Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

Giai Điệu Tĩnh Lặng_Chương 4




Right from the start
You were a thief you stole my heart
And I your willing victim

.....

Ngay từ những giây phút đầu tiên

Anh là tên trộm đã đánh cắp trái tim em

Còn em lại tự nguyện trở thành nạn nhân







4. Túm được con thỏ

Editor: Q.Law a.k.a Q-chan
Beta: Minh Minh

      Khúc Tĩnh Thâm xuống xe đứng trước cổng lớn mà cứ ngỡ như mình đang nằm mơ. Cho dù gộp thu nhập của tất cả mọi người trong thôn cậu đi chăng nữa thì cũng không đủ mua một phần ba căn phòng này. Cảnh Sâm ném ánh mắt cảnh cáo cho Cảnh Trạch nhưng hắn ta vẫn tiếp tục giở trò sàm sỡ mà ôm lấy con thỏ: “Anh không méc ông già thì tôi cũng không chọc cậu ta.” Cảnh Sâm gật đầu, giao dịch hai bên đã được xác lập.

      Khúc Tĩnh Thâm có chút ngại ngùng của trẻ em khi gặp người lạ, im lặng đi theo hai người kia. Cậu thực hận chính mình không thể nói chuyện, bằng không nhất định cậu sẽ xông lên túm chặt Cảnh Sâm ép anh ta đưa mình về nhà.

      So với bên ngoài thì trong phòng bài trí cực kì xa xỉ, hai tầng ngăn cách bởi cầu thang đặt sát vào góc nhà tạo cảm giác rộng rãi thoải mái. Trong phòng khách trải thảm nhưng lại mộc mạc hơn rất nhiều, đèn trần chỉ mở vài cái, tuy không tối nhưng cũng chẳng thể gọi là sáng.

      Lúc này người nằm trên sô pha mới mơ màng tỉnh dậy : “ Tiểu Sâm, anh đã về?” Nói xong ánh mắt nhìn về phía Cảnh Sâm đang đứng đằng sau hai người, ngây người mất vài giây mới từ sô pha đứng dậy.

      Cảnh Trạch hô to với người này: “ Này..chị dâu kiểu gì mà lại chậm chạp thế này..”

      Nhạc Vũ Đào vội đứng lên nói : “ A, tiểu Sâm anh cũng chẳng nói có khách đến, để em đi pha trà …” Cảnh Trạch nhìn người này một chân xỏ dép lê một chân đất thì thở dài nói với con thỏ: “ Đây là sinh viên bị nhồi đến phát ngốc của Học viện Âm nhạc Quốc gia nổi tiếng.”

      Cảnh Sâm trừng mắt nhìn hắn rồi mau mắn đi tới mang điểm tâm ngọt cùng nước hoa quả cho Nhạc Vũ Đào: “ Đào Đào, tối nay có khách ngủ ở đây một đêm, anh chiêu đãi là được rồi, em lên lầu ngủ đi.”

      Cảnh Trạch nảy ra ý xấu phụ họa: “Đúng đó, Đào Đào, anh ta vừa mới cùng gia đi nghịch vịt á…”

      Nhạc Vũ Đào nói : “Cảnh Trạch, sớm muộn gì cũng có ngày ta đập mi bẹp dí!” Chú cừu ôn thuần ban nãy ngay lập tức hóa thành lão hổ ăn thịt người. Cảnh Sâm xoa huyệt thái dương yếu ớt nói: “ Nó lúc nào chẳng bất bình thường, em việc gì phải hùa theo.”

      Nhạc Vũ Đào dính sát người vào bên Cảnh Sâm dụi dụi: “ Darling~, em có bao giờ bất bình thường đâu mà?!” Chợt nhìn thấy Khúc Tĩnh Thâm, ngay lập tức mở miệng xướng: “ Vị tiểu bằng hữu này đến từ nơi nao, mà theo ta uống chén trà ăn trái táo…”

      Khúc Tĩnh Thâm nhìn động tác của người này thấy mười phần khả ái, không nhịn được liền lộ ra hàm răng trắng muốt, ngay ngắn. Quả thực trẻ con thành phố hầu như đều dí dỏm, khôi hài chứ không chất phác giống trẻ con nông thôn. Hí xong Nhạc Vũ Đào liền nhảy chân sáo đến bên cạnh cậu: “ Cậu có lạnh không? Mũi lạnh đến hồng cả lên rồi kìa.”

      Cảnh Trạch tức tối trợn mắt: “ Đừng có dụ dỗ con thỏ nhà ta, cậu ấy không nói được, mi có hỏi trăm câu thì cậu ấy cũng không trả lời.”

      Cảnh Sâm nhìn cục diện này chỉ có thể giơ cái mặt băng sơn ra để trấn áp tình hình: “ Cậu lên lầu ngủ đi, Đào Đào, em đưa cậu ấy lên.” Nói xong liền nhìn sang Cảnh Trạch: “ Anh cảm thấy mày về nhà được rồi đấy.”

      Cảnh Trạch co chân lên sô pha: “Tôi không về! Gia mệt mỏi, gia buồn ngủ!”

      Cảnh Sâm thâm trầm nhìn hắn một cái, Cảnh Trạch lập tức sởn da gà: “ Tôi cũng lên lầu ngủ, không thì đem con vịt nhà anh để tôi nghịch một buổi tối được hơm?” Cảnh Trạch cố ý chọc giận Cảnh Sâm, mắt lại còn chớp chớp mấy cái.

      Cảnh Sâm: “Biến ngay.”


      Cảnh Trạch cà lơ phất phơ đi lên lầu, nhìn Nhạc Vũ Đào bận rộn tìm áo ngủ và chăn chiếu, Cảnh Trạch lại mở miệng chòng ghẹo: “ Ê, con vịt, lại đây xướng một đoạn Tây Sương ký để gia giải khuây, xướng tốt ta đem Cảnh Sâm ban cho mi cả đêm.”

      Nhạc Vũ Đào vốn đang mừng vì có khách đến nhà, ngay lập tức quẳng luôn áo ngủ trong tay, thiếu chút nữa lăn qua lăn lại: “Tiểu Trạch tử đệ đệ, mi muốn nghe lão tử xướng cái dề a~~ ai da dô dô dô~ hữu duyên thiên lý năng tương ngộ~ai da dô dô..”

      Cảnh Sâm bó tay ôm lấy trán, tay kia mạnh bạo giật caravat ra khỏi cổ.

      Khúc Tĩnh Thâm đứng ở cửa nhìn hai đứa to đầu đang điên khùng đùa giỡn chợt thấy hâm mộ, cậu cảm thấy ầm ĩ náo loạn như vậy cũng rất tốt rất hạnh phúc. Vừa lúc ánh mắt tội nghiệp của con thỏ bị Cảnh Trạch phát hiện, Cảnh Trạch hướng Nhạc Vũ Đào vẫy tay: “ Con vịt lại đây lại đây ~~”

      Nhạc Vũ Đào ngoáy ngoáy lỗ tai, ra vẻ gió lớn quá chả nghe thấy cái gì cả (móa, trò này mình cũng hay làm nha :]]).Cảnh Trạch đành phải nói: “ Đào Đào, mi lại đây lại đây~” . Nhạc Vũ Đào nhìn biểu tình đùa dai của Cảnh Trạch, nghĩ rằng chắc lại có trò gì hay đây liền cắm đầu cắm cổ chạy qua.

      Cảnh Trạch xấu xa ôm lấy cổ Nhạc Vũ Đào: “Nè vịt, mi có nhìn thấy con thỏ ở cửa không? Hai ta cùng đùa giỡn nó đi, súng nước đồ chơi của mi đâu?”

      Nhạc Vũ Đào nhìn vẻ mặt hiền lành của Khúc Tĩnh Thâm tươi cười với bọn họ, nhỏ giọng thì thầm: “Này không hay đâu…người này hiền lành. Anh mi mà biết, nhất định lại đánh ta…”

      Cảnh Trạch mười phần nghĩa khí vỗ vai Nhạc Vũ Đào: “ Không có việc gì, dù trời có sập thì gia cũng chống được, huống chi một Cảnh Sâm, xí…”

      Nhạc Vũ Đào trợn trắng mắt: “ Mợ nó không được nói xấu chồng ta!”

      Cảnh Trạch mắt cũng trợn ngược: “ Ta cứ nói ta cứ nói ta cứ nói, thì làm sao!”

      Nhạc Vũ Đào nháy mắt chuyển ngay sang trạng thái ngoan ngoãn: “ Ta mang áo ngủ cho con thỏ…í nhầm í nhầm…là Khúc Tĩnh Thâm…” Hắn thương hại liếc qua Cảnh Trạch, giây tiếp theo, Cảnh Sâm một cước đá thẳng vào mông Cảnh Trạch.

      Cảnh Trạch biết mình không đánh lại hắn, trứng chọi đá nhất định chịu thiệt, lập tức chuồn luôn: “Ta lấy chăn cho con thỏ!”

      Cảnh Trạch tới cửa liền véo véo mặt Khúc Tĩnh Thâm: “Ai da, mặt con thỏ thiệt hồng, đêm khuya rồi, chúng ta đi ngủ đi.”

      Nhạc Vũ Đào sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, liền ra khỏi phòng: “…”

      Cảnh Trạch đóng rầm cửa khóa lại, vừa đi vừa cởi quần áo ném hết lên trên giường: “ Anh đi tắm, có muốn tắm chung hay không?”

      Khúc Tĩnh Thâm : "…"

      Cảnh Trạch huýt sáo bước vào phòng tắm. Khúc Tĩnh Thâm nhìn ga giường trắng muốt, đứng thì mỏi mà ngồi cũng không xong, đành khép nép tựa vào một bên.

      Mười phút sau trong phòng tắm truyền ra giọng nói ngứa đòn của người nào đó: “ Ê, giúp anh mang áo ngủ vào đây! Ơ ơ người anh yêu nhất chính là em~ tại sao em lại bỏ đi khiến anh đau khổ~…” Đây là ca khúc được yêu thích nhất thời kỳ đó, nghe Cảnh Trạch rống mà chỉ muốn sút hắn thẳng về bụng mẹ.

      Khúc Tĩnh Thâm đã từng nhìn thấy loại áo ngủ này trên ti vi, là kiểu có dây lưng. Cậu thầm nghĩ mặc áo này thì ngủ sẽ thoải mái sao? Trong tủ quần áo chỉ có hai cái, một đen một trắng, cậu nghĩ một lát rồi nhấc lên cái màu đen đi qua.

      Cảnh Trạch hổ hổ báo báo mở cửa, sau đó nhận lấy áo ngủ, thản nhiên lau tóc. Khúc Tĩnh Thâm trước giờ da mặt vẫn mỏng, hai gò má ửng đỏ.

      Cảnh Trạch thắt xong dây lưng áo ngủ thì đi ra, ngẩng đầu thấy má Khúc Tĩnh Thâm hây hây đỏ nói: “Nhóc tắm đi, có cần giúp hay không?”

      Khúc Tĩnh Thâm lắc đầu, Cảnh Trạch lục lọi túi đồ lót cuối cùng lôi ra được một cái quần xám bình thường. Hắn sảng khoái xốc vạt áo lên mặc quần vào. Khúc Tĩnh Thâm lập tức quay người đi, này đến cổ cũng đỏ luôn.

      Cảnh Trạch chuẩn bị xong, thấy Khúc Tĩnh Thâm còn đứng trơ khúc gỗ, liền bước tới định ép người này cởi áo. Khúc Tĩnh Thâm vội vàng giằng lấy, chạy vù đi lấy giấy bút cứu mạng: Anh uống rượu, mau đi nghỉ đi, tôi không ngủ.

      Cảnh Trạch dường như nhận ra được cái gì đó, nhưng cụ thể thì vẫn chưa rõ lắm, giả bộ tốt bụng nói: “Cưng nên tắm rửa qua đi, đáng lẽ ra phải tắm trước, trên người một đống rau mùi kìa, hay là anh giúp cưng tắm nhá?” Dứt lời liên trưng ra vẻ mặt dâm đãng nhìn Khúc Tĩnh Thâm.

      Khúc Tĩnh Thâm không biết phải làm thế nào, luống cuống viết: Anh ngủ trước đi, tôi tự mình làm được.


      Đúng vậy, chính mình đã lâu rồi không tắm rửa. Phòng tắm công cộng trường học mở ra, người đông nghìn nghịt, cậu không thể tìm thấy chỗ nào kín đáo. Nhà tắm tư thì lại đắt, cậu tiếc tiền.

(Này lại nhớ vụ tắm giặt trên Chương Mỹ, trời miền Bắc tháng 3 lành lạnh ẩm ướt. Có 2 bộ quân phục thay nhau mặc cả tuần, hôi không sao tả được, kí túc thì chỉ có nước lạnh. May nhà có điều kiện, đi ra ngoài thuê phòng tắm nước nóng, quần áo bẩn thì nhét túi ni lông cuối tuần về giặt, quân phục thì mặc 1 bộ, 1 bộ thì thuê người ta giặt máy hết 15k . Thế nên mới không bị ghẻ. Được cái cơm rang trên đó rẻ ghê gớm, 15k cả đĩa to bự còn kèm 1 bát nước phở và 1 bát dưa góp. Trà sữa cũng rất ok, chưa kể ngày đó còn có người bao dưỡng :)) Một tháng đi quân sự về tăng lên 2 cân, béo như con nhợn :v)


      Cảnh Trạch dường như rất thích nhìn bộ dáng quẫn bách của cậu, nhìn rất thú vị. Cảm giác giống như ngày xưa chơi lật đật, đẩy nó ngã nó lắc lư vài cái rồi đứng dậy, lại đẩy tiếp nó lại tiếp tục lắc lư.

      Nghĩ đến đây, Cảnh Trạch nổi hứng đùa giỡn, tiến lại gần chọc chọc mặt Khúc Tĩnh Thâm. Khúc Tĩnh Thâm vung tay gạt hắn, hắn liền thuận thế đem áo người ta lột xuống.

      Khúc Tĩnh Thâm bên trong mặc một cái áo lông rách, đã gần ngả sang màu xám, trên cổ tay đã sờn đến rách thành từng sợi. Lần trước giặt không cẩn thận làm rách, cậu còn chưa có thời gian để vá lại đâu. Nghĩ đến chuyện bị Cảnh Trạch nhìn thấy hết, mặt Khúc Tĩnh Thâm đỏ rực như máu. May mắn là cậu không thể nói, không thì tình cảnh chỉ càng thêm xấu hổ.

      Mùa đông mặc nhiều áo nhìn không ra hình thể, Khúc Tĩnh Thâm khi không mặc áo khoác thoạt nhìn thật đơn bạc.Áo lông tuềnh toàng lụp xụp mặc trên người, thắt lưng cũng thực gầy, ngón tay cậu nắm lấy áo lông cúi gằm xuống nhìn chân mình.

      Cảnh Trạch tựa như trẻ con mắc lỗi hết gãi đầu lại gãi tai,lại như ý thức được hành động của chính mình thì buông tay ra. Cảnh Trạch nói: “ Ẻn, sao lại gầy như thế?”

      Khúc Tĩnh Thâm khẽ ngẩng đầu cười với hắn, chậm rãi cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

      Phòng tắm rất lớn, bồn rửa mặt tinh xảo, đèn treo tinh xảo, cái gì cũng tinh xảo… Khúc Tĩnh Thâm đứng ở cửa nhìn đây đó, lại có điểm không dám vào. Nhưng mà cậu biết bây giờ Cảnh Trạch đang nhìn mình, thế nên cũng không dám quay đầu, cố gắng đóng cửa lại.

      Hở, cái này khóa thế nào vậy? Cậu nhíu mày nhìn ổ khóa ‘chưa từng thấy qua’ này, cũng không dám nghịch, sợ làm hỏng rồi thì không hay lắm. Ngẫm nghĩ một lát, Khúc Tĩnh Thâm treo áo ngủ lên giá, nhìn vòi sen khác hẳn với những cái đã từng nhìn thấy ở nhà tắm công cộng không biết phải làm sao. Hay là vào bồn tắm vậy? Cậu bật chế độ nước nóng nhưng nước lạnh lại chảy ra, khiến cả người run lẩy bẩy.

      Khúc Tĩnh Thâm không dám mở cửa đi ra ngoài, chỉ có thể khoanh chân ngồi trong bồn tắm. Cậu nghĩ ngồi đây ngốc một chút rồi thay áo ngủ, vầy tính là tắm đi? Khúc Tĩnh Thâm chôn đầu vào giữa hai đầu gối, cậu chưa từng gặp qua những chuyện như thế này. Tuy biết nghĩ nhiều cũng chẳng được gì, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy cô độc và bất lực. Đại khái thế giới người tàn tật đều như vậy, chuyện cỏn con trong mắt người bình thường nhưng với họ thì không phải như vậy.

      Đúng lúc này, Cảnh Trạch đẩy cửa vào, nhìn thấy tình cảnh này, dây cung trong lòng hắn chợt đứt phựt một tiếng. Tuy vậy trong nháy mắt hắn liền khôi phục trạng thái chiến đấu: “ Dồi ôi, ra là con thỏ sợ ướt lông nên mới không dám tắm ư?”

      Khúc Tĩnh Thâm giật mình nhảy ra khỏi bồn tắm, dẫm phải vũng nước trượt chân té ngã, Cảnh Trạch ngay lập tức sắm vai anh hùng cứu thỏ: “Khụ…sao lại không tắm? Ẻn, nhất định muốn anh giúp cưng tắm sao?”

      Khúc Tĩnh Thâm bối rối, túi xách của cậu bị ném ở bên ngoài, làm thế nào để nói được đây! Để tránh không để thứ Cảnh Trạch hỗn đản này tiếp tục xuyên tạc, cậu chỉ chỉ vòi nước, lắc đầu.

      Cảnh Trạch đại khái hiểu được cậu đang nói gì, nếu là vài ngày trước nhất định hắn sẽ phát cáu: “Đồ nhà quê, đần độn.” nhưng hiện tại chỉ lưu manh nói: “ Xin anh đi xin anh đi xin anh đi! Xin anh rồi anh sẽ giúp cưng~~!”



Bơ nớt: một góc nhà thiết kế theo kiểu nhà của Cảnh Sâm


Rề vêu: 

Cảnh Trạch đi tới phía sau cậu, chọc chọc cái mông: “Nơi này còn chưa có cởi đâu, hay là đằng trước cũng sứt đường chỉ.” 

Khúc Tĩnh Thâm xấu hổ không biết phải làm gì, Cảnh Trạch lại nhân cơ hội bôi sữa tắm lên: “Ừm, tự nhiên có một cái lỗ ở đây thật gợi cảm.”



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

3 nhận xét:

  1. E yêu cái cách Q.chan ngâm dấm :)) Nhưng mà em yêu chuyện của Q.chan làm hơn :v Thế nên Q,chan đừng drop bộ này nha....(TT v TT)

    Trả lờiXóa
  2. dã man :)) cơ mờ chắc chết mới drop, không làm thì mất mặt với tác giả lắm TvT mang tiếng dân VN chết ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. luật nhà: k drop hố, trừ phi bị tác giả cấm ^_^

      Xóa