Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 19

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: MarS

Chương 19: Không ngờ tới.

Cao Giai gần đây có chút bất thường, Trương Lập Quyền ngoại trừ tình huống cần thiết thì đều lòng vòng ngoài đường.

Lộ Diêu tâm tình cũng té đáy cốc, liên tục vài ngày đều ở bệnh viện.

Lộ Lê cũng thấy được có chút kỳ lạ. Trên thế giới này có một loại người không có khả năng ôm tâm sự âm trầm quá ba ngày, ví dụ như Lộ Diêu.

“Cà phê còn nóng, chờ một chút rồi uống.” Lộ Lê buông sách trong tay, nhìn cậu nói.

“Au!” Lộ Diêu buông cái chén, che miệng, vẫn còn chút mê man.

“Em lại phát ngốc cái gì?”

“Không có.” Lộ Diêu lắc lắc đầu, ghé vào trên giường ngồi, “Anh mỗi ngày đều ngồi đọc sách như vậy không thấy chán sao?”

“Thói quen.”

“Vậy nếu thân thể tốt lên rồi, anh muốn làm gì nhất?”

Lộ Lê nhìn cậu, suy nghĩ trong chốc lát, “Không nghĩ tới, bây giờ em hỏi, anh cũng không nói rõ được.”

“Có nghĩ tới chuyện yêu đương hay không?”

Lộ Lê mỉm cười, “Em yêu? Hay là làm người ta có thai rồi?”

Lộ Diêu gãi gãi mặt, trên mặt không khỏi nóng lên, “Em hỏi anh, sao anh lại vặn lại em?”

“Không có.” Lộ Lê lạnh nhạt nói, “Anh trả lời câu hỏi trước của em rồi đó.”

Lộ Diêu bĩu môi, “Không thú vị.”


Lộ Lê sửng sốt, đột nhiên rất chăm chú mà nhìn cậu, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó không nói chuyện nữa.

Lộ Diêu nhất thời nở nụ cười. Trong lòng không khỏi nghĩ, Lộ Lê như vậy, nếu thích người nào, đối phương nhất định sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được người yêu thương mà vừa mừng vừa lo). Khẳng định sẽ không giống cậu, phải kiễng mũi chân đi yêu một người. (ý là yêu người mình không thể với tới)

Nhớ tới Cao Giai, Lộ Diêu lại là một trận mất mát. Hai người cũng không còn đề tài gì để nói, Lộ Diêu tìm một lí do về nhà.

Chính là Lộ Diêu không nghĩ tới, chờ cậu ở nhà là Lộ Chấn Hoa bừng bừng lửa giận. Cậu ngơ ngác nhìn một đống ảnh chụp trước mặt. Đều là sau khi chân cậu bị thương, Cao Giai ôm cậu, góc độ thực ái muội, khoảnh cách cũng rất xa, hẳn là chụp lén chuyên nghiệp.

“Mày giỏi lắm, tao nuôi mày nhiều năm như thế, vậy mà mày lại làm thể diện của tao mất sạch?! Mày có biết Cao Giai là loại người nào không? Đến tao còn không đấu lại hắn, mày thì hay lắm, còn lên giường với hắn?”

Lộ Diêu trong óc trống rỗng.

“Mặc kệ mục đích của hắn là gì, tao không muốn lại nhìn thấy mày và hắn có bất kì quan hệ gì với nhau nữa”

Lộ Chấn Hoa vẻ mặt chán ghét, thậm chí cũng không muốn tiếp tục nói. Lộ Diêu nhìn ông xoay người rời đi, việc đầu tiên nghĩ đến đó là chính miệng hỏi Cao Giai một câu.

Cậu xoay người chạy đi.

Lộ Diêu ở trên xe gọi điện cho Cao Giai, người ở đầu bên kia thực im lặng, thậm chí sau khi nhận điện cũng không mở miệng nói chuyện.

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Được.”


Thời điểm Lộ Diêu đi đến cửa chính, thấy đèn trong phòng sáng, hơi hơi sửng sốt. Lúc này trời mới chỉ chập tối, Cao Giai thông thường giờ này đều bận việc, nhận được điện thoại của cậu cũng không có khả năng trở về nhanh như vậy.

Cậu không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào.

Cao Giai mặc áo choàng tắm ngồi trên sô pha uống trà, tóc còn chút ẩm ướt, hẳn là vừa mới tắm xong không lâu. Thấy cậu đi vào, Cao Giai trầm mặc nhíu nhíu mày.

“Hôm nay anh ở nhà?”

Cao Giai nhíu mày.

Lộ Diêu ngồi xuống bên người y, cũng hiểu được câu vừa nói thiếu dinh dưỡng cỡ nào, nhưng lại không biết nên làm thế nào mở đầu cuộc nói chuyện này.

“Anh ăn cơm tối chưa?”

“Cậu tới để nói cái này?”

Lộ Diêu dừng lại, lắc lắc đầu, “Ba em, ông ấy… biết chuyện của chúng ta.”

Cao Giai không lộ ra một chút biểu hiện giật mình nào, trên mặt thậm chí ngay cả một chút biểu tình cũng không có, “Tôi biết.”

Lộ Diêu có chút hoảng hốt, “Làm sao mà biết được?”
Cao Giai cười nhẹ một tiếng, “Nếu không cậu cho là vì cái gì cậu nằm viện tôi chưa một lần đến thăm, sau lại phái người trực tiếp đưa cậu về chỗ cậu ở?”

“Anh….”
Lộ Diêu cảm xúc rất nhanh liền theo mấy câu nói của Cao Giai mà bay cao. Trái tin bang bang đập loạn.

“Chỉ có chuyện này thôi sao? Tốt lắm, nói xong, cậu có thể đi rồi.”

Lộ Diêu dừng một chút, lúc này mới chú ý tới, Cao Giai vẻ mặt mỏi mệt, thần sắc thực không tốt, mày cau thật sâu, dưới mắt còn có quầng thâm rất đậm, “Anh làm sao vậy? Có phải bệnh rồi hay không?”

Cao Giai sửng sốt, y quả thật có sốt nhẹ, đầu đau kinh khủng. Có điều chính y cũng không để ý tới, nhưng Lộ Diêu làm sao lại nhìn ra được? Y có chút nghi hoặc.

Nhưng Lộ Diêu chính là nhìn y.

Cao Giai trong lòng có chút vui vẻ, có lẽ Lộ Diêu hiểu rõ y.

“Cậu vẫn nên quản tốt chính mình đi.” Cao Giai đứng dậy, xoay người lên lầu.

Lộ Diêu nhìn bóng dáng y, không khỏi có chút không nỡ. khi Cao Giai bước đến bậc thang trên cùng, Lộ Diêu mở miệng nói, “Anh ăn cơm tối chưa?”

Cao Giai quay lại nhìn cậu, thản nhiên nói: “Cậu trở về đi.”

Lộ Diêu mạnh lắc đầu, “Lần trước là em sai, không nên làm anh bẽ mặt trước bạn bè!”

Cao Giai không để ý tới cậu, tựa hồ đối với chuyện này cũng không để ý, hoặc có lẽ là do cảm thấy cậu nói quá nhiều.

Cao Giai xoa xoa huyệt thái dương, uống hai viên thuốc hạ sốt rồi nằm nghỉ, nhưng thật ra không lo lắng liệu Lộ Diêu có còn dưới lầu hay không.

Ai ngờ nằm xuống chưa được bao lâu, lại thấy Lộ Diêu mở cửa bước vào, tự nhiên như đang ở nhà mình, mở tủ quần áo lấy áo ngủ sau đó vào phòng tắm tắm rửa.

Cao Giai nhất thời cảm thấy đau đầu, xoay người sang hướng khác nhắm mắt lại.

Mười phút sau, Lộ Diêu đi ra, nhìn thoáng qua thuốc hạ sốt trên bàn, tiến đến bên người Cao Giai, từ phía sau ôm lấy lưng y, nằm yên trong chốc lát, đột nhiên nói: “Đừng đuổi em đi. Anh không thích nghe em nói, về sau em sẽ không nói.”

Ngày hôm sau, hiếm khi Cao giai mới có một lần ngủ thẳng giấc đến mười một giờ mới dậy, đầu có chút mê man, nhưng đã hạ sốt, cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Lộ Diêu cầm nhiệt kế tiến vào, thấy y tỉnh, vội vàng hỏi: “Tốt hơn chưa? Giữa trưa muốn ăn cái gì?”

“Tùy ý.” Cao Giai xoa cổ, đứng dậy đi rửa mặt, lúc đi ra đã thấy Lộ Diêu đang ở trong bếp. Thấy y đi ra, liền đưa cho y hai khối bánh bích quy, “Ăn trước lót dạ.”

Cao Giai nhìn tay Lộ Diêu, lắc lắc đầu, xoay người ngồi trên sô pha đọc báo, chờ ăn cơm.

Lộ Diêu làm vài món ăn gia đình bình thường, Cao Giai ăn rất trầm tĩnh, biểu tình trên mặt cũng rất ít ỏi, không biết là hài lòng hay không hài lòng.

Lộ Diêu có vẻ có chút tâm sự ngổn ngang, nhịn không được lặng lẽ nhìn vào nhất cử nhất động của Cao Giai, trong lòng dự đoán Cao Giai đối với hành động tự tiện ở lại đêm qua của mình sẽ có thái độ gì.

Về phần Lộ Chấn Hoa bên kia, nếu biết rồi, thì cũng sẽ biết.

Cao Giai ngước lên, nhìn thấy Lộ Diêu đang cắn đũa nhìn y ngẩn người, hơi hơi ngừng lại, mở miệng nói: “Nhìn tôi làm gì?”

Lộ Diêu nhất thời phục hồi lại tinh thần, buông đũa, buồn bực nói: “Nếu ba em đã biết, em cũng sẽ không tiếp tục ngốc ở trong nhà…”

Cao Giai nhìn cậu chằm chằm, tựa hồ đang đợi cậu nói tiếp. Lộ Diêu bị nhìn một trận chột dạ, vội vàng giải thích nói: “Anh có biết, trước em ngốc trong nhà rất khó chịu.”

Cao Giai gật gật đầu, “Sau đó thì sao?”

“Em… em nghĩ ở cùng anh….”


Nghe nói như thế, lại nhìn bộ dáng Lộ Diêu hai má hơi hơi đỏ lên, Cao Giai vui vẻ từ đáy lòng từ từ dâng lên, nhưng trên mặt vẫn như cũ lãnh đạm nói: “Tôi nghĩ chuyện lần trước, chúng ta còn chưa nói rõ ràng.”

Lộ Diêu há miệng thở dốc, không biết y nói tới chuyện nào.

Cao Giai thản nhiên nói: “Lần trước mang cậu đi cùng Tiếu Tình ăn cơm, cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là đúng dịp thôi. Tiếu Tình quá đáng, nhưng tôi nghĩ trong lòng cậu hiểu rõ là được. Cậu là đàn ông, đừng có cư xử giống phụ nữ như thế. Nếu cậu muốn ở lại bên người tôi, trước hết phải hiểu rõ điều này.”

Lộ Diêu kinh ngạc nhìn y, bỗng nhiên hiểu được. Chuyện lần trước, Cao Giai tức giận. Thế nên những cố gắng của cậu trong khoảng thời gian từ trước tới nay đều bởi vì sự kiện này mà thành công cốc. Cao Giai không thích cảm giác bị kiềm chế, lại càng sẽ không hạ mình lấy lòng ai.

Bình thường cho dù phát sinh chuyện gì, y vĩnh viễn sẽ không cúi đầu.

Lộ Diêu bỗng cảm thấy, thích người này, giống như không có dù chỉ một chút hi vọng.

Có điều ngẫm lại thì, thời gian cậu ngốc bên người Cao Giai lâu nhất, biết đâu mình là trường hợp ngoại lệ, cái cậu cần chính là thời gian.

“Đúng như những gì anh nói. Em biết, em không nên nổi cáu. Nhưng mà còn không phải do vợ trước của anh rất độc miệng sao? Em đã biết, về sau bạn bè của anh cùng em không quan hệ. Lần sau em sẽ không đi đâu. Ăn cay cũng đừng đem em đi. Sợ nhất ớt.” Nói xong, giống như người không có việc gì đi lên phòng ngủ lầu hai.

Cao Giai vốn tưởng rằng cậu sẽ khó chịu một khoảng thời gian, nhưng mà không nghĩ tới, Lộ Diêu tựa hồ cũng chẳng để ý. Cũng tốt.

Lộ Diêu không dám về nhà, cũng không dám gọi điện về. Nhưng thỉnh thoảng vẫn chạy tới lớp học. có điều sau sự kiện lần trước, Lộ Diêu rốt cuộc không qua công ty Cao Giai, cũng rất ít đi nhà hàng Lợi Á.

Rảnh rỗi liền nấu cơm, chơi game.

Cao Giai so với trước kia xem ra còn bận rộn hơn, thỉnh thoảng sẽ qua đêm ở ngoài. Có đôi khi phải đi tới thành phố khác, thời gian dài ngắn không biết chắc.

Bởi vậy, Lộ Diêu có thói quen xem dự báo thời tiết. cậu làm ổ trên sô pha, nhìn nhìn thời gian, trái lo phải nghĩ, vẫn là cầm lấy điện thoại nhấn nút gọi đi. Đổ chuông nửa phút mới có người nghe máy.

Giọng Cao Giai cách điện thoại truyền lại, có chút không thật, thanh âm có điểm trầm thấp, tựa hồ thực mỏi mệt. “Lại làm sao vậy?”

Lộ Diêu bĩu môi, “Cái gì mà lại chứ? Đây là lần đầu tiên trong ngày em gọi cho anh mà?”

“Nhưng ngày hôm qua cậu vừa gọi rồi.”

“Hôm qua gọi rồi đâu có nghĩa là hôm nay không được gọi nữa? Anh… trên giường anh không có người đi?”


Bên kia một trận trầm mặc.

Lộ Diêu vội vàng nói: “Bên chỗ anh trời mưa hả?”

“Ừ.”

“Em chỉ muốn hỏi, anh chừng nào thì trở về.”


Bên kia truyền đến một tiếng thở dài rõ ràng, “Một tuần không có người thượng cậu, thấy tịch mịch?”

Lộ Diêu nhất thời mặt đỏ lên, “Anh nói bậy bạ gì đâu! Một tuần, em có thể chịu nha. Em là sợ anh nhẫn không được….”
Cao Giai cười nhẹ một tiếng, “Ngày kia tôi về. Rửa chờ tôi.” Nói xong cũng không đợi Lộ Diêu nói cái gì liền cúp máy.

Lộ Diêu một mặt bực y cứ như vậy nói trắng ra, một mặt lại có chút vui sướng.

Hai ngày lập tức liền trôi qua, nhưng mà Lộ Diêu vẫn cảm thấy thời gian trôi quá chậm. cậu làm một bàn đồ ăn, nhưng mà Cao Giai qua mười hai giờ mới trở về. Lúc ấy, cậu đã ngủ.

Cao Giai tắm rửa một cái đi ra, tiến vào trong ổ chăn, Lộ Diêu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Cao Giai sửng sốt một hồi lâu mới dụi dụi hai mắt, “Anh vừa về? Bên ngoài thời tiết thay đổi, rất lạnh đi?”

Cao Giai lắc lắc đầu, “Ngủ đi.”

Cơn buồn ngủ của Lộ Diêu hoàn toàn biến mất, xích lại nhìn y, so với một tuần trước không có gì khác biệt, nhớ đến mục đích của bản thân liền đưa tay đi sờ bên trong quần ngủ của y. Hì hì cười nói: “Nó giống như rất muốn em nha?”

Cao Giai bật cười, nắm lấy cổ tay cậu, xoay người áp lên, “Là cậu nhớ nó đi?”

Lộ Diêu lập tức bị tay y vuốt ve có cảm giác, cũng không phủ nhận, “Anh không mệt hả? Nếu mệt thì đừng làm.”

Cao Giai cười cười, lập tức thúc vào. Lộ Diêu kêu to một tiếng, đau nhắm nghiền mắt.







Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét