Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Giai Điệu Tĩnh Lặng_Chương 10



Lần này là Pháp nà :)) ước mơ của Q-chan là đi vòng quanh TG à ;))

10. Trăng tròn


Editor: Ju, Q.Law a.k.a Q-chan
Beta: Minh Minh

Ngón tay thon dài của Cảnh Trạch nhẹ nhàng chạm vào vết nứt đã đóng vảy của Khúc Tĩnh Thâm, sau đó móng tay nhẹ nhàng cậy vảy, lẩm bà lẩm bẩm: “Sao còn cứng vậy…”


Khúc Tĩnh Thâm rụt tay lại, xoay người ngồi ngay ngắn trên ghê, lấy thanh sắt bỏ đi chế thành que cời bếp. Cảnh Trạch xoa xoa tay, ngồi xuống hỏi: “Lạnh thế này, mọi người trong thôn làm sao qua được mùa đông?”

Khúc Tĩnh Thâm đem que cời thả xuống đất, lại cầm vở lên viết: Đốt hố lửa*, vẫn có thể ấm áp.

Cảnh Trạch xoa cằm, hiếu kì hỏi: “Vậy nếu tắt mất thì chẳng phải sẽ lạnh sao?”

Khúc Tĩnh Thâm cầm cây bút trên tay quay tròn, không để ý đến hắn nữa. Cảnh Trạch hỏi: “Con thỏ, cưng đã từng được ai theo đuổi chưa?”

Khúc Tĩnh Thâm lắc đầu, cô gái nào không biết cậu bị câm còn có thể chủ động tiếp cận. Nhưng khi biết cậu không thể nói thì so với thỏ còn chạy nhanh hơn. Tuy rằng, mọi người đều nói nội hàm mới quan trọng, nhưng một khi đối diện với một người khiếm khuyết, trong lòng khó tránh khỏi vướng mắc khó chịu.

Cảnh Trạch xoa đầu hắn, nói: “Từ ngày mai, anh sẽ theo đuổi cưng nhé, sẽ mua cho cưng hoa hồng, còn lớn hơn so với bó lần trước, được không?”

Khúc Tĩnh Thâm cúi đầu không đáp, này cũng coi như được thổ lộ đi. Nhưng tại sao lại không cảm thấy quái dị một chút nào vậy. Cậu không phải ngại ngùng , chỉ là những tính toán nhỏ nhặt như đang lạo xạo trong lòng, hai thằng đàn ông sao có thể nên chuyện?

Cảnh Trạch tiếp tục ba hoa : “Anh thật sự rất thích cưng, cưng cũng không có ghét anh, không phải sao? Miệng đã hôn qua, eo cũng đã sờ, đừng giống như con gái mà… Không đúng, các cô bây giờ tư tưởng đều đã thoải mái lắm rồi.”

Khúc Tĩnh Thâm: “…” Những người nông thân đều rất thành thật , huống chi Khúc Tĩnh Thâm lại như thế này, cậu nghĩ so với người khác đều nhiều một chút. Khúc Tĩnh Thâm cầm lấy bút viết hỏi: Đúng rồi, vậy tương lai anh tính thế nào?

Cảnh Trạch nói: “Cứ như vậy là tốt rồi, không thiếu ăn thiếu mặc, lão nhân có một Cảnh Sâm là đủ rồi, anh làm biếng cũng quen rồi. Con thỏ, cưng thì sao?”

Khúc Tĩnh Thâm: Tốt nghiệp xong thì kiếm việc làm, kiếm tiền mua nhà ở, cưới vợ, sinh con…

Cảnh Trạch thấy vậy, giằng lấy cuốn vở trong tay Khúc Tĩnh Thâm xoẹt một cái liền đem tờ giấy kia xé bỏ, quăng vào bếp lửa. “Không tiền đồ, thời đại này là thời đại nào rồi, tư tưởng không tiến bộ gì cả.”

Khúc Tĩnh Thâm lấy lại cuốn vở, viết: Người nhà quê chúng tôi đều như vậy, có người cả cuộc đời còn chưa đi đến thành phố nữa.

Cảnh Trạch hỏi: “Vậy cưng tốt nghiệp vẫn tính toán trở về đó tiếp tục làm đồ nhà quê. Sau đó, sinh một đứa con để nó đi chăn dê?”

Khúc Tĩnh Thâm tiếp tục viết: Bằng không thì sao chứ? Anh thấy tôi như vậy thì có thể ở thành phố mà xin được việc sao?

Cảnh Trạch nói: “Anh thấy cưng rất tốt a, anh thật sự không chê cưng không nói được, không tin anh có thể hôn một cái để biểu thị thành ý.”

Khúc Tĩnh Thâm nghiêng đầu né đi móng vuốt đang nhiệt tình sấn tới, trong lòng nghĩ có lẽ bây giờ anh ta vẫn còn thấy chút mới mẻ, chờ thêm một thời gian, sẽ không còn muốn ở chung với kẻ ngốc không nói được lại còn hay làm anh bực tức như mình nữa.

Gương mặt tuấn tú của Cảnh Trạch cố ý nhăn lại: “Con thỏ, cưng ghét bỏ anh.”

Khúc Tĩnh Thâm đưa tay vén mái tóc lộn xộn của Cảnh Trạch, lòng Cảnh gia đột nhiên tràn ngập tình yêu thiếu nam màu hồng phấn lan tỏa ngàn dặm: “Con thỏ! Anh biết kì thật trong lòng cưng đã yêu anh rồi. Nhìn kìa, mặt cưng đều đỏ lên!”

Khúc Tĩnh Thâm: “...” Đó là đứng cạnh cửa sổ quá, nên bị lạnh mà.

Bên ngoài trời đã hửng sáng, Cảnh Trạch càng lúc càng buồn ngủ, gục đầu nói: “Con thỏ, anh mệt.”

Khúc Tĩnh Thâm viết: Vậy anh đi ngủ đi, tý nữa tôi phải đi làm, tối có thể trở về.

Cảnh Trạch gật gật đầu, còn nói: “Anh đói…”

Khúc Tĩnh Thâm không lên tiếng, bỏ vở xuống, đứng dậy vo gạo làm đồ ăn sáng. Đến khi bỏ gạo vào trong nồi, Khúc Tĩnh Thâm vừa quay đầu lại, thì đã thấy Cảnh Trạch cầm nồi đặt lên bếp.

Đợi cho cơm chín, Khúc Tĩnh Thâm bới một chén đưa cho Cảnh Trạch, Cảnh Trạch còn muốn lấy dưa muối ra ăn nhưng Khúc Tĩnh Thâm không cho, chỉ còn dư lại một chút để dành đến tối ăn đi.

Cảnh gia vuốt cái bụng đã lưng lửng, lăn vào phòng ngủ làm một giấc, Khúc Tĩnh Thâm đứng ở cửa sửa soạn quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đi làm. Hành lang rất tối, tay vịn cầu thang lung lay như sắp đổ. Cửa sổ hành lang bằng thủy tinh, không biết bị trẻ con nhà ai nghịch ngợm làm vỡ, gió thổi cào cảm giác vô cùng lạnh.

Bên ngoài tuyết rơi một đêm đã có dấu hiệu ngừng, Khúc Tĩnh Thâm lựa từng bước mà đi. Từ khi cậu đến thành phố này thì đây là đợt tuyết lớn nhất. Từ đằng xa, trên nóc các tòa nhà đều dày lên một tầng tuyết, cậu đem mũ thít chặt, tránh gió lạnh thổi vào.

Cảnh Trạch ngồi ở cửa sổ, hơi thở còn ra cả khói, hét lớn: “Con thỏ, cẩn thận coi chừng ngã!” Khúc Tĩnh Thâm mặc đồ quá dày, khiến việc xoay người trở nên bất tiện, chập chững như đứa bé mới tập đi.

Cảnh Trạch lầu bầu: “Nhà này lạnh quá, chân run bắn cả lên rồi ...” Vì thế Cảnh gia của chúng ta liền bỏ về nhà ngủ bù.

Hôm nay, Khúc Tĩnh Thâm đi làm gặp phải chuyện vô cùng sầu não. Nếu như người gọi đồ đến nhà ít, thì mọi người sẽ ở lại trong quán hỗ trợ. Ngẫu nhiên hôm nay Khúc Tĩnh Thâm lại rút trúng thăm ở lại. Buổi chiều, vừa hết giờ tan tầm, cậu vừa mới thay đồng phục ra, đã bị người khác chặn cửa lại.

Một thằng nhóc mặc áo lông vàng nói: “Này anh bạn, bạn tôi mất tiền, muốn hỏi có phải anh lấy trộm không? Nếu túng quá, thì nói một câu, trộm cắp như vầy là không đúng.”

Khúc Tĩnh Thâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngây người nhìn người đang đứng chặn ở cửa, sau đó mãnh liệt lắc đầu.

“ Hóa ra là bị câm! Nhìn anh đáng thương thành thật sao lại làm chuyện thiếu đạo đức như vậy?”

“ Đừng mất thời gian với nó, cứ soát trên người xem có hay không, thằng câm chết tiệt! Sao không kêu y y a a đi!....”

Khúc Tĩnh Thâm cảm thấy lửa giận trào lên tận cổ, cậu nắm chặt nắm đấm lại, da lại nứt toác ra máu mủ lẫn lộn. Nhưng cậu không thấy đau, chính là dù có túng thiếu đến mấy cũng không thèm ăn trộm của người khác. Nhưng đến một câu cũng không cãi lại được, chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Đối phương nhìn tay cậu đang nắm chặt: “Ai dô, muốn kiếm chuyện sao….” Khúc Tĩnh Thâm bị bọn họ xô qua đẩy lại, có kẻ còn chọc chọc gáy cậu: “ Đồ nhà quê..đã vậy còn bẩn thỉu…ặc..”

Khúc Tĩnh Thâm ghét nhất là bị mắng chửi như vậy, có lẽ là do người nông thôn trời sinh mẫn cảm và tự ti. Cậu nện cho miệng tên kia một đấm, còn chưa làm được gì thì bị dồn vào chân tường mặc cho người đạp đánh, Khúc Tĩnh Thâm càng giãy dụa bọn người kia càng mạnh tay. Cuối cùng cậu chỉ có thể ôm đầu cố lui mình vào góc tường tránh đòn. Bọn người kia đánh đủ hả giận xong thì mới hùng hổ đẩy cửa ra ngoài.

Khúc Tĩnh Thâm ngồi xổm ở góc tường, trên đùi rất đau, có lẽ bị đánh tét cả da ra rồi. Khóe miệng nóng rát, đưa tay sờ thì thấy toàn là máu. Cậu vịn tường đứng lên, mở cửa lảo đảo đi ra bên ngoài.

Tầm mắt mọi người dán chặt vào bộ dáng chật vật của Khúc Tĩnh Thâm, quản lý gọi cậu vào văn phòng đưa tiền công mấy ngày nay, tổng cộng năm mươi lăm tệ. Khúc Tĩnh Thâm đem tiền cất vào trong túi, đẩy cửa rời đi.

Trời bên ngoài nhá nhem tối, đèn đường rực rỡ vừa mới sáng lên. Khúc Tĩnh Thâm cảm thấy bản thân trong thành phố này thật sự rất cô đơn, có lẽ tốt nghiệp xong nên trở về, ít nhất còn tự tại hơn cứ ngốc ở nơi này. Vừa mới đi được vài bước, thì nghe đằng sau có người gọi mình: “Con thỏ, con thỏ…anh phải tìm mấy chỗ mới thấy..em làm sao vậy?”

Cảnh Trạch nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng Khúc Tĩnh Thâm, trong lòng xót xa: “Mẹ kiếp! Nói anh nghe ai đánh em ra nông nỗi này? ! Anh cho nó biết tay!”

Tay Khúc Tĩnh Thâm lạnh như khối băng, Cảnh Trạch vội vàng kéo qua hà hơi: “Chết tiệt, trên người có bị thương không? Đi, chúng ta đi bệnh viện!”

Khúc Cảnh Trạch lắc đầu, mím môi không nói lời nào. Cảnh Trạch hiếm khi chu đáo lấy một lần, đội mũ lên giúp cậu: “Nhìn em này, y như cô vợ nhỏ đang giận dỗi!”

Giây tiếp theo, cô vợ nhỏ đá một cước vào đùi Cảnh Trạch, kì thật không ăn thua mọt chút nào. Cảnh Trạch nói: “Đói không? Anh mang em đi ăn cơm, muốn ăn gì?”

Khúc Tĩnh Thâm lắc đầu, Cảnh Trạch đành kéo người bên cạnh bước đi.Gặp một tiệm đồ uống liền đi vào mua hai cốc trà sữa, một vị ô mai, một vị táo. Cảnh Trạch chọc cốc vị ô mai đưa cho Khúc Tĩnh Thâm: “Ôm cho ấm tay, muốn uống thì uống.” Cốc trà sữa kia thật ấm áp, Khúc Tĩnh Thâm lựa lúc Cảnh Trạch không chú ý uống một ngụm, hương ô mai chua chua ngọt ngọt kích thích vị giác đến mức sống mũi cũng cảm thấy chua theo.

Cảnh Trạch thấy cậu không lên tiếng, rút khăn tay ra lau đi vệt trà sữa cùng vệt máu. Khúc Tĩnh Thâm đau xuýt xoa một cái, Cảnh Trạch không quên trêu nghẹo cậu: “Chả khác gì tiểu thụ đang giận hờn….” Thuận tiện nhéo nhéo mấy cái mới chịu thu tay về.

Cảnh Trạch vốn muốn đưa cậu đi ăn ở nơi xa hoa một chút nhưng lại sợ Khúc Tĩnh Thâm không quen, đành tùy tiện đi vào một quán ăn nhỏ ven đường. Khúc Tĩnh Thâm chưa từng vào những nơi như thế này liền lộ ra vẻ gò bó.

Cốc trà sữa ô mai trong tay cậu đã gần hết trong khi cốc vị táo kia còn chưa động qua. Thấy vậy, Khúc Tĩnh Thâm nghĩ: Nếu không uống thì lạnh mất, lãng phí.

Cảnh Trạch nói: “Không uống nữa, đầy bụng sao ăn được cơm.”

Trên mặt Khúc Tĩnh Thâm xanh tím từng mảng, Cảnh Trạch nhẹ nhàng xem xét một hồi rồi nói: “Mẹ, lũ chết giẫm! Nói xem còn đau không?”

Khúc Tĩnh Thâm lắc đầu, Cảnh Trạch nói: “Muốn bắt nạt thì cũng phải là gia bắt nạt, đệch…”

Khúc Tĩnh Thâm không nói gì, cúi gằm mặt xuống bàn.

Hai người ăn cơm sườn, còn gọi thêm hai bát canh xương, Cảnh Trạch vừa ăn vừa oán giận: “Khó ăn muốn chết, lần sau anh đưa em đi ăn ở khách sạn năm sao, so với đây còn ngon hơn chục lần…”

Người bán hàng đần mặt nhìn người đàn ông tự đại kia, Khúc Tĩnh Thâm hé miệng uống một ngụm canh, tự ngẫm chưa bao giờ mình được uống thứ canh ngon như thế này.

Cốc trà sữa táo kia cuối cùng cũng phải bỏ lại, hai người đi ra khỏi quán ăn, Cảnh Trạch ôm Khúc Tĩnh Thâm nói: “Vợ à, ăn cả một bàn đầy đồ ăn như vậy, em không làm vợ anh thì cũng không ai dám lấy~”

Ánh trăng trên trời vừa sáng lại vừa tròn, dự báo ngày mai trời đầy nắng. Cảnh Trạch nói: “Trăng đêm nay nhìn ngon miệng lắm, vợ à, chúng ta cũng nên động phòng đi?”

Mặt Khúc Tĩnh Thâm không chút thay đổi, Cảnh Trạch đề nghị: “Đi chỗ anh, chỗ em gió lùa lung tung, tốt nhất là không nên vừa hứng tuyết vừa nướng khoai a, lãng mạn cũng không đem ra ăn được~” Lên giường mới là vương đạo a.

Cảnh Trạch: “Nếu ta có đũa thần của tiên nữ…biến lớn biến nhỏ biến thành xinh đẹp~~còn muốn biến tất cả trở thành thỏ câm điếc của gia~ nếu như ta có một con thỏ ta sẽ lừa nó lên trên giường~~……” Trời mới biết đũa thần Cảnh gia đang nói là cái gì.

Khúc Tĩnh Thâm không nhịn được cười, Cảnh Trạch đắc ý: “Xí, anh đây chính là cao thủ~ nói mà em không tin! Con thỏ đã thành công đâm thẳng vào cây cổ thụ, xin quý khách tiếp tục chờ ôm cây đợi thỏ hồi sau sẽ rõ~~ giờ thì hãy tung hô Cảnh gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bơ nớt: 
Hố lửa nè ^^




sau khi đốt ^^ 

 

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

5 nhận xét:

  1. Anh Cảnh thực sự là người thường hả :)))) Sao e ko biết ảnh đang nghĩ cái gì vậy, chắc kiếp trước anh sống trên Sao Hỏa quá :))))

    Trả lờiXóa
  2. sao chị tưởng em nói em giống ảnh cơ mà =))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thì thế mới phải hỏi, nếu ảnh mà đến từ Sao hỏa thật thì anh là đồng hương của e r :))))

      Xóa
    2. nàng ơi sao lâu wá ko có ckươg ms vậy ?

      Xóa
    3. do mình đang thi bạn ạ ^^ sắp thi xong ùi ^^

      Xóa