12. Mở quán
bán hàng
Editor: Ju, Q.Law a.k.a Q-chan
Beta: Míu
Sáng hôm sau,
Khúc Tĩnh Thâm bị lạnh mà tỉnh lại, ra là chăn đã bị Cảnh Trạch đoạt hết mất rồi.
Kỳ thật điều này cũng chẳng sao, đâu phải mình Khúc Tĩnh Thâm nằm trống trơn
đâu, cả Cảnh Trạch cũng vậy, toàn bộ chăn đều bị hắn nằm đè lên.
Khúc Tĩnh Thâm
nhẹ nhàng dịch một chút, không hề động vào người kia, vậy mà lại khiến Cảnh Trạch
tỉnh giấc. Cảnh Trạch vươn tay ôm lấy Khúc Tĩnh Thâm: “Con thỏ, mới sáng sớm đã
rời khỏi ổ, em là muốn sinh con sao?...”
Khúc Tĩnh Thâm
không để ý đến hắn, xoay người xuống giường mặc quần áo. Cảnh Trạch động tác chậm
chạp, ôm lấy đùi cậu: “Con thỏ, cuối năm rồi, cả nhà đều bận, không ai bồi anh
chơi, em bày trò đi?”
Khúc Tĩnh Thâm
: “…” Cậu gạt tay Cảnh Trạch ra, lại nhớ tới chuyện tối qua. Xương quai xanh của
cậu vẫn còn lưu lại dấu vết nhàn nhạt, là đêm qua người kia cắn ra thì phải,
nói là phải làm kí hiệu, lại còn bảo các con thỏ khác mắt màu hồng còn thỏ của
gia thì cổ cũng màu hồng luôn.
Tuy rằng Khúc
Tĩnh Thâm lớn lên ở dưới quê, nhưng cũng giống như những bạn đồng lứa khác, đối
với chuyện mới mẻ luôn rất là hứng thú, tò mò. Cậu tựa như người hút thuốc phiện,
cho dù biết nó có hại những không cự nổi dụ hoặc mà nó đem lại.
Cậu mượn phòng
tắm nhà họ Cảnh dội qua người một phát, vặn vòi hoa sen tới nấc lớn nhất. Dòng
nước men theo tóc chảy xuống thân thể, cậu dựa lưng và lớp gạch men lạnh lẽo
nghĩ, dù là gia cảnh hay cách sống của họ đều cách nhau quá xa, tiểu thiếu gia
này chơi đủ rồi cũng sẽ rời đi thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng Khúc Tĩnh Thâm có
chút mất mát, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên…đã ghi tạc trong lòng.
Cậu hiện tại cũng có biệt danh, cũng như những người khác, họ Trương thì kêu
Trương Tam, họ Lý thì kêu Lý Tứ.
Đến khi tắm rửa
mặc quần áo xong, thì quay về phong tắm bật máy sấy tóc. Có lẽ do lâu quá không
dùng nên chỉ có thể thổi ra gió lạnh, sấy xong liền hắt xì một cái rõ to. Cảnh
Trạch nghe thấy mơ mơ màng màng nói: “Cái này gọi là thần giao cách cảm, đúng
lúc anh đang nghĩ tới em…”
Khúc Tĩnh Thâm
rời đi, để lại tờ giấy trên bàn: Tôi đi, buổi sáng tốt lành.
Bên trong giầy
cậu vẫn chưa khô, dính dấp và ẩm ướt. Mùa đông ở phương Bắc chính là như vậy,
không cần biết trong phòng ấm áp ra sao, đi ra ngoài chưa đến mười phút là lạnh
đông cứng lại. Khúc Tĩnh Thâm vừa xoa xoa bàn tay lạnh đến không còn tri giác vừa
suy nghĩ về sau nên làm gì.
Thời điểm cuối
năm, sinh viên đi làm thêm khá nhiều, nếu so sánh với họ thì cậu không có tí ưu
thế cạnh tranh nào. Khúc Tĩnh Thâm đi qua một siêu thị thấy một tờ áp phích: Đầu
tư ít, kiếm được nhiều. Cậu cẩn thận tiến
lại nhìn, hóa ra là nghề làm than. Chuyên nhành đại học của cậu là kế toán, đối
với lĩnh vực này không một chút kinh nghiệm, nhưng trong đầu lại nảy sinh ý tưởng
mở một gian hàng buôn bán nhỏ. Đúng lúc này cậu chợt ngửi thấy một hương vị ngọt
ngào, quay đầu tìm nơi phát ra mùi thơm thì thấy một xe ba bánh bán khoai lang
dạo.
Khúc Tĩnh Thâm
đi qua mua một củ khoai lang nướng, người bán khoai là một ông chú hơn năm mươi
tuổi, thập phần nhiệt tình đón chào cậu: “ Tiểu tử, trời lạnh như vầy, mua một
củ ăn cho nóng người, không thì ủ tay cũng được mà…”
Khúc Tĩnh Thâm
mua một củ nhỏ, hết một đồng ba, cậu nhìn ông chú kia đang đọc báo giấy thầm
đoán người này chắc chắn biết chữ. Vì thế, cậu lấy vở ra viết một dòng thăm dò:
Chú ơi, bán khoai lang nướng kiếm được không ạ?
Ông cụ kia
quay sang nhìn, hóa ra là không nói được. Người B thành đều rất nhiệt tình, ông
cụ đã gặp qua nhiều người như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu xuất thân
nông thôn: “ Tiền không đủ tiêu sao cậu nhóc? Thanh niên như cậu không ngại bẩn
thỉu sao?...”
Khúc Tĩnh Thâm
cười lắc đầu, mặt bị lạnh lại bắt đầu ửng đỏ, cậu gắng chuyển động ngón tay đã
cứng đơ: Có rắc rối lắm không chú? Này cần bao nhiêu vốn ạ?
Ông cụ rút điếu
thuốc trong túi áo ra châm lửa, vừa hút vừa nói: “Mấy bữa nay, khoai lang lại
tăng giá, nửa ký là hai mao. Hiện tại bếp lò kiểu này cũng ít nơi bán, còn than
đốt nữa, tính đi tính lại cũng phải sáu bảy trăm đồng.”
Khúc Tĩnh Thâm
ở trong lòng tính toán, tiền vốn cậu có thể lo được, cơ mà vấn đề trọng yếu là
có thể kiếm được ra tiền hay không. Vì thế lại viết tiếp: Chú ở chỗ này ngày kiếm
được tầm bao nhiêu?
Ông cụ nói: “
Nếu tốt ngày thì có thể kiếm được bốn mươi năm mươi, không tốt thì cứ đứng đây,
lâu lâu thì có cậu tới…”
Khúc Tĩnh Thâm
trong lòng vạch ra, một tháng 30 ngày là có thể hoàn lại vốn, cuối năm người dạo
phố nhiều, sinh ý hẳn là sẽ không tồi. Sau đó cậu lại tiếp tục hỏi ông cụ hết vấn
đề này lại đến vấn đề khác, sau đó cáo biệt rời đi.
Từ nhà Cảnh Trạch đến chỗ cậu ở đi khoảng một giờ, dọc đường cậu vừa đi vừa nghĩ: Chưa tính kiếm
tiền, nên mua một cái xe ba bánh, đợi sang năm lúc nghỉ hè tốt nghiệp giúp người
ta chở đồ này nọ cũng kiếm thêm được chút tiền. Khúc Tĩnh Thâm tính nhẩm rồi
quyết định đi mua, dù sao năm nay cậu cũng không về nhà, ngoại trừ rảnh thì cũng là nhàn rỗi.
Khúc Tĩnh Thâm về nhà lấy tiền, cậu cẩn thận đem tiền nhét sâu vào bên trong áo. Tiếp theo là hỏi thăm nơi nào bán xe ba bánh, cuối cùng là một trăm hai sắm được một con xe mới đến tám mươi phần trăm. Xe màu lam, cậu rất ưng, lúc cưỡi nó đi mua lò nướng cảm giác như thể mình đã kiếm được rất nhiều tiền rồi. Loại xe ba bánh hồi còn nhỏ cậu cũng từng đi rồi, về sau xe đó bán sắt vụn được mười tám đồng, ngày đó mẹ mua cho cậu không ít kẹo.
Khi đó, lò nướng
thông thường đã không còn nhiều, bây giờ lưu hành loại mới, sạch sẽ hơn, khí thải
ra cũng ít. Khúc Tĩnh Thâm tại chợ đồ điện ngắm cả một buổi chiều mới xem trúng
một cái lò nướng màu bạc, hỏi giá thì ông chủ hét ba trăm rưởi, không rẻ một
chút nào. Khúc Tĩnh Thâm nghĩ đi thêm lúc nữa, có thể sẽ có cái rẻ hơn, cơm
trưa cậu còn chưa ăn đâu, giờ đi ăn đã.
Giờ đã quá giờ
ăn, Khúc Tĩnh Thâm đủng đỉnh dạo trên lề đường tìm đồ ăn vặt, hai bên đường có
rất nhiều hàng ăn. Thực ra cậu không hề thích mấy thứ đồ này nhưng rồi cũng mua
hai cái bánh bao cải trắng lạnh câng. Trên đường trở về, xem qua mấy gian hàng
rồi vẫn là quyết định mua cái bếp màu bạc kia.
Nhìn cậu vừa cắn
bánh bao vừa xem xét bếp nướng, hai tay nứt nẻ tím tái vì lạnh, ông chủ thấy vậy
lòng có chút ê ẩm. Tại B thành này, ông già như vậy rồi mà vẫn còn được người
nhà chiều chuộng.
Ông chủ đứng đằng
sau vỗ vai Khúc Tĩnh Thâm: “Này này, đừng nhìn nữa, tính rẻ cho cậu 20 đồng, lấy
ba trăm ba thôi…” Khúc Tĩnh Thâm cũng không cố nuốt bánh bao nữa, giơ thẳng
ngón cái với chủ hàng.
Ông chủ sai
nhân viên giúp cậu khiêng lò nướng lên xe ba bánh, lại đưa thêm thẻ bảo hành ba
tháng, lúc này Khúc Tĩnh Thâm mới rời đi. Cậu nhẩm tính trong đầu, giờ mà về
thì tiện thể mua than luôn, đỡ phải đi đi lại lại nhiều lần. Vì vậy, cậu lại hự
hự cưỡi xe ba bánh đi mua than. Dù không mang găng, bàn tay đã tê cứng lại
nhưng Khúc Tĩnh Thâm vẫn rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên cậu đi buôn cho dù vẫn
chưa biết có kiếm được hay không.
Than là loại
than không khói, năm mươi đồng được phân nửa bao tải, để gọn trên xe ba bánh.
Lúc xếp đồ trên xe, Khúc Tĩnh Thâm thầm nghĩ hay là thuê phòng ở chỗ gần chợ,
không cần quá lớn, so với việc mở quầy hàng cũng đỡ tốn hơn. Lúc này khoảng hơn
bốn giờ chiều, mặt trời đã sắp xuống núi, nhiệt độ lại giảm xuống vài độ, cậu hắt
xì vài cái, không tốt rồi, tí nữa về phải uống chút thuốc ngừa vạn nhất cảm mạo.
Kể ra cũng
khéo, xe tải trước mặt chở một tá khoai lang, Khúc Tĩnh Thâm liền hỏi một chút,
hóa ra là điểm đổ cho các nhà hàng, mua số lượng nhỏ cũng không vấn đề. Khúc
Tĩnh Thâm lấy vở ra viết: Dì à, khoai này có bán không ạ? Một cân bao nhiêu tiền?
Người phụ nữ
trung niên kia nghi hoặc nhìn cậu: “Thằng bé này, cháu không nói được sao?”
Khúc Tĩnh Thâm
gật đầu, người phụ nữ kia liếc cậu một cái: “Nhìn tay lạnh thế kia rồi kìa, mẹ
cháu không mua thuốc cho bôi à? Mua khoai lang làm gì, trong nhà ăn kèm với cơm
hay là sao?”
Khúc Tĩnh Thâm
thành thành thật thật viết: Dạ, tụi con sắp nghỉ đông. Năm nay không về nhà,
nghĩ muốn ở đây bán khoai nướng.
Người phụ nữ
cười hàm hậu, hỏi tiếp: “Nhà con ở nông thôn sao? Nhà dì cũng vậy, hàng này
cũng là bán cho xong, mua ít quần áo mới cho trẻ con trong nhà…”
Khúc Tĩnh Thâm
hiểu cười cười, người kia nói tiếp: “ Dì nhìn con cũng ngoan ngoãn, vậy đi, năm
mươi ký dì lấy sáu mao rưỡi, con thấy thế nào?”
Khúc Tĩnh Thâm
gật đầu thật mạnh, giơ ngón cái với nàng. Dì bán hàng giúp cậu đem khoai lang đặt
vào xe ba bánh, còn nói: “ Xe nhiều thứ vậy, con đừng cưỡi nữa kẻo lật.”
Khúc Tĩnh Thâm
kiên nhẫn viết: Con thuê phòng ở gần đây, đi mười phút là tới, dì đi mua quần
áo cho các em đi chợ sắp đóng cửa rồi.
Người phụ nữ
kia cười rất tự nhiên: “Con ngoan lắm, dì cho con số điện thoại, lần sau chúng
ta có hàng sẽ mang đến cho con tha hồ chọn….” Trên mặt Khúc Tĩnh Thâm lộ ra nụ cười ngây ngô.
Cậu đẩy xe ba
bánh về nhà, tâm lí có phần nâng niu, tay đẩy cố nắm thật chặt. Đi ngang qua một
hiệu thuốc nhỏ , Khúc Tĩnh Thâm tạt vào mua năm đồng thuốc trị cảm, lại thêm một
đồng hai chai truyền dịch. Lúc đi ra, có hai ba đứa trẻ đang trộm khoai trong
xe của cậu, thấy Khúc Tĩnh Thâm cả đám hú hét nhau bỏ chạy, đoán chừng mỗi đứa
phải lấy đến ba bốn củ.
Cậu vừa đi vừa
tính nhẩm số tiền hôm nay tiêu, thêm vào cái bánh bao ban trưa nữa tổng cộng là
năm trăm sáu mươi sáu đồng sáu. So với dự tính lố tận một trăm, mặc dù đáng
nhưng trong lòng vẫn thấy xót, làm sao đem những thứ này lên lầu được nhỉ?
May thay, đợi
đến khi Khúc Tĩnh Thâm về đến dưới lầu, từ đằng xa, Cảnh Trạch y như một con
cún xoắn xít lại gần: “Con thỏ! Hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta, em không
thực hiện nghĩa vụ với anh.”
Khúc Tĩnh Thâm
không thèm để ý đến hắn, ngồi xổm xuống tháo dây buộc lò nướng. Cảnh Trạch nói:
“Ệch, sao lại mang cái xe rách nát này về ?! Con thỏ, tay em chảy máu rồi, đưa
anh nhìn một cái….”
Khúc Tĩnh Thâm
bây giờ mới phát hiện vết nứt ở ngón tay đã bị tróc ra chảy máu từ lúc nào
không biết.
Cảnh Trạch cầm
lấy bàn tay lạnh như đá của Khúc Tĩnh Thâm dịu dàng chà xát: “Con thỏ, thỏ nhà
người ta móng vuốt trắng trắng mềm mềm, nhìn cái này sao thấy đen giống móng heo
vậy!” Cảnh Trạch thế nhưng lại thổi như thật: “ Không đau, không đau nữa, tí nữa
anh gọi Doraemon tới để chữa khỏi cho em ha~”
Khúc Tĩnh Thâm
chỉ chỉ vào xe ba bánh, Cảnh Trạch ranh ma nói: “Muốn anh bê đồ giúp em lên? Được,
trước thơm một cái nha!”
Khúc Tĩnh
Thâm: “…….” Cơ mà cuối cùng Cảnh gia vẫn giúp cậu khuân hết này nọ lên nhà.
Cảnh Trạch té
lăn đùng ra sô pha thở hồng hộc, Khúc Tĩnh Thâm đành tự mình xuống lầu, sau đó
hự hự vác xe ba bánh lên trên, không khóa để bên dưới không an toàn. Lúc nàu, cậu
mới ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng: Mai mốt ai giúp mình bê lên bê
xuống hàng ngày?
Sau khi mang hết
các thứ lên, Khúc Tĩnh Thâm bắt đầu mân mê cái bếp nướng. Cậu cùng Cảnh Trạch
cùng nhóm lửa, củi bên dưới hôm trước vẫn còn không ít. Mười phút sau, đám than
không khói bắt đầu bén lửa, trong lòng cậu thầm nhủ, đúng là tốt hơn than thường
nhiều.
Đợi than hồng, Khúc Tĩnh Thâm bắt đầu đặt khoai
lang lên nướng. Kết cấu lò nướng bên trong tổng cộng có bốn tầng, cậu lấy ba củ
khoai đặt vào tầng dưới cùng rồi đóng cửa lò lại.
Cảnh Trạch bê cái ghế con ra ngồi hóng, cuối cùng
cũng nghĩ thông: “Con thỏ, em định bán khoai lang nướng à?”
Khúc Tĩnh Thâm gật gật đầu, cười cười liếc hắn một
cái. Cảnh Trạch: “ Ồ…con thỏ nè, sáng mai lúc em đi bán mang anh theo được
không?”
Khúc Tĩnh Thâm không lên tiếng, làm biểu tình lạnh
đến phát run, Cảnh Trạch thấy bộ dáng cậu vờ rụt cổ trong lòng ngứa ngáy không
chịu được. Hắn làm động tác của lực sĩ: “Hư, chỉ cần có rau chân vịt, ta nhất định
có thể bạo hóa làm ngươi nổ tung!”
Khúc Tĩnh Thâm: “.....”
Cảnh Trạch nói: “Con thỏ, tẹo nữa ăn xong khoai
lang ở nhà em, qua chỗ anh ngủ đi, chỗ này con mẹ nó lạnh vãi, anh đây cũng
không phải chim cánh cụt Nam cực...”
Cảnh Trạch lại nói: “Không có việc gì đâu, mất anh
là mua đền.” Kỳ thực tận đáy lòng Cảnh
Trạch chẳng hề coi trọng công việc này của cậu, này có thể kiếm bao nhiêu tiền
a, mà lại còn giống như thằng hề mặt mũi lạnh đỏ như đít khỉ.
[Chương 13]
Cho mình xin tí giá nhé ^^ {[['']]}
Ban oi truyen nay ban drop roi ak?
Trả lờiXóano no. nhà chỉ đào và lấp hố. k chơi bỏ hố nên bạn yên tâm. chỉ là tốc độ thua ốc sên thôi
XóaBạn ơi!!! Tiếp đi mà :(((( xin đấy @@
Trả lờiXóa:(((( drop thật r
Trả lờiXóa