Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

Tử trung đích tử sĩ - Chương 47.1

CHƯƠNG 47.1: GIAO PHONG
Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử


Trong quãng thời gian này có rất nhiều chuyện xảy ra, đến mức y và Ngũ nhi chưa có thời gian yên tĩnh mà chọn lựa một cái tên thật hay cho con. Tuy rằng trước khi bé chào đời đã từng nghĩ rất nhiều, nhưng đều bị chính mình bác bỏ. Con của y tất nhiên không thể đặt tên tùy tiện, tuy nói bận rộn tới mức quên nhưng mà cũng không thể để người ngoài chê cười được.
Yến Hướng Nam giả bộ như mình ngây thơ vô (số) tội, nói với Hách Liên Kỳ: “Ngươi có thể nhận ra cục cưng chịu thương tổn từ trong bụng mẹ, coi như cũng có chút hiểu biết. Ngươi có thể xem bệnh cho bé, nhưng bệnh tình và việc mẹ đứa nhỏ là ai thì liên quan quái gì tới nhau? Ngươi đừng có mà mượn cớ để thỏa mãn bản thân, làm như người khác là đồ ngốc không bằng. Nếu còn lèo nhèo, lần sau đừng có mơ bước chân vào đại môn Tàn Nguyệt Các”.
Xem như đánh trúng nhược điểm của Hách Liên Kỳ. Hắn một bên nghĩ Yến Hướng Nam quả là một con hồ ly bự gian manh, một bên tỉ mỉ cầm tay bắt mạch cho bé con để xem xét bệnh tình cụ thể. Một lát sau, hắn móc từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ. Mở ra, bên trong là một con sâu trong suốt như ngọc, chỉ lớn bằng một cái móng tay! Nghĩ thấy Hách Liên Kỳ đến từ Tây Vực, Yến Hướng Nam đã lờ mờ đoán được đây không phải là một con sâu ú nu bình thường, mà là…
“Các người đừng xem thường nó, đây chính là tâm can bảo bối của ta đó! Vạn Cổ Chi Vương (vua của các loại sâu độc), có thể dễ dàng khống chế các loại cổ trùng. Lần trước khi ta tới cũng đã dùng Mê cổ, cho nên thị vệ mới có thể dễ dàng ngủ gục”. Không hề nhìn tới ánh mắt khác thường của hai người còn lại, Hách Liên Kỳ tiếp tục vô cùng đắc ý khoe khoang: “Nhưng nó còn có một tên gọi khác mà mọi người không biết. Vạn Cổ Chi Vương biệt danh là Trường Thọ Cổ. Nó có thể kéo dài sự sống của một người sắp chết. Chỉ cần kí chủ* trong cơ thể trong một số canh giờ nhất định, nó sẽ tự chữa trị những thương tổn nằm sâu trong nội tạng của người bệnh”.
(*: ký sinh vào vật chủ, có thể hiểu nôm na là sống gửi, sống bám vào vật/ cơ thể khác. Tham khảo tại http://vi.wikipedia.org/wiki/K%C3%BD_sinh_tr%C3%B9ng )
Yến Hướng Nam cảm thấy chuyện này cần được bàn bạc kĩ hơn: “Ngươi muốn thả nó vào trong cơ thể của con ta? Bản Các chủ làm sao biết lời ngươi nói có phải là sự thật hay không? Vạn nhất không phải cổ trùng mà là độc trùng…”. Y chẳng có chút nghiên cứu nào về lĩnh vực này, sao dám đem tính mạng cục cưng ra đánh cược?
Hách Liên Kỳ chỉ chỉ Vân Thu Thực đứng ngoài cửa: “Ngươi có thể cho đại phu kia tới xem thử”.
Cũng đúng. Vân Thu Thực nếu tự xưng thần y, đối với điều này chắc sẽ có hiểu biết. Yến Hướng Nam phất tay ra hiệu cho hắn tiến vào: “Thu Thực, ngươi tới coi con sâu này một chút”.
Vân Thu Thực bị gọi là đại phu thì cảm thấy thật khó chịu, hung hăng lườm Hách Liên Kỳ một cái, sau đó toàn bộ lực chú ý liền tập trung vào con sâu nhỏ trong hộp đặt trên lòng bàn tay của hắn. Nhìn qua thì nho nhỏ vô hại. Trừ những lúc được cho ăn thì còn nhúc nhích ưỡn ẹo một tẹo, còn lại thì cả ngày nằm im thít như đang ngủ. Hắn thử thăm dò bằng cách lấy một cây châm tới gần con sâu, lập tức kinh hỉ khi thấy trên người nó tỏa ra kim quang: “Các chủ, đúng là Vạn Cổ Chi Vương. Hình dáng lớn nhỏ phù hợp, hơn nữa lúc gặp nguy hiểm trên cơ thể sẽ tỏa ra kim quang (vầng sáng màu vàng nhạt). Kẻ nào vô tình đụng vào, sẽ chết rất thê thảm!”
Hách Liên Kỳ đắc ý ngẩng đầu: “Ngươi tin chưa?”
Yến Hướng Nam hoài nghi nhìn anh ta: “Là Vạn Cổ Chi Vương, ngươi không tiếc?”
Hách Liên Kỳ kiềm chế đau đớn (vì tiếc của) ở trong lòng, làm bộ như chẳng có gì phải tiếc mà vỗ vỗ ngực: “Có thể cứu một sinh linh bé nhỏ, vì sao lại tiếc? Hách Liên Kỳ ta cũng chẳng phải kẻ có lòng dạ sắt đá gì. Yến Hướng Nam, ngươi không cần hoài nghi ta, lấy bụng dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử* ”. Cho dù là con của Yến Hướng Nam thì hắn vẫn sẽ cứu. Nói không chừng lan truyền ra ngoài sẽ khiến cho người nào đó kính nể mình hơn! Hách Liên Kỳ vừa ảo tưởng vừa nghĩ những lời mình vừa nói không sơ hở chỗ nào đâu nhỉ, nhất định sẽ khiến “người ấy” cảm động!
(*: Nguyên văn “Lấy tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi phúc” )
Vân Thu Thực tuy không tin tưởng gã Hách Liên Kỳ này cho lắm, cơ mà đối với Vạn Cổ Chi Vương vẫn rất hiểu biết: “Các chủ, cổ này thực sự có tác dụng thần kì. Chỉ cần để nó trị liệu cho tiểu chủ tử, sau đó lại để Hách Liên Kỳ lấy ra là được”.
Yến Hướng Nam nhìn cục cưng nhà mình càng ngày càng gầy còm đáng thương, cắn răng: “Bản Các chủ tin ngươi một lần. Nhưng trước khi bé con khỏe lại, ngươi không được rời khỏi Tàn Nguyệt Các”.
Ánh mắt Hách Liên Kỳ sáng lên, lập tức đáp ứng: “Tốt!”
Yết hầu Yến Hướng Nam hơi nghẹn lại, cảm thấy có chút hối hận.
Cổ trùng tuy nhỏ nhưng béo múp míp chậm rãi mấp máy bò tới trước ngực bé con, sau đó nháy mắt không còn thấy đâu nữa. Yến Hướng Nam siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Kỳ chất chứa vô hạn phức tạp. Nếu con ta xảy ra chuyện gì, Hách Liên Kỳ ngươi đừng mơ trở về Tây Vực!
May mắn thay chẳng mấy chốc cục cưng liền hạ sốt. Mặc dù khuôn mặt bé vẫn ảm đạm vàng như nến, nhưng đôi mắt to tròn đã có thể mở ra chớp chớp, khiến một đám người vây quanh không nhịn được mà mừng rỡ tươi cười. Bé cưng chớp mắt, như là thắc mắc tại sao mình lại ngủ lâu tới vậy, sau đó mở lớn miệng mà gào khóc thật to, bụng bé đói lắm rồi!
Vú em vui mừng nhận được tin tức tới đút sữa cho bé con, bầu trời u ám vây xung quanh Tàn Nguyệt Các suốt thời gian qua rốt cuộc tan đi.
Bởi vì Hách Liên Kỳ đến nên Yến Ngọ đã rất nhiều ngày không được gặp con, khi hắn nghe được tin tốt thì những lo lắng trong lòng cũng vơi đi phân nửa. Nhưng không tận mắt nhìn thấy con nên vẫn rất nhớ, Các chủ không cho hắn ra ngoài, tránh đụng phải Hách Liên Kỳ. Thật ra đối với cái gã Hách Liên Kỳ kia mà nói, Yến Ngọ chẳng hề để ở trong lòng. Bọn họ vốn chỉ vô tình gặp gỡ, hơn nữa lại không cùng chí hướng. Bất cứ một người bình thường nào trong tình huống này cũng chẳng thể sinh ra tình cảm gì với đối phương.
Yến Hướng Nam lại không nghĩ như vậy: “Ta đây từng gặp gỡ biết bao người vậy mà vẫn bị tiểu tử sĩ nhà ngươi bắt gọn đó thôi, huống chi là tên gà tồ ngây ngô đến gần như ngu xuẩn Hách Liên Kỳ! Tóm lại, không thể để hắn nhìn thấy ngươi, càng không thể để hắn biết cục cưng là do ngươi sinh. Nếu không tên đó lại gây ra chuyện gì chẳng biết nữa!”
Yến Ngọ bất đắc dĩ đáp ứng. Bấy giờ Yến Hướng Nam mới thư thư phục phục mà ôm chặt người ta nằm ở trên giường, thỏa mãn: “Tên Hách Liên Kỳ kia nói tuy rằng Vạn Cổ Chi Vương có thể giúp con sống khỏe mạnh bình an. Nhưng vốn dĩ lúc mới sinh bé đã không khỏe, có một số tổn thương tạo thành ảnh hưởng không thể phục hồi. Ta cam đoan với ngươi, sau này con sẽ không vì nguyên nhân đó mà khó chịu, nó sẽ vô ưu vô lự chẳng cần sầu lo gì mà lớn lên”.
Chỉ cần Các chủ không bận lòng, ta cũng chỉ cần bé con bình an lớn lên là được. Yến Ngọ gật đầu thật mạnh: “Vâng!”.
“Như vậy…”. Yến Hướng Nam nhân cơ hội lái sang chuyện khác. “Chúng ta cùng nhau nghĩ tên tự cho con đi”.
“?!”. Yến Ngọ hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Con của bọn họ vậy mà còn chưa có tên?!
Yến Duy. Cuối cùng tên tự của bé được đặt là như vậy. Bon họ không yêu cầu bé con phải thông minh lanh lợi, chỉ cần hạnh phúc, vui vẻ là tốt rồi. Và hơn nữa bé cũng là duy nhất. Yến Ngọ lẩm nhẩm đọc đi đọc lại tên này vài lần, trong lòng dấy lên sự xúc động khác thường. Hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Các chủ, giờ đây cảm xúc của hai người bọn họ đều giống nhau…
Cục cưng lại một lần nữa chiếm cứ vị trí bên cạnh Yến Ngọ. Dường như biết thường xuyên ở cạnh mình là phụ thân yêu dấu, ở trước mặt người khác vốn nhu thuận vậy mà khi bên cạnh Yến Ngọ và Yến Hướng Nam, bé con thực hoạt bát giơ tay quơ loạn xạ. Khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt vừa trải qua cơn bệnh luôn tươi cười vui vẻ khiến cho ai thấy cũng yêu thương. Nếu Yến Hướng Nam không ra lệnh giới hạn trong vòng một tháng không được có quá nhiều người tới thăm Yến Ngọ, mấy kẻ đổ xô tới hóng hớt cũng đã chen lấn đến nát cả cửa ra vào.
-Hết Chương 47.1-
Bu béo: Mình định tìm hình ảnh cổ vương nhưng mà thực sự rất rất sợ sâu, nên đành lấy một em sâu khá đáng yêu, một nhân vật mình rất thích trong hoạt hình Câu Chuyện Của Loài Kiến làm ảnh minh họa =))


[Tử]: Thích quan điểm của anh Nam, chỉ cần con sống vui là được. Cảm tình với anh tăng vọt. Cục cưng siêu đáng yêu, cảm tình với truyện tăng. 

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét