CHƯƠNG
7: NÔN MỬA
“Say
rượu?” Tâm trạng của Yến Hướng Nam mãi mới tốt lên được một ít hoàn
toàn bị phá hủy bởi những thứ ô uế dính trên quần áo mình. Y lạnh
lùng nhìn chăm chú thị vệ đang nôn ọe vô cùng thê thảm. Bên này, Yến Tị
và Ly Âm đều sợ hãi chưa hiểu ra được là tình huống gì đang xảy ra thì đã thấy
Yến Hướng Nam một cước đá bay Yến Ngọ, làm hắn đập vào lan can thật mạnh. Một
tiếng vỡ vụn vang lên, mấy mống khách lèo tèo ngồi dưới đại đường cũng
phải giật mình ngẩng đầu.
“Các
chủ thứ tội.” Yến Tị nóng ruột vội vàng bước nhanh tới, quỳ xuống
thay Yến Ngọ thỉnh tội.
“Các
chủ, thị vệ này có thương tích trên người, sợ là bị miệng vết thương
làm ảnh hưởng, thỉnh ngài ngàn vạn lần bớt giận.” Ly Âm vốn có
thiện cảm với Yến Ngọ, sợ Yến Hướng Nam chụp một chưởng chết luôn
người ta, vội vàng giải thích.
“Ọe…”
Yến Ngọ không dám phản kháng cũng không định phản kháng, nặng nề
ngã trên mặt đất. Hắn biết mình phạm tội lớn, nhưng vướng phải cảm
giác nôn mửa liên miên không dứt, đã vậy ngực còn vừa tức vừa đau,
đợi cho giảm bớt một chút, liền giãy dụa đi tới trước mặt Yến
Hướng Nam: “Các… Các chủ tha tội… Thuộc hạ…” Lại nhịn không được
nghiêng đầu sang một bên ói ra.
“Rốt
cuộc sao lại thế này?” Mặt Yến Hướng Nam trầm xuống như nước.
“Hắn
vì cứu ta mà bị tên điều khiển ám khí gây thương tích, có phải là trúng
độc rồi không? Ngươi, có kiểm tra kĩ lưỡng hay chưa? Không phải nói là
không có vấn đề gì sao?”
Lời
này nói ra cũng khiến y thật hoang mang, tên phóng ám khí kia cũng
không phải kẻ đại gian đại ác, đâu thể nào dùng thủ đoạn hèn hạ đến
vậy. Ly Âm liền đem thắc mắc chuyển qua cho Yến Tị, hy vọng hắn có thể
giải thích hợp lý.
“Bẩm
Các chủ, Yến Ngọ có bệnh cũ chưa khỏi, hôm nay lại trúng ám khí nên
mới bị nôn mửa, cũng không phải do say rượu gây nên. Xin Các chủ tha cho
hắn một mạng.” Nghĩ đến ngoài những vết xây xát trên người thì Yến Ngọ
còn bị một vết thương dữ tợn trên đùi, Yến Tị khẳng định mà nói, sợ
chậm một chút cái mạng nhỏ của Yến Ngọ sẽ đi đời. Một cước vừa rồi
của Các chủ không hề sử dụng nội lực, bằng không Yến Ngọ đâu chỉ
đụng vào lan can, chắc chắn đã bay xuống lầu một luôn rồi.
Yến
Hướng Nam dù có hay tuỳ ý làm bậy cũng sẽ không tuỳ tiện giết người mà không
hỏi nguyên do, quy củ nơi huấn luyện tử sĩ trong Các, y vẫn nắm được nên cũng
chỉ đá một cái, không hề sử dụng nội lực. “Thực đen đủi! Bảo tiểu nhị
chuẩn bị nước ấm!” Yến Hướng Nam vung góc áo, bỏ lại một câu như
vậy rồi trở về phòng.
Yến
Tị thở phào một hơi, chạy nhanh đi thông báo tiểu nhị đem nước ấm lên
tiện thể quét sạch sẽ cầu thang, sau đó giúp đỡ Yến Ngọ còn đang
nôn khan đứng dậy trở về. Ly Âm muốn hỗ trợ thì bị hắn dùng lời
nói dịu dàng cự tuyệt, dù thế nào thì Ly Âm cũng là người của Các
chủ, sao có thể làm phiền.
Được
nâng về phòng, ngửi thấy trong không khí vẫn còn mùi cá, dạ dày vừa
thoải mái được chút lại bắt đầu quằn quại. Yến Ngọ giãy ra khỏi Yến
Tị lao nhanh ra ngoài, ghé vào trên lan can hít sâu vài cái, mãi mới
có thể áp chế sự ghê tởm đi xuống.
“Chẳng
lẽ đồ ăn của ta có vấn đề?” Ly Âm vừa vặn đi tới thấy được một màn
như vậy, có điểm bất khả tư nghị*.
(*Bất khả tư nghị: Không hiểu ra
sao/ Không thể lý giải)
“Tất
nhiên không phải. Công tử, đồ ăn này chỉ sợ Yến Ngọ ăn cũng không vào
nữa, ta bảo bọn tiểu nhị đem đến phòng ta vậy.”
Cho
dù là đồ ăn thực sự có vấn đề, hắn cũng đâu có ngu mà nói ra. Yến
Tị nhanh chóng dọn hết bàn đồ ăn đi, chính mình ăn sẽ không làm mất mặt
công tử. Lại nhớ tới chuyện vừa rồi: “Đa tạ công tử khi nãy đã biện
hộ giùm cho Yến Ngọ.”
“Đừng
khách khí. Dù thế nào hắn cũng coi như từng cứu ta. Đưa hắn vào
trong nghỉ ngơi cho tốt đi, ói đến mức như vậy, thực sự không phải
trúng độc sao?”
“Miệng
vết thương quả thật không có gì khác thường. Có lẽ là do nội lực
của tên phóng ám khí đã gây tổn thương cho lục phủ ngũ tạng.” Mạch
đập của Yến Ngọ có phần bất ổn, Yến Tị chỉ có thể lờ mờ suy
đoán như vậy.
“Ta
thấy cũng đúng. Ngực của ta cho tới bây giờ vẫn đau âm ỷ. Ở sơn trang
một thời gian dài như vậy mà ta lại không hề biết tới “kẻ điên” giỏi
dùng ám khí nổi tiếng như Trương Dã đã đầu quân cho Nhâm Duyên Niên, tin
tức của ta quả là lạc hậu.”
“…”
Yến Tị không biết nói tiếp thế nào, đành bảo trì im lặng.
Không
muốn Yến Ngọ lại không may làm mình bực tức, Yến Hướng Nam để hắn một mình ở
lại khách điếm. Y mang người đến Hồ Điệp Cốc du ngoạn. Lần trước phải
ôm cây đợi thỏ, lần này đã có thể thả lỏng tinh thần thực sự thưởng
thức phong cảnh. Khác hẳn mấy ngày trước luôn rúc vào ngực Yến
Hướng Nam làm nũng, Ly Âm như lột xác trở thành một chú khỉ tinh
nghịch tung tăng trên núi. Tuy nhiên, cho dù là khỉ thì cũng là một
chú khỉ con xinh đẹp.
Ly
Âm chạy tới một mỏm đất cao nhô ra từ trên núi, đặt mông ngồi luôn
tại đó. Hai chân vung vẩy, không hề giữ lại một chút hình tượng,
hướng về Yến Hướng Nam ngoắc ngoắc: “Các Chủ, lần này đa tạ ngươi,
nhưng mà, ta có thể thỉnh cầu ngươi thu lưu ta thêm một thời gian ngắn
nữa không? Hiện tại ta quả thật không biết phải đi đâu.”
Khóe
miệng Yến Hướng Nam khẽ nhếch lên một chút, “Coi như hòa nhau đi, năm
xưa nếu không vì ta thì ngươi và hắn cũng đâu quen biết.”
Ly
Âm cúi đầu tưởng tượng,
cũng không phải thế, năm đó y quen biết mấy người, vì cô đơn nên chọn một người
trong số đó, là y không biết nhìn người hay vẫn là tại y quá tin tưởng người?
Thở
dài, Ly Âm ngẩng đầu, nhìn về phía phong cảnh diễm lệ phía xa xa,
xuất thần.
Trong
lúc rảnh rỗi, Yến Ngọ ở trên giường nhìn chằm chằm cái màn đến ngẩn
người, hai ngày nay quả thật xảy ra nhiều chuyện nằm ngoài dự liệu
của hắn. Đầu tiên là cùng
tên cuồng ám khí đối chiến. Tên đó nổi tiếng nhất là nội công thâm
hậu cùng kĩ thuật điều khiển ám khí cao siêu. Tuy vậy, nếu không tính
đến việc mình không am hiểu sử dụng ám khí thì “kẻ điên” kia quả thực
không phải đối thủ của hắn, nhưng lúc tiếp được ám khí bỗng thấy
nội tức không ổn định, mà chính hắn cũng không hiểu sao lại như thế.
Còn có, bình thường ăn cơm chưa bao giờ xuất hiện tình trạng nôn mửa,
hôm nay lại ói ra thật thê thảm. Hắn không trúng độc cũng chẳng say
rượu, một chút nội thương đâu thể khiến xuất hiện tình trạng nôn mửa
này, rốt cuộc là vì sao?
Hắn
đặt ngón tay lên mạch đập của chính mình nhưng chẳng cảm nhận được
điều gì.
Rồi
như bỗng nhiên nghĩ tới việc hệ trọng, Yến Ngọ đang lăn lốc trên
giường chợt nhảy xuống, chạy đến đại sảnh hô hào tiểu nhị chuẩn bị
món cá hấp ngũ vị hương. Trong lúc chờ đợi, tiểu nhị tiện tay đưa
lên một cành cây nhỏ mà trĩu quả, cười nói: “Công tử, cây mơ ở hậu
viện kết trái, hôm nay tặng các vị khách quan nhấm nháp miễn phí.”
Nghe
đến mơ chua, miệng liền không tự chủ tiết ra nước bọt, Yến Ngọ nuốt
ực một ngụm nước miếng, “Đa tạ.”
Tiểu
nhị vui vẻ nói không cần khách khí, sau đó vắt khăn mặt lên vai đi qua
chỗ khác, tặng một loạt người mới có một người lịch sự nói câu cám
ơn, thật khiến người ta vừa vui vừa buồn!
Vị
thanh thanh, chua chua lại hơi ngọt ngọt. Yến Ngọ chỉ cảm thấy việc ăn
uống đột nhiên tươi sáng hơn hẳn. Khi tiểu nhị bưng cá với cơm lên,
Yến Ngọ đã đem đống mơ giải quyết sạch sẽ. Tiểu nhị có ấn tượng
tốt về Yến Ngọ nên có ý tốt nhắc nhở: “Công tử, cây mơ này ăn ngon,
nhưng không thể ăn nhiều, cẩn thận ê răng! Nếu ngài thích, có thể nói
với trưởng quầy một tiếng, ra hậu viện hái lúc nào cũng được.”
Yến
Ngọ chẹp chẹp miệng, đúng là cảm thấy vị chua hơi nhiều. Vì thế
cảm tạ ý tốt của tiểu nhị, vùi đầu ăn cơm.
Mũi
ngửi được mùi cá nhưng lần này không hề mắc ói, ngược lại có thể
ăn ngon lành. Yến Ngọ thực xác định đúng là do ám khí đã gây thương
tổn đến phế phủ, nên cũng an tâm phần nào.
“Nơi
này cũng chẳng có gì đặc biệt, đâu có đẹp như trong truyền thuyết!
Thế mà làm bổn tiểu thư mệt mỏi từ ngàn dặm xa xôi đến đây, thật sự
là mất hứng!” Đang ăn cơm ở sảnh, chợt nghe thấy giọng nói khó chịu truyền
đến từ cửa chính.
Tất
cả mọi người đang dùng cơm đều ngẩng đầu nhìn lại. Bước vào là ba
nam hai nữ. Nam tiêu sái, nữ xinh đẹp, tư thế ung dung tự tại, nhìn qua
là biết người có thân phận địa vị. Một nam tử mặc quần áo màu lam
đi bên phải một nữ tử, vừa đi vừa trò chuyện. Nữ tử vận quần lụa
mỏng màu tím, diện mạo có chút diễm lệ nhưng lại tràn đầy kiêu
căng, trưng ra một bộ mặt khinh bỉ khi nhìn thấy cách bài trí của nơi
này, bộ dáng thể hiện rõ ràng là không tình nguyện bước vào.
Nam
tử quần áo lam sẫm mở miệng: “Xuất môn ra ngoài, đừng quá mức soi
xét.”
Một
nữ tử khác, vận quần xanh nhạt khuyên nhủ: “Đúng đó, Hồng Tuyết tỷ,
nơi này là khách điếm tốt nhất của Bích Huyện, ta cảm thấy khá
được mà, nhìn tổng thể rất sạch sẽ.”
Tử
y* nữ tử, Thương Hồng Tuyết bĩu môi khinh thường: “Đúng là một thị
trấn bần cùng, nơi nơi tràn ngập một cỗ không khí nghèo kiết hủ
lậu. Thôi thôi, nếu đến đây rồi cũng không thể mất công quay về, ở
tạm hai ba hôm vậy. Đình Phong ca, mệt mỏi mấy ngày rồi, trước tiên
chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi chơi, tiện thể đem một thân
phong trần này gột rửa.”
(*: nữ tử mặc áo tím)
Nam
tử áo lam, Hoa Đình Phong gật đầu, “Ừm, trước hết cứ vậy đi, Đình
Vũ, theo ta đi mướn phòng.”
Một
thiếu niên có diện mạo tương tự y lúc này mới từ phía sau bước tới,
cùng Hoa Đình Phong hướng trưởng quầy thuê năm gian phòng hảo hạng.
Yến Ngọ tùy ý liếc một cái, đôi đũa không tự chủ được hơi dừng
lại. Hắn nhớ rõ người này. Có một lần thi hành nhiệm vụ đã thấy y
ở trong nhà của một vị quan viên, nhìn qua giống người giang hồ, hóa
ra lại có liên quan tới triều đình.
Hắn
không lo sẽ bị nhận ra, đêm đó không ai có thể thấy rõ được mình.
Hoa
Đình Phong thuê xong phòng, tiểu nhị muốn trực tiếp dẫn bọn họ lên
lầu, chợt Nguyên Hải sờ sờ cái bụng khi ngửi thấy mùi thức ăn ở đại
đường, bèn giả vờ đáng thương thỉnh cầu: “Các vị, có thể hay không
ăn cơm trước~, bụng ta đói muốn chết rồi.”
Hoa
Đình Vũ cũng nhìn ca ca mình, thấp giọng nói: “Ca, ta cũng đói.”
Hoa
Đình Phong nhìn đệ đệ trưng ra bộ mặt phụng phịu dễ thương, bất đắc
dĩ đồng ý, “Được rồi, ăn cơm trước. Thương Tuyết, Vũ Nhu, các muội
nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ bảo tiểu nhị chuẩn bị đồ
ăn cho các muội sau.”
Phương
Vũ Nhu vừa muốn gật đầu, Thương Hồng Tuyết đã xán đến bên Hoa Đình
Phong, lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc bước chân vào khách điếm: “Đình
Phong ca, huynh đã không đi nghỉ, Hồng Tuyết cũng không đi, cùng mọi
người ăn cơm, lát nữa ăn một mình sẽ buồn chết mất!~” Lời này nói
ra, thể hiện chẳng hề để tâm đến Phương Vũ Nhu.
Phương
Vũ Nhu cũng không giận, Nguyên Hải khẽ kéo ống tay áo nàng: “Vũ Nhu
cùng ăn chung với mọi người đi, bôn ba trên đường một thời gian dài như
vậy, chắc chắn là đói bụng.”
Cuối
cùng cũng thỏa thuận xong, tiểu nhị liền dẫn họ đến cái bàn cạnh
cửa sắp xếp chỗ ngồi. Lúc này đại môn mở rộng, gió mát tràn vào,
thật là sảng khoái, so với phòng riêng trang nhã thoải mái hơn nhiều.
Thương Hồng Tuyết thấy huynh đệ họ Hoa không ý kiến ý cò gì đã ngồi
xuống ngay lập tức, cũng thu hồi ý định muốn vào nhã gian*.
(*: căn phòng riêng biệt, trang
nhã, thường để khách quý dùng cơm)
Một
bàn đầy đồ ăn được dọn lên. Thương Hồng Tuyết đầu tiên là phát biểu
bình luận, chê bai đủ kiểu xong mới không tình nguyện cầm lên đôi đũa.
Kỳ
thật đồ ăn ở khách điếm cũng không tệ lắm, hương vị cũng đâu đến
nỗi nào, ít nhất thì Yến đại Các Chủ của chúng ta không có gì là
bất mãn. Tiểu thị vệ còn cảm thấy khá ngon, trong chốc lát con cá
chỉ còn chừa lại bộ khung xương, canh cá và cơm cũng húp sạch. Có
điều một màn này lại đúng lúc rơi vào trong mắt Thương Hồng Tuyết,
ả ăn cơm không ngon nên ngồi soi mói mọi người, thấy được liền khinh bỉ
nói: “Những tên nghèo kiết hủ lậu đúng là có thói ăn uống nghèo
kiết hủ lậu.” Cùng ngồi ăn cơm với cái dạng này thật sự là hạ thấp
thân phận của mình.
Vô
duyên vô cớ bị xỉa xói, Yến Ngọ tuy nghe được những lời này nhưng mặc
kệ. Nàng nói ai thì nói, mình ăn no rồi, cho dù đúng thật là có vét
sạch cơm. Yến Ngọ đặt bạc lên bàn, miệng cũng chưa lau liền đi thẳng
lên lầu.
Hoa
Đình Phong dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại nhìn hắn
một cái.
{[['']]}
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét