Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014

Giai Điệu Tĩnh Lặng_Chương 5




Đồ xấu xa
Thế nhưng mỗi ngày vẫn nhớ anh
Nhớ kẻ không thể tự lo liệu cuộc sống như anh
Nhớ cái bản mặt than của anh "▼_▼"


5. Nấu con thỏ



Editor: Q.Law a.k.a Q-chan
Beta: Minh Minh

Khúc Tĩnh Thâm bị tính trẻ con của Cảnh Trạch làm cho dở khóc dở cười, cậu nhìn chằm chằm cửa nhà tắm rồi thu mắt lại, vừa bước đi hai bước đã bị Cảnh Trạch lanh tay lẹ mắt túm được áo. Khúc Tĩnh Thâm hoảng hốt, Cảnh Trạch lại khoái chí cười thoải mái: “Mọi người đều là đàn ông, có gì mà sợ. Chưa kể, cưng là khách, anh phục vụ cưng một chút thì có làm sao?”

Khúc Tĩnh Thâm nhìn mắt hắn rồi cúi đầu. Hình ảnh này truyền tới não bộ của Cảnh Trạch chính là: Ấy, con thỏ bị thuyết phục rồi, thỏ con thật ngoan ngoãn nha, phải nấu thế nào đây?

Cảnh Trạch thành thạo phô diễn cách sử dụng vòi nước cho Khúc Tĩnh Thâm xem, xong rồi còn chu đáo chỉnh điều hòa cao lên mấy độ. Khúc Tĩnh Thâm mặt càng đỏ, mặt giống như đang bốc cháy.

Cảnh Trạch nhìn thoáng qua, thấy cậu ấy vẫn đứng im ở bên đó. Người khác đối tốt với cậu, mặt sẽ đỏ, người khác đối với cậu không tốt, cậu cũng cười cười bỏ qua. Chiếc áo lông cũ nát, quần, giầy đều bị thủng lỗ…Cảnh Trạch không biết vì lẽ gì khi gặp con người tĩnh lặng như nước này hắn sẽ nhớ lại bản thân trước đây. Khi đó, hắn không chơi được thứ gì, thì khinh thường không thèm chơi đồ của mình quay sang lấy đồ của Cảnh Sâm. Lần nào Cảnh Sâm cũng đều đưa đồ chơi của mình cho hắn nghịch, cơ mà mỗi lần hắn đều bị đập tả tơi.

Hồi ức trôi qua một cách chóng vánh, hắn giơ tay vẫy Khúc Tĩnh Thâm lại: “Nhanh lên, cởi quần áo, gia đây là lần đầu tiên hầu hạ người!”

Khúc Tĩnh Thâm nghĩ: tuy rằng người này thoạt nhìn rất đáng đánh, lại là con nhà giàu, nhưng mà …cũng không phải người xấu. Cậu tuy rằng cảm kích nhưng vẫn có cái gì đấy không diễn tả nổi. Vì thế chậm rãi cởi áo lông ra treo lên giá áo.

Cảnh Trạch nghiêng mặt nhìn một cái, quả nhiên giống với tưởng tượng của mình, canh xương nấu suông.

Đến khi Khúc Tĩnh Thâm cởi tới thắt lưng, tốc độ so với khi cởi áo thì càng chậm. Chờ cậu vất vả kéo quần ra, Cảnh Trạch quay sang săm soi đánh giá, Khúc Tĩnh Thâm còn chưa có cởi tất, Cảnh Trạch tinh tường nhìn thấy đầu ngón chân cậu có thủng một lỗ.

Cảnh Trạch đi tới phía sau cậu, chọc chọc cái mông: “Nơi này còn chưa có cởi đâu, hay là đằng trước cũng sứt đường chỉ.” 

(vãi =]])

Khúc Tĩnh Thâm xấu hổ không biết phải làm gì, Cảnh Trạch lại nhân cơ hội bôi sữa tắm lên: “Ừm, tự nhiên có một cái lỗ ở đây thật gợi cảm.” 

( *phun máu mũi* *giật giật*)

Khúc Tĩnh Thâm đứng yên một chỗ không dám động, Cảnh Trạch nhẹ nhàng niết nhũ đầu Khúc Tĩnh Thâm một cái, cảm thấy mỹ mãn hạ lệnh: “Đi tắm đi, gia ở bên ngoài chờ cưng nha~~” Dứt lời véo véo mặt con thỏ , nghênh ngang đi ra ngoài, vừa đi vừa ngáp lại còn xướng: “Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra….” Sặc, hắn còn tự công tự thụ: “ Không mở, không mở, người ta sẽ không mở nha!”

Khúc Tĩnh Thâm lao tới đóng sập cửa, từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên cậu khó xử như thế này, mệt mỏi tựa vào cửa đợi trái tim đang nhảy loạn xạ từ từ bình ổn. Một lát sau, cậu kéo quần lót xuống chuẩn bị tắm rửa, thế nào lại thất thần đánh rơi xuống vũng nước. Khúc Tĩnh Thâm có cảm giác hôm nay thật xúi quẩy, nhưng khi ngâm mình trong nước ấm, lại thấy người đặc biệt thoải mái. Cậu là người dễ dàng thỏa mãn, cho nên chuyện ban nãy liền quên sạch sẽ.

Cảnh Trạch không thể đùa giỡn người này như với con vịt kia được, đành vừa sờ này nọ vừa lẩm bẩm linh tinh. Đúng lúc hắn đang chơi đến hứng trí bừng bừng thì cửa bị đẩy vào. Nhạc Vũ Đào mặc áo ngủ hình mèo máy đứng ở cửa: “ Sâm Sâm bảo ta nhìn xem mi có bắt nạt cậu ấy không, nhân tiện ta cảnh cáo mi, đừng có đùa quá trớn, nếu không mai đuổi mi ra khỏi cửa á!”

Cảnh Trạch: “…”

Nhạc Vũ Đào dựa vào khung cửa: “Hừ!”

Cảnh Trạch: “Có giỏi mi qua đây, ta giết!”

Nhạc Vũ Đào: “ Lão tử thèm vào, ông mày không qua đấy!”

Cảnh Trạch nhảy dựng lên, cơ mà sách lược hiện tại là dụ địch vào tròng, hắn liền cười đến mười phần lấy lòng: “Đào Đào, ta mang máy chơi game đến, loại mới nhất, còn chưa bóc tem đâu.”

Nhạc Vũ Đào hai mắt tỏa sáng, chạy tới kéo áo: “Mau cho ta xem! Sáng mai ta bảo Sâm Sâm đi mua!”

Cảnh Trạch đạp một cước vào mông Nhạc Vũ Đào, lưu loát xoay người , đem Nhạc Vũ Đào áp xuống đất, sau đó vô cùng uy phong lấy chân dẫm lên lưng Nhạc Vũ Đào: “ Ta cho mi lắm mồm, ta cho mi lắm mồm , ta cho mi lắm mồm dám gây sự với gia à!”

Nhạc Vũ Đào bất hạnh trúng kế giãy dụa hô to: “Sâm Sâm! Mau tới cứu em! Hu hu ta mang cốt nhục của Sâm Sâm, động thai khí thì mi chịu chết đi!”

Khúc Tĩnh Thâm mở cửa phòng tắm ra thì thấy một màn như vậy: “?”

Cảnh Trạch giải thích: “Chị dâu không tuân thủ đạo tòng phu, cùng máy chơi game cấu kết, anh là giúp anh trai trọng chấn gia cương!”
(trọng chấn gia cương: chấn chỉnh việc nhà)

Khúc Tĩnh Thâm bó tay hỏi trời, cậu tìm túi xách lấy giấy bút ra soàn soạt viết: “ Đừng nghịch, tẹo nữa anh trai anh lại đánh anh.”

Cảnh Trạch giả bộ ủy khuất: “ Thỏ cưng…chẳng lẽ đến cưng cũng đối xử với anh như vậy? Ề, đồ con vịt, mùi vị thế nào? Có muốn ta quay clip lại rồi up lên mạng không, tên là Kí sự thuần hóa vịt?”

Nhạc Vũ Đào giả bộ khóc hu hu: “Trẫm một đời anh danh, nào nghĩ tới có một ngày bại dưới tay tên tiểu nhân lông vàng này, ối thượng đế, ối Conan, ối Doraemon…!”

Khúc Tĩnh Thâm đứng ở một bên cười, Cảnh Sâm thấy Nhạc Vũ Đào không ở trong phòng, biết hắn chạy tới đây. Vừa đến cửa thấy cảnh như vậy, anh đành yên lặng xoa trán: “ Mình mới tiếp một cuộc điện thoại thôi mà!”

Khúc Tĩnh Thâm, Cảnh Trạch: “….”

Nhạc Vũ Đào được cứu ra, Cảnh Sâm đạp Cảnh Trạch một phát, lôi Nhạc Vũ Đào ra ngoài.

Cảnh Trạch khó chịu, nhặt lên một con vịt cao su, giơ tay ném trúng đầu Nhạc Vũ Đào đang đi ra ngoài. Nhạc Vũ Đào mắng to: “Dám đánh lén sau lưng, ta giết mi!!!”

Cảnh Trạch: “Ai bảo mi dám giả truyền thánh chỉ, đồ con vịt!”

Khúc Tĩnh Thâm, Cảnh Sâm: “….”

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, Cảnh Trạch “xí” một tiếng tỏ thái độ với chuyện vừa phát sinh, dang chân tay hình chữ “đại” lăn quay lên giường. Khúc Tĩnh Thâm mặc áo ngủ đứng ở một bên, cậu rất gầy nhưng áo ngủ lại vừa to vừa rộng.Hơn nữa bên trong cậu không mặc quần lót, cảm giác này không tự nhiên chút nào.

Cảnh Trạch giương mắt ếch ngắm nhìn cậu, vỗ vỗ phần giường bên cạnh: “ Tới đây,con thỏ, ngủ nào~ đêm nay chúng ta cùng làm tổ nha.”

Khúc Tĩnh Thâm tóc còn ướt, mềm mại dán ở trên trán. Nhiệt độ trong phòng hơi cao, cậu siết chặt lòng bàn tay đã ra đầy mồ hôi. Cảnh Trạch cảm giác được hình như cậu không được thoải mái lắm, xoay người xuống giường xem xét tình hình, sau đó vươn tay gạt mấy lọn tóc dính trước trán của cậu: “ Cưng thẹn thùng sao? Hai thằng đàn ông thì có gì mà ngại nha.”

Khúc Tĩnh Thâm không thể nào hình dung rõ ràng được cảm xúc lúc này, đây là người đầu tiên đến gần cậu như vậy, không biết cái này có được gọi là bạn bè hay không? Trước giờ cậu vẫn sống cô lập trong thế giới nội tâm của mình, thế nên hiện tại đầu óc có chút trì độn, ngốc nghếch.

Ngón tay Cảnh Trạch thon dài linh hoạt tự nhiên vươn lên xoa bóp vành tai cậu. Sau đó hắn bước thêm một bước nữa, cả người gần như dán vào Khúc Tĩnh Thâm : “Thỏ thỏ, rốt cuộc là cưng có ngủ hay không?”

Khúc Tĩnh Thâm lảo đảo lui về sau một bước, trên mặt lộ rõ vẻ khẩn trương, có phải anh ấy là người “anh em” mà trước giờ mình vẫn luôn muốn có hay không, hai bên cùng kề vai sát cánh, một tay đấm đối phương một tay rót rượu?

Cảnh Trạch dường như nhìn thấu tâm sự của cậu, đưa tay ôm lấy bả vai nói: “ Sáng mai cưng không cần lên lớp sớm đúng không? Ngoan, mau đi ngủ cùng anh nào.”



Nghĩ đến đây, Khúc Tĩnh Thâm thả lỏng người, có lẽ quan hệ bạn bè đều là như thế. Cậu cũng vươn tay ôm lấy Cảnh Trạch cao hơn mình một cái đầu. Cảnh Trạch ngừng một lát sau đó ái muội nở nụ cười. Hắn nghĩ nhóc này chỉ là một kẻ nghèo hèn, chả khác gì những thằng nhóc khác ngày trước cặp với mình.

Đèn trong phòng tắt hết, chỉ để lại ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ đèn ngủ đặt ở đầu giường. Giường rất lớn, Khúc Tĩnh Thâm chỉ chiếm một góc nho nhỏ, gối đầu cậu cũng không dám ghé, tóc mình vẫn còn ướt, để ẩm gối chắc là không tốt. Cậu gác đầu lên tay mình, như thế này có tính là nghĩ cho bạn bè hay không? Tuy rằng người bạn này có chút trẻ con, nhưng cậu cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng, ít nhất không giống hồi trước bị người ta bài xích,ghét bỏ.

Cảnh Trạch đem ánh đèn vốn đã mờ mịt vặn đến nấc còn nhỏ hơn nữa, hắn xoa đầu Khúc Tĩnh Thâm đang nằm ở một bên thấp giọng nói: “ Thỏ thỏ, cưng sao lại gầy đến vậy? Chỗ này chỗ này này nữa…còn có chỗ này tất cả đều không có thịt…” Cảnh Trạch chọc chọc bên sườn của Khúc Tĩnh Thâm.

Khúc Tĩnh Thâm giật mình giống y như con thỏ, cả người hoảng hốt rụt lại. Cảnh Trạch tiếp tục lưu manh: “ Yo, ngại cái gì? Là đàn ông đánh súng lục để bản thân thoải mái là được rồi, lo nhiều như thế để làm gì? Có từng được người khác giúp tự sướng chưa? Hửm?” Tay Cảnh Trạch bắt đầu tháo dây áo ngủ của Khúc Tĩnh Thâm, cậu vội vã lấy tay đè lại.

Tay Cảnh Trạch thức thời bỏ ra, nhưng lại càng vô sỉ mò xuống vị trí bên dưới. Sau đó cười cười ra vẻ hiểu biết: “Ai da, lại giả bộ rồi, thế mà lại không mặc cơ đấy!”

Bị Cảnh Trạch bất ngờ nói lớn như vậy, Khúc Tĩnh Thâm thấy máu trong người vọt mạnh lên trên mặt, hồng thấu. Cảnh Trạch cảm thấy cực kì buồn cười, nghĩ: Trên đời sao lại có thằng đàn ông lại dễ đỏ mặt như thế chứ? Lớn tướng rồi mà vẫn chưa từng đánh súng à?

Không rõ là xuất phát từ tâm lý thích chinh phục của đàn ông hay là bản tính thích những điều mới mẻ, Cảnh Trạch luồn tay vào bên trong vạt áo ngủ, túm lấy này nọ nhẹ nhàng xoa nắn.

Hai tay Khúc Tĩnh Thâm giãy dụa ngăn cản, cũng đạp cho Cảnh Trạch một cái, cơ mà tên kia tựa hồ muốn chơi đến đã nghiền, dù trúng chưởng cũng không buông tay.Cảnh Trạch trong lòng đê tiện nghĩ: Chẳng phải con thỏ nóng lên thì cũng cắn người sao? Cắn ta đi cắn ta đi mi cắn ta đi!

Cảnh Trạch ghé vào tai cậu nói: “ Xuỵt xuỵt…chuyện này bạn bè giúp đỡ nhau tí thì có sao, chẳng phải cưng cũng rất thoải mái sao?”

Kỳ thật, Khúc Tĩnh Thâm sớm đã biết chuyện này, ngay từ lúc mới bắt đầu chuyển vào kí túc, đám bạn cùng phòng trò chuyện sẽ nhắc tới vấn đề này. Lần đầu tiên cậu làm chuyện đó là hồi trung học, về sau lên đại học, một phần là do tự ti một phần là có quá nhiều chuyện để lo, nên số lần làm rất ít.

Bộ vị mẫn cảm nhất bị một người đàn ông xa lạ đen tối đụng chạm, cậu làm sao mà chịu được động tác xoa nắn đầy kĩ xảo kia. Bàn tay Cảnh Trạch ấm áp lại mang theo kích thích, Khúc Tĩnh Thâm nghiến chặt răng ngăn những tiếng “ưm ư” phát ra từ cổ họng. Cậu tiết ra rất nhanh, Cảnh Trạch đưa bàn tay dính đầy bạch trọc lên mũi Khúc Tĩnh Thâm để cậu ngửi thấy: “ Nhiều mà đặc ghê!” Hắn định đem những thứ này bôi loạn lên mặt Khúc Tĩnh Thâm, nhưng khi mu bàn tay chạm vào gương mặt ấy thì thấy ẩm ướt một mảng.

Cảnh Trạch xốc bả vai Khúc Tĩnh Thâm lên, mặt dí sát vào mặt cậu: “ Ấy, thỏ cưng, em khóc? Anh còn chưa có đề thương ra trận đâu, thôi nào thôi nào, thật mất hứng!” Cảnh Trạch biết rằng mình đã đùa quá trớn, lập tức xoay lưng nằm nghiêng, không dám lên tiếng.Kỳ thật hắn chỉ là ham chơi thôi, chứ nói đến lưu manh thì chỉ có cái miệng là tiện.

Khúc Tĩnh Thâm lấy tay gạt lệ, nhưng càng gạt lại càng chảy ra. Cậu không phải người dễ khóc: Mình đáng lẽ ra nên đánh hắn một trận, khóc gì mà khóc, sao lại giống như đàn bà thế này? Đụng chạm da thịt kiểu này khiến cơ chế phòng bị trong lòng cậu hoàn toàn mất tác dụng. Hóa ra ở một mình lâu quá cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng thực ra hết thảy chỉ là cậu đang tìm lý do phóng thích để an ủi bản thân mà thôi.

Mặt khác Cảnh thiếu gia đáng đánh đòn của chúng ta lại có một đêm không mộng mị, ngủ thẳng một giấc tới sáng hôm sau, người bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng. Hắn hô to: “Con vịt con vịt con vịt, thỏ của gia đã xuyên việt, cầu trợ giúp cầu trợ giúp!!”

Cảnh Sâm khoanh tay đứng ở cửa: “ Đừng gào to, em ấy còn đang ngủ.”

Vừa dứt lời thì Nhạc Vũ Đào mặc đồ ngủ mơ mơ màng màng đứng ngáp ở cửa: “ Oáp…Nhận được nhận được…Đã đến trợ giúp đã đến trợ giúp! Dùng vệ tinh định vị..oáp..”

Cảnh Sâm nói: “ Mày! Đứng dậy rồi phắn khẩn trương! Còn em, đi rửa mặt, mặc quần áo rồi còn lên lớp.”

Cảnh Trạch chua xót kêu lớn: “ Cái này là phân biệt đối xử, có vợ quên em trai a!”

Nhạc Vũ Đào nói: “Bùm chát chát, chát bùm xình, tướng công có lí, bùm chát chát, chát bùm xình….là lá la la la la…”



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

3 nhận xét:

  1. Ôi mẹ ơi :))))) Nó cute quá cỡ, sida quá cỡ =))))))) Thỏ con với chả Vịt :)) Cái gia đình này loạn quá :)))))))) À mà anh Trạch thật cute *Lăn lăn*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. sao chị lại thấy cái bọn này nó dở hơi chứ không phải là cute? :))

      Xóa
    2. Chắc là do em thấy mình dở hơi giống mấy bạn ấy nên phải khen chị ạ :))))))

      Xóa