tới cao trào, Cảnh Trạch lau đi chất lỏng màu trắng rồi ở mặt sau Khúc Tĩnh Thâm tìm kiếm, cậu muốn trốn đi, nhưng giường quá nhỏ nên không thoát nổi. Cậu cũng có phản kháng nhưng khí lực không bằng Cảnh Trạch, cuối cùng địa phương xấu hổ kia cũng bị tên sắc lang nào đó mò tới.


Cảnh Trạch rất thức thời, vuốt vuốt vài cái rồi nhắm mắt ngủ. Khúc Tĩnh Thâm đem bình nước nóng đặt giữa hai người bọn họ, rồi cũng mơ màng khép mi.


Do ban ngày quá mệt mỏi nên ngày hôm sau Khúc Tĩnh Thâm thức dậy hơi muộn, vừa mở mắt đã hơn bảy giờ. Cậu ngáp ngủ trèo xuống giường, mang theo gió lạnh lay vị Cảnh gia kia thức dậy.
Cảnh Trạch cau mày nói: “Con thỏ, ngoan, ngủ thêm tí nữa…” rồi mở mắt nhìn trộm Khúc Tĩnh Thâm mặc quần áo, tiện tay nhéo nhéo viên đậu đỏ. Khúc Tĩnh Thâm bận mặc áo lông, căn bản là không tránh được, Cảnh Trạch cười đắc ý: “Cái này hay à nha, sờ sờ xíu cũng không chết được.”

 
Khúc Tĩnh Thâm không nói gì, đi đánh răng rửa mặt. Trên giường, Cảnh Trạch lăn lộn trong chốc lát, mới đột nhiên nghĩ đến: Á, hôm nay phải đi bán khoai lang. Đi thôi , nếu không có hắn trông, vạn nhất con thỏ bị lừa thì làm sao bây giờ!


Vì thế, sau đó Cảnh Trạch đại nghĩa diệt thân tung chăn vùng dậy. Hắn chấp nhận dùng xà phòng rửa mặt, súc súc miệng. Hứ, hắn ở nhà đều dùng sửa rửa mặt nhập khẩu, cái mùi vị xà phòng này thật sự không ngửi nổi.


Sáng sớm, mặt trời ngày càng lên cao. Cảnh Trạch cũng bắt đầu một ngày làm cu li. Những đồ vật hôm qua mang lên, hôm nay lại khuân xuống. Ừm, vì vậy Khúc Tĩnh Thâm săn sóc chuẩn bị cho hắn một chiếc ghế nhỏ, sau đó chậm rãi đạp xe ba bánh tìm chỗ bán hàng. Ở phía sau, Cảnh Trạch vừa ngồi vừa ngáp.


Đi ngang qua một cửa hàng lớn, Khúc Tĩnh Thâm dừng lại ven đường, lấy ra bảng hiệu mà ngày hôm qua đã ghi bằng mực nước đặt bên cạnh lò nướng. Trên tấm bảng là dòng chữ xiêu vẹo: khoai lang nướng.


Cảnh Trạch ngồi xổm trên đường, ngó nghiêng liên tục. Hắn đã lớn như vậy trò gì cũng từng chơi qua, riêng mấy chuyện bán buôn này thì lại là lần đầu. Đợi hơn nửa tiếng, rốt cục cũng có khách đến. Một người phụ nữ trẻ tuổi cùng đứa con của cô lại hỏi giá: “Một cân khoai lang nướng thì bao nhiêu tiền?”. Khúc Tĩnh Thâm cầm lấy tấm áp phích đã chuẩn bị kĩ, nghĩ thầm may mà cậu đã mua một chiếc cân điện tử, nếu không thì chẳng biết làm sao.


Cảnh Trạch tự cho là đúng liền đứng dậy giúp đỡ: “Tám hào một cân, vừa to lại vừa ngọt.”

 
Người mẹ trẻ hờ hững: “Ai bán hàng mà chả khen đồ mình ngon, một đồng rưỡi hai cân, đồ bán lề đường biết được có làm sạch sẽ hay không…”

 
Khúc Tĩnh Thâm một bên cười một bên gật đầu, vội vàng tiếp nhận, hai cân rưỡi tổng cộng là một đồng chín. Thấy vậy, người phụ nữ đưa luôn hai đồng, nói không cần thối lại tiền lẻ, Khúc Tĩnh Thâm gật đầu đáp ứng, lấy giấy đã xé vào tối qua gói khoai lang lại rồi đưa cho cô.


Cảnh Trạch đứng bên cạnh nổi cáu: “Hờ, nếu cảm thấy bẩn thì đừng có ăn…”

 
Mặt của người phụ nữ ấy trắng không còn chút máu, đanh đá nói: “Anh là cái thá gì, tôi mua đồ là việc của tôi, liên quan quái gì đến anh.”

 
Khúc Tĩnh Thâm vội vàng lấy tay bịt miệng Cảnh Trạch, áy náy hướng tới vị khách trẻ cười cười. Đợi khi người phụ nữ đi xa, Khúc Tĩnh Thâm mới lấy ra quyển vở, viết: “Sáng sớm chưa ăn cơm, anh đi ăn đi, đúng rồi, thuận tiện đem túi lại đây, em lấy tiền cho anh…”

 
Cảnh Trạch lấy tay sờ cái bụng đang réo của mình nói: “Con thỏ nè, em muốn ăn gì, anh mang đến cho em một ít, thấy không anh hơi bị tử tế nha, thỏa mãn hơm…”


Khúc Tĩnh Thâm cười ngây ngô, trên vở ghi: “Một lát nữa, em ăn khoai lang là được rồi, lấy cho em một chén sữa đậu nành, loại nguyên vị ấy.”

 
Cảnh Trạch nghênh ngang bước đi. Chẳng bao lâu lại có mấy người trẻ tuổi đến mua khoai. Tuy động tác của Khúc Tĩnh Thâm còn hơi chậm nhưng thái độ phục vụ vẫn rất tốt. Cầm trong tay mấy tờ tiền lẻ hơi nhăn, Khúc Tĩnh Thâm cảm thấy trong lòng rất thỏa mãn, ít ra thì so với làm công phải nhìn sắc mặt của người khác thì vẫn tốt hơn.


Hơn một giờ sau, Cảnh Trạch mới trở về, nói rằng mua sữa tươi xong rẽ vào siêu thị mua bao nilon bọc thức ăn. Khúc Tĩnh Thâm nhịn không được muốn đập cho hắn một trận, thật sự phá của mà, mua loại ni lông này còn gì là lãi nữa. Qủa nhiên, cậu cho Cảnh Trạch ba mươi đồng, chỉ còn lại có mười lăm đồng thôi.


Cảnh Trạch nói: “Mua trước ba trăm cái, anh mua cho em uống đó, uống sữa đậu nành bổ béo gì đâu.”

 
Khúc Tĩnh Thâm cầm lấy sữa tươi, chưa uống được mấy ngụm thì khách lại đến, cậu lại tiếp tục bận rộn. Đợi sau khi khách đi, sữa cũng nguội đi. Cậu cũng không nỡ bỏ đi, ực ực uống hết vào bụng.
Cảnh Trạch kéo ghế ngồi xuống ven đường, nhàm chán lấy vở của Khúc Tĩnh Thâm bắt đầu vẽ loạn. Hắn vẽ con thỏ, tiếp lại vẽ hai điểm nhỏ trước ngực con thỏ. Ừm, bức tranh tràn đầy tình sắc. Sau đó… nào là con thỏ mặc bikini, nào là con thỏ bị trói, con thỏ ăn khoai lang nướng….


Sau khi vẽ xong, Cảnh Trạch viết thêm dòng chữ: các kiểu biến hóa thần kì của chú thỏ con!


Coi quyển vở như vật trân báu, Cảnh Trạch đem nó đưa cho Khúc Tĩnh Thâm xem, khóe miệng cậu co rút. Lúc này bên cạnh là một đứa bé mua khoai lang nướng, bé giật nhẹ ống tay áo của mẹ mình ngơ ngác hỏi: “Mẹ ơi, đó là con thỏ sao? Sao mà lông của nó không xù?” Người mẹ liền chính trực trả lời: “Bởi vì là thỏ con buồn ngủ nha”.

 
Cảnh Trạch cười đến nội thương, Khúc Tĩnh Thâm hận không thể như con thỏ thấy động tĩnh liền bỏ chạy.





Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

2 nhận xét: