Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 27+28

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: Thỏ

Chương 27: Duy trì hiện trạng.
 
      Lộ Diêu nhìn y không nói lời nào, liền hỏi: “Làm sao vậy?”.
 

      Cao Giai cười lắc đầu, “Có chút mệt mà thôi.”

      Lộ Diêu vội vàng nói: “Vậy anh nghỉ một lát trước đi, em đi nấu cơm. Anh nhất định là gần đây anh không nghỉ ngơi tốt.”
 

      Cao Giai nhìn cậu đi vào toilet, bên trong truyền đến tiếng nước chảy, rất nhanh sau đó Lộ Diêu đi ra, hưng trí bừng bừng hỏi y muốn ăn cái gì, Cao Giai nói tùy ý. Đương nhiên không có loại thực đơn nào gọi là “tùy ý” cả.

      Bữa tối có vài món điểm tâm, thịt và rau quả phối hợp, đều bổ dưỡng và lành mạnh.



      Lộ Diêu nấu cơm càng ngày càng thuần thục. Nhưng điện thoại của Cao Giai lại reo không ngừng, ăn xong liền vội vàng vào thư phòng, Lộ Diêu lúc này mới cảm thấy có chút băn khoăn. Nếu Cao Giai không thể phân thân, cần gì phải đưa mình đi chơi vài ngày vậy chứ? 

      Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng đồ đạc đều đã đóng gói xong cả rồi, không đi lại cảm thấy không cam lòng.


      Cho nên, vốn có chút chờ mong buổi tối là thế giới hai người thân thiết một phen, Lộ Diêu lại có chút thất vọng nói không nên lời. Cao Giai rạng sáng mới lên giường nằm, không bao lâu thì ngủ. Lộ Diêu nhìn khuôn mặt y ngủ mà đau lòng.


      Phần lớn thời gian của mọi người là bôn ba bận rộn, duy chỉ có cậu không biết chính mình nên làm gì, có khả năng làm gì, cứ như vậy mỗi ngày nhàn rỗi chờ đợi, loại cảm giác này có lẽ gọi là trống rỗng.
      

      Ngày hôm sau hai người đến sân bay, thế nhưng lại có hai người đi theo. Lộ Diêu rất hưng phấn, thật lâu rồi không có mong chờ một chuyện như vậy, cả đêm qua quả thực có mất ngủ một chút.

      Khi máy bay đến nơi, có một hàng mấy người tới tiếp đón. Lộ Diêu đối với những người này có chút tò mò, nhưng bọn họ đều rất khách khí, cũng không nói gì trước mặt cậu nên cũng không đoán được thân phận của họ.
 

      Nói bọn họ là đối tác cũng không giống lắm, nhưng mà, ngoại trừ lần đó ra thì cậu cũng không nói rõ được là vì cớ gì, chỉ đơn giản cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nghĩ.

      Bố trí khách sạn cho bọn họ xong, Cao Giai trực tiếp rời đi, để lại Lộ Diêu cùng với một trong hai vệ sĩ đi theo. Tuy rằng Lộ Diêu cho rằng ra ngoài mang theo vệ sĩ có hơi khoa trương, nhưng vì Cao Giai kiên quyết, cậu cũng không nói gì.
 

      Sau khi ăn cơm tối xong, Lộ Diêu liền tính ra ngoài đi dạo, nhưng là đi ra rồi mới cảm thấy đi một mình thật nhàm chán, vệ sĩ kia đối với cậu rất lãnh đạm, chỉ trong khoảng cách ba bước trước sau đi theo cậu, cũng không nói chuyện với cậu câu nào.
 

      Lộ Diêu mua hai ly cà phê nóng, đưa cho vệ sĩ một ly, đối phương có hơi mất tự nhiên, Lộ Diêu cười cười, nhét vào trong tay hắn, rồi tự mình tìm một vị trí ngồi trên băng ghế dài ở quảng trường lộ thiên, nhìn những phụ nữ trung niên đang khiêu vũ giữa quảng trường trong băng thiên tuyết địa (băng tuyết ngập trời).
 

      Thời tiết lạnh như thế, cây xanh chung quanh được trang trí rất nhiều dây đèn nhiều màu, trên loa đang phát bài hát Đông Đỏ, trên mặt bọn họ tràn đầy tươi cười, xoay múa vô cùng vui vẻ.
 

      Lộ Diêu nhìn cũng thấy rất thú vị. Nhưng mà, trời tối đen rất nhanh, mùa đông nơi này ban đêm lại rất lạnh, sau đó không lâu mọi người đều rời đi.
 

      Lộ Diêu cũng đứng lên theo, dọc ngã tư đường đi dạo một vòng. Vệ sĩ kia cái gì cũng không nói, chỉ đi theo, thỉnh thoảng hút điếu thuốc.
 

      Lộ Diêu nhìn hắn hút đến điếu thuốc thứ năm thì ngừng lại, “Đi về thôi, lạnh quá.”
 

      Trở về khách sạn tắm rửa một cái, xem TV một lát, Cao Giai vẫn chưa quay lại. Lộ Diêu vừa tỉnh dậy, sửng sốt một lát sau mới nhớ ra Cao Giai đêm qua rõ ràng chưa từng trở về.
 

      Đành vậy, lúc trước tuy rằng Cao Giai đã hứa trước với cậu, nhưng sau khi đến đây lại vẫn như cũ, cảm thấy thực thất vọng.
 

      Lộ Diêu rửa mặt thay quần áo xong cầm thẻ phòng và di động chuẩn bị ra ngoài, vừa mở cửa, liền thấy vệ sĩ đứng ở bên ngoài. Cậu ngẩn người, bây giờ là chín rưỡi sáng, cũng không tính là muộn, nhưng cũng không còn sớm, cậu không biết vệ sĩ này tận chức tận trách như vậy.
 

      “Anh đứng chỗ này làm gì? Trong phòng khách sạn không có việc gì chứ?”
 

       Đối phương lắc đầu, “Muốn đi ăn sáng sao?”
 

       Lộ Diêu lắc lắc đầu, “Tôi muốn ra ngoài ăn, thật vất vả ra ngoài chơi, đương nhiên muốn ăn chút đặc sản.”
 

       Lộ Diêu biết được nơi muốn đi, thế nên trước đó đã tìm hiểu không ít. Đầu tiên, đến Cáp Nhĩ Tân ngoại trừ có thể ngắm băng đăng ra, quan trọng nhất là đồ uống lạnh đặc biệt ở đây. Người bình thường có lẽ cảm thấy nơi này có chút buồn cười, nhưng mà Lộ Diêu thật sự không nghĩ như vậy.

      Dọc đường Lộ Diêu lôi kéo vệ sĩ ngồi xuống, trước mặt bày một phần kem hộp, một chén sữa chua, hơn nữa còn có bánh mỳ đặc sản nơi đây ăn đến vui vẻ quên trời quên đất, vệ sĩ cũng thấy khó mà tưởng tượng được.


      Lộ Diêu cũng phát hiện, sau khi ngồi xuống, khuôn mặt người đối diện so với ngày hôm qua, sắc mặt dịu đi rất nhiều, cũng tự nhiên rất nhiều.
 

      “Anh từng là quân nhân?”
 

      Vệ sĩ sửng sốt, nhìn cậu, hơi gật đầu. Lộ Diêu cười cười, lại cúi đầu ăn kem hộp, một lát sau lại hỏi: “Kể cho tôi nghe vài chuyện khi còn trong quân ngũ đi?”
 
      Vệ sĩ có lẽ không giỏi nói chuyện, tính cách cũng tương đối trầm mặc, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Bắn súng việt dã, không có gì đáng nói.”

 
      “Anh từng giết người chưa?”
 

      Vệ sĩ nhìn cậu trong chốc lát, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không nói gì. Lộ Diêu theo thói quen cắn thìa, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi. Anh cũng ăn đi? Một mình tôi ăn nhiều như vậy không thú vị.”
 

      Kỳ thật, Lộ Diêu đã quên, không phải tất cả mọi người đều thích đồ ngọt.
 

      Sau cùng, thời gian còn lại ba ngày, Lộ Diêu vẫn một mình, phía sau vẫn có thêm một vệ sĩ trầm mặc, tham quan gần hết các điểm du lịch văn hóa tại Cáp Nhĩ Tân.

      Lộ Diêu cổ đeo máy ảnh, chụp mấy ngàn tấm. Nhưng không tấm ảnh nào chụp cậu.
 

      Mà thật ra, vệ sĩ kia cảm thấy cậu rất kỳ quái. Chỉ một mình, lại làm như rất cao hứng, thỉnh thoảng nói chuyện nhưng lại không biết là tự nói với chính mình hay là nói với hắn.
 

      Ngày thứ tư, Cao Giai xuất hiện, từ trong xe đi ra, bên cạnh có vài vệ sĩ áo đen đi theo, thoạt nhìn giống hệt lão đại xã hội đen. Lộ Diêu nhìn mà sửng sốt, trong lòng nhịn không được có chút mất tự nhiên.
 

      Cao Giai thay bộ quần áo khác, sau đó mới hỏi: “Mấy hôm nay quá nhàm chán?”
 

      Lộ Diêu ngồi ở trên giường liên tục lắc đầu, “Em cũng không nhàn rỗi, chỗ nào cần đi cũng đi rồi. Anh xem ảnh em chụp nè!” Nói xong liền đem ảnh chụp trong máy ảnh mở ra cho y xem.
 

      “Đây là đường lớn ở trung tâm, đây là nhà thờ lớn Hagia Sophia. Còn có cái này, sông Tùng hoa, có rất nhiều người làm việc ở đây. còn có tháp Hắc Long Giang!.....”

      Cao Giai nhìn cậu hưng trí bừng bừng thao thao bất tuyệt, nhịn không được cười nói: “Xem ra không có tôi, cậu thật sự rất thoải mái.”
 

      Lộ Diêu sửng sốt, buông máy ảnh, cười tủm tỉm đáp: “Anh bận như vậy, có thể đến em cũng rất cao hứng mà.”
 
      Cao Giai cười cười, gật đầu, “Tối nay và ngày mai tôi rảnh, buổi sáng ngày kia tôi còn có việc, chiều bay về.”

 
      “Biết rồi. Tối nay xem băng đăng, ngày mai tiếp tục.”
 

      Hai người ăn xong cơm chiều liền ra ngoài, hai vệ sĩ vẫn đi theo như cũ. Lộ Diêu rất muốn hỏi vì sao nhưng Cao Giai hiển nhiên sẽ không nói với cậu chuyện của mình, vậy nên Lộ Diêu cũng im lặng.
 

      Băng đăng, tên như ý nghĩa, băng làm thành đăng (đèn). Nhưng mà thực tế, ngước mắt nhìn lên, trên cơ bản đều là kiến trúc khắc băng, vô cùng sáng trong, người đi ở giữa tựa như đứng trong tòa thành thủy tinh, cực kỳ ảo diệu.

      Lộ Diêu rất hào hứng lôi kéo Cao Giai chụp chung. Cao Giai bất đắc dĩ, “Chụp nhiều quá.”
 

      Lộ Diêu lại nói: “Sẽ không. Ảnh chụp là thứ rất tốt, thời gian vui vẻ khoái hoạt nhoáng cái đã trôi qua, nhưng mà ảnh chụp lại có thể đem thời gian dừng lại, sau đó kéo dài mãi mãi về sau.”
 

      Cao Giai nghe cậu nói câu này, có chút giật mình, trầm mặc hồi lâu sau mới cười cười.
 

      Bởi vì là buổi tối, người bên cạnh ai cũng mặc rất dày, Lộ Diêu nhìn nhìn Cao Giai bên cạnh, do dự một chút rồi vươn tay nắm lấy tay y.

Cao Giai cúi đầu nhìn cậu, nâng khóe miệng cười cười, “Rất đẹp, phải không?”
 

      Lộ Diêu gật gật đầu, xung quanh cũng không có ai để ý đến bọn họ, vì thế liền tay nắm tay dạo bước ngắm băng đăng.
 

      Đêm, trước khi trở về, Lộ Diêu nói muốn ăn kem hộp, Cao Giai thực bất đắc dĩ, nhưng vẫn đưa cậu đi mua. Lộ Diêu ăn xong trở về, mới nói: “Làm sao bây giờ!? Em muốn ở lại nơi này, mỗi ngày có thể được ăn cái này thật sự là rất hạnh phúc!”
 

      Cao Giai nhíu mày, “Mấy ngày nay vắng tôi, cậu không phải mỗi ngày đều ăn cái này chứ?”

      “Không có! Em có ăn cơm đầy đủ!”

 

      Cao Giai hiển nhiên không tin, “Ngày mai đừng hòng!”
 

      Lộ Diêu bĩu môi, than một tiếng, sau đó đi tắm rửa. Lúc đi ra, trên người còn mang theo một cỗ nhiệt khí, đã bị Cao Giai chặn ngang ôm lấy, ném lên sô pha.
 

      Lộ Diêu cũng không nhăn nhó, ôm lấy cổ y liền hôn lên, “Anh thực sự là đang làm gì? Đừng nói anh là xã hội đen thật đó nha?”
 

      Cao Giai một bên cắn cổ cậu một bên thấp giọng cười cười, ngẩng đầu nói: “Thế nào? Sợ?”
 

      “Em không sợ. Chỉ là rất ngạc nhiên. Lần trước, anh xử lý chuyện Lê Uy đơn giản như vậy, em có nghe qua một ít. Hắn ở bên ngoài dù sao cũng là đại nhân vật.”
 

      Cao Giai men theo một chân cậu, sờ dọc từ bắp đùi xuống, lơ đãng nói: “Con người thấy lợi ích trước mắt, có một số việc sẽ không còn quan trọng.”
 

      Lộ Diêu bị y sờ cả người run lên, cũng không có tâm tư nghe y nói, “Trực tiếp vào đi….”
 

      Cao Giai cười cười, giữ chặt chân cậu động thân đi vào, nhìn chăm chú vào mắt Lộ Diêu, thấy cậu thở nhẹ một tiếng nhắm mắt lại, liền cúi đầu hôn lên. Lộ Diêu hôn đáp lại, thở dốc dần dần nặng nề hơn.

      Cao Giai nắm giữ thân thể cậu, cũng nắm giữ trái tim cậu, rất giỏi khống chế biến hóa trên thân thể cậu. Lộ Diêu nắm chặt ga giường, thân thể căng cứng, trên người cũng nổi lên từng rặng mây đỏ.
 

      Giao triền như cuồng phong bạo vũ, Lộ Diêu cảm thấy không giống như trước, trong lòng thỏa mãn bội lần.
 

      Sau khi chấm dứt, cậu ghé vào trong ngực Cao Giai, hỏi: “Anh còn suy nghĩ việc tái hôn không?”
 

      Cao Giai sửng sốt, mở to mắt nhìn cậu, “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
 

      “Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút.”. Kỳ thật Lộ Diêu chính là có chút lo được lo mất, Cao Giai đã từng kết hôn, không có nghĩa là sẽ không tái hôn. Nên việc bọn họ sống chung cũng chỉ là một sớm một chiều, Lộ Diêu nghĩ đến chỉ có việc này.
 

      Cao Giai lập tức nhớ tới chuyện mấy tháng trước kia, chuyện Tiếu Tình có lẽ vẫn khiến Lộ Diêu để ý? Lại nói, y cũng không nghĩ đến sẽ cùng Lộ Diêu đi đến bước đường như hiện tại. Y xoa xoa đầu cậu, “Đó là chuyện sau này. Dù sao quan hệ giữa Tiếu Tình và tôi cũng rất đặc biệt.”
 
      Lộ Diêu tinh thần tỉnh táo, “Là đặc biệt như thế nào?”
 

      Cao Giai nghĩ nghĩ, “Tôi cùng cô ấy quen biết rất sớm, cô ấy hiểu tôi, cũng biết chuyện của tôi, bớt được rất nhiều phiền phức.”
      

      Lộ Diêu lại hỏi: “Cô ấy… vì sao lại đồng ý cùng anh kết hôn?”
 

      Cao Giai nhìn cậu cười cười, “Bởi vì tôi cũng hiểu cô ấy.”
 

       Lộ Diêu trầm mặc trong chốc lát, trong lòng dâng lên chút khó chịu, thấy Cao Giai nhìn cậu, mới trưng ra một chút tươi cười, “Nhưng em tuyệt không hiểu anh.”.
 

      Cao Giai híp mắt nhìn cậu trong chốc lát, không nói chuyện. Lộ Diêu trong lòng lộp bộp một tiếng, cười nói: “Em nói đùa đó.”
 

      Cao Giai lại thở dài, “Cậu nghĩ nhiều rồi. Chuyện của tôi, cậu biết nhiều quá cũng không tốt, tóm lại, cứ duy trì trạng thái như bây giờ là được.”
 

      Lộ Diêu tiến vào trong lòng y gật đầu. 

--------Hết chương 27-------------

Chú thích: 

1.Sông Tùng Hoa: là một con sông ở Đông Bắc Trung Quốc, với chiều dài 1.434km từ dãy núi Trường Bạch qua hai tỉnh Cát Lâm và Hắc Long Giang.  




2.Tháp Hắc Long Giang:
còn được gọi là Tháp Rồng, là một tháp lưới cao 336m sử dụng cho truyền hình và quan sát. Có nhà hàng buffet trên cao, mức độ hấp dẫn du lịch 4A, là tháp lưới đứng tự do cao thứ 2 thế giới, cao nhất Châu Á, và là công trình cao thứ 7 tại TQ.




Chương 28: Quyết tâm của người

      Hai ngày này, Lộ Diêu giống như có thêm một tầng nhận thức mới về Cao Giai. Đúng như lời Cao Giai nói, cậu hình như thật sự suy nghĩ nhiều quá, duy trì hiện tại đơn giản là lựa chọn bình yên nhất. Cho dù hành động này bị coi là trốn tránh cũng không sao hết. Bởi vì cảm giác nảy sinh trong lòng cậu đã sớm bắt đầu dần lớn mạnh lên, mà Cao Giai lại chiếm phần lớn không gian trong thâm tâm cậu.


      Lộ Diêu để ý y, điểm này không thể nghi ngờ.
 

      Chỉ là ở trước mặt Cao Giai, cậu phải cẩn thận lèo lái phần tình cảm này.

      Hôm sau hai người theo hướng dẫn viên đi du lãm một ngày, Cao Giai nhìn Lộ Diêu tinh lực dồi dào mới cảm thấy chính mình không còn trẻ nữa. nhưng y cũng không chán ghét nhìn bộ dáng Lộ Diêu chạy tới chạy lui như vậy.
 

      Mãi đến khi trở về, Lộ Diêu tâm tình vẫn rất tốt.
 

      Hai người vừa bước xuống máy bay, Cao Giai phái người trực tiếp đưa cậu về biệt thự, còn bản thân cũng rời đi luôn. Lộ Diêu cảm thán một tiếng, dặn y chú ý nghỉ ngơi.
 

      Lộ Diêu rửa rất nhiều ảnh chụp, để khắp nơi trong nhà, đều là ảnh hai người chụp chung, hoặc là ảnh Lộ Diêu chụp Cao Giai.
 

      Đi ra ngoài một chuyến, Lộ Diêu cũng phát hiện hứng thú tiềm ẩn của bản thân. Cậu cầm máy ảnh, bắt đầu tìm tòi một chút bí quyết, sau đó bắt đầu nảy sinh niềm vui trong đó.
 

      Cao Giai lại là vài ngày không thấy, như thể người đã biến mất, không cho cậu gọi điện, cũng không gọi cho cậu. Lộ Diêu muốn hỏi tin tức của Lộ Lê, nhưng mỗi lần gọi điện đều không liên lạc được.
 

      “Quyền ca, anh đi hỏi giúp tôi một chút được không? Anh tôi chẳng lẽ còn chưa có tin tức sao? Anh ấy có thể nào đã xảy ra chuyện hay không?”
 

      Trương Lập Quyền đau đầu, thở dài, “Anh cậu không có việc gì.”
 

      Lộ Diêu lập tức phấn chấn, “Có phải có tin tức rồi không?!”
 

      Trương Lập Quyền trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: “Nghe nói đã có tin tức, hiện tại đang xác nhận, cậu đừng vội. Phỏng chừng sau vài ngày có thể có biết!”
 

      “Quá tốt! Cao đại ca có phải gần đây bận nhiều việc lăm không? Điện thoại cũng không gọi được. Cũng khó trách anh ấy không nói cho tôi chuyện này.”
 

      Trương Lập Quyền mơ hồ đáp, “À….phải, là bề bộn nhiều việc. Cho nên cậu cũng đừng làm phiền anh ta.”
 

      Lộ Diêu thầm nghĩ: ngay cả người cũng không thấy, muốn phiền anh ấy còn phải xem khả năng của mình.
 

      “Vậy anh chạy tới làm gì? Anh không bận sao? Bây giờ cũng không phải giờ ăn cơm.”
 

      Trương Lập Quyền đứng lên, “Không, tôi chỉ là đến đây nhìn chút. Tiện đường.”
 

      “Tiện đường mới là lạ.” Lộ Diêu đứng lên, tiễn hắn ra ngoài, “Anh nếu bận việc cũng đừng đến thăm tôi, tôi cũng quen rồi.”
 

      Trương Lập Quyền cười khổ, không phải hắn tự nguyện muốn đến. Nhưng lời này hắn không thể nói. Huống chi, có mấy lời hắn thật sự không biết nên giải thích ra sao, Cao Giai lại cố tình đem việc này giao cho hắn. Lúc này nếu hắn nói với Lộ Diêu những lời này, Cao Giai không biết sẽ giận như thế nào.

      Nhưng việc này cũng đã kéo dài quá lâu, muốn nói không có tin tức nữa thì thật sự có điểm khiến người ta nghi ngờ.
 

      Trương Lập Quyền yên tâm một chút, sau khi Lộ Diêu trở về cũng chưa đi đâu, ngoài việc hỏi hắn về tin tức Lộ Lê ở bên ngoài cơ bản cũng chưa cho hắn thêm phiền phức nào.
 

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, ở nhà ngủ đông cũng tốt.
 

      Lộ Diêu cầm máy ảnh, có đôi khi ra bên hồ và phía sau núi tìm cảnh chụp ảnh, quả thực như vậy có chút thư thái. Hơn nữa cậu còn học tự rửa ảnh, đem một gian phòng che lại thành phòng tối.
Cũng may nơi này còn có thể truy cập internet, bằng không mỗi ngày cậu quả thật không biết nên làm gì, có điều game online thì vẫn không chơi được.
 

      Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, Lộ Diêu liền trang bị võ trang hạng năng đến bên hồ, chờ hừng đông. Sau đó dùng các loại phương pháp lấy cảnh mới, trang bị cùng kinh nghiệm của cậu dù không tính là chuyên nghiệp, nhưng cũng may là có hừng hực hứng thú, thế nên cũng chụp được không ít ảnh trông không đến nỗi nào, rửa ra đúng là có chút đắc ý.
 

      Cậu ở ngồi bên hồ chốc lát, thời tiết cũng không tệ lắm. Tuy rằng trời lạnh, nhưng trên mặt hồ ngưng kết một tầng sương mù, cảnh vật xung quanh giống như bịt kín một tầng lụa mỏng, trên mặt đất cũng không lưu lại dù chỉ một vết chân, cảnh sắc đẹp vô cùng.
 

      Lộ Diêu bụm chặt cái mũi đã đông lạnh đến đỏ ửng, vẫn cảm thấy luyến tiếc rời đi.
 

       Lúc này, cậu bỗng thấy không xa có một người cũng đang ngồi, giống cậu mặc áo lạnh dày cộm, còn mang theo mũ len. Cậu đã lâu không gặp người lạ nên có chút ngạc nhiên, người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy cậu, buông ba lô hướng cậu cười cười.
 

      Lộ Diêu nhìn hắn lấy từ trong túi ra một cái giá, trang bị máy ảnh, thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, nhất thời ánh mắt sáng lên, đứng dậy đi lên phía trước chào hỏi.
 

      “Tôi còn tưởng tôi là người điên duy nhất sáng sớm chạy tới nơi này chứ.” Lộ Diêu cười tủm tỉm nói.
 

      Người này rất trẻ, bộ dáng cao cao gầy gầy, thoạt nhìn thực nhã nhặn, nghe cậu nói như vậy, nhịn không được nở nụ cười, tỏa sáng ấm áp. Lộ Diêu cảm thấy người đối diện hẳn không lớn hơn mình là bao.
 

      “Anh là nhiếp ảnh gia chuyện nghiệp?” Lộ Diêu hỏi.
 

      Đối phương tháo bao tay xuống, chìa tay ra, “Xin chào, Tôi là Vương Bằng Phi, là phóng viên, nhưng cũng là nhiếp ảnh gia.”
 

      Lộ Diêu không nghĩ tới người ta như vậy mà lại tự giới thiệu với cậu, còn chìa tay định cùng cậu bắt tay, tuy có chút không được tự nhiên nhưng vẫn vươn tay ra nắm lấy.
 

      “Ách, xin chào.” Cậu nghĩ, người ta đã tự giới thiệu bản thân rồi, mình cũng không thể không chừa mặt mũi cho người ta, liền nói: “Tôi ở gần đây, tên là Lộ Diêu.”
 

      Vương Bằng Phi gật đầu cười nói, “Phong cảnh nơi này quả thực không tồi. Tôi thấy cách cậu cầm máy ảnh, xem ra cũng là người am hiểu.”
 

      Lộ Diêu có điển ngượng ngùng, “Không có, chỉ là nhàn rỗi không việc gì làm, có chút hứng thú với việc này thôi. Chứ tôi cái gì cũng không biết.”
 

      Đối phương vừa cười, nụ cười ấm áp ôn hòa, rất có cảm giác của thanh niên dương quang (nhiệt huyết vui vẻ), so với tuýp anh đẹp trai nhà hàng xóm thường thấy trên TV quả thật giống vô cùng. Lộ Diêu trong nháy mắt như bị hút vào.
 

      “Am hiểu đều bắt đầu từ hứng thú thôi, từ từ học. Thật ra tôi cũng còn đang học, thứ này không phải ngày một ngày hai là có thể học được.”
 

      Lộ Diêu gật gật đầu, cười nói: “Anh hẳn là nên đến sớm chút nữa.”
 

      Đối phương sửng sốt, “A?”
 

      “Anh bỏ lỡ thời điểm đẹp nhất, vừa qua rồi.”
 
      Vương Bằng Phi liên tục gật đầu, “Nơi này xa quá, tôi tính sai thời gian mất tiêu! Cảm ơn cậu, có thể cho tôi xem ảnh cậu chụp được không?”

 
Lộ Diêu có chút ngượng ngùng, “Tôi chụp không đẹp.”
 

     “Không sao hết, tôi trước kia cũng chụp không hề đẹp.”
 

      Lộ Diêu nhìn hắn cười, biểu tình một chút cũng không ngại, liền đem máy ảnh kỹ thuật số mở ra, đưa qua cho hắn xem.
 

      Vương Bằng Phi xem thực sự rất nghiêm túc, nhấn xem hết, sau đó gật gật đầu, nói với cậu: “Không có đâu, đối với người mới học như vậy đã rất tốt rồi. Cậu rất có thiên phú đó! Cảm nhận về ánh sáng rất sâu sắc.”
 

      Được người khác khích lệ như vậy, ai cũng sẽ thấy rất cao hứng, nhất là cậu cảm thấy Vương Bằng Phi không phải vì muốn cậu vui mà khen ngợi.
 

      Sự tự tin trong lòng Lộ Diêu cũng tăng thêm, “Thật vậy sao? Thật ra, tôi cũng rất muốn học chuyên ngành này, trên mạng tuy tư liệu rất nhiều nhưng tôi xem một chút cũng không hiểu.”
 

      Vương Bằng Phi nghe cậu nói muốn học chuyên ngành, cũng có chút kinh ngạc, “Xem bộ dạng cậu hình như là sinh viên đi? Còn chưa tốt nghiệp sao?”
 

      Lộ Diêu có điểm ngượng ngùng, “Là đại học, nhưng hiện tại không đi. Chuyên ngành của mình tôi cũng không thích lắm.”
 

      Vương Bằng Phi còn rất nghiêm túc gật gật đầu, “Cậu nói đúng, tìm được một thứ mình ham thích để phát triển sự nghiệp, sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Trước kia tôi là học tài chính, về sau cha mẹ cũng mặc kệ để tôi chuyển sang trường báo chí, chuyên ngành nhiếp ảnh, tôi bây giờ vẫn vì quyết định của mình ngay lúc đó mà tự hào.”
 

      Lộ Diêu chăm chú nghe, tuy rằng tình huống của bọn họ có chút khác biệt, nhưng loại tâm tình này, Lộ Diêu cảm thấy có thể cảm thụ được một chút, liền gật đầu, “Vậy anh thấy…. tôi bây giờ đi học có tính là muộn không?”
 
      “Sao có thể? Nghề nhiếp ảnh này, học lúc nào cũng không tính là muộn.”
 

      Lộ Diêu cảm thấy, một chút hứng thú vốn có của cậu đã bị những lời này của Vương Bằng Phi thổi bùng lên. Cao Giai từng nói với cậu, muốn cậu nghĩ xem bản thân thích cái gì, sẽ cho cậu đi học. Cậu cũng suy nghĩ rất nghiêm túc về chuyện này, nhưng mà từ trước tới nay, cậu chưa làm được chuyện gì khiến người tán thưởng, cũng chẳng thể đào ra được ưu điểm nào.
 

      Cậu trước kia cho rằng, đúng như lời Lộ Chấn Hoa nói, rằng mình là đứa tồi tệ. Hơn nữa, cậu không biết bản thân cảm thấy hứng thú với cái gì.
 

      Nhưng hiện tại, cậu nghĩ muốn thử một chút.
 

      “Anh, anh không gạt tôi chứ?”
 

       Vương Bằng Phi cười lắc đầu, “Không đâu. Tôi chỉ cảm thấy gặp được một người tình nguyện đến đây từ sớm trong thời tiết lạnh thế này để chụp ảnh, trong lòng có chút cảm động. Tôi nghĩ nếu cậu có thể giữ được phần nhiệt tình này, không có gì không thể học. Hơn nữa, ảnh cậu chụp quả thực rất được.”
 

      Lộ Diêu nháy mắt đỏ mặt. Cậu đến sớm như vậy cũng vì cậu mỗi ngày đều nhàn rỗi, tìm được một việc để làm, cậu cũng cảm thấy không có gì đáng cổ vũ. Nhưng Vương Bằng Phi lại nói bản thân vì việc này mà cảm động, cảm động cái gì chứ?
 

      Lộ Diêu lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhận được sự tán thành của người khác. Cảm giác thật kỳ diệu, giống như gợi lên cái khát vọng vẫn ngủ say trong lòng suốt nhiều năm.
 

      “Cám ơn anh. Chưa từng có người khích lệ tôi như vậy đâu.” Lộ Diêu từ tận đáy lòng tươi cười với hắn.
 

      Vương Bằng Phi dừng một chút, cũng cười, “Nhưng mà, cậu còn phải học rất nhiều thứ. Ví dụ như, thời điểm chúng ta quay chụp cũng quan trọng, phải căn cứ vào vị trí nguồn sáng chính để điều chỉnh góc độ và vị trí chụp. Tuy rằng quay chụp ngoại cảnh là ánh sáng tự nhiên nhất, cũng học dễ nhất, nhưng cái khó nhất là phải nắm chắc hiệu quả ánh sáng. Là người mới, cậu có thể tìm hiểu nhiều một chút cách lấy cảnh bên ngoài, khống chế nguồn sáng ra sao, chỉnh sửa cảnh vật thế nào. Luyện tập thêm nhiều nha!”
 

      Lộ Diêu liên tục gật đầu, “Vâng!”
 

      Hai người nói rất nhiều chuyện, Lộ Diêu cũng đã có được một cái nhìn chân thực sâu sắc về cách chụp ảnh của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, trong lòng rất bội phục.
 

      Vương Bằng Phi tính tình cũng rất tốt, là người rất kiên nhẫn, Lộ Diêu cảm thấy thật sự thích nói chuyên với hắn. Hai người mải tán gẫu quên mất thời gian, thấy cũng đã sắp giữa trưa Lộ Diêu liền nói: “Nếu anh không ngại, tôi sống ở bên kia, qua chỗ tôi ngồi đi. Tôi mời cơm!” 

      Lộ Diêu hiếm khi đối với người nào nhiệt tình như vậy, Vương Bằng Phi tuy rằng cảm thấy lần đầu tiên hai người gặp mặt đã rất tâm đầu ý hợp, nhưng đến quấy rầy nhà người ta cũng thấy có điểm ngượng ngùng.
 

      “Sẽ không quấy rầy cậu chứ?”
 

      Lộ Diêu vội vàng lắc đầu, đứng lên nói: “Không đâu. Hiện tại nơi này có mình tôi ở, ngay cả người nói chuyện cũng không có, anh có thể ăn cơm cùng, tôi vui mừng còn không kịp ấy.”
 

      Vương Bằng Phi đối với cậu rất ngạc nhiên. Đến tột cùng là loại người nào lại một mình ở một nơi thế này? Lại còn là nơi ngay cả một bóng người cũng không thấy. Nhưng xuất phát từ sự riêng tư và lễ nghĩa, hắn cũng không hỏi nhiều.
 

      Vương Bằng Phi nhìn thấy căn biệt thự kia, cũng nhịn không được nhíu mày, “Có thể ở trong này, chắc thoải mái lắm nhỉ.”
 

      Biệt thự này lúc trước khi xây dựng khẳng định là dùng rất nhiều tâm huyết cùng nhiệt tình, cho dù là vẻ bề ngoài hay bên trong, đều rất tươi mát điền viên, tuy có hơi cũ, nhưng cảm giác vẫn có thể ở.
 

      Lộ Diêu cười nói: “Không sai, chỉ là một người ở rất cô đơn.”
 

      Vương Bằng Phi cười cười, “Nếu tôi được nghỉ phép, sẽ tới thăm cậu.”
 

      Lộ Diêu sửng sốt, cũng có chút thụ sủng nhược kinh. Cậu không biết liệu có phải Vương Bằng Phi hiểu nhầm lời nói của mình hay không, nhưng nếu Vương Bằng Phi thỉnh thoảng có thể đến đây, cậu cũng không có bài xích gì. vì thế cậu cười gật đầu.


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét