Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Giai Điệu Tĩnh Lặng_Chương 2



I got so much love
For you darlin' and I,
I wanna let you know how I feel

And it's true that I love you
And it's true your the only one and I do
I adore you
And it's true guy

You make me feel alive I've I've I've
You make me feel alive I've I've I've
You make me feel alive I've I've I've
You make me feel alive I've I've I've






2. Người đâu mà khó ưa



Editor: Q.Law a.k.a Q-chan

Trời mùa đông bình minh đến muộn, khi Khúc Tĩnh Thâm mở mắt ra thì bên ngoài vẫn tối mù tối mịt. Trong chăn mới vừa ấm lên được một chút, cậu nằm im không dám động, để cảm thụ hương vị ấm áp này. Bàn chân bị đông cứng hôm qua nay rát rát ngứa ngứa, giày giẫm vào nước có lẽ đến giờ vẫn còn ẩm.

Vừa nghĩ đến đấy Khúc Tĩnh Thâm liền vùng dậy không dám nằm thêm chút nào nữa. Sợ nếu chậm trễ việc đưa sữa thì miếng cơm khó khăn lắm cậu  mới kiếm được này coi như bỏ. Cậu im lặng mặc quần áo, sau đó bưng chậu đồ bẩn đến toilet chung để giặt. Phòng kí túc bọn họ có công trình phụ riêng, nhưng cậu sợ sẽ làm ồn đến các bạn học khác đang ngủ.

Trên người cậu là chiếc áo lông màu vàng, chỉ ở cổ tay đều đã bục hết, bị gió hành lang thổi một phát là rùng hết cả mình. Nước trong vòi lạnh như băng khiến cậu rét run cầm cập, Khúc Tĩnh Thâm thầm nhủ phải giặt thật nhanh rồi về mặc thêm cái áo bông mới được.

Ngày hôm qua quên mang sách, tối đến cậu liền nhớ kỹ việc đầu tiên là phải soạn sách vở thật tốt. Khi mọi việc đều đã xong, Khúc Tĩnh Thâm khoác trên vai cái áo bông giá mười mấy đồng tiền kia đi ra khỏi kí túc xá. Rét, rét quá, mùa đông ở phương bắc đúng là lạnh đến không tài nào mà đỡ được, cậu rụt cổ lại, thật sự không chịu nổi thời tiết giá buốt thế này, chỉ còn cách vừa đi vừa chạy để người nóng lên một chút.

Cũng giống như mọi hôm, Khúc Tĩnh Thâm đi đến trạm sữa trường bên cạnh lấy sữa, bắt đầu đẩy đến các kí túc xá. Cơ mà vì rét quá không chịu được nên cậu đành gắng trèo lên tầng thật nhanh. Có một bạn nữ dậy sớm để ôn bài, lúc về kí túc xá thì gặp.  Cô từ đằng sau gọi tên cậu, Khúc Tĩnh Thâm quay người lại mỉm cười đưa sữa cho nàng.

Cô gái kia thấy hai tay cậu lạnh đến mức rộp cả lên, trong lòng có chút xót xa, gọi cậu dừng lại: “Khúc Tĩnh Thâm, bạn đứng ở đây một lát, tớ lấy cho bạn cái này, chỉ một lát thôi là xong.”

Khúc Tĩnh Thâm không thể nói chuyện, chỉ có thể lắc đầu. Nhưng mà cô nàng kia cứ nói cứ nói mãi, cậu đành gật gật đầu chấp thuận, tìm nơi khuất gió đứng đợi nàng.

Sau vài phút yên lặng, thì nghe thấy tiếng cô nàng chạy rầm rầm xuống lầu. Lát sau, nàng cầm một đôi găng tay đứng trước mặt cậu.

“Cho nè, tớ mua cho bạn trai, nhưng mà nhỏ quá không đeo nổi, thấy cậu sáng sớm lạnh như thế thì cầm lấy dùng tạm.” Các cô gái phương Bắc chính là phóng khoáng như thế, Khúc Tĩnh Thâm có chút ngại ngùng, mặt mũi ửng đỏ. Cô gái kia ngược lại coi đó như thể chẳng có gì to tát, xoay người chạy lên lầu.

Khúc Tĩnh Thâm nhìn theo bóng lưng nàng, xỏ bàn tay lạnh thấu vào trong găng, vừa như in, hơn nữa lại rất ấm áp. Tâm tình cậu đột nhiên phấn khởi, nhìn mấy bình sữa trong xe, tính toán giao hàng thật nhanh rồi đi uống chút đậu hũ nóng cho ấm ruột ấm gan.

Mới đẩy xe đi được mấy bước thì nghe thấy một giọng nói lưu manh gọi cậu: “Êu, nhóc câm, thật là trùng hợp, lại gặp nhóc ở đây.” 

Khúc Tĩnh Thâm ngoái đầu lại, đúng là chạy trời không khỏi nắng, đây chẳng phải lại vị thiếu gia tối qua gặp ở khách sạn sao? Người đàn ông kia khoác chiếc áo gió thật dày, trên tay ôm bó hoa hồng, cứ như là đang diễn phim trên vô tuyến.

Khúc Tĩnh Thâm nhoẻn cười với hắn, thiếu gia lưu manh kia ngả ngớn hỏi: “Ê, tôi hỏi cái, khu 12 ở trường các cậu đi hướng nào a?”

Khúc Tĩnh Thâm ra dấu là đợi cậu một chút, sau đó lấy một quyển vở trong túi ra, viết lên trên đó: chút nữa tôi cũng phải đi lên trên đó đưa sữa, nếu được thì để tôi dẫn anh qua đó, cũng tiện đường.

Thiếu gia lưu manh kia gật gù: “Ô được, vừa thấy cô nàng kia đưa găng cho nhóc, xem ra là thích nhóc há?” Hắn nói chuyện không kiêng dè gì cả, ăn mặc thì rõ tử tế, đúng là lưu manh giả danh tri thức.

Khúc Tĩnh Thâm đỏ mặt, cậu lắc lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng đẩy xe đi lên trước.  Đằng trước đã là khu 10, cậu để xe dưới lầu rồi xách mấy bình sữa lên. Khu 10 là kí túc xá của nam sinh nên cậu thường đem thẳng sữa đến cửa phòng người ta.

Vóc dáng Khúc Tĩnh Thâm không cao, chỉ có một mét bảy lăm, tuy gầy nhưng động tác vô cùng nhanh nhẹn. Cảnh Trạch nhìn theo hình bóng kia, lấy điếu thuốc trong túi ra châm lửa hút. Phía đông trời đã tảng sáng, hoa hồng trên tay hắn còn đọng lại chút sương sớm, vô cùng xinh đẹp kiều diễm.

Khúc Tĩnh Thâm từ trên tầng nhìn xuống dưới chính là cảnh tượng như thế này: người đàn ông cầm một bó hồng lớn tựa vào tường lặng yên hút thuốc. Cậu như thấy tim mình đập nhanh thêm một nhịp, đột nhiên cảm thấy người này thật đẹp trai, giống y như diễn viên vậy. Cậu cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như thế, rất muốn được mặc bộ quần áo giống như thế kia, ngay lập tức cảm thấy tự ti, mặt lại đỏ lên.

Khúc Tĩnh Thâm yên lặng đẩy xe, găng tay cũng quên đeo. Cảnh Trạch đem đầu thuốc ném vào bên cạnh mấy gốc tùng. Qua một lúc, lại hỏi cậu: “Nhóc câm, cậu tên gì? Cậu bị câm từ nhỏ sao?”

Vài năm trước, nếu có người hỏi Khúc Tĩnh Thâm chuyện kiểu như vậy thì chắc chắn cậu sẽ phát khùng lên. Giờ lớn thêm chút, mấy việc thế này cũng chẳng cần để ý. Cậu vẫn là ngốc nghếch cười, lấy vở ra viết: Tôi tên là Khúc Tĩnh Thâm, không phải trời sinh bị câm, về sau gặp chút chuyện, không thể nói được. Sau cùng còn vẽ một cái mặt cười.

Cảnh Trạch nhìn cậu nhóc bị lạnh đến mức mặt mũi đỏ cả lên, đột nhiên cảm thấy cậu đáng yêu. “ Tôi tên là Cảnh Trạch, cảnh trong sắc cảnh, trạch trong thảo trạch ( thảo trạch: đầm lầy).” Hắn còn bô bô kể rằng, mẹ hắn sinh hắn xong thì qua đời, lúc hấp hối liền đặt tên này cho hắn. Ý là người sinh ra vận mệnh sẽ quang trạch (quang trạch: rực rỡ), thế nhưng hắn lại phá hết, ăn chơi gái gú cờ bạc không gì là không biết, mấy thứ đồ chơi của bọn nhà giàu chẳng có gì là bỏ qua. Mấy năm trước cũng từng chơi gái, nhưng giờ cảm thấy phụ nữ yểu điệu chẳng còn gì thú vị liền chuyển sang chơi đùa với đàn ông.

Nháy mắt đã đi đến khu 12, Cảnh Trạch đứng ở cầu thang chỉnh sửa quần áo. Đây là người hai hôm trước đã lọt vào mắt xanh của hắn, nam sinh trắng trẻo sạch sẽ, lại còn làm kiêu không thèm để ý đến hắn, đúng là thứ tốt mà. Càng vậy hắn lại càng khoái a.

“ Nhóc câm, cậu xem tôi bảnh không?” Cảnh Trạch khoanh tay tạo dáng như đang POSE, Khúc Tĩnh Thâm ngây ngốc gật đầu rồi giơ cho hắn ngón cái.

Khúc Tĩnh Thâm mang sữa lên tầng 6, mà nam sinh Cảnh Trạch muốn tìm kia lại ở tầng 4. Cảnh Trạch đứng ở cửa phóng kí túc, nhẹ nhàng gõ cửa, một lúc sau mới có một cái đầu tổ quạ đi ra mở cửa cho hắn, tức tối nói: “ Đồng chí à, không biết là cả nhà đang ngủ sao, cậu tìm ai.”

Dù sao cũng là đến tìm người, Cảnh Trạch giở ra bộ mặt tươi cười: “Tìm Ngô Vũ.” Liền đó đầu tổ quạ không kiên nhẫn mà rống lên: “ Ngô Vũ, có người tìm.” Sau đó tiếp tục lăn quèo ra ngủ.

Cảnh Trạch thần thông quảng đại, đến cả người ở phòng kế bên cũng nghe thấy. Ngô Vũ khi không né được đành phải đi ra, nhưng vừa thấyngười ngoài cửa là hắn thì cửa phòng đóng đánh “cạch” một cái.

Chưa có ai khiến hắn mất mặt đến như vậy, Cảnh Trạch miệng chửi “đệch”  tay đem hoa hồng như rác rưởi mà quăng thẳng xuống đất đúng lúc Khúc Tĩnh Thâm đang đi xuống. Khúc Tĩnh Thâm nhặt lên thì bị Cảnh Trạch giẫm xuống tay không cho lấy, toàn bộ gai trên hoa đâm vào tay, Khúc Tĩnh Thâm đau đến mức trong cổ họng dường như phát ra được một âm tiết  “a”.

Cảnh Trạch còn chưa nguôi giận, không những không nhận sai mà còn nói: “ Đấy là lỗi của cậu, ai khiến cậu rỗi hơi nhặt nó làm gì.”

Khúc Tĩnh Thâm cắn môi nhìn hắn, ánh mắt như đang nói: Sao anh vô lý thế, không phân biệt phải trái gì cả.

Thấy ánh mắt vô tội kia, lửa giận của Cảnh Trạch tiêu đi phân nửa, phì cười: “ Nhóc câm này, vừa ngốc lại vừa câm.”

Khúc Tĩnh Thâm không để ý đến Cảnh Trạch, sữa đã giao xong rồi, cậu đang muốn đẩy nhanh xe đến trạm. Bó hoa đã bị giẫm một nửa kia cậu vẫn nhặt lên. Lấy giấy trong túi ra viết:  Anh đã bỏ rồi thì cho tôi đi.

Cảnh Trạch điệu bộ như chẳng có gì xảy ra nói: “Tùy, dù sao tôi cũng vứt rồi.”  Hắn cúi xuống thì thấy trong tay Khúc Tĩnh Thâm có vết máu, tự dưng lại thấy ái ngại xấu hổ, hắn ngượng ngùng nói muốn đưa cậu đi băng bó.

Cứ như vậy, hai người bọn họ một trước một sau cùng nhau đi xuống dưới. Tay Khúc Tĩnh Thâm để ở ngoài bị gió thổi thì càng thấy xót. Cậu chụm tay lại áp vào miệng hà hơi, có lẽ ấm lên thì sẽ bớt đau hơn một chút.

Xuống đến tầng trệt, Khúc Tĩnh Thâm đẩy xe ra cửa sau của trường, cậu tính sau khi cất xe thì đến phòng y tế băng lại cái tay. Vừa đi vừa nghĩ, nhất thời quên béng mất người bên cạnh.

Cảnh Trạch đi theo một đoạn, cuối cùng thì cũng không chịu nổi mà lắp bắp nói: “ Này…thế, tay cậu có sao không, ban nãy tôi không cố ý.”

Khúc Tĩnh Thâm lắc đầu một cái, nở nụ cười vs hắn. Cảnh Trạch lại càng thấy áy náy hơn, trước giờ hắn luôn vô tâm chứ đâu có như thế này a, hắn tự nhủ: Chậc, nhóc này là người tàn tật, coi như hắn làm chút việc tốt đi.

“Ê, để tôi giúp cậu đẩy xe.” Bình sinh lần đầu tiên chủ động giúp người khác làm việc, có điểm còn ngượng ngập,Khúc Tĩnh Thâm ngẩn cả người, đến khi xe đã bị người đoạt lấy thì lúc này đứa ngốc kia mới mở miệng cười cười.

Nửa bó hoa hồng được Khúc Tĩnh Thâm cứu về được cậu đưa cho một tiểu cô nương gặp ở cổng trường. Cô nhóc vui vẻ nhận hoa của cậu, ngọt ngào kêu một tiếng “ca ca”. Cảnh Trạch khoanh tay làm ngơ, mấy chuyện này chả liên quan gì đến hắn.

Trạm sữa kiểu người gì cũng có, Cảnh Trạch nhíu nhíu mày, hắn từ nhỏ đã là thiếu gia sống sung sướng an nhàn, không quen tiếp xúc với mấy nơi xô bồ chợ búa. Khúc Tĩnh Thâm lách người qua một bác gái, sau đó đến chỗ đội trưởng lĩnh tiền lương, hôm nay là cuối tuần. Cảnh Trạch từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nổi lên một cảm giác khó tả, không rõ là thương hại hay là gì.

Khúc Tĩnh Thâm cầm trong tay hai mươi đồng, sau đó cẩn thận cất vào túi bên trong của áo bông. Cảnh Trạch há hốc mồm, cuối cùng quyết định không nói gì cả.

Khúc Tĩnh Thâm mang theo Cảnh Trạch quay trái lộn phải một hồi thì tới phố ăn vặt ở cổng sau của trường. Đi thêm một chốc, Khúc Tĩnh Thâm đứng bất động trước hàng bánh mì kẹp thịt, dường như rất muốn ăn.

Cảnh Trạch giương mắt nhìn cái biển treo trên xe đấy, trên đấy viết mấy chữ méo mó xiên xẹo ‘hăm bơ gơ Trung Quốc’. Khúc Tĩnh Thâm lấy vở ra viết: Anh có ăn không?

Cảnh Trạch vội vàng lắc đầu, sợ dầu bắn lên người nên theo tiềm thức mà lùi lại mấy bước. Khúc Tĩnh Thâm thấy được hắn có vẻ muốn tránh thì ngạc nhiên một chút, sau đó cười xòa giơ tay với ông chủ “1”.

Đối diện hàng bánh mì kẹp thịt là hàng bán đậu hũ nóng, Khúc Tĩnh Thâm ăn bánh mì kẹp uống đậu hũ nóng. Bên trong hàng đậu hũ chật ních có rất nhiều kiểu người, Khúc Tĩnh Thâm tìm một chỗ ngồi xuống, đối diện là hai anh thợ xây quần áo dơ hầy, Cảnh Trạch nhíu mày càng chặt.

Khúc Tĩnh Thâm nhìn ánh mắt hắn, lôi vở ra viết rồi đưa cho đối phương: Nếu không anh đi trước đi, tôi tự lo cho chính mình được, à còn quên chưa cảm ơn anh giúp tôi đẩy xe nữa.  Đằng sau quyển vở vẫn là một gương mặt tươi cười, Cảnh Trạch chợt cảm thấy những khó chịu vừa rồi tất cả đều vô vị.

Trong đầu thầm mắng: Đếu gì, gia còn chưa muốn đi. Hắn đẩy Khúc Tĩnh Thâm vào trong rồi ngồi xuống bên cạnh, đợi một lúc, hai chén đậu hủ đã được mang lên. Khúc Tĩnh Thâm đem bánh mì kẹp thịt đến bên miệng Cảnh Trạch, tiểu thiếu gia kia chẳng thèm nhìn lấy một cái mà ngoạm một nhát hết non nửa cái bánh, ai bảo ngươi dám đuổi gia đi!

Khúc Tĩnh Thâm cảm thấy buồn cười, đem phần còn lại ăn nốt, uống xong đậu hủ, cả người nóng hừng hực đi ra cửa. Gương mặt trẻ con bị khí nóng hun cho đỏ hồng, Cảnh Trạch ngứa tay vô cùng, hận không thể véo cho mấy cái.



Cuối cùng hai người đi phòng y tế xử lý vết thương, Khúc Tĩnh Thâm nhìn đồng hồ đã đến giờ đi học.Cảnh Trạch cũng chẳng có việc gì làm, sáng nay dậy quá sớm, hắn ngáp một cái, về nhà ngủ bù thôi, đợi đến tối lại đi mua vui, chuyện sớm nay vừa bị cự tuyệt hắn đã sớm quên từ lâu.
~~~~~~~~~~~~~~~o(≥▽≤)o~~~~~~~~~~~~~~~
Rề vêu: Cảnh Trạch vốn tính toán  chiếm thêm ít lợi tức cho bõ, liền sán vào bên cạnh người ta mà cọ cọ, vừa định cắn một miếng trên cổ thỏ con, đột nhiên nhăn mày: "Thỏ ngốc này, nhóc đã không tắm bao lâu rồi? Cả người đều thối..." 

[Q-chan: ~ há há há~ tiểu thụ lười tắm nhé :))~ bé Trạch cứ tưởng được xơi thỏ ngũ vị :)) có ai ngờ lại thành thỏ xú vị =)))))))]


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét