Thứ Năm, 30 tháng 1, 2014

Em thuộc về anh_Chương 4

Chương 4
Hiền Minh ngây ngốc thay đồ, ngơ ngác được bác Serin dẫn lên lầu hai. Bên tai còn nghe nhắc nhở.
-         Ngàn vạn lần đừng chọc giận cậu chủ. Cháu không có lỗi. Cứ kể rõ mọi chuyện là được.
-         Dạ. – Hiền Minh khúm núm. Cậu hơi lo sợ. Lỡ có ảnh hưởng tới bác thì sao đây?
Hiền Minh nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ đêm,cậu đã chờ khoảng một giờ rồi.Không lẽ bữa tiệc nào cũng trễ thế này sao? Hay là họ ăn tiệc qua đêm?
-         Cạch –đúng lúc này cửa phòng mở ra. Tiếp đó là thân ảnh Chấn Phong bước vào.
-         Cậu … cậu chủ… - Hiền Minh đang tính giải thích thì nghe Chấn Phong chặn lại.
-         Đừng nói nhiều, chuẩn bị nước tắm và đồ cho anh. – Chấn Phong đưa tay cởi chiếc cà vạt đang thít cổ lại.
-         Ơ… vâng thưa cậu chủ. – Hiền Minh chẳng hiểu gì. Chẳng phải là gọi mình vào chất vấn và la mắng sao?
Một  bụng khó hiểu, nhưng Hiền Minh vẫn ngoan ngoãn vào phòng mở vòi nước nóng.Sau đó  ra kiếm đồ cho Chấn Phong.Lúc này, Chấn Phong đã thảnh thơi ngồi  sofa trong phòng.
-         Em vào tắm giúp anh.
-         Ơ? Không… không ạ. Tôi không biết làm. Cậu chủ nhờ người khác đi. – Hiền Minh bối rối.
Chấn Phong cũng lười nói, lỡ như mình làm vội vã quá, cừu hoảng sợ sẽ chạy mất.
-         Vậy ngồi đó chờ anh.
Chờ được mười lăm phút, Hiền Minh mặt đỏ bừng khi thấy Chấn Phong bước ra chỉ với áo tắm. Tóc còn vương nước,cơ thể hoàn mỹ, tráng kiện.
-         Lại đây. – Chấn Phong ngồi trên sofa kêu cậu.
-         Dạ… chuyện hồi nãy… tôi thật sự không cố ý đâu ạ. – Hiền Minh lại gần, cố giải thích – Tôi bị tên ấy càng quấy, còn đụng chạm nên mới phản ứng mạnh quá, làm rơi khay rượu.
-         Cái gì? – Chấn Phong gắt lên. Lại nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của cậu, anh nhẹ giọng. – Tên đó làm gì em? Sờ chỗ nào.
Vừa hỏi, Chấn Phong tiện tay kéo Hiền Minh ngồi lên đùi mình. Gì chứ? Chấn Phong chạm vào Hiền Minh tìm kiếm.“Chỗ nào?Chỗ nào bị sờ?”– Chấn Phong thầm nghĩ. Anh còn lợi dụng ăn đậu hủ cậu. Hiền Minh hốt hoảng, muốn giãy ra, thế này thì khác gì tên kia đâu chứ. Hiền Minh mắt đỏ hoe, cậu sợ giãy ra sẽ bị Chấn Phong làm khó, ảnh hưởng đến bác Serin, mà không làm gì thì cậu lại bị sờ soạng thế này.
-         Cậu chủ, tôi không chuyện gì. Bỏ ra đi ạ. – Hiền Minh chặn lại bàn tay đang quấn quanh người mình.
-         Ngoan nào, anh thích em. Em đáng yêu lắm. Anh sẽ không để em bị khi dễ nữa. – Chấn Phong ôn nhu nói nhỏ. Kèm theo đó lại đưa tay sờ loạn khắp nơi.
“Nhưng mà tôi đang bị anh khi dễ đây” Hiền Minh gào thét trong lòng. Cậu muốn sử dụng võ, thế nhưng lại không thoát nổi hai tay kìm kẹp của Chấn Phong.
-         Bé cưng. Em tên gì? Gọi anh Chấn Phong đừng gọi cậu chủ nữa. – Chấn Phong hôn lên đôi má phúng phính của Hiền Minh.
-         Tôi tên Hiền Minh, là cháu của bác Serin. Cậu…
Vừa định nói cậu chủ, Hiền Minh đã bị Chấn Phong nhéo eo một cái.
-         Anh vừa nói gì?
Hiền Minh lo sợ, cậu mà xưng anh em, chẳng khác nào là thừa nhận bị người tên Jo Chấn Phong này ăn hiếp. Cậu phẫn uất nhìn Chấn Phong, nhưng mà làm thế chỉ làm Chấn Phong nổi lên dục vọng với cậu.Không chờ Hiền Minh đáp lại, Chấn Phong đã hôn lên đôi môi hé mở của Hiền Minh.
-         Ưm? – Hiền Minh hốt hoảng. Sao lại thế này? Cậu ra sức đẩy người ở dưới ra, nhưng sức bé nhỏ lại không làm được gì, chỉ làm xộc xệch chiếc áo ngủ của Chấn Phong.
Warning 16+: (chả biết có cần warning không, thôi cứ nhắc trước cho chắc ăn)
Vừa hôn lên đôi môi nhỏ nhắn ấy, Chấn Phong một bụng dục hỏa.Anh khẽ mút môi dưới, vừa liếm lên cánh môi ấy, vừa đưa lưỡi vào trong. Anh với tay vào trong lớp áo sơ mi trắng đồng phục của Hiền Minh, vừa cảm nhận làn da mát rượi, cùng mùi rượu còn chưa phai của em ấy.
-         Tiểu Minh, hé miệng ra nào. – Chấn Phong dụ dỗ.
Hiền Minh ủy khuất, cậu chưa hôn lần nào.Cậu không muốn bị coi thường thế này.
-         Chấn Phong…
Vừa mở miệng định cầu xin Chấn Phong, Hiền Minh ngay lập tức choáng váng.Vì anh đã xộc thẳng chiếc lưỡi của mình vào bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ của cậu.Hiền Minh đưa tay đánh vào ngực Chấn Phong, đầu cũng nghiêng đi để né tránh. Trái lại, Chấn Phong lại giữ chặt cổ, ra sức đưa lưỡi liếm láp khoang miệng cậu. Bàn tay anh gỡ bỏ những cúc áo vướng víu trên áo Hiền Minh.
-         Tiểu Minh, em đáng yêu quá.
Đôi môi Chấn Phong sau khi thả môi Hiền Minh ra anh trượt lên cổ cậu.Hiền Minh cố gắng lấy hơi điều hòa không khí, lại phải khó khăn đẩy đầu Chấn Phong ra.
-         Đừng… cậu chủ…
Khẽ cắn lấy hạt đậu trên ngực Hiền Minh như trừng phạt vì dám gọi cậu chủ.Anh trầm giọng.
-         Gọi anh Chấn Phong. Còn dám gọi cậu chủ anh sẽ không tha em.
Hiền Minh sợ hãi. Cậu đã kìm mình lại để tránh run rẩy, thế nhưng đối với tình trạng này, cậu thực sự sợ.
Chấn Phong tiếp tục liếm hai đầu vú đỏ hồng của Hiền Minh, tay vẫn vuốt ve eo cậu. Bỗng nhiên, Hiền Minh thấy một lực đạo lớn, đẩy mình xuống.Chưa kịp định thần, cậu bị kìm chặt giữa hai chân Chấn Phong, môi lại bị cướp mất.
-         Ưm… - Hiền Minh quẫy đạp. Cậu không muốn.Không muốn!
Chấn Phong tiếp tục sờ xuống đai quần. Hiền Minh lắc đầu, ngầm tỏ ý không cần.Chấn Phong vẫn mặc kệ, anh lấy tay rút áo choàng tắm của mình, nhanh chóng bỏ nó qua một bên, trên người chỉ còn độc mỗi chiếc quần lót. Anh đưa tay gỡ chiếc nịt quần của Hiền Minh. Lúc này, Hiền Minh không chịu nỗi nữa.Cậu vừa sợ hãi, vừa lo lắng, vừa uất ức.Hiền Minh đưa tay lên che mặt, khóc nức nở.
Chấn Phong vội vàng gỡ tayHiền Minh ra.
-         Tiểu Minh, anh thích em. Không phải anh chỉ thõa mãn dục vọng đâu. Vì thích em anh mới thế.
Hiền Minh vẫn khóc, cậu quay đầu kiếm chiếc áo bị vứt bỏ dưới sàn của mình, lại bị Chấn Phong giữ lại.Anh dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt, hôn lên miệng cậu.Lần này không mạnh bạo chỉ là hôn nhẹ.Thế nhưng, trải qua khiếp đảm, Hiền Minh chỉ cứng ngắt rơi lệ.
-         Thả em ra. – Hiền Minh van xin.
Chấn Phong thấy mình hơi quá đáng, liền kéo chiếc áo rơi dưới sàn lên, khoác lên Hiền Minh rồi ôm cậu vào lòng.
-         Anh thích em thật mà. Em không tin tình yêu sét đánh anh dành cho em sao?
Hiền Minh lắc đầu, âm thầm khóc.
-         Em muốn về phòng.
-         Hiền Minh, anh cùng em kết giao nhé. Em sẽ là người yêu của anh, sau đó anh sẽ lấy em. – Chấn Phong thẳng thắn hỏi.
Hiền Minh run rẩy cài lại hết nút, cậu sợ hãi, cậu không biết đối diện thế nào. Cậu không phủ nhận, khi nhìn thấy Chấn Phong cậu có hồi hộp, có tim đập nhanh, nhưng không biết đó có phải là tình yêu không. Làm sao có thể nói thích nhanh thế được, còn cả làm cả chuyện này.Hiền Minh đầu óc loạn cả lên. Cậu chỉ mới mười chín tuổi, cậu chưa học, chưa gì cả làm sao có thể…
-         Em hôm nay không đồng ý. Anh sẽ hỏi đến khi nào em đồng ý mới thôi. Nhớ đấy.
Kéo Hiền Minh đứng dậy, lấy tay lau nước mắt cho em ấy, Chấn Phong ôm eo cậu, hôn cậu đến khi cậu không thở nổi, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của Hiền Minh. Chấn Phong bá đạo tuyên bố.
-         Em thuộc về anh, chỉ là không sớm thì muộn thôi. Anh đã nói anh thích em. Có nghĩa là anh không dễ gì từ bỏ.
Hiền Minh đẩy Chấn Phong ra, cậu chạy vội vã ra cửa, một mạch về phòng mình.
Về tới phòng đã là hai giờ sáng. Hiền Minh ngơ ngác ngồi trên giường, đầu óc rối rắm.
“Chuyện gì vừa xảy ra thế này?... Cậu chủ?...Chấn Phong?... Tình yêu?...” Hiền Minh ngã xuống giường. Cậu không muốn nghĩ tiếp…


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét