Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 18

***
Tác giả: Côi Tự
Edit: Bu Béo
Beta: Tử
***

CHƯƠNG 18: DIỄN TRÒ


      Yến Ngọ cả kinh (vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ), chẳng lẽ Các chủ muốn…

      Yến Hướng Nam lộ ra nụ cười giận dữ, đem hắn xoay lại, thuần thục tụt quần hắn xuống, để lộ ra hai cánh mông tròn vểnh lên, ba… ba… ba… đánh mấy cái thật kêu lên đó: “Ngươi cho là bản Các chủ muốn làm gì hả? Dám to gan suy đoán ý nghĩ của chủ tử?”

      Mông Yến Ngọ không phải chưa từng chịu tội, khi còn ở trong Nội Các, có ai mà chưa từng chịu mấy chục bản tử*, sau đó ra ngoài làm nhiệm vụ dần dần không bị đánh nữa, nhưng quả thực chưa từng có ai “vô cùng thân thiết” đánh vào mông hắn như Các chủ. Hắn lập tức đỏ bừng mặt, không biết là xấu hổ hay là quẫn bách, chỉ biết, hắn không dám giãy hoặc kéo quần lên, “Chủ tử, việc này… không thích hợp”.

(*bản tử: thanh gỗ, khá giống loại Bao công hay dùng để đánh phạm nhân ấy cả nhà)

      “Chỗ nào không thích hợp?”. Lại ba… ba hai phát nữa, người nào đó đánh đến nghiện.

      “…” Trong tiềm thức cảm thấy không thích hợp, có điều muốn giải thích rõ cũng không diễn tả được. Yến Ngọ hết mở rồi khép miệng nhưng cuối cùng vẫn chẳng thốt ra nổi chữ nào.

      Ánh sáng trong xe ngựa khá mờ ảo, nhưng chưa đến mức không nhìn rõ đồ vật. Trái lại, tử sĩ nằm úp sấp trên mặt đất bày ra tư thế hấp dẫn bị Yến Hướng Nam nhìn rõ ràng. Giữa hai cánh mông cong vểnh kia là một mảnh đất thần bí, bởi vì đau đớn nên bộ vị nào đó tự động mấp máy. Yến Hướng Nam cảm thấy trừng phạt kiểu này không chỉ khiến cho một người chịu khổ.

     “Đứng lên đi”. Đánh một cái cuối cùng, Yến Hướng Nam mới thỏa mãn ngồi lại vị trí của mình, có cảm giác cái đó đang rục rịch phản ứng, “Làm sai phải chịu hình phạt gì là do bản Các chủ quyết định, lần này dễ dàng cho ngươi. Thân thể đã khỏe hơn chưa? Không phải đại phu đã nói phải tĩnh dưỡng vài ngày sao?”

      Yến Ngọ dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay mặc lại quần, mặc dù dây lưng vẫn còn nằm trên tay, hắn vẫn ngồi xuống theo ý của Các chủ rồi kể về hành trình đuổi theo của mình. Tuy uống thuốc có hiệu quả trị bệnh phong hàn, nhưng để thực sự khỏi hẳn thì rất lâu, cho nên hắn trực tiếp đến y quán, thỉnh đại phu châm cứu huyệt đạo. Tay nghề của đại phu ở thị trấn nhỏ này không cao, châm tới châm lui, tốn không ít thời gian, bằng không hắn đã sớm đuổi tới rồi.

      Thi triển khinh công trong thời gian dài khiến cho thân thể suy yếu, hô hấp không vững vàng như bình thường mà hơi hơi ồ ồ, vậy nên Yến Hướng Nam mới nhanh chóng phát hiện ra hắn, chứ bình thường hắn theo dõi bọn đạo chích chưa bao giờ bị phát hiện.

      Nếu đã tới đây, y cũng không thể bắt người quay trở lại. Yến Hướng Nam đành nhượng bộ:

      “Thôi được rồi, coi như ngươi có tâm. Trên đường đi Doanh Châu phải chữa khỏi bệnh hoàn toàn, bản Các chủ còn có việc phải làm, không thể chiếu cố ngươi thường xuyên”.

      Yến Ngọ hổ thẹn cúi đầu: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh”.

      Phân đường của Tàn Nguyệt Các được đặt tại hai hướng Đông và Tây, ngăn giữa là một con sông lớn, phong cảnh hữu tình. Mấy năm gần đây Yến Hướng Nam thường ngồi thuyền du ngoạn, mỗi lần đều gặp gỡ Mạc Độc Hiền - Đường chủ Tứ Hải Đường, hắn luôn nói sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Các chủ tại địa phận Tứ Hải Đường, lúc đầu y cảm thấy Đường chủ này thực trung tâm, giờ nghĩ lại, hóa ra hắn đã sớm ủ mưu, muốn giám sát hành tung của mình. Lần y gặp nạn ở Hồ Điệp Cốc hắn cũng phái người đi do thám đầu tiên.

      Y biết trong Các lý có phản đồ, lần này gặp chuyện không may liền thuận tiện biến mất, chờ kẻ đó tự xuất đầu lộ diện. Bất quá Mạc Độc Hiền có thể nắm tin tức nhanh như vậy, chẳng lẽ không sợ bị nghi ngờ, hay là hắn đã quyết chí đập nồi dìm thuyền*? Mặc kệ là ai, muốn ngồi lên ngôi vị Các chủ, trước tiên phải hỏi xem y có đồng ý không đã. Không phải y muốn độc chiếm vị trí này, cũng không nghĩ sẽ truyền cho con trai còn chưa biết hình dáng ra sao của mình, chỉ là mạnh được yếu thua, ai thực sự có năng lực trong Nội Các y đều rõ như lòng bàn tay.

(*: Kiểu được ăn cả, ngã về không ấy)

      Mạc Độc Hiền là người làm việc cực kỳ cẩn thận, Trước đây y coi trọng hắn cũng là vì điểm ấy, đem Tứ Hải Đường giao toàn bộ cho hắn, hiện giờ xem ra lại tự xây chướng ngại vật cho mình cũng như làm thế nào để trà trộn được vào Tứ Hải Đường cũng là một bài toán khó.

      Yến Hướng Nam ngồi ở lầu hai của một tửu lâu ven bờ sông, nâng cằm quan sát Tứ Hải Đường cách đó không xa, miệng liên tục nhai nuốt mấy củ lạc. Yến Ngọ thẳng người ngồi ở bên cạnh, đảm đương nhiệm vụ rót rượu.


     “Ngươi biết dịch dung không?”
     
     “Biết chút ít ạ”
     

     “Một ít là được rồi, hiện tại không biết như thế nào mới có thể trà trộn vào Tứ Hải Đường đây?”

      Trực tiếp đi vào lúc hắn đi vắng thì được nhưng mà...Y nhìn Yến Ngọ bên cạnh mang bộ dáng như muốn nói lại thôi, nhướn mày bảo:

      “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng”.

      Yến Ngọ nghĩ nghĩ, ấp úp mở miệng:

      “Chủ tử, chúng ta có thể không đi lên núi, đợi núi tự xuống chân ta”.

      Yến Hướng Nam hứng thú hỏi:

      “Nói vậy là sao?”

      Gần đây sông Doanh Châu xuất hiện hai ác bá khiến dân chúng không một ngày được sống bình an. Từ người bán hàng rong đến các chủ cửa hành kinh doanh nhỏ đều bị quấy phá, các cô nương ra ngoài đường đều sợ bị đùa giỡn trêu ghẹo, cũng có nhân sĩ giang hồ biết tin tìm tới quyết đấu, kết quả đều là trọng thương không dậy nổi! Quan sai mặc dù có ra mặt, nhưng đều bị người nọ đánh một chưởng, miệng phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh. Thảm trạng đó đáng sợ tới mức không ai dám đứng ra bảo vệ dân chúng nữa.

       Hai ác bá này tất nhiên chính là Yến Hướng Nam và Yến Ngọ, để làm cho màn diễn xuất này càng thêm thuyết phục, Yến Hướng Nam thật sự xuất ra ba phần nội lực đánh cho người giang hồ cùng quan sai máu chảy ròng ròng, nhưng cũng chưa đến mức quá nghiêm trọng như lời đồn. Yến Hướng Nam nửa chính nửa tà, nhưng không phải hạng tà ma ngoại đạo, vì đạt được mục đích mà lạm sát người vô tội. Sờ sờ lớp dịch dung trên mặt, y hiện tại có chút nhu nhược nhưng âm hiểm, mà Yến Ngọ… Hứng thú tà ác của Yến Hướng Nam trỗi dậy, bắt hắn hóa trang thành diện mạo một thiếu niên thanh tú. Ngoại hình của hai người bây giờ thậm chí còn có nét tương tự.

      Yến Hướng Nam cầm lấy một quả lê chín mọng cắn ăn trong ánh mắt hoảng sợ của người bán hoa quả ven đường, thuận tiện túm lấy tay Yến Ngọ. Hai người tiêu sái đi lên tầng trên của một cửa hàng, trước mặt tất cả mọi người Yến Hướng Nam khẽ dùng ngón trỏ nâng cằm Yến Ngọ: “Hôm nay ta chẳng qua chỉ tùy ý sờ soạng một chút trên mặt của nữ nhân kia, thế mà lại nói ta đùa giỡn con gái nhà lành. Nữ nhân kia so ra còn không đẹp bằng ngươi đâu, đệ đệ yêu quý ~”

      Mặt hơi cứng đờ, nhưng Yến Ngọ vẫn cố làm hết phận sự, nở một nụ cười “ngọt”:

      “Ca, dân nơi này đều rất bảo thủ, không thú vị gì hết. Chúng ta tìm đến nơi nào vui vẻ hơn được không?”

      Vừa lòng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, đây là do Yến đại Các chủ đặt ra, ca ca tùy ý, bừa bãi và đệ đệ có vẻ nhu nhược. Một đôi huynh đệ ái muội, khiêu khích những điều cơ bản của đạo đức và luân thường. Yến Ngọ tính cách nội liễm*, nhưng đi theo y diễn trò vẫn là có bài bản hẳn hoi. Y chưa bao giờ biết tử sĩ có thể cười ngọt ngào đến thế, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, nếu dỡ xuống lớp dịch dung này sẽ là bộ dáng gì nhỉ?

(*: Nội tâm và thu liễm/ không phô trương)

      “Cũng tốt, ca ca của ngươi lâu ngày không tìm được người luyện quyền cước, đang buồn hết cả chân tay đây, tìm vài tên được đồn đại là cao thủ bậc trung thì đều không chịu nổi một cước, chẳng lẽ cao thủ trên giang hồ đều như vậy? Hay là sợ uy danh của ca ca, hahaha!”. Lời này còn cố ý nói lớn giọng, người phía dưới đều nghe rõ ràng.

      Có mấy kẻ thuộc Tứ Hải Đường, đứng ở cửa hàng bên cạnh nhìn lên. Yến Hướng Nam đã sớm thấy bọn họ, lại làm bộ như đang cùng đệ đệ nhà mình thâm tình nhìn nhau, không thèm liếc mắt bọn kia một cái.

      Đợi được một lúc, người phía dưới nhịn hết nổi, một tên có bộ dáng cầm đầu ôm quyền nói:

      “Xin hỏi hai vị huynh đệ ở bên trên, vì sao lại tùy tiện đả thương người giữa đường giữa lối như vậy?”. Nói chuyện còn ra vẻ đạo mạo, như kiểu ta đây vì nước vì dân mà đứng ra chịu khổ.

      Hô đến hai lần, đến khi có người kiềm chế không được suýt nữa thì xông lên, Yến Hướng Nam mới chịu nhìn chúng một cái, trong giọng nói tràn ngập sự không kiên nhẫn:

      “Các ngươi là ai a, ông đây làm gì các ngươi quản được sao? Coi chừng nắm đấm của ông không có mắt!”

      “Ngươi! Đừng vội làm càn! Chúng ta là người của Tứ Hải Đường!”

      “Tứ Hải Đường là cái quái gì thế?”

      Yến Hướng Nam lộ ra vẻ mặt khinh thường hỏi, khiến mấy tên phía dưới tức giận đến không thở nổi. Chỉ có tên cầm đầu coi như còn giữ được sắc mặt bình tĩnh, có vẻ là kẻ làm được việc. Hắn ngăn lại đám người nhốn nháo đằng sau, chậm rãi tiến lên phía trước, chắp tay nói:

      “Vị huynh đệ này, Tứ Hải Đường nằm ở ngay gần bờ sông, là nơi tụ hội của những người võ công cao cường, không biết huynh đệ có hứng thú hay không?”

      Yến Hướng Nam bĩu môi: “Vậy sao? Có người làm bao cát cho ông đây tuỳ tiện đánh?”

      Vô liêm sỉ! Người của Tứ Hải Đường dễ dàng bị bắt nạt sao?! Bọn họ trừng Yến Hướng Nam bằng ánh mắt giống như sắp phun ra lửa tới nơi, nói lớn:

      “Ngươi đã tự cho rằng mình rất mạnh, như vậy thì tới Tứ Hải Đường quyết đấu đi, cho ngươi phục sát đất mới thôi! Ngươi có dám không?”

      Quá hợp ý ta, Yến Hướng Nam đưa lưng về phía bọn họ, lộ ra một nụ cười âm hiểm, cùng Yến Ngọ trao đổi ánh mắt, nhưng khi quay đầu lại vẫn cố ý bày ra vẻ khinh thường:

     “Ông đây có gì mà không dám làm, thật muốn xem trình độ đánh đấm của các ngươi giỏi đến mức nào? Dẫn đường!”

      Ôm Yến Ngọ phi thân xuống lầu, dừng ở trước mặt bọn họ, vậy mà không hề phát ra một âm thanh nhỏ. Người cách y gần nhất lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu sao giang hồ lại xuất hiện một nhân vật có võ công cao cường như vậy, khinh công quả thật trác tuyệt.

      Tứ Hải Đường đúng như tên gọi, nơi nơi đều là đình đài cùng nhà xây trên nước, hoa sen nở rộ xung quanh. Bình thường Yến Hướng Nam hiếm khi đi tới các phân đường, hiện tại, nơi này lại toát lên một thứ không khí ngưng trọng, khác xa so với ấn tượng trước kia của y. Từng người đi ngang qua đều cung kính hành lễ với kẻ đang dẫn đường cho Yến Hướng Nam rồi vội vàng đi mất, khuôn mặt ai cũng không che dấu được nỗi bất an cùng áp lực…Thật thú vị!

      Thực ra, tên đầu lĩnh lúc nãy chính là Đường chủ Tứ Hải Đường - Mạc Độc Hiền. Hắn đã cố gắng che dấu hết sức, nhưng vẫn không tránh được mọi người hướng mình hành lễ.

      Phản bội mình làm bọn họ khẩn trương đến vậy sao? Yến Hướng Nam cảm thấy uy nghiêm của bản thân đang bị khiêu khích nghiêm trọng. Sau đó, một bàn tay có ý an ủi nhẹ nhàng đặt lên tay của y, lúc này y mới phát hiện ra nội tức có khuynh hướng bạo phát ra ngoài. Yến Ngọ kịp thời kéo thần trí y trở lại, nếu không y đã đại khai sát giới rồi cũng nên! Nhân lúc Mạc Độc Hiền cảnh giác quay đầu lại quan sát hai người họ, y thuận thế hôn lên bàn tay của Yến Ngọ đang đặt trên tay mình, ngả ngớn nói:

      “Đừng sợ, những người này ca ca không để vào mắt. Chờ xong việc chúng ta lại ra ngoài tìm nơi vui chơi!”

      Yến Ngọ kiềm chế mong muốn rút tay về trong đầu mình, ngoan ngoãn nói: “Vâng”.

      Mạc Độc Hiền bình tĩnh quay đầu đi, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét. Nhưng hắn ẩn nhẫn được không có nghĩa là người khác cũng thế, trái lại, mấy tên bị Yến Hướng Nam chọc giận lúc nãy đi cách đó không xa đã nhanh chóng phun ra lời hèn mọn:

      “Nguyên lai là đồ biến thái, ta biết ngay là không phải hạng đứng đắn gì mà!”

[Tử: ặc ặc, lạy chú, có ai đứng đắn mà đi đánh người phun máu chưa? Nói nhảm!]

      “Nhìn ca ca đệ đệ bọn chúng đi, vậy là loạn luân đúng không, thật ghê tởm! Sẽ không lây bệnh đó cho chúng ta chứ?”

      “Chúng ta khí khái đàn ông ngời ngời như này, kiểu gì cũng không biến thành như thế được đâu, yên tâm đi, ha ha ha…”

      Nói xong lại còn không kiêng nể gì cười ha hả. Mạc Độc Hiền nghe chúng nói càng ngày càng quá phận, định tìm thời điểm thích hợp lên tiếng ngăn cản, nhưng chẳng hiểu sao tiếng cười đột nhiên im bặt. Tên sỗ sàng cưới lớn giọng nhất như bị ai bịt miệng lại, máu tươi theo khóe miệng ồ ạt tràn ra. Một thứ gì đó có hình dạng mơ hồ rớt trong vũng máu vương vãi trên mặt đất…

      “A a a a--…” Kẻ kia tru lên một cách thê lương, rốt cuộc không thốt lên nổi một chữ nào nữa.

-Hết chương 18-

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét