Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

Xuất Quỹ Dĩ Hậu_Phần 4 (Hoàn)

4.




“..yêu lại từ đầu…”

Editor: Q.Law a.k.a Q-chan
Công tác đấu thầu tiến hành thật thuận lợi, lúc ra ngoài thì lại mưa tầm tã. May mà khách sạn chỉ cách một con phố, Đằng Hi Văn nhìn Tô Phóng hỏi: “ Mình đợi mưa nhỏ hay chạy thẳng về?”

“ Chạy đi, còn phải vẽ gấp bản thiết kế nữa.”

“ Đợi chút.” Đằng Hi Văn cởi comple trùm lên đầu hai người, nắm tay cậu nói: “Đi.”

Rất nhiều năm rồi không có phóng túng mà chạy dưới mưa như thế, đến nơi thì cả hai đều thở hồng hộc, Tô Phóng còn đỡ chứ cổ áo Đằng Hi Văn gần như ướt đẫm.

“ Em tắm đi.” Đằng Hi Văn không kiêng dè mà cởi áo sơ mi cùng quần tây đã ướt đẫm ra, chỉ còn duy nhất cái quần tam giác màu đen, bị mưa thấm ướt nên dính sát vào người, bao quanh cặp mông được bảo dưỡng khá tốt do tập thể hình đều đặn.

Thân thể đàn ông tuổi ba mươi tản ra khí tức khêu gợi thành thục, cơ thể trần trụi lộ ra bắp thịt khỏe mạnh vô cùng cân xứng, cổ họng Tô Phóng có chút khô, dù cả người ướt dính đến khó chịu nhưng cậu lại đứng yên không nhúc nhích.

“Đừng ngốc ra ở đấy, nghe lời, đi tắm rửa đi.” Đằng Hi Văn dùng khăn mặt lau khô tóc, ánh mắt có chút ẩn ý không thể diễn tả nhìn Tô Phóng.

Khóe mắt Tô Phóng lộ ra ý cười, tim thoáng rung động, ghé vào tai anh mời chào: “Cùng nhau tắm.”

Không cần ngôn ngữ dư thừa, Tô Phóng chủ động khiến Đằng Hi Văn tâm hoa nộ phóng. Hai người ôm hôn đến đảo trời lộn đất loạng choạng tiến vào phòng tắm. Thân thể vốn lạnh lẽo do dầm mưa giờ đây ấm dần lên từ nơi môi lưỡi đang giao quyện. Tô Phóng ôm vai Đằng Hi Văn phóng tứ câu dẫn đầu lưỡi của anh, từng đợt khoái cảm theo môi lưỡi quấn quít càng lúc càng khuếch đại khiến đôi bên đều run rẩy, linh hồn bị cắn nuốt đến không còn một mảnh.

“Đợi chút bảo bối, em sẽ cảm lạnh mất…” Đằng Hi Văn dùng nghị lực cả đời để dứt ra ham muốn dính chặt lấy nhau, nhẹ nhàng hôn hôn khóe miệng cậu, xoay người mở nước nóng.

Tô Phóng đợi không nổi nữa, nụ hôn ngắn ngủi ban nãy đã khơi dậy bản năng muốn kích thích người đàn ông này của cậu, ngọt ngào cháy bỏng lạ lùng, hơn nữa toàn thân đang rực lên ngọn lửa khát cầu, cậu khát vọng được Đằng Hi Văn ôm ấp, hôn môi, thậm chí trần trụi mà tính giao nguyên thủy.

Nhanh chóng lột hết mớ quần áo ẩm ướt dán trên người, cùng người kia giống nhau, chỉ mặc một cái quần sịp. Từ phía sau ôm lấy Đằng Hi Văn, quấn lấy thắt lưng tráng kiện, bờ môi nhấm nháp khiêu khích từ phía sau, cảm thụ thân thể Đằng Hi Văn trong nháy mắt căng thẳng cùng run rẩy. Giây tiếp theo đã bị nam nhân chế trụ hai tay ở trên tường, ánh mắt u ám sâu đến mức không thể thấy đáy, dùng giọng nói gợi cảm thâm trầm ghé vào bên tai cậu cảnh cáo: “Em cứ như vậy anh sẽ không nhịn nữa đâu.” 


Tô Phóng híp mí cười cười, sóng mắt động lòng đến nhiếp hồn đoạt phách, chạm môi mình vào môi anh khẽ lẩm bẩm: “Còn muốn nhẫn cái gì nữa.”

Thân thể đụng chạm thân thể như muốn tóe lửa, Đằng Hi Văn hôn mãi cũng không đủ, cứ thế xâm chiếm miệng cậu không muốn buông, bàn tay bắt đầu mò mẫm khiêu khích, nhũ tiêm bởi vì gặp lạnh mà cứng lại đứng thẳng lên.

“ Ưm…Hi Văn…” Tô Phóng thật vất vả mới có thể phát ra âm thanh giữa hai làn môi nóng rực, mơ màng gọi tên anh, thân thể cậu như bị bàn tay có điện sờ lung tung, đầu vú mẫn cảm bị đầu ngón tay kích thích cứng rắn đến phát đau, trong đau đớn lại như sinh ra chút khoái cảm, Tô Phóng tóm lấy bàn tay đang dao động trên cơ thể mình nóng lòng kéo đến hạ thân đang muốn phát tiết.

“Sốt ruột đến thế sao?” Đằng Hi Văn khe khẽ cười, thích cảm giác cậu đang khao khát mình muốn chết đi được, ngồi xổm xuống thuận thế lột đi quần lót đối phương. Đối mặt với vật đang rất tinh thần của Tô Phóng thổi thổi khí, Đằng Hi Văn thỏa mãn khi thấy nó co lại một chút rồi ngẩng lên cao ngất, anh há mồm đem tính khí của Tô Phóng ngậm vào miệng.

Nhiệt độ trong khoang miệng tựa hồ đem dương vật hòa tan, đầu lưỡi linh hoạt tại đường gân xanh hết liếm lên lại quện xuống, mút mát đoạn thân giữa, âm thanh dâm mĩ tràn ngập cả phòng tắm. Đằng Hi Văn yêu thích cơ thể Tô Phóng đến mức không ngừng được, mỗi tấc da trên đó đối với anh đều có sức hấp dẫn kịch liệt, tiêu biểu là dương vật tràn đầy dục vọng, hay hòn bi nhẵn bóng ẩn chứa biết bao nhiệt tình. Anh gần như dùng tâm lý sùng bái để hầu hạ nó thỏa mãn nó, khát vọng nó trướng đại lên, bừng bừng phun trào trong miệng mình, dịch tuyến tiền liệt đắng chát kia cũng trở nên ngọt ngào. Càng tưởng tượng nhiều thì càng hăng hái ra sức khiêu khích cùng mút liếm, đắm mình vào thứ hương vị khiến anh không thể kiềm lòng.

Đầu Tô Phóng hiện tại hoàn toàn vô dụng, bị kích thích bởi khẩu giao là điều mà chẳng thằng đàn ông nào có thể kháng cự, huống chi người thỏa mãn cậu là Đằng Hi Văn, là mối tình đầu của cậu, là chấp niệm sâu nhất đời cậu.

Tính khí Tô Phóng đã căng cứng đến cực điểm, dưới kỹ xảo khẩu giao điêu luyện, bao bọc trong khoang miệng mềm chặt nóng bỏng, mỗi nơi đều được cẩn thận hầu hạ liếm lộng một cách chậm rãi. Cảm giác tê tái từ bên trong dương vật khuếch tán ra, Tô Phóng nhịn không được mà luật động trong miệng Đằng Hi Văn, đầu nấm mượt mà sung mãn thỉnh thoảng còn đụng tới vòm họng của Đằng Hi Văn. Cao trào nhanh chóng ập đến, dữ dội như lâu lắm rồi mới được phát tiết.

Đợt phun trào chỉ trong nháy mắt, cả phòng tắm thiên toàn địa chuyển. Thắt lưng Tô Phóng như nhũn ra thở hổn hển nhìn Đằng Hi Văn không chút do dự nuốt thẳng đám tinh dịch của cậu, dường như thấy chưa đủ lại tiếp tục đem thứ lưu lại trên tính khí đỏ thẫm mềm oặt kia liếm sạch sẽ cẩn thận. Tô Phóng tự dưng cảm thấy vô cùng xấu hổ, gương mặt toàn bộ đỏ bừng. 

“Sao lại nuốt mất rồi.” Cậu lẩm bẩm một câu, cả người biếng nhác tựa vào lớp gạch men sứ ốp trên tường. Ngay sau đó bị Đằng Hi Văn ôm lấy bế vào bồn tắm đã đầy nước.

Nước nóng khiến cho làn da trở nên phiếm hồng, hơi nước trong phòng tắm bốc lên tản ra tạo thành bầu không khí ái muội kiều diễm. Đằng Hi Văn xoay người lấy tuýp bôi trơn ở trên giá gương, nhanh chóng cởi sạch trơn quần áo trên người, trần như nhộng chui vào trong bồn tắm, tiến hành xâu xé con người đang giãy dụa trong dục vọng nên có vẻ yếu ớt kia, hương vị mị hoặc yêu dị tỏa ra khiến người khác miệng lưỡi khô khốc.

Nước trong bồn dường không chứa nổi thể tích của hai người đàn ông trưởng thành mà trào ra ngoài, hai thân thể không bị ngăn cách kề sát vào nhau, Tô Phóng nhắm mắt hưởng thụ Đằng Hi Văn vuốt ve, thi thoảng phát ra tiếng rên như có như không khiến vật kia của Đằng Hi Văn cuống cuồng đứng thẳng lên.

Hai chân giao triền không đủ để bù cơn khát, Tô Phóng dang chân ra quặp lấy eo Đằng Hi Văn, hạ thân nhún một cái, ngón tay mang theo bôi trơn dịu dàng mà bá đạo đã xông lên mở rộng lãnh thổ. Huyệt khẩu dưới tác dụng của nước ấm trở nên mềm mại lạ kì, dễ dàng nuốt trọn một ngón tay, dịch bôi trơn tùy ý quét lung tung trong tràng bích nóng như lửa.

“Hi Văn…nóng quá…hôn em.” Cùng với ngón tay đi vào còn có nước ấm trong bồn tắm, tuyến tiền liệt mẫn cảm thỉnh thoảng bị ngón tay chạm vào, khoái cảm nóng rực kịch liệt bốc lên, tính khí vừa phát tiết ban nãy lại tiếp tục ngẩng đầu.

Hai chân đang vòng quanh eo Đằng Hi Văn quắp chặt hơn nữa, Tô Phóng níu lấy cổ anh để hôn môi, hy vọng nụ hôn kịch liệt có thể phân tán đi lửa nóng đang bị ngón tay khơi lên ở địa phương kia. Đằng Hi Văn nút lấy đầu lưỡi cậu đồng thời dương vật cương cứng lên. Này rõ ràng là tư thế giao hợp, thắt lưng hạ xuống một chút đưa tính khí vào trong hậu huyệt của Tô Phóng.

Một khi đã kết hợp thì sao còn có thể nói đến vấn đề tự chủ ở đây. Giống như bảy năm trước đây khi tiến vào địa phương này, hưởng thụ cảm giác được người yêu bao bọc, phun ra nuốt vào, khoái cảm khi co thắt, anh đã quên mất Tô Phóng còn chưa thích ứng nổi mà cau mày, chỉ biết cử động thắt lưng để vật kia của mình trừu động trong địa phương tiêu hồn kia với biên độ lớn nhất, khiến tinh hoàn hung hăng cọ xát phía đùi trong của Tô Phóng, đem mĩ vị ngọt ngào nhất trần toàn bộ mút vào trong miệng, bá đạo mà nuốt sạch sẽ linh hồn của người ta.

“Thao, anh nhẹ chút…” Đằng Hi Văn đối với nụ hôn của cậu càng lúc càng cơ khát, Tô Phóng thật vất vả mới hừ ra một câu đầy đủ, hậu huyệt bị dương vật tiến vào sâu bên trong, nước theo từng trận đưa đẩy mà tràn ra, chỉ nghe cũng biết Đằng Hi Văn trừu sáp kịch liệt đến mức nào.

“Nhẹ không được, anh rất nhớ em.” Đáp lại Tô Phóng là tốc độ tiến vào rút ra càng nhanh, đầu nấm cực đại vừa nhanh lại vừa có lực, không biết vô tình hay cố ý ma sát tuyến tiền liệt mẫn cảm, khoái cảm của Tô Phóng càng lúc càng khuếch đại, cảm giác không thích ứng ban đầu bị thay thế bởi khát cầu chồng chất, hậu huyệt mẫn cảm bị hun hóng đến cực điểm, kịch liệt cắn nuốt dương vật đang ra vào, theo quy luật mà co lại nhả ra.

Không khí hoan ái nồng đậm đến mức không thể chịu nổi, nước bọt dính dấp trào ra ngoài, nước lạnh bên dưới vỗ vào ngón chân, cảm giác nóng lạnh lẫn lộn này thật quá mức kì quái, khiến dục vọng cứ như bị đẩy lên gần tới đỉnh, rồi lại bất ngờ rớt xuống. Tô Phóng nhịn không được rên hừ hừ, kỹ xảo va chạm trong nước này đem lại cảm giác quá kích thích, cậu chịu không thấu cái kiểu gãi không đúng chỗ ngứa này.

“ Ư…..ôm em ra khỏi bồn tắm.”

“ Không muốn làm nữa sao?”

“ Anh ra ngoài trước đã…” đương nhiên là không có chuyện sẽ không tiếp tục, khoái cảm của Tô Phóng đã đạt đến mức nhất định, cả người đều tản ra khí tức cầu hoan. Nếu Đằng Hi Văn lúc này mặc kệ cậu thì không chừng cậu sẽ sút chết phía dưới của anh, vĩnh viễn không cho phép anh chạm vào mình nữa.

Đằng Hi Văn không rõ cậu muốn làm cái gì, chỉ có thể đem tính khí đau đến sắp phun trào rút ra. Vừa bước ra khỏi bồn, đã bị Tô Phóng đẩy ngã trên sàn gạch.

“Đến sờ em đi….” Dứt lời, cậu nhấc mông lên, đem cái gì đó của Đằng Hi Văn chậm rãi đưa vào tiểu huyệt đang chờ bị thao, trên người anh thành thục lắc eo.

Đầu Đằng Hi Văn như muốn nổ tung, nhìn người yêu dâm đãng chủ động nuốt vào chính mình như thế, ánh mắt xinh đẹp động tình nửa khép nửa mở, không cần nhắc anh tự động xoa nắn nhũ tiêm vốn hư không tịch mịch của cậu.

 Nơi này vẫn mẫn cảm như vậy, chạm vào một cái là cứng lên luôn.”

“Của anh còn cứng hơn.” Tô Phóng thở ra đầy mùi dục vọng,thắt lưng nhấn sâu xuống đến mức quy đầu có thể hôn đến tuyến tiền liệt của cậu, trùng điệp tương giao, vân vê xoay vần, phấn khích đến mức cắn chảy máu môi, cuối cùng cũng đạt đến điểm khoái hoạt cuối cùng, bên dưới được Đằng Hi Văn thẳng lưng phối hợp bị thao đến cao trào.

Tràng đạo run rẩy siết chặt quá mức, Đằng Hi Văn nhẫn đến được bây giờ quả thật không dễ, tại thời điểm Tô Phóng dạt được cao trào chính mình cũng không kiềm nổi mà bắn ra tinh dịch.

Hai người giữ nguyên tư thế kết hợp, cũng không ai muốn tách ra, ôm nhau hưởng thụ dư vị sau khi làm tình.

“Tô Phóng?” một lúc lâu sau, Đằng Hi Văn cảm nhận được hõm vai có chút ướt át.

“Đừng nói, Hi Văn, đừng nói gì cả.”

“…”

“Thực xin lỗi, vẫn muốn nói câu xin lỗi với anh, ngày trước em quá ích kỷ, quá tùy hứng khiến cho anh khổ sở.”

Cậu từng nghĩ câu xin lỗi này vĩnh viễn không thể thốt lên lời, nhưng lại vì ánh nhìn chăm chú của Đằng Hi Văn mà đơn giản nói ra.Một câu hối lỗi duy nhất, không rõ ràng nhưng lại khái quát niềm tiếc nuối lớn nhất trong thế giới tình cảm của cậu, cùng với sự tiếc nuối này là ba năm hoang đường vốn phải tránh.

“Bảo bối…tuy rằng anh cũng biết được thời khắc này thật ấm áp tốt đẹp, nhưng…cứ nằm thế này thì cả hai ta đều cảm mạo mất thôi…” Khó có lúc thấy Tô Phóng mềm mại giải thích như vậy, tâm Đằng Hi Văn cũng nhuyễn thành một mảnh. Tô Phóng có chút ngượng ngùng nâng người lên, địa phương nơi hai người giao hợp tách ra, Tô Phóng đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng, tinh dịch bên trong cũng thuận theo đó mà vẽ xuống khe đùi, so với tính giao cháy bỏng thì hình ảnh này càng dâm mĩ không chịu nổi.

Hai người cấm dục đã lâu, mới phát tiết một lần căn bản không đủ, ngấu nghiến hôn hít lên đến tận trên giường. Sau khi tâm ý tương thông mọi ngôn ngữ đều là dư thừa, duy độc thèm khát thân thể đối phương mới là chân thật nhất.

Đằng Hi Văn lần này thật kiên nhẫn mà khiêu khích từ từ chậm rãi, dương vật tiến nhập hậu huyệt mềm mại cũng không vội hung mãnh luật động, mà hời hợt trừu tống, như là muốn bên trong Tô Phóng cảm nhận kỹ lưỡng kích thước cùng nhiệt độ của anh. Ghé miệng vào ngực Tô Phóng dùng đầu lưỡi thổi, quét, liếm, mút nhũ tiêm của cậu. Cảm thụ tiểu khỏa lạp bị đầu lưỡi chọc nghẹo đến cứng lại, mẫn cảm run rẩy không thôi, hậu huyệt bởi vì kích tình mà không ngừng co thắt cắn nuốt.

Nghe người yêu ngẩng đầu kêu rên, trong mắt anh lấp lánh sắc thái động tình. Khi bị đỉnh đến chỗ mẫn cảm, cơ thể không tự chủ được mà co quắp lại, nơi kia cũng tự động mà đứng thẳng lên, tay quấn lấy cổ vai anh khiến hai người trở nên thân mật khăng khít, không thể tách rời.

“Hi Văn, thao nhanh lên, em muốn…” Tô Phóng chịu hết nổi cái kiểu này, thân dưới làm bộ nghênh đón anh vào càng sâu để thao lộng chính mình, phía trong bị tính khí nam nhân khai phá ra vào đem lại cảm giác ấm áp mà kích thích, bén nhọn mà triền miên. Khoái cảm từng đợt xỏ xuyên ở khắp nơi trên thân thể, đầu óc bị va chạm đến u u mê mê, địa phương bị trừu sáp biến thành một nơi dính nhớp, không biết là thuốc bôi trơn hay là tinh dịch mà người kia bắn vào bên trong, qua từng hồi lại dấy lên những tiếng lép nhép. Đằng Hi Văn thong thả tiến công lâu dài mà không dứt khoát khiến Tô Phóng cảm tưởng mình chẳng cần thứ tình ái đầy nhẹ nhàng sảng khoái mà là cần bị nam nhân hung hăng thao đến cao trào.

Cậu rõ ràng nên được hưởng loại khoái hoạt gọn gàng dứt khoát như vậy, nhưng cớ làm sao người của cậu lại cố ý tra tấn cậu thế này.

“Để làm gì? Cho chúng nó thời gian quen thuộc nhau không tốt hay sao?” Đằng Hi Văn cười xấu xa, cố tình áp xuống đè vào tuyến tiền liệt khiến Tô Phóng rùng mình, dương vật cương cứng cọ trên bụng Đằng Hi Văn tiết ra niêm dịch trong suốt.

“Hẳn là rất quen thuộc đi?” Tô Phóng liếm đôi môi khô khốc, hai chân quấn chặt vào thắt lưng anh, co mông hung hăng kẹp một cái, nhướn mày cười: “Có đủ quen thuộc hay không?”

Thao, tiểu dâm đãng này đã bị thao lại còn không chịu ngoan ngoãn. Đằng Hi Văn bị kẹp một cái như thế suýt nữa thất thủ, mồ hôi đầy đầu, gặm cắn bờ môi của cậu, không hề khách khí ra sức thao thẳng về phía trước.

Hai người thiên hôn địa ám lại làm thêm hai lần, thắt lưng Tô Phóng không đứng dậy nổi thở phì phò cầu xin tha thứ, Đằng Hi Văn một bên dùng sức đĩnh sâu một bên hỏi: “Tưởng em sốt ruột muốn anh thao nhanh lên cơ mà?”

“Đồ ngựa đực, đã vài lần rồi, em không đứng nổi nữa…”

“Anh rất nhớ em, vậy vẫn là chưa đủ, biết sao bây giờ?” Cắn lỗ tai người yêu, ngoan ngoãn nghe lời dùng sức đảo vài cái, đem người dưới thân thao đến mức ngón chân cong lại toàn thân đỏ ửng lên. Hai bên lại cùng đạt tới cao trào. Mây tan mưa ngớt, hai người vuốt ve an ủi nhau, trong mơ hồ Tô Phóng nghe được thanh âm như gần như xa của Đằng Hi Văn.

“Tô Phóng, hai người đàn ông muốn duy trì mối quan hệ ổn định như các cặp vợ chồng bình thường là rất khó, nhưng chúng ta không giống vậy, chúng ta có cảm tình làm trụ cột là đủ, cũng hiểu biết cặn kẽ về nhau, anh biết điểm mấu chốt và nguyên tắc của em, cũng biết nếu phạm vào thì em cũng sẽ không ngoái đầu mà rời đi anh. Những tiếc nuối đã qua càng khiến chúng ta phải trân trọng chút tình cảm này, Tô Phóng, anh không tìm ra bất cứ lý do nào để chúng ta không quay về với nhau, em nghĩ sao?”

Tô Phóng không đáp lại, rúc vào trong lòng anh mỉm cười chìm vào giấc ngủ.


***


Một năm sau.

Tô Phóng thu xếp đóng gói hành lý, bọn họ cùng nhau từ chức, muốn quay về thông báo với cha mẹ của cậu, mang Đằng Hi Văn đi gặp bọn họ, thuận tiện đi kết hôn, hưởng tuần trăng mật tất cả gộp chung vào một chuyến.

“Em cảm thấy anh mặc màu nào đi gặp ba mẹ thì hợp? Màu xanh có đứng đắn hay không? Màu đen thì anh thấy có vẻ hơi cứng nhắc, khiến người ta không dễ sinh thiện cảm.” Đằng Hi Văn nôn nóng lượn qua lượn lại trước tủ quần áo băn khoăn do dự.

Tô Phóng cười nhạo anh: “Đừng có nghĩ nữa, ngồi máy bay mười tiếng đồng hồ dù mặc bất cứ màu gì thì cũng nhăn nhúm như giẻ lau thôi.”

“Quan trọng là thái độ. Anh đem con của bọn họ đoạt lấy, cấp bậc lễ nghĩa phải chu đáo khéo léo mọi đường.”


Anh mặc cái gì Tô Phóng cũng không để ý, cũng biết cha mẹ mình cũng chả để tâm, nhưng dù sao ngay cả chi tiết nhỏ nhất cũng được anh cẩn thận chiếu cố, tâm tình có phần sung sướng. Tô Phóng cười cười tiếp tục đóng gói, mặc kệ cho người kia tha hồ rối rắm.

Buổi tối hẹn gặp Đàm Mộc tại quán bar, coi như cáo biệt kèm luôn chúc mừng cậu và Đằng Hi Văn, lại không nghĩ rằng sẽ chạm mặt Cố Hoài An. Gã ngồi một mình ở góc hẻo lánh uống rượu, thậm chí không chú ý đến đám Tô Phóng ở góc này trò chuyện vui vẻ.

Một năm nay, Tô Phóng không có nghe qua bất cứ tin tức gì của gã, người này hoàn toàn biến mất trong sinh mệnh của cậu. Trừ khi vô tình, không thì mỗi lần nghĩ đến chỉ thấy buồn nôn.

“Hai tháng nay, trên cơ bản là mỗi này tới đây uống say, ngồi xuống là uống đến tận khi đóng cửa, chậc chậc, không biết người này sầu đến mức nào.” Bartender mang rượu đến nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện không nhịn được mà buôn dưa lê.

“Sao không gặp bạn trai của anh ta nữa.” Đằng Hi Văn nắm tay Tô Phóng tùy ý hỏi.

“Ha, cậu không biết sao, chuyện này huyên náo kinh dị luôn, đóa sen trắng muốt tinh khiết kia chẳng biết điên khùng cái gì, tử tế được mấy ngày rồi đem bán sạch tư liệu công ty Cố Hoài An. Người thì cũng đã kiện, nhưng mà Cố Hoài An cũng chẳng khá lên được, tư liệu khách hàng đều bị lộ ra ngoài, cổ đông muốn rút khỏi công ty anh ta, hiện tại đang oánh nhau sứt đầu mẻ trán kìa.”

Tô Phóng liếc cái góc hẻo lánh kia một cái, người nọ đã uống say mèm, nằm vật ra trên bàn, hình tượng đều vứt đi hết, chẳng còn điểm nào ra dáng đàn ông.

“Đổi quán không?” Đằng Hi Văn hỏi.

“Đừng có vớ vẩn, về sớm một chút, sáng mai còn bay.”

***

Cố Hoài An uống rượu nhưng cũng chẳng say tới mức bất tỉnh nhân sự, gã thấy được Tô Phóng, thấy được Đằng Hi Văn, thấy bọn họ nắm tay nhau, hạnh phúc đến mức mình ngồi chỗ này cũng có thể cảm thụ được.

Thời điểm đóng cửa, gã do dự mãi mới dám hỏi bartender: “Cậu ấy thế nào rồi?”

“Cậu nói ai? Tô Phóng á? Ngày mai đi New Zealand kết hôn với Đằng Hi Văn rồi, người anh em, cậu cũng nên về nhà tắm rửa sạch sẽ sớm một chút, dạo này xuống sắc quá rồi đấy.” A Kiệt vỗ vai Cố Hoài An lại bị gã đẩy ra, loạng choạng ra ngoài đón xe.

Rạng sáng, trước quán bar không dễ gọi xe, cồn và gió lạnh luân phiên tác dụng khiến gã cảm thấy lạnh lẽo. Gã hoài nghi có phải bây giờ mình đang sống hay không, cuộc đời vì sao lại thê thảm đến mức này. Rõ ràng gã có một gia đình hoàn hảo, có Tô Phóng, có con trai, mỗi ngày về nhà sẽ có bát cơm nóng nổi đang đợi, sinh bệnh sẽ có người hỏi han ân cần, chống đỡ lẫn nhau. Cho đến khi hai người thành hai ông lão râu tóc bạc trắng, dù thường xuyên cãi nhau nhưng vẫn bất ly thân, một đời như vậy mà trôi qua.

Nhưng gã sai rồi, hết thảy đều không thuộc về gã, có lẽ ngay từ đầu đã không phải là gã.

Thời điểm mới bắt đầu cùng Bạch Khải Nam cũng không có gian nan như vậy, Bạch Khải Nam thực yêu gã, vì gã tình nguyện trả giá tất cả. So với Tô Phóng còn tốt hơn rất nhiều, ít nhất trong giây phút sinh hoạt không sợ bị người yêu ghét bỏ, hoảng sợ mỗi ngày. Chỉ là, Bạch Khải Nam bên ngoài ngoan ngoãn phục tùng gã, bên trong thì lại khác.

Mẹ gã không thích gã ở cùng với đàn ông, Tô Phóng tính cách kiên cường bị bà tát cho mấy lần cũng không oán một tiếng. Mẹ gã cũng không muốn cùng Tô Phóng gây lộn, thế nên dây dưa vài lần liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho bọn họ. Nhưng giờ gã chia tay Tô Phóng, mẹ gã cũng chẳng hiểu vì sao tức giận đên mức cháu cũng không giúp gã trông, cơ hồ đoạn tuyệt quan hệ .

Bạch Khải Nam như vậy thì sao có thể chăm trẻ? Ban đầu hắn đối với Cố Vũ còn đầy kiên nhẫn, nhưng có lẽ Cố Vũ trời sinh là không thích hắn, bị ôm là khóc. Biện pháp cuối cùng là đành cho đi nhà trẻ, còn tốt hơn Cố Hoài An mỗi ngày về nhà lại nghe cả lớn cả nhỏ khóc cùng nhau.


Nếu nói gia đình không hòa thuận thì còn có thể lao đầu vào công việc cùng quan hệ xã giao để trốn tránh. Nhưng bạn bè gã đồng thời cũng là bạn Tô Phóng, biết được sự tình ghê tởm khiến Tô Phóng phải bỏ đi, hầu như đều muốn chặt đứt quan hệ, chỉ còn một số ít thì cũng không muốn gặp Bạch Khải Nam.

Không thể chối cãi là tính cách Tô Phóng rất cuốn hút, tuy rằng nói chuyện không dễ nghe, nhưng cậu rất nghĩa khí nên rất nhiều người muốn làm bạn với cậu. Mà Bạch Khải Nam kém hơn rất nhiều, không biết nói chuyện cũng không biết cư xử, căn bản cái gì cũng không muốn làm. Cố Hoài An chỉ còn cách ngăn không cho cậu đến chỗ mình xã giao, trừ bỏ trong nhà chỗ nào cũng không muốn cho đi.

Cơ mà, Bạch Khải Nam vẫn không an phận, tốt nghiệp xong muốn đến công ty của gã làm việc. Trông cậy hắn hỗ trợ là không có khả năng, may mắn là công ty đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, để hắn làm bình vôi ở đấy cũng không thành vấn đề.

Trời tính cũng không bằng người tính, Bạch Khải Nam bình thường nhu thuận không than một tiếng có thể đem cơ mật của công ty bán cho đối thủ, đem tâm huyết vài năm nay của gã đốt sạch. 

Sau một đêm cái gì cũng không còn, gã kiện Bạch Khải Nam lên tòa án, lại đem con về nhà cầu xin cha mẹ tha thứ mà trông con giùm gã. Ban ngày hăng hái chiến đấu cứu vãn công ty, buổi tối chỉ có thể cùng cồn để gây tê bản thân cô độc cùng thống khổ.

Gã không biết tại sao vận mệnh là không công bằng đến vậy, cho đến hôm nay thấy được Tô Phóng và Đằng Hi Văn.
Là muốn kết hôn sao? Trong lòng thống khổ đến tột cùng, lảo đảo di về phía trước, bóng người kéo dài trên mặt đất. Trong màn đêm yên tĩnh, dường như không có đến một người cùng bước với gã, làm bạn với gã chỉ có bóng của bản thân, sẽ chẳng là người đàn ông không bao giờ thương gã mà gã yêu cả một đời kia, vĩnh viễn sẽ không.


***

Đàm Mộc tiễn Tô Phóng và Đằng Hi Văn lên máy bay. Khi đến sân bay, Tô Phóng giao cho Đàm Mộc một phong bì, bên trong là một chi phiếu giá trị không nhỏ. Đàm Mộc kinh ngạc hỏi: “Mày có Đằng Hi Văn rồi mà vẫn còn muốn bao dưỡng tao sao? Tao bán nghệ không bán thân.”

“Đừng có mơ, Tô Phóng muốn bao dưỡng cậu còn phải xem tôi có bằng lòng không đã.” Đằng Hi Văn cười cười nói: “Tiền này là chúng tôi cho Cố Vũ, giao cho cậu quản lý, nếu Cố Hoài An không có biện pháp cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt Cố Vũ, phiền cậu nghĩ cách giúp đỡ nó, thẳng đến khi thằng nhóc mười tám tuổi.”

Đàm Mộc ngạc nhiên nhìn Tô Phóng , Tô Phóng có chút không tự nhiên nói: “Mặc xác Cố Hoài An nghèo túng kiểu gì, tao với đứa bé kia cũng có trách nhiệm và cảm tình, không thể nuôi dưỡng nó thì đành cố gắng góp một chút gọi là có tâm. Giao cho mày tao cũng yên lòng, đầu gỗ, hy vọng khi trở về thì mày cũng tìm được hạnh phúc.”

Bọn họ xuống xe ôm lẫn nhau cáo biệt, nhìn hai người kia nắm tay không chút cố kỵ ánh nhìn của mọi người, Đàm Mộc ê ẩm dâng lên cảm giác hâm mộ. Ngồi vào trong xe, hắn thầm nghĩ có lẽ mình cũng nên tìm người để yêu thương, cứ như vậy đi….


(Hoàn) 

(Hoàn rầu tung gối, bắn nước, đập nhà phá cửa chúc mừng bộ truyện đầu tiên hoàn. Gửi lời đa tạ đến nàng Q-chan iu vấu!!! *ôm hun hít cuồng loạn*)

[Q-chan: Xin chào! Chúc mừng bạn đã đi đến điểm cuối của câu chuyện. Hy vọng bạn hài lòng với bản dịch của mình. Nếu có điều gì sơ suất thì hãy góp ý cho mình nhé.
Đây là một số dự án khác của mình, nếu bạn thích giọng dịch của mình thì hãy ghé thăm nhé 
o-(≥▽≤)-o

Si tâm vọng tưởng (beta)
Hoan nghênh các bạn đến với động một lần nữa :x]
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

10 nhận xét:

  1. đọc cái này nhớ đến tìm về thân ái, cốt truyện k giống nhau nhưng đọc thấy ấm áp sao sao á, mặc dù hơi ngắn !

    Trả lờiXóa
  2. ừm, mình chọn vì nó ngắn á :)) cảm ơn bạn đã quan tâm :)

    Trả lờiXóa
  3. Thanks vì đã edit.
    Đọc có 1 chút tiếc nuối, 1 chút hường, ấm áp
    Tiếc cho CHA không biết giữ mình. Hắn và Tô Phóng không hợp, cậu ta không đủ cường đủ mạnh mẽ và tự tin trước TP, sự yếu đuối, tự ti, không cân bằng trong gia đình là một như một vết rạn, không có BKN thì rốt cục họ cũng không thể mãi mãi hạnh phúc được. Sự níu kéo, tình yêu mù quáng của CHA khiến chính cậu đau khổ và không đứng dậy nổi.
    Có lẽ hôn nhân, tình yêu như 2 mảnh ghép, CHA và TP là 2 mảnh ghép lệch nhau, nhưng với ĐHV thì TP là mảnh ghép hoàn hảo nhất, anh có đủ sự tự tin, kiềm chế, nhẫn nại và bao dung đối với TP. May mắn vì ĐHV còn chờ đợi, may mắn vì ĐHV và TP trở lại được với nhau.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thực ra mình thích nhất nhân vật Cố Hoài An, vì tính cách nhân vật này rất chi tiêu biểu :)) mình cực mong câu chuyện về Cố Hoài An sau này :)) Giá như biết tiếng tầu để đề đạt tác giả viết tiếp :p

      Xóa
  4. Cám ơn bạn đã edit. Mình phải nói là mình rất thích văn phong của bạn. Nó đi ra ngoài cái giới hạn của "danmei" và "QT". Mỗi người một sở thích và phong cách, có người thích là truyện danmei và edit từ QT phải giữ những nét của QT, nhưng mình thì mình thích cách của bạn hơn. Phóng khoáng hơn và... ờ, nghệ thuật hơn. Edit được như vậy thì bạn cũng có vốn tiếng Việt tốt và cũng rất tốn công tốn sức. (chỉ có điều mình bỏ qua đoạn H nồng cháy ở trển, vì hôm nay đang không có tâm trạng đọc H, nên... đoạn edit H của bạn thế nào mình không comment :D)

    Truyện này mình thực ra vừa không thích, vừa thích cả 3 nhân vật. Lý do vì họ rất "thật". Ai cũng có lỗi lầm và ai cũng có khuyết điểm. Tác giả... chắc hẳn là xài hình tượng 3 nhân vật tiêu biểu thời hiện đại rồi :)).
    Thực ra nói về chuyện CHA và TP chia tay, mình thì mình không cho rằng đấy chỉ là lỗi của một mình CHA. (Mặc dù tầm 80 - 90% thì có). Lỗi lầm của CHA thì rõ rành rành khỏi phải nói, nhưng TP thì sao? Anh rất quyết đoán tự tin và được việc, nhưng anh thiếu đi sự mềm mỏng, bao dung và thấu hiểu. Câu của CHA rằng áp lực của anh đến từ TP cũng không phải là cái cớ. Nhưng nói thế không có nghĩa là mình đồng cảm cho CHA và mong TP tha thứ cho anh, vì.... dù quá trình có ra sao, kết quả cũng là anh đã rất rất rất có lỗi với TP.
    Ngoài ra mình rất đồng ý với bạn Nguyen Hiep ở trên, hai người đúng là bị lệch. Haizzz số ảnh thật là.

    Nhưng nói ra nói vào, chẳng phải dù DHV và TP hoàn hảo, thì họ vẫn có lúc chia tay sao? Đấy, dù là chuẩn của nhau đấy, nhưng cũng chẳng có nghĩa rằng sẽ bền lâu. Thiếu đi chút mềm mỏng, thấu hiểu, công thêm tí ngoại cảnh, thế là bùm. =_=

    Thực ra nếu không có chi tiết bạn CHA chơi đểu TP năm đó, mình sẽ muốn nhìn anh có cơ hội làm lại cuộc đời hơn, vì, trên đời ai chẳng có lúc sai lầm. Mình cũng là người đầy sai lầm đây, thế chẳng lẽ cứ sai rồi xử trảm hết sao? Đời không dài nhưng đâu có ngắn đến vậy? Nhưng biết vậy lại thấy sao mà.... tức >"< tại sao có thể dùng chữ "yêu" để làm chuyện như vậy được, mà quan trọng hơn, sau khi đã làm cái trò đấy rồi lại không thể bảo đảm hạnh phúc cho người ta......

    P.S: thế bạn editor có ý định edit tiếp truyện nào không? mình thích văn phong của bạn mà....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. oa oa oa, thứ lỗi vì giờ mình mới đọc comment của bạn nha ^^ tại năm cuối rồi nên mình không có thời gian nhiều ^^
      thực ra thì văn mình không tốt lắm, mình chỉ cố hết sức để sao cho văn nó tương đối thuận một chút, logic và mọi người dễ hiểu một chút thôi. Nói thì khiêm tốn vầy chứ đọc comment của bạn mình khoái lắm :)))))
      Bản thân mình cũng thấy dịch truyện này khá thành công, căn bản là vì nó ngắn và mình cũng làm liên tục liền mạch trong suốt 6 ngày nên kiểm soát được giọng văn và giữ được cảm xúc hưng phấn khi làm nó :))
      Thực ra mình rất đồng ý với bạn lỗi lầm không phải là của riêng CHA, cũng bởi TP nữa Thậm chí kể cả khi mới bắt đầu edit đến lúc đã edit xong mình vẫn hơi bị "thương" và tò mò cuộc sống sau này của CHA và BKN, hi vọng hai người này có một kết cục tốt. Mình cũng thắc mắc tại sao TP không mềm mỏng đi một chút, không bao dung thêm một chút như các tiểu thụ khác mà mình từng đọc. Cơ mà đến giờ sau khi tiếp xúc nhiều thêm vài vấn đề thì mình hiểu là đàn ông tính họ là như thế đấy, không thể mềm mỏng thấu hiểu mà quyết liệt cực đoan :)) vậy mới là TP không thì đã là BKN rồi :))
      Mình cảm thấy câu chuyện này là một phần rất thực của cuộc sống, khi làm truyện mình cũng rất cố gắng để làm nó thực hơn, nếu bạn đọc bản QT thì sẽ thấy mình nhét rất nhiều bản sắc cá nhân vào trỏng :)) dĩ nhiên, có thay đổi một số nho nhỏ câu từ ngôn ngữ :))
      Nói chung là mình thích comment của bạn quá à.....^^ Cảm giác rất lâng lâng ^^
      Mình có làm thêm 2 bộ nữa là Quái vật đại chiến siêu nhân (nhưng đoán chắc là bạn không thích kiểu truyện này đâu vì nó nhảm lắm :)) toàn H thui :))))) Bộ còn lại là Tĩnh thủy thâm âm, cái này thanh thủy, văn nhẹ nhàng nói về cuộc sống đời thường và mình thì đang lê lết mới đc có 1/10 truyện :))
      Nếu bạn đọc được comment này thì tiếp tục ủng hộ mình nhé ^^ iu iu <3

      Xóa
  5. T_____T mình viết comment xong, "xuất bản" xong mất tiêu là sao???? Mất hứng không viết lại nguyên xi được....

    Tóm lại, mình muốn nói rằng:
    thứ nhất, chúng ta khá là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", ai cũng chờ 3 tháng sau mới comment (dù rằng mình thề có cái bóng đèn là mình không cố tình ngồi chờ rồi mới com, đột nhiên đẹp zời vô đây thấy bạn trả lời thôi)
    thứ hai là mình sẽ ủng hộ chứ
    thứ ba là mình thích truyện H lắm đấy, chẳng qua lúc comment cho bạn là đang... bận nghĩ cái gì (có thể là đang bị cuốn vào phần tâm lý nhân vật), nên không có tâm trạng đọc H thôi. =)) Đặc biệt là những cảnh H nóng bỏng nhiệt tình, lại càng phải đọc "toàn tâm toàn ý"

    Trả lờiXóa
  6. Cảm ơn bạn đã edit. Thật sự rất rất rất mượt, mình ko nghĩ từ 2013 mà đã edit mượt , ko lậm QT đến vậy. Lần đầu tiên mình đọc đc 1 bộ ngược tra công đúng nghĩa đến vậy, cách xử lý, chửi mắng của thụ qua bản edit của bạn càng làm mình thấy đúng nghĩa “ hả dạ”. Thật tiếc vì đến bây giờ mới biết đến nhà bạn, nhưng trễ còn hơn là ko biết đến. Một lần nữa cảm ơn bạn rất nhiều.

    Trả lờiXóa
  7. Bây giờ mới cơ cơ hội đọc truyện này, đầu tiên cảm ơn công sức của bạn, thứ hai là mình k ngờ vì bạn edit truyện này từ năm 2013, văn phong mượt cực kì mà chân thật. Đọc xong mình cảm thấy tiếc cho CHA, mặc dù sai lầm của anh thì rành rành ra, cơ mà trong đời ai cũng ít nhất 1 lần mắc phải sai lầm nhưng tác giả cho cho a trả cái giá đắt luôn, đọc xong kết cục của anh thì mình ước cho những trường hợp như thế này ở ngoài đời cũng trả cái giá giống vậy nhưng mà đa số thì mình thấy vẫn sống ngang nhiên, ung dung, thậm chí còn hả hê trên sự trả giá của người khác. Tới đây mình tò mò k biết có phải vì tác giả gặp trường hợp ntn mà kết thúc k có hậu nên viết bộ này cho kẻ thứ 3 và người phạm sai lầm trả cái giá đắt luôn k =))). Khi đọc đoạn của ĐHV và TP về quá khứ, về lý do 2 người chia tay, trong đầu mình cứ thoáng qua bài "Tháng năm - Soobin Hoàng Sơn", "có khi nào...có khi nào nhìn về quá khứ của hai ta em có tiếc". Một lần nữa cảm ơn bạn editor rất nhiều, đã đem lại một bộ truyện ngắn nhưng rất gần gũi, thực tế.

    Trả lờiXóa
  8. Giờ là 2022 và mình cảm ơn các bạn đã để lại những comment rất tâm huyết như thế này. Giờ đọc lại thấy nhiều lỗi cần sửa lắm luôn ấy, nhiều chỗ vẫn lậm QT, có lẽ thời gian tới mình sẽ sửa sang lại 1 chút có mượt mà hơn. Cơ mà chưa biết lúc nào cả vì giờ mình cũng khá bận :D
    cảm ơn các bạn đã ủng hộ rất nhiều ^_^

    Trả lờiXóa