Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

Giai Điệu Tĩnh Lặng_Chương 9

(bởi vì idol của Q-chan đang ở Venice nên Q-chan muốn show ảnh Venice :v và hông có gt bài hát nào cả, keke )

9. Tiểu bá vương


Editor: Q.Law a.k.a Q-chan
Beta: Minh Minh


Khúc Tĩnh Thâm ôm nồi lên lầu, không thèm để ý Cảnh Trạch. Cảnh Trạch rề rà bám theo sau, Khúc Tĩnh Thâm ngoái đầu liếc một cái, có vài mảnh tuyết vụn mau mắn bám trên tóc người kia. Hôm nay hắn mặc trang phục thông thường, nhìn y chang một đứa trẻ lớn xác.

Khúc Tĩnh Thâm thầm nghĩ, nếu như anh ta nhỏ hơn mình vài tuổi, có lẽ đã nhận làm em trai đi. Nghĩ vậy liền cười khẩy trong lòng, thiếu gia nhà người ta đâu phải đối tượng mà cậu có thể trèo cao?


Khúc Tĩnh Thâm đem mấy thứ kia thả xuống, lấy chìa khóa, mở ra ổ khóa đầy rỉ sắt. Cảnh Trạch nghênh ngang đi vào, đến khi nhìn rõ căn phòng gần như trống hơ trống hoác thì đứng như phỗng ở giữa phòng. Hắn quay lại nhìn Khúc Tĩnh Thâm, vẻ mặt như đứa trẻ phải chịu oan ức: “Con thỏ, hóa ra đây là hang của cưng à, sao giống y như ổ ăn mày vậy? Chậc, kiểu phích nước vỏ sắt này từ năm sáu tuổi anh đã không thấy rồi, còn cái này này này…” Cảnh Trạch chỉ bồn rửa mặt: “Cưng xem đều ướt nhẹp, sáng mai ném đi ~ giường cưng đâu rồi, gia quan tâm nhất cái này…”

Cảnh Trạch tự nhủ nói trắng ra thì phòng này chỉ có mấy thước vuông, lập tức hô to gọi nhỏ: “Này làm sao ngủ được! Giường này không có đệm sao!”

“…” Chiếc đệm mỏng dính nằm an tĩnh trên giường, bởi vì ngày nào không khí cũng ẩm ướt nên đã có dấu hiệu bị mốc.

Khúc Tĩnh Thâm lấy mấy tờ báo đi vào phòng bếp, dán đều lên mỗi ô cửa sổ. Cảnh Trạch lăng xăng tới giữ lấy eo cậu: “Con thỏ, cẩn thận một chút, kẻo ngã!” Khúc Tĩnh Thâm nhìn mình giẫm lên bệ bếp lò vô cùng yên ổn, trong lòng động một cái, tôi cũng chẳng phải anh, làm sao mà ngã được.

Trong phòng bếp vẫn còn bếp của người thuê trước để lại, có mấy viên than lẻ loi, trơ trọi dưới chân tường, phía trên đã phủ một lớp tro bụi. Khúc Tĩnh Thâm quét tước sạch sẽ đem toàn bộ giấy nhóm lửa đến phòng bếp, xoay người lấy bút viết ngoáy vài chữ: Có bật lửa không, cho tôi mượn. Cảm ơn ^_^.

Cảnh Trạch lôi miếng chocolate ăn dở ban nãy ra cắn một miếng, ung dung nhấm nháp nói: “Xin anh đi…”

Khúc Tĩnh Thâm không thèm để ý đến hắn, quay đầu đi xuống lầu, Cảnh Trạch chạy tót ra cửa sổ phòng bếp hóng. Một lát sau, bóng dáng gầy yếu kia đã xuất hiện trong tầm mắt.

Khúc Tĩnh Thâm khom lưng ôm một ít mạt cưa từ tiệm tạp hóa. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, cảnh tượng kia thu vào trong mặt Cảnh Trạch, phải một lúc lâu hắn mới nghĩ ra được từ để hình dung: Đúng, chính là thuần phác. Nhìn dáng vẻ quê một cục không chút nào giống phong cách tây phương thành thị kia, Cảnh gia rốt cục cũng đã ngộ được lí do vì sao mình lại tiếp cận một con thỏ nhà quê.

Khúc Tĩnh Thâm mở cửa bước vào, chà chà chân vào bậc cửa đem tuyết dính ở chân gỡ ra. Tay cậu vừa rồi không cẩn thận chạm vào đâu đó xước một mảnh, phía trên lưa thưa vài tơ máu. Cảnh Trạch cà lơ phất phơ ném bật lửa cho cậu: “Ya, báo đáp anh bằng bữa cơm tối nay đi~.”

Khúc Tĩnh Thâm nhận lấy bật lửa, tiến vào gian bếp nhỏ hẹp. Cậu ngồi xuống bắt đầu nhóm giấy báo, sau đó đưa giấy nhóm vào trong bếp lò, để thêm một ít mạt cưa. Cứ như vậy đến mười mấy lần rốt cục than cũng cháy, cậu phủi bụi ở tay sau đó mang đồ mua tại siêu thị vào trong phòng bếp.

Cảnh Trạch đứng ở bên cạnh luôn mồm nói chuyện. Nếu thuận tai, Khúc Tĩnh Thâm không phải cười cười thì sẽ gật đầu. Nếu không thích thì cậu liền giả bộ làm kẻ điếc.

Cảnh Trạch nói: “Con thỏ, trước đây cưng từng chơi trò Tiểu Bá Vương* chưa?”

Khúc Tĩnh Thâm lần này gật đầu cực nhanh, Cảnh Trạch tiếp tục khoe khoang: “Có Super Mario, Ninja rùa, Contra, Tank 9….anh đây còn có thứ hay hơn cơ, là Rock Man nha!”

Khúc Tĩnh Thâm cũng biết chuyện này, lúc cậu bảy tuổi, ba Trương Nhị Đản trong thôn ở bên ngoài buôn bán được lời liền mua một máy game băng cầm tay về. Trương Nhị Đản nói chơi một giờ hết hai mao, tiểu hài tử trong thôn đều vây quanh nó. Vậy mà khi cậu cầm hai mao đến Trương Nhị Đản lại nói: “Không cho đồ câm điếc chơi, chơi hỏng mày không đền nổi.” Cậu chỉ có thể đứng ở góc hẻo lánh trộm nhìn, nghĩ rằng đợi đến khi lớn lên kiếm được tiền nhất định phải mua một cái về chơi. Nhưng đến khi cậu trưởng thành trò đó đã không còn thịnh hành nữa, hiện giờ ở thành phố người ta toàn chơi máy tính.

Khúc Tĩnh Thâm nghĩ vậy cười cười, Cảnh Trạch trên tay dính nhọ cũng không biết là vô tình hay cố ý mà nhéo nhéo mặt Khúc Tĩnh Thâm: “Con thỏ, cưng thử gào một tiếng ‘ta bị câm’ xem?”

Khúc Tĩnh Thâm thêm nước vào nồi, bắt đầu đảo cơm. Cậu bận rộn qua qua lại lại trong phòng bếp, căn bản là không quan tâm Cảnh Trạch. Qua một lúc di động Cảnh Trạch reo, Cảnh Trạch đứng ở cửa tiếp điện thoại: “Alô, mẹ, không về, cùng lão nhân nói, đừng quá nhớ thương, còn tìm cô nương nữa là con để cho ổng chơi một mình đấy…được, được, được, mẹ, con cúp máy~~!”

Cảnh Trạch cố ý giả bộ đáng thương ôm chặt lấy eo Khúc Tĩnh Thâm, đầu gác lên vai cậu: “Con thỏ, ba anh lại bắt anh đi xem mắt, nhưng anh thích con trai….Phụ nữ phiền toái chết được, lại còn hay khóc~”

Khúc Tĩnh Thâm không chịu nổi bị làm phiền, Cảnh Trạch thấy chẳng ai quan tâm hắn liền ngồi xổm trước bếp lò giơ tay lên chốc nồi để sưởi ấm. Khúc Tĩnh Thâm bận rộn xong, ra phòng khách tìm một cái ghế ngồi xuống, lấy sổ chi tiêu ra viết. Cảnh Trạch ngồi kế bên ngạc nhiên: “Có một nhúm tiền cưng ghi chép cái nỗi gì? Dân nhà quê mấy người đều keo kiệt như vậy sao?”

Khúc Tĩnh Thâm bình tĩnh viết xuống ba chữ: Sống qua ngày. Cậu quay về phòng ngủ, lúc đi ra trên tay toàn là tiền lẻ. Cậu đem tiền đặt vào tay Cảnh Trạch, trên vở viết: Tiền đồ ăn lần trước, tổng cộng một trăm ba bảy tệ hai mao, trả anh sáu hai tệ tám mao, trên người tôi không có tiền lẻ, trả trước anh sáu hai tệ rưỡi, ba mao kia trả sau.

Khóe miệng Cảnh Trạch run rẩy, tiền trong tay còn chưa nắm chắc, Khúc Tĩnh Thâm lại rút trong tay hắn ra một tệ: Đêm nay anh ăn cơm ở đây, tính anh một tệ.
Cảnh Trạch : “……”

Khúc Tĩnh Thâm lại viết: Tiền hộp chocolate kia, tính ra tôi trả, tí nữa tôi mời anh ăn.

Cảnh Trạch ném tiền lên mặt bàn, giơ tay vò đầu Khúc Tĩnh Thâm: “Con thỏ, anh thực sự xem nhẹ cưng rồi, chậc, chỗ đó cho cưng, từ giờ về sau anh đến ăn chực không định kì được không?”

Khúc Tĩnh Thâm nghĩ nghĩ, nếu cậu cự tuyệt có lẽ đối phương cảm thấy cậu là đồ kẹt sỉ (bủn xỉn). Nói cho cùng, bọn họ cũng coi như là bạn bè đi, mà đối với bạn bè thì hào phóng một chút là được rồi. Vì thế, Khúc Tĩnh Thâm gật gật đầu.

Cảnh Trạch cảm thấy hơi lạnh, nhưng lạnh kiểu này rất tốt, ít ra sẽ không có tư tưởng không an phận. Hắn cũng không muốn về nhà, ít nhất ở nơi này sẽ có người nghe hắn nói chuyện. Với khi mình tùy hứng bắt nạt, đối phương cũng không có phản ứng gì quá khích.

Bữa chiều của hai người đơn thuần là cơm trắng và dưa muối nén, Khúc Tĩnh Thâm cảm thấy hương vị rất ngon, dưa cậu vừa mới muối rất đậm đà, ăn rất được. Nếu ăn với màn thầu sẽ tuyệt hơn nhiều, nhưng hôm nay cậu lại không mua màn thầu.

Cảnh Trạch từ bé tới giờ chưa ăn cơm kiểu này, nhưng có lẽ do đói nên hắn đem toàn bộ cơm ăn hết sạch. Khúc Tĩnh Thâm vốn nghĩ đem chút cơm thừa cho lũ mèo hoang, ấy vậy mà không nghĩ tới bị thiếu gia này ăn sạch sẽ. Khúc Tĩnh Thâm đi rửa bát, trong phòng khách lạnh tới mức không thể ngồi được, Cảnh Trạch liền kê một cái ghế ra hơ tay bên bếp lò.

Một lát sau, Khúc Tĩnh Thâm cũng kê một cái ghế ra ngồi xuống. Cậu dường như dùng ảo thuật mà biến ra một củ khoai lang, dùng dao cắt thành hai nửa, lấy đũa xuyên vào nướng bên trên bếp lò.

Cảnh Trạch hiếu kì hỏi: “Người ở nông thôn đều ăn như vậy sao?”

Khúc Tĩnh Thâm gật gật đầu. Cảnh Trạch: “Như vầy rất mất vệ sinh…”

Khúc Tĩnh Thâm không lên tiếng, tiếp tục nướng khoai lang. Hơi lửa trong lò phả ra khiến mặt cậu đỏ bừng, Cảnh Trạch ra phòng khách lấy bút và vở để vẽ con thỏ. Lần này hắn vẫn vẽ con thỏ béo tròn, còn thêm hai củ khoai lang, và dĩ nhiên, con thỏ…vẫn là lộ JJ.

Một lúc sau khoai lang nướng chín nứt cả vỏ, trong không khí tản mác vị ngọt ngào. Cảnh Trạch dí mũi vào ngửi ngửi, không ngờ bị lửa liếm cháy cả tóc. Cảnh Trạch xì một tiếng khinh miệt, hắn hùng hổ định đứng lên đạp bay bếp lò, nhưng lại không ngờ chân vướng ghế, té rầm trên mặt đất.

Khúc Tĩnh Thâm cảm thấy buồn cười, giơ nửa củ khoai đang nướng cho hắn. Cảnh Trạch cảm thấy thú vị cầm lấy khoai lang, học bộ dạng Khúc Tĩnh Thâm nướng khoai. Cơ mà khoai trong tay Khúc Tĩnh Thâm càng nướng càng khiến người ta thèm, còn khoai trong tay Cảnh gia thì đang đen dần, và có xu thế thành than.

Hắn ngang ngược đòi Khúc Tĩnh Thâm đổi khoai, Khúc Tĩnh Thâm cũng nhường, đưa khoai của mình cho hắn. Cảnh Trạch thổi phì phì do cắn khoai khi còn nóng, đôi mày anh tuấn khi thì nhăn nhúm khi thì thả lỏng.

Khoai lang rất nhanh đã được xử lí gọn ghẽ, Cảnh Trạch nói: “Con thỏ, ở cùng với anh, anh mua cho cưng chocolate, mang cưng đi hóng gió, cưng muốn cái gì, anh mua cho cưng cái đó.”

Khúc Tĩnh Thâm đòi lại vở, viết: Anh nói vầy không đúng, chúng ta đều phải cưới vợ, chỉ cần anh không chê tôi nghèo thì chúng ta vẫn là bạn.

Cảnh Trạch đỉnh đầu bốc khói: “Thỏ thỏ, cưng xem, cơm anh cũng ăn của cưng, khoai anh cũng ăn của cưng, nếu cưng không theo anh, gia cực kì mất mặt.”

Khúc Tĩnh Thâm: “…….” Ăn của người ta, đáng lẽ phải làm vợ người ta chứ? Người này thế nào lại giỏi đổi trắng thay đen như vậy chứ.

Cảnh Trạch tiếp tục uy bức lợi dụ: “Anh nói cho cưng, ấy ấy mặt sau cực kì thích, bảo đảm cưng thích đến mức không cần nữ nhân nữa.”

Khúc Tĩnh Thâm: “………..” Mặt sau rất bẩn a, người nông thôn chính là không giống với người thành phố.

Cảnh Trạch nói: “Cưng lấy không được vợ đâu, con gái bây giờ kiêu lắm. Còn nhớ rõ bữa ở khách sạn không, nếu không phải nhà anh cố tình thì cô ả cũng chẳng quấn quít đến vậy đâu.”

Khúc Tĩnh Thâm nghĩ càng là người có tiền có thế, càng thích đem tâm tư người khác nghĩ thành phức tạp. Than đã cháy hết, cậu bỏ thêm một ít lên trên. Khúc Tĩnh Thâm nghĩ ngợi trong phòng ngủ chỉ có giường đệm cho một người, chậc, sao người này nói nhiều thế không biết được.

Cảnh Trạch phát hiện từ nãy đến giờ mình vẫn thao thao bất tuyệt, mà đối phương chẳng đáp lại hắn một câu. Hắn gãi gãi đầu đặt câu hỏi: “Nè, còn khoai lang không, gia vẫn muốn ăn.”

Tổng cộng Khúc Tĩnh Thâm mua ba củ, còn đang muốn làm món cơm độn khoai* nữa kìa. Khúc Tĩnh Thâm viết ngoáy trên vở: Để tôi đi lấy, tôi không ăn, cho anh một củ, này giá nửa tệ, tính tròn là một.

Cảnh Trạch trợn mắt há mồm nhìn Khúc Tĩnh Thâm đứng dậy lấy khoai lang, thò tay lấy vở vẽ loạn. Chỉ vài đường cơ bản hình vẽ một con thỏ đang cầm bàn tính hiện ra, mắt thỏ là hai chữ $ bự chảng. Hắn lại vẽ một sợi dây thừng buộc chặt vào cổ con thỏ….

Khúc Tĩnh Thâm rửa khoai xong đưa cho Cảnh Trạch, mắt nhìn hắn vẽ còn thỏ trong vở, liền mỉm cười.

Cảnh Trạch giằng lấy khoai lang trong tay Khúc Tĩnh Thâm thế nào cũng muốn đích thân chính mình nướng, kết quả sau khi nướng xong, tay Cảnh Trạch đen sì như cục than. Cảnh Trạch nói: “Ở quê cưng, mùa đông có thể bắt gà nướng ăn sao?”

Khúc Tĩnh Thâm: “………..” Cậu cực kì không muốn nói bất cứ cái gì, người này rốt cuộc đầu óc kiểu gì, chẳng lẽ mấy năm nay Trung Quốc không phát triển hay sao? Tư tưởng rất lạc hậu.

Khúc Tĩnh Thâm cảm thấy khí than trong phòng ngày càng nặng, cậu đứng dậy mở cửa sổ đằng sau ra. Bên ngoài tuyết rơi rất nặng hạt, không hề có dấu hiệu muốn ngừng. Văng vẳng đâu đó tiếng chó sủa, Cảnh Trạch cũng sán lại gần góp vui, ném vỏ khoai lang ra ngoài cửa sổ.

Khúc Tĩnh Thâm nghĩ: Nếu tên ngốc bên cạnh là nữ nhân thì tốt rồi. Tình cảnh này khiến cậu lại nhớ đến thầy giáo tiếng Trung từng giảng qua câu thơ: “ Sài môn văn khuyển phệ, Phong tuyết dạ quy nhân.” Thầy giáo nói đó là một hình ảnh vô cùng tịch liêu, con người đơn sơ trong ngôi nhà tranh, giữa trời đông giá rét lại càng có vẻ bần cùng.

(Sài môn văn khuyển phệ, Phong tuyết dạ quy nhân: Có tiếng chó sủa ngoài cổng sài (sài: củi). [Chủ] nhân trở về nhà trong đêm tối đầy gió và tuyết.)

Cảnh Trạch trong lòng đang nghĩ đến một chuyện, khi hắn có thể ý thức được, chưa bao giờ làm qua hành động này. Hắn quấn bộ móng vuốt đen truyền quanh eo Khúc Tĩnh Thâm, nhỏ giọng mang theo chút ý tứ làm nũng: “Thỏ thỏ, ở cùng với anh được không...”

Khúc Tĩnh Thâm bị gió thổi lạnh đến rụt cổ lại, chỗ nứt trên tay ban nãy bị lửa hun khô, giờ vừa đau lại vừa ngứa. Nếu cậu có thể nói chuyện, nhất định sẽ hỏi Cảnh Trạch: “Giờ người người đều tranh nhau làm ‘nhị ỷ tử’ à?”

Cảnh Trạch xem xét tay cậu, thở ra một tiếng: “Sáng mai anh đưa cưng đi mua thuốc, phồng hết cả lên rồi, đau không?”

Khúc Tĩnh Thâm muốn nói: Quen rồi, đông nào cũng lạnh, đầu xuân thì tốt rồi. Nhưng trong lòng vẫn như có một dây đàn, nhẹ nhàng gảy một cái, xung quanh truyền tới hòa âm thật nhỏ.

Bơ nớt: 

* Tiểu Bá Vương: nó là máy chơi game băng ngày xưa đấy ạ :))

*cơm độn khoai nà :)) vầy mà cũng có ảnh minh họa cơ =))


thực ra cái trên đúng hơn đấy ạ, vì trong bản gốc nó ghi là "uống" thế nên lúc ý không biết dịch gốc là cơm độn khoai hay cháo khoai lang nứa :)) cơ mà đại đi :))

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét