Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Tử trung đích tử sĩ _ Chương 8



CHƯƠNG 8: CÂY MƠ

          Hoa Đình Vũ nửa đêm đi tìm nhà xí. Vừa mới tới hậu viện, liền thấy dưới gốc cây có một bóng người. Đề phòng nhìn ngó một hồi, chỉ thấy người nọ đột nhiên xoay người lại. Hoa Đình Vũ vừa mới siết chặt nắm tay, bỗng dưng nghe thấy thanh âm rồm rộp từ miệng người nọ phát ra, thật rõ ràng là đang nhai nhai cái gì đó.
          Ăn cái gì? Ở trong sân? Hơn nửa đêm? Hoa Đình Vũ kinh dị đánh giá người trước mặt, chẳng lẽ bị mộng du sao? Nghe nói tuyệt đối không được đánh thức người đang bị mộng du. Hoa Đình Vũ rón rén đi qua, đồng thời nhỏ giọng hỏi: “Uy, ngươi tỉnh sao?” Hai tay nắm chặt thành tư thế sẵn sàng, đề phòng người nọ có thể tập kích đánh lén mình.
          Ực—Tiếng nhai nuốt vang lên rất rõ ràng trong đêm tối. Hoa Đình Vũ ngửi thấy mùi hoa quả hoà theo tiếng nói: “Có việc gì?”

          Không phải là mộng du! Hoa Đình Vũ thả lỏng tay, tò mò đánh giá người trước mặt. Ánh trăng không soi rọi đến bên trong này nên hắn chỉ có thể nhìn đại khái hình dáng. Thân hình thon dài mảnh dẻ, tiếng hít thở hầu như không nghe được, chắc hẳn là một võ lâm cao thủ. “Sao ngươi nửa đêm nửa hôm lại ở trong này ăn cái gì? Mang về phòng ăn thì hơn.”
          Trở về phòng? Trong phòng thì bới đâu ra cây mơ vừa chua vừa ngọt.
          Yến Ngọ trong tay cầm hơn chục quả mơ, lại bỏ một trái vào trong miệng cắn cắn.
          Nửa đêm bỗng dưng tỉnh giấc lại không ngủ được nữa, trong ngực cứ có gì đó rầu rĩ không thoải mái. Nghĩ đến mấy trái mơ mình đã nếm qua, nước bọt trong miệng liền dâng trào. Rốt cục không thể ngủ nữa, vì thế nhanh chóng xuống giường, tìm đến vườn cây ăn quả mà tiểu nhị đã nhắc tới, hái vài quả ăn tạm, cảm giác khó chịu liền tiêu tán rất nhiều. Đang tính hái nhiều nhiều chút đem về phòng thì có người tới.
          Từ đầu cứ nghĩ là khách nhân bình thường, sau mới phát hiện ra người này có võ công. Chỉ là không cố ý giấu diếm hành tung, cho nên hắn cũng không có hành động gì, tránh bị hoài nghi vớ vẩn.
          Một quả mơ thật chuẩn xác ném tới trong lồng ngực Hoa Đình Vũ, thay cho câu trả lời của hắn, Yến Ngọ ôm theo hai cành mơ lớn biến mất ở trong sân. Hoa Đình Vũ cầm quả mơ tròn tròn nhìn nhìn một lúc lâu, mới lấy tay áo sát sát, rồi đặt vào miệng cắn một miếng. Khuôn mặt nhịn không được nhăn lại, lao nhanh hướng tới phòng bếp, hắn muốn tìm nước súc miệng, “Chua quá đi ~.”
          Chuyện này vốn chỉ là một bản nhạc đệm nho nhỏ, nhưng mà… Sáng ngày hôm sau, Hoa Đình Phong nhìn thấy đệ đệ vẫn ngồi ôm má không thèm ăn cơm, thân thiết hỏi: “Đình Vũ, làm sao vậy? Không muốn ăn cơm sao?”
          Hoa Đình Vũ gượng cười lắc đầu, “Không có việc gì, không có việc gì, đại khái là nóng trong người nên không muốn ăn cơm, đệ uống chút cháo là được, haha!” Sao có thể khai thật ra là nhất thời tham ăn đây? Tối hôm qua nhai một quả mơ cảm thấy quá chua phải đi súc miệng, ai ngờ đi WC* trở về nhìn thấy cây mơ sai trĩu quả trong hậu viện, nước miếng tí nữa thì chảy hết ra ngoài. Ban đầu đúng là có vị chua, nhưng sau đó lại có vị ngọt đọng lại. Thế là không nhịn được liền vặt một đống, mang đi rửa sạch rồi ôm về phòng…
(*: nguyên văn tác giả)
          Yến Tị thấy Yến Ngọ dường như không đói bụng, liền nói: “Vẫn không muốn ăn cơm à? Sao có thể như vậy? Rõ ràng hôm qua kiểm tra nội thương đã gần như khỏi hẳn, tên cuồng ám khí sao có khả năng đả thương ngươi nặng như vậy… Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Vừa nôn mửa vừa không đói bụng…” Yến Tị đã hoàn toàn chìm đắm trong những suy đoán của riêng mình.
          Một thị vệ ngồi bên cạnh nghe thấy không nhịn được cười, “Ta nói A Tứ ngươi nói sao mà giống tình trạng của nữ nhân mang thai quá đi, lúc trước Thiết tẩu tử có em bé cũng phải trải qua một khoảng thời gian ngắn nôn mửa liên tục, đúng không Thiết ca?”
          Thị vệ được kêu là Thiết ca thật thà chất phác cười: “Phải, ăn cái gì ói ra cái đó, tính tình cũng trở nên là lạ, may mà chỉ kéo dài mấy tháng đầu, bằng không thật đúng là khổ sở. Ta vẫn nhớ khi đó nàng đặc biệt thích ăn chua. Ta chạy khắp nơi tìm về hoa quả chua cùng với mứt các loại, cuối cùng mới được nàng khen hai câu…” Giống như đang mơ về quãng thời gian hạnh phúc, Thiết ca lộ ra vẻ mặt say mê.
          “Thiết tẩu tử đúng là một nữ trung hào kiệt, không biết tới bao giờ ta mới tìm được một nương tử hợp ý đây…” Hai thị vệ than thở xong lại bắt đầu đàm luận chuyện nhà, đem vấn đề của Yến Tị quẳng ra sau đầu.
          A Tứ là tên giả của Yến Tị. Tiểu Ngũ là tên giả của Yến Ngọ. Hai người này hoàn toàn không quan trọng vấn đề xưng hô. Cứ đơn giản là hay nhất.
          Khẽ cắn đôi môi tái nhợt, mềm mại và vô lực, Yến Ngọ nghĩ tới những lời Thiết ca nói, sắc mặt càng thêm tối lại.
          Đúng lúc này, Ly Âm cùng Yến Hướng Nam từ trên lầu đi xuống, vẫy tiểu nhị lại hỏi: “Ngoại trừ sơn cốc, suối nước, Hồ Điệp Cốc còn có địa danh nào đáng để du ngoạn không?”
          Tất cả thị về đều đồng loạt đứng dậy bảo hộ phía sau bọn họ, rước lấy không ít ánh mắt tò mò. Tiểu nhị liếc mắt một cái liền nhận ra công tử hôm qua ngồi một mình ở đại đường ăn cá, cười thần bí, “Vị công tử này, các ngươi xem như đã hỏi đúng người. Khách điếm của chúng ta rất gần Hồ Điệp Cốc, có cái gì mà chúng ta không biết. Trong Cốc tất nhiên là có hoa cỏ, dòng suối đủ kiểu, nhưng nhìn qua cũng đâu có gì đặc biệt. Muốn nói đến nơi đáng giá nhất để du ngoạn, không thể không kể tới một hang động được giấu sau những tàng cây, nghe nói trong động có kỳ cảnh, làm người ta quên cả đường về…”
          Ly Âm bắt đầu cảm thấy hứng thú: “Nga? Đã có cảnh sắc đặc biệt như vậy, vì sao chưa từng nghe mọi người nhắc đến?”
          Tiểu nhị ngay lập tức hạ thấp thanh âm, “Các vị công tử, huyệt động tuy đẹp, nhưng lại quá nguy hiểm. Hầu hết những người đi tới đó đều không hoàn hảo trở về. Thật ra cũng có một số người giang hồ lui tới, nhưng có những kẻ còn không thể trở về, bỏ mạng tại đó. Hung hiểm như vậy, cửu nhi cửu chi* cũng không có ai nhắc đến. Nếu không phải thấy các vị thân thủ bất phàm, tiểu nhân nhất định không dám bẩm báo. Về phần có đi hay không các vị công tử nhất định phải cẩn thận suy nghĩ một phen.”
(*: Dần dần, lâu ngày)
          Con người đối với những sự việc, sự vật chưa biết tới luôn tràn ngập tò mò cùng tâm trạng muốn tìm kiếm, càng nguy hiểm càng có thể kích thích máu phiêu lưu. Yến Hướng Nam nghe xong liền ra hiệu, mang theo người của mình hướng đến nơi tiểu nhị đã chỉ đường mà đi tới.
          So với Hồ Điệp Cốc, nơi này có vẻ hoang vắng tiêu điều không tả nổi. Tiểu nhị nói ở đây có một cái đầm lớn, nhưng nguồn nước đã bị chặn, chút nước còn sót lại cũng bị lá khô rơi rụng bao trùm. Bên cạnh đầm nước là mấy cây tùng thảo sinh trưởng tương đối rậm rạp. Yến Tị cẩn thận tiến lên vạch bụi cỏ sang hai bên, để lộ ra một lối vào hang động hết sức nhỏ hẹp, đến mức phải nghiêng thân thể lại mới có thể miễn cưỡng tuồn người vào.
          “Nơi này thực bẩn, sớm biết vậy đừng tới. Đình Phong ca, huynh thực sự muốn chui vào cái động kia hả?” Đúng lúc động khẩu lộ ra, một giọng nữ thật đáng ghét vang lên. Yến Ngọ ngoái đầu lại nhìn, hóa ra là năm người hôm qua vừa tới khách điếm.
          Tiểu nhị tuy đã hết sức thầm thì, nhưng Hoa Đình Phong là người như thế nào chứ, đương nhiên nghe được rõ ràng, đối với nơi này cũng sinh ra hứng thú, ngoại trừ Thương Hồng Tuyết… Sau khi đòi đi theo Hoa Đình Phong bằng được, tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng hoang vắng heo hút trước mắt, nàng lập tức ca bài ca than thở. Ngoài miệng cứ leo lẻo không muốn đi nhưng vẫn bám rất sát lấy Hoa Đình Phong, một tấc không rời.
          Hoa Đình Phong tiến lên phía trước, thản nhiên chắp tay: “Các vị, tại hạ cũng rất có hứng thú với huyệt động này, nếu không ngại chúng ta có thể cùng nhau đi vào được chứ?”
          Lúc này Yến Hướng Nam mới ngẩng đầu, tựa tiếu phi tiếu* liếc nhìn hắn một cái: “Nơi này không phải của chúng ta, đương nhiên là tùy ý, hơn nữa lại có hai mỹ nữ cùng đi, thật là nhân gian mỹ sự**~”. Nói xong còn hướng ánh mắt uyển chuyển sóng tình lướt qua trên người Thương Hồng Tuyết cùng Phương Vũ Nhu, quả là muốn câu mất hồn con gái nhà người ta.
(*: Cười như không cười
**: Việc tốt trên đời)
          Phương Vũ Nhu chưa từng bị ai nhìn như vậy, trong nháy mắt hai gò má đã ửng hồng cả lên. Nguyên Hải đứng bên cạnh nhìn đến trợn mắt, nam nhân này có một đôi mắt hoa đào, mặc một thân hồng y diễm lệ, nhìn qua là biết không tử tế gì, thế mà còn dám đùa giỡn Vũ Nhu! Thật là, thật là… Đáng giận! Trong lòng oán giận, lại âm thầm vuốt ngực. Thật đáng sợ, chính mình cũng suýt chút nữa bị ánh mắt kia câu linh hồn nhỏ bé này đi mất, nam nhân này thực tà môn!
          May là Thương Hồng Tuyết còn đang bận đặt hết chú ý lên người Hoa Đình Phong, tuy thực lòng hơi nhộn nhạo một chút, nhưng nàng cố kỵ bên cạnh mình là Hoa Đình Phong, vậy nên rất nhanh thu lại tâm tình, không chút khách khí trừng mắt với Yến Hướng Nam: “Hừ! Dù cho có đi theo cũng là theo Đình Phong ca, mắc mớ gì tới ngươi? Đừng có mà có ý lôi kéo hay làm quen với bổn tiểu thư.”
          Hoa Đình Phong nhẹ nhàng tránh né hai tay đang định bám dính lấy mình của nàng, thản nhiên trách mắng: “Hồng Tuyết.”
          Yến Hướng Nam khẽ xùy một tiếng, chưa kịp để Thương Hồng Tuyết tức giận đã nói: “Ly Âm, bên trong không biết tình huống ra sao, trước tiên ngươi cứ ở nơi này chờ ta. Ngọ, đúng không? Theo ta đi vào. Còn lại tất cả ở bên ngoài chờ.”
          Ly Âm gật gật đầu. Chưa kể đến nguy hiểm ẩn giấu bên trong, một số kẻ bên ngoài này cũng không thể không lưu tâm. Ngộ nhỡ tất cả đi vào hết, có người ở ngoài làm sập luôn cửa động rồi thả khói độc hay côn trùng gì vào, bọn họ chẳng phải sẽ bỏ mạng oan uổng hết sao? Đối với việc Yến Hướng Nam chỉ mang theo một thị vệ cũng không có vấn đề. Khi gặp nguy hiểm, dựa vào võ công của y, nhiều người có khi lại vướng tay vướng chân hơn.
          Thân ảnh của Yến Hướng Nam cùng Yến Ngọ dần biến mất sau cửa khẩu. Hoa Đình Phong cũng có cùng một suy nghĩ không khỏi lo lắng dặn dò bọn Hoa Đình Vũ: “Mọi người cứ tạm thời lưu lại bên ngoài, để ta vào trước thăm dò đã.”
          Hoa Đình Vũ đứng bên cạnh huynh trưởng, ngữ khí kiên định: “Không, ta sẽ cùng đi với ca ca.”
          Thương Hồng Tuyết không chịu ở lại bên ngoài. Cuối cùng Hoa Đình Phong đành quay sang căn dặn Nguyên Hải trong lúc chờ đợi chiếu cố Phương Vũ Nhu, sau đó mang theo đệ đệ nhà mình cùng Thương Hồng Tuyết đi vào.
          Nhìn thân ảnh mọi người dần biến mất, Ly Âm quan sát chung quanh hang động rồi tìm một chỗ ngồi xuống. Hành động tưởng như tùy ý, nhưng vị trí ngồi lại có thể quan sát rõ toàn bộ tình hình xung quanh. Yến Tị cũng không dám rời xa động khẩu nửa bước. Nguyên Hải vốn định lân la sang bắt chuyện tiện thể dò hỏi lai lịch của mấy người này một chút, lại bị bầu không khí khẩn trương khiến cho những lời vừa muốn tuôn ra phải nuốt hết trở về. Quên đi, hắn vẫn là bảo hộ thật tốt Vũ Nhu thì hơn.
          Một đường thật dài từ cửa động vào trong động hết sức nhỏ hẹp. Mọi người phải cúi xuống, không thể đi thẳng lưng đến tận khi một đống cành cây, dây khô lạo xạo dưới chân, vô số quái thạch hiện ra trước mắt mọi người. Trong đó có một quái thạch thật lớn, thật cao, thật nổi bật, nhìn xa giống như hình chiếc ghế đẩu, tựa như được điêu khắc phỏng theo hình dạng của thứ gì đó mà thành nhưng vì trải qua nhiều năm, dưới áp lực của thời gian cùng không gian nên tác phẩm không được trọn vẹn, gây cho người xem cảm giác quỷ dị.
          “Đây chính là kỳ cảnh trong lời đồn đại sao? Quả thực là gạt người… Tảng đá ngu ngốc này có gì mà xinh với đẹp, hơn nữa, nguy hiểm đâu ra? Tiểu nhị kia vì sinh ý mà nói dối không chớp mắt, khi trở về bổn tiểu thư nhất định phải xử lý hắn!” Thương Hồng Tuyết căm giận nói. Dọc đường đi, vô số cành cây khô đã khiến nàng trông nhem nhuốc, bẩn thỉu, sớm đã bực tức không chịu được! Tay liền đập mạnh vào một khối quái thạch gần nàng nhất.
          “Không thể lỗ mãng.” Hoa Đình Phong vẫn luôn nhìn đám quái thạch mà suy tư, thấy nàng ra tay, lập tức ngăn cản, tuy nhiên vẫn chậm một bước. Quái thạch bị một chưởng của Thương Hồng Tuyết đánh nát, một khối rơi rụng trên mặt đất, quỷ dị lăn về hai phía. Đồng thời, vách động vô thanh vô tức hiện ra một loạt lỗ hổng sắp xếp có trật tự. Từ đó, vô số ngân quang nhanh chóng hướng về phía mấy người phóng tới.




Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét