Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Giai Điệu Tĩnh Lặng_Chương 3



Hey, I just met you,
and this is crazy,
but here's my number,
so call me, maybe?





3. Gió ngày đông

Editor: Q.Law a.k.a Q-chan

Từ phòng y tế đi ra, vị tiểu thiếu gia kia há mồm ngáp mấy cái rồi khoát tay nói: “Gia về ngẩu bù đã, tạm biệt.” Khúc Tĩnh Thâm nhìn bóng lưng người kia lắc đầu, hai người tuổi tác không xa nhau lắm sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?

Ai da, miệng vết thương trên tay lại bị gió thổi, đau chết được, không biết trưa nay có đi làm ở canteen được không nữa. Khúc Tĩnh Thâm vừa nghĩ vừa đi vào phòng học. Vẫn như mọi hôm, cậu ngồi ở chỗ cũ, mở sách giáo khoa, cúi đầu chậm rãi đọc. Bên cạnh là một bạn học vội chạy lên lớp, hấp ta hấp tấp đổ hết cả túi sữa đậu nành lên trên quần áo cậu. Đối phương gấp gáp xin lỗi, lấy khăn ra lau, Khúc Tĩnh Thâm cười lắc đầu, cầm khăn tay tự mình lau lấy.

Kết quả là sau khi lau xong, khăn tay đổi màu đen xì, ánh mắt bạn học kia nhìn cậu có vẻ khác thường, lúc Khúc Tĩnh Thâm ngước lên, người kia xấu hổ đưa mắt ra chỗ khác. Khúc Tĩnh Thâm ném khăn lau vào hộc bàn, nghĩ ngợi, áo này từ đầu đông còn chưa có giặt đâu (@@). Cậu lại không thường giặt giũ quần áo, từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, mùa đông rất lạnh mà quần áo lại chẳng đủ để thay, dần dần đã tạo thành lối sống như vậy.

Cậu luôn sinh hoạt rất cẩn thận, sợ chính mình phạm phải điều cấm kỵ trong lối sống của người thành thị. Đại khái là mấy đứa trẻ từ nông thôn ra thành phố đều có loại suy nghĩ này, tâm lý lúc nào cũng thấy mình kém người ta một bậc. Tuy rằng thầy giáo đã giảng hoặc trong một cuốn sách nào đó nói rằng cần phải dũng cảm và tự tin, nhưng nếu anh lần đầu vào thang máy loay hoay một hồi cũng không thể sử dụng thì mấy cái tự tin đó cũng chỉ phù phiếm như mây khói mà thôi.

Sinh viên thời bọn họ ngày đó cũng khác với bây giờ, mặc dù nội dung bài giảng vô cùng nhàm chán nhưng vẫn có rất nhiều người vừa nghe vừa ghi bút ký. Đến mười giờ thì giải lao một lần, nắng vàng lười biếng chiếu qua song cửa, Khúc Tĩnh Thâm bị nắng chói đỏ cả mắt, định nằm lên trên bàn nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng cậu vừa mới nhoài người lên bàn thì trong phòng vang lên tiếng tình nhân cãi vã, Khúc Tĩnh Thâm không rõ lắm chỉ nghe loáng thoáng nữ sinh ấy gào lên: “Tôi thà yêu cái đứa câm điếc chứ không thèm quay lại với cái thứ như anh, giải tán!”  Khúc Tĩnh Thâm lúc này mới mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, trong lòng có chút khó chịu, nhưng lại chẳng nói lên được rằng mình rất không không không thoải mái. Cậu lại nhớ đến hồi mình học cấp hai, lũ con trai cùng khóa toàn đem cậu ra hát chế: Đứa trẻ câm, đứa trẻ câm, không cha không mẹ, đứa trẻ câm…

Giữa trưa tan học đến canteen làm công, dì phụ trách vệ sinh canteen nhìn thấy cậu bị thương liền xua tay: “ Trở về nghỉ ngơi đi, nhớ lấy nước ấm rửa sạch tránh nhiễm trùng”. Khúc Tĩnh Thâm cố cười một cách chân thành nhất để tỏ vẻ cảm tạ, lúc xoay người người phụ nữ trung niên chợt nói: “Aiz, đứa trẻ này thật đáng thương.”

Mỗi khi như thế này, cậu lại tự hỏi bản thân: Cả đời chẳng lẽ lại cứ vậy sao? Dạng như mình tốt nghiệp ra cũng chẳng kiếm được việc làm tử tế. Có thể sẽ lấy một cô gái bị câm để bầu bạn với nhau. Dẫu rằng suy nghĩ như vậy có vẻ kém cỏi, nhưng so với bất cứ ai cậu càng khát vọng chính mình có một gia đình, mặc dù căn nhà trong tưởng tượng đó cũng chẳng lấy làm hoàn mỹ lắm.

Buổi chiều không có tiết, Khúc Tĩnh Thâm ngồi ngốc ở thư viện cho đến khi đóng cửa, sau đó đi lĩnh hai phích nước nóng để buổi tối sau khi đi làm về thì dùng. Đến lúc cậu sắp xếp xong tất cả, ra ngoài cửa thì trời đã trở nên âm u, gió từ hướng bắc thổi tới ào ào, quật đỏ rát mặt Khúc Tĩnh Thâm.

Buổi tối làm việc hôm nay coi như thuận lợi, không gặp phải mấy vị khách phiền toái như hôm qua. Nhớ tới cậu công tử không biết tới sự khó khăn của nhân gian kia, Khúc Tĩnh Thâm vẫn thản nhiên cười cười. Đại khái hầu hết trẻ con thành phố lớn lên đều là như vậy đi, gia đình có điều kiện, từ bé muốn cái gì là có cái đó, thế nên mới có chuyện mua hoa hồng đi theo đuổi đàn ông. Túm lại, cậu cách rất xa thế giới của những người đó, xa đến mức cậu cũng không biết làm thế nào dung nhập được với bọn họ.

Hôm nay khách sạn có khá nhiều việc, lúc Khúc Tĩnh Thâm đi ra đã là chín giờ hơn, tuyệt vời, vừa kịp bắt chuyến xe cuối cùng. Đêm đông ở phương Bắc rét tới mức hai chân run lập cập đập vào nhau, Khúc Tĩnh Thâm đứng ở trạm chờ xe bus hết dậm chân lại xát xát hai tay mà cũng chẳng bớt lạnh hơn tí nào.

Đợi mãi mà xe bus vẫn không có tới. Khúc Tĩnh Thâm nhìn quanh quất thấy một hàng quần áo ở cách đó không xa, xung quanh có vài người đang trao đổi. Cậu sờ nắn mấy trăm đồng tiền lương mới phát, do dự một chút rồi vẫn quyết định đi qua xem.

Bà bán hàng thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, luôn miệng than thở mình là công nhân về hưu, muốn kiếm thêm thu nhập thật không dễ dàng. Áo đều là áo bông tằm , so với trong chợ thì rẻ hơn nhiều.

Khúc Tĩnh Thâm nhìn trúng một cái màu lam có mũ. Bác gái kia thấy cậu sờ tới sờ lui, vội vã nói: “ Con trai, áo này là được làm theo mẫu mới nhất năm nay, tầm tuổi thanh niên mấy đứa rất chuộng màu này, mặc lên nhìn rất thời trang.”

Khúc Tĩnh Thâm cười gật đầu, lấy vở ra viết lên mấy chữ: “ Bác gái, cái này bao nhiêu tiền?”

May là bà bán hàng biết được vài chữ, đọc xong mới biết cậu không nói được, kéo tay cậu lắc lắc: “ Con thật đáng thương, chắc là người ngoại tỉnh phải không? Bác cũng không có nói thách, năm mươi đồng, con lấy được thì lấy.”

Khúc Tĩnh Thâm cười gật đầu đang định trả tiền thì bị tiếng phanh xe làm giật mình. Xe kia đang ở gần trạm chờ xe bus, đột nhiên chạy qua đây, từ từ đậu sát bên người cậu. Đại khái là người thì ai cũng có sự hiếu kì, Khúc Tĩnh Thâm quay đầu nhìn chiếc xe kia vài lần, thoạt nhìn trông rất sang trọng, nhưng chính cậu cũng chẳng nhận ra là hãng gì.

Lúc sau, có hai người đàn ông trẻ tuổi bước ra khỏi xe. Trong đó người đàn ông mặc áo gió màu đen nói: “ Mày dám đi một bước, đừng trách anh mày về nói bố đóng băng thẻ của mày lại.”

Người kia cười đến bất cần đời: “ Tôi đi, còn đi hai bước đấy! Anh từ nhỏ đến lớn chỉ biết lấy ông già ra để trấn áp tôi, người ta đang đứng xem kìa, đi đi, đi đi, đừng có làm phiền người khác nữa.”

Người đàn ông mặc áo gió màu đen kia nghe vậy thì thực sự nổi giận, nghe vẻ muốn động thủ ngay lập tức. Bấy giờ người kia lại càng kêu lớn hơn nữa: “ Anh đánh đi! Cảnh Sâm, nói cho anh biết đừng tưởng tôi không biết gì, anh với thằng nhóc kia..ha ha, vui thật, cả hai đứa con đều là đồng tính luyến!...”

Khúc Tĩnh Thâm nghe được ba chữ “đồng tính luyến” đầu như bị gõ một cái, không tự chủ được ngoái lại nhìn. Gương mặt của người đàn ông áo đen bị bóng đêm che dấu dường như không thể thấy rõ, nhưng vẫn nghe thấy được hắn đang cố gằn giọng: “Cảnh Trạch, muốn ép anh đánh mày sao. Được, giờ tao gọi điện cho bệnh viện quân khu để họ chuẩn bị giường ngủ.”

Hớ? Cảnh Trạch? Cái tên này sao nghe quen vậy cà? Khúc Tĩnh Thâm không mua áo nữa, chạy lại gần để nhìn cho rõ, chẳng ngờ mới đi được vài bước thì gặp ngay ánh mắt mang ý cười của đối phương. Tên kia còn hướng hắn huýt gió: “ Yo, nhóc câm, thật có duyên nha, thế nào lại gặp nhau rồi? Tới tới bồi gia uống vài chén lào.”

Cảnh Trạch đang nghẹn một bụng tức, rõ là đang vui vẻ chơi đùa với lũ bạn thế nhưng lại bị Cảnh Sâm không biết điều túm lên xe. Chẳng qua là chơi đùa với vài cậu công tử chứ có gì đâu? Chẳng lẽ ổng không chơi cùng đàn ông chắc? Từ nhỏ đã ý lớn mà ăn hiếp hắn rồi!

Cứ thế, thỏ hồng đông lạnh Khúc Tĩnh Thâm liền trở thành vật hi sinh. Cảnh Trạch thân thiết quàng lấy bờ vai cậu, bất ngờ kéo cậu lại thổi mấy cái, hơi rượu nồng nặc khiến Khúc Tĩnh Thâm nhíu mày. Cảnh Sâm nhìn thấy cảnh này, tay siết chặt hình nắm đấm.

Cảnh Trạch cũng không màng sống chết tiếp tục đổ dầu vào lửa: “ Anh đánh đê , đánh chết gia đê, có chết gia cũng chỉ thích đàn ông. Anh đừng có nhìn cậu ấy, cậu ta bị câm, không thể nói.”

Cảnh Sâm đánh giá Khúc Tĩnh Thâm từ đầu đến chân, thấy đối phương quần áo mộc mạc, lại nhu thuận vô hại, lạnh lùng hỏi: “Cậu là sinh viên?”

Khúc Tĩnh Thâm gật đầu, muốn né tay của Cảnh Trạch, ai ngờ tên kia lại véo tai cậu: “Thỏ hồng đông lạnh, tai làm sao lại không có dài?”

Hắn trưng vẻ mặt bất cần chẳng biết là cho ai xem, Cảnh Sâm định giải quyết dứt khoát cho xong thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Khúc Tĩnh Thâm cảm thấy thanh âm của người này đột nhiên dịu dàng đi đến n lần: “Ừm, tí nữa anh về, nhớ đóng cửa sổ, đừng như hôm trước, vừa mở cửa lại vừa mở điều hòa.”

Cảnh Trạch cười mỉa, bực bội nói với Khúc Tĩnh Thâm: “Tối nay theo anh về nhà, anh mang nhóc đi chơi, há!”

Khúc Tĩnh Thâm nhìn thấy xe bus đến, định đẩy tay Cảnh Trạch ra, không ngờ đối phương túm lại còn nhanh hơn. Trong tình thế cấp bách, Khúc Tĩnh Thâm không ăn thua co chân đạp hắn một phát, Cảnh Trạch cười càng đê tiện: “ Yo, thỏ cũng biết cắn người? Cũng thú đấy…”

Khúc Tĩnh Thâm cực kì tức giận, nơi này cách trường của cậu khá xa, nếu đi taxi về thì tiền mua áo coi như hết.

Cảnh Sâm nhìn thằng em trời đánh của mình bất đắc dĩ thở dài, nói với Khúc Tĩnh Thâm: “Rất xin lỗi, tôi sẽ dạy lại nó, giờ tôi phải đi, nhân tiện đưa cậu về trường học luôn.”

Khúc Tĩnh Thâm vội vàng gật đầu, cậu đẩy Cảnh Trạch ra, chạy ra phía sau Cảnh Sâm. Cảnh Sâm lạnh lùng liếc Cảnh Trạch một cái: “Hỏi lần cuối, có đi thì lên xe.”

Cảnh Trạch vốn cà lơ phất phơ, nhưng vì đang cãi vã với Cảnh Sâm nên chẳng còn hứng cợt nhả nữa. Cuối cùng hắn bất đắc dĩ nói: “ Các ngươi đã đều như vậy thì gia đành không ngại gian khổ mà tới thôi.” Lại hướng Khúc Tĩnh Thâm rống lên: “ Thỏ, đến ngồi ghế sau với gia, ngồi cạnh núi băng kia sẽ bị đông cứng đó!”

Khúc Tĩnh Thâm giống như con thỏ bị Cảnh Trạch xách xuống ghế sau, vừa ngồi vững Cảnh Trạch liền giở trò luôn, Khúc Tĩnh Thâm sợ đến mức co rúm vào một góc. Cảnh Trạch hào hứng đùa giỡn y như con nít khi nhìn thấy động vật nhỏ, này thật vui ha con thỏ bị dọa đến dựng đứng cả lỗ tai kìa.

Lúc này, Cảnh Sâm ngoái đầu lại nói: “Nói cho tôi địa chỉ nhà cậu.”

Khúc Tĩnh Thâm vội vàng bới quyển vở trong túi ra, vừa lấy bút ra định viết thì bị Cảnh Trạch cướp lấy: “Nói cái gì? Tối nay đến nhà tôi!”

Cảnh Sâm hận không thể kéo thằng này ra đập cho một trận, đành hướng Khúc Tĩnh Thâm xin lỗi: “ Thế này, đã trễ rồi, đến nhà tôi ngủ một đêm đi. Mày mà không ngồi yên thì cút ngay ra khỏi xe!”

Cảnh Trạch hừ một tiếng, mặt dày như cái thớt: “ Anh định lừa thỏ của gia đi đâu, xúi bậy xúi bạ! Tôi muốn đi đâu thì đi chứ! Thỏ con, lại đây, cười một cái, mặt cưng véo sướng ghê!” Khúc Tĩnh Thâm thật muốn khóc, cậu là dân nhà quê thành thành thật thật, có bao giờ gặp qua cái kiểu công tử trơ trẽn thế này, thật là khó chịu.

Suốt đường đi Cảnh Sâm luôn im lặng, trong xe chỉ có tiếng Cảnh Trạch đùa giỡn Khúc Tĩnh Thâm. Cảnh Trạch giọng điệu ngả ngớn hỏi Khúc Tĩnh Thâm: “ Người ta nói con thỏ mà tức thì cũng cắn người, cưng thế nào lại không cắn hả…ai dô..áo cưng thủng một lỗ nè.”

Khúc Tĩnh Thâm nắm chặt vạt áo, nghĩ đến dưới mông mình là đệm màu trắng câu không dám ngồi hẳn xuống, sợ quần áo mình làm bẩn.

Cảnh Trạch vốn tính toán  chiếm thêm ít lợi tức cho bõ, liền sán vào bên cạnh người ta mà cọ cọ, vừa định cắn một miếng trên cổ thỏ con, đột nhiên nhăn mày: "Thỏ ngốc này, cưng đã không tắm bao lâu rồi? Cả người đều thối..."

Khúc Tĩnh Thâm bị nói vậy mặt đỏ bừng, cố gắng rụt đầu vào bên trong áo bông. Cậu ở nông thôn, cả mùa đông chỉ tắm có vài lần. Chưa kể lên đây phải dùng phòng tắm công cộng, cậu từ bé da mặt đã mỏng nên toàn gắng chịu lạnh để tìm dịp được tắm một mình.

Cảnh Sâm mặt giờ cứng như đá trong tủ lạnh, cùng cha mẹ sinh ra sao tính mình với thằng em lại khác nhau đến thế chứ. Vừa nghĩ vừa dừng xe lại, xịch một tiếng  cổng lớn mở ra. Nơi hắn ở là biệt thự, chính là cái loại lắm tiền nhất.
~~~~~~~~~~~~~~~o(≥▽≤)o~~~~~~~~~~~~~~~
[Q-chan: Này là tiện công-lười tắm thụ @@)

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét