Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2016

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 31

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: Thỏ

Chương 31: Thô bạo.
 

      Lộ Diêu ngồi cùng Lộ Lê một lát, Cao Giai liền cười đi ra ngoài. Lộ Diêu nhìn quanh bốn phía, tuy rằng bên trong đặt đầy thiết bị y tế không một chút ấm áp, nhưng mà trong phòng cũng có rất nhiều thiết kế nhỏ gần gũi thân thuộc, có thể nhìn ra được đã bỏ rất nhiều tâm tư để bố trí.
      

      “Anh, gần đây anh có khỏe không?”.
 
      Lộ Lê luôn một bộ dáng tâm bình khí hòa, gật gật đầu, “Em thì sao?”. Lộ Diêu cũng gật đầu.


      Hai người cứ trầm mặc như vậy, không biết nên tiếp tục đề tài như thế nào. Trước khi bầu không khí bị đông lạnh, Lộ Diêu liền nói: “Em tốt lắm. Hơn nữa, gần đây em có học nhiếp ảnh. Em mới quen một người bạn, anh ta nói với em rất nhiều chuyện về phương diện này. Bọn em còn cùng nhau đi xem triểm lãm nhiếp ảnh nữa. Em trước kia đối với việc học đại học một chút hứng thú cũng không có, nhưng bây giờ em lại vô cùng muốn học nhiếp ảnh. Lần sau em đem ảnh em chụp tới cho anh xem.” 


      Lộ Lê nhìn cậu một hồi lâu sau, rốt cục cười nói: “Phải không? Vậy tốt lắm. Nếu đã có hứng thú, vậy tiếp tục kiên trì, đừng bỏ dở giữa chừng.”
 
      “Em biết. Nhưng mà, em bây giờ cái gì cũng không biết, phải học rất nhiều. Chờ anh khỏi bệnh, nói không chừng em đã trở thành bậc thầy nhiếp ảnh. Cho nên, anh dưỡng bệnh cho tốt đi.”
      Lộ Lê khẽ mỉm cười, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn cậu.


      Lộ Diêu thực nản lòng, cậu nhìn ra được, Lộ Lê không có gì muốn nói với cậu, ý cười trong mắt cũng có vẻ rất xa lạ, nhìn không ra một chút cảm xúc vui mừng. có lẽ với chăm sóc viên đặc biệt anh ấy cũng cười như vậy. Nhìn Lộ Lê, ngoại trừ biết anh không sao, tâm tình của cậu một chút cũng không vì vậy mà có thể cao hứng.


      Hơn nữa, buổi sáng khi bác sĩ tới đây cho anh làm kiểm tra sức khỏe thường ngày, Lộ Diêu đứng ngoài cửa nhìn trong chốc lát, liền yên lặng ngồi xuống một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Cao Giai đi tới, đưa cho cậu một ly cà phê, sau đó ngồi xuống sô pha, “Đang nghĩ cái gì?”

 
      Lộ Diêu ngẩng đầu nhìn y trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Em cảm thấy anh ấy không muốn nhìn thấy em.”

 
      Cao Giai chăm chú nhìn cậu một lúc, “Sao thế được!”

 
      Lộ Diêu không biết đây là y đang an ủi mình, hay chỉ là thuận miệng nói như vậy. Biểu tình khi Cao Giai hỏi cũng không thật sự nghiêm túc, mà quả thật y cũng không cần phải để ý chuyện này làm gì.


     Lộ Diêu thực thất vọng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, “Em muốn về nhà.” Cậu bỗng nhiên nói. Cao Giai đứng dậy gật đầu, “Được.sau đó xoay người vào phòng Lộ Lê, không bao lâu liền đi ra, cầm áo khoác nói với cậu, “Đi thôi, không cần vào chào.”
 

      Lộ Diêu chấn động, nhanh chóng liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt một cái rồi rất nhanh đi ra ngoài.
 

      Bên ngoài, gió lạnh thổi táp vào mặt, Lộ Diêu thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm. Hai người rời đi, ở bên ngoài ăn cơm, Lộ Diêu vẫn không nói chuyện, Cao Giai cũng không nói gì. Hiếm khi im lăng ăn một bữa cơm nhưng khẩu vị của Lộ Diêu lại rất tệ. Cao Giai thấy thế, cũng không nghĩ tới Lộ Lê đối với cậu lại tạo ra ảnh hướng lớn như vậy.

      “Cậu đừng nghĩ nhiều.”

 
      Lộ Diêu ngẩng đầu nhìn y, nghĩ một chút mới nói: “Em không nghĩ nhiều. Nhìn thấy anh ấy khỏe mạnh, em cũng an tâm. Hơn nữa….. anh cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết đi?”
 

      Cao Giai sửng sốt.
 

      Lộ Diêu vội vàng nói: “Chỗ anh ấy ở cái gì cũng có, hơn cả bệnh viện. Kỳ thực, Lộ Lê không thích ở bệnh viện mà? Anh chiếu cố anh ấy tốt như vậy, em còn muốn cảm ơn anh kia.”
 
      Cao Giai nhìn chăm chú cậu một hồi, cảm thấy lời này nghe vào trong tai như là đang châm chọc, không biết là đối với Lộ Diêu hay là đối với y.


      “Được rồi, đầu óc của cậu không phải dùng để u buồn, anh cậu nếu bình an, cậu cũng nên yên tâm. Đi thôi, về nhà còn có thể ngủ trưa một giấc.”

 
      Lộ Diêu gật đầu, đi theo phía sau Cao Giai ra ngoài, trong lòng yên lặng cảm thấy được an ủi, thật may có Cao Giai bên cạnh.


      Về đến nhà, không ngờ Cao Giai thực sự đi ngủ trưa, hơn nữa sau khi nằm trên giường rất nhanh liền ngủ mất. Lộ Diêu cũng cùng y ngủ trưa, nhưng cậu ngủ không được, cũng không biết nghĩ cái gì, liền gối đầu lên cánh tay nhìn Cao Giai nặng nề hô hấp, tựa hồ rất mệt mỏi.


      Lộ Diêu nhịn không được khóe miệng gợi lên một chút tiếu ý, thật cẩn thận nhích qua hôn khóe miệng của y một cái, thầm nghĩ: vừa ăn xong liền ngủ, cẩn thận mập ra.
 

      Cao Giai vừa ngủ liền ngủ thẳng đến bốn giờ chiều mới tỉnh, cả người cảm thấy giống như được hồi sinh, tựa vào gối đầu muốn ngủ tiếp, không muốn tỉnh dậy. Lộ Diêu không ở bên cạnh, có lẽ nhìn y ngủ rất ngon nên không đánh thức.

      Cao Giai đứng lên đi rửa mặt, bên ngoài trời âm u nổi mưa, y kéo bức rèm, xoay người xuống lầu. Cao Giai dạo qua một vòng, không nghĩ tới Lộ Diêu không ở phòng khách xem TV, cũng không ở thư phòng lên mạng.


      Cả một căn nhà lớn, còn có thể đi chỗ nào. Hai vệ sĩ đang đứng ở cửa hút thuốc, thấy y đi xuống, cùng hô một tiếng: “Đại ca.”
 

      Cao Giai gật đầu, “Lộ Diêu đâu?”
 

      Hai vệ sĩ sửng sốt, “Cậu ta không xuống đây.”
 

      Cao Giai nghiêm mặt, cảm thấy rất kỳ quái, liền xoay người lên lầu, ở thư phòng tìm một vòng, vẫn như cũ không thấy người. Nhưng khi y đi ngang qua phòng trống cạnh thư phòng, dừng bước một chút, bỗng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ngâm nga hát, đúng là Lộ Diêu.
 

      Y cười khổ lắc đầu, mở cửa rồi đi vào.
 

      Bên trong tối như mực, cửa còn treo mành, Cao Giai đi qua liếc mắt nhìn một cái, cười nói: “Từ khi nào lại xuất hiện một chỗ như thế này vậy?”
 

      Lộ Diêu biết y tiến vào, quay đầu đối y cười nói: “Em nhờ Quyền ca mua đồ mang tới đó, dù sao cũng không có việc gì làm. Em cảm thấy hứng thú với nhiếp ảnh, muốn tự tìm hiểu thêm.”
 

      Cao Giai gật đầu, nhìn hình chụp cậu để ở một bên, rất nhiều thứ linh tinh, thậm chí còn có ảnh chụp đặc tả dép lê. Y chợt nhìn thấy một tấm ảnh khác, đầu tiên là ngẩn người, sau liền mỉm cười.
 

“Chụp lúc nào đây?”
 

      Lộ Diêu ngó sang nhìn, cũng cười, “Này hả, không nói cho anh.”
 
      Trong ảnh là Cao Giai ở trần nửa thân trên, ngủ rất bình yên, trên cằm còn nhìn thấy lún phún râu mới mọc, tóc đen dày che trước trán, thoạt nhìn gợi cảm dị thường.
 

      “Cậu dám thừa dịp tôi ngủ chụp lén hả? Lá gan cũng không nhỏ.”
 

      Lộ Diêu chun mũi cười, “Người khác em không thèm chụp đâu! Ai kêu anh mới sáng sớm đã câu dẫn người khác.”
 

      Cao Giai bật cười, từ phía sau ôm lấy cậu, sáp lại cắn tai cậu.
 

      Lộ Diêu sợ nhột, lập tức rụt cổ tránh né, “Đừng mà! Không thấy em đang làm việc sao?”
 

      “Cậu đến bên hồ, vì chụp mấy bức ảnh này?” Cao Giai tựa vào vai cậu, nhìn ảnh chụp hồ nước đang được rửa.
 

      “Phải, phong cảnh chỗ này quả không tệ. Anh xem, tấm này em ưng ý nhất, có phải rất đẹp không?”
 

      Cao Giai nghiêng đầu nhìn bóng lưng cậu, khẽ cười cười, hỏi: “Tối nay ăn gì?”
 

      Lộ Diêu sửng sốt, nhất thời nhớ ra cái gì, “Đúng rồi! Suýt nữa thì quên mất, hôm nay phải nấu cơm bốn người.”
 

      Cao Giai thấy cậu buông cái nhíp trong tay, xoay người ra ngoài, liền đi theo.
 

      Lộ Diêu đem toàn bộ nguyên liệu có thể nấu trong tủ lạnh lấy ra hết, sau đó bắt đầu nghiên cứu xem nên nấu thế nào. Cao Giai thì phi thường thoải mái, ngồi trên sô pha xem tin tức kinh tế tài chính.
Nếu không phải Từ Duệ gọi tới, Cao Giai sẽ cảm thấy ngày hôm nay trải qua tương đối dễ chịu. Khi Lộ Diêu đi ra liền thấy Cao Giai đang có điện thoại, nói hơn nửa giờ, có lẽ là chuyện ở công ty.
 

      Đợi Cao Giai kết thúc cuộc gọi, cậu mới ngồi xuống bên cạnh nói: “Anh bận như vậy, kỳ thật hôm nay không cần phải đi cùng em tới thăm anh trai.”
 
      Cao Giai cười cười xoa đầu cậu, “Tôi cũng muốn nghỉ ngơi.”


      “Vậy cũng phải, kiếm tiền nhiều mấy cũng vô dụng, mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn ba bữa, sống trong căn nhà lớn, chết rồi cũng chỉ có thể ở trong hũ tro cốt. Nhiều cũng lãng phí.”

 

      Cao Giai cười to, “Đây là kiểu logic gì vậy? Cậu có biết ở Trung Quốc có bao nhiêu người cơm không đủ no không?”
 

      Lộ Diêu lắc đầu, “Không biết.”
 

      Cao Giai lắc lắc đầu.
 

      “Ý của em là, anh không cần phải vất vả như vậy, thân thể quan trọng hơn. Như anh trai em….. anh ấy……” Lộ Diêu nói một nửa, chợt dừng lại không nói tiếp nữa, đứng dậy đi vào bếp.
 

      Cao Giai có thể hiểu được, bề ngoài tuy Lộ Diêu chẳng hề để ý tới người nhà của mình, nhưng dù sao trong lòng vẫn không thể dứt bỏ được. Nhất là thời điểm như hiện tại, cậu không có cảm giác an toàn.
      Lộ Diêu, người này rất sợ hãi cô đơn tịch mịch, từ cách cậu giao lưu bạn bè cũng có thể nhìn ra được, bạn bè bên cạnh thường xuyên kéo cậu ra ngoài tụ tập ăn chơi, hơn nữa đều là kiểu tuổi trẻ phóng túng. Kỳ thật bản thân Lộ Diêu cũng không phải muốn sa vào trong thế giới đầy kỳ quái đó. Cậu chỉ là sợ hãi cô đơn mà thôi.
 

       Cao Giai lập tức nghĩ đến hiện tại. Y để Lộ Diêu một người sống ở nơi này, vậy mà cậu có thể nhẫn nại lâu đến vậy, quả thật cũng khiến cho y nhìn lại cậu với con mắt khác xưa. Nhưng mà, thâm tâm Cao Giai chính là đem Lộ Diêu về nuôi như nuôi sủng vật trong nhà, thú nuôi ngoan ngoãn nghe lời, không rước phiền toái cho chủ nhân, y vẫn sẽ tiếp tục nuôi nó.
 

      Vì nguyện nhân này, hai người bề ngoài yên ổn hài hòa, kỳ thật lại ở trong hai thế giới vĩnh viễn không thể giao nhau. Lộ Diêu không có phát hiện điểm này, nhưng trong tiềm thức đã bắt đầu sợ hãi.
 

      Những ngày tiếp theo của Lộ Diêu, giấc ngủ ngắn đi rất nhiều, buổi tối ngủ không được, về sáng ngủ không được bao nhiêu, trời vừa sáng cậu liền tỉnh. Bởi vậy mà cân nặng cứ giảm dần đi. Để giết thời gian, cậu bắt đầu đọc tạp chí nhiếp ảnh.
 

      Cái này cũng không tính là gì, cái khiến cho cậu không thể chịu nổi là, những khi Cao Giai không đến, cậu một mình nằm trên giường, lại bắt đầu điên cuồng nhớ mong y. Nhưng mỗi lần gọi điện, phản ứng của Cao Giai đều rất lãnh đạm, có vẻ có chút không kiên nhẫn.
 

      Lộ Diêu mỗi ngày đều nghĩ đến Cao Giai, tự hỏi y đang làm gì. Nhưng hiển nhiên, lịch làm việc trong ngày của y chẳng có lấy một khắc để nhớ đến cậu. Về sau đó, những khi không ngủ được, cậu bỏ ra phần lớn thời gian đọc các loại sách về nhiếp ảnh. Trước kia cảm thấy những câu chữ này vô vị buồn tẻ, còn hiện tại cậu đã có thể tĩnh tâm chậm rãi nghiên cứu.
 

      Có đôi khi cậu lại nghĩ nếu bên cạnh có một thầy giáo thì tốt rồi, giống như Vương Bằng Phi vậy, sẽ cổ vũ cậu, còn có thể kiên nhẫn giảng giải thì thật tốt.
 

      Cao Giai cách hai ngày sẽ đến đây một lần, nhưng so với trước đây thì thường đến muộn hơn, có khi là ăn cơm tối rồi mới đến, có khi đã uống rượu say. Lộ Diêu dần dần bắt đầu có chút sợ hãi y. Cao Giai trước đây tuy rằng cũng không tính là ôn nhu, mỗi lần lên giường cũng rất ít khi dạo đầu, nhưng so với gần đây thật sự là tốt hơn rất nhiều. Lộ Diêu mỗi lần thấy y uống rượu say đến đây đều tận lực trốn tránh y.
 

      Nhưng muốn trốn cũng không có cơ hội.
 

     Cao Giai mỗi lần đều không nói năng gì, chỉ túm lấy cậu cởi quần áo liền làm, ngay cả thời gian bôi trơn cũng không có.
 

      Mỗi lần làm xong, Lộ Diêu đều cảm thấy như đi nửa cái mạng, chịu đựng nửa người dưới đau đến không thể động đậy thắt lưng, nhìn ác nhân bên cạnh đã ngủ say, hận không thể đá y sang phòng khác.
 

      Nhưng Lộ Diêu nghĩ đến Cao Giai bình thường rất bận, áp lực khẳng định nhiều không tưởng tượng nổi, trở về có đôi khi hành xử không đúng mực cũng là bình thường. Bởi vậy, Lộ Diêu lần nào cũng cắn răng nhịn đau, sau đó đứng dậy vào phòng tắm tự mình rửa sạch.
      Liên tục năm lần, thì có ba lượt đều đổ máu. Trước kia loại tình huống này rất ít, nhưng mà gần đây, với tần suất như hiện tại, quả thực khiến cậu có chút nuốt không trôi. 


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét