Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

Giai Điệu Tĩnh Lặng_Chương 7



And you take that to new extreme
But you always be my hero
Even though you've lost your mind
****
Và anh đã đẩy mọi thứ tới giới hạn mới
Nhưng anh vẫn là anh hùng của riêng em
Cho dù anh đã đánh mất lý trí


(Love The Way You Lie-Rihanna Ft. Eminem) 


7.Lưu manh xứng đáng mặc quần rách


Editor: Q.Law a.k.a Q-chan
Beta: Minh Minh

Khúc Tĩnh Thâm mơ mơ màng màng tỉnh dậy nhìn thấy Cảnh Trạch, nhất thời không phản ứng, ước chừng ngốc đủ năm giây mới giật nảy mình nhìn Cảnh Trạch tựa như nhìn yêu quái.



Cảnh Trạch hừ lạnh một tiếng, giả bộ giật nảy: “Xác chết vùng dậy a, hù chết gia a~ đúng rồi, con thỏ, đây là thế giới hai người của chúng ta, lại đây, ngồi kế bên anh.”


Khúc Tĩnh Thâm nhìn đồng hồ điện tử trên tường, hiện tại là rạng sáng ba giờ bốn lăm phút, cậu còn chưa có ăn cơm chiều đâu, hiện tại bụng sôi lên ùng ục.



Cảnh Trạch nghĩ cậu đang thẹn thùng, rất chi là tự kỷ dựa vào sôpha động tay động chân: “Con thỏ con thỏ, cưng xem anh rất soái a, cưng thử với anh xem đảm bảo về sau cưng sẽ không muốn cùng với phụ nữ…..” Hắn ái muội cười, thật giống như chơi đùa, chỉ cần lên giường lăn lộn cùng một chỗ là được.



Khúc Tĩnh Thâm lại đang nghĩ giờ mình ra ngoài thì nên đi đâu giờ?Cậu lại ngồi xuống, điều hòa trong phòng nhiệt độ rất cao, cảm giác hơi nóng liền cởi áo khoác ra. Cảnh Trạch thì nghĩ cậu đang ám chỉ cái kia, liền dán sát vào, chân tay khua khoắng sờ thắt lưng cậu: “ Con thỏ, nè, quần lót hôm nọ để quên nhà anh, có phải hôm nay cũng không mặc không?”



Mặt Khúc Tĩnh Thâm phiếm hồng, vươn cánh tay ngăn trở hắn. Cảnh Trạch ườn mình lên sôpha, chân gác lên bàn trà nói: “Yo, người ta nói con thỏ nóng lên cũng biết cắn người a, tới đây, cắn anh đi.”


Khúc Tĩnh Thâm : “….” Cậu có chút bất lực, cảm thấy mình và Cảnh Trạch đúng là hai người ở hai thế giới khác nhau.Từ tận đáy lòng cậu hâm mộ đối phương có thể sống thoải mái đến như vậy, cũng hâm mộ hắn có một đám hồ bằng cẩu hữu thật phóng túng. Nhưng thế giới đó cách mình quá xa, cậu lấy vở viết: Rất vui khi được biết anh, nếu có thể được làm bạn bè, tôi thực vui vẻ. Nhưng cái đó, bạn bè không phải như thế, tôi thấy chúng ta cứ bình thường đi.



Khúc Tĩnh Thâm đưa vở cho hắn xem, Cảnh Trạch không cầm, cố tình gác cằm lên vai Khúc Tĩnh Thâm: “ Chữ viết đúng chính tả nha, vậy cưng cảm thấy bạn bè là như thế nào?” Cảnh Trạch hứng thú đánh giá cậu, nghĩ: Muốn tiền thì nói thẳng nha, nếu mi không coi trọng tiền của ta sao mấy lần đều ở lại cùng ta đùa giỡn? Phiền, cứ phải giả bộ, may là nó bị câm, nếu nói được không biết trên giường phóng túng thành cái dạng gì đâu.



Cảnh Trạch cầm lấy vở, giật bút từ tay Khúc Tĩnh Thâm, rồng bay phượng múa xoạt xoạt vài nhát một con thỏ tròn vo hiện lên trên giấy. Vừa nhìn đã biết là thỏ đực, không tính đến cái mông trần trụi, đằng trước còn lộ ra cả JJ. Trên cái mông tròn vo của con thỏ,Cảnh Trạch còn đề bút: Cảnh tiểu gia đã đến nơi này.



Vẽ xong, hắn đưa cho Khúc Tĩnh Thâm xem, cậu nhìn nhịn không được cười cười, người này thật kì quái, lớn tướng vậy rồi mà chẳng khác gì trẻ con. Đứa trẻ nhà thím cậu sáu tuổi đã không còn ngây thơ như thế rồi. (miềng đến giờ vẫn còn ngây thơ nà :v )

Cảnh Trạch nói: “Cười cái râu, gia đây sáu tuổi là họa sĩ thiếu nhi số 1 thành phố á!”


Nhìn Khúc Tĩnh Thâm vẫn rất bình tĩnh, Cảnh Trạch nhảy dựng lên: “ Không tin?! Không tin thì cưng cởi hết quần áo ra, gia vẽ tranh khỏa thân cho cưng.”



Cùng một đứa câm ở chung, không khí quả là nặng nề. Ngán ngẩm ở chỗ dù cậu vui vẻ hay phẫn nộ cũng chẳng nói ra, nếu không phải suy đoán từ những biểu tình thay đổi rất nhỏ thì hắn cũng chẳng biết cậu vui vẻ hay khổ sở nữa.



Người ta đã không thèm để ý mình thì Cảnh gia cũng không lên tiếng, thực ra cũng vì không biết nên nói gì. Một lát sau, Cảnh Trạch đói bụng sôi ùng ục, hắn xoa xoa bụng nói: “ Nè, con thỏ, đi làm cơm cho gia, gia sẽ trả cưng thù lao~ lò vi sóng ở bên kia, lấy đùi gà với hamburger quay lại cho nóng, không thì phòng bếp cũng chỉ có mì ăn liền, cưng làm gì thì làm.”



Khúc Tĩnh Thâm cảm giác dù chỉ hít chung một bầu không khí thôi cũng cảm thấy bối rối, liền đứng dậy cầm đồ ăn nhanh đã nguội lạnh đi vào phòng bếp. Tới nơi mới nhớ ra mình không biết dùng lò vi sóng. Nhìn quanh phòng ăn nhà Cảnh Trạch ngoài cái bếp than, mấy cái bát, mấy đôi đũa thì cái gì cũng không có.



May là trước đây ở nhà thím cậu cũng từng dùng qua bếp lò, không thì….Cậu nghĩ tới phải chịu ánh mắt khinh bỉ của đối phương thì hoảng hốt.Những đứa trẻ nông thôn như cậu lòng tự trọng đều rất lớn, nhưng lại vô cùng keo kiệt. Tuy rằng bạn bè trong kí túc không nói trước mặt nhưng thể nào cũng nói sau lưng.



Khúc Tĩnh Thâm mở chạn lấy nồi ra, phía trên phủ kín một tầng bụi. Cậu xắn tay áo chuẩn bị rửa nồi, không cẩn thận làm sứt vết thương ở trên tay, đành phải bóc miếng urgo ướt đẫm ném đi. Vết nứt trên tay dài gần 2cm, năm nào cũng thế mùa đông thì bị nứt da, sang xuân lên da non thì lại ngứa muốn chết, cậu gãi tới mức tróc thịt bong da.



Một lát sau, Cảnh Trạch chạy tới la liếm, Khúc Tĩnh Tâm lúc này đang đánh trứng gà, mặt bị hơi nóng hun cho đỏ hồng. Cảnh Trạch giật giật lỗ tai, rồi lại bấu véo mặt con thỏ: “ Thật hiền tuệ nha, giống y chang nàng dâu nhỏ a.” Được một lúc, lại chọc chọc mông con thỏ: “ Ể, cái đuôi biến đâu mất ròi.”



Khúc Tĩnh Thâm thầm nghĩ muốn cầm cái muôi gõ vào đầu hắn : Đừng tưởng người nhà quê chúng tôi dễ bắt nạt nhé.



Nửa giờ sau, Cảnh Trạch rốt cục cũng được ăn mì, mấy thứ đồ ăn nhanh hắn đã ném từ tám đời nào rồi. Đến khi no nê, Khúc Tĩnh Thâm đi rửa bát,Cảnh Trạch ấm no tư dâm dục tiếp tục đi tìm con thỏ đùa giỡn.



Cảnh Trạch hỏi: “Người nông thôn mấy người đều biết nấu cơm à? Hay là cưng làm bảo mẫu cho anh đi, nấu cơm rửa bát quét nhà làm ấm giường à là cái gì mà…phục vụ theo dây chuyền, anh sẽ không bạc đãi cưng.”


Khúc Tĩnh Thâm : “…”


Cảnh Trạch: “Là đang nói chuyện với cưng nha, anh hát cưng phụ họa là có thể xướng nha.”



Cảnh Trạch bắt đầu xướng: “ Trên cây đến khỉ cũng có đôi cặp ơ… là con vịt kia dạy gia xướng, không sai đi?”

(note: chính xác là “Trên cây đến khỉ cũng có đôi có cặp”, đại loại là anh hát thiếu 1 chữ :v )



Khúc Tĩnh Thâm cất nồi vào chỗ cũ, tay lạnh như mới lấy trong tủ đá ra. Cảnh Trạch nhìn thấy vết nứt lớn trên ngón trỏ, lấy tay che miệng làm bộ giật mình chỉ vào vết thương: “Đau quá!”



Khúc Tĩnh Thâm cười cười, lấy trong túi ra một miếng urgo nhỏ dán lên trên. Cảnh Trạch lẽo đẽo sau mông: “Này, trẻ con dưới quê từ nhỏ đều biết làm mấy thứ này sao?”



Khúc Tĩnh Thâm gật đầu, Cảnh Trạch lại hỏi: “ Nghe nói ở nông thôn nước sinh hoạt đều phải đi xa mới lấy về được hả?” Những gì hắn biết về nông thôn đều dừng lại ở hồi 7 tuổi, đó là lần đầu tiên hắn đi theo ba đi thăm họ hàng, sau đợt đó, hắn thề không bao giờ về quê lần nữa.

(ngày xưa Q-chan thích về quê lắm, ra vườn trèo cây hái quả, ngồi thúng hái chanh ở dưới ao, buộc rơm vào que rồi câu cá, mãi về sau mới biết đào giun, tưởng cá ăn rơm chớ :)), rồi cả phiên chợ nữa. ngày ý dưới quê không có đá lạnh chè cũng có 2 loại là đậu xanh với đậu đen thôi, 500 đồng 1 cốc thủy tinh lớn đầy tận ngọn @@ ăn no è cổ nhớ đến tận bây giờ.)



Ngồi không cũng buồn chán, Khúc Tĩnh Thâm lấy vở ra viết: Đó là chuyện mười năm trước, bây giờ nhà nào cũng có giếng nước riêng.



Cảnh Trạch gật gật đầu, lòng hiếu kì bắt đầu trỗi dậy: “ Nghe nói mấy người đó nuôi con như nuôi heo, cả người bẩn thỉu đầy bùn đất.”



Khúc Tĩnh Thâm giải thích: Gia đình đông con, người lớn phải làm việc, không có thời gian chăm sóc.



Cảnh Trạch nói: “ Có thật là vừa chăn dê vừa cầm sách học không? Chăn dê lấy tiền cưới vợ sinh con, sau đó con nó lại chăn dê?”


Khúc Tĩnh Thâm mặt đầy hắc tuyến, kẻ này chưa gì đã xuyên đến hồi trước khi cải cách: Ngày trước là như thế, hiện tại chính phủ có quỹ hỗ trợ tiểu học, tất cả trẻ con đều được đi học.



Cảnh Trạch hỏi: “Cưng có chăn dê không?”


Khúc Tĩnh Thâm lắc đầu,Cảnh Trạch mừng rỡ haha cười: “ Vậy thì cưng không lấy được vợ đâu.”
(vãi logic :))))



Khúc Tĩnh Thâm: “….” Đây là thiếu gia lớn lên ở thành phố sao? Sao chẳng khác gì thằng ngốc thế này.



Cảnh Trạch đắm chìm trong hồi ức về nông thôn của mình không kìm được mà nói: “ Kỳ thật cưng không biết ngày trước anh cũng từng đi về quê. Nhớ là ở quê có bán kẹo hạt đậu*, xanh xanh đỏ đỏ màu gì cũng có, ăn vào tiêu chảy đến mấy ngày lận.”



Khúc Tĩnh Thâm: Cái kia gọi là đậu thần kì, người lớn thường không cho phép mua mấy thứ đó. Cậu nghĩ tới hồi mình 6 tuổi, có một thằng nhóc trong thôn cầm hộp kẹo hạt đậu khoe khoang trước mặt, cậu về nhà xin ba mẹ nhưng chẳng ai cho mua.Một hộp tận 5 xu, đó là lần đầu tiên Khúc Tĩnh Thâm mơ hồ hiểu được hàm nghĩa của sự bần cùng.



Cảnh Trạch vỗ vỗ bờ vai của cậu: “ Cũng không khó ha, về sau anh mua cho cưng kẹo cầu vồng**, vừa chua vừa ngọt, con vịt kia rất thích ăn.”



Nhắc tới chuyện hồi trước, Khúc Tĩnh Thâm vô cùng cảm động, cậu chậm rãi viết: Cám ơn anh, tôi không ăn kẹo, sẽ bị sâu răng.



Cảnh Trạch đoạt lấy vở của cậu vừa vẽ lung tung vừa lầm bầm lầu bầu: “ Đây là con thỏ mập, ta vẽ tiệm kẹo, con thỏ đi trộm kẹo ở tiệm kẹo, kết quả là bị con vịt ở đằng sau mổ vào mông…”



Khúc Tĩnh Thâm nhìn bức vẽ bình luận: Vịt không mổ người, là ngỗng.



Cảnh Trạch nói: “Anh vẽ cho cưng, cưng tưởng tượng là được rồi sao ý kiến lắm vậy. Đúng rồi, ở nhà cưng gọi là ba mẹ hay là thầy u?”



Khúc Tĩnh Thâm: Thầy u. Cậu chưa từng ghét bỏ kiểu xưng hô này, chỉ là bây giờ đến cơ hội để gọi cũng không có. Cậu lan man nghĩ đến chuyện sáng mai đi làm, rồi thầm tính nhẩm xem đến cuối năm có thể tiết kiệm được những gì, năm nay có nên về nhà hay không, sang năm năm ba, toàn môn chuyên ngành, về làm sao được?



Cảnh Trạch hỏi: “Chỗ mấy người trị an có tốt không hay căn bản chỉ nhờ vào chó?”



Khúc Tĩnh Thâm: Đó là nông thôn mười mấy năm về trước, hiện tại tốt hơn nhiều. Nhà tôi trồng táo, lựu còn có nho, so với trong thành phố thì cũng khá.



Cảnh Trạch ngáp một cái: “ Lại đây, ngồi trong lòng anh, cưng tốt nghiệp xong thì về quê sao?”



Khúc Tĩnh Thâm: Cái này chưa nghĩ…


Cảnh Trạch thấy cậu không có ý muốn nhắc tới, liền chủ động đề cập: “ Cưng bị câm như vầy, quay về cũng không có tiền đồ, không lấy được vợ.”



Khúc Tĩnh Thâm nhẹ nhàng buông bút xuống, những lời này như cả vạn cái kim châm vào lòng cậu. Cậu chống tay đỡ cằm, hướng Cảnh Trạch cười cười. Đúng vậy, mình bị câm, mặc dù trong lòng có khổ sở đến mấy thì cũng vĩnh viễn không thay đổi được sự thật.



Cảnh Trạch vốn thần kinh thô, đừng nói chuyện hắn ý thức được mình nói sai, đến một chút im lặng hắn cũng không nghĩ đến: “Ngày trước cũng có người nói tiểu gia ta nói chuyện có thể tức chết người, thế nên cũng không làm cưng vui vẻ được nha. Quậy cùng anh, về sau mỗi ngày anh đều khiến cưng vui vẻ, giống con thỏ béo kia, lộ cả JJ kìa.”



Khúc Tĩnh Thâm liếc nhìn con thỏ vẽ theo kiểuhoạt hình ở trên vở, nét vẽ thực khôi hài, thực sinh động. Tuy rằng cậu cũng có thể cười ở bên ngoài, nhưng trong lòng như vẫn thiếu gì đó, chính cậu cũng không rõ là cái gì.



Cảnh Trạch đề nghị: “Chúng ta đi ngủ đi, giống như tối hôm nọ í. Cưng bắn cũng thật nhiều, lại còn khóc, thật muốn hung hăng mà bắt nạt a~”



Khúc Tĩnh Thâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Cảnh Trạch vẫn tự lẩm bẩm: “ Thỏ câm, cưng có muốn hôn không? Vẫn là xử nam sao?”



Khúc Tĩnh Thâm yên lặng nghĩ ở trong lòng: Người nhà quê chúng tôi rất quy củ, không cho hôn, cũng không thân mật bừa bãi. Nhưng cậu vốn là một thanh niên trưởng thành khỏe mạnh, bị hắn nói đến, trong đầu liền nghĩ tới cảnh hôn môi xem trên ti vi.



Kết quả là còn chưa nghĩ xong, miệng đã bị một bờ môi nóng rực khác hôn lên. Cảnh Trạch ôm cổ con thỏ, đè rồi cưỡi lên trên người Khúc Tĩnh Thâm, đầu lưỡi quấn lấy dây dưa. Khúc Tĩnh Thâm giãy dụa vài cái không được, nụ hôn tới quá bất ngờ, thế tiến công lại mạnh mẽ, một chút cũng không ngọt ngào, thậm chí còn hơi tê xót.Đây là lần đầu tiên cậu cùng một người khác gần nhau đến vậy. Gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đối phương đập, gần đến mức tiếng hít thở của hai người dây dưa hòa cùng một chỗ.



Cảnh Trạch cảm thấy thực vừa lòng với công phu hôn môi của mình, cười xấu xa hỏi: “ Có câu con thỏ nóng lên thì cũng cắn người, cưng thế nào lại không biết cắn?”



Hơi thở Khúc Tĩnh Thâm hỗn loạn, cậu theo bản năng mà sờ lên môi, kết quả là sưng đỏ một mảng, tê tê buốt buốt.



Cảnh Trạch khoanh tay đắc ý cười: “Cưng đã không cắn thì anh đây phải tiên hạ thủ vi cường.”

(tiên hạ thủ vi cường : ra tay trước thì chiếm được lợi thế)



Thực ra, Khúc Tĩnh Thâm biết chuyện này là đồng tính luyến ái nha, ở nông thôn gọi là “nhị ỷ tử”, chỉ có thể chọc vào phía sau, nghe nói sẽ bị mắc bệnh AIDS. Con thỏ lần đầu tiên học được cách đánh người, cậu thừa dịp Cảnh gia đang đắc ý, một cước đem hắn đá lăn xuống sô pha, mông của “nhị ỷ tử”nện thẳng xuống đất. Không những mông đau mà trên đầu “nhị ỷ tử” còn mọc thêm một quả ổi.

(nhị ỷ tử : ‘nhị’ = hai (hoặc ngốc), ‘ỷ tử’ = ghế tựa ;cái này là cách gọi dân gian thôi như kiểu ‘bê đê’ hay ‘bóng’ á, đoạn trên nhị ỷ tử là chỉ Cảnh Trạch)


Khúc Tĩnh Thâm muốn cười mà không dám quá lộ liễu, chọc Cảnh Trạch ngứa ngáy trong lòng, liền bắt chước mèo nghịch cuộn len cố ý đẩy đẩy ra phía trước rồi lại vồ trở về. “Nhị ỷ tử” mặc quần rất căng rất bó, vì thế nên Cảnh gia hơn hai mươi tuổi tại thời điểm này phản lão hoàn đồng, lần đầu tiên mặc quần thủng đít.


Bơ nớt: 
*đậu thần kì aka kẹo hạt đậu

* kẹo cầu vồng ^^



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét