Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Xuất Quỹ Dĩ Hậu_Phần 1



1.


“Em ơi, hình như chúng mình

đã hết yêu nhau mất rồi

tại vì sao em hãy nói đi

hay vì anh vô tâm hững hờ

nên vô tình đánh mất hai ta...”

Editor: Q.Law a.k.a Q-chan


Nếu biết người đồng cam cộng khổ với mình ba năm đi ngoại tình thì phải làm thế nào bây giờ?

Tô Phóng rút ra điện thoại, lên mạng đặt hai vé xem phim, nhắn tin cho Cố Hoài An hỏi: “Tối nay có cùng đi xem phim không? Vé mua rồi, bảy giờ ở rạp Hoa Duệ.”

Cố Hoài An lập tức gọi điện đến, biểu tình tràn đầy hưng phấn cảm thán: “Cục cưng à, sao lại muốn đi xem phim vậy, đáng lẽ nên nói sớm một chút để anh còn đi mua vé chứ.”

“Lên mạng mua tiện hơn, nếu không ý kiến gì, vậy bảy giờ gặp ở rạp chiếu phim.” Tô Phóng vừa nghe thấy âm điệu kinh tởm của người kia liền nhanh chóng cúp máy, khép mắt lại, nghĩ đến chuyện họ đã ở cùng nhau ba năm.

Kì thật nếu muốn nói đến cảm tình, Tô Phóng tự nhận thấy mình cũng chẳng yêu Cố Hoài An được bao nhiêu. Năm đó là Cố Hoài An theo đuổi cậu, vừa hay khi ấy trong lòng cậu cũng chẳng có ai, cũng không chán ghét gã, mà gã lại bám dính lấy cậu y hệt cẩu, Tô Phóng liền thuận theo nhận lời Cố Hoài An.

Thời điểm vừa mới ở cùng nhau, Tô Phóng đã nhiều lần quán triệt tư tưởng một cách rõ ràng, nếu một ngày nào đó Cố Hoài An không muốn cùng với cậu nữa thì chỉ cần nói một tiếng, Tô Phóng tuyệt đối không chớp mắt mà bỏ vị trí đó cho người mới, một giây một phút cũng sẽ không lằng nhằng.

Lúc ấy, Cố Hoài An ôm lấy đùi cậu, mặt dày cợt nhả cười: “Anh đã có em rồi, làm gì có tâm tư mà đi kiếm người người khác, nếu anh dám ngoại tình thì kê kê sẽ bị thối rữa, có được không?”

Tô Phóng thực muốn đem gã sút thẳng ra xe rác, cậu cảm thấy bản thân đã nói rất rõ ràng, mọi người đều đã là người trưởng thành, cũng không cần phải đến mức trước mặt thì không tuân thủ, sau lưng thì làm mấy chuyện loạn thất bát tao, như vậy cũng quá khó coi đi.
Ba năm nay sớm tối ở chung, Tô Phóng đối với Cố Hoài An cũng là có cảm tình. Cậu không phải là đầu gỗ, với người đàn ông hàng ngày cùng mình đắp chung một cái chăn, chuyện thân mật cũng trải qua không ít, nói khó nghe một chút, kể cả là đầu gỗ thì cũng bị thao ra cảm tình.

Cậu tự nhận là chả có lỗi gì với Cố Hoài An, cậu giúp gã cùng người khác đẻ mướn, giúp gã chỉnh lý công ty gọn gàng ngăn nắp, khi đi tiếp khách cậu cũng giúp Cố Hoài An chắn rượu đến xuất huyết dạ dày, cũng chịu tới chịu lui ba cái tát của mẹ Cố Hoài An, một tiếng cũng không kêu ca.

Cố Hoài An cũng biết cậu tốt bao nhiêu, một đại nam nhân vừa khóc vừa giúp cậu xoa mặt: “Xin lỗi, sau này anh sẽ không để em chịu nửa điểm uất ức nào.”

Cái mà gã gọi là không để cậu chịu nửa điểm uất ức nào chính là trong vòng nửa năm cùng một nam sinh viên đi thuê phòng hai mươi tám lần, chiếu theo thông lệ mà làm từ đầu đến cuối, thực sự là đủ đến mức không để cậu chịu tí uất ức nào.

Trời tối rất nhanh, Tô Phóng đổi một bộ quần áo bình thường lái xe ra khỏi nhà. Tô Phóng trong lòng khẽ lay động, chiếc xe này là Cố Hoài An giúp cậu mua, được tính là quà sinh nhật nhân dịp cậu ba mươi tuổi. Nay mở món quà này để đi gặp gã, đưa tặng phẩm cuối cùng, cảm giác có chút kì quái.

Ở cửa rạp chiếu phim, Cố Hoài An đã đứng chờ từ lúc nào, gã biết Tô Phóng ghét nhất người khác đến muộn, một giây cũng không thèm chờ gã, cho nên lần nào cũng đến thật sớm.

Gã vẫy tay, nhiệt tình cười toe toét: “Tô Phóng, chỗ này.”

Tô Phóng nhìn khuôn mặt thật thà của gã, cũng không nghĩ nổi con người này sao lại có thể diễn tốt đến như vậy, mỗi ngày đều nói yêu mình đồng thời bao dưỡng tiểu nam hài đến tận nửa năm.

“Anh đi mua hai cốc Coca đi, cả bắp rang bơ nữa.”  Tô Phóng hất hất cằm về phía quán ăn.

Cố Hoài An sửng sốt, nhếch miệng cười hỏi: “Không phải là em không thích đồ ăn vặt sao? Hôm nay cao hứng vậy.”

“Bảo anh đi thì đi đi, sao nói nhảm nhiều thế.”

Cố Hoài An cun cút đem các thứ mua về,  lôi tay Tô Phóng định kéo vào trong rạp, liền bị cậu làm lơ: "Có người nhìn đấy.”

Tô Phóng đặc biệt chọn loạt ghế ngồi sau cùng, vốn thiết kế dành cho mấy đôi tình nhân. Đèn tắt, mọi sự chú ý đều dồn lên trên màn ảnh, mấy cặp tình lữ không kiềm chế được sờ soạng hôn hít nhau là chuyện cơm bữa.

Bộ phim này thực hot, trong rạp kín chỗ ngồi, Tô Phóng nhìn quanh cảm thấy chọn vị trí này quả thực không nhầm.

Đây là phim hài, từ đầu đến cuối không có chỗ nào nhạt nhẽo, Cố Hoài An ném bắp rang vào miệng, cười nghiêng ngả. Tô Phóng không để tâm vào màn ảnh mà nhìn Cố Hoài An, thì thầm vào tai gã: “Đồ ngốc này, anh nghĩ là em hẹn anh đi xem phim thật à?“

“Không xem phim thì làm cái gì?” Cố Hoài An sửng sốt hỏi.

“Làm cái này này.” Tô Phóng linh hoạt nắm lấy vật kia của Cố Hoài An, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve.

Làm tình ba năm, cậu biết rất rõ điểm mẫn cảm của Cố Hoài An. Mặc dù chỉ cách một lớp quần, nhưng mới sờ soạng vài cái Cố Hoài An đã nhanh chóng chào cờ, trướng đến khó chịu.

“Cưng à, hóa ra em muốn đến rạp chiếu phim chơi trò tình thú a…” Cố Hoài An hưởng thụ thủ pháp của cậu, tim đập loạn xạ, tâm trí đã sớm rời xa màn ảnh nhỏ.

“Thế nào? Có đủ tình thú hay không?” Tô Phóng rờ rẫm càng lúc càng chậm.

“Nếu cưng giúp anh sờ sờ vào bên trong, còn thấy thú vị hơn nữa kìa.”

Tô Phóng rút tay ra, cười lạnh một cái, ghé vào tai gã thủ thỉ: “Được, vậy sẽ càng tình thú, tuyệt đối sẽ làm anh cả đời không quên.” Với ra tay vịn cầm lấy cốc coca, mở nắp, đổ thẳng vào đũng quần Cố Hoài An.

Nước đá, coca thẩm thấu vào quần âu của Cố Hoài An, dương vật đang trướng nóng đột ngột bị dội lạnh ngay lập tức nhuyễn xuống, Cố Hoài An không dự đoán được Tô Phóng sẽ làm ra loại chuyện này, tình thú đâu còn chưa thấy mà thiếu chút nữa đã gào ầm lên.

“Anh kêu đi, kêu to vào, để mọi người xem xem dưới quần anh là cái mẹ gì, không muốn sống nữa sao.” Giọng Tô Phóng càng lúc càng lạnh, càng ngày càng tàn nhẫn. “Cái quần này anh tìm cậu sinh viên kia giặt hộ đi, niệm tình chúng ta đã từng có giao tình, tôi sẽ không trả đũa anh quá mức, chuyện chúng ta kết thúc ở đây, anh còn dám đến làm phiền tôi nữa thì cứ liệu hồn.”

Nói xong, cậu đứng dậy đi thẳng, để lại Cố Hoài An cả người run lẩy bẩy, ngay cả đứng lên níu lại cũng không dám.

Hết thảy đều kết thúc, cậu trả thù tuy rằng trẻ con nhưng thật sảng khoái, ba năm của cậu, tình yêu của cậu, ảo tưởng về cuộc sống ổn định của cậu, tất cả đều đã kết thúc.

Phim chiếu xong, người đi ra cũng không nhiều lắm, Cố Hoài An ngồi cứng trên ghế không động đậy. Không phải gã sợ đi ra ngoài bị mọi người phát hiện quần ướt, mà là một câu chia tay của Tô Phóng khiến gã sợ tới hồn phi phách tán, ba hồn bảy vía bỏ nhà chạy trốn, cả người rơi vào khủng hoảng, không thể nhúc nhích.

“Quý khách, phim đã chiếu xong rồi.” Hết buổi, nhân viên vệ sinh vào thu dọn thấy gã ngồi chềnh ềnh một cách quái dị ở đấy liền tới cạnh nhắc nhở. Cố Hoài An ngẩng đầu, nhìn nhìn dì quét dọn, cổ họng phát ra vài thanh âm khó nghe, cứng ngắc đứng dậy như một cái xác không hồn.

Tô Phóng muốn chia tay, đối với gã còn đáng sợ hơn cả tiên đoán của người Maya. Tận thế, gã có thể cùng Tô Phóng chết một chỗ. Nhưng nếu Tô Phóng không cần gã, thì dù gã có chết, Tô Phóng cũng chẳng thèm nhìn gã thêm một lần.

Không nghi ngờ gì cả, gã yêu Tô Phóng, đời này kiếp này cũng sẽ chỉ yêu duy nhất một người như thế. Gã theo đuổi Tô Phóng gần 4 năm. Năm đầu tiên, Tô Phóng coi gã là một tên lưu manh vô lại ngày ngày lởn vởn xung quanh làm mấy trò con bò, thế nên một lần cũng chả thèm liếc gã, quà cáp thì được chuyển giao sang cho bạn cùng phòng, hẹn gặp mặt chắc chắn như ném đá xuống biển, lên QQ câu duy nhất nói với gã vĩnh viễn cũng là trả lời tự động.

Năm thứ hai, Tô Phóng có bạn gái, là hoa khôi hệ bọn họ. Cố Hoài An ghen đến chết đi sống lại, thiếu nước vào phòng thí nghiệm tặng cho cô ả một bình axit sunfuric, xem ả còn dám câu dẫn Tô Phóng nữa không. Nhưng gã không dám, chưa nói đến chuyện Tô Phóng không bỏ qua cho gã, chuyện xấu xa như vậy, gã thật sự không làm được. Thế là từ mặt dày không biết xấu hổ đeo bám chỉ có thể biến thành yêu đương vụng trộm, à không, với gã chỉ có thể tính là thầm thương trộm nhớ mà thôi. Bởi vì mọi người đều biết gã có mưu đồ đen tối là bẻ cong Tô Phóng, kết quả là cô bạn gái xinh đẹp của Tô Phóng hung hăng lao tới cho gã một phát tát.

Năm thứ ba, Tô Phóng đã đổi không biết bao nhiêu bạn gái, cũng có thể cậu cảm thấy chơi đùa cùng con gái chẳng còn thú vị, liền cùng hội trưởng hội học sinh hệ bên cạnh mắt đi mày lại. Người nọ bộ dạng nhã nhặn, đeo kính không gọng, nhìn là biết học trò ngoan, phương thức yêu đương cũng rất ngây thơ, ngày ngày đều ở thư viện chiếm chỗ, làm một bộ đề cấp sáu, kiên nhẫn giảng giải từng đề mục cho đối phương. Mà Cố Hoài An mỗi ngày đều cắm chốt ở góc hẻo lánh của thư viện nhìn người ta nói nói cười cười, cả ngày bị lửa ghen thiêu rụi mà không cách nào tính kế được.

Năm thứ tư, hội trưởng hội học sinh kia xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, Tô Phóng chia tay người đó, thiên hạ thái bình được một chút thì sau đó lại bận bịu làm luận văn tốt nghiệp rồi thực tập. Thái độ đối với Cố Hoài An cũng tốt lên, chí ít không muốn nhìn gã thì cũng không bắt gã cút.

Cố Hoài An cuối cùng mây tan thấy cầu vồng, mỗi ngày như chó pug tử thủ bên người Tô Phóng, giúp cậu lấy cơm, chiếm chỗ cho cậu, chuyện múc nước giặt quần áo cũng không cho Tô Phóng động tay.

Thẳng đến khi tốt nghiệp, ngày trao bằng Tô Phóng nói: “ Tôi muốn xuất ngoại ba năm, nếu cậu có thể chờ tôi trở lại thì chúng ta hẹn hò.”

Tin tức vô vô vô cùng tốt này khiến Cố Hoài An tan ra thành muôn mảnh hạnh phúc. Ba năm kia, mỗi ngày gã đều đếm ngón tay đợi ngày Tô Phóng trở về. Tô Phóng vẫn lạnh lùng như cũ, trên QQ không trả lời, tần số gặp mặt càng là si tâm vọng tưởng, nhưng gã vẫn kiên nhẫn một chút lại một chút. Kiên trì đến khi Tô Phóng nói cho gã cậu muốn về, muốn gã đi đón cậu, kiên trì hung hăng hôn nghiến lấy cậu, nước mắt nước mũi tèm lem nói gã chờ đợi có bao nhiêu vất vả.

Bọn họ dốc sức cố gắng một vài năm, chống đỡ áp lực từ nhà gã, cha mẹ Tô Phóng định cư bên New Zealand, núi cao hoàng đế xa, căn bản không thèm quản lý cậu.

Tô Phóng bình thường lạnh như băng nhưng đối xử với gã thực sự tốt. Gã rời bỏ nơi công tác ngày trước, muốn chính mình lập nghiệp. Tô Phóng bỏ ra năm mươi vạn cho gã, cũng không nói cho gã tiền ở đâu đem tới, chỉ nói một câu: “Coi như em góp cổ phần.”

Thời điểm công ty thiết kế kiến trúc của gã mới bắt đầu, không có khách hàng mà cũng không có mối dẫn, Tô Phóng cùng gã chạy đôn chạy đáo từng nhà. Thỉnh thoảng phải mời bên A đáng ghét nào đó đi dùng cơm, người lạnh lùng như cậu bị bên kia chuốc rượu đến xuất huyết dạ dày nhưng vẫn không kêu ca lấy nửa chữ, đến bây giờ dạ dày vẫn có lúc đau. Mà gã, nhận được hợp đồng béo bở hạng nhất, công việc bắt đầu thuận buồm xuôi gió, dần dần đã tăng lên tới ba bốn mươi nhân viên, được coi như là công ty thiết kế hạng trung.

Năm ngoái, Tô Phóng đồng ý tìm người đẻ mướn cho gã, sinh con bằng thụ tinh trong ống nghiệm. Đứa trẻ là mẹ của gã chăm, nhưng năm nay mẹ gã sinh bệnh, cha gã chăm sóc vợ còn không kịp thì lấy đâu ra thời gian để chăm cháu. Tô Phóng nói cậu ở công ty cũng chẳng để làm gì, để cậu ở nhà trông trẻ cũng được.

Mấy năm nay thật quá hạnh phúc, đến mức gã cảm thấy thật thỏa mãn vì mình đã kiên trì bảy năm nên mới có một người bạn trai tốt như vậy. Gã yêu Tô Phóng, yêu đến mạng cũng không cần.

Nhưng sao đầu gã lại u mê, cưỡng không nổi dụ hoặc, cùng với đàn em làm chuyện tệ hại kia.

Bạch Khải Nam là đàn em của Cố Hoài An. Công ty của gã có thành tích không nhỏ, liền tài trợ cho quỹ học bổng của trường cũ, mà Bạch Khải Nam là người phụ trách trao đổi hạng mục này. Bé trai lớn lên trông sạch sẽ, mặt mũi thậm chí có chút xinh đẹp, ánh mắt rụt rè nhìn gã, không biết vì sao khiến cho lòng gã ngứa ngáy đến khó chịu.

Ngứa, đương nhiên là phải gãi. Chuyện với gã cũng như trong ảo giác, không thể cứu vãn. Bé trai nọ hẹn gã đi khách sạn với lí do bàn công việc, hạ dược trong rượu khiến gã muốn dừng cũng không dừng được.

Trời đất chứng giám, trước Bạch Khải Nam, Cố Hoài An chỉ ngủ cùng Tô Phóng. Biểu hiện của Tô Phóng trên giường đương nhiên không thể chê, con người này bất kể làm việc gì cũng đều phóng khoáng đến cùng cực, ở trên giường thích lúc nào đến lúc nấy. Thậm chí, đôi khi không vừa lòng với biểu hiện của Cố Hoài An còn có thể tự mình chơi đùa đến vui vẻ. Nói một cách khó nghe, Cố Hoài An đôi khi cảm thấy gã hầu hạ Tô Phóng trên giường chẳng khác gì trung khuyển, muốn gã liếm gã không thể sờ, muốn gã ra ngoài thì gã cũng không dám chần chừ một giây.

Mà Bạch Khải Nam thì lại có một loại phong tình khác, nhóc con ngượng ngùng, thiếu kinh nghiệm, hạ xuân dược cho gã xong thì chân tay luống cuống không biết nên làm thế nào, mắt còn đỏ cả lên.

Cái chuyện này của đàn ông, nói toẹt ra là cũng có những định kiến thâm căn cố đế, giả như cái gọi là ‘lần đầu tiên’ chẳng hạn. Tô Phóng không phải là lần đầu, kinh nghiệm của cậu so với gã phong phú hơn nhiều, điều này làm cho Cố Hoài An tự ti về bản thân, không biết mình có thỏa mãn được Tô Phóng hay không. Lúc gã cùng Tô Phóng ở trên giường, gã lo lắng liệu Tô Phóng có cảm thấy gã tốt hơn người đàn ông khác hay không, mà Tô Phóng đôi khi làm xong liền bày ra bộ dạng nữ vương, cái gì mà: “Cái thứ này của anh có còn dùng được không đây? Sao nhanh như vậy đã bắn rồi?”  Đến cái này còn có thể nói ra, thử hỏi Cố Hoài An sao còn có thể đối với cậu tự tin làm chuyện của đàn ông nữa.

Bạch Khải Nam lại khác, thằng nhóc thực thuần khiết, thân thể chưa bị đàn ông chạm qua hoàn toàn do Cố Hoài An khai phá. Mèo con trong lòng gã dường như rất thỏa mãn, chỉ biết cầu xin dừng lại, sẽ không hỏi gã sao lại vô dụng như vậy.

Cố Hoài An tìm được tự tin trên người Bạch Khải Nam, đồng thời cũng bị áy náy bao trùm. Gã biết chính mình mang lỗi với Tô Phóng, sau khi thanh tỉnh cũng rất giận dữ, ném cho Bạch Khải Nam một số tiền để cậu ta về sau đừng dây dưa với mình. Nhưng Bạch Khải Nam trần trụi quỳ trên mặt đất ôm chân gã, trên người cậu nhóc còn lưu lại dấu vết làm bậy tối qua, cậu khóc lóc rằng cậu yêu gã biết bao nhiêu, cậu biết gã đã có người yêu, cậu sẽ không làm cho hai người chia tay, chỉ xin gã thỉnh thoảng đến cùng cậu một chỗ là được rồi.

Lời này quả thực rất cám dỗ. Đối với Tô Phóng mà nói, Cố Hoài An chỉ là con chó gọi là phải tới. Với Bạch Khải Nam, gã được ở vị trí chủ nhân, Bạch Khải Nam yêu gã, nguyện ý gọi đến gọi đi, nguyện ý làm kẻ thứ ba không danh không phận, thằng nhóc cái gì cũng đều tự nguyện, Cố Hoài An cũng không tìm ra lý do để chối từ.

Ngay từ đầu gã đã luôn lo sợ bị Tô Phóng phát hiện. Có thể từ trước tới nay Tô Phóng không hề nghĩ gã sẽ ngoại tình, thế nên khi gã nói công ty có tiệc xã giao đêm nay không về, Tô Phóng cũng không để ý mà dặn gã uống ít thôi. Gã mang theo áy náy cùng Bạch Khải Nam lăn lộn trên giường, trong lòng râm ran thứ khoái cảm yêu đương vụng trộm khiến gã càng lúc càng lún sâu, không thể kiềm chế.

Giấy không thể gói được lửa, đạo lý này đương nhiên gã biết, nhưng vẫn luôn tự lừa dối bản thân rằng chỉ cần cẩn thận một chút thôi là sẽ không bị phát hiện. Gã thấy mình đã rất cẩn thận, nhiều nhất là tuần gặp một lần, cũng đã cảnh cáo kẻ kia nếu để người khác phát hiện ra quan hệ của họ thì chỉ có một kết cục đó chính là chia tay. Quà cho Bạch Khải Nam cũng đều là gã dùng tiền mặt, chưa bao giờ xài thẻ.

Cho dù vậy, Tô Phóng vẫn biết.
Cho dù vậy, Tô Phóng vẫn biết.

Cố Hoài An chìm sâu trong tuyệt vọng, gã sợ rằng Tô Phóng thật sự đoạn tuyệt với mình, cũng biết Tô Phóng nhất định sẽ rời xa gã. Nói một thì sẽ không có hai, cá tính Tô Phóng vẫn là như vậy, sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà thay đổi.

Cố Hoài An trông như quỷ hồn lái xe về nhà, trên đường suýt nữa đụng phải người. Trong nhà, mọi thứ vẫn y như buổi sáng lúc gã chưa ra ngoài. Vừa thả lỏng người, mở tủ quần áo định thay đồ thì phát hiện nửa tủ trống trơn, quần áo Tô Phóng đều biến mất.

Gã như phát rồ lôi toàn bộ tủ, ngăn kéo mọi nơi ra để tìm thứ gì đó thuộc về Tô Phóng nhưng không có, hoàn toàn không có. Tô Phóng đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, thu dọn tất cả rồi mới hẹn gã ra rạp chiếu phim trả thù lần cuối, cắt đứt hoàn toàn với gã, không dính líu gì đến nhau, cũng không cho gã bất cứ cơ hội nào.

Cố Hoài An khóc ầm lên giống như một đứa trẻ, đột nhiên chuông điện thoại reo lên.

“Xin chào, Cố tiên sinh. Rất xin lỗi muộn rồi mà vẫn còn làm phiền ngài, nhưng đương sự của tôi hy vọng ngài có thể biết được ý nguyện của ngài ấy. À, đúng rồi, tôi là luật sư sự vụ ở sở, họ Chu, là đại diện cho Tô Phóng tiên sinh muốn cùng ngài thống nhất việc phân chia tài sản chung của hai người.”

“Nói đi.” Cố Hoài An xoa mặt vài cái, yếu ớt đáp lại.

“Là thế này, ngài và Tô tiên sinh trên pháp luật là không có quan hệ gia đình, nhưng hai người đã cùng sinh hoạt trong hai năm, tài khoản cũng mang tên cả hai, thậm chí Tô tiên sinh còn đầu tư cổ phiếu ở công ty ngài, đó đều là quan hệ pháp luật của hai người. Ý của Tô tiên sinh là ngài ấy không cần bất động sản, phần trong ngân hàng thì mỗi người một nửa, xe ngài ấy mang đi, còn cổ phiếu trong công ty của ngài, xin mời kế toán của công ty hạch toán ra lượng cổ phần của ngài ấy, chuyển toàn bộ sang tiền mặt theo giá thị trường. Cụ thể ngày mai tôi sẽ tới quý công ty cùng Cố tiên sinh thương lượng, Cố tiên sinh thấy thời điểm nào tiện cho chúng ta nói chuyện?”

Tim Cố Hoài An run lên, rống lên một tiếng, ném thẳng di động vào ti vi, màn hình LCD tinh thể lỏng đã có thêm vài vết rạn, điện thoại lóe lên vài cái rồi tắt hẳn.

Cố Hoài An nằm vật ra ghế sofa, không muốn đứng lên, thật hy vọng mặt trời ngày mai đừng mọc, như vậy gã sẽ không cần đối mặt với sự thật là Tô Phóng muốn cùng gã chia tay. Gã có thể đánh đổi tất cả mọi thứ để vãn hồi tình thế, chỉ cần Tô Phóng không rời xa gã, cho dù chặt chân chặt tay gã cũng đều nguyện ý.

Mặt trời sẽ không bởi vì gã không muốn nó đến mà vĩnh viễn ngủ say, trời vừa hừng đông, Cố Hoài An sửa soạn bản thân một chút rồi đến công ty.

“Cố tổng, có một vị luật sư họ Chu đang đợi ngài, nói rằng đã hẹn trước.” Cố Hoài An da đầu tê rần, vì sao âm hồn bất tán này cứ quấn quýt lấy gã, khiến gã muốn một chút không gian để hít thở cũng không có.

Gã có thể quẳng điện thoại nhưng cũng không dám không gặp luật sư ủy quyền của Tô Phóng. Tâm chết lặng nghe Tô Phóng tuyên án với mớ tài sản chung, Cố Hoài An nâng ánh mắt đỏ rực tơ máu hỏi: “Tô Phóng ở đâu, tôi muốn cùng cậu ấy nói chuyện.”

“Rất xin lỗi, Tô tiên sinh đêm qua rạng sáng nay đã lên máy bay ra nước ngoài nghỉ phép. Trước khi lên máy bay mới fax tư liệu cho tôi, hơn nữa ủy thác toàn quyền đại diện cho tôi. Ngài ấy hy vọng khi trở về có thể coi như chưa từng quen biết Cố tiên sinh.”

“Sao có thể như vậy được! Chúng tôi ở cùng nhau đã nhiều năm, quen biết mười mấy năm, chẳng lẽ thời gian còn có thể đảo ngược? Nói một câu chưa từng quen là thành người lạ sao!”

“Cố tiên sinh, ngài đừng kích động. Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, ngài nói vậy với tôi cũng vô nghĩa. Tôi chỉ muốn biết, ngài có đồng ý với phương án xử lý tài sản của Tô tiên sinh hay không? Nếu đồng ý thì có thể ký tên.”

“Tôi sẽ không ký tên. Không, tôi không ký, những gì tôi có đều thuộc về cả hai chúng tôi. Nếu cậu ấy muốn tôi có thể cho cậu ấy toàn bộ, nhưng tôi không thể chấp nhận cách cậu ấy chia đi chia lại như thế này. Nếu muốn tôi đồng ý, đợi cậu ấy trở về tự nói đi. Luật sư Chu, không tiễn.”



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

4 nhận xét:

  1. Chuyện tình của 2 người này ra nông nỗi dậy là do một người là nử vương nhưng người kia mặc dù yêu nữ vương nhưng ko chấp nhận làm trung khuyển :)))

    Trả lờiXóa
  2. Tra y như nhau còn gì, một thằng hèn mọn trong tình yêu nhưng trơ trẽn khi ngoại tình. Một kẻ yêu đương chỉ muốn leo lên đầu ngta ngồi, tính ra trc lúc yêu cũng hành thằng công lên xuống, bảo là k yêu nên k trách đc thì ok thôi nhưng bạn thụ đâu có tử tế gì, k yêu nhưng cũng phải rải ít thính cho lốp xe dự phòng rồi sau đó cho rằng tình yêu của mình là cao cả, trong suy nghĩ còn kể lể tính toán mấy ch k đáng sau khi yêu. Hai đứa như này thì ct chuẩn cmnr =)) bth t ghét mấy đứa ngoại tình cực nhưng tr này lại thấy 2 đứa k hợp nhau thì ct sớm còn hơn, dù thằng công k ngoại tình thì tình cảm và sự tôn trọng trong tình yêu cũng chênh lệch quá xa

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ơ bạn ơi ko thấy lúc chưa yêu mỗi thg tra công đơn phương, nt cũng toàn gặp trả lời tự động,ngta thay 3 4 ny nó vẫn le ve xung quanh, ở đâu ra thả thính thả bả vậy. Còn việc muốn leo lên đầu lên cổ là tính cách ngta, nó nguyện ý để thụ ngồi lên đầu chứ có ai bắt nó chịu đựng , đợi chờ 3 năm đâu chưa kể trong lúc yêu cũng chưa làm j có lỗi với nó, giúp đỡ từ tiền bạc tới công sức. Bà mẹ mà tát t 3 cái xem t xé cmnl thg con chứ ở đấy mà để yên còn cho nó đi đẻ con nối dõi tông đường. Đọc hiểu ko đến đâu còn bày đặt.

      Xóa
  3. Bạn ơi thụ hành công với rải thính cho lốp xe dự phòng gì ở đây vậy ? Thằng công kia nó tự nguyện theo đuổi tự nguyện chịu khổ thụ còn chẳng thèm nhìn đến, sau này thụ đổi bao nhiêu ny rồi thấy nó vẫn theo đuổi quá ác liệt thì thụ mới chấp nhận thử yêu nó. Sau khi tiến vào mối quan hệ yêu đương thì thụ cũng nghiêm túc, giữ đúng lời hứa 3 năm sau quay lại sẽ yêu, góp cổ phận công ty cho thằng công ngoại tình kia,kiếm người thụ tinh nhân tạo còn chịu đòn khi ra mắt bố mẹ nó, cái đấy mà là thụ kể lể mấy chuyện không đáng à ? Bạn thử có người yêu ngoại tình xem, xong nghĩ đến cả đống đầu tư mình đập vào thằng ny xem có lỗ k? Thời gian, tình cảm, tiền bạc, cmn nói như kiểu mấy cái đấy thích cho thì cho vậy. Giờ thằng kia động chạm đến giới hạn nhạy cảm nhất trong tình yêu là ngoại tình thì thụ mới lựa chọn chia tay chứ? Lại còn nửa năm vào khách sạn 28 lần với tiểu tam. Ngoại tình là ngoại tình, thằng công kia mới là người sai trước, thích cái cảm giác một chân đạp 2 thuyền thì chịu nghiệp là đúng rồi. Trong tình yêu không ai là hoàn hảo, nhưng kh có nghĩa vì nửa kia không hoàn hảo mà được đi ngoại tình, xong rồi bảo việc ngoại tình ở trường hợp đó là lẽ đương nhiên. Đọc thì không kĩ vào cmt câu xanh rờn

    Trả lờiXóa