Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

Si tâm vọng tưởng_ Chương 29

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: Thỏ

Chương 29: Lời mời bất ngờ.

Lộ Diêu làm vài món điểm tâm dọn ra bàn, nói Vương Bằng Phi không cần khách khí. Vương Bằng Phi nếm qua xong liền nở nụ cười, sau đó nói: “Thật giống hương vị mẹ tôi nấu.”

Lộ Diêu cười khổ, “Anh đang nói móc tôi sao?”

“Không có. Thật ra cũng đã rất lâu tôi chưa được ăn bữa cơm gia đình. Công tác bề bộn nhiều việc, nghỉ phép tôi cũng ở bên ngoài, nghề phóng viên này chỉ có điểm ấy là không tốt. Cậu làm đồ ăn ngon lắm, còn hơn cả nhà hàng, đều là những món vừa ngon vừa lạ.”


Lộ Diêu nhìn hắn cúi đầu ăn cơm, ăn thật sự nhanh, nhưng bộ dáng vẫn rất lễ phép rất văn nhã, không khỏi mỉm cười, người này nói chuyện thật có thể khiến người khác vui vẻ trong lòng.

Tiễn Vương Bằng Phi đi xong, Lộ Diêu còn thực sự bắt đầu suy nghĩ về chuyện trường học. Vừa lúc, buổi chiều cùng ngày Cao Giai trở lại. Lộ Diêu nhìn hai vệ sĩ theo phía sau y, cảm thấy thật kinh ngạc, nhưng xem sắc mặt Cao Giai thực không tốt, mãi đến khi nhìn y cởi áo khoác thì nhất thời hoảng sợ.

“Anh làm sao bị thương?!” Lộ Diêu xem xét cánh tay y, phía trên quấn một tầng băng gạc thật dày, còn đang rỉ máu, “Có nặng lắm không?”.

Cao Giai nhìn cậu, “Không có gì, chỉ là bị thương ngoài da. Tôi nghe Trương Lập Quyền nói, cậu gọi điện cho tôi?”

Lộ Diêu gật gật đầu, “Em chỉ muốn hỏi một chút chuyện của anh trai em, em không biết anh bận rộn như vậy. Anh không phải là đang làm chuyện rất nguy hiểm chứ? Anh mang theo vệ sĩ có phải vì vậy không?”

“Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Muốn báo thù cho tôi sao?”

Lộ Diêu thực mất hứng, “Em đây là sợ anh gặp nguy hiểm, chưa kể đến em lại không biết anh đang làm gì.”

Cao Giai thở dài, kéo cậu qua, nâng cằm rồi cúi đầu hôn xuống, Lộ Diêu phối hợp hé miệng, để đầu lưỡi y tiến quân thần tốc, ôm lấy cậu mà hôn mút. Mãi cho đến khi Lộ Diêu có chút mê man ôm y ngã xuống sô pha, cậu mới nhớ tới trong phòng còn có hai vệ sĩ, nhất thời đỏ mặt, thế nhưng ngẩng đầu nhìn lên, hai vệ sĩ kia đều đang nhìn không chớp mắt, sừng sững ở bên cạnh như hai cây tùng.

Lộ Diêu đẩy Cao Giai ra, ngồi xuống thở hổn hển hai ngụm hồi phục hô hấp lại một chút, vừa ngẩng đầu liền thấy Cao Giai đang tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, liếm liếm khóe miệng, ý tứ tình dục nồng đậm.

Cậu vội vàng nói: “Em còn có chuyện nghiêm túc muốn hỏi anh. Em nghe Quyền ca nói, anh trai em có tin tức?”

Cao Giai sửng sốt, không lên tiếng. Y ngả người tựa vào sô pha, một lát sau mới nói: “Phải, chờ vài ngày đi.”

Nếu Cao Giai nói như thế, vậy khẳng định là có chuyện khó giải quyết. Lộ Diêu trong lòng mừng rỡ, cũng không biết mấy ngày này đến tột cùng là mấy ngày, “Anh ấy không việc gì chứ?”

Cao Giai gật đầu nói: “Đến lúc đó cậu nhìn không phải là biết sao.”

Lộ Diêu ngẫm lại cũng đúng, đứng lên nói: “Anh bị thương, làm cho anh món gì bổ bổ nhé. Anh muốn ăn cái gì?”

Cao Giai nhìn cậu hướng vào phòng bếp, theo sau nói: “Có cái gì?” y tiện tay mở tủ lạnh, chính là sửng sốt, “Ai tới?” 

Lộ Diêu dừng một chút, nói: “Ở bên hồ gặp một nhiếp ảnh gia, rất hợp ý, nên mời anh ta đến ăn cơm.”

Mặt Cao Giai thoáng cái trầm xuống, khoanh tay đứng ở một bên nhìn cậu.

Lộ Diêu sợ tới mức tay run lên.

Cao Giai nhìn cậu trong chốc lát, thanh âm lạnh lùng nói: “Người quen của cậu?”

“Không có, chỉ mới gặp một lần…..”

“Mới gặp một lần liền mời người ta vào nhà, cậu vậy mà một chút tâm lý phòng bị cũng không có.”

Lộ Diêu sửng sốt, “Không phải vậy, anh ta nhìn không giống người xấu. Hơn nữa người ta chẳng qua là đến đây chụp mấy tấm ảnh, em cảm thấy cùng anh ta nói chuyện rất được. Hơn nữa em một mình ở nhà không có việc gì làm, mới cùng anh ta ăn bữa cơm mà thôi, có gì ghê gớm đâu?”

Sắc mặt Cao Giai lại càng ngày càng khó coi, “Cậu không muốn ở một mình phải không? Được thôi, giờ cậu không phải một mình nữa.”, nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Lúc ấy Lộ Diêu còn không rõ ý tứ trong lời nói của Cao Giai, nhưng mà ngày hôm sau cậu lập tức hiểu được. Cao Giai đi rồi, nhưng để hai vệ sĩ kia lại trông chừng cậu. Từ hôm đó trở đi, phạm vi hoạt động mỗi ngày của cậu chỉ còn lại từ trong phòng ra đến ngoài sân.

Lộ Diêu tâm tình cực kỳ tệ.

Cao Giai để cậu ở lại nơi này, cậu cũng không nói gì, bảo cậu đừng đi ra ngoài cậu liền ngoan ngoãn ở trong nhà có thế nào cũng không rời đi. Nhưng mà hiện tại, hết thảy tính chất mọi chuyện đều thay đổi. Mặc kệ Lộ Diêu cùng Cao Giai là loại quan hệ gì, nhưng cái cơ bản nhất là tự do thân thể thì vẫn được hưởng chứ? Nếu là như thế này, vậy Cao Giai đến tột cùng đem cậu xem thành cái gì? 

Cậu vừa không làm gì sai, cũng không phải phạm nhân, dựa vào cái gì mà bị giam lỏng trong phòng? Càng khiến cho người không thể lý giải là, Cao Giai chặt đứt mọi hướng đi khỏi ngôi nhà, ngay cả điện thoại di động cũng bị cầm đi. Cậu hiện giờ quả thật là cái gì cũng làm không được.

Lộ Diêu nằm ở trên giường nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất, bỗng nhiên có điểm hoài nghi nguyên nhân chân chính khiến Cao Giai giam giữ cậu. Vì cái gì vẫn luôn nhấn mạnh nhắc cậu dù thế nào cũng không được đi đâu?

Cậu nhớ tới lời của Lộ Chấn Hoa lúc trước nói muốn mình cách xa y một chút, đến tột cùng là vì cái gì, Lộ Diêu tuyệt không biết. Thế nhưng hiện tại, cậu thực sợ hãi. Hơn nữa, cậu không biết Cao Giai khi nào thì mới có thể nguôi giận, khi nào mới có thể quay lại nơi này?

Cho tới nay đều là như vậy, cậu chờ đợi một chỗ, chờ mong một thời khắc kinh hỉ bất ngờ Cao Giai sẽ ở bên cạnh mình, chẳng ngại mỗi lần đến nếu không ăn bữa cơm thì chỉ cần làm tình cũng được.

Mà giá trị của cậu đối với Cao Giai, chẳng cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được. Rõ ràng khi cả hai ở bên nhau quả thực vẫn rất hạnh phúc. Cậu quay đầu cầm lấy khung ảnh trên đầu giường, hai người tựa vào nhau, bản thân cậu cười rất vui vẻ, Cao Giai vẫn luôn một bộ dáng trầm ổn. 

Lộ Diêu hiểu được cái gì gọi là sống một ngày dài tựa năm.

Nhưng việc này sau một hồi Lộ Diêu bệnh nặng liền chuyển biến.

“Tại sao bỗng nhiên lại sinh bệnh?” Cao Giai thanh âm lạnh như băng.

Hai người vệ sĩ mỗi ngày trừ bỏ canh gác ở trong phòng, cái gì cũng không biết. Thậm chí ngày đó Lộ Diêu té xỉu, rất lâu sau bọn họ mới phát hiện Lộ Diêu từ buổi tối hôm trước đã bắt đầu uống thuốc hạ sốt.

Cao Giai khoát tay, để bọn họ rời đi, sau đó xoay người mở cửa phòng bệnh. Lộ Diêu sốt cao 40 độ, cả người sốt đến choáng váng, một ngày một đêm còn chưa tỉnh táo lại, đến hôm nay nhiệt độ mới dần giảm bớt.

Cao Giai thở dài, ngồi ở bên giường vươn tay sờ trán cậu, thấy lông mi cậu run rẩy rồi mở to mắt, nhất thời vui vẻ, đứng dậy rung chuông. Rất nhanh sau đó bác sĩ và hộ lý đều đến, Lộ Diêu mở lớn mắt nhìn nhìn Cao Giai, sửng sốt một lúc. Bác sĩ kiểm tra cho cậu một chút, hỏi mấy vấn đề, cổ họng cậu khàn khàn nói không ra lời, nhưng hiển nhiên không có vấn đề gì đáng ngại.

Cao Giai cho cậu uống nước xong, sai người mua đồ ăn đem tới, bón cho cậu ăn từng ngụm từng ngụm. 

Lộ Diêu vừa ăn liền khóc, vừa khóc vừa ăn.

Cao Giai cau mày, nhìn cậu ăn xong, chợt cảm thấy có chút không đành lòng, xoa xoa mặt cậu hỏi: “Bị bệnh sao lại không nói cho bọn họ biết?”

Lộ Diêu nghẹn giọng nói: “Em nghĩ uống thuốc sẽ đỡ.”

“Cậu mỗi lần bị bệnh đều sốt cao, về sau đừng như vậy.”

Lộ Diêu bắt đầu khóc. Cao Giai lau nước mắt cho cậu, thở dài, “Đừng khóc!!”

Lộ Diêu nhịn không được, vừa khóc vừa nói: “Em không muốn…… giống phạm nhân…… hức!.... giống như phạm nhân.”

Cao Giai nở nụ cười, đem cậu ôm lấy, “Vậy cậu phải học cách ngoan ngoãn nghe lời trước, không cần tranh luận làm gì.”

Lộ Diêu ngửa đầu nhìn y, vẻ mặt ủy khuất.

Cao Giai nhìn cậu khóc mắt đã sưng đỏ, nói: “Không thể ăn no ngay được, hai giờ sau ăn tiếp.”

Cậu vươn tay ôm lại y, dùng sức gật đầu.

Kỳ thật khi Cao Giai bón cho cậu bát cháo thịt nạc trứng muối kia, buồn bực ngờ vực vô căn cứ lúc trước đều biến mất không còn. 

Lộ Diêu quả thật là nhớ ăn không nhớ đánh, hơn nữa đối phương lại là Cao Giai, chỉ cần một chút ôn nhu cũng đủ làm cho cậu bị choáng váng đầu óc.

Cao Giai có chút bất đắc dĩ, xoa đầu đối phương, cùng sờ đầu chó con mèo con không khác biệt lắm. Trong lòng y cũng có chút kinh ngạc, y chưa từng biết mềm lòng là như thế nào. Nhưng Lộ Diêu lúc này, thật sự có một chút đáng thương như vậy.

“Vốn đầu óc đã không tốt, đừng để bị sốt đến hỏng luôn.”

“Em cảm giác vừa ngủ một giấc thật dài, vẫn chưa tỉnh hẳn.”. Lại nói tiếp, đại khái cũng có liên quan tới ngày hôm đó dậy thật sớm chạy đến bên hồ chịu lạnh, nhưng làm sao Lộ Diêu còn dám nói đến chuyện này?

Lộ Diêu ở bệnh viện ngây người hai ngày, sau khi trở về không thấy hai vệ sĩ kia nữa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà Cao Giai đã nghiêm khắc cảnh cáo, nói cậu có thế nào cũng đừng rời khỏi, ngoan ngoãn ở nhà. Cậu đương nhiên chỉ có thể gật đầu, hơn nữa còn thành thật cam đoan. 

Cậu tuy rằng không biết Cao Giai vì sao đối với việc này cố chấp như vậy, nhưng mà cậu ở trong này quả thật là làm cách nào cũng không đi đâu được, nên cũng không sao cả.

Có điều khiến Lộ Diêu không ngờ tới là, hai ngày sau, Vương Bằng Phi lại tới nữa. Lộ Diêu nhìn chiếc xe việt dã dừng bên ngoài, vốn tưởng là người của Cao Giai, không ngờ lại thấy Vương Bằng Phi từ trên xe bước xuống.

Cậu kỳ thật không nghĩ tới có thể gặp lại người này nhanh như vậy.
“Sao anh lại tới đây?”, trước khi đối phương ấn chuông Lộ Diêu đã mở cửa. Bởi cậu theo thói quen khi nghe thấy tiếng động cơ ô tô sẽ xuống lầu.

Vương Bằng Phi cũng thấy có hơi ngượng ngùng, quần áo hắn mặc so với lần trước có vẻ nghiêm chỉnh hơn. “Thật ra, là tôi cố ý tới.”

Lộ Diêu có chút khó hiểu nhìn hắn, “Vào trong nói chuyện đi.”

“Không cần! Thật ra là như thế này, có một triển lãm nhiếp ảnh, tôi nghĩ cậu hẳn là sẽ có hứng thú. Nếu cậu thật sự muốn học, tham khảo một chút tác phẩm của các nhiếp ảnh gia hàng đầu hiện nay là cần thiết.” Vương Bằng Phi có hơi mất tự nhiên, nhưng ánh mắt lại rất chân thành.

Lộ Diêu rất kích động, nhưng cũng thật do dự. Bởi mới vài ngày trước vì cậu mời một người lạ đến nhà, lại còn mời người ta ăn cơm đã khiến Cao Giai nổi giận. Chuyện đó cứ thế trôi qua như vậy, nhưng cậu đã cam đoan đồng ý với y, trong lòng nghĩ quả thật không dám chạm vào giới hạn của y lần nữa.

“Ý tốt của anh tôi xin nhận, tuy rằng tôi cũng rất muốn đi. Nhưng mà….. tôi không tiện rời khỏi nơi này….”

Vương Bằng Phi nghe cậu nói như vậy, mới đầu là thất vọng, tiếp sau chính là tò mò. Một thanh niên tuổi còn trẻ lại một mình sống trong biệt thự giữa núi, hơn nữa có thế nào cũng không rời đi, xem ra cũng không giống như thân thể có bệnh phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, bởi vì nơi này ngay cả một người ở chung chăm sóc cũng không có.

“Cậu một mình ở nơi này, không cảm thấy rất nhàm chán sao? Nếu chỉ là xem một cuộc triển lãm nhiếp ảnh thôi, sẽ có gì không ổn chứ?” Trên thực tế, dựa theo tình hình chung mà nói, đối phương đã nói ý cự tuyệt, hắn cũng không cần phải cố tìm cho ra ngọn nguồn làm gì, huống hồ là một người chỉ mới gặp qua một lần. Nhưng mà hắn rất ngạc nhiên, hơn nữa, Lộ Diêu lúc này biểu tình đều tràn ngập hai chữ “muốn đi”.

Lộ Diêu do dự một chút, “Bạn tôi để tôi ở chỗ này, nếu tôi tự tiện đi ra ngoài, anh ta sẽ không vui.”

Vương Bằng Phi nhất thời liền ngây ngẩn cả người, trong lòng rối loạn mơ hồ, ý nghĩ đầu tiên chính là, Lộ Diêu sẽ không phải là sinh viên được kẻ có tiền bao dưỡng chứ? Nhưng thực tế mà nói thì, tình huống của Lộ Diêu như  thế này cũng không khác là bao.

“Như vậy à…… vậy, thật sự rất đáng tiếc.” Vương Bằng Phi nhún vai, chỉ chỉ xe việt dã, “Vậy, tôi đi đây. Lần sau có cơ hội lại đến thăm cậu.”

Lộ Diêu nhìn hắn phất phất tay chào mình, sau đó mở cửa xe, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ xúc động, không cho Cao Giai biết là được mà? Gần đây Cao Giai bề bộn nhiều việc, hẳn sẽ không nhanh như vậy có thể rảnh rang tới cùng cậu.

Bởi vậy, khi Vương Bằng Phi đóng cửa xe, cậu liền kêu to, “Chờ một chút! Tôi đi! Tôi muốn đi!”

Vương Bằng Phi giật mình nhìn cậu. Lộ Diêu ngượng ngùng sờ sờ cổ, “Thực xin lỗi! anh chờ tôi một chút!”

Cậu xoay người chạy vào trong nhà, thay quần áo thật nhanh rồi cầm di động xuống lầu, đóng cửa lại. Lúc sau đã ngồi trên ghế phó lái, Vương Bằng Phi nhìn cậu nở nụ cười.

Lộ Diêu không tự nhiên nói: “Vừa rồi anh sẽ không giận chứ? Thực xin lỗi.”

“Không có. Nhưng mà quả thực có chút thất vọng. hơn nữa….. tôi cũng không rõ tình cảnh của cậu, xem ra làm cậu khó xử rồi.”

Lộ Diêu liên tục xua tay, “Không khó xử, không khó xử! Không cho anh ta biết là được rồi. Thật ra, sau lần trước gặp anh tôi liền bệnh một trận, từ đó anh ấy không muốn tôi ra ngoài luôn.”

“Thật sao? A! Đúng rồi, buổi sáng hôm đó rất lạnh. Hiện tại đã khoẻ lại chưa?”

Lộ Diêu gật gật đầu, “Không có việc gì, thân thể tôi rất tốt, khỏi rất nhanh.”

Vương Bằng Phi nghe cậu nói như vậy, cũng cười lên.





Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét