Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

Tử trung đích tử sĩ_Chương 45



CHƯƠNG 45: TĨNH DƯỠNG


Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Pr: Đốm


Mệnh lệnh của Các chủ luôn phải tuân theo, hơn nữa còn có ý định lấy lòng, Yến Ngọ hướng về phía khuôn mặt đang chìa ra của Yến Hướng Nam mà thơm lên một cái. Xét thấy Yến Ngọ có thương tích trong người, nếu quá mức thân mật sẽ tổn hại tới thân thể hắn, Yến Hướng Nam cũng không yêu cầu quá khắt khe về vụ hôn này, giờ đây đã thỏa mãn mà ôm người nằm trên giường tâm sự.


Không biết Các chủ và Hách Liên Kỳ đã nói gì với nhau, Yến Ngọ thuật lại lời mà Hách Liên Kỳ nói vào đêm hôm đó, chỉ lược bớt phần quan trọng nhất là Hách Liên Kỳ dụ dỗ hắn rời khỏi Các chủ để ngã vào vòng tay ôm ấp của gã ta. Đoạn thời gian Hách Liên Kỳ theo dõi Tàn Nguyệt Các nhất định không ngắn, nếu không thì làm sao có thể kể được những chuyện xảy ra khi bọn họ đi qua Hồ Điệp Cốc, thậm chí cả chuyện Đào Nguyên đều biết rõ ràng. Trừ phi đúng như lời y tự nhận bản thân là một “võ si” (người si mê võ nghệ), tất cả mọi việc đều là do mấy tên Hộ giáo phụ trách, điều này cũng lý giải tại sao y nhận lầm Ly Âm thành Yến Ngọ.


Lúc trước, Ly Âm cũng được Yến Hướng Nam gióng trống khua chiêng mang về Tàn Nguyệt Các, Hách Liên Kỳ chỉ nghe nói chứ không thấy mặt cũng chẳng lạ gì. Cơ mà Yến Ngọ thực sự cảm thấy mắt nhìn người của tên kia thật chẳng ra sao, hắn trưởng thành như vậy, có chỗ nào giống nam sủng?

Yến Hướng Nam nghe được tình huống đêm đó, lại càng muốn băm Hách Liên Kỳ ra thành tám mảnh, nhưng điều cần thiết hiện tại là phải giải thích rõ ràng: “Ngũ nhi, ngươi đừng nghe mấy kẻ khác nói bậy, nam sủng thì làm sao có thể ở lại nơi này? Thời gian dài như vậy, ta đối với ngươi thế nào ta không tin ngươi không cảm nhận được. Ngũ Nhi của ta không phải là kẻ ngốc, hành động ngươi an ủi ta vừa nãy đã chứng tỏ ngươi cũng hiểu được. Về sau, không được phép nói những lời chọc giận ta, nếu không, nơi này sẽ gánh hậu quả nha ~”


Bàn tay khẽ khàng lần mò tới nơi đang bị thương mà ái muội vuốt ve, nhưng không dám dùng sức, chỉ khiến cho tử sĩ đang được ôm trong lòng hiểu thế nào là “hậu quả” và việc “lãnh hậu quả” sẽ được thực thi ra sao.


Có thể được chọn làm tử sĩ của Tàn Nguyệt Các tất nhiên không phải là tên ngốc. Nhưng từ nhỏ đến giờ vẫn luôn bị thân phận tử sĩ trói buộc, không thể vi phạm mệnh lệnh của Các chủ, lại càng không dám mộng tưởng đến thứ tình cảm quá xa vời. Cho nên từ trước tới nay hắn vẫn lấy thái độ của một tử sĩ đáp lại những gì mà Yến Hướng Nam dành cho mình. Thân phận đột nhiên thay đổi, khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy hoảng hốt. “Nhưng mà chủ tử, ta là tử sĩ Tàn Nguyệt Các, đây chẳng lẽ không phải bổn phận…”


Quy tắc tử sĩ, Yến Hướng Nam làm sao có thể không biết, nhưng “Ngươi có phải đã quên một điều, ta là Các chủ, tất cả quy tắc tử sĩ còn không phải do ta định ra ư? Ta muốn hủy bỏ thì nó làm sao có thể tồn tại? Còn nữa, ngươi hiện tại không những là một tử sĩ, còn là… cha của cục cưng ~”


Cũng không định dẹp bỏ thân phận của Ngũ nhi. Bởi vì trở thành một tử sĩ đủ tư cách không biết đã phải nếm trải bao khó khăn gian khổ. Kết cục được đứng trong hàng ngũ tử sĩ là một điều vinh quang to lớn. Chỉ có phản bội chủ nhân, phản bội Tàn Nguyệt Các thì mới bị xóa tên khỏi nhóm tử sĩ. Lưu lại thân phận này cũng không phải là không thể. Ai nói một người chỉ có một thân phận? Có một thân phận y tha thiết muốn cấp cho tử sĩ nhưng mà chưa dám nói ra, e là dọa người này sợ hãi, đành phải tiến hành theo chất lượng, chậm mà chắc ~


Chủ tử vẫn thừa nhận thân phận tử sĩ của hắn?! Lĩnh hội được ý của Các chủ, Yến Ngọ buông xuống nỗi lo lắng to lớn mà từ ngày phát hiện có thai đã vướng mắc ở trong lòng. Về phần ngụ ý sâu xa của Yến Hướng Nam, hắn tất nhiên chẳng thể nào hiểu… Nếu biết Yến Ngọ đang suy nghĩ như thế này, phỏng chừng không tránh nổi một vụ “trừng phạt”.


Yến Ngọ hơi khó chịu mà nhúc nhích cơ thể, ở trên giường nằm suốt mấy ngày, đối với một tử sĩ mà nói quả thực là thống khổ!


“Khó chịu?”, Yến Hướng Nam biết nằm cả ngày sẽ không thoải mái, nhưng người vừa mới sinh con không thể ra gió, y còn định lợi dụng khoảng thời gian này để bồi bổ cho thân thể suy yếu của Ngũ Nhi. Mỗi ngày Vân Thu Thực đều chế biến đa dạng các loại thuốc và dược thiện để thay đổi, e sợ người nào đó phải uống thuốc đến nhàm chán. Mà ngay cả mấy trù nương trong trù phòng đều cảm thán cuối cùng cũng có người tiến vào tâm khảm của Các chủ nha, vì ngay chính Các chủ bọn họ cũng chưa từng phải nghiên cứu thực đơn một cách kĩ càng như vậy.


“Không sao đâu chủ tử, khi nào thì ta có thể xuống giường đi lại một chút?”. Thật sự là khó chịu a!


“Sau khi miệng vết thương lành lại mới được. Nếu cảm thấy không thoải mái thì ta có thể dìu ngươi xuống giường một lát, nhưng mà không thể ra cửa, bên ngoài thời tiết rất rét buốt, cẩn thận cảm lạnh”. Về phương diện sức khỏe của Yến Ngọ thì Yến Hướng Nam vô cùng cẩn trọng, nhưng mà cúi đầu lại thấy sắc mặt Yến Ngọ có gì đó kỳ lạ, còn chưa khỏe tới mức hồng hào nay lại nhiễm vài tia đỏ ửng.


“Sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Ngàn vạn lần đừng gạt ta, nghe được không?”


Yến Ngọ ôm bụng, cắn răng một cái: “…Muốn đi tiểu”.


Yến Hướng Nam trừng hắn: “Không nói sớm, nghẹn hỏng thì làm sao giờ? Đừng nhúc nhích, ta ôm ngươi đi”.


Nhắc nhở một chút rồi cẩn thận đào Yến Ngọ từ trong chăn ra, tiến vào bên trong ngoại thất. Yến Ngọ ngước mắt lên liền thấy, gian thư phòng này đã hoàn toàn thay đổi. Tủ sách vẫn còn, nhưng chiếc giường nhỏ vẫn thường đặt ở kế bên biến mất, thay vào đó là một cái bô đựng nước tiểu. Bên cạnh còn đặt mấy đỉnh đốt trầm hương (1) khói tỏa nhè nhẹ, đảm bảo trong phòng không có bất cứ mùi gì khó chịu. Suy nghĩ chu đáo đến vậy, khiến cho Yến Ngọ cảm động tới mức quên cả chuyện xin Các chủ buông hắn xuống. Tới lúc chân nhẹ nhàng chạm đất, ngay cả tuần cũng bị tụt ra, mới kịp hoàn hồn: “Chủ tử, để ta tự làm”.


Là nơi để chứa sổ sách nên trong này cực kì kín đáo, không hề sợ tự dưng có người xông vào sẽ nhìn thấy. Đương nhiên, phòng của Yến Hướng Nam cũng chẳng có ai dại dột mà lao vào. Tới khi lại được đặt lên giường, Yến Hướng Nam lấy nước ấm cho hắn rửa tay, bên ngoài có người tiến vô thu dọn sạch sẽ gian thư phòng. Cái gì nên đem ra đều đem ra, sắp tới giờ dùng cơm, để lại chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị hay sao?


Đồ ăn thực phong phú, riêng món canh đã có tới vài loại. Nhưng giờ ăn cơm vốn là thời gian ngọt ngào để ngươi một miếng ta một miếng đút cho nhau ăn, lại bị kẻ nào đó phá hoại. Thị vệ tới bẩm báo, Hách Liên Kỳ tới chơi. Cái tên Hách Liên Kỳ này thực sự không thể dùng thang đo của người bình thường mà áp vào hắn, cho nên hiện tại tốt nhất là đi ra ngoài đón tiếp, nếu không rất có thể hắn sẽ xông ngay tới! Yến Hướng Nam đành hậm hực mà buông bát đũa, còn đặc biệt phái người kêu cái tên cả ngày nhàn nhã rong chơi - nam sủng Ly Âm tới đây.


Tuy rằng mỹ danh là đến chiếu cố Yến Ngọ, nhưng kì thật là làm chân cu li đúng không? Ly Âm đi tới chủ ốc trong ánh mắt vô cùng hâm mộ và ghen tị của đám người phía hậu viện. Đầu tiên là tới chơi với bé cưng một chút, sau đó mới mang theo tâm tình thỏa mãn tiến vào “phục vụ” Yến Ngọ ăn cơm.


Canh xương hầm rất nhừ. Không chỉ thịt heo được hầm nhuyễn, mà ngay cả xương cũng mềm rục, hương thơm tỏa ra khiến người ta ăn một lần rồi lại muốn ăn nữa. Ly Âm cơ bản là tiến ngay vào trạng thái này. Không ngờ người đang “ở cữ” chẳng hề giống trong tưởng tượng của cậu, chỉ có thể ăn chút rau dưa nhạt nhẽo, mà đồ ăn so với cậu bình thường còn ngon hơn nhiều! Hay nói cách khác, cho dù là một món ăn thanh đạm như cháo mà cũng ngon tới mức muốn đem cả đầu lưỡi nuốt vào! “Yến Ngọ nè, không ngại ta ăn nhiều một chút chứ?”. Tuy là hỏi vậy nhưng tay vẫn gắp lia lịa không hề ngừng lại.


Khi vừa mới gặp Ly Âm sẽ cảm thấy cậu là một người thanh thoát như trúc, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Yến Ngọ về cậu ta. Nhưng ở chung lâu ngày mới biết người này là một kẻ dám yêu dám hận, không hề câu nệ tiểu tiết, người như vậy thật khó mà ghét được. Chẳng trách từ trước tới nay Yến Hướng Nam vẫn che chở cho cậu, không cho Nhâm Duyên Niên lại có cơ hội tổn thương cậu.


“Không sao, thích thì ăn nhiều một chút”. Nhiều đồ ăn như vậy một mình hắn cũng chẳng xử lý hết được. Huống hồ có một tên háu ăn như vậy ở bên cạnh, bản thân mình cũng sẽ không tự chủ mà ăn nhiều thêm chút.


“Ta đây sẽ không khách khí. Các chủ thật đúng là quan tâm tới ngươi. Trước giờ ta không hề ngờ được y sẽ bị một người nắm giữ trái tim* nhanh tới vậy, rồi lại cam tâm tình nguyện mà làm biết bao nhiêu chuyện như thế!”. Ly Âm vừa ăn vừa nói, ấy vậy mà cái tướng ăn cũng rất văn nhã. “Y đối xử với người ngoài thực lạnh lùng, không thể phủ nhận ngươi quá may mắn, có thể tài tình chiếm được tình yêu của y trước khi lộ ra bí mật về bé cưng ~ Mắt nhìn người của ta cũng không tệ lắm, lúc trước đã cảm thấy các ngươi… khụ khụ. Tử sĩ nhà ngươi cũng không đơn giản a, đứng ở một chỗ không ai ngờ được. Quả nhiên, Các chủ phong lưu như vậy liền bị ngươi tóm gọn!”


(*: QT là “bị bắt làm tù binh”)


Không muốn thảo luận chuyện của mình và Các chủ với người ngoài, Yến Ngọ yên lặng gắp thức ăn. Lời nói của Ly Âm có gì đó thật quái lạ, giống như là hắn chủ động theo đuổi Các chủ vậy…


Lại nói tới Yến Hướng Nam lúc này, Hách Liên Kì nghiêm túc, đứng đắn lấy một cái thân phận giả tới bái phỏng Tàn Nguyệt Các. Nếu không phải đã biết trước tính cách của hắn, Yến Hướng Nam còn tưởng anh ta là một giáo chủ khí độ mười phần. Hách Liên Kỳ an vị ngồi trên ghế, dáng dấp đoan chính, biểu cảm trịnh trọng, hoa lệ nhưng khiêm nhường, khoác trên mình một chiếc áo choàng quyến rũ theo phong cách dị vực. Thật giống như đang tham gia một đại hội võ lâm quan trọng, khác hoàn toàn so với hình tượng trước kia.


“Yến Hướng Nam, lời ngươi nói ngày đó còn nhớ không? Hiện giờ ta tới tìm ngươi, đừng có mượn cớ thoái thác. Nếu không tới khi ta bộc phát làm loạn lên, đối với ngươi hay ta đều chẳng hay ho gì”. Nhìn thấy Yến Hướng Nam liền lập tức đi thẳng vào vấn đề, không trò chuyện hàn huyên gì hết, đủ để biết tính cách hắn so với vẻ ngoài khác hẳn một trời một vực. Nhưng mà người như vậy cũng dễ đối phó. Yến Hướng Nam không nhiều lời vô nghĩa: “Ngươi nếu đã tới đây, vậy đáp án mà ta muốn cũng mang đến?”


“Đương nhiên. Mục đích của ta khi tới Trung Nguyên là muốn mở mang kiến thức về võ công Trung Nguyên, đặc biệt là phong phạm của nhân vật đệ nhất giang hồ, thực sự không có ý khơi mào xung đột giữa Tàn Nguyệt Các và Thần Đà Giáo. Phương Chấn Long trước kia có hiệp ước với chúng ta, nhưng chỉ là đảm bảo Phương gia không bị các thế lực khác chèn ép. Đối với chuyện gã đã ngấm ngầm thực hiện ta căn bản không hề biết…”. Hách Liên Kỳ khoa tay múa chân giải thích, cố hết sức khiến Yến Hướng Nam tin tưởng. “Vụ việc lần đó xảy ra tại Bích Huyện, ta thật xin lỗi. Mà hộ vệ kia của ngươi cũng đánh thuộc hạ của ta trọng thương. Nếu ngươi cảm thấy chưa nguôi giận, bọn họ tùy ngươi xử trí!”


Phương Chấn Long gây ra chuyện gì hắn chẳng thèm để ý, nhưng không tin mấy tên Hộ giáo của hắn chẳng hề biết gì. Dám gạt hắn tự ý làm bậy, loại thuộc hạ đó không cần giữ lại làm gì!


Đối với chân tướng mà Hách Liên Kỳ nói, Yến Hướng Nam cũng không định tin tưởng hoàn toàn. Nhưng trước mắt hắn đã thành khẩn nhận sai, cũng không thích hợp cho mình rước lấy một phiền toái lớn. Tuy bề ngoài Hách Liên Kỳ tỏ ra vô hại, nhưng chỉ khi thực sự cùng hắn đối đầu mới biết hắn đáng sợ thế nào. Nếu thực sự để hắn học xong công phu lợi hại của Trung Nguyên, kết hợp võ công quỷ dị của Tây Vực, vậy thì càng khó đối phó.


Yến Hướng Nam tất nhiên sẽ không để mình chịu thiệt. Làm đối thủ của hắn, học tập võ công Tây Vực cũng rất tốt.


Nếu như Yến Hướng Nam giống như trước kia, hơi có chuyện gì khó chịu nhất định sẽ đánh tới thiên hôn địa ám. Nhưng hiện tại đã lên chức phụ thân, những điều lo lắng cũng nhiều hơn. Vậy nên mới có được phong phạm của Các chủ như hiện tại, Nguyên Khiếu đứng ở một bên âm thầm khen ngợi.


“Yến Hướng Nam, nam sủng kia của ngươi sao rồi? Ta thề, đêm đó ta thực sự không xuất toàn lực! Hắn thực quá mảnh mai! Cơ mà, tính cách của hắn rất hợp ý ta. Nghe nói ngươi có rất nhiều nam sủng, không để ý chuyện thiếu một người là hắn chứ?”. Hách Liên Kỳ đạt được sự đồng ý của Yến Hướng Nam, trong lúc vui sướng liền nảy ra ý nghĩ đó trong đầu.


“Ngươi nói cái gì?”. Yến Hướng Nam giống như không hiểu điều mình vừa nghe được, ý bảo hắn thử nói lại lần nữa xem. Nguyên Khiếu đang đứng dưới bậc thang thầm kêu không ổn, Hách Liên Kỳ đúng là vạch áo cho người xem lưng, lần này nhất định đánh nhau to!


Yến Ngọ và Ly Âm mới ăn được nửa bữa cơm, chợt nghe thị vệ bẩm báo Các chủ và Hách Liên Kỳ quyết đấu. Trong lòng Yến Ngọ cả kinh, Ly Âm đã nhanh miệng thay hắn hỏi: “Không phải là bàn chuyện sao? Bàn chưa?”


Thị vệ cũng không rõ lắm, chỉ nói rằng đại khái lời nói của Hách Liên Kỳ đã mạo phạm tới Các chủ, Nguyên chủ quản dặn gã tới truyền tin. Giả dụ như ở nơi nào đó truyền tới tiếng nổ lớn thì cũng không cần lo lắng quá, cái này là trận chiến giữa hai người đàn ông!


Cái gì mà trận chiến của đàn ông? Yến Ngọ cùng Ly Âm hai mặt nhìn nhau. Đương lúc Ly Âm muốn cử tên thị vệ đi dò xét chút tin tức, một vú em ôm bọc tã lót vội vàng chạy tới, trên mặt hiện sự lo lắng rõ ràng “Các chủ đâu? Tiểu chủ tử phát sốt!”


-Hết chương 45-


(1): Đỉnh đốt trầm. ( Đọc thêm thông tin về Trầm Hương http://www.tramhuong.info/tram-huong-la-gi/ )


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

1 nhận xét: