Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Xuất Quỹ Dĩ Hậu_Phần 2


2.

“ rất khó để đến với nhau

đừng buông xuôi tình yêu chúng mình

mình đã hứa với nhau những gì

mình hãy giữ trọn vẹn lời hứa

hãy cho ta yêu nhau thêm một lần nữa…”

Editor: Q.Law a.k.a Q-chan

     Ban đầu, Tô Phóng ủy thác cho luật sư xử lý chuyện phân chia tài sản của cậu cùng Cố Hoài An, một lòng một dạ về New Zealand làm một đứa con hiếu thảo. Thế nhưng người không thể ngăn nổi rủi ro ập tới, uống nước cũng có thể giắt răng. Bên hàng không trả lại hộ chiếu cho cậu, dùng giọng nói ngọt ngào thông báo rằng hộ chiếu của cậu ba ngày trước đã hết hạn. Tô Phóng trong lòng hung hãn mắng cô nàng hậu cần, thực sự cảm thấy năm nay mình hết sức bất lợi, có lẽ nên đi thắp hương xua đuổi vận xui.

Không ra nước ngoài, nơi có Cố Hoài An chắc chắn là không thể trở về, Tô Phóng điện cho Đàm Mộc, lấy giọng đại gia sai bảo: “Đầu gỗ, tao phải ở lại nhà mày vài ngày, đem cái ổ chó nhà mày trang điểm lại, chờ gia tới lâm hạnh.”

“Là mày sao? Nhanh như vậy đã cùng Cố Hoài An chia tay?”

“Mẹ nó phí lời, tao đây cũng chả phải họ Tiện, tự dưng đang yên đang lành lại đi đội sừng lên đầu làm gì.” Tô Phóng tức giận trả lời, dập điện thoại quyết định đi nhờ vả Đàm Mộc.

Nói đi cũng nói lại, nếu không nhờ Đàm Mộc thì đến giờ Tô Phóng vẫn bị Cố Hoài An lừa gạt không biết gì.

Con người cậu có chút tật xấu, nói tự tin cũng tốt, bảo tự phụ cũng chả sao, khi đã nhận định sự việc thì rất ít khi hoài nghi nó. Cậu xác định Cố Hoài An trước đây một lòng một dạ theo cậu, cũng đã nói rõ ràng minh bạch là cậu tuyệt đối không dễ dãi trong chuyện ngoại tình. Cậu vốn cho rằng dù Cố Hoài An có ngốc đến mấy cũng không dám chọc vào điểm chết của cậu, trừ phi gã không còn muốn tiếp tục  nữa. Ai có thể ngờ rằng Cố Hoài An lại tặng cho cậu một cái tát rõ kêu, so với cậu còn tự phụ hơn nhiều, cờ đỏ trong nhà vẫn phất, cờ màu bên ngoài vẫn phiêu.

Sở dĩ Đàm Mộc trong một lần đi nằm vùng thì thấy Cố Hoài An cùng một thằng con trai đi thuê phòng, liền gọi điện cho cậu, cậu còn cười nhạo Đàm Mộc nên mua kính về nhìn cho nó rõ, cậu sẽ tài trợ toàn bộ, đừng có nói không cần, gia đã vung tay thì phải xấp xỉ một bộ Armani.

Đàm Mộc cũng cười, muốn cậu đừng có mà tự cho mình là đúng, chuyện chồng đi ngoại tình, vợ chính thức bao giờ cũng biết cuối cùng. Gác điện thoại, Đàm Mộc lợi dụng chức quyền ghi lại tài liệu về chứng minh thư của Cố Hoài An đặt phòng, nguyên bản cũng chỉ là để cho Tô Phóng sáng mắt ra mà thôi, nhưng đến khi xem tư liệu khách sạn ghi lại nửa năm nay thì mới phát hiện ra to chuyện rồi.

“Nói xem bây giờ tính toán thế nào?”

“Còn có thể tính toán thế nào? Phân chia sạch sẽ với đồ đê tiện kia chứ còn sao nữa, tiền tao tao lấy, phải làm sao thì liền làm vậy, tao còn sợ không có nó thì không sống nổi sao?”

“Tao chỉ e rằng không có mày thì nó mới không sống nổi.”

“Vậy nó chết luôn đi, muốn nhảy sông thì nhảy sông, muốn cắt cổ tay thì đi mà cắt. Niệm tình tao với nó từng quen biết, gửi đến một vòng hoa có vẻ như hơi quá nhiệt tình?”

“Thì thui cái mồm mày đi, ba năm nay mày cùng Cố Hoài An gây chuyện bao nhiêu lần, có mấy lần không phải Cố Hoài An quỳ xuống xin xỏ dỗ dành quay trở về?”

Đàm Mộc lắc lắc đầu, cảm thấy sự tình Tô Phóng nói không hề đơn giản. Ngoài mình thì làm gì có ai biết được Cố Hoài An cố chấp về Tô Phóng đến thế nào. Năm đó gã vì Tô Phóng mà gần như phát điên rồi, vất vả lắm mới đợi được Tô Phóng chấp nhận gã, rồi lại đợi Tô Phóng xuất ngoại ba năm. Ba năm đó, Cố Hoài An một tí cũng không muốn buông tha Tô Phóng. Có thể nói gã đối với Tô Phóng là không tốt nhưng bảo gã không yêu thì Đàm Mộc tuyệt đối không tin.

Nhưng đàn ông có đôi khi cũng thật hèn hạ, không biết vì cái gì lại mang cảm tình thật vất vả mới có được đem ra dẫm nát. Giờ có hối hận thì đời này cũng không có cách nào quay trở lại được.

Tô Phóng phả ra một làn khói, nhìn vô cùng bất cần: “Đầu gỗ, chuyện này không giống. Tao ví dụ cho mày nghe, giả như một người bị mù, đem ruồi nhặng làm thịt ăn ba năm. Rồi một ngày con mẹ nó phát hiện ra những thứ mình ăn toàn là nhặng. Mày nói xem cậu có thể tự nhủ là ăn ba năm rồi thì cũng có cảm tình không, nếu là mày thì có dám ăn tiếp không? Bây giờ Cố Hoài An đối với tao mà nói thì còn ghê tởm hơn cả giòi bọ. Mày là bạn tao thì đừng có khuyên, vô dụng.”

Này, rốt cuộc là ai mới ghê tởm đây. Mì tôm trên tay Đàm Mộc còn chưa được miếng nào đâu, bị so sánh của cái tên này dọa cho không nuốt nổi đành đem đi đổ, một ngụm cũng không dám húp.

Đứng ở góc độ Tô Phóng mà nói, cậu còn mong hảo tụ hảo tán với Cố Hoài An hơn bất kỳ ai. Tốt xấu gì thì hai người cũng đã ở cùng ngần ấy năm, một chút tình cảm cũng không có thì hơi quá. Nếu Cố Hoài An quý trọng chút tình cảm còn sót lại này thì thống khoái chặt đứt sạch sẽ như một thằng đàn ông đi. Chờ tính tình nguội đi một chút thì tí ra cậu còn giữ quan hệ xã giao với gã.

Bởi thế nên khi luật sư liên hệ với cậu, nói Cố Hoài An chết cũng không chịu ký tên, thế nào cũng đòi phải gặp mặt, Tô Phóng tức giận cười lớn.

Mẹ nó, tiện nhân quả thật không bình thường, đã chừa cho đường lui mà còn không biết xấu hổ. Đừng nói hai người ở chung lâu như vậy rồi mà Cố Hoài An còn không hiểu cậu, dám đem lời cậu lặp đi lặp lại rõ nhiều lần như gió thoảng bên tai. Cậu nói không cho phép ngoại tình, gã bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân, cậu nói chúng ta kết thúc ở đây, gã liền dây dưa bám riết không tha.

Gã không buông sao mình lại phải xoắn? Quá nực cười!

“Giúp tôi hẹn anh ta, buổi tối ngày mai.”

Luật sư nói được, Tô Phóng gác máy âm thầm cân nhắc suy tính một phen, bảo Đàm Mộc đang nấu cơm: “Mày nói mai tao đi tìm Đằng Hi Văn giúp đỡ nghe có được không?”

Đàm Mộc suýt nữa thì thái vào tay, trợn mắt như kẻ bị thần kinh nói cậu: “Mày điên rồi à? Mới tránh được vỏ dưa lại muốn lao đầu vào cây dừa?”

“Lao vào cây dừa, anh đây không những có thể trèo cây mà còn được hái dừa a. Hơn nữa, Đằng Hi Văn sao có thể ghê tởm hơn Cố Hoài An được.”

Đàm Mộc thầm nghĩ, ai mà nghĩ được trên đời này lại còn có chuyện như vậy, vốn không có chuyện ghê tởm nhất mà là càng lúc càng ghê tởm. Lời mình nói tên kia cũng chả thèm nghe thế nên đành im lặng, chùi tay vào tạp dề đem danh thiếp của Đằng Hi Văn ném cho Tô Phóng, tiếp tục nấu ăn.

Lúc Đằng Hi Văn nhận được điện thoại của Tô Phóng có chút kinh ngạc, nhưng sau khi biết rõ ý tứ của cậu thì ngực hơi hơi nóng lên.

Anh cố gắng kiềm chế loại xao động đang dần dần tích tụ này lại, cong khóe miệng cười cười: “Tô Phóng, loại chuyện mang bạn trai cũ đi trêu tức bạn trai hiện tại mà em cũng dám.”

“Nhầm rồi, nếu chiếu theo quan hệ bây giờ mà xét thì mấy người đều là hàng cũ, chả có hiện tại với quá khứ gì ở đây cả.”

Đằng Hi Văn mấy năm nay không có cơ hội để nghe cậu độc mồm độc miệng, giờ có được thì hết sức quý trọng, thậm chí có điểm không muốn gác điện thoại. Tô Phóng lại không muốn cùng anh dài dòng, nói thời gian địa điểm, nhanh chóng gác máy, ngay cả câu tạm biệt cũng chẳng buồn nói.

Đằng Hi Văn trong ống nghe truyền đến tiếng tút tút, thầm nghĩ cứ thế này chỉ cần dụng tâm một chút cũng không sợ là sẽ không thay đổi. Mấy năm nay Tô Phóng cũng chẳng có gì không tốt, tuy rằng chướng mắt Cố Hoài An, nhưng lại là người Tô Phóng chọn nên đành ở vị trí bạn bè mà chúc phúc cho cậu.

Ai chả biết Tô Phóng còn cứng đầu hơn cả lừa, nếu không có cơ hội thích hợp mà tùy tiện ra tay thì chỉ có đường chết.

Giờ tình thế đã khác, Tô Phóng chia tay Cố Hoài An, mà lại đúng vào lý do Tô Phóng không thể tha thứ. Đằng Hi Văn nghịch nghịch di động, đột nhiên nhớ về thời trai trẻ đứng ở cổng trường đợi Tô Phóng trốn ra ngoài hẹn hò, bâng khuâng hòa lẫn ngọt ngào, chưa gặp mặt mà đã hồi hộp lắm rồi. Cho đến tận bảy năm sau, đối với anh, kí ức này vẫn mang theo sức hấp dẫn chết người.

Anh gạt điếu thuốc, tự nói với bản thân, ẩn nấp cùng chờ đợi sẽ không bao giờ uổng phí tâm cơ, ngày mai sẽ là một khởi đầu tốt đẹp.

Tô Phóng tìm tới Đằng Hi Văn không phải là không có đạo lý. Nhìn qua thì mọi phương diện thì chẳng có gì kém Cố Hoài An, so ra còn có điểm hơn, chưa kể chuyện tình giữa cậu cùng Đằng Hi Văn vẫn là cục xương nghẹn ở trong ngực Cố Hoài An.

Tô Phóng hiểu được Cố Hoài An hận Đằng Hi Văn ở điểm nào. Năm đó gã theo đuổi mình gần ấy thời gian mà một cái lườm cũng chẳng thèm cho gã, Đằng Hi Văn vừa xuất hiện mình liền cùng anh cặp kè suốt ngày. Quả thực, Cố Hoài An hận Đằng Hi Văn đến tận xương tủy, mỗi ngày nhìn bọn họ thân thân mật mật lòng chỉ muốn thuê đầu gấu dần cho Đằng Hi Văn một trận tả tơi.

Cục xương này nhưng lại vẫn còn tồn tại trong cuộc sống tốt đẹp của hai người, Cố Hoài An vẫn thường hỏi cậu có nhớ Đằng Hi Văn hay không, thậm chí nếu Tô Phóng cảm thấy không vừa ý gã ở điểm nào, gã lại kỳ quái hỏi: “Không tốt so với ai, Đằng Hi Văn sao?”

Một gã đàn ông mà chẳng khác nào mấy ả đàn bà ghen tuông, chỉ hận không thể bắt cậu đeo đai trinh tiết. Tô Phóng có đôi khi bực mình, nóng giận mà nói chia tay. Nếu gã nghĩ mình vẫn còn chưa quên Đằng Hi Văn, không tin mình một lòng một dạ theo gã thì cái quái gì còn phải tiếp tục nữa.

Cố Hoài An đương nhiên không muốn, một phen nước mắt nước mũi tùm lum còn tự vả vào mặt mình nói gã sai rồi. Tâm Tô Phóng mềm nhũn, nghĩ  gã để ý Đằng Hi Văn như thế cũng bởi vì quá yêu mình, không muốn lằng nhằng thêm nữa, liền bị gã dỗ trở về.

Nói thật, Tô Phóng không phải là kẻ đứng núi này trông núi nọ, kệ cho Cố Hoài An nghi thần nghi quỷ, chính mình cùng Đằng Hi Văn thật sự không hề có chút ái muội nào. Thậm chí anh ta về nước lâu như vậy, hai người cũng chưa từng gặp mặt riêng, phương thức liên lạc cũng không có. Thỉnh thoảng Đàm Mộc hoặc bạn bè nào đó sẽ ngẫu nhiên nhắc tới một chút tình hình của Đằng Hi Văn, cũng không cố ý biết thêm, chỉ cho là anh bạn đó lắm chuyện mà thôi, nghe xong liền quên, một điểm cũng không lưu tâm.

Cậu đã từng yêu Đằng Hi Văn, mà đã từng tức là giờ không còn nữa. Cho dù Đằng Hi Văn mấy năm nay vẫn một mình, nhưng cậu cũng chẳng ảo tưởng là anh đang đợi mình để làm gì cả.

Từng gặp biển xanh khó lòng làm dòng suối nhỏ, huống chi cậu còn có Cố Hoài An, cũng từng nghĩ sẽ cùng Cố Hoài An bên nhau cả đời.

Cuộc sống chính là như thế, cho dù xung quanh có nhà lầu xe hơi đầy mê hoặc, cám dỗ nhưng bản thân vẫn phải kiên định đi tiếp con đường của mình. Cho dù gặp bao nhiêu chông gai vẫn kiên trì không quay đầu lại, thậm chí còn tìm kiếm trong đống phế tích kia niềm tin của chính mình. Sống một cách tầm thường là đồ ngu. Đời là thế.

Buối tối, Đằng Hi Văn lái xe tới đón cậu, hẹn Cố Hoài An ở văn phòng luật sư Chu.

Cố Hoài An đến rất sớm, nguyên bản khi nhìn thấy Tô Phóng gã rất hưng phấn cho đến khi nhìn ra Đằng Hi Văn ở đằng sau thì mặt đã thối lại rồi, sắc mặt thay đổi như tắc kè, nhìn mắt là biết không ngủ đủ, thần thái tiều tụy, dáng vẻ cực kì đặc sắc.

Khi luật sư Chu đọc hiệp nghị phân chia tài sản của hai người, Cố Hoài An vẫn choáng váng nên chẳng nghe được cái gì. Đợi luật sư hỏi thời điểm có vấn đề gì không, mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Phóng, giọng có chút khàn khàn: “Tô Phóng, chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không?”

Đương nhiên là không, cậu mang Đằng Hi Văn đến vì phòng ngừa mình bị Cố Hoài An làm cho sởn gai ốc, cậu rất hiểu Cố Hoài An, người này kiếp trước là miếng keo dính chuột, kiếp này còn cố tình gặp gỡ mình. Gã không muốn cùng mình chia tay, dĩ nhiên bản mặt dày kia cái gì cũng có thể đem ra bằng hết.

Nhưng có Đằng Hi Văn thì lại khác, Cố Hoài An sẽ không cho phép bản thân mất phong độ trước Đằng Hi Văn, đại khái cái này gọi là sĩ diện của thằng đàn ông.

“Ngày đó, tôi với anh đã nói rất rõ ràng, hơn nữa chúng ta chẳng còn cái gì để nói cả. Anh đồng ý, chúng ta cùng ký tên, nếu không chúng ta tiếp tục bàn bạc giải quyết hoặc lên tòa, tùy anh chọn.”

“Tô Phóng, em đừng tuyệt tình như vậy, chúng ta đã sống cùng nhiều năm, tuy anh phạm sai lầm nhưng ngay cả một cơ hội giải thích em cũng không cho anh sao? Tội tử hình còn có quyền kháng án, em coi như vì Cố Vũ mà cho anh thêm một cơ hội đi, anh đã chia tay kẻ kia, anh cam đoan sau này sẽ không bao giờ tái phạm, em….”

Tô Phóng cười lạnh một tiếng ngắt lời gã: “Cố Hoài An, mẹ nó anh nghĩ anh là học sinh tiểu học hay sao mà làm sai rồi còn có thể lấy bút đỏ sửa lại? Ngại ghê, tôi không rảnh ngồi nghe hành trình ngoại tình của anh, anh cũng không cần cùng thằng cu con kia chia tay, nhóc đó chắc chắn hiểu anh hơn tôi, chịu nghe anh nói, chịu an ủi anh.”

Cậu đứng dậy, lạnh lùng nhìn Cố Hoài An: “Mọi người đều là người trưởng thành, không cần tôi dạy anh tự phụ trách hành động của mình chứ, trước khi anh cùng thằng nhóc kia lên giường chẳng lẽ không suy nghĩ đến chuyện tôi phát hiện sẽ lập tức chia tay? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng Tô Phóng tôi sẽ phá vỡ nguyên tắc của mình vì anh mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua sao? A, Cố Hoài An, rốt cuộc là anh vẫn rất khinh thường tôi.”

Cậu nhẹ nhàng vui vẻ mắng xong, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay não mình bị nhũn hay sao mà lại đồng ý đi gặp gã, áo khoác cũng không thèm lấy đi thẳng ra cửa. Cố Hoài An định đuổi theo thì bị Đằng Hi Văn chặn lại, khẩu khí thực ôn hòa thực thành khẩn, lại lộ ra hương vị khiêu khích: “Cố Hoài An, đừng như vậy, quá khó coi.”

“Ngươi con mẹ nó cút ngay.” Cố Hoài An nhìn Đằng Hi Văn tựa hồ mắt muốn phun lửa.

Đằng Hi Văn cũng chẳng ngại gì chút khiêu khích của gã, thậm chí còn cười cười ghé vào tai gã nói vài lời. Cố Hoài An sắc mặt đại biến, như bị rút hết toàn bộ khí lực, cũng không còn muốn đuổi theo Tô Phóng.

Đằng Hi Văn vuốt vuốt cổ áo bị gã làm nhăn, nhìn gã với ánh mắt thương hại, cùng luật sư gật gật đầu, lấy áo khoác của Tô Phóng đi ra ngoài.

Tô Phóng dựa trên xe anh mà hút thuốc, ngày mùa đông mà chỉ mặc độc một áo sơ mi, ngón tay lạnh lẽo trắng bệch.

Đằng Hi Văn mở cửa xe cho cậu ngồi vào, vặn điều hòa đến mức nóng nhất hỏi: “Đi đâu?”

Tô Phóng không trả lời, giờ phút này cậu chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh để ngồi hút thuốc, rồi mới đem tên Cố Hoài An khốn kiếp kia cùng khói thuốc đuổi ra khỏi lồng ngực, để gã đừng làm cậu buồn ói nữa, đừng làm cậu bực bội nữa.

Tại giây phút cái tên kia được ký xuống hiệp định, Cố Hoài An biết gã với Tô Phóng thế là xong rồi, triệt triệt để để xong rồi.

Mấy ngày Tô Phóng rời đi này, Cố Hoài An đã suy nghĩ mấy trăm phương pháp vãn hồi. Đầu tiên, cùng Bạch Khải Nam chia tay, gã nghĩ tới chuyện quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nghĩ tới cách bám riết lấy không tha, lại nghĩ tới cách lợi dụng đứa con để Tô Phóng không đành lòng bỏ đi. Ba năm cuộc sống gia đình đã biến cảm tình với nhau thành thân tình không thể phân cách. Mọi chuyện đều tốt như vậy, có nhiều thứ ràng buộc như vậy, thế mà nói bỏ liền bỏ?

Đúng vậy, gã đã phạm phải lỗi lầm mà Tô Phóng kỵ nhất, ngoại tình. Nhưng trên đời này có thằng đàn ông nào không mắc qua sai lầm như vậy? Lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, tâm gã chưa từng phản bội Tô Phóng, cùng Bạch Khải Nam yêu đương vụng trộm không phải vì thay lòng đổi dạ, mà chỉ là gã nhất thời chịu áp lực quá lớn, lựa chọn sai lầm phương thức giải khuây. Mà áp lực này, có một số điều gã không thể chia sẻ để Tô Phóng an ủi, bởi vì chính Tô Phóng là nơi tạo áp lực.

Cố Hoài An cảm thấy chuyện mình sai có thể sửa chữa, cũng tin tưởng Tô Phóng không bỏ được tình cảm đối với gã. Rất giống các cặp vợ chồng dị tính bình thường, chồng ngoại tình, gia đình xuất hiện nguy cơ tan vỡ, chẳng lẽ cũng chỉ có duy nhất phương án ly hôn hay sao? Nếu thật là như vậy, cục dân sự mỗi ngày đều nhận được cả tá đơn ly hôn mất.

Gã tin rằng Tô Phóng sẽ rất quyết liệt, nói một sẽ không có hai, nhưng chỉ cần bản thân biểu hiện mình đã tỉnh ngộ cùng quyết tâm sửa lỗi, kiên trì dù giận cũng không rời, tại thời điểm thích hợp cho gã một cơ hội, và thế là bọn họ sẽ tiếp tục ở cùng với nhau. Dẫu sao, họ cũng trả giá cho nhau nhiều như vậy, cũng không phải không có tình yêu, lại còn có một đứa con. Tức giận vài lần, dây dưa vừa đủ, tim người dù sao cũng là thịt, Tô Phóng sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi cũng sẽ tha thứ cho gã mà thôi.

Nhưng giả tưởng tốt đẹp này bởi vì sự xuất hiện của Đằng Hi Văn mà toàn bộ trở nên vô nghĩa, Tô Phóng có Đằng Hi Văn, trước khi rời đi quay đầu lại nhìn gã một cái, đừng nói bọn họ ở với nhau ba năm, kể cả ba mươi năm gã cũng không bằng Đằng Hi Văn.

Huống chi, ba năm này là gã trộm từ tay Đằng Hi Văn.

Cố Hoài An uống say như chết, trên mặt có cảm giác lành lạnh, hình như ai đó đang lau mặt cho mình.

“Tô Phóng…” Gã cầm tay người nọ, kéo người ta ngã xuống ngực mình, ôm thật chặt không cho rời đi. Người kia dừng lại, không giãy dụa, thuận theo nằm trên ngực gã, ngón tay run rẩy kiên quyết cởi áo sơ mi của gã, nhẹ nhàng hôn xuống.

Sự tuyệt vọng của Cố Hoài An lại là hy vọng của Bạch Khải Nam. Khi Cố Hoài An trảm đinh chặt sắt cùng cậu chia tay, cậu cũng không thật sự buông tha cho anh ấy. Đêm nay thực sự cậu không còn cách nào khác, Cố Hoài An không tiếp điện thoại của cậu, cậu chỉ có thể lấy chìa khóa trước đây trộm được đột nhập vào nhà Cố Hoài An tìm anh ta.

Lần đầu tiên, cậu bước vào nhà của Cố Hoài An cùng một người khác. Vừa mới bắt đầu thì thấy Cố Hoài An đã say sắp chết rồi. Bất chấp kích động, đem anh đỡ lên trên giường, giúp anh rửa mặt muốn làm cho Cố Hoài An dễ chịu một chút.

Cố Hoài An nhận nhầm người, Bạch Khải Nam không ngại, cậu còn muốn cùng anh nối lại tình xưa. Không đẩy anh ra là muốn hai người thuận lý thành chương xảy ra quan hệ. Đợi Cố Hoài An tỉnh dậy thì đã là chiều hôm sau.

Tô Phóng ngồi trong xe Đằng Hi Văn hút hết gần một gói thuốc, lúc này mới hơi lấy lại được tinh thần.

Trước khi gặp Cố Hoài An, cậu cũng biết rằng Cố Hoài An nhất định sẽ cầu xin mình hồi tâm chuyển ý, thế nên cậu mới mang Đằng Hi Văn đến. Cho dù có mập mờ đi chăng nữa, khúc mắc của Cố Hoài An đối với Đằng Hi Văn cũng đủ cho gã hiểu là mình sẽ không quay đầu một lần nữa.

Nhưng cậu cũng không thể tưởng tượng được gã có thể không biết xấu hổ đem Cố Vũ ra làm cho cậu thấy tởm đến mức muốn lộn mửa. Cố Vũ là ai? Là đứa con ruột của Cố Hoài An gã. Bọn họ khi vừa quyết định tìm người đẻ mướn, Cố Hoài An còn lo lắng tâm lý Tô Phóng không thoải mái. Tô Phóng nói cho gã: “Em đồng ý với anh là để gia đình anh có con nối dõi, cũng đã đả thông tư tưởng rồi, đó là của anh với em, là con của hai chúng ta.”

Sự thật chứng minh Tô Phóng yêu thương Cố Vũ chẳng kém gì Cố Hoài An, thậm chí còn thân thiết hơn một tí. Thân thể Cố Vũ trước đây khá yếu, buổi tối thường bị phát sốt phải tới bệnh viện để tiêm. Cậu nhớ ngày hôm sau Cố Hoài An phải đi làm, là mình bế con đi khám bệnh, nhiều lúc đến bệnh viện là đúng nửa đêm.

Cậu vì chăm sóc cho Cố Vũ mà bỏ cả sự nghiệp, cũng không hề oán trách Cố Hoài An. Con là do cậu đồng ý cho Cố Hoài An sinh ra, trách nhiệm của Cố Hoài An cũng là trách nhiệm của cậu, có con là chuyện không đơn giản, phải hy sinh là điều không thể tránh.

Thời điểm vừa biết Cố Hoài An ngoại tình, cậu nổi nóng muốn đoạn tuyệt với Cố Hoài An cả đời nên cũng từng suy xét xem đứa con này nên tính thế nào đây.

Theo huyết thống, cậu cùng Cố Vũ không có bất cứ mối quan hệ nào. Nhưng đứa bé là một tay cậu chăm sóc nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ tới tận bây giờ, theo cảm tình thì Cố Vũ chính là con trai của cậu.

Cố Hoài An ngoại tình không chỉ hủy hoại quan hệ của bọn họ, cũng đồng thời hủy luôn cái giá cậu đã trả cho Cố Vũ cùng yêu thương. Cậu không có khả năng mang Cố Vũ đi, chưa nói đến chuyện đó không phải là con đẻ của cậu, chỉ cần Cố Vũ ở đây, quan hệ của cậu và gã sẽ không thể rõ ràng.

Là lỗi lầm của gã gây ra sao còn dám xin cậu nể tình đứa bé? Lúc gã yêu đương vụng trộm có nể tình đứa bé hay không? Nửa năm nay, mỗi ngày cậu đều dốc lòng chăm chút đứa trẻ, nhìn thằng nhóc tập tễnh đi từng bước, ngọng nghịu học nói ba ba. Mà Cố Hoài An lại yên tâm thoải mái hưởng thụ cái giá cậu phải trả, quay sang nơi khác phản bội lại cậu.

Người này hèn hạ đến cái trình gì mới có thể đem đứa trẻ đáng yêu kia ra làm cái cớ đòi cậu hồi tâm chuyển ý?

Não Tô Phóng đương nhiên không cùng cấp bậc với Cố Hoài An, cậu hít sâu một hơi, nói với Đằng Hi Văn vẫn đang im lặng kia: “Anh cứ chế giễu đi, tôi đúng là thằng ngốc.”

“Đối đãi nhân tình như vậy đâu gọi là ngốc, người không biết quý trọng cậu mới gọi là ngốc.” Đằng Hi Văn quay mặt sang hỏi cậu: “Có muốn uống một ly không?”

“Ngày khác tôi sẽ mời anh, cám ơn vì hôm nay.”

“Giữa chúng ta đâu cần khách khí thế, để tôi đưa cậu về nhà.”

Tô Phóng gật đầu ưng thuận, trên lưng cảm giác được nhiệt độ tỏa ra từ ghế dựa, khí lực trên cơ thể đều bị rút sạch sẽ. Nếu lúc này Cố Hoài An xuất hiện trước mặt, muốn đánh gã thì cậu cũng không kiếm đâu ra sức.

Người sống trên đời này, số lần gặp chuyện xui còn nhiều hơn cả chuyện tốt. Lần này gặp phải chuyện đáng khinh như vậy, liền đem cái kẻ buồn nôn kia sút thẳng ra khỏi cuộc sống, cả đời không qua lại, cần làm thế nào thì nên làm thế nấy.

Tô Phóng và Cố Hoài An coi như đã giải quyết rõ ràng gọn ghẽ, luật sư hiện tại đang giải quyết cổ phiếu chuyển nhượng của cậu, Cố Hoài An tuy là cặn bã nhưng năng lực làm việc thật không tồi. Giai đoạn trước cậu giúp đỡ cũng không phải là ít, sau ba năm năng lực là giá trị của công ty cũng được xem trọng trên thị trường, Tô Phóng cũng không cần lo mình đầu tư phải bể nước lọc.

Năm đó, cậu dứt khoát công khai cùng bố mẹ. Tuy rằng không hiểu, nhưng hai cụ cũng tôn trọng ý định của con trai, bọn họ đưa tiền cưới vợ để cho cậu và Cố Hoài An sống tốt hơn. Nếu hai người có thể ở bên nhau tới lúc già thì vai trò người nam hay người nữ cũng không thành vấn đề.

Tô Phóng đem tiền này cho Cố Hoài An, cậu tin tưởng năng lực của gã, cũng nguyện góp phần xây dựng sự nghiệp kia. Nay đời sống tình cảm lại trở nên rối tinh rối mù, may là tình cảm tuy không có nhưng ít ra thì vẫn còn tiền .

Tính ra chút tiền đó cũng đủ mình có có thể thoải mái sống, Tô Phóng cũng không vội tìm việc, mỗi ngày ngồi trong nhà Đàm Mộc ăn chầu ở chực, không cần phải chăm sóc một cái nhà, một con người cùng một đứa trẻ, cuộc sống trở nên trống trải khiến cậu chưa thích ứng được.

Còn một người nữa cũng không thích ứng đó là Đàm Mộc, khi tan tầm trở về nhà thấy Tô Phóng miệng phì phèo điếu thuốc mười ngón tay đánh game tưng bừng, bất đắc dĩ hỏi: “Người anh em, có tính toán gì không? Nửa đời sau định sống thế này à?”

“Đúng, mày nuôi tao là được.”

“Lạy hồn, miếu chỗ tao nhỏ không chứa được đại phật mày, bảo Đằng Hi Văn dưỡng mày ý.”

Tô Phóng ngừng tay nhả ra một làn khỏi, không để tâm nói: “Đéo, tao không có đàn ông thì không sống nổi chắc?”

Tô Phóng biết quan hệ giữa Đàm Mộc và Đằng Hi Văn không tồi, vài năm nay tình hình Đằng Hi Văn là cậu nghe Đàm Mộc nói mà biết. Tên Đàm Mộc này vô cùng thức thời, cậu chướng mắt Cố Hoài An nhưng cũng không lảm nhảm để phá vỡ mối quan hệ của bọn cậu, cho dù Cố Hoài An thực sự làm này nọ, hắn cũng không vì ghét bỏ mà xúi bậy. Hiện tại hai người thực sự chia tay, Đàm Mộc bóng gió cậu có thể suy xét Đằng Hi Văn hay không, so với Cố Hoài An, Đàm Mộc càng thấy Đằng Hi Văn hợp cậu hơn.

Trước kia bởi vì Cố Hoài An để ý, nên Tô Phóng cố tình giữ khoảng cách với Đằng Hi Văn. Hiện tại hai người lại một lần nữa liên hệ, cho dù có mù thì Tô Phóng quả thật cũng nhìn ra Đằng Hi Văn có ý đối với cậu.

Chỉ là cậu vừa từ trong một mối quan hệ bước ra, mặc dù chẳng phải là yêu Cố Hoài An đến chết đi sống lại nhưng mặt khác lại là thứ tình cảm đau khổ sống cũng không bằng chết. Giờ tùy tiện chui đầu vào một cái rọ khác, đối với bản thân cũng như đối phương là vô trách nhiệm.

Mà Đằng Hi Văn cũng rất đúng mực, Tô Phóng cần thời gian bình tĩnh, anh cũng kiên nhẫn mà chờ đợi cậu. Thế nên ở giai đoạn này, hai người giữ mối quan hệ bạn bè là tốt nhất.

Đàm Mộc nhắc đến Tô Phóng chợt nhớ ra cậu còn nợ Đằng Hi Văn một bữa rượu, nếu không phải có mục đích thì cũng chẳng cần khua chiêng gõ trống để làm gì, đành hẹn Đằng Hi Văn buổi tối gặp ở bar.


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

1 nhận xét:

  1. Ôi trời ơi tư tưởng hôn nhân của bạn thụ này giống mình y chóc, mà cả tính tình cũng giống một phần nữa =)))))) mà cái tính này nói xấu không xấu mà tốt cũng chẳng tốt nữa

    Trả lờiXóa