Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

Giai Điệu Tĩnh Lặng_Chương 6



..khi sắc hoa anh đào...

nhẹ nhàng bay theo gió...
cũng là lúc chỉ mình em cô đơn...

(Sakurairo Mau Koro- Mika Nakashima)


6. Trói thỏ lại

Editor: Q.Law a.k.a Q-chan
Beta: Minh Minh

Khúc Tĩnh Thâm một đêm ngủ không yên, cậu nằm mơ, mơ về hồi thơ ấu bà ngoại dắt cậu đi mua kẹo ở một cửa hàng nhỏ trong thôn. Bà ngoại vừa đút một viên kẹo vào miệng cậu thì có một con chó mực chẳng biết từ đâu xông ra, Khúc Tĩnh Thâm sợ hãi kêu lên một tiếng viên kẹo trong mồm rơi ngay xuống đất. Cậu lập tức khóc òa lên, nhưng dù có khóc lớn thế nào thì bà ngoại cũng không cho cậu viên kẹo còn lại, nói là để dành phần cho em trai.



Trời chưa sáng Khúc Tĩnh Thâm đã tỉnh, Cảnh Trạch dạng háng ra ngủ nhìn y chang một con heo, chân cẳng tùy tiện gác lên người cậu. Khúc Tĩnh Thâm cẩn thận rút ra cái chân đã tê rần, xuống giường mặc quần áo. Quần lót rớt xuống nước khi tắm hôm qua giờ vẫn còn ẩm, Khúc Tĩnh Thâm quẫn bách mặt mũi đỏ tưng bừng. Lúc đi ra khỏi cửa còn đang phân vân, liệu người khác có nhìn ra mình bên trong không mặc gì không?



Kết quả, vừa mới ra ngoài thì gặp luôn Cảnh Sâm đang xuống lầu. Cảnh Sâm vẫn mang bộ mặt lạnh như băng, anh khẽ nói với Khúc Tĩnh Thâm: “Không ăn sáng mà đã đi à?”



Khúc Tĩnh Thâm lắc đầu, bật ngón tay cái lên rồi lại chỉ chỉ vị trí trái tim mình. Ngụ ý ngày hôm qua cảm ơn anh.



Cảnh Sâm lắc đầu nói: “ Không có gì, là em trai tôi không hiểu chuyện. Lúc trước có chỗ nào không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.”



Khúc Tĩnh Thâm nhớ lại chuyện tối qua, nụ cười héo xuống, đi thẳng xuống lầu.Cảnh Sâm nhìn bóng lưng cậu nhóc, trong lòng trỗi dậy thứ cảm giác nói không nên lời, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với người tàn tật.Anh đứng ở trên lầu ném ánh mắt cho người giúp việc, họ liền nhanh chóng đi mở cổng cho Khúc Tĩnh Thâm.



Lúc Khúc Tĩnh Thâm đi gần tới cửa, Cảnh Sâm nói: “Ra khỏi cổng lớn quẹo trái, rồi lại đi thẳng thì tới bến xe.”



Khúc Tĩnh Thâm ngoái đầu lại cười cười với anh, tỏ vẻ mình đã nghe thấy kèm với lời cảm tạ. Ra khỏi căn phòng ấm áp, ngay lập tức thân thể bị gió lạnh bao quanh.Cậu kéo dựng cổ áo bông lên đột nhiên một cái khuy trên mũ rơi xuống. Cậu nhặt cái khuy lên, nhét vào trong túi đựng tiền.Kỳ thật khi đối mặt với một gia đình hòa thuận, vui vẻ, hạnh phúc, trong lòng cậu sẽ không cầm được cảm thấy mất mát, nói không hâm mộ là giả.



Đứng ở bến gần ba mươi phút, xe buýt mới chậm rì rì tiến lại gần. Mặt cậu đã ửng hồng vì lạnh, sớm đã không còn cảm giác. Da tay nứt nẻ lại bắt đầu ngứa, cậu càng hà hơi lại càng thấy ngứa, hận không thể gãi cho sướng tay.



Xe buýt chạy tới trường cậu gần một giờ, cũng giống như bao ngày, cậu mua một cái bánh kẹp kiểu Trung Quốc, sau đó uống đậu hủ. Có một người phụ nữ trung niên mang theo một cô bé hơn mười tuổi xếp hàng sau cậu, lúc cô nhóc bưng bát đậu hũ không cẩn thận hắt cả bát đậu vào người Khúc Tĩnh Thâm.



Người phụ nữ trung niên kia vội vã xin lỗi, Khúc Tĩnh Thâm lại cười lắc đầu. Chưa vội về kí túc xá giặt quần áo, ăn cơm xong cậu ra vùng phụ cận gần trường mua một cái áo bông màu lam có mũ, giá sáu mươi lăm tệ.



Khúc Tĩnh Thâm ôm mớ quần áo về kí túc xá giặt, mấy nam sinh ở cùng thấy áo mới liền nói: “Xời, là kiểu dáng từ mấy năm trước rồi, cơ mà cũng không sao, cậu không cần mặc cái áo kia nữa, xỏ cả mùa đông cũng không thèm đổi.”



Bạn cùng phòng đã quen chuyện Khúc Tĩnh Thâm không nói, bọn họ không hiểu thế giới của cậu, đồng thời cũng không coi cậu cùng một giuộc với nhau. Đã sắp tới kì nghỉ đông, cuối tuần là kì thi kết thúc, hôm nay các thầy cô lên lớp cũng chỉ khoanh vùng trọng điểm để ôn tập.Buổi chiều không có tiết, Khúc Tĩnh Thâm đi phòng tự học để ôn tập, cậu hi vọng có thể giành được học bổng của năm nay.



Đến tối đi tới khách sạn lần trước để làm thêm, vừa tiến vào phòng thay đồ để mặc đồng phục đã có người thông báo với Khúc Tĩnh Thâm là quản lý gọi cậu có việc.Cậu bỏ quần áo xuống, đi tới văn phòng quản lý.



Khúc Tĩnh Thâm gõ cửa tiến vào, quản lý cười cười nói: “ Là tiểu Khúc phải không? Ngồi đi, có muốn uống nước không?”



Khúc Tĩnh Thâm khép nép ngồi xuống lắc đầu, quản lý vòng vo cả nửa ngày cái gì mà rất thích cậu, cậu làm việc rất trung thực, cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề: “ Hiện tại khách sạn đang trong mùa đắt khách, bên nhân sự dự tính sẽ tuyển một nhóm người, cháu cũng sắp vào mùa thi phải không? Nên tạm nghỉ ở nhà lấy sức mà tập trung ôn thi.”



Khúc Tĩnh Thâm hoảng hốt, cậu vội vàng lấy giấy bút ra viết: Có phải cháu làm gì không tốt không? Cháu sẽ cố gắng sửa, cháu rất cần công việc này.



Quản lý cũng không thèm nhìn tờ giấy trong tay cậu, thẳng thừng lấy 200 tệ trong ví ra đưa cậu: “Về mua cho bản thân một cái áo len mới đi, cả mùa đông chỉ mặc mỗi cái này đúng không? Cổ tay đều rách cả rồi, về nhà bảo mẹ cháu khâu lại.”



Khúc Tĩnh Thâm nhìn tờ 200 ở trên bàn, cổ họng cảm thấy chua xót khó tả, cuối cùng cậu cũng không lấy, mở cửa đi ra ngoài.Trong lòng thầm nói, ta biết đi đâu bây giờ, ta cũng không có nhà.



Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, gió rét thổi vù vù, Khúc Tĩnh Thâm kéo mũ lên, rụt cổ xuống mà vẫn thấy lạnh.Nếu mình có bạn thì tốt rồi, có thể kêu bạn đi uống, không say không về, bởi vì trong lòng cậu đang rất khổ sở.



Khúc Tĩnh Thâm thất thần chẳng biết làm thế nào quay trở về kí túc xá, sắp đến mùa thi, bạn cùng phòng đều đi tự học. Chỉ có Trần Tường Vũ ở lại giặt quần áo, thấy cậu trở về, Trần Tường Vũ hỏi: “ Tối nay cậu không đi làm thêm à? Sao về sớm vậy?”



Thông thường, Khúc Tĩnh Thâm nếu không phải cười cười thì sẽ gật đầu. Lần này, cậu mở vở ra viết: Tường Vũ, tôi bị sa thải.



Trần Tường Vũ hiển nhiên có điểm giật mình: “Không phải mấy bữa trước còn tốt sao?”



Khúc Tĩnh Thâm viết: Ai mà biết, tôi chẳng biết nữa, đại khái vì tôi bị câm đi.



Trần Tường Vũ thở dài, dang tay ra vỗ vỗ vai cậu. Ngày hôm qua có người bạn giúp hắn tìm việc làm thêm trong kì nghỉ đông, là nhân viên giao hàng của KFC, hắn cân nhắc thật lâu rồi mới nói với Khúc Tĩnh Thâm đang rầu rĩ không vui nằm trên giường: “Bạn tôi có giới thiệu cho tôi một chỗ, nhưng tôi có chỗ khác tốt hơn, cậu có muốn thử không?”



Khúc Tĩnh Thâm nghe xong lập tức bật dậy, cậu cười với Trần Tường Vũ sau đó giơ hai ngón tay cái lên. Khúc Tĩnh Thâm là một người rất dễ thỏa mãn, cậu cảm kích Trần Tường Vũ tận đáy lòng, buổi tối tuy rằng gặp chuyện không vui nhưng giờ thì tốt hơn nhiều.



……………..



Thực ra Cảnh Trạch chính là kẻ ngốc chuyên gây sự trong truyền thuyết, nơi nào có náo nhiệt thì liền xông tới thọc gậy bánh xe, nhưng dù sao thì cũng không làm chuyện gì quá bất lương. Theo lời ông già nhà họ Cảnh chính là: Ta mà cáu thì chỉ muốn lấy gậy đập cho nó què cẳng. Theo lời anh trai nhà họ Cảnh thì: Em trai ta không phải gỗ mục nhưng không ai chịu điêu khắc nó, hay nói cách khác là không dám động vào nó.



Căn bản là chả có ai dám tin Cảnh Trạch là sinh viên xuất sắc của đại học XX, rất nhiều người nghĩ hắn khó khăn lắm mới có thể tốt nghiệp trung học, là một lũ ăn bám chỉ biết chơi bời,tiêu xài tiền của bố mẹ. Với loại suy nghĩ như thế, Cảnh Trạch chỉ cà lơ phất phơ nói: “Cái mà nhà gia có chính là tiền, tại sao lại không tiêu?”



Cảnh Trạch và Cảnh Sâm cùng nhau ăn sáng, trước khi đi còn không quên đùa với Nhạc Vũ Đào một trận, hai người giỡn đến mức quên hết mọi thứ xung quanh. Cảnh Sâm hận mình không có siêu năng lực để sút hắn ra khỏi nhà. Nhạc Vũ Đào phấn khích suýt nữa thì đập vỡ bát cơm, Cảnh Trạch nói: “ Mi đập đi, ta thách~~”


Nhạc Vũ Đào tức tối nghiến răng kèn kẹt, tay cầm nửa cái bánh bao cắn dở ném vào mặt Cảnh Trạch. Cảnh Trạch bắt được ngửi ngửi mấy cái, sau đó ném xuống đất cho Nhị Cầu đang kiếm ăn dưới gầm bàn.



Nhạc Vũ Đào chớp chớp mắt nhìn Cảnh Sâm: “Sâm Sâm..” Cảnh Sâm đập bàn nhăn mặt nói: “Ăn xong thì cút đi!” Cảnh Trạch bưng cốc sữa đậu nành lên uống một ngụm, huýt sáo nghênh ngang rời đi bằng chiếc xe khác của Cảnh Sâm.



Nhạc Vũ Đào kêu vọng theo: “Chiến hữu, ta sẽ nhớ mi, hoan nghênh ngày mi vinh quy bái tổ!”


Cảnh Trạch hôn gió: “ Vịt vịt, mi vĩnh viễn là chiến hữu của ta!”



Cảnh Sâm: “Ăn nhanh đi, ăn xong còn đến trường!”



Cảnh Trạch gật gà gật gù lái xe, cảm thấy gì cũng không muốn chơi, đành về nhà ngủ bù một giấc. Đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối, sau đó đi ra ngoài cùng lũ bạn HIGH đến tận nửa đêm, về nhà lại lăn ra giường gặp Chu Công.



Sáng sớm hôm sau, Cảnh Trạch bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, có đứa trong hội nói chán chẳng muốn chơi gì, buổi chiều muốn đến nhà hắn chơi mạt chược. Vì thế, Cảnh Trạch ngủ thẳng đến khi đám hồ bằng cẩu hữu kia đến đập cửa rầm rầm.



Kì thật Cảnh Trạch không thích chơi mạt chược, hắn chỉ ngồi đếm giùm mấy đứa đang chơi thôi. Vài giờ sau, trong phòng đã ngập tràn khói thuốc, Cảnh Trạch xem đồng hồ nói: “Yo, trời tối rồi, tụi bay đói bụng chưa, tao gọi đồ ăn nhanh nhá?”



Vừa khéo, giữa một đống các số điện thoại loạn xà ngầu trên bàn Cảnh Trạch lại chọn đúng số của tiệm KFC.Điện thoại nhanh chóng kết nối, hắn tùy tiện gọi một đống, không cần biết thừa hay thiếu.



Nửa giờ sau cơm được đưa tới, Cảnh Trạch mở cửa, kí nhận này nọ rồi bảo người đem cơm vào bên trong.Cảnh Trạch híp mắt săm soi Khúc Tĩnh Thâm, còn Khúc Tĩnh Thâm bối rối nghĩ thế nào lại trùng hợp như vậy?Nhưng mọi sự trên đời này vốn dĩ trùng hợp như thế đấy.



Cảnh Trạch miệng ngậm khói khàn giọng nói: “Lại đây.” Tâm tình Khúc Tĩnh Thâm trở nên phức tạp, tay vân vê gấu áo, đây là hóa đơn cuối cùng trong ngày của cậu.



Cảnh Trạch như đại vĩ ba lang tiếp tục uy bức lợi dụng: “ Cưng không nhớ lần trước bỏ quên thứ gì sao? Nếu không nhớ để gia gói mang đến trường cưng nha.”



Khúc Tĩnh Thâm nghĩ đến lần trước cậu để quên thứ gì, mặt nhất thời nóng lên. Cảnh Trạch ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu, huýt gió cười: “ Lại đây, gia hôm nay thắng tiền, đến đếm giúp gia nào.”



Có đứa vừa gặm chân gà vừa nhồm nhoàm nói: “Yo, là người mới hả, xinh đẹp lại hiền tuệ, thật khiến các anh zai yêu thương.”



Khúc Tĩnh Thâm vốn hướng nội, đối mặt với một đống ánh mắt nhìn tới nhìn lui này hận không thể xoay người bước đi. Thế nhưng, còn tiền mấy thứ này….



Ánh mắt Cảnh Trạch nhìn cậu càng lúc càng có ý chinh phục, Khúc Tĩnh Thâm đứng ngốc một hồi, rồi chầm chậm đi đến bên cạnh hắn kéo sô pha ra ngồi xuống.



Cảnh Trạch vươn tay xoa xoa tóc cậu giống như đang sờ thú cưng: “ Này mới ngoan, đợi lát nữa thắng tiền rồi anh mua kẹo cho cưng.”



Mọi người nghe vậy liền cười ái muội, Khúc Tĩnh Thâm chỉ chăm chú nhìn những tờ tiền màu đỏ vương vãi lung tung trên mặt đất nhà Cảnh Trạch không lên tiếng.



Một lát sau, Cảnh Trạch mở ngăn kéo ra lấy tiền tùy ý ném vào người Khúc Tĩnh Thâm nói: “ Con thỏ, giúp anh đếm xem bao nhiêu, tất cả đều là hôm nay thắng được. Thế nào, trước giờ chưa từng thấy nhiều tiền như thế đi?”



Đích thực, từ bé tới giờ Khúc Tĩnh Thâm chưa từng thầy nhiều tiền đến vậy. Thậm chí một năm tiền công của cậu cũng chẳng đến ngần này tiền. Cậu vuốt phẳng từng tờ tiền đỏ hồng trên tay, nghĩ đến chính mình thường nâng niu từng xu từng hào thỉnh thoảng lại còn cẩn thận bỏ ra mà đếm xem có còn hay không rồi lại cất vào túi chợt cảm thấy xót xa. Giống như thầy giáo đã nói trên giảng đường, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.Từ khi chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu lâm vào loại cảm thụ này.



Cảnh Trạch nhả ra một ngụm khói, đẩy bài xuống: “Ù, tự rút.”



Hết ván, mọi người đều thu lại phần của mình, Cảnh Trạch gom tiền lại ném cho Khúc Tĩnh Thâm, tự hào nói: “Thỏ cưng, anh rất lợi hại,phải không? Từ giờ tôn anh làm thần tượng đi, anh sẽ chiếu cố cưng.”



Khúc Tĩnh Thâm tìm vở, cẩm bút viết: Tôi về trước, tạm lấy hai trăm đồng, nếu thừa khi gặp sẽ trả, nếu thiếu tôi bù vào cũng được coi như cảm ơn đêm đó đã chiêu đãi.



Cảnh Trạch cười nhạo một cái: “ Đêm đó chiêu đãi? Hớ?Chiêu đãi gì ta? Sao mình chẳng nhớ gì cả?”



Khúc Tĩnh Thâm cảm thấy thực sự khó chịu, nhưng cậu quen đè nén cảm xúc đã nhiều năm rồi. Buồn bã cúi đầu, vừa ngẩng lên bị Cảnh Trạch giữ lại: “ Thỏ thỏ sao cưng không chịu nghe lời anh vậy? Thôi đi đi, sáng mai anh sẽ tìm cưng, dù sao cũng biết cưng ở đâu rồi, tự nghĩ đi..”



Khúc Tĩnh Thâm nghĩ nghĩ rồi lại ngồi xuống. Mấy thiếu gia được cưng chiều từ bé này rất ít khi chịu nhượng bộ, mình chỉ là một đứa nhà quê làm sao đối chọi nổi với hắn?



Cảnh Trạch nói: “ Ăn chút gà đi, không thì trong phòng khách có sữa đậu, muốn ăn tự lấy.”



Khúc Tĩnh Thâm lắc đầu, nhìn bọn họ đánh hết ván này đến ván khác trong lòng thầm nghĩ, mạt chược chơi có gì vui? Đây cũng là lần đầu tiên cậu được xem người ta chơi mạt chược, mấy cái vòng vòng kia là cái gì? Tại sao phải rút 13 con bài đó?Còn nữa, phòng này cũng thiệt xinh đẹp, đèn nhìn giống trong phim á, nhưng hơi bừa bộn một chút.



Bởi vì ban ngày quá mệt mỏi, cậu thiếp đi lúc nào không biết. Đến tận nửa đêm, Cảnh Trạch nhìn thấy cậu nằm ngủ chảy cả nước miếng mới phất tay: “Gia mệt, các huynh đệ cũng về nhà ngủ đi.”



Ba người kia vốn coi Cảnh Trạch là anh cả, thấy hắn đã nói vậy, tất cả đều vỗ mông về thẳng. Cửa phòng đóng lại, mọi thứ trở nên im lặng. Cảnh Trạch ngồi chồm hổm vỗ vỗ người đang say ngủ: “Này này, con thỏ con thỏ, gọi thỏ này.” Ánh mắt Cảnh Trạch như Côlômbô phát hiện châu lục mới, gọi người này là con thỏ cũng thật dễ nghe, ít ra trong lòng hắn cảm thấy đối phương khả ái nên mới đặt cho cậu cái tên này.



Khúc Tĩnh Thâm mơ mơ màng màng tỉnh dậy nhìn thấy Cảnh Trạch, nhất thời không phản ứng, ước chừng ngốc đủ năm giây mới giật nảy mình nhìn Cảnh Trạch tựa như nhìn yêu quái.

***********************************

Tác giả có điều muốn nói: Khúc Tĩnh Thâm mười phần luôn tự thu mình, nhưng cũng nhẫn nại đến mười phần, cuộc sống ‘một người’ mấy năm nay khiến hắn hiểu được và cân nhắc rất nhiều sự tình. Tuy rằng ở rất nhiều phương diện hắn có vẻ thẹn thùng non nớt.Kỳ thật càng là người như vậy lại càng khó chinh phục, bởi vì thứ có thể mất đi đều đã mất đi, cho nên không hề sợ hãi mất mát, cũng tin rằng bản thân một mình vậy cũng rất tốt.

Cảnh Trạch, nha, anh vẫn đần lắm.

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét