Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Ái Phi, Nghe Nói Nàng Là Trai Giả Gái_Chương 7

THẤT.
Mỹ nhân múa cột.





“Hoàng thượng giá lâm!”

Bọn ta đang trong trạng thái khói lửa chiến tranh mịt mù, nghe thấy câu đó thì lập tức đần mặt…

Mẹ kiếp! Tú ông đại nhân trong truyền thuyết, Boss lớn của hậu cung, đồng chí trai bao khoác long bào, cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện rồi…

Xung quanh lặng ngắt như tờ, tịnh không một tiếng động.

Một nam tử anh tuấn cao ngạo, dung mạo như tranh vẽ từ từ bước đến, mắt đen như đáy vực, tựa hồ phản chiếu cả một thế giới mưa máu gió tanh bên trong, sâu thẳm khó đoán, thâm trầm khó lường.

Những người xung quanh lập tức thể hiện thái độ cung kính, nhất loạt quỳ xuống. Vị vương phi vừa rồi còn hung hăng chửi mắng ta, nước miếng bay tung toé như pháo bông, giờ đây đã trở thành một nữ tử đoan trang hiền thục đang ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn kiểu nào cũng thấy vô cùng ôn nhuận dịu dàng.



Ai cha cha, lòng người khó lường, lòng người khó lường a~

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Mỹ nhân phượng hoàng kia nhẹ nhàng nói.

Xem bộ dạng nàng ta kìa! Phượng hoàng hung tợn đã biến thành chim se sẻ đáng yêu rồi! Dễ nể quá!

Trong lòng gào thét cảm thán được một lúc, ta đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh dường như có chút khác thường, nói đúng hơn là, bạn có biết cảm giác quần mình bị tét một lỗ to tướng bay phần phật trong gió, mà bản thân chẳng hề hay biết mô tê gì không?

Chính là cảm giác này. Rờn rợn. Bất an.

Lại nhìn sang gã hoàng đế danh bất hư truyền kia, dựa vào biểu cảm của hắn mà phán đoán, có cảm giác như người bị rách quần là hắn chứ không phải ta. = =

Ta quên gì nhỉ?

À, đúng rồi, hành lễ, mau hành lễ! Khi quân phạm thượng hoàn toàn không phải chuyện đùa nha.

Ta chớp nhoáng cân nhắc, một là thành kính quỳ xuống như mấy người này, nhưng mà, chậc, thân phận ta có chút đặc biệt, là một dì nhỏ được hoàng đế cầm xẻng xúc như xúc gạch vào cung, có lẽ, phải tỏ ra thành kính hơn nữa, trang trọng hơn nữa.

Trang trọng, thành kính…

Ta lập tức quỳ xuống, dập đầu xuống đất mấy cái thật mạnh, nghe rõ tiếng “bốp”, “bốp”, sau đó ngoác miệng gào lớn:

“Hoàng tượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Không tồi chứ? Trang trọng, thành kính như vậy đủ rồi chứ? Mấy phạm nhân trong phim Bao Thanh Thiên trước khi chết cũng dập đầu bôm bốp như thế mà?

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy mặt Trai Bao đại nhân giống như vừa bị hắt một chậu phân, nếu tinh ý, có thể ngửi ra cả mùi thum thủm…

Hừ, hoàng cung thật lắm lệ bộ! Hắn chê ta hành lễ qua loa sao? Mẹ kiếp!

Nghiến răng giữ gìn hình tượng thục nữ, ta một lần nữa dập đầu xuống đất, thầm chửi tổ cha, tổ cha, tổ cha hắn! 

(╬ ̄皿 ̄)凸

“Dừng.” Một chữ lạnh lẽo tan vào không khí, trong trẻo mà mang theo hàn khí đáng sợ, phảng phất mùi máu.

May mắn quá, cuối cùng hắn cũng hài lòng rồi! >_<

Ta lập tức đứng dậy.

Gã hoàng đế đó nhìn ta chăm chăm, sự khinh thường lộ rõ không che giấu, môi cong lên thành một nụ cười nhạt:

“Không tồi.”

Đại ca à, nói nhiều một chút thì anh sẽ bị táo bón chắc? = =

Sau đó, Trai Bao lạnh lùng quay người rời đi, không nói thêm một lời.

Hửm? Ta đã đắc tội với hắn hay gì đó sao? Σ( ° △ °|||)


.oOo.

Thư phòng của hoàng đế.

Ám Vĩ lơ đãng xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trị giá liên thành, khoé môi chết chóc khẽ nhếch, thần sắc uể oải mà vẫn toát ra quyền uy của bậc đế vương.

Nữ tử hạ đẳng họ Thịnh đó, đáng để Lộ Kha quan tâm sao?

Giữa ban ngày ban mặt, cô ta cư nhiên dám đạp vào mặt thê thiếp của hắn, thế võ đó không lấy gì làm đẹp mắt, lại có vẻ…quá thô lậu, so với một nữ nhân. Ít ra thì hiệu quả đem lại cũng không tồi.

Ám Vĩ không phải tự nhiên mà được thiên hạ xưng tụng là con lợn dâm ô. Mỹ nhân các kiểu hắn đều đã từng qua tay hắn, hiền thục dịu dàng có, tỏ ra khí phách bản lĩnh như nam nhi có, lạnh lùng cao quý có, hồn nhiên ngây thơ hắn cũng từng thử qua.

Chỉ là, chưa bao giờ gặp phải loại nữ nhân…hỗn đản đến thế này.

Thịnh Uất Lôi, cái tên thật kỳ quái.

Nhớ lại cảnh tượng hôn hít nồng nhiệt trong con ngõ nhỏ hôm ấy, Ám Vĩ bất giác sôi máu, cả thân hình dường như cứng lại.

Lộ Kha, hắn dám…

Thịnh Uất Lôi, nữ tử này, quả nhân sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!

.oOo.

Ôi khỉ gió chết tiệt, ôi mẹ kiếp, ôi ôi ôi…

Đến tột cùng thì ta đã gây thù chuốc oán gì với gã thiên hạ đệ nhất trai bao trong truyền thuyết đó ? Ta cảm thấy, ánh mắt của hắn lúc đó nhìn ta không chỉ là khinh bỉ, mà còn phảng phất mùi dấm chua…

Hắn ghen với ai chứ? = =

Hơn nữa, nếu ta không lầm thì cũng chính hắn đã đón ta vào cung, dán cáo thị, treo tiền thưởng...

Lòng dạ của bậc đế vương, đúng là thâm sâu khó lường.

Đôi lúc, trong trí nhớ lại xẹt qua nụ cười mờ ám của gã nam nhân kỳ quái trong khu chợ kia, có lẽ mọi rắc rối của ta đều bắt nguồn từ hắn. Dung mạo hại nước hại dân như vậy, có lẽ còn có mấy phần yêu nghiệt hơn cả tên hoàng đế kia.

Rồi còn hôn với hít… =__=###

Con bà nhà nó, hít cái rắm! Ta chẳng qua là bị chó liếm, bị chó liếm mấy cái thôi, oa oa.

Ôi, loạn thật rồi.

Lại nói đến tình cảnh bi đát hiện giờ, ngài đương kim hoàng đế cơ trí anh dũng sau khi chứng kiến màn dập đầu chào vô cùng trân trọng thành kính của ta, vài canh giờ sau liền sai người đạp thẳng ta vào một biệt viện.

Thậm chí chẳng biết tên nơi này là gì, thậm chí cũng chẳng có lấy một bóng người.

Dứt khoát thể hiện sự ruồng rẫy cùng khinh ghét không che giấu.

Cái thể loại tình tiết máu chó gì đây hả?

Không biết các cô nàng liễu yếu đào tơ đụng phải trường hợp kỳ quái này thì sẽ phản ứng thế nào, còn đối với một thằng già hai mươi tuổi như ta, những chuyện như thế chỉ khiến ta muốn đánh rắm…

Ồ vâng, chính là đánh rắm đó! =.=##

Mặt khác, hai cái bánh mà Mộng nhi nhét vào ngực ta ngày hôm qua, hình như bị ôi thiu mất rồi, hiện giờ đang có một bầy ruồi nhặng lăm le tấn công bộ ngực giả kinh tởm này, ta phải làm sao đây a a a…

Mẹ kiếp, ban đầu sử dụng trái cây có tốt hơn không? >_<

Đột nhiên, ta nhìn thấy một cái bóng xẹt ngang qua cửa.

Đó là một cái bóng tròn xoe, lất phất những râu cùng ria, đang lăn qua lăn lại với tốc độ kinh hồn. = =

Đừng có nói với ta, đó là…

“Nhóc, cuộc sống trong cung tốt chứ?” Một giọng nói khàn khàn, sặc mùi bia rượu từ đâu truyền đến.

Cục thịt thối Bạch Lão Quả!

Lão già mất nết đó đứng trước mặt ta, bất ngờ như một cơn gió, vui vẻ híp mắt, lúc lắc cái mặt tròn ung ủng những thịt và mỡ.

= =!!

“Lão già chết tiệt, sao giờ này mới đến?” Ta điên tiết túm lấy cổ áo lão lắc lắc, hét vào mặt lão.

Bạch Lão Quả chớp chớp mắt:

“Ta đem ngực dự phòng cho ngươi.”

Sau đó liền nhanh nhẹn lấy từ trong tay nải ra hai quả cam căng mọng, đưa cho ta với vẻ mặt nhiệt tình.

Ta mặt nhăn mày nhó nhận lấy hai quả cam đó, móc luôn hai cái bánh bốc mùi trong ngực ra vứt sang một bên, sau đó ỉu xìu hỏi Bạch Lão Quả:

“Sao ông vào được đây? Dù gì cũng là chốn hoàng cung mà?”

Lão ta vỗ ngực:

“Ta là tiên, là tiên đó.”

Ta ngửa mặt lên trời, thầm nhủ ba lần cụm từ ‘không chấp kẻ điên’, ‘không chấp kẻ điên’. = =

Bạch Lão Quả đột nhiên huých huých vào vai ta:

“Ngươi có kế sách gì để, e hèm, quyến rũ hoàng đế chưa?”

Ta chống cằm nhìn bầu trời đang chạng vạng:

“Chưa.”

“Vậy sao được? Chẳng phải ngươi muốn nhanh nhanh về nhà sao?” Lão giật mình.

Ta cười cười:

“Thật ra, ở thế giới cũ của ta, nữ nhân có một phương thức rất nghệ thuật, rất phổ biến để câu dẫn nam nhân.”

Bạch Lão Quả tròn xoe mắt:

“Ồ? Là phương thức kỳ diệu gì?”

“Múa cột.” Ta thong thả đáp.

“Múa cột?” Hai mắt lão ta gần như sắp lồi ra ngoài.

Haizz, đúng là hiểu biết nông cạn quá.

Dù gì cũng đang mang tâm trạng rối bời và vô cùng buồn chán, ta quyết định hoạt động một chút để thư giãn gân cốt, tiện thể chỉ giáo cho Bạch Lão Quả biết, cái gì gọi là hoạt động múa cột thần bí.

Ta cũng không biết, rốt cuộc có phải là ta sắp phát điên rồi hay không? Chỉ là nhìn thấy ánh mắt chán ghét của nam tử đó, liền thấy trái tim co rút một trận, nhất thời chỉ muốn làm cái gì đó thật điên rồ để quên đi.

Thế là, ta hùng dũng sải bước đến cây cột gần đó, bắt đầu đu dính lấy nó và thực hiện những động tác uốn éo.

Lắc mông~

Lắc ngực~

Uốn éo~

Uốn éo~

Bạch Lão Quả xem đến xuất thần, mồm há hốc.

“Xem ra ngươi rất hứng thú nhỉ?” Một giọng nam trung, lạnh như gió trên núi cao từ đâu thổi tới, thanh âm rành rọt trong trẻo, mang theo vẻ uy quyền trời sinh.

“Đương nhiên, gã hoàng đế kia nhìn thấy cảnh này mà không chảy nước bọt, bò lết van xin thì chắc chắn là hắn có vấn đề sinh lý rồi.” ta đáp theo quán tính.

Sự nghiệp uốn éo vẫn điên cuồng tiếp tục~

Một lát sau, ‘Bang’ một tiếng, trong đầu ta có một tiếng nổ, cả thân hình liền cứng đơ.

Giọng nói vừa rồi, ực, không lẽ là…

Đương kim hoàng đế chẳng biết từ lúc nào đã đứng cách ta tầm bốn thước, nhếch môi cười lạnh:

“Thế nào, tiếp tục đi chứ? Chẳng phải ngươi muốn thấy bản vương bò lết van xin chảy nước bọt sao?”

Chư thần thiên địa ơi…

Ta mở miệng định nói gì đó, nhưng cổ họng gần như tắc lại, lời nói kẹt ở bên trong, làm ta khó thở.

Phượng nhãn tinh tế sắc sảo, sâu không thấy đáy, đẹp như ngọc.

Tóc đen nhánh, tuỳ tiện bay trong gió, mang theo vài phần cuồng ngạo.

Ta – đông – cứng.

Hắn nhìn sang Bạch Lão Quả, hàng lông mày rất đẹp khẽ nhướng lên mang ý hỏi.

Ta lắp bắp giải thích:

“Đây, ờ, là phụ thân của thần thiếp. Do quá lo lắng cho thần thiếp mà ông ấy đã, ờ, đào địa đạo bí mật chui vào đây, ờ… mong hoàng thượng, ờ…”

Hắn lặp lại:

“Phụ thân?”

Ta hoảng hồn túm lấy Bạch Lão Quả vẫn còn đang đờ người vì sợ, ấn khuôn mặt béo núc ních của lão vào mặt ta:

“Hoàng thượng, người xem, thần thiếp trông rất giống phụ thân, giống ở, ở...”

Mô phật, mặt lão toàn là râu ria xồm xoàm, lại béo nung núc thế kia, làm thế quái nào mà ta giống lão được? Phen này chết chắc rồi!

Bạch Lão Quả lại còn hùng hổ phụ hoạ:

“Đúng đấy, hoàng thượng, ha ha, nó cũng có hai mắt, một lỗ mũi, một cái miệng, ha ha…”

“…..”

Bạch Lão Quả, ta thề, nếu ta còn sống sót sau chuyện này, ta nhất định sẽ moi ruột ông ra, sau đó làm thành dây thòng lòng treo ông lên đỉnh núi cho quạ rỉa!!!!




Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

4 nhận xét:

  1. Yeah chương mới kìa !! * tung lụa* coi như quà Tết luôn :))) Cố gắng viết tiếp nha bạn, lâu mấy mình cũng ủng hộ :))))

    Trả lờiXóa
  2. mong mỏi mãi mới có chương mới :v :v

    Trả lờiXóa
  3. hjc chuyện nàng viết hay wa, ngồi hóng chương mới ^-^

    Trả lờiXóa
  4. hic chuyện hay thế mà mới có 7 chương ah ta đọc 1 lèo chưa đã ghiền nữa. *cầm tay lắc ah lắc* viết tiếp đi nàng T.T

    Trả lờiXóa