Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2016

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 32

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: Thỏ

Chương 32: Tình nhân.
 

      Hôm nay, mười giờ tối Cao Giai mới đến, Lộ Diêu đang ngồi trên giường đọc sách, thấy Cao Giai tới, vội vàng hỏi: “Sao muộn vậy lại đến đây?”.
 
      Cao Giai nhìn cậu một cái, bắt đầu cởi quần áo, Lộ Diêu có chút sợ hãi, buông sách xuống thử thăm dò hỏi: “Cao đại ca………. anh tâm tình không tốt sao?”.

 
      Cao Giai bò lên giường ôm cậu, một tay kéo quần ngủ cậu một bên hôn xuống cổ cậu. Lộ Diêu kháng cự một chút, lập tức bị Cao Giai đè xuống giường, một tay nắm lấy cổ. Lộ Diêu hoảng sợ, “Anh đừng như vậy! Rất đau!”.

 
      Cao Giai cong thắt lưng, túm lấy một chân cậu liền tiến vào, nước mắt Lộ Diêu gần như tuôn ra, lập tức tận lực thả lỏng, vươn tay lấy bôi trơn trong tủ đầu giường, “Chờ một chút! Thật sự rất đau!”.

 
      Cao Giai dừng một chút, buông lỏng tay đang nắm lấy cổ cậu, Lộ Diêu vội vàng bò dậy, tự mình đổ bôi trơn lên tay bôi lên mặt sau của mình không ít, sau đó mới nhắm chặt mắt, chờ y đi vào.
 

      Lại là cuồng phong bạo vũ, cảm giác như thể bị công kích, Lộ Diêu gần như ngất đi, sau khi xong vẫn nằm trên giường không nhúc nhích. Cao Giai lại trầm mặc ngồi ở trên giường bắt đầu hút thuốc, cũng không biết suy nghĩ cái gì.


      Lộ Diêu vừa định chất vấn y, đột nhiên trông thấy máu trên vai áo sơ mi của y, nhất thời cả kinh: “Anh bị thương? Còn đang chảy máu kìa! Thế mà vừa rồi còn kịch liệt như vậy.” nói xong cậu liền đứng lên cởi áo Cao Giai. Cao Giai không nhúc nhích, Lộ Diêu cởi ra vừa thấy, băng gạc trên miệng vết thương còn đang rỉ máu, “Em đi lấy hòm thuốc cho anh.”.
 
      Cao Giai giữ chặt cậu, “Không việc gì, chảy chút máu thôi.”.
 

      Lộ Diêu xoay người lại nhìn y chăm chú một hồi, vẫn hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Vết thương này là từ đâu mà có?”.
 

Cao Giai cười cười, “Súng bắn.” y nói xong liền dập tắt điếu thuốc, nằm xuống.

      Lộ Diêu giật mình nhìn y, “Súng? Có phải có người gây bất lợi cho anh không? Nguy hiểm như vậy, thời gian này anh cũng đừng ra ngoài nữa.”.

 
      Cao Giai ôm cậu để cho cậu gối đầu lên ngực mình, sau đó “Suỵt” một tiếng, nhắm mắt lại, “Đừng nói, nằm cùng tôi một lúc”. Lộ Diêu không nói gì, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh y, sau đó cậu phát hiện, không qua bao lâu Cao Giai liền ngủ.


      Cậu rất đau lòng, nhưng lại bất lực. Những gì cậu có thể làm có lẽ chính là để Cao Giai ở trên người mình mặc sức phát tiết dục vọng, sau đó cũng như bây giờ bồi bên người y.


      Lộ Diêu cho rằng Cao Giai hẳn là sẽ ở lại tĩnh dưỡng, nhưng thực tế, ngày hôm y lại rời đi ngay, cũng không nói với cậu câu nào, thần sắc cũng rất bình thường. Nhưng y đi rồi, Lộ Diêu lại bắt đầu lo lắng sợ hãi, không biết y có gặp phải chuyện không may hay không, cũng không biết người của y liệu có thể bảo vệ được y hay không.


      Lộ Diêu gọi điện cho Trương Lập Quyền, Trương Lập Quyền đã rất lâu không đến, hình như đang bận việc, nghe được tiếng của cậu cũng sửng sốt một chút, hỏi: “Làm sao vậy?” 

 
      Lộ Diêu lo lắng hỏi: “Cao Giai làm sao thế? Lần trước đến đây, trên người có vết thương do súng bắn, anh ấy cái gì cũng không nói với tôi. Tôi rất lo lắng cho anh ấy.”
 

Trương Lập Quyền dừng một chút, nói: “Không có việc gì đâu, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Cao Giai không hắc không bạch, hiện giờ lại là thời kỳ đặc thù, kẻ bắn anh ta cũng đã bị bắt rồi, không có gì phải lo lắng. Anh ta không nói có lẽ là không muốn cậu bận tâm lo nghĩ.”
 

“Thật vậy sao? Vậy anh ấy bị thương như thế, hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều.”
 
      “Biết rồi, anh ta có chừng mực mà. Cậu cũng đừng suy nghĩ miên man nữa, thế nào, ở một mình chịu không nổi?”


      “Không có, tôi thật sự rất tốt. Chỉ là muốn đi thăm anh tôi, bây giờ tôi tốt xấu gì cũng có thể hầm canh cho anh ấy uống. Tôi đã gọi cho Cao Giai nhưng không được.”

 
      Trương Lập Quyền do dự một chút, “Thật ra thì có thể đi, có điều phải nói trước là, ngoại trừ chỗ của Lộ Lê ra, cậu không được đi đâu khác. Tôi sẽ cho người chuyên đưa đón cậu, cậu muốn đi thăm anh trai thì cứ gọi hắn một tiếng.”


      “Vậy được rồi, anh đi làm việc đi.” Lộ Diêu cúp điện thoại, đi xem thử nồi canh gà hầm, nếm thử hương vị, lại bỏ thêm vào đó mấy quả táo đỏ.


      Hai giờ sau, ngoài cửa quả nhiên có một chiếc xe đến, người trên xe Lộ Diêu chưa gặp bao giờ, cũng không biết lái xe trước đã đi đâu. Cậu cùng đối phương chào hỏi vài câu sau đó quay vào đem canh đóng hộp cẩn thận, thay quần áo xong đi ra.


      Lộ Diêu lần thứ hai đến đây, cảm giác không giống với lần đầu tiên.


      Khi cậu đi vào, Lộ Lê đang ở trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa, anh theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy là cậu cũng ngẩn người. Nhưng anh chỉ cười cười, nói câu: “Em đến rồi?”


      Lộ Diêu gật gật đầu, hỏi: “Thế nào? Hôm nay có tốt lên chút nào không?”

 
      Lộ Lê gật đầu. Lộ Diêu cũng không trông đợi anh nói cái gì, liền tự mình cầm bát đem canh đổ ra. Lúc này, một nhân viên chăm sóc đặc biệt đi vào, cau mày hỏi: “Ngại quá, canh này phải để chúng tôi……”
 

      Lộ Diêu sửng sốt, “Anh ấy không thể uống canh gà sao?”
 

      Nhân viên chăm sóc đặc biệt kia hiển nhiên có chút khó xử, nhìn nhìn cậu, lại nhìn Lộ Lê, không biết nên nói như thế nào.
 

      Lộ Lê lúc này mới thở dài, nói với nhân viên chăm sóc đặt biệt một câu, “Không sao, đây là em trai tôi, em ruột.”
 

      Nhân viên chăm sóc đặc biệt xấu hổ gật đầu, nói với Lộ Diêu: “Ngại quá, vậy không sao cả.”
 
     Lộ Diêu nhìn nhân viên kia đi ra ngoài, mới bừng tỉnh, hiểu được người này vừa rồi có ý gì. Cô là sợ mình giở trò trong canh, chẳng may Lộ Lê xảy ra chuyện gì, cô sẽ không thể làm tròn công tác.
 

      Lộ Lê nhìn cậu, “Ngửi đã thấy thơm rồi, là dì giúp việc làm sao?”
 

      Trong lòng Lộ Diêu chợt thấy hơi nhói, vội vàng cười nói: “Đúng vậy, anh uống nhiều một chút.”
 

      Lộ Lê nhận lấy bát, uống một ngụm liền sửng sốt, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt tha thiết của Lộ Diêu, do dự một lát, hỏi: “Đây là em làm sao?”

      Lộ Diêu trên mặt nóng lên, cúi đầu nhìn trong bát, ngượng ngùng nói: “Anh nhận ra sao? Quả nhiên, uống không ngon hả?”
 

      Lộ Lê lắc lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười, “Anh uống canh gà dì hầm nhiều năm như vậy, sao lại không nhận ra được? Đây khẳng định không phải dì làm.”
 

     Lộ Diêu gật gật đầu, “Em học làm từ dì, cho nên nói là dì nấu cũng đúng mà. Nếu uống không ngon thì lần sau em bảo dì nấu cho anh.”
 

      Cậu nói xong lại có chút hối hận, dì giúp việc nhà cậu có lẽ đã trở về nhà rồi, chắc cũng về dưỡng lão luôn. Nếu thật Lộ Lê muốn uống canh gà dì nấu, vậy cậu phải đem dì mời về thôi.
 

      Đang suy nghĩ, lại nghe Lộ Lê nói: “Canh này uống ngon lắm….. có điều, lần sau em đừng nấu cho anh nữa. Em nếu bận, cũng không cần tới thăm anh. Anh ở trong này rất tốt.”
 

     Lộ Diêu lập tức cảm thấy thật ủy khuất. Cậu tân tân khổ khổ (vất vả) hầm canh, nhưng Lộ Lê lại không cảm nhận được tâm ý của mình, thậm chí cũng không hề trông mong mình đến thăm anh ấy. Tất cả đều giống như chỉ có một mình cậu mơ tưởng nỗ lực. Cậu thực nản lòng, miễn cưỡng kéo khóe miệng tươi cười, cũng biết không có chút ý cười nào trong đó, ngược lại cứng nhắc không tự nhiên. Lộ Lê lại quay đầu đi không nhìn cậu, chỉ cúi đầu yên lặng uống xong canh, sau đó mỉm cười đưa trả bát cho cậu.
 

      Lộ Diêu nhận cái bát, “Không sao cả, em có cả đống thời gian. Lần sau em lại làm cho anh.” Nói xong, cậu liền đứng lên chỉ vào bình giữ nhiệt nói: “Trong này vẫn còn, hâm nóng lên tối nay có thể uống tiếp. Em còn có việc, em đi trước.”
 

      Lộ Lê còn chưa kịp nói gì, cậu đã xoay người đi ra ngoài. Nhóm chăm sóc đặc biệt cũng không ngờ cậu ra nhanh như vậy, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu bước nhanh ra ngoài. Lái xe nhìn cậu mắt đỏ hồng, cũng hơi sửng sốt.
 

      Ngày hôm sau, vẫn giờ này hôm trước, Lộ Diêu đem canh tới thăm Lộ Lê, nhóm chăm sóc đặc biệt lần này đều rất khách khí mang theo khuôn mặt tươi cười, còn hỏi cậu: “Đến thăm anh cậu sao?”
 

      Lộ Diêu gật đầu, “Cảm ơn mọi người đã chiếu cố anh tôi.”
 

      “Không đâu, chúng tôi chỉ chăm sóc thân thể cậu ấy mà thôi. Chỉ có mỗi lần cậu và Cao tiên sinh đến, trên mặt cậu ấy mới có chút thần thái.”
 
      Lộ Diêu sửng sốt, nhịn không được có chút ngạc nhiên, cười cười nói: “Thật sao? Anh ấy đang làm gì?” Lộ Diêu cởi áo khoác treo lên giá áo.


      “Cậu ấy đang làm kiểm tra, cậu có thể ngồi chờ một chút, bác sĩ chắc là sẽ xong nhanh thôi.”


      Lộ Diêu nhìn cánh cửa đóng kín, ngồi xuống sô pha gật đầu.
 

      “Cao tiên sinh cũng thường tới đây sao?”

      Chăm sóc đặc biệt cười gật đầu, “Đúng vậy, thỉnh thoảng còn ngủ lại. Có điều bình thường ngài ấy tương đối bận, có đôi khi giữa trưa bớt được chút thời gian tới đây.”


      Lộ Diêu cả người chấn động, nói không ra lời, một hồi lâu sau mới lên tiếng, cố gắng hết sức bình tình hỏi: “Cao đại ca, anh ấy……. ở đây?”

 
      Chăm sóc đặc biệt cũng sửng sốt một chút, nhất thời có chút xấu hổ, “Chuyện này…..”


      Lộ Diêu nhìn biểu tình của cô cũng biết đó là sự thật. Lại xem thái độ của mình, hẳn là cũng không dám nói rõ ràng chuyện này. Mà thực tế này, quả thực có thể dễ dàng đoán được. Lộ Diêu hít sâu một hơi, mới rồi đột nhiên cảm thấy trái tim mình giống như bị thiêu đốt, đau đớn không thể diễn tả thành lời.


      Cũng may, lúc này cửa mở, bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra, phía sau còn có một hộ sĩ đi theo, nhìn thấy Lộ Diêu, đối phương cười cười xem như chào hỏi.


       Lộ Diêu vội vàng gật đầu với bác sĩ, “Xin chào, tôi…. Tôi là em trai Lộ Lê. Thân thể anh ấy có khỏe không?”
 

      Bác sĩ Ngô gật gật đầu, “Thân thể cậu ấy có chuyển biến tốt, tâm tình so với lúc trước cũng tốt hơn nhiều, đây là chuyện tốt. Cậu chính là Lộ Diêu sao?”
 

      Lộ Diêu gật đầu.
 

      “Cậu vào đi, tôi cũng đi đây. Tạm biệt.”
 

      Lộ Diêu gật đầu, nhìn bác sĩ đi khỏi mới ôm bình giữ nhiệt bước vào, Lộ Lê đang từ trên giường ngồi dậy, khẽ mỉm cười với cậu, “Lại hầm canh?”
 
      Lộ Diêu có chút cứng ngắc gật đầu, đi qua đem canh múc ra, có điểm không dám nhìn vào mắt Lộ Lê. Nhưng mà, cố ý vào lúc này, Lộ Lê lại mở miệng nói: “Mấy cô đó nói gì với em?”


      “A? Không có gì, em chỉ hỏi vài câu về tình hình của anh gần đây mà thôi.”
Lộ Diêu vội vàng nói. 


      Lộ Lê lại cười cười lắc đầu, chuyển mắt sang hướng khác, “Bọn họ nói với em chuyện Cao Giai đi.”


      Lộ Diêu cả người run lên, nước canh trong tay sánh ra một ít. Cậu không nói gì, chờ Lộ Lê nói xong.


      Lộ Lê dừng một hồi lâu, chờ cậu múc canh xong, vươn tay nhận lấy uống một ngụm, mới dùng giọng vô cùng bình tĩnh nói: “Em có để bụng không?”


      Lộ Diêu ngẩng đầu nhìn anh, “Để bụng chuyện gì?”


      Lộ Lê cúi đầu nhìn trong bát, “Để bụng chuyện anh cùng với đàn ông”.


      Cùng đàn ông? Lộ Diêu trong lòng cười khổ, cậu cùng Cao Giai đã gần một năm, còn hỏi cậu có để ý hay không? Lộ Diêu lắc đầu.
 

      Lộ Lê bỗng mỉm cười, “Lần trước em hỏi anh, có từng yêu hay không. Anh nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng rời khỏi bệnh viện. Anh cũng rất muốn biết tình yêu của người bình thường sẽ như thế nào, nhưng mà, em xem, anh bây giờ vẫn chỉ có thể nằm ở nơi này. Cho dù Cao Giai có bố trí như thế nào đi nữa, nơi này cũng vẫn là phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng.”
 
      Lộ Diêu nghe anh nói, mỗi một lời lại giống như giáng cho cậu một quyền, ngay cả hô hấp cũng loạn đến không thể khống chế. Cậu vẫn ngồi như vậy, nghe Lộ Lê chậm rãi nói xong, thanh âm ôn hòa trong trẻo.


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

4 nhận xét:

  1. Chúc chủ nhà năm mới vui vẻ và mau tung ra chương mới nhé:))

    Trả lờiXóa
  2. thương Lộ Diêu, ghét Lê, Diêu à ngược thằng cha Giai thê thảm vào cho hả dạ nha.

    Trả lờiXóa
  3. Tôi đến hơi muộn nhưng đọc từ đầu đến tận đây luôn rồi, cô ơi đừng drop mau ra chương mới nhé dù gần 2 năm rồi=))

    Trả lờiXóa