Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

Tử trung đích tử sĩ _ Chương 49



CHƯƠNG 49: CƯỚP NGƯỜI

Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử


(Minh họa: Tư Quân)


Tư Quân là một kẻ có bề ngoài nhu nhược, tính cách cũng thuộc dạng tiểu thiếu gia yếu ớt. Cho dù cha hắn có cực kì giàu có thì cũng chẳng hề nuông chiều khiến hắn trở thành một người bá đạo hống hách, nhưng dẫu sao từ nhỏ tới giờ trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng, không vấp ngã đau khổ, vậy nên nếu dùng từ “chẳng biết cái gì” để miêu tả hắn thì vẫn còn nhẹ nhàng. Hắn chẳng may bị Yến Hướng Nam nhìn trúng, chưa nói một lời đã “tha” về, chỉ nghĩ giống như là nhặt về một chú mèo hoang, xem hắn đỏ mặt phản kháng như mèo nhỏ, chán chê thì sẽ hảo tâm mà tha cho hắn.

Một thiếu gia non nớt như vậy, nói trắng ra thì Yến Hướng Nam không dậy nổi hứng trí để cùng hắn lên giường, thế nên vẫn là nuôi không ở hậu viện. Mọi người đều biết hắn chẳng có chút nào khả năng cạnh tranh, nên ngày ngày trôi qua coi như thanh tĩnh. Đó cũng chính là nguyên nhân mà Tư Quân luôn cho rằng mình không phải nam sủng. Từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng gặp đại nhân vật nào, vậy nên khi nhìn thấy Yến Hướng Nam tiêu sái, tà mị thì như được mở ra một thế giới mới, thực dễ dàng bị câu mất toàn bộ tâm hồn. Hắn vẫn chờ đợi một ngày không xa bọn họ sẽ có thể ở bên nhau, tựa như những mối tình lãng mạng tuyệt vời mà hắn đã đọc được ở trong tiểu thuyết.


Nhưng rồi, hắn ở hậu viện lại tựa hồ như kẻ bị quên lãng. Lúc mới tới, cứ vài ngày, dưới đủ mọi tình huống, hắn lại được nhìn thấy Các Chủ, cho tới khi Các chủ mang theo Ly Âm đi Hồ Điệp Cốc, rất lâu chưa trở về, khi trở về, nghe nói ngay cả chỗ Diễm Mai cô nương, người được sủng ái nhất, cũng không thường tới. Nơi dễ dàng nhìn thấy Các Chủ nhất chính là chỗ Các Chủ cùng nhóm sủng thị hay uống rượu trò chuyện, ấy vậy mà cũng chẳng còn bóng dáng Các chủ.


Mỗi ngày hắn đều nghe cả đám nam nữ khóc lóc ai oán kể lể rằng Các chủ lại coi trọng người mới, nhưng hắn đều mặc kệ không lên tiếng, trong lòng vẫn nhen nhóm một tia hi vọng đợi chờ. Quả nhiên, không lâu sau, Ly Âm cũng dọn tới nơi này ở lại. Cậu ta lớn lên quả thực rất đẹp, ngay cả chính hắn còn mải ngắm tới ngẩn ngơ. Người nọ không hề để ý tới những châm chọc khiêu khích của mọi người, ngược lại thực sự thảnh thơi tiêu sái, hơn nữa lại rất thân thiết với hắn. Dần dần, quan hệ giữa họ tốt hơn, cũng từ miệng cậu ta mà nghe được rất nhiều bộ dáng khác nhau của Các chủ.


Tựa hồ, càng thêm thích.


Các chủ lại muốn đi xa, mang theo cả Ly Âm. Chỉ là mới đầu, dường như Ly Âm không tình nguyện cho lắm. Vậy mà chẳng hiểu sao sau đó lại vui vẻ trở lại, cười tủm tỉm vẫy tay từ biệt hắn, khi cậu ta vừa khuất bóng, ánh mắt hắn lại thay đổi, trở thành ghen ghét đố kị như trước kia.


Trong Các hình như xảy ra chuyện, Các Chủ vội vàng chạy trở về. Sau khi kết thúc mọi chuyện thì không ai đi nữa. Lại còn có một tin đồn làm nổ tung phía sau viện —Có người vào ở trong chủ ốc. Quy củ của Các lý không nhiều lắm, nhưng điều thứ nhất chính là “Nếu không có lệnh của Các Chủ thì bất cứ ai cũng không được tiến vào Chủ ốc”. Chưa một sủng thị nào có thể may mắn được Các Chủ đưa tới chủ ốc, ngay cả tới gần còn không được phép. Tất cả mọi người đều nói chỉ có Các Chủ phu nhân tương lai mới có tư cách ngụ tại nơi này.


Tin tức này quả thực có tính hủy diệt. Ai biết được Các Chủ phu nhân có tính tình ra sao, nói không chừng sẽ đuổi tất cả bọn họ đi hết! Mọi người ai ai cũng vì tương lai của mình mà suy tính, chỉ có Diễm Mai cô nương không cam lòng. Nàng ta mấy lần bất chấp mạo hiểm chạy tới chủ ốc, tiếc là ngay cả bóng dáng người nọ còn chẳng thấy. Hắn nhìn Ly Âm cả ngày cười ha ha vui vẻ một cách vô tâm, nghĩ thầm đồng bệnh tương liên, có lẽ trong lòng cậu ta cũng chẳng khá khẩm hơn gì, nên không tiện hỏi thăm.


Một ngày, vì thân thể không thoải mái nên hắn bỏ lỡ giờ mà hạ nhân đưa cơm, nghĩ phòng bếp không xa, liền tự mình mò mẫm đi tìm đồ ăn. Nhìn thấy trên bếp lò đồng thời đặt rất nhiều nồi, mùi dược lan tỏa khá nồng nặc, nhất thời hiếu kì hỏi một câu: “Ai bị bệnh sao? Muốn ăn dược thiện?”. Tính cách hắn vốn yếu mềm, tuy rằng mấy tên nam đinh không ưa hắn, nhưng hắn lại chiếm được hảo cảm đối với mấy đầu bếp nữ lớn tuổi. Biết hắn chưa ăn cơm liền cho hắn tùy ý, nhưng riêng dược thiện thì không được động vào, phải đưa đi Chủ ốc, vì thế hắn liền hiểu.


Tiếp sau đó, truyền ra tin tức Các Chủ có nhi tử. Các Chủ vẫn luôn phong tỏa tin tức, mãi tới khi đứa bé bị bệnh mới để lộ ra phong phanh. Nhìn bố cáo được dán khắp nơi, đủ để thấy Các Chủ coi trọng đứa bé này tới nhường nào, hay có thể nói, là sự nâng niu đối với người nào đó… Tư Quân nghĩ, nếu có thể trông thấy người nọ thì tốt rồi, hắn có thể hết hi vọng.


Nghe thấy có người muốn gặp mình, Yến Ngọ liền đứng dậy nhìn về phía Nguyên chủ quản vừa chỉ. Gầy teo yếu ớt, xem ra đối với mình hoàn toàn vô hại, chỉ cần một đầu ngón tay cũng đủ đẩy ngã.


Nguyên Khiếu tuy biết Tư Quân, nhưng vẫn không yên lòng để người quan trọng trong lòng Các Chủ đi gặp người lạ một mình: “Yến chủ tử, chi bằng bẩm báo Các Chủ trước, sau đó lại tới xem tiểu công tử này muốn làm gì?”


Lần đầu tiên bị người đối diện kêu là chủ tử, Yến Ngọ còn chưa kịp phản ứng là đang gọi mình. Mãi tới khi phía sau có người “khụ” một tiếng, hắn mới hoàn hồn, 囧 囧 nói: “Nguyên chủ quản, tạm thời không cần quấy rầy chủ tử. Bây giờ sảnh đường tràn đầy khách khứa, chủ tử sao có thể rời đi? Có Yến Tị và Yến Mùi đi cùng ta là được rồi”.


Chủ tử đã nói vậy, tuy Nguyên Khiếu ngoài mặt đáp ứng, nhưng vừa xoay người lập tức thông báo cho Các chủ. Vạn nhất xảy ra chuyện gì hắn không gánh vác nổi đâu!


Thi thoảng, Ly Âm cũng có nhắc tới Tư Quân công tử ở Hậu viện này, không tranh giành tình cảm cũng không nhiều lời, là một thiếu gia được bao bọc kĩ lưỡng ở trong nhà. Cậu ta cũng từng nói Tư Quân công tử có chút tình cảm kia với Các Chủ. Hai người vốn không quen biết, Tư Quân tự dưng tìm hắn chắc cũng chỉ vì “chuyện đó”. Nhưng tại sao Tư quân lại biết hắn chính là người luôn ở bên Các Chủ?


Yến Tị có phần căng thẳng, dặn dò: “Phải cẩn thận chút, chẳng hiểu sao ta thấy mọi chuyện không đơn giản”. Kỳ thực y không tán thành việc tùy tiện đồng ý gặp mặt Tư Quân. Một tên tiểu công tử suốt ngày ru rú ở trong phòng sao có thể biết được tên của tử sĩ? Đã vậy còn biết rõ Yến Ngọ ở ngay phía sau đại sảnh. Mối liên quan duy nhất giữa hai người chính là Các Chủ, làm cho y không thể không đề phòng.


“Ừm, yên tâm. Chung quanh đây còn có ám vệ, hơn nữa còn có hai người mà”. Cho dù thực sự xảy ra chuyện gì nguy hiểm, bọn họ cũng chẳng phải kẻ tay trói gà không chặt, bọn họ chính là tử sĩ của Tàn Nguyệt Các!


Tư Quân nhìn thấy ba người đi tới phía mình, nhưng chỉ gắt gao im lặng mà nhìn chằm chằm vào một người. Yến Mùi kiềm chế không được: “Tư công tử, xin hỏi ngươi tìm Yến Ngọ có việc gì?”


Sắc trời đã ngả tối, nơi Tư Quân đang đứng lại bị mái hiên che khuất nên không nhìn rõ sắc mặt, chỉ nghe thấy thanh âm mơ hồ: “Quả nhiên người mà Yến Hướng Nam yêu thương nhất chính là ngươi. Nếu ta đoán không lầm, bé con kia cũng là do ngươi sinh đúng không, Ngũ Nhi ~”


Yến Tị và Yến Mùi biến sắc, cơ hồ là đồng thời rút vũ khí ra, đây không phải Tư Quân mà chính là cái tên hỗn đản luôn ham muốn Yến Ngọ từ lâu —Hách Liên Kỳ! Không ngờ rằng hắn chẳng hề cút xéo, mà nhân cơ hội tiệc đầy tháng được tổ chức mò tới cửa, quả thực là tận dụng mọi thời cơ, y chang ruồi bọ! Thù mới hận cũ cùng gộp lại, Yến Mùi chỉ nghĩ thôi cũng giận sôi gan. Nhưng rồi đầu óc bỗng nhiên mơ màng, chẳng còn biết trời trăng gì nữa.


Yến Ngọ ở trong xe ngựa xóc nảy mà tỉnh lại. Đầu óc trống rỗng một lúc lâu mới dần nhớ lại sự việc vừa xảy ra. Hách Liên Kỳ tà tâm không dứt lợi dụng Tư Quân, thật hiển nhiên là người nọ đã đạt được mục đích. Hắn động động hai tay, hư nhuyễn vô lực. Ngay tại thời điểm đó, bàn tay của một người khác bao trùm lên tay hắn, một giọng nói cất lên bên tai: “Đừng lo lắng. Ta chỉ tạm thời phong tỏa nội lực của ngươi. Trừ việc thân thể có chút suy yếu, không hề có tác dụng phụ”.


Yến Ngọ mở to mắt, nhìn Hách Liên Kỳ tự nói, tự cười, tự vui sướng hài lòng, mặt không chút thay đổi: “Mấy người khác đâu?”


Hách Liên Kỳ suy nghĩ một chút, giật mình, “À, cái tên tiểu nam sủng làm mồi câu dụ ngươi ra đó hả? Dùng xong rồi tất nhiên thả trở về! Còn hai thị vệ đi theo ngươi, ta cũng thỉnh bọn họ đến Thần Đà Giáo làm khách. Dù sao không có người Trung Nguyên nào ở đó, một mình ngươi sẽ thấy buồn tẻ. Ta thật là quá chu đáo, có thấy cảm động không?”


Cảm động thì không, nhưng cảm giác muốn giết người thì có nổi lên ba phần: “Hách Liên Kỳ, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”


Hách Liên Kỳ nghe xong lời này, lập tức trưng lên bộ mặt thực sự thương tâm: “Ta đã tìm ngươi lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự không rõ? Người Trung Nguyên các ngươi chẳng phải có một câu gì mà… vừa gặp đã yêu? Từ hôm chúng ta giao đấu tới giờ, ta đã chẳng thể nào quên được ngươi. Đáng tiếc Yến Hướng Nam giấu ngươi quá kĩ, khiến mỗi lần ta muốn gặp ngươi thực khó khăn. Lần trước ta hỏi ngươi một câu ngươi vẫn chưa trả lời. Đi theo ta tới Thần Đà Giáo đi, dù sao Yến Hướng Nam có nhiều nam sủng như vậy, cho dù thiếu một người là ngươi thì cũng không ảnh hưởng gì”.


Cho dù được bày tỏ, nhưng trên mặt Yến Ngọ vẫn lạnh băng như cũ, chỉ phun ra một tiếng: “Hoang đường!”. Hách Liên Kỳ cảm thấy trong lòng mình lại chịu thương tổn rồi. Lần đầu tiên chính là lúc biết Ngũ Nhi cùng Yến Hướng Nam lưỡng tình tương duyệt, hắn bất mãn nói: “Yến Hướng Nam sao có thể thích ngươi. Ngươi chỉ là một trong cả đám nam sủng của y thôi! Nếu ngươi đi theo ta, chính là Thần Đà Giáo Chủ Phu nhân, không hề có người nào khác chia sẻ tình yêu của ta”.


Yến Ngọ ẩn ẩn cảm thấy trên tay nổi lên rất nhiều da gà, hắn bất động thanh sắc sờ sờ cánh tay, trầm giọng nói: “Để ta nhắc nhở ngươi một câu, tại hạ là nam tử”.


Hách Liên Kỳ hiển nhiên gật đầu: “Ta biết mà, đây cũng đâu phải vấn đề gì lớn”.


Vấn đề lớn! Yến Ngọ cảm thấy mình không hề có tiếng nói chung với người này, đành đơn giản lái sang chuyện khác: “Yến Tị và Yến Mùi ở nơi nào?”


“Hóa ra bọn họ đều họ Yến à”. Hách Liên Kỳ chỉ chỉ ra phía sau. “Bọn họ đều ở trong chiếc xe ngựa đằng sau kia. Ta cũng không hề gây khó dễ gì cho họ, chỉ phong tỏa nội lực giống như ngươi”. Đương nhiên để phòng ngừa bọn họ gây chuyện, mỗi người đều bị trói gô. Thủ hạ của Yến Hướng Nam, cho dù là một tên thị vệ quèn hắn cũng không dám khinh thường.


Yến Ngọ lặng im, trong đầu chuyển động thật nhanh. Hách Liên Kỳ công khai mang theo bọn họ ngồi xe ngựa mà đi, chẳng lẽ không sợ bị Các Chủ tìm được? Hắn nhất định tìm cơ hội lưu lại manh mối cho Các Chủ. Đáng tiếc ba người bọn họ bây giờ hoàn toàn không còn nội lực, muốn tránh khỏi ánh mắt của đám người Hách Liên Kỳ quả thực gian nan.


Hách Liên Kỳ thấy người ta không thèm để ý tới hắn, vẫn rất nhiệt tình vận dụng trí óc để tìm đề tài, kể lể rằng hắn làm thế nào thần không biết quỷ không hay mà tiến vào Tàn Nguyệt Các, đắc ý dào dạt nói về quá trình làm sao bắt được ba người bọn họ. Nguyên lai mặc dù tạm thời mất đi Vạn Cổ Chi Vương, trong tay Hách Liên Kỳ vẫn còn vài cổ trùng rất lợi hại, đã nuôi nấng nhiều năm. Khống chế Tư Quân, trong nháy mắt đánh gục ba tử sĩ, tất cả đều đã sớm dự mưu. Chỉ sợ hiện giờ Tư Quân còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhóm ám vệ mà ba người nhìn thấy cũng là người của Hách Liên Kỳ.


“Yên tâm, bọn họ đã sớm rời khỏi đó. Ta sẽ không phá hỏng tiệc đầy tháng của bé con. Tuy rằng nó là con trai Yến Hướng Nam, nhưng cũng là con của ngươi”.


“?!” Yến Ngọ cả kinh, nhớ tới khi Tư Quân bị khống chế cũng từng nói như vậy. Làm thế nào Hách Liên Kỳ biết được?


“Vốn dĩ ta muốn buông tay. Nhìn thấy tình cảm của ngươi và Yến Hướng Nam tốt như vậy, không muốn làm cho ngươi khổ sở. Nhưng ngươi có biết không, ngoài ta ra thì Thần Đà Giáo thực sự không còn ai đủ năng lực làm Giáo chủ, có tử tự (con nối dõi) quan trọng tới nhường nào! Ta thật không ngờ ngươi thế mà có thể, có thể sinh con! Đây đúng là ước nguyện của ta!” Hách Liên Kỳ vừa nói vừa kích động đứng dậy: “Tìm được người mình thích, lại có thể sinh con là một chuyện khó khăn tới mức nào! Ta quyết định làm một kẻ đê tiện, đoạt ngươi về nhà!”


Yến Ngọ nhìn ánh sáng cực nóng tỏa ra từ hai mắt Hách Liên Kỳ, trong lòng dấy lên cảm giác không ổn: “Ngươi định làm gì?” Tay còn định rờ rẫm lên mặt mình!


Hách Liên Kỳ cười tươi, nhào tới: “Thừa dịp còn chưa trở về nhà, trao đổi chút tình cảm thôi ~”


-Hết chương 49-


P/s: Anh Hách Liên Kỳ này không phải người xấu đâu. Tính trẻ con một chút thôi. Ta thích ảnh =)))) (_Bu Béo_)


[Tử]: đầu chương 49 có 1 đoạn hơi khó hiểu 1 tẹo, cuối chương 48 có đề cập là bạn Ngọ gặp Tư Quân xong quay lại đại sảnh nhưng kỳ thật bạn ấy chưa có quay lại đại sảnh đâu. Bạn ấy gặp Tư Quân (bị HLK khống chế) và bị bắt đi luôn. Đây là kế của bạn Hách Liên Kỳ (không biết tại sao anh Kỳ lại hay thông minh đột xuất như thế, hay ảnh thuộc dạng giỏi lên mưu kế =)) ). Giải thích chút cho ai đang thấy khó hiểu bởi đoạn cuối chương 48 và đầu chương 49 :D


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

2 nhận xét:

  1. chủ nhà ơi tr hay ghê gớm mà sao mãi chưa có chương mới thế, t chờ mòn mỏi à T_T

    Trả lờiXóa
  2. Chủ nhà ơi
    Bộ này khi nào mới có chương mới vậy

    Trả lờiXóa