Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

Si tâm vọng tưởng_Chương 30

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: Thỏ
Chương 30: Triển lãm nhiếp ảnh.

Lộ Diêu trước kia không chú ý tới triển lãm nghệ thuật nhiếp ảnh, nhưng hiện tại có Vương Bằng Phi bên cạnh, liền trở thành người hướng dẫn cho cậu. Chủ nhân buổi triển lãm này là người quen với Vương Bằng Phi, tuổi bất quá mới hơn ba mươi, tướng mạo rất hiền hòa, đối với Lộ Diêu cũng nhiệt tình tiếp đón.


Vương Bằng Phi để đối phương quay lại với công việc, sau đó liền dẫn Lộ Diêu đi xem xung quanh. Những người tới đây đương nhiên không giống như tham dự buổi ra mắt phim, cũng tốp năm tốp ba, nhưng đều nhìn ra được họ nếu không phải là ham mê nhiếp ảnh thì cũng là dân chuyên nghiệp trong nghề.

Đương nhiên, hai người bọn họ cũng xem như nằm trong hai loại này.

Triển lãm trưng bày không nhiều, tác phẩm đa phần là loại hình tả thực, số ít là phong cảnh. Mỗi một tác phẩm Vương Bằng Phi đều giải thích cho cậu một chút, như thế nào để chụp được bức ảnh đó, hơn nữa còn giải thích ý nghĩa trong đó, nhìn rất chuyên nghiệp.
Một buổi sáng, hai người đều cảm thấy trôi qua rất nhanh. Đến giữa trưa, liền tìm một nhà hàng Tây ăn cơm.

“Tôi cảm thấy anh thực sự rất chuyên nghiệp đó! Hơn nữa, đôi mắt của anh có thể nhìn ra và cảm nhận chuyện xưa cũ sau mỗi tấm ảnh. Tôi thì không cảm nhận được gì hết, cảm nhận đầu tiên vẫn là có đẹp hay không. Tôi muốn học hỏi anh lắm đó.” Lộ Diêu thật cao hứng, vẫn còn chìm trong dư vị của các chi tiết trong cuộc triển lãm.

Vương Bằng Phi nhìn cậu cao hứng như vậy, cũng không khỏi dâng lên một cảm xúc tự hào, “Tôi biết cậu xem rồi nhất định sẽ thích mà. Xem nhiều tác phẩm của người khác, chính mình cũng có thể ngộ ra vài điều.”

Lộ Diêu liên tục gật đầu, sau đó bỗng nhiên nói: “Ở đây có kem ly đặc biệt nè? Không ngại tôi ăn chứ?”

Vương Bằng Phi nhịn không được cười nói: “Cậu nếu muốn ăn thì ăn đi, tóm lại, tôi không có ý kiến.”. Nhưng mà hắn rất nhanh nhớ tới Lộ Diêu lúc trước có nói bản thân mới bệnh hai ngày trước, “Có điều hiện tại mà nói, cậu vừa mới khỏi bệnh mà? Không tốt cho cổ họng.”
Lộ Diêu nghĩ cũng phải, thật vất vả mới khỏi nếu vì mình ăn lạnh mà tái phát, bị Cao Giai phát hiện khẳng định sẽ đi đời.

Lộ Diêu gật gật đầu, thở dài một tiếng, “Thôi quên đi.”

Vương Bằng Phi nhịn cười, “Sở thích thật trẻ con.”

Lộ Diêu thản nhiên nói: “Bạn tôi cũng nói tôi như vậy, hơn nữa anh ấy luôn hạn chế tôi ăn cái này.”

Vương Bằng Phi thu lại ý cười, “Cậu……”

“Hả?”

Vương Bằng Phi nhìn cậu biểu tình không hề phòng bị, liền cười lắc đầu, “Ăn no chưa?”

Buổi chiều, Lộ Diêu khéo léo từ chối để Vương Bằng Phi đưa cậu trở về, nói khó lắm mới được ra ngoài, muốn đi gặp bạn cũ. Vương Bằng Phi tựa hồ cũng có việc phải đi, liền cùng cậu tạm biệt.

Lộ Diêu gọi điện thoại, đối phương bắt máy rất nhanh, Lộ Diêu chưa kịp nói chuyện, bên kia đã nói: “Lộ Diêu, cậu rốt cuộc đang ở nơi nào?”

Lộ Diêu ngẩn người, “Tôi ở bên ngoài. Tôi có vài chuyện muốn hỏi anh, anh bây giờ có thời gian không?”  

Bên kia trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: “Cậu hiện tại an toàn chứ? Bên cạnh có ai khác không?”

Lộ Diêu tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn trả lời hắn, “Không, chỉ có mình tôi. Lý Hải, anh bên kia xảy ra chuyện gì sao?”

Không đợi cậu nói xong, đối phương đã nói: “Cậu hãy nghe tôi nói, ba cậu đắc tội người ta, hiện tại khắp nơi đều có người tìm cậu, tốt nhất tự mình trốn kỹ chút, đợi đến khi sự tình lắng xuống hãy quay lại. Anh trai cậu đang ở trong tay Cao Giai, tôi tuy rằng không biết hắn có mục đích gì, nhưng mà Cao Giai cùng người trả thù này có liên quan, cậu tốt nhất…….”

Lộ Diêu trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, nhưng mà đối phương nói còn chưa nói xong, cũng không cho cậu thời gian để phản ứng liền cúp điện thoại, bên trong truyền đến tiếng tút tút.

“Này! Này! Lý Hải, anh nói rõ coi!”

Cậu gọi lại, nhưng đối phương đã tắt máy. Trong lòng cậu cảm giác bất an rất lớn, nghĩ rằng đối phương nhất định là xảy ra chuyện, nhưng mà cậu vừa không biết Lý Hải ở đâu, vừa không rõ tình trạng của hắn.

Trong đầu cậu loạn thành một mớ, bên trong tất cả đều là những lời Lý Hải vừa nói. Nếu quả thật như vậy, vì sao Cao Giai không trực tiếp nói cho cậu biết Lộ Lê đang ở trong tay y không phải được rồi sao, vì cái gì nhất định phải gạt cậu?

Hoặc là…… đây là chuyện Lộ Diêu không muốn nghĩ tới nhất. Có lẽ Lộ Lê căn bản không hề mất tích, mà vẫn luôn nằm trong tay Cao Giai.

Nhớ lại khoảng thời gian hết thảy mọi chuyện phát sinh kia, Cao Giai đang ở nước ngoài. Lý Hải còn chưa nói xong, người có thù oán cùng Lộ Chấn Hoa trong miệng hắn đến tột cùng là ai? Còn có, Cao Giai thật sự tham dự vào chuyện này?

Lộ Diêu cả người giống như mất hồn đứng ở bên đường, không biết nên chạy đi đâu.

Lộ Diêu bỗng nhiên rùng mình một cái, phục hồi tinh thần lại, mạnh mẽ tự trấn định một chút, cậu mới xoay người tìm một quán cà phê vào ngồi.

Cậu ở bên trong ngồi hai giờ, sau đó thanh toán. Khi thanh toán, cậu lại do dự. Thẻ trong tay cậu là Cao Giai cho, có ghi chép sau mỗi lần chi tiêu, vì thế cậu dùng tiền mặt trong ví để thanh toán.

Thời điểm ra cửa, cậu hít sâu một hơi, tự trấn an chính mình: không có quan hệ, không có quan hệ……..

Cậu bắt taxi trở về, cho lái xe tiền phí gấp hai lần bình thường. Sau đó cậu ngồi trên sô pha ngẩn người, một hồi lâu sau mới nhớ đến thay quần áo.

Không ngờ được là, lúc chạng vạng Cao Giai lại tới đây.

Cao Giai mở cửa, Lộ Diêu mới giật mình, tiếng động cơ xe bên ngoài thế mà cậu không hề nghe thấy. Hơn nữa, trời đã tối đen cũng không sai biệt lắm, cậu ngồi ngơ ngác trên sô pha, đèn không bật, điều hòa trong phòng cũng không mở.

Cao Giai cau mày đi qua, hỏi: “Thân thể tốt lắm sao? Mới thành sẹo đã quên đau nhanh như vậy?” sau đó sờ sờ mặt cậu, có hơi lạnh.

Y xoay người kéo rèm cửa sau đó mở điều hòa.

Lộ Diêu lẳng lặng nhìn thân ảnh y, bụng đầy tâm sự, nói không nên lời. Cậu miễn cưỡng cười cười, “Khá tốt, cũng không lạnh. Sao anh lại tới đây? Không phải bận rộn nhiều việc sao?” cậu muốn tận lực làm cho mình thoạt nhìn tự nhiên một chút.

Cao Giai quay đầu nhìn cậu trong chốc lát, cười cười, vậy mà lần đầu tiên biết dỗ dành cậu, “Tôi biết cậu một mình chờ đợi rất nhàm chán. Lần trước tôi nói qua với cậu rồi, nghĩ xem cậu đối với chuyên ngành nào cảm thấy hứng thú, tôi có thể sai người thuê gia sư tại nhà dạy cho cậu nền móng trước.”

Lộ Diêu sửng sốt, lời muốn nói lúc trước lại nuốt xuống, nghĩ nghĩ lắc đầu nói: “Em còn chưa nghĩ ra….”

Cao Giai gật đầu, “Không sao, từ từ nghĩ, cậu có rất nhiều thời gian để tìm hiểu rõ. Đúng rồi,...” y đi đến bên người Lộ Diêu, cười nói: “Hôm nay tôi tới là muốn nói với cậu, cậu có thể đi gặp anh trai rồi.”

Lộ Diêu giật mình, kinh ngạc nhìn y, cơ hồ là muốn khóc. Cậu muốn nói gì đó để cho phản ứng của mình nhìn cao hứng một chút, nhưng môi lại run nhè nhẹ, nói cũng nói không ra lời.

Cao Giai nhìn phản ứng cậu như vậy, nhịn không được nở nụ cười, bắt lấy sau cổ cậu, an ủi nói: “Nhưng mà tôi phải nói trước với cậu, tình trạng hiện tại của anh trai cậu không tốt lắm. Thật ra, cậu ta vẫn luôn ở chỗ của tôi, nhưng mà cậu ấy phải trải qua một lần phẫu thuật. Lúc ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi sợ cậu khổ sở, nên bảo Trương Lập Quyền đừng nói với cậu. Hiện tại thân thể cậu ấy tốt lên một chút, các cậu gặp nhau hẳn là không có vấn đề gì.”

Cả thể xác và tinh thần Lộ Diêu lập tức được thả lỏng, nước mắt ập đến như bão táp, lập tức khóc lớn, “Anh vì sao không sớm nói cho em biết! Anh có biết em lo lắng nhiều cỡ nào không! Anh có biết hay không……Ô ô……..”

Cao Giai nhất thời bật cười, nhìn Lộ Diêu nhào vào trong lòng mình khóc lớn, nhịn không được nói: “Được rồi, cậu ấy hiện tại bình an, cậu còn khóc cái gì? Ngày mai tôi cùng cậu đi, cậu ấy hiện giờ đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, câu tốt nhất đừng nói với cậu ấy chuyện nhà họ Lộ.”

Lộ Diêu liên tục gật đầu, “Em biết, anh ấy bệnh tim, chẳng may quá xúc động bệnh tình tái phát thì phải làm sao bây giờ!”

Lộ Diêu nói lo lắng, đương nhiên không chỉ lo lắng cho Lộ Lê, phần lớn là lo lắng cho Cao Giai. Cậu tuyệt đối không muốn nghi ngờ y, cho nên, cậu sợ hãi nhất cũng chính là Cao Giai lừa mình.
“Em đi thay quần áo!”

Cao Giai một phen giữ chặt cậu, “Cậu vội cái gì? Người còn có thể chạy mất sao? Bây giờ trời đã tối rồi, ngày mai tôi cùng cậu đi.”

Lộ Diêu lại ngồi xuống, ngẫm lại cũng phải, ngồi một chút, vẫn cảm thấy trong lòng bất an, “Vì sao từ đầu anh trai em đã ở chỗ anh?”

Hai chân Cao Giai thon dài bắt chéo một chỗ, biểu tình thực tùy ý, từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu châm lửa, hút một ngụm mới nói: “Kẻ thủ của ba cậu, có qua lại một chút với tôi, nhà cậu gặp chuyện không may, tôi nhiều ít cũng biết một chút. Anh trai cậu có liên quan một chút đến chuyện công ty, vừa lúc khi ấy bệnh tình cậu ấy chuyển biến xấu, tôi liền tiện tay.”

Lộ Diêu liên tục gật đầu, Lý Hải nói đều là sự thật, nếu hiện tại bên ngoài đều đang tìm cậu, vậy có thể lý giải lý do vì sao Cao Giai đột nhiên cấm cậu ra ngoài.

Lộ Diêu cả đêm trằn trọc miên man, ngày hôm sau dậy thật sớm. Cao Giai hiếm khi muốn ngủ một giấc lại bị cậu đánh thức, thúc giục dậy ăn bữa sáng.

Cao Giai không nhanh không chậm ăn xong bữa sáng, bất đắc dĩ nói: “Anh trai cậu giờ này còn chưa dậy, cậu vội cái gì?”

Lộ Diêu không để ý đến y, vẻ mặt đầy tâm sự. Cao Giai cũng không nói thêm nữa, thu dọn xong hai người liền rời đi, đương nhiên vẫn mang theo vệ sĩ.

Xe tiến vào một tiểu khu xa hoa, Cao Giai mang theo cậu vào thang máy, lên tầng chín.

Cao Giai đã mua hết toàn bộ tầng chín, đúng lúc bên trong đi ra hai nhân viên chăm sóc đặc biệt, thấy Cao Giai liền chào hỏi.

Cao Giai gật đầu, hỏi: “Cậu ấy tỉnh chưa?”

Một nhân viên chăm sóc đặc biệt gật đầu, “Hôm nay sắc mặt tốt lên nhiều, bữa sáng cũng ăn nhiều hơn so với ngày hôm qua.” 

Lộ Diêu giật mình, vội vàng tiến lên hỏi: “Anh ấy ở đâu?”
Nhân viên chăm sóc đặc biệt kinh ngạc nhìn cậu một chút, lại nhìn Cao Giai, vội vàng nói: “Ở trong phòng.”

Cao Giai gật đầu với cô, kéo Lộ Diêu vào bên trong.

Lộ Diêu trong lòng có chút khẩn trương, bước nhanh đến đẩy cửa tiến vào. Bên trong để rất nhiều máy móc trang thiết bị chữa bệnh, không khác gì phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Trên giường không có ai, nhưng trước cửa sổ sát đất có một người đang ngồi dựa trên sô pha, nhìn từ phía sau, chỉ thấy một cái đỉnh đầu.

Yết hầu Lộ Diêu kéo căng, giọng nói khàn khàn: “Anh…..”

Người đang ngồi sửng sốt, quay đầu lại, đúng là Lộ Lê.

Lộ Diêu đi tới từ, trên xuống dưới đánh giá anh một lần, hỏi: “Anh không sao chứ?”

Lộ Lê bị cậu hỏi rất sửng sốt, “Em đã đến rồi?”

Lộ Diêu ngẩng đầu nhìn thẳng anh, nghe giọng điệu anh tuyệt không giật mình, hẳn là Cao Giai đã nói trước với anh về chuyện mình muốn đến thăm.

“Vâng. Sao anh một chút tin tức cũng không nói cho em biết? Nghe Cao đại ca nói, anh phải làm phẫu thuật?”

Lộ Lê liếc mắt nhìn Cao Giai một cái, sau đó mới quay sang gật đầu với cậu, “Anh không biết Cao Giai không nói với em, có điều cũng không có gì, chỉ là một cuộc tiểu phẫu mà thôi.”

“Ừm……” Lộ Diêu đầy một bụng những lời muốn nói, nhưng mà lúc nhìn thấy anh trai rồi lại cái gì cũng không nói được. Cậu hy vọng Lộ Lê nhìn thấy cậu có thể lộ ra một chút biểu tình vui mừng cao hứng cho cậu thấy, rằng cậu là người thân duy nhất trên đời này.

Nhưng mà cậu không thể để Lộ Lê biết chuyện trong nhà, liền cười cười, “Anh gầy thật, sắc mặt cũng không tốt. Nên ăn nhiều một chút.”

Lộ Lê cười khổ, “Anh vẫn tốt. Em bình thường không soi gương sao? Em mới gầy đi không ít. Gần đây không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lộ Diêu trong lòng căng thẳng, lúc sau mới nghĩ tới, Lộ Lê hỏi câu này, đại khái là sợ cậu gần đây lại gây ra chuyện gì.

Cậu tâm tình thực phức tạp, một mặt vì loại tình cảnh này mà cảm thấy bi ai, mặt khác lại cảm thấy dù có quan hệ huyết thống, quả nhiên vẫn là không giống nhau.
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét