Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

Giai Điệu Tĩnh Lặng_Chương 8





"Take me away, a secret place

A sweet escape, take me away
Take me away to better days
Take me away, a hiding place"






8. Thỏ tuyết

Editor: Q.Law a.k.a Q-chan
Beta: Minh Minh


Cảnh Trạch ngả ngớn nằm giang tứ chi trên mặt đất, giơ ngón giữa về phía Khúc Tĩnh Thâm: “Nhóc câm, từ nay ta với mi không đội trời chung! Để tiểu gia ngẫm lại nên đối phó thế nào với mi cho đủ ác độc~”

Mặt Khúc Tĩnh Thâm có điểm hồng, thản nhiên tươi cười còn chưa biến mất, cậu lấy vở ra viết hai chữ: Xứng đáng , sau đó tô đậm giơ cho Cảnh Trạch xem. Tuy rằng đùa giỡn kiểu này có chút ngây thơ, nhưng cậu là lần đầu tiên được nếm mùi. Giờ phút này, cảm xúc ấy tựa hồ không thể nói bằng lời, cứ như một đứa trẻ lúc trước bị hắt hủi, đột nhiên trở thành hoàng tử người người yêu mến , tạm thời quên đi khổ sở khi bị cô lập.

Cảnh Trạch ngắm chỗ toạc ra ở trên quần, sau đó đứng dậy phun một câu: “Phi lễ vật thị!” (điều không hợp lễ tiết thì chớ nhìn). Sau đó đại vĩ ba lang nghênh ngang đi vào phòng thay quần áo.

Phòng ngủ không có cửa, Khúc Tĩnh Thâm lập tức thu lại quyển vở bảo bối, mở cửa rời đi.

Từ phòng điều hòa đi ra ngoài, Khúc Tĩnh Thâm không nhịn được rùng mình một cái, cậu trùm mũ rồi kéo thật cao cổ áo bông. Đúng là cái đồ đểu giả, áo cậu vừa mới mua không biết lúc nào đã bị tiểu thiếu gia kia dí đầu thuốc thủng mất một lỗ. Khúc Tĩnh Thâm trong lòng chua xót, cậu mân mê đường chỉ thầm nghĩ sau này tìm cách vá lại.

Bên ngoài, hoa tuyết không biết từ lúc nào đã bắt đầu rơi, bây giờ vừa mới sáu giờ sáng, trên đường cái chỉ có vài người công nhân vệ sinh đang quét đường. Khúc Tĩnh Thâm hà hơi, nắm tay nhét vào túi áo, chầm chậm chạy tới trường.

Trong túi áo cậu vẫn còn hai trăm đồng lấy ở chỗ Cảnh Trạch, nghĩ nếu thừa ra thì hôm nào gặp sẽ trả lại sau. Cuối tuần này cậu có môn thi, xem ra mấy ngày tới đành phải thức khuya đọc sách vậy.

Ngày hôm nay cũng không bận lắm, đi làm thì Khúc Tĩnh Thâm sẽ mang theo poster thực đơn, khi người ta hỏi đồ ăn hết bao nhiêu tiền thì cậu lấy thực đơn ra cho họ xem. Có người nhìn câu cười cười ra vẻ thông cảm, có người lạnh lùng nhận lấy đồ ăn, thanh toán tiền rồi đóng sầm cửa lại.

Lúc mới bắt đầu làm, Khúc Tĩnh Thâm còn hơi không thoải mái, nhưng về sau cậu lại nghĩ thông. Ta kiếm tiền bằng chính hai bàn tay của mình, có gì khác người đâu? Buổi chiều tan tầm cũng đã trễ, đợi đến lúc ăn cơm xong thì phòng tự học đã chật cứng người. Cậu đành ra cửa tiệm hai mươi tư giờ học suốt đêm, nhưng ngồi trong đó nhất định phải mua vài thứ, mà cậu mua chính là thứ rẻ nhất, thậm chí còn mang theo cốc ở nhà. Đợi đến khi trời sáng thì quay về kí túc xá ngủ bù, đến giữa trưa lại đi đưa fastfood.

Mỗi ngày đều trôi qua rất bình thường, nháy mắt vài cái Khúc Tĩnh Thâm đã thi xong, điểm thi nhìn chung là tốt. Mấy đứa bạn cùng kí túc đang nói về vấn đề thực tập của học kì sau, Khúc Tĩnh Thâm chỉ đứng hóng chứ không tham gia. Cậu tự lên kế hoạch trong đầu: Nếu kì sau bớt tiết thì đi ra ngoài thuê phòng, như vậy tiết kiệm thêm được một ít. Cậu đem tiền trên người ra tính tính, xem ra năm nay không thể về quê, chỉ có thể viết thư cho thím, trước khi dán thư cậu nhét vào bên trong hai trăm tệ.

Gần cuối năm, phòng ốc cho thuê lưu động rất lớn, cậu cũng không mất nhiêu sức để tìm được một gian phòng gần trường học. Một phòng một hiên kèm phòng bếp và toilet, mặc dù có chút đơn sơ nhưng đối với cậu vậy là đã quá tốt rồi. Ít nhất cũng không giống phòng ở nông thôn, buổi tối ngủ trên nóc nhà sẽ rơi xuống ít tro bếp. Có khi vừa vặn rớt xuống mặt, sáng hôm sau ngủ dậy trông như một con mèo mướp.

Lúc dọn ra khỏi kí túc xá, bạn cùng phòng cũng chỉ hỏi thăm xã giao, mọi thứ đều là tự cậu thu thập từng chút từng chút một. Cậu cũng không có rương đựng quần áo, cái để đựng là bao bố thường dùng ở nông thôn. Cơ mà đồ đạc cũng không có nhiều, qua lại hai chuyến là hết sạch.

Tối đến lúc đang trả chiếu, Khúc Tĩnh Thâm quanh quất nhìn gia sản mấy năm nay của mình, đến cái phích nước cũng là của trường học phân, cậu thầm nghĩ có nên mua thêm mấy vật dụng này nọ hay không. Lại lấy túi tiền ra đếm đếm, chỉ còn chưa đến một trăm. Khúc Tĩnh Thâm lấy túi vải ra bao kín rồi đặt phía dưới đệm giường.

Cả ngày hôm sau thu dọn sắp xếp quét tước phòng ở, đến chiều thì lót dạ bằng một gói mì ăn liền. Thời điểm xuống lầu vứt rác, cậu nghe thấy bác gái lầu dưới nói chuyện siêu thị cuối năm khuyến mãi lớn, nghĩ tới đi mua chút đồ về nấu ăn, về sau tự mình nấu nướng cũng tiết kiệm được khối tiền.

Mấy bữa trước trời hạ tuyết còn chưa tan hết, hai ngày này lại có đợt gió rét ập về, bắt đầu từ hôm qua đã lất phất tuyết rơi. Khúc Tĩnh Thâm đi bộ tới siêu thị gần đó, hôm nay người đi siêu thị đặc biệt nhiều, cậu theo dòng người từ từ nhìn ngó. Ngày trước Khúc Tĩnh Thâm đã từng đến siêu thị này cùng bạn học, đại khái hôm nay là lần thứ hai cậu bước vào đây.

Khúc Tĩnh Thâm thong thả dạo đến chỗ bán dụng cụ làm bếp, chọn cái nồi rẻ nhất, hai cái bát cùng hai đôi đũa. Cậu tính mình chỉ có một người mua một là đủ rồi, nhưng mua hai cái thì thêm điểm tích lũy. Lại mua thêm một ít đồ dùng vặt vãnh, sau đó xếp hàng chờ tính tiền.

……………………

Kì thật, từ đằng xa Cảnh Trạch đã nhìn thấy cậu. Từ sau sự kiện rách quần nọ hai người không có gặp lại, Cảnh Trạch cũng không đặt cậu trong lòng, chưa gì sáng hôm sau đã có tân hoan đem cậu ném xa tuốt mười vạn tám ngàn dặm. Một thằng nhóc câm chỉ có thể gọi là thanh tú, giải quyết tịch mịch thì được chứ để dấn sâu thêm một bước thì không đáp ứng đủ điều kiện của hắn.

Người xếp hàng quá đông, có người không cẩn thận đẩy xe đụng vào Khúc Tĩnh Thâm khiến cậu loạng choạng đứng không vững, nồi trong tay rơi đánh coong xuống mặt đất. Rất nhiều người tò mò ngoái lại, Khúc Tĩnh Thâm đỏ mặt, ngượng nghịu ngồi xuống kiểm tra này nọ.

Cảnh tượng quần chúng xôn xao khiến Cảnh Trạch nhíu mày, cậu nhóc bảnh trai bên cạnh hắn hỏi: “Anh, làm sao vậy, thấy người quen à?”

Cảnh Trạch hất hất cằm về phía Khúc Tĩnh Thâm: “Này, em thấy nó bảnh hay em bảnh hơn?”

“ Anh nói ai bảnh hơn thì người đó bảnh hơn, người kia hình như cần trợ giúp, chúng ta có nên qua đó chào hỏi không?”
Cảnh Trạch xoa xoa đầu cậu nhóc như sờ sủng vật: “Yo, thật hiểu chuyện, tối nay anh sẽ mua chocolate trắng cho cưng.”

Khúc Tĩnh Thâm còn chưa đứng lên thì đã thấy hai cái cẳng chân ở trước mặt. Cậu theo quán tính ngẩng đầu lên xem, Cảnh thiếu gia phô trương không ai bì nổi tiến vào tầm mắt. Cảnh Trạch làm bộ kinh ngạc: “ Ô, đây chẳng phải con thỏ sao, mua vật nặng như vầy mà không biết dùng xe đẩy sao, ngốc thiệt.”

Khúc Tĩnh Thâm nhìn hắn cười cười, nhìn thấy nam sinh đứng bên cạnh trong lòng đã biết quan hệ giữa hai bọn họ là gì. Đúng lúc này thì đến lượt cậu thanh toán, liền đứng dậy vội vàng xếp đồ lên mặt quầy.

Cảnh Trạch đi theo phía sau, đem mấy hộp chocolate trong xe đặt lên trên quầy đợi, tay lần ra sau mông lấy ví. Ơ, thế nào lại không mang tiền mặt…Hắn chọc chọc con thỏ: “ Này, tôi không mang tiền, cậu cho mượn cái.” Nhóc bảnh trai bên cạnh hắn cũng sờ sờ túi tiền, sau đó cũng tỏ vẻ là không mang.

Khúc Tĩnh Thâm không lên tiếng, yên lặng đem mấy hộp sô sô la kia đặt vào chỗ tính tiền. Nhân viên thu ngân cười nói: "Tổng cộng một trăm năm mươi ba tệ, ngài là trả bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng.”

Khúc Tĩnh Thâm kinh ngạc nhìn nàng, mấy thứ cậu mua đều được tính cả rồi, chưa đến tám mươi, mấy hộp chocolate này thế mà tận bảy mươi mấy tệ?! Cậu xấu hổ cầm tờ một trăm trong tay, mặt ửng hồng. 

(này này, mình là mình không đỏ được mặt!! Sao đồng chí này hơi tí lại đỏ được nhở, GATO quá >”<)

Cảnh Trạch xấu xa vụng trộm cười, đem mấy hộp chocolate bỏ ra. Khúc Tĩnh Thâm đang đỏ mặt lục tìm mấy đồng tiền lẻ để thanh toán thì bị Cảnh Trạch thuận tay cướp đi, hắn cầm một hộp chocolate lên nói với nhân viên thu ngân: “Sửa lại thành một hộp.”

Sau đó Cảnh Trạch nhún vai vẫy tay với cậu nhóc bảnh trai kia: “Anh lực bất tòng tâm, cưng vẫn là tìm người khác đi~ lần tới gặp a, anh đi trước một bước~” Cậu nhóc kia mặt không biểu tình nhưng trong lòng lại buồn bực: Thấy bảo tiểu thiếu gia này xa xỉ lắm cơ mà, thế nào mà mấy hộp chocolate cũng không mua nổi? Không tiền mà bày đặt theo trai a!

Khúc Tĩnh Thâm cầm đồ đi ra ngoài siêu thị, trên mặt đất đã tích đầy một tầng tuyết. Cảnh Trạch ở phía sau huýt sáo, nhưng chẳng khác gì đang rên ư ử, Khúc Tĩnh Thâm cũng không thèm để ý mà đi thẳng một mạch.

Cảnh Trạch nói: “Nè…”

Khúc Tĩnh Thâm loẹt cà loẹt quẹt giẫm lên tuyết, mũi chân cậu đã đông cứng cả lại rồi, đầu ngón tay cũng lạnh run lên, lỗ tai và mặt đều hồng thấu.

Cảnh Trạch bước nhanh vài bước vượt lên trên: “ Này, con thỏ, gia nói vầy mà cưng không nghe thấy sao? Lỗ tai dài đến thế này cơ mà!” Cảnh Trạch ỷ vào Khúc Tĩnh Thâm sẽ không đánh lại, ra sức kéo lỗ tai con thỏ, đắc ý cười.

Cảnh Trạch nói: “ Thỏ thỏ, anh từ xa đã trông thấy cưng rầu, không viết vì sao lại muốn đi tới bắt nạt cưng nè! Ai da, cưng đừng đạp…”

Khúc Tĩnh Thâm phát điên, thiếu chút nữa nện cả cái nồi lên đầu hắn. Trước giờ chưa từng có người nào chủ động tiếp xúc với cậu, thứ cảm tình này hóa ra lại là trả nợ? Khúc Tĩnh Thâm đặt nồi xuống đất, không đi nữa.

Cảnh Trạch mở túi chocolate ra, cắn một miếng, nhai nhai rồi phun ra đất.

Khúc Tĩnh Thâm: “…..”

Cảnh Trạch cầm chocolate đưa đến miệng con thỏ: “Lại đây, con thỏ, để anh đút cà rốt cho cưng~ ngon lắm, rất ngọt~~”
Khúc Tĩnh Thâm vừa tức vừa buồn cười, cậu không ăn nhưng chocolate chạm vào khóe miệng theo bản năng mà liếm liếm. Có chút đắng, lại có chút ngọt, hóa ra chocolate là như thế này.

Cảnh Trạch đưa tay kéo lỗ tai con thỏ: “Nào, nói với anh, có phải anh là vạn nhân mê, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở?”

Khúc Tĩnh Thâm giơ ngón cái chĩa chĩa xuống mặt đất, sau đó chỉ Cảnh Trạch lại chỉ chỉ ngực mình, xua tay.
(giải nghĩa made by Q-chan: anh đi chết đi! Với tôi anh không có được như vậy!)
Cảnh Trạch: “ Cưng yêu anh nhưng trái tim thì lại chưa yêu? Thỏ thỏ, không cần như vậy, anh biết rất nhiều người yêu anh, nhưng anh đây không phải người tùy tiện!”
(phét lác đến không còn đường về :)))))
Khúc Tĩnh Thâm thầm nghĩ: Không biết nuôi kiểu gì mà lại ra nông nỗi này? Đúng là cái loại công tử không biết đến khó khăn mùi đời.

Cảnh Trạch bá vai bá cổ Khúc Tĩnh Thâm nói: “ Cưng nói xem sao anh lại khoái bắt nạt cưng đến thế cơ chứ, ngươi chỉ là một con thỏ quê mùa, chui lên từ trong lòng đất, mặt cũng lạnh mà mông cũng lạnh…” 
(đoạn này là đang nói thì lại chuyển sang hát xướng =.=)

Khúc Tĩnh Thâm vác nồi rời đi, xe Cảnh Trạch ở ngay gần đó nhưng hắn lại lười đánh xe ra.

Cảnh Trạch cứ như vậy lẽo đẽo đi theo Khúc Tĩnh Thâm về đến phía dưới nhà cho thuê. Dưới sân có một người tuyết không biết là do tiểu hài tử nghịch ngợm nhà ai đắp, đầu tròn vo, một khối tròn bự làm bụng, hai nhánh cây làm tay. Cảnh Trạch xoa cằm ngắm nghía một hồi, đoạt lấy cái nồi trong tay Khúc Tĩnh Thâm đội lên đầu người tuyết, lại lấy nhánh cây viết chữ trên bụng người tuyết: Thỏ tướng quân hở JJ.

Khúc Tĩnh Thâm: “…………….”



Cảnh Trạch nói: “ Thỏ thỏ, anh lần đầu tiên lãng mạn như vậy, đến đây, hôn một cái cho hợp với tình hình. Đừng lấy nồi đi…..”


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

1 nhận xét: