Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

Tử trung đích tử sĩ - Chương 46


CHƯƠNG 46: BÉ CƯNG
Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Pr: Đốm



Bé con được bọc trong đám tã lót vốn luôn ngoan ngoãn vui vẻ giờ đây khuôn mặt đỏ ửng, hai tay nhỏ xíu nắm chặt, khóc đến khàn cả giọng. Trán bé nóng bỏng, ai nhìn thấy cũng đều đau lòng. Vú em không đợi Yến Ngọ và Ly Âm hỏi tới đã cẩn thận nói ra tình trạng hiện tại của cục cưng: “Lúc cho uống sữa vẫn còn rất khỏe, không hề ói ra chút nào. Vậy mà sau đó lại khóc không ngừng. Vốn định dỗ nín sẽ mang tiểu chủ tử lại đây, ai ngờ tiểu chủ tử bắt đầu phát sốt, làm thế nào cũng không đổ mồ hôi, thế này thật không ổn!”

Yến Ngọ tiến tới, quả nhiên trán bé nỏng bỏng tay. Ly Âm quyết đoán vung tay lên, kêu tên thị vệ nãy giờ vẫn đứng chờ chưa đi: “Nhanh lên! Mau bẩm báo cho Các chủ!”

Thị vệ vội vàng chạy mất. Yến Ngọ vô cùng lo lắng, nhưng mà hắn không biết phải làm thế nào bây giờ. Nếu tùy tiện dùng biện pháp hạ nhiệt cho bé con, có thể hiệu quả sẽ hoàn toàn trái ngược. Cục cưng không giống người lớn bọn họ da dày thịt béo, cảm mạo hay phát sốt chỉ cần nhịn chút liền khỏi! Ly Âm vừa lo cho đứa bé lại còn phải chăm sóc “đứa lớn”, ấn Yến Ngọ ngồi lên giường, ý bảo hắn đừng để nhiễm lạnh. Vừa rồi khi bà vú vào không đóng cửa, nên giờ đây tấm mành cũng bị gió thổi nhẹ nhàng lay động.

Yến Ngọ sao còn tâm tư lo cho bản thân mình, ngẩng đầu hỏi bà vú: “Đã thỉnh Vân tiên sinh chưa?”

Vú em lau đi mồ hôi đang túa ra trên trán: “Khi vừa phát hiện tiểu chủ tử phát sốt đã đi thỉnh, lúc này hẳn đã tới rồi”.

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vã, Vân Thu Thực cắp theo hòm thuốc chạy vào. Thấy mọi người đang vây quanh bé con trên giường, liền nhanh chóng ẵm bé đặt lên khán thượng nhỏ bên trong ngoại thất. “Không cần nhiều người túm tụm như vậy. Yến Ngọ! Bé con bị sốt, hai người bệnh sao có thể ở cạnh nhau?”. Hơi hơi mở tã lót ra để kiểm tra cơ thể bé, nhìn thấy Yến Ngọ đang muốn xốc chăn xuống giường, lớn tiếng quát: “Yến Ngọ, ngươi nằm im cho ta! Ly Âm, trông chừng hắn, buông mành xuống đi!”

Lực chú ý của Ly Âm cũng đang tập trung trên người bé con vừa bị đưa vào gian trong, nghe vậy vội chạy tới lặp lại động tác lúc nãy, bắt Yến Ngọ nằm xuống đắp chăn: “Tiểu Ngũ a, ngươi đừng có mà lộn xộn. Cục cưng đã được Vân tiên sinh khám cho rồi! Ngộ nhỡ ngươi ra gió bị cảm lạnh, Các chủ nên chăm sóc ngươi hay là bé cưng đây?”

Ánh mắt Yến Ngọ không rời khỏi tấm mành vừa buông xuống: “Không phải đã đóng cửa rồi sao? Sức khỏe ta không yếu tới vậy, đã có thể xuống giường đi lại!”

Ly Âm không biết nói sao, lắc đầu: “Không nên không nên, Các chủ đã dặn ta phải trông nom ngươi. Đợi y trở về xem y quyết định thế nào!” Đổ mọi trách nhiệm lên đầu Yến Hướng Nam, quả nhiên Yến Ngọ tạm thời bất động, nhưng nỗi lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.

Đại môn rất nhanh mở ra rồi lại đóng vào. Đầu tiên, Yến Hướng Nam xốc mành lên, rồi vội vàng đi tới bên cạnh Vân Thu Thực. Thấy bé con nóng tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, tiếng khóc thật mỏng manh, đau lòng nói: “Thế nào? Có việc gì không? Sao bỗng nhiên lại phát sốt? Có phải do đám người hầu không chăm sóc tốt cho nó không, hả?”. Lời cuối đã bao hàm lửa giận, dọa vú em sợ tới co người!

Vân Thu Thực chẳng buồn ngẩng đầu lên mà đáp: “Không phải do bị nhiễm lạnh. Chỉ sợ đã xảy ra tình trạng như ta đã nói lúc trước. Các chủ ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt”.

Mặt Yến Hướng Nam càng tối lại, cho vú em lui xuống, thấp giọng nói: “Khi nào sẽ khỏe lên?”. Là khi nào khỏe hơn, mà không phải là có thể khỏe hay không. Yến Hướng Nam không thể chấp nhận mất đi con. Chỉ cần còn một hơi thở mỏng manh, cho dù phải mời bao danh y, y cũng muốn chữa cho được! Ngũ nhi vẫn còn đang nằm trên giường, sao có thể để hắn chịu chút đả kích nào cơ chứ?!

Vân Thu Thực lấy nước ấm lau một lượt thân thể bé con, rồi dùng một đồng xu chấm chút rượu đế nhẹ nhàng cọ cọ trước ngực, có thể giải cảm, khiến làn da bé con lúc này càng thêm ửng đỏ, nghe vậy thở dài: “Bé con vừa mới sinh ra, ngoại trừ sữa thì không thể ăn một thứ gì. Ta đã kêu người chuẩn bị nước đường, để xem uống xong có thể đổ mồ hôi hay không. Đứa bé này lúc trước chịu quá nhiều trắc trở, có thể bình an sinh ra đã là may mắn rồi. Chỉ hy vọng nó có thể sống qua kiếp nạn này, còn sau này chỉ sợ…”

Cả căn phòng chìm trong yên lặng, một lúc lâu sau, Yến Hướng Nam thấp giọng nói: “Chỉ hi vọng nó có thể sống bình an”.

Vân Thu Thực gói bé con thật kĩ. Lần trước hắn đã biết câu trả lời của Các chủ. Hắn sẽ đem hết sức lực để giúp bé con bình an lớn lên. Cho dù xuất hiện bệnh trạng gì đi nữa, như Các chủ đã nói, bình an mà sống là được…

Vân Thu Thực tạm thời nghỉ lại chủ ốc, nơi này có Yến Ngọ và cục cưng, hai người đều cần hắn chú ý thường xuyên, nếu chạy tới chạy lui cũng không tiện lắm. Cục cưng được quấn gọn trong chăn, đặt trên một chiếc giường nho nhỏ. Giường nhỏ này là Yến Hướng Nam kêu người đặc chế. Cái giường tròn tròn quây xung quanh người bé, cho dù có xoay người kiểu gì cũng chẳng lo rớt xuống. Vốn định đợi tới khi bé con lớn chút mới dùng đến, ai dè người tính không bằng trời tính: bé con sinh bệnh. Cả phòng này toàn là bệnh nhân. Trọng trách của Yến Hướng Nam thật lo lớn a~

Yến Hướng Nam phân chia thời gian, cứ một khắc (15 phút) lại chạy tới nhìn bé con một cái. Yến Ngọ thấy y cứ tới tới lui lui, nhìn về phía giường nhỏ, dùng giọng điệu thương lượng: “Chủ tử, ôm con tới bên giường này đi, ta ngồi nhìn là được”.

“Cứ vậy đi. Thu Thực nói vậy mới tốt cho cả ngươi và con”. Về điểm này Yến Hướng Nam hoàn toàn quyết tâm không nhượng bộ.

“…”. Cục cưng cứ khóc hoài, đến tận khi mệt mỏi mới thiếp đi. Vân Thu Thực thử rất nhiều phương pháp cũng không làm cho bé đổ mồ hôi. Cứ sốt cao không dứt như vậy cho dù người lớn cũng không chịu nổi! Nhìn bé chịu khổ sở, Yến Ngọ nghĩ mình sai lầm rồi, lúc biết tới sự tồn tại của con, không chăm sóc nó thật tốt, trái lại…

“Ngươi nghĩ cái gì?”. Nhìn vẻ mặt u sầu của tử sĩ nhà mình là biết ngay hắn không nghĩ tới chuyện gì tốt, nói không chừng đổ hết trách nhiệm lên đầu mình cũng nên. Lại nói tiếp, con bị như vậy, nguyên nhân là do y mới đúng. Khi Ngũ Nhi mang thai, ta rốt cuộc đã làm gì a! “Nếu con có trí nhớ, nhất định sẽ rất ghét ta. Ngươi mang thai khổ cực như vậy, ta lại nhiều lần… Không chỉ khiến ngươi bị thương, mà còn tổn thương con, ta…”

Yến Ngọ không cho y nói thêm điều gì nữa: “Chủ tử đừng nói vậy. Lúc trước ngươi không hề biết chuyện! Con sẽ không trách ngươi!”. Không nói rõ ràng với Các chủ, nếu bé thực sự nhớ, như vậy tất cả những gì Các chủ đã cố gắng bé cũng sẽ hiểu ở trong lòng.

Cảm giác có người an ủi thật là tốt. Tâm trạng u uất của Yến Hướng Nam cũng khá hơn rất nhiều. Y tìm được hai tay Yến Ngọ, nắm chặt, kiên định nói: “Ta nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện gì. Ta cam đoan.”

Vân Thu Thực dành ra một khoảng thời gian ngắn ngủi đến gặp vô số người: đại phu trong y quán, lão nhân lớn tuổi, phụ nhân có kinh nghiệm… Có vài chứng bệnh thần y chưa chắc đã chữa khỏi mà ngược lại mấy phương thuốc cổ truyền sẽ có tác dụng. Nhưng người nghèo khổ không có tiền thỉnh lang trung, kinh nghiệm đúc kết qua tháng năm tất nhiên rất nhiều. Tuy Vân Thu Thực tự xưng là thần y, nhưng không hề tự cao tự đại, khiêm tốn thỉnh giáo, quan trọng nhất là bé con khỏi bệnh.

Đồng thời, Yến Hướng Nam cũng sai thuộc hạ dán bố cáo, tìm thầy thuốc mọi nơi. Bất kì ai có thể trị khỏi bệnh cho bé con, trọng thưởng.

Trước nay Tàn Nguyệt Các vốn là nơi thần bí dị thường, mấy ngày hôm nay cửa chính sắp bị đạp đổ. May mà có Vân Thu Thực duyệt qua, toàn bộ những kẻ có ý định lừa gạt đều bị quẳng ra ngoài mới không để sự ồn ào này ảnh hưởng đến yên bình của Các lý.

Nếu bệnh phong hàn bình thường cũng không khó chữa, một bài thuốc đơn giản là khỏi. Tiếc là bé con mới sinh không thể ăn uống gì, nếu không cẩn thận sẽ gây tổn hại tới sinh mệnh nhỏ, đây mới chính là nguyên nhân khiến mọi người bó tay. Tất cả những thứ có thể khiến bé con đổ mồ hôi: Dùng bã gừng đắp vào lòng bàn chân*, nấu nước tỏi, xông hơi cho nóng… đều khá hiệu nghiệm, tiếc rằng không thích hợp cho bé con chưa đầy tháng.

(*: QT là “lòng bàn chân màng tim khương ti”, Khương là loại Gừng Vàng, cách đắp gừng vào lòng bàn chân là phương thức chữa bệnh cổ xưa khá hiệu nghiệm. Tham khảo tại http://ykhoa.net/yhoccotruyen/baiviet/29_031.htm )

Sau khi thử nhiều cách vẫn không có hiệu quả, Vân Thu Thực bắt đầu hoài nghi bé con không hề bị phong hàn. Mấy ngày nay hắn vừa phải nghiên cứu sách thuốc cổ, vừa phải ứng đối với đám tìm đến cửa muốn thử chữa bệnh. Tóc đã muốn rụng một nắm lớn, cảm giác như đã già đi rất nhiều.

Khuôn mặt nhỏ vốn tròn tròn của bé dần trở nên vàng như nến. Hai vị mới làm cha gấp đến độ ăn không ngon ngủ không yên. Tinh thần vừa mới tốt lên của Yến Ngọ lại tụt dốc không phanh. Yến Hướng Nam không quên trò chuyện thật nhiều với hắn mỗi ngày, dỗ hắn vui vẻ, khiến hắn không dồn hết tâm sức lo lắng cho an nguy của con. Cục cưng còn chưa khỏe lên, ngộ nhỡ Yến Ngọ lại xảy ra chuyện gì, y sẽ cuống đến mức muốn giết người mất!

Ngay khi mọi người đều sốt ruột tới mức bốc hỏa, kẻ trong ngoài bất nhất - Hách Liên Kỳ lại đăng môn bái phỏng.

Yến Hướng Nam không kiên nhẫn phất phất tay: “Bản Các chủ hiện tại không có tâm trạng dạy dỗ hắn, bảo hắn cút đi!”

Thị vệ tới bẩm báo chần chờ nói: “Nhưng mà thưa Các chủ, Hách Liên Kỳ nói hắn nhìn thấy bố cáo kia mới tới”.

Mặc dù chẳng muốn nhìn cái bản mặt của Hách Liên Kỳ, nhưng cho dù có một hy vọng nhỏ nhoi y đều không muốn vuột mất. Chỉ là không thể cho hắn thấy Ngũ nhi của y. Sắc mặt Yến Hướng Nam âm trầm ra lệnh, đưa Hách Liên Kỳ tới chỗ Ly Âm. Ly Âm thấy y đưa bé con tới còn tưởng rằng mọi việc đã chuyển biến tốt đẹp. Kết quả chưa kịp vui sướng, đã thấy bé vẫn ốm yếu như cũ, nhất thời đau lòng: “Ngươi mang bé tới làm chi? Cẩn thận trúng gió lại khiến bệnh nặng hơn”.

Yến Hướng Nam nhanh chóng bắt cậu chàng ngồi ngay ngắn lên giường, thả cục cưng vào trong lòng cậu: “Đợi Hách Liên Kỳ tới, đừng nói là con của Ngũ Nhi”.

Ly Âm chấn động: “Chẳng lẽ nói… là của ta?” ( =)) ). Tuy cậu nom rất tuấn tú, nhưng dù sao cũng là thân nam nhi, sao có thể… Ách, không đúng, Yến Ngọ cũng là nam tử nhưng hắn có thể sinh em bé.

Yến Hướng Nam khinh bỉ liếc cậu ta một cái: “Ngươi chẳng cần nói gì hết”.

Hách Liên Kỳ ôm hy vọng rất lớn mà đi nhanh vào, lại thấy nằm trên giường là một kẻ lạ mặt, nhất thời thất vọng, dùng ánh mắt khác thường tia Yến Hướng Nam, khổ sở đau buồn mà nói: “Rõ ràng ngươi có nhiều nam sủng tới vậy, xem xem, đây là một tên nè! Có nghĩa là người kia không phải duy nhất. Nếu là Hách Liên Kỳ ta thì nhất định sẽ một lòng một dạ với hắn, chỉ đối xử tốt với một mình người đó! Hắn ở nơi nào?”

Yến Hướng Nam hung tợn trừng gã ta: “Ngươi tới đây làm gì hả? Cục cưng ở trong này”. Biết ngay là thằng này không có ý tốt mà. Nếu không giải thích rõ lý do, đừng trách y không khách khí!

Hách Liên Kỳ sợ Yến Hướng Nam đuổi hắn đi, cúi xuống nhìn em bé đang nằm trong lồng ngực Ly Âm, a một tiếng: “Đây là con ngươi? Mẹ nó là ai?”

“Hách Liên Kỳ, ngươi đừng cố ý nói sang chuyện khác!”

“Ta không có! Bé con này từ khi nằm trong bụng mẹ nhất định đã chịu tổn thương thật lớn, vốn dĩ không sống nổi”. Hách Liên Kỳ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Ly Âm, tới mức cậu ta sợ run cả người. “Ngươi nếu tin tưởng hãy để ta gặp mẫu thân của bé. Yên tâm, ta không có hứng thú đối với phụ nữ!”. Tên đáng khinh, nam nữ đều ăn! Càng muốn giấu diếm hắn càng muốn xem!

Khuôn mặt Yến Hướng Nam đen lại, đang muốn cự tuyệt. Hách Liên Kỳ sờ sờ mặt bé con, dài giọng kêu: “Bé con đáng thương! Cha ngươi căn bản không thương ngươi a, không muốn ta chữa khỏi bệnh cho ngươi ~”. Ly Âm thu tay lại, ôm bé sát vào lồng ngực mình, vẫn cảnh giác đối với gã này. Hách Liên Kỳ không khách khí ngồi xuống. Bé con này tuy rằng có bệnh, nhưng đúng là rất đáng yêu, khiến cho người ta chảy cả nước miếng: “Bé ơi, con tên là gì vậy?”

Ly Âm ngẩn ra. Đúng vậy, sao tên của cục cưng cậu chưa từng nghe thấy? Cậu ngẩng đầu nhìn cha bé, lại phát hiện người cha này đã ngoảnh mặt sang hướng khác…

-Hết Chương 46


Bu béo: Cái giường nhỏ hình tròn mà anh Nam thiết kế cho bé cưng tựa như này nè:




Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét