Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

Tử trung đích tử sĩ - Chương 47.2



CHƯƠNG 47.2: GIAO PHONG


Hách Liên Kỳ ở tại một hậu viện cách đó không xa. Cho dù có thị vệ canh giữ thì hắn vẫn nghĩ tất cả biện pháp để gặp lại Yến Ngọ. Lần trước là do hắn chạy lung tung khắp nơi, trong lúc vô tình mới phát hiện một cái sân được rất nhiều ám vệ canh giữ. Không ngờ rằng liền phát hiện ra “nam sủng” của Yến Hướng Nam! Hiện tại trong viện của tử sĩ lại không hề tìm được tung tích của người nọ. Hắn thăm dò ở hậu viện cũng chẳng thấy.


Hắn biết Yến Hướng Nam ở nơi nào. Nhưng nghe bọn tôi tớ nói y chưa bao giờ mang sủng thị tới chủ ốc. Ngoại trừ Các chủ phu nhân tương lai, không một ai có tư cách ở nơi đó. Hách Liên Kỳ luôn cho rằng thân phận của người ấy là “nam sủng”, cho nên căn bản không nghĩ tới chủ ốc tìm. Huống chi nơi đó ám vệ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ngộ nhỡ có động tĩnh gì lại quấy nhiễu Yến Hướng Nam, đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị đuổi thẳng cổ… Không đáng.


Nguyên Khiếu cầm một quyển sổ, vừa đi vừa nhìn. Hách Liên Kỳ vụng trộm theo sau. Nhìn thấy ông ta vào hậu viện nói vài câu với một nữ nhân, sai người lấy chiếc hộp đặt ở trên bàn đá, cũng không quay đầu lại liền đi mất. Nữ nhân kia gào lên: “Ta sẽ không đi! Ta muốn gặp Các chủ! Ta muốn gặp Các chủ!”. Oán hận tới mức muốn lấy tay ném chiếc hòm đi, lại dừng. Nàng mở hòm ra, Hách Liên Kỳ nhìn thấy bên trong đều là vàng bạc châu báu.


Cái loại tình huống này Hách Liên Kỳ đã gặp qua nhiều rồi. Chẳng phải là “phí chia tay” cho một nữ nhân hết được sủng ái sao! Hiện giờ nữ nhân này khẳng định nghẹn một bụng đầy oán giận, nói không chừng có thể dò hỏi ra điều gì. Hách Liên Kỳ tự nhận mình thực thông minh bèn vui vẻ đi tới. Nữ nhân kia chính là kẻ luôn dùng những thủ đoạn ngầm - Diễm Mai. Nữ nhân thấy có người lạ mặt bỗng dưng đi đến, bèn nhanh như chớp ôm chiếc hòm vào trong ngực: “Ngươi là ai? Nơi này là hậu viện, không được tự do ra vào. Cẩn thận ta bẩm báo Các chủ!”


Hách Liên Kỳ không thèm để ý, cười nói: “Đi đi, nếu ngươi còn có thể gặp được Các chủ!”.


“Ngươi nói cái gì?”. Diễm Mai biến sắc, sao hắn biết Các chủ phái người đuổi mình đi, “Rốt cuộc ngươi là ai?”


“Đừng vội quan tâm ta là ai. Thứ ngươi muốn là trái tim Yến Hướng Nam, còn ta lại muốn nam sủng bên cạnh y. Không những không cạnh tranh mà ngược lại có thể hợp tác”.


“Ngươi muốn chính là…”. Trong lòng Diễm Mai bỗng nghĩ tới một người.


“Suỵt”. Hách Liên Kỳ ý bảo nàng tạm thời giữ im lặng, đồng thời thò tay vào trong ngực lấy cái gì đó. Động tác bỗng dưng ngừng lại, mới nhớ tới Vạn Cổ Chi Vương đã không còn ở bên hắn nữa rồi. “Có chỗ nào thích hợp để bàn chuyện không?”


Diễm Mai ngó nghiêng xung quanh, cắn môi: “Ngươi đi theo ta”.


Hách Liên Kỳ không biết đang tính toán điều gì? Tin tức hắn gặp Diễm Mai tất nhiên rất nhanh chóng truyền tới tai Yến Hướng Nam. Y cười lạnh: “Tên đó vẫn chưa từ bỏ ý định. Nếu không phải nể tình hắn cứu cục cưng một mạng, há có thể dung thứ hắn làm càn trong Các lý! Nguyên Khiếu, ả đàn bà kia sao vẫn chưa xử lý gọn gàng?”


Nguyên Khiếu hơi hơi khom người: “Các chủ, chuyện phân phát tiền bạc này cũng cần có thủ đoạn. Chủ yếu là muốn để các nàng cam tâm tình nguyện ra đi, tránh tổn hại đến thanh danh của ngài. Diễm Mai nhập Các từ rất sớm, cho nên phải tốn ít công phu. Lúc này e rằng Hách Liên Kỳ đã biết trong lòng ngài có người, liệu có nên chuẩn bị trước một chút?”. Đều do Các chủ tùy ý làm bậy, chủ quản phải làm thế nào?


“Không cần. Nếu hắn có thể xông tới, cũng nên cho hắn mở mang đầu óc, biết được sự thực ra sao”. Y không ngại tình chàng ý thiếp cùng tử sĩ nhà mình trước mặt người ngoài.


Diễm Mai mang theo hành lý, đứng ngoài đại môn chủ ốc than thở khóc lóc, nói là hy vọng có thể gặp mặt Các chủ lần cuối. Ả đang ôm ấp hy vọng thu hút sự chú ý của thị vệ, đương nhiên có thể câu dẫn được Các chủ thì càng tốt. Chứng tỏ y vẫn còn nhớ tới một chút tình cũ, đến lúc đó…


Mấy gã thị vệ không hề lưu tình mà xua đuổi ả. Chẳng ai hơi đâu mà đi xin chỉ thị của Các chủ. Nhiệm vụ của họ chính là không để bất cứ kẻ nào tự tiện tiến vào chủ ốc, đặc biệt là mấy người đã bị đuổi ra khỏi phủ.


Hách Liên Kỳ không thể nhịn nổi nữa, tránh thoát khỏi ám vệ, dùng kinh công nhảy lên, dừng ở đằng sau cửa sổ của căn phòng lớn nhất, vui sướng nhận ra trong phòng đúng là Yến Hướng Nam và một người nữa. Thanh âm của người đó vô cùng quen tai!


Khóe miệng Yến Hướng Nam khẽ nhếch lên, dìu Yến Ngọ đi đi lại lại một lúc. Sau đó, nhân lúc hắn nghi hoặc nhìn mình, thâm tình nói: “Ngũ nhi, bình thường đều là ta tự mình thân thiết với ngươi. Ngươi cũng nên chủ động hôn ta một lần. Nếu không, ngày hôm nay ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa”.


Nghi hoặc chỉ thoáng lướt qua đã hiểu được dụng ý của Yến Hướng Nam. Nghĩ tới những điều Các chủ đã dặn dò trước đó, mặc dù cực kì ngại ngùng cũng đành cắn răng mở miệng, gọi ra cái tên vô cùng thân mật kia: “Hướng… Hướng Nam…”. Giọng nói run rẩy, lắp bắp. Ai dè kẻ đang núp bên ngoài nghe thấy lại tưởng tượng ra cảnh tượng kích tình đang đến hồi cao trào, khiến cho người ta tan nát cả cõi lòng.


Thanh âm miệng lưỡi giao triền truyền vào tai Hách Liên Kỳ một cách rõ ràng. Hắn thực sự không muốn nghe tiếp nữa, buồn bã rời khỏi. Hiệp một của trận đấu giữa Yến Hướng Nam và Hách Liên Kỳ, Yến Hướng Nam toàn thắng.


Nhiệt độ nóng bỏng trong phòng vẫn không hề giảm. Tuy nói là diễn cho Hách Liên Kỳ xem, nhưng lại nổi lên hứng khởi. Yến Hướng Nam ôm chặt người ta không chịu buông, trong trong ngoài ngoài hôn vài cái. Mãi tới khi nhận ra bàn tay (hư hỏng) của mình đã tiến vào trong quần Yến Ngọ, đang xấu xa rờ rẫm tiến về cái khe nhỏ mất hồn kia, mới ý do vị tẫn* mà ngừng lại, còn không cam lòng mà nhéo một cái trên cánh mông được bồi bổ mà tròn mẩy lên không ít: “Tạm thời ta tha cho ngươi. Sau khi con đầy tháng, ngoan ngoãn ở trên giường đợi ta, đừng nghĩ trốn ~”


(*: Ý là chưa thỏa mãn)


Mặt Yến Ngọ nóng tới đỏ bừng. Chẳng hiểu tại sao, trước kia, những chuyện thân mật hơn đều đã làm với Các chủ, nhưng không có cảm giác mặt đỏ tim đập như hiện tại.


Yến Hướng Nam đỡ người nằm an ổn trên giường xong, phất tay áo xuất môn. Ám vệ trước cửa lại trở về trạng thái “cảnh giác cao độ”. Vừa rồi, để cho Hách Liên Kỳ thuận lợi tiến vào, bọn họ đều giả bộ làm “người mù” một lát. Ả đàn bà bên ngoài vẫn đang gào khóc kể lể, không hề biết cái thằng đồng bọn mà mình bắt tay hợp tác đã sớm chạy biến đi đằng nào. Lau một đám nước mắt, tuy nhiên vẫn cố gắng không để ảnh hưởng đến lớp trang điểm của mình, thật vất vả! Đúng lúc đó Yến Hướng Nam tiêu sái, trầm ổn bước tới.


Người nam nhân này đúng là nhân trung chi long*, đi tới nơi nào cũng thật chói lọi. Diễm Mai nháy mắt đã bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu kiều mị, ôn nhu làm nũng: “Các chủ, cuối cùng ngài cũng chịu gặp Diễm Mai ~ Đừng đuổi Diễm Mai đi mà ~ Từ nay về sau thiếp nhất định tận tâm tận lực hầu hạ ngài ~”


(*: Rồng trong biển người, ý nói tài năng và nổi bật)


Yến Hướng Nam tùy ý cười: “Vậy có phải bản Các chủ nên cảm tạ ngươi đã thông đồng dẫn Hách Liên Kỳ tới đây hay không?”


“Các chủ!”. Trong lòng Diễm Mai cả kinh. Vốn dĩ nàng ta được ăn cả ngã về không, hiện giờ thật lo sợ. Yến Hướng Nam tuy rằng phong lưu, hỉ nộ vô thường, nhưng ở phương diện tàn nhẫn giết người thì y như thế nào ai ai cũng rõ.


Yến Hướng Nam phất tay. Bao hành lý Diễm Mai khoác trên lưng rơi trên mặt đất, châu báu rơi rớt phát ra thanh âm đinh đinh đang đang. Không để ả nhặt lên, Yến Hướng Nam lạnh giọng phân phó: “Diễm Mai tư thông ngoại nhân, tiết lộ cơ mật Các lý. Niệm tình nàng hầu hạ bản Các chủ nhiều năm, lưu lại một mạng. Đưa nàng ta về chỗ ở trước kia, vĩnh viễn không được ra ngoài. Nguyên Khiếu, phái người hộ tống nàng trở về, phải làm thế nào thì ngươi hiểu rõ rồi đó”.


Nguyên Khiếu khom người. Quả nhiên vẫn là Các chủ thẳng tay quyết đoán. Kết cục này đối với Diễm Mai còn thống khổ hơn là chết. Diễm mai tuyệt vọng ngã ngồi trên mặt đất. Ả không muốn trở về, ả chưa hưởng thụ vinh hoa phú quý được mấy hồi, ngay tới cả phí an trí cuối cùng cũng mất! Trở về nhất định sẽ bị người ta nhạo báng. Những kẻ trước kia bị mình bôi nhọ trào phúng lôi ra làm trò cười sẽ không tha cho ả -- Những tiếng kêu gào tuyệt vọng bị tắc trong cổ họng, nhưng có thể trách được ai đây?


Tinh thần của Hách Liên Kỳ chẳng sa sút được bao lâu, rất nhanh liền tỉnh táo lại, bắt đầu tự hỏi - tự trả lời. Cơ mà chưa hỏi - đáp được mấy câu, vừa mới thò chân ra cửa đã có một đạo kiếm quang đâm tới từ chính diện, hiểm, sắc, còn đi kèm một tiếng quát đầy lửa giận: “Hách Liên Kỳ! Ngươi nạp mạng đi!”


-Hết Chương 47-



Bu béo: Thực ra mình không ghét Diễm Mai. Là nữ phụ ( lại còn nhân vật phản diện) trong đam mẽo đã là đau khổ lắm rồi =))


Diễm Mai  ( xinh nhưng não nơi ngắn -_- )

Tử: Đố các bạn người xuất hiện ở cuối chương muốn giết Hách Liên Kỳ là ai?




Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

2 nhận xét: