Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

Giai Điệu Tĩnh Lặng_Chương 1

Quà Trung Thu cho mọi người nè!!! Tèn tén ten!!!! 

o-(≥▽≤)-o

"tôi tự nhủ 
tôi đợi chờ
khúc dạo đầu của tình yêu
thật tinh khiết
thật dũng cảm
hãy đến với tôi
trời thật rộng
tình thật chậm
chuyến bay của tôi vẫn chưa tới
tim trống rỗng
lòng cô đơn
 trong lời tự bạch"

1. Người câm

Editor: Q.Law a.k.a Q-chan

Thành phố B vừa hạ trận tuyết đầu đông năm nay, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, trên cửa kính bám đầy hoa tuyết. Sáng sớm sáu giờ, Khúc Tĩnh Thâm tự nhiên tỉnh lại. Cậu trở mình, lật chăn lên há hốc mồm như muốn kêu to một tiếng, không khí lạnh lẽo xộc vào bên trong. Thoáng rùng mình, cậu nhanh chóng cuộn mình lại. Tuy rằng trường học cũng có hỗ trợ hệ thống sưởi ấm, nhưng qua bảy bảy bốn chín con đường đến với ký túc xá học sinh thì chả còn phả ra được tí hơi ấm nào.

Sớm nay còn phải đi làm thêm nữa, Khúc Tĩnh Thâm thở dài, cực kỳ không muốn rời xa ổ chăn một tí nào luôn. Những người khác trong kí túc vẫn còn đang ngủ, cậu rón rén thay quần áo súc miệng trong vòng vài phút, cuối cùng trùm một cái áo bông bự chảng đã cũ lên người rồi đi ra ngoài.

Công việc của cậu là giao sữa ở canteen cho học sinh trong trường. Trường học của cậu là một trường dạy nghề, thoạt nhìn tuy rằng không lớn nhưng khi giao sữa xong thường là đến bảy rưỡi. Cậu siết chặt cái áo bông trên người thêm một chút, đến trạm sữa lấy xe giao hàng, chiếu theo thứ tự địa chỉ đẩy xe đến các tòa kí túc.

Cũng có khi gặp phải mấy cô gái gia đình có điều kiện bắt chuyện, các nàng đều tò mò hỏi cậu: “Bạn từ nông thôn đến à? Mặc ít như vậy có lạnh hay không?”

Khúc Tĩnh Thâm đều ngây ngô cười gật gật, rồi lại lắc đầu, mấy cô gái này liền hiểu được trong lòng: A, hóa ra là bị câm. Ánh mắt nhìn cậu về sau lúc nào cũng chứa đầy thương cảm.

Bận rộn đến hơn bảy rưỡi mọi việc mới coi như hoàn tất. Khúc Tĩnh Thâm mua một suất mì ăn liền ở cửa sau của trường, vốn tính toán ăn ngay ở đây nhưng lại chợt nhớ ra mình quên mang sách giáo khoa, không thể không lộn về kí túc xá để lấy đồ.

Ký túc xá bọn họ tổng cộng có sáu nhân, bốn người là dân bản địa, một ở tỉnh kế bên, riêng mình cậu là xa quê. Thời điểm mở cửa, cậu cố gắng thật nhẹ nhàng không gây tiếng động nhưng vẫn nhận được những ánh nhìn không thiện ý như trước. Cậu không thấy được điều đó, cúi đầu bước đến giường của mình, lấy ra một cái tô, bỏ mì sợi vô rồi vùi đầu vào ăn.

Cậu đem tiếng động phát ra khi ăn mì thu lại ở mức nhỏ nhất, nhưng hai người ở cùng phòng vẫn không chịu được mà nói: “Cậu về sau đừng có ăn uống ở trong kí túc nữa, cả phòng nồng nặc mùi mì rồi này, nước hoa của tôi không phải dùng để xịt phòng.”

Khúc Tĩnh Thâm xấu hổ gật gật đầu, dùng hết tốc lực ăn sạch mì rồi đem rác đi vứt. Đến khi cậu quay lại thì mơ hồ nghe thấy tiếng nói: “Quý Sâm, lần sau đừng có nói cậu ấy thế, bị câm vầy cũng thật đáng thương, cậu chắc chắn là người ta không chấp nhặt đấy chứ?” người nói là lão đại Trần Tường Vũ.

Mỗi khi bị thương hại như thế, Khúc Tĩnh Thâm đều ước gì mình chưa từng nghe thấy, vậy sẽ không bị dính vào mấy chuyện phức tạp không mong muốn.

Nhà Khúc Tĩnh Thâm ở nông thôn, nhưng trong nhà không có người thân, cũng thật nhiều năm rồi cậu không trở về. Có người nói cậu mệnh cứng, khắc chết người trong nhà, cũng khắc luôn chính bản thân không thể nói chuyện. Ngày trước cậu không để tâm, nhưng mấy năm nay nhiều chuyện phát sinh đến mức khiến cậu không tin cũng không được.

Khúc Tĩnh Thâm cầm sách đi tới phòng học, không chớp mắt ngồi xuống vị trí của mình. Mọi người trong lớp đều coi cậu như là không khí, giáo viên đứng lớp cũng biết trong này có học sinh bị câm, nên cũng không làm khó cậu. Cũng may thành tích của cậu vừa đủ, mấy năm rồi đều lấy được học bổng, còn không dù có đứng thứ mấy thì nhà trường vẫn thương xót mà chiếu cố cậu.

Tới giữa trưa, Khúc Tĩnh Thâm tới canteen làm part-time, phụ trách trông coi bữa trưa ở phòng ăn. Đợi thêm một chút, học sinh trong canteen ít đi, cậu có thể ngồi uống miếng nước nghỉ ngơi một tí. Vừa mới thở hắt ra, phía sau đột nhiên có người chụp bờ vai của cậu, Khúc Tĩnh Thâm ngoái đầu lại, dĩ nhiên là Trần Tường Vũ.

Trần Tường Vũ cười hỏi : “ Cậu đã ăn cơm chưa?”

Khúc Tĩnh Thâm nhìn cô gái đi bên cạnh hắn cười lắc đầu. Cậu chưa bao giờ trước mặt mọi người khoa chân múa tay làm thủ ngữ, một là cậu thấy rằng phương thức giao tiếp này thực kì quái, hai là có làm thì bọn họ xem cũng không hiểu. Tốt nhất là dùng phương thức truyền thống mà đơn giản, cười gật đầu hoặc lắc đầu.

Trần Tường Vũ vẫy tay nói hắn còn có chút việc phải đi trước, Khúc Tĩnh Thâm lại gật đầu.

Người như cậu, nói theo kiểu dân quê, là đừng hòng lấy được vợ, chẳng có ai muốn cả cho một gã câm cả (không ai gả cho em thì em gả đi a~ >v<). Từ lúc cậu hiểu chuyện, chưa từng có nữ sinh nào chủ động tới gần cậu, mà cậu, dần dần cũng không nguyện tới gần nữ sinh.

Nếu cuộc đời bởi mấy chuyện ngoài ý muốn mà chệch khỏi quỹ đạo, thì cậu lại nghĩ: Ta đây cũng không cần thiết phải lấy vợ sinh con. Đợi đến khi tốt nghiệp, tìm một công việc kiếm tiền, sau đó đi du ngoạn khắp nơi.

Đến buổi tối, Khúc Tĩnh Thâm nhận thêm công việc bồi bàn ở một khách sạn lớn. Thời điểm ban đầu, nhà hàng vốn không nhận người tàn tật, nhưng lúc ấy ông chủ nhìn cậu đáng thương liền tạo cho cơ hội. Trong lòng cậu cũng rất thỏa mãn, kiên định bám trụ nơi này.

Sáu rưỡi, Khúc Tĩnh Thâm đúng giờ đi vào phòng thay đồ của nhân viên, mấy người bồi bàn và tạp vụ trong này chào hỏi cậu, Tĩnh Thâm cười cười chào lại họ. Người nơi này đối xử với cậu không tệ, vốn không ngại khó nhọc, cậu sẵn sàng nhận lời nếu người khác muốn đổi ca.

Tầng một khách sạn này tương đối náo nhiệt, tầng hai là các phòng VIP bao trọn gói, tầng ba là nhã gian lịch sự thanh tĩnh, Khúc Tĩnh Thâm phụ trách mang đồ ăn trên tầng ba. Tầng ba thưa thưa thớt thớt gần mười người khách, đều là một nam một nữ, đang thưởng thức bữa tối dưới ánh nến lãng mạn. Không gian vốn cực kỳ im lặng đột nhiên bị phá vỡ bởi một âm thanh đáng ghét.

“ Phục vụ đâu rồi, gia đã đến được một lúc rồi sao mãi chẳng thấy ai đến?” Tiếng này vừa nghe đã biết là giọng điệu của kẻ lắm tiền, thành B loại công tử nhà giàu này có rất nhiều.

Hiện tại, toàn bộ đại sảnh đều do Khúc Tĩnh Thâm chịu trách nhiệm, cô nàng làm cùng cậu giờ đang trong WC, cậu đành cầm thực đơn chạy qua đó.

Đến khi đứng cạnh vị thiếu gia kia, Khúc Tĩnh Thâm mới ân cần đưa thực đơn lên. Đối phương ngẩng đầu liếc cậu một cái, khịt mũi hừ một tiếng.

“Bít tết ở đây thế nào? Còn có cơm thập cẩm kiểu gì ? Đồ uống lạnh thì sao?” Quần áo vị thiếu gia kia giống như đi bàn công chuyện, complet Armani, đeo cravat, ăn mặc theo kiểu tinh anh xã hội.

Khúc Tĩnh Thâm vội vàng lấy giấy ghi chép trên tay, viết lên vài chữ: Ngài muốn cái gì, xin trực tiếp nói với tôi.

Vị thiếu gia kia vừa nghe đã nổi nóng, không biết là cố ý hay như thế nào, quẳng thực đơn một nhát lên trên bàn.

“Ngay cả đồ ăn cũng không thể gọi, không ăn, không ăn nữa!”  Cô gái ngồi đối diện hắn nhìn trông khá xinh, hiện tại cũng đang cau mày nhìn Khúc Tĩnh Thâm, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng.

Thiếu gia kia tiếp tục nói: “Lâm Ưu, hẹn hò với cô là ý của anh trai tôi, có chuyện gì cô đi mà tìm anh ta, đừng có tìm tôi, tôi sẽ không yêu cô đâu.”

Khúc Tĩnh Thâm thấy tình hình không ổn, cậu định lui ra một bên, lại không ngờ được bị vị thiếu gia kia nắm lấy cổ tay, hắn chỉ vào cô gái đối diện hỏi cậu: “Cô ta có phải trông rất xinh hay không?”

Khúc Tĩnh Thâm mờ mịt gật đầu, thực sự là rất xinh, ánh mắt mở lớn, áo lông cao cổ màu lam thẫm, vừa nhìn đã biết là thục nữ con nhà gia giáo, hiểu biết lễ độ.

Thiếu gia kia huýt gió cười: “Cậu đã cảm thấy cô ta xinh đẹp thì cùng cô ấy yêu đương hẹn hò đê.”

Tiếng huýt gió chưa dứt đã có người quay sang hóng hớt, Khúc Tĩnh Thâm sốt ruột nhìn về hướng cầu thang, sao cô nàng kia đi WC mãi mà chưa xong? (táo bón a~ =)))

Ngay lúc này, cô gái phía đối diện kia nói: “Cảnh Trạch, em…em thực sự thích anh mà…” Giọng nàng có chút run rẩy, nước mắt chực trào ra.

Nhưng người đàn ông tên Cảnh Trạch mặt cũng không đổi sắc: “Cô sao phải làm khổ mình thế, tôi chỉ thích đàn ông, cô cũng không phải là không biết.”

Hắn vừa nói vừa không kiêng dè gì mà kéo lấy Khúc Tĩnh Thâm ôm vào lòng: “Tôi là thích kiểu như cậu ta,  không thể nào cùng với cô được, Lâm Ưu. Bữa cơm này xem ra phải giải tán, giờ nuốt cũng không trôi nữa. Tính tiền! Gia phải đi nơi khác vui vẻ mới được.”

Cổ tay Khúc Tĩnh Thâm bị nắm đến phát đau, tựa hồ người đàn ông kia đem hết tức giận xả lên người cậu. Khúc Tĩnh Thâm đang định giằng tay ra, gã kia lại lưu manh mà nâng cằm cậu: “Ô hô, chàng bồi này không nên phản đối nha, bao nhiêu người muốn bám trên người gia mà gia còn chưa thèm nghía đâu.”

Trong lòng Khúc Tĩnh Thâm hỗn loạn, tại giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, cô nàng đi WC đã quay trở lại.

Vẻ mặt nàng khẩn trương, nói lắp ba lắp bắp: “Vị tiên sinh này, thực xin lỗi thực xin lỗi, cậu ấy không thể nói, ngài cần phục vụ cái gì, có thể nói với tôi… bây giờ ngài có muốn gọi đồ ăn không?”

Người đàn ông nghe cô nàng phục vụ giải thích xong ánh mắt có điểm khác thường, hạ giọng thì thào: “Hóa ra cậu bị câm?”  Hắn buông cổ tay Khúc Tĩnh Thâm ra, ném mấy tờ polime đỏ lên mặt bàn, đứng dậy cầm áo khoác đi thẳng ra ngoài.

Khúc Tĩnh Thâm xoa xoa cổ tay ửng đỏ, trước khi rời đi lại nhìn cô gái đang khóc sướt mướt. Cậu yên lặng thầm nhủ trong lòng: Hóa ra thành B cũng giống như trong truyền thuyết, có nhiều kẻ lắm tiền đến như vầy, cậu là lần đầu nhìn thấy nha… Hơn nữa, người đàn ông kia lại còn thích con trai…Cái này Khúc Tĩnh Thâm cũng không hiểu. Nếu cậu không bị câm nhất định sẽ cưới một cô gái tốt về làm vợ nha.

Khúc Tĩnh Thâm làm ở khách sạn đến chín giờ, hôm nay thật là lạnh, khói trắng cậu thở ra có lẽ còn có thể đóng thành băng mất. Từ nơi này đi đến bến xe buýt mất mười phút, cậu thật hy vọng áo bông trên người có thể dày thêm chút nữa. Ngón tay lạnh run, năm ngoái bị nứt da giờ còn hơi hơi ngứa, cậu cố kìm không gãi, nắm chặt tay nhét vào trong túi áo.

Kỳ thật khi nhìn những chiếc xe tư gia gầm rú trên đường, cậu cũng âm thầm nghĩ: Rốt cuộc đến bao giờ có thể trèo lên một chiếc xe như thế, ở trong một căn phòng ấm áp như thế? Cậu không có bạn bè, cũng không có người thân, giờ nghĩ đến tự dưng có chút buồn nhẹ.

Nhưng chỉ vài phút, cậu lại hít hít cái mũi lạnh đến đỏ cả lên, lấy hết dũng khi vươn tay lên xoa miết hai má đã lạnh buốt: Khúc Tĩnh Thâm, mày phải kiên cường lên. Sau đó lại ngây ngô nhoẻn cười, chỉ là đứng bên dưới ánh đèn đường thế nhưng lại cảm giác có chút ấm áp.

Khúc Tĩnh Thâm đứng trong gió lạnh gần mười phút, xe buýt mới chậm rì trờ tới. Bên trong xe thực rộng rãi, này có chút giống như ngồi trong nhà trên sofa xem ti vi nhỉ. Cậu cũng muốn có ti vi nha, như vậy là có thể xem đấu bóng rổ. Mỗi lần ở cửa hàng ngoài trường học xem ti vi, cậu đều bị nhét vào tận góc trong cùng.

Mấy năm nay luôn là như vậy, người khác có ba mẹ cưng chiều, còn cậu dù vui hay buồn thì cũng chỉ có một mình. Người khác năm mới thì có quần áo mới để mặc, mà tiền trong túi cậu chỉ đủ để mua cái gì đó rẻ nhất. Đồ người khác uống, cậu chỉ có thể ngửi hương vị, nhiều năm như vậy đến một chai nước ngọt cậu cũng không dám bỏ tiền ra mua cho chính mình.

Đến khi Khúc Tĩnh Thâm trở về kí túc xá, có mấy người đang đứng gọi điện, lãnh đạm liếc cậu vài lần. Chân cậu lạnh cứng cả rồi, định lấy nước nóng ra ngâm chân, nhưng hôm qua đã dùng hết hai phích nước, hiện tại đều trống không. Cậu đành kéo tấm chăn đơn bạc còn hơi âm ẩm ra chuẩn bị đi ngủ.

Trong chăn thật lạnh, lăn qua lăn lại một lúc rồi mà vẫn thấy lạnh. Hay là lấy áo bông mặc vào a? Liệu như thế có ấm thêm được chút nào không? Khúc Tĩnh Thâm ở trong lòng yên lặng oán giận vài câu, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

~~~~~~~~~~~~~~~o(≥▽≤)o~~~~~~~~~~~~~~~

[Lời tác giả: Khúc Tĩnh Thâm sinh năm 79, khi anh ấy lên đại học, đại khái lúc đó là Trung Quốc mười năm về trước.]



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

1 nhận xét: