Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

Em thuộc về anh_Chương 5

Chương 5

 ____ Hiện tại ____

Hiền Minh tỉnh dậy với cơn đau ê ẩm từ dưới thân. Cơ thể đã được tẩy trừ, không có dấu vết gì của đêm ngày hôm qua. Cậu thở dài đứng dậy, nhưng chỉ mới bước một chân xuống giường, cậu đã đứng không  vững. 
-         "Oa!" – Hiền Minh vụng về chống tay đứng dậy.
-         "Phu nhân. Phu nhân có sao không? Tôi vào nhé."
-         "Bác vào đi"  - Hiền Minh lễ phép.
Mở cửa bước vào là quản gia Serin của họ Cho. Ông kính cẩn cúi đầu chào, sau đó  kêu thêm người bưng điểm tâm vào cho Hiền Minh.
-         "Bác... bác biết là cháu không quen mà, bác cứ gọi cháu Hiền Minh là được. Đừng xa cách thế, cháu sợ lắm." – Hiền Minh buồn bã.
Serin vẫy lui những người hầu đứng sau. Ông thở dài, cũng tại ông, vì ông mà Hiền Minh mới bị ép cưới, vì ông Hiền Minh mới  bước vào gia đình quyền quý này.

-         "Đừng sợ Hiền Minh, cậu chủ tuy hơi bá đạo, cao ngạo, mạnh mẽ, nhưng cậu ấy là người tốt. Cậu ấy sẽ yêu thương cháu, cậu chủ không vì chuyện khác để định đoạt cuộc đời mình."
-         "Nhưng bác ơi, cháu biết rồi. Chấn Phong chỉ lấy cháu vì mục đích của anh ấy."
-         "Hiền Minh, từ nhỏ lớn lên  trong môi trường khắc nghiệt này, Chấn Phong cũng có những mục đích, thủ đoạn riêng. Tuy nhiên, cậu ấy sẽ không lấy hạnh phúc của mình ra để đùa giỡn. Tình yêu đối với cậu chủ là thứ chân thật nhất. Cậu chủ Chấn Phong sẽ không vì danh vọng, đồng tiền để lấy cháu nếu không thật sự yêu cháu đâu." – xoa đầu Hiền Minh, ông tiếc thương cho đứa trẻ vô tội này phải rơi vào vòng quay của sự đấu đá trong danh gia vọng tộc.
-         "Dạ. Cháu hơi đói rồi. Để cháu đi rửa mặt rồi ra ăn nhé." – Hiền Minh cúi đầu xuống để che giấu nỗi buồn của mình, sau đó vịn tủ đầu giường đứng lên bước vào phòng tắm.
-         "Vậy bác lui nhé." – Serin cúi đầu theo đúng lễ nghĩa, rồi quay ra không quên đóng cửa phòng.
      “Bác nói, Chấn Phong sẽ không lừa dối cháu, không lấy cháu nếu không yêu. Nhưng bác ơi, cháu đã nghe được từ chính ông của Chấn Phong rằng cậu ấy lấy cháu vì danh vọng trong gia đình. Ông ấy còn đặt cả một vali tiền trước mặt cháu và yêu cầu cháu rời xa anh ấy.” Hiền Minh gượng cười chua chát.
-         "Hiền Minh, em lại đây nào." – Chấn Phong ngồi tại phòng khách khẽ gọi.
-         "Dạ?" – Hiền Minh khó hiểu, cậu đang xem dở TV mà.
Chấn Phong buồn cười, nhìn vợ anh ôm gối, ngồi coi TV quên trời đất, còn  không ngồi trên ghế mà ngồi dưới sàn nhà lạnh ngắt. Chấn Phong cảm thấy đau lòng, chẳng phải hôm qua anh tinh lực tràn trề thế kia, mà hôm nay Hiền Minh vẫn bình thường? Hay anh làm không đủ?
Kéo tay Hiền Minh ngồi vào lòng mình, Chấn Phong hôn lên đôi môi kia. Cả ngày đi làm, anh chỉ muốn kéo theo bé con để có thể “ăn” liên tục. Haiz, đúng là có vợ, chỉ muốn đem vợ giấu vào mình.
Hiền Minh dần dần đã quen với sự chăm sóc của anh, cậu cũng dần thấy sự quan tâm của anh không phải vì mục đích gì cả, chỉ là thương yêu thật sự thôi. Cậu ngồi yên, ngước mắt nhìn Chấn Phong.
-         "Có phải em đã nộp đơn xin nhập học không?" – Chấn Phong đưa tay vén tóc Tiểu Minh của anh, hỏi.
-         "Dạ. Em muốn đi học. Em không muốn ở nhà."
-         "Tại sao em không nói anh biết?" – Chấn Phong hậm hực cắn má Hiền Minh, mỗi khi Hiền Minh làm gì, anh luôn lo lắng, trăn trở sợ cậu bỏ đi.
Chùi chùi má, Hiền Minh uất ức.
-         "Anh đi làm cả ngày, vả lại chuyện này với em là đúng rồi. Em đã mười chín tuổi, em vẫn muốn đi học, đi làm."
-         "Được, nhưng lần sau phải nói anh biết đầu tiên. Đây" – Chấn Phong lấy ra từ túi một chiếc điện thoại màu hồng – "Cầm lấy và liên lạc cho anh khi em có chuyện gì. Mỗi ngày đều phải gọi anh một lần."
Hiền Minh trừng mắt. Gì chứ? Mỗi ngày đều gặp, còn phải gọi điện sao?
-         "Không cần, em đi học với ở nhà thôi, không cần cái này." – Hiền Minh từ chối.
Ngay lập tức, cậu chợt thấy ánh mắt kì lạ của Chấn Phong. “Không phải chứ?” Hiền Minh gào thét trong lòng.
-         "Anh muốn em, Tiểu Minh." – Chấn Phong đưa tay vào áo Hiền Minh.
-         "Không được. Em… anh…"
-         "Sao lại không được, em với anh là vợ chồng." – Chấn Phong mút mát vùng da nơi cổ Hiền Minh. Tiếp đó, anh đẩy Hiền Minh xuống thảm lót nơi phòng khách.
-         "Ở đây… không được… Ưm… Chấn Phong…"
Warning 18+:
Mặc kệ giãy giụa của Hiền Minh, Chấn Phong dùng áo của mình cột hai tay vợ lại. Anh dùng răng cắn lên làn da trắng nõn, cố để lại những ấn kí. Hiền Minh vặn vẹo, ngày hôm qua tới giờ cậu vẫn còn rất đau
-         "Xin anh…"
-         "Xin anh làm gì?" – Chấn Phong khẽ cười – "Em thật dụ dỗ người khác mà. "
Chấn Phong cởi bỏ quần của Hiền Minh, gác một chân của em ấy lên vai, mắt chăm chăm nhìn vào phân thân non nớt của Hiền Minh.
-         "Ưm…" - khẽ rên một tiếng, Hiền Minh hốt hoảng khi thấy vật nhỏ của mình nằm trọn trong khoang miệng Chấn Phong. – "Đừng… bỏ ra…"
Không để Hiền Minh có dịp từ chối, Chấn Phong cố gắng liếm từ gốc cậu nhỏ, đến cả túi cầu nhỏ xinh. Anh hàm trụ nó vào miệng, ra sức mút mát. Sau đó, lại rê lưỡi lên đỉnh đầu, dùng đầu lưỡi mình đâm vào mắt cậu bé.
-         "Thế nào? Thích không?"
Hiền Minh đỏ mặt, câu hỏi này làm sao trả lời được cơ chứ. Chấn Phong lại tiếp tục cắn nhẹ lên đầu khất của vật nhỏ, nhìn vật nhỏ run rẩy tiết ra chất nhầy màu trắng, anh chỉ thấy dục vọng mình cũng đang kêu gào đòi thoát ra khỏi quần. Anh cúi xuống, đưa hết vào miệng, cố gắng hút mạnh để Hiền Minh cảm nhận được khoái cảm. Một tay anh cởi quần của chính mình, sau đó vỗ nhẹ xoa nhẹ rãnh mông quyến rũ của Hiền Minh.
-         "Ư… A… Đừng…"
Đáp lại Hiền Minh là tiếng mút chùn chụt của Chấn Phong. Bàn tay Chấn Phong khẽ vuốt nhẹ nếp nhăn nơi huyệt nhỏ của Tiểu Minh, anh mở chai gel bôi trơn lên lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa phía ngoài, đợi đến khi Hiền Minh ưỡn người có vẻ như sắp bắn, Chấn Phong len một ngón tay vào.
-         "Ư… đau… em… sắp…"
-         "Gọi tên anh nào Hiền Minh" – Chấn Phong ma mãnh nhả dục vọng đã thấm ướt nước miếng của mình ra, một ngón tay trong Hiền Minh vẫn không ngừng đưa đẩy.
Hiền Minh cảm giác mình như muốn tan ra, cậu vừa cảm nhận ngón tay của anh đang mạnh mẽ vận động trong cơ thể mình, vừa cảm nhận nhục bổng  căng trướng nhưng lại không thể bắn ra. Hiền Minh khó chịu quẫy đạp.
-         "Gọi tên anh, anh sẽ yêu em. Ngoan nào, Tiểu Minh nhỏ của anh."
-         "Anh… xấu xa… em khó chịu… Ưm… Chỗ đó…"
Hiền Minh căng người, chỗ tư mật truyền lên một cảm giác tê rần, cậu biết anh vừa chạm vào điểm khoái cảm của mình rồi. Tiểu phân thân ở dưới run rẩy tràn ra vài giọt lệ, cậu biết mình không phải đối thủ của anh trong chuyện giường chiếu. Một khi làm chuyện này, Chấn Phong luôn bắt cậu nói  ra những câu xấu hổ, không đứng đắn. Chẳng giống anh khi bình thường đạo mạo, uy nghiêm.
Chấn Phong cười gian trá, nhìn thấy bé con gần như đầu hàng. Anh càng xấu xa ấn mạnh ngón tay vào điểm nhô lên trong huyệt đạo.
-         "Anh là đang phạt em, có chuyện gì cũng không kể anh biết. Em có thể chưa yêu anh, nhưng em là vợ của anh. Anh có quyền được biết em nghĩ gì, em muốn gì."
Hiền Minh chảy nước mắt. Có nhiều chuyện anh cũng không kể em, ví như chuyện anh lấy em vì gia sản. Chỉ nghĩ đến đó thôi, Hiền Minh lại quặn đau, phân thân cũng tự động giảm đi một phần hưng phấn. Chấn Phong đau lòng. Anh biết  Hiền Minh đang nghĩ.
-         "Em nghi ngờ anh lấy em có mục đích. Phải không?"
Hiền Minh né tránh ánh mắt anh, im lặng cam chịu.
Chấn Phong bỗng thấy anh thật sự thất bại. Nếu quản gia Serin không tới hỏi anh, rằng có phải anh lấy Hiền Minh vì mục đích. Anh thật sự không nghĩ đến chuyện ngày hôm đó lại tới tai Hiền Minh. Ông của anh, thật sự làm anh bực bội. Anh đã bảo, anh sẽ không lấy tiểu thư nào cả. Thế nhưng ông anh lại tự ý hành động.

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

2 nhận xét:

  1. Mình xin góp 1 tí được ko ạ???bạn có thể thay từ phu nhân thành thiếu gia hay cậu chủ v.v.v được ko?Tại mình thấy đây là đam mỹ mà tự dưng lại có từ phu nhân,thấy nó cứ sao sao ý,có một chút nam x nữ :3 Hehe,mình chỉ góp ý thôi,mong bạn ko chán ghét ~.~ !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cám ơn nhận xét nhá ^_^ mình rất vui. hy vọng truyện sau sẽ làm hài lòng bạn hơn. TT.TT có gì xí xóa nhé ;)

      Xóa