Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

Tử trung đích tử sĩ _ Chương 48



CHƯƠNG 48: ĐẦY THÁNG*
Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử

(QT là Trăng tròn = Full moon = ở đây ý chỉ bé con được tròn một tháng tuổi )

Đường kiếm đầy sát ý kia tất nhiên không thể gây tổn hại được Hách Liên Kỳ. Hắn nhanh như chớp xoay người tránh được, lờ mờ đoán ra người này có lẽ là thị vệ của Yến Hướng Nam nên hắn không đánh trả, mà lùi lại chừng hơn năm bước, giơ một bàn tay, kêu lên: “Dừng! Ta là khách được Yến Hướng Nam mời ở lại Tàn Nguyệt Các! Ngươi không thể vô duyên vô cớ động thủ!”


“Vô duyên vô cớ?”, Người vừa xuất chiêu chậm rãi lặp lại, cười lạnh, “Hóa ra ngươi vô tội? Ngươi không giết người của Tàn Nguyệt Các, vậy cái chết của Quý ca phải giải thích thế nào?”

Người tới chính là Yến Mùi. Cậu ta biết Hách Liên Kỳ chính là thủ lĩnh của thế lực bí ẩn mà mình đang truy tìm, cũng nung nấu ý định giết chết hắn. Trùng hợp thay, khi hoàn thành nhiệm vụ trở về liền nghe nói Hách Liên Kỳ đang ở Tàn Nguyệt Các, vậy nên chẳng tìm hiểu lý do mà hùng hổ vác dao tới định chém người!


Hách Liên Kỳ đã sớm biết tử sĩ đã hi sinh kia tên Yến Quý, vì chuyện này mà hắn cũng đã hao tổn mấy tên đầu lĩnh. Yến Hướng Nam không hề chừa cho hắn chút mặt mũi nào, phế bỏ toàn bộ võ công của những kẻ đó. Đương nhiên là hiện tại mấy tên đó đã không còn vị trí gì trong Thần Đà Giáo, họ bị chính mình cống nạp cho Yến Hướng Nam! Hắn cho rằng chuyện này thế là xong xuôi, không ngờ lại nhảy ra một tên tới báo thù, thật đúng là… huynh đệ tình thâm a!


Hách Liên Kỳ không muốn đánh nhau với cậu ta, kêu lên: “Chuyện này ta quả thực không biết! Những kẻ đó cũng đã bị trừng phạt thích đáng, ngươi sao có thể vô lý như vậy chứ?”


Yến Mùi mỉm cười nhưng ánh mắt như muốn phun hỏa, oán hận nói: “Nói lý với ngươi có thể khiến huynh ấy sống lại sao? Tên khốn khiếp chết cả ngàn lần cũng không đủ! Ngươi sao dám, sao dám đặt chân tới Tàn Nguyệt Các?! Hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!”. Yến Mùi tấn công. Hách Liên Kỳ liền trốn chạy vòng vòng, mãi tới khi khuấy đảo nơi này đến chướng khí mù mịt. Yến Mùi vận dụng hết tất cả các chiêu thức, vẫn chẳng chạm nổi góc áo của hắn, tức giận tới mức gào to: “Tên Hách Liên Kỳ vô liêm sỉ kia! Mau đánh trả!”


Hách Liên Kỳ chạy trốn rất trơn tru, thừa dịp quay đầu lại nói: “Ngươi căn bản chẳng phải đối thủ của ta, dừng tay đi! Chuyện này ngay cả Các chủ của các người cũng không truy cứu thì cớ sao ngươi cứ cố chấp mãi? Nếu thực sự là lỗi của Hách Liên Kỳ thì ta sẽ không phủ nhận, đứng im cho ngươi mặc sức đâm chém!”


Khi Yến Mùi vừa nhìn thấy Hách Liên Kỳ thì lý trí đã gần như bay biến hết. Sự đau thương áp chế trong lòng bấy lâu bộc phát. Hiện tại chỉ nghĩ làm sao cho Hách Liên Kỳ phải đền mạng, nghe thấy hai tiếng “Các chủ” cũng chỉ hơi ngừng lại rồi vẫn tiếp tục tấn công. Nói hết nước hết cái mà cậu chàng chẳng nghe lọt, Hách Liên Kỳ cũng bực mình, liền muốn ra tay đánh trả dạy cho cậu ta một bài học. Hắn còn có chính sự cần làm, không rảnh cùng người này dây dưa!


Tay Hách Liên Kỳ chưa kịp nâng lên, đã có người nhanh hơn một bước chế trụ động tác của Yến Mùi. Yến Tị vừa nghe tin đã chạy vội tới, mạnh mẽ giữ chặt cổ tay đang cầm kiếm của cậu ta, lớn tiếng quát: “Yến Mùi! Ngươi dám tự tiện động thủ trong Các lý, không muốn sống nữa hả? Hách Liên Kỳ được Các chủ tự mình hạ lệnh mời ở lại. Hắn đã cứu mạng tiểu chủ tử. Ngươi thật sự là hồ đồ!”. Tuy rằng Các chủ chẳng ưa gì tên Hách Liên Kỳ này, cũng chẳng phải thực sự muốn giữ người nọ lại, nhưng Yến Mùi đã phạm vào quy tắc tử sĩ, bị phạt là đương nhiên.


Yến Mùi bị hắn quát, thần trí đã tỉnh táo hơn, nhưng vẫn không chịu dừng tay: “Yến Tị, hắn là hung thủ hại chết Yến Quý. Đệ không thể không báo thù! Cùng lắm thì đồng quy vu tận (cả hai cùng chết )!”


“Mục đích thực sự của hắn không phải là đối nghịch với Tàn Nguyệt Các. Chỉ là thuộc hạ của hắn hiểu sai ý, tự tiện hành động nên mới… Hiện giờ đám người kia đã bị phế hết võ công, so với chết còn thống khổ hơn. Kẻ tự tay hại chết Quý ca đã bị giết. Đệ mặc dù không tin Hách Liên Kỳ, cũng phải tin Các chủ. Người sẽ không để Quý ca oan uổng”.


Ánh mắt Yến Mùi vẫn chất chứa hận thù. Nhưng những lời Yến Tị nói cậu nghe lọt, chậm rãi buông kiếm, gằn từng chữ: “Hách Liên Kỳ, ta tin tưởng Các chủ. Nhưng nếu có một ngày ta phát hiện mọi chuyện có dính dáng tới ngươi, ta nhất định sẽ lại tới giết chết ngươi”.


Hách Liên Kỳ bị ánh mắt của cậu ta khiến cho hơi hoảng hốt, lắc đầu nói: “Không có ngày đó”.


Yến Mùi tự giác đến hình đường lĩnh hai mươi gậy, rồi trở về phòng nằm úp sấp trên giường lặng lẽ không nói một lời. Miệng vết thương bị bỏ lơ được Yến Tị ghé qua băng bó giúp, bỗng nghe thấy cậu thì thào lẩm bẩm: “Sao Các chủ không giết cái tên Hách Liên Kỳ kia chứ? Để cho đệ làm thịt hắn cũng được!”


“Đệ dám tự ý phỏng đoán tâm tư Các chủ, có phải bị cừu hận làm cho lú lẫn rồi không? Nếu đệ cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm, có biết không?”. Điều tử sĩ kiêng kị nhất là để lộ cảm xúc ra bên ngoài.


“Huynh đừng giáo huấn đệ nữa, nghe phiền muốn chết! Cái gã Hách Liên Kỳ kia vừa nhìn đã biết chẳng phải dạng tốt lành gì. Nói cái gì mà không hề hay biết? Làm gì có tên cầm đầu nào lại không hề kiểm soát hành vi ngang ngược của cấp dưới… Ai u!”. Miệng vết thương bị Yến Tị cố ý nhéo một cái coi như cảnh cáo. Yến Mùi nhìn nét mặt nghiêm túc của Yến Tị, bĩu môi im lặng. Cậu chỉ muốn nói là tên Hách Liên Kỳ kia dối trá mà thôi. Nếu thực sự say mê võ nghệ, sao có thể chấp chưởng cả một cái Thần Đà Giáo?


Việc này được bẩm báo lên chủ ốc. Yến Hướng Nam biết, Yến Ngọ cũng sẽ biết. Mỗi lần nghĩ tới Yến Quý, trong lòng hắn không khỏi u buồn, hắn định ghé qua tiểu viện thăm Yến Mùi. Nhưng Yến Hướng Nam lại giữ người ta ở trên giường: “Ngươi lo lắng làm gì? Ta tin cậu ta sẽ nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình. Dù sao cũng là tử sĩ được huấn luyện từ nhỏ, ngươi cảm thấy cậu ta kém cỏi hơn mình ư?”


Do Yến Ngọ biết được quan hệ của Yến Mùi với Yến Quý nên mới suy nghĩ nhiều. Cậu ta chẳng hề biết gì mà đã kích động, hận thù tới vậy, nếu thực sự biết rõ chân tướng…


“Chuyện kia thực sự phải giấu Yến Mùi cả đời hay sao?”


“Ngươi định nói cho nó biết?”


“Không. Ít ra giờ chưa phải lúc”.


Đang nói chuyện thì Nguyên Khiếu tiến vào bẩm báo về tiệc đầy tháng của bé con, Yến Ngọ kinh ngạc: “Tiệc đầy tháng? Các chủ, người định…” công bố thân phận của bé với mọi người ư?


Chẳng để tâm đến bản mặt bất mãn của Nguyên Khiếu, Yến Hướng Nam lưu manh mà vỗ nhẹ lên mông Yến Ngọ: “Chẳng lẽ con trai của Yến Hướng Nam ta mà cần giấu diếm sao? Tất nhiên phải cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết! Lại nói sau khi cục cưng sinh bệnh cũng đã lan truyền tin tức ra ngoài, dù muốn giấu cũng chẳng được, không bằng cứ thoải mái nói ra, thỏa mãn lòng hiếu kì của tất cả mọi người. Nguyên Khiếu, cứ làm đi, càng long trọng càng tốt!”


Nguyên chủ quản mắt xem mũi, mũi xem tâm, khom người cáo lui.


Yến Ngọ vẫn kinh ngạc nhìn Các chủ nhà hắn. Các chủ có thể tiếp nhận con thì hắn đã vô cùng thỏa mãn. Không ngờ lại còn muốn tuyên bố thân phận của bé trước toàn bộ võ lâm. Yến Hướng Nam bất đắc dĩ mà búng nhẹ vào mũi hắn: “Ngươi vẫn chẳng hiểu ý ta gì cả. Nếu không phải muốn giữ bí mật về thể chất đặc biệt của ngươi, thì ta nhất định sẽ công bố luôn ai là người sinh ra bé con. Dù mọi người biết thì có ngại chi? Ta luôn nghĩ rằng sẽ sóng vai cùng với ngươi và con chúng ta!”


Nói không cảm động là nói dối. Yến Ngọ siết lại nắm tay, chặt thật chặt, mới có thể kiềm chế kích động từ tận đáy lòng. Tiếp đó, bầu không khí ấm áp lan tràn, hai người thân mật tựa vào nhau, nói về đủ các loại chủ đề, đủ chuyện trên trời dưới đất. Nhưng điều làm Yến Hướng Nam sung sướng nhất chính là, sau khi tiệc đầy tháng xong xuôi, y sẽ không cần kiềm nén khát vọng đối với người nào đó, có thể tùy ý mà… Há há há há.


Mấy ngày đi qua, khuôn mặt của bé con càng ngày càng trắng tròn, cuối cùng cũng béo lên được một chút, ôm vào lòng thấy rất mềm mại. Yến Hướng Nam cuối cùng có thể an tâm mà “Mời” Hách Liên Kỳ đi rồi, cứ giữ tên đó trong Các lý hoài, vẫn cảm thấy lo lắng.


Hách Liên Kỳ sao có thể cam tâm mà cuốn gói như vậy, bởi vì Yến Hướng Nam suốt ngày dính chặt bên cạnh Ngũ Nhi nhà y, tựa như dây lưng quần lúc nào cũng phải buộc chặt trên người. Mỗi lần đi nhìn trộm Ngũ Nhi, đều có thể thấy bản mặt cười dị thường đắc chí của Yến Hướng Nam. Khiến hắn tức tới mức lòng mề phèo phổi, chỗ nào cũng đau! Nhưng nhìn cái thái độ kiểu “Ngươi không đi thì ông không bao giờ làm đối thủ của ngươi” mà Yến Hướng Nam trưng ra, nếu cứ cố làm loạn lên thì chỉ càng gây bất lợi cho mình. Vậy nên… Đi! Chỉ cần bước ra khỏi cổng của Tàn Nguyệt Các là được chứ gì?


Khi Hách Liên Kỳ rời đi, cảm thấy có một ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm từ phía sau lưng, không khỏi mê mẩn ảo tưởng, nếu là Ngũ nhi thì tốt rồi…


Những người được mời tới Tàn Nguyệt Các đều là kẻ có uy tín, máu mặt trên giang hồ. Trong đó, huynh đệ họ Hoa cũng thu được thiệp mời từ Tàn Nguyệt Các. Trong đầu Hoa Đình Phong không hiểu sao lại tái hiện cảnh ngày ấy hai huynh đệ bọn họ và Nguyên Hải cùng tới Tàn Nguyệt Các, thị vệ kia hô hấp nặng nề, cước bộ cũng không giống người tập võ bình thường… Hoa Đình Phong mạnh mẽ lắc đầu, hắn sao vậy nhỉ? Sao có thể nghĩ tới chuyện hoang đường như thế? Đó rõ ràng là nam tử… Tự dưng lại liên tưởng người nọ và tiệc đầy tháng với nhau?


Hoa Đình Vũ dùng ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn hắn: “Ca, không sao chứ? Chẳng lẽ huynh không muốn tham gia tiệc đầy tháng của con trai Yến Các chủ? Nhưng dù sao chúng ta cũng đã tới tận đây rồi”.


Hoa Đình Phong nhìn cánh cổng lớn tràn ngập khí phái trước mặt, vỗ vỗ vai Đình Vũ: “Không có gì. Hạ lễ chuẩn bị tốt chưa?”


“Vâng, bá phụ đã đi vào trước rồi”. Vốn dĩ thiệp mời là dành cho Hoa Đường - gia chủ hiện giờ của Hoa gia, nhưng huynh đệ họ Hoa cũng được tiếp xúc vài lần với Yến Hướng Nam, cảm thấy thực sự bội phục y nên hai người không nhịn được mà đi theo tới đây. Hạ lễ tuy chỉ chuẩn bị một phần, nhưng vô cùng giá trị.


“Chúng ta cũng vào đi thôi”.


Rất nhiều khách khứa đứng chen chúc bên trong, nhưng chỉ sợ những người thực lòng tới để chúc phúc chẳng có nổi mấy người. Đại bộ phận chỉ là muốn đến hóng hớt xem kẻ tài giỏi nào đã có thể sinh con cho Yến Hướng Nam. Dù sao thì bố cáo tìm thầy thuốc của Yến Hướng Nam vừa mới kết thúc chưa bao lâu, tất cả những hành động của y từ lúc đó tới giờ có thể nhìn ra được sự coi trọng của y dành cho đứa nhỏ này. Như vậy, “nữ nhân” bí ẩn đứng đằng sau nhất định không tầm thường!


Yến Ngọ không xuất hiện trước mặt các tân khách. Không chỉ bởi hắn chẳng hề muốn vậy, mà Yến Hướng Nam tuyệt nhiên cũng không chịu. Nhưng y lại lo lắng Yến Ngọ rời khỏi tầm mắt mình. Vậy nên ở hậu đường, nơi cấm khách khứa đi vào, được ngăn cách bởi một tấm màn, một cái tọa ỷ (ghế dựa) được đặt ở một góc mà người bên ngoài khó có thể nhìn đến, Yến Ngọ được bọc bởi một lớp áo choàng thật dày ngồi trên ghế, phía sau hắn còn có hai huynh đệ tử sĩ đang đứng. Hai người thi thoảng lại trao đổi một ánh mắt, lộ ra sự ấm áp mà người ngoài không thể nhìn thấy.


Nhóc con Yến Duy rất ngoan ngoãn, biết đây là một ngày trọng đại, thế nên dù cho nhìn thấy chung quanh có rất nhiều người nhưng cũng không khóc không nháo, chỉ tựa vào trong lòng phụ thân của mình mà tự mút ngón tay. Bé con đáng yêu trắng múp như vậy, thực khó tưởng tượng rằng vừa phải trải qua một hồi bệnh nặng, mắt to sáng tròn long lanh như muốn câu mất hồn người ta. Mấy nữ tử đã được làm mẹ đều kêu lên đáng yêu quá, nếu không phải Yến Hướng Nam tỏa ra khí thế cường đại, vừa được trông thấy bé, mấy nàng đã sớm nhào lên!


Tiệc đầy tháng đang diễn ra được một nửa, Nguyên Khiếu bỗng nhiên tiến tới, ghé vào tai Yến Hướng Nam thì thầm mấy câu. Yến Hướng Nam nhíu mày: “Người nào?”


Nguyên Khiếu nhịn xuống xúc động muốn lắc đầu: “Là tiểu công tử của Lăng Châu Thủ Phủ Tư Viễn Sơn. Các chủ, trước kia ngài rất thích trêu chọc cậu ta”.


Tư Quân tìm Yến Ngọ làm cái gì? Cảm giác có gì đó không ổn dâng lên, Yến Hướng Nam nói mỗi một câu là có việc, liền bỏ lại tất cả khách khứa, đi tới hậu đường. Tân khách ngơ ngác hai mặt nhìn nhau chẳng biết làm sao.


Phía sau bức màn che ở hậu đường đã không còn bóng dáng Yến Ngọ, kể cả hai tử sĩ đi cùng cũng chẳng thấy tăm hơi. Nguyên Khiếu nói tiếp: “Vốn định bẩm báo Các chủ để ngài định đoạt, nhưng Yến chủ tử không cho kinh động ngài, liền mang theo Yến Tị cùng Yến Mùi đi mất”. Một khắc sau hắn mới đi bẩm báo, Tư Quân dưới sự giám sát của bao nhiêu ám vệ và ba tử sĩ, có thể gây nên chuyện gì chứ?


Yến Ngọ bây giờ khác với lúc trước, người bên ngoài như hổ rình mồi với hắn. Yến Hướng Nam chẳng để Tư Quân vào trong mắt, y kiêng kị một kẻ khác cơ! Quả nhiên, ám vệ bên ngoài nói Tư Quân đi rồi, Yến Ngọ cũng trở lại đại sảnh. Nguyên Khiếu thầm hô hỏng bét, bọn họ mới từ đại sảnh đi ra, căn bản không có người, “Lập tức phong tỏa toàn Viện, tìm tung tích của họ! Sau đó đi thăm dò một chút, sau khi ta và Các chủ đi ra phía ngoài, ai đã đi vào hậu đường?”


-Hết Chương 48-


Tiệc đầy tháng của bé con ^_^





Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét