Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Ái phi, nghe nói nàng là trai giả gái_Chương 8+9


Tác Giả: Gián Ú

Bát.
Một đêm rắc rối.
“Ở phía bên kia, hoàng đế nuốt thêm một ngụm khí lạnh, sau đó, sau đó...
Chạy mất dép.”






Xế trưa.

Ta ngửa mặt nhìn lên trần, đếm xà nhà một lượt, lại nghiêng đầu nhìn ra sân, không thấy bóng lão Bạch đâu, cuối cùng đành ngẩng đầu nhìn mông lung lần nữa, miệng lẩm nhẩm như đếm cừu.

Haizz, cha nó chứ!

Tối hôm qua, ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại bày ra cái trò múa cột hạ đẳng thô thiển ấy, thậm chí còn ngu ngốc động chạm tới vấn đề sinh lý của một gã trai bao khoác long bào "nào đó", đau hơn cả là lại trải nghiệm những chuyện này với cục thịt nhồi ngu ngốc Bạch Lão Quả, hậu quả, hậu quả...

Hậu quả là như thế này đây...

Ta một lần nữa trở mình trên giường, mơ hồ đếm xà nhà, lại mơ hồ nuốt nước bọt.

Sau trò hề thảm hại nhằm chứng minh chúng-tôi-là-cha-con của Bạch Lão Quả đêm qua, đương nhiên là gã hoàng đế ấy chẳng thể nhìn nhận bọn ta như nhìn hai cha con bình thường, ngược lại ánh mắt hắn nhìn Bạch Lão Quả và ta chỉ phản chiếu hình ảnh hai đống thịt dâm loạn thô bỉ: đống thịt lớn biết múa cột, đống còn lại, ờ, thì không.

Nắng hoàng hôn đỏ ối như khóe mắt người sắp khóc, dường như cứ lan ra mãi trên nền trời xanh trong và yên ắng.

Đột nhiên thấy trơ trọi.

Ta chán nản chống tay ngồi dậy, vén bừa mớ tóc lòa xòa ra sau tai, qua loa chỉnh trang y phục rồi bước thẳng ra cửa.

Vẫn là biệt viện nhỏ ấy, vẫn là không có bóng người.

Còn nhớ, ở ngay chỗ kia, tối hôm qua,  hoàng đế cứ đứng nhìn ta thật lâu, ta cũng đực mặt nhìn lại, nếu đạp sang một bên nhân vật phá hoại phong cảnh là Bạch Lão Quả, che đi mấy đường gân xanh trên trán hoàng đế và một đống gạch đen trên mặt ta, có thể miễn cưỡng xem là một hoạt cảnh tài tử gặp giai nhân rất đặc sắc.

Muốn phong cảnh, có phong cảnh.

Muốn khí chất, khí chất có mặt.

Có điều, ừm, cuối cùng, tài tử được nhắc đến lại phun vào mặt giai nhân là ta một đống khí lạnh và một câu vô cùng phàm tục:

“Ngực ngươi...có nước.”

Oắt.Đờ.Phắc?

Ta tá hỏa nhìn xuống, chợt nhận ra trong quá trình múa cột thần thánh, ta đã lỡ ép hai quả cam trước ngực gần dập nát, khiến chúng chảy ra một đống nước cam chua chua ướt nhẹp, tạo thành một quầng tròn tròn trước ngực như thể đang đổ mồ hôi kiểu hoang dã...

Ta vốn rất lạc quan, nhưng trong tình huống này, thật sự cảm thấy là tiêu thật rồi...

Nói gì đây nói gì đây?
 

Trong đầu ta lập tức xuất hiện những cái cớ kiểu như “Thể trạng thiếp vốn đặc biệt, đổ mồ hôi kiểu này là chuyện thường tình, bệ hạ đừng có ngại ứ ứ~”, “Đáng ghét, bệ hạ thật là làm cho người ta ngại quá đi~”, hay “Đột nhiên thiếp bị tiêu chảy”,v.v...

Nhưng rốt cuộc, ta chỉ có thể khoanh tay trước ngực, quên cả hành lễ chào hỏi các kiểu, vô tình lại ép thêm một đống nước cam chảy ra, nhễu tong tong xuống đất.

Ở phía bên kia, hoàng đế nuốt thêm một ngụm khí lạnh, sau đó, sau đó...

Chạy mất dép.

= =!!

Thảo nào nãy giờ ta cứ có cảm giác có gì đó không đúng.

Bánh xe hồi tưởng của ta lập tức phanh lại đánh kít, được rồi đủ rồi, như vậy là đủ cho một đời người rồi...

Có điều, sao ta cứ có cảm giác, cái ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới, cái điệu bộ ra vẻ ngang tàng và vẻ nổi bật ngạo mạn của đương kim hoàng đế rất giống ai đó...

Một ai đó ta đã từng gặp ở thế giới kỳ dị này.

Lại quay trở lại vấn đề chính, ta thực sự cần thêm một loại trái cây lâu hư và không chảy nước, hai quả cam hôm qua thật sự là gây họa kinh khủng lắm rồi...

Mà hiện giờ, ta vẫn đang bị hoàng đế lơ đẹp. Bạch Lão Quả thì lại trốn đi đâu biệt tích.

Mẹ kiếp, thế này thì làm sao quay về chứ?

Nếu lâm hạnh tiếp xúc thân thể các kiểu cũng tính là quyến rũ, chi bằng hôm nào ta nói Bạch Lão Quả dùng phép thuật đánh hoàng thượng thúi bất tỉnh nhân sự, sau đó, sau đó, ta lên!

Với nỗi căm hận tích tụ suốt hai ngày nay, cộng với một cây gậy dài, ta nghĩ ta có thể...

(Gián: Chậc, em ơi, thật ra cả đời này em đừng mong làm top. =)))

.oOo.

Vương phi thong thả nhấp một ngụm trà nhuận giọng, nước trà thì ấm, nhưng giọng nàng vẫn lạnh như băng:

“Nói.”

Tên thái giám khúm núm liếc nữ tử kiêu ngạo vận y phục đỏ tươi đó, thứ y phục quả đẹp đến mức có vài phần ma mị, lại có vài phần áp bức người ta:

“Bẩm, theo như nguồn tin mật mà nô tài được biết, đêm qua bệ hạ đã đến biệt viện của mỹ nhân họ Thịnh, ít lâu sau đó người trở ra, hai tai đỏ lừ, bước chân loạng choạng...”

Xoảng!

Chén trà thượng hạng bị ném xuống đất, vỡ tan tành, âm thanh loảng xoảng sắc nhọn cắt ngang màn báo cáo run rẩy của vị thái giám kia.

Nữ tử áo đỏ nheo nheo mắt, ngờ vực hỏi lại:

“Hai tai đỏ lừ?”

Thái giám run bần bật gật đầu.

“Bước chân loạng chạng?”

Thái giám trông như sắp ngất xỉu.

Nàng ta đột nhiên thở dài, sau đó mở to mắt, đôi môi phớt hồng như đóa hoa đào đẫm sương cong lên thành một nụ cười khó dò, phảng phất nét ngây thơ kỳ lạ:

“ Thực thú vị.”

.oOo.

Tin đồn hoàng thượng đêm hôm đến thăm mỹ nữ họ Thịnh, sau lại rời đi một cách vô cùng kích động và gấp gáp, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp chốn hậu cung.

Với một ông thái giám và vài bà phi tần lưỡi dài, cho dù hoàng thượng có tè dầm một cách kín đáo thì sớm muộn gì hoàng thái hậu, hoặc tệ hơn, những bà phi tần khác cũng lập tức biết, huống hồ gì, đây lại là chủ đề nóng nhất mà người ta thường bàn tán trong hậu cung: Mỹ nhân, mỹ nhân.

Mặc dù sự thật có thể là vị mỹ nhân đó bị vỡ ngực khi đang múa cột đi chăng nữa, đây vẫn là chủ đề vô cùng nóng bỏng...
 

-------------------------

Cửu.
Tái ngộ

“Mắt nam nhân đó nheo lại:
Tiểu Lôi, còn nhớ ta chứ?”




Gần đây có tin, tình hình biên giới đang loạn cào cào.

Nguyên nhân là do một nhóm thổ phỉ giết người không gớm tay đang liên minh với đám man di phía Đông, liên tục mở các cuộc tập kích quân triều đình. Những tưởng triều đình chỉ cần phất tay một cái là có thể dẹp yên, không ngờ chúng lại cả gan...

Bắt cóc vương gia.

Nghe nói, thủ lĩnh nhóm thổ phỉ đã từng đột nhập vào kinh thành, tuy nhiên khi bị quan binh phát hiện và chém trọng thương, hắn lại bỏ trốn.

Vương gia bây giờ không biết sống chết ra sao, triều đình đã tung người cùng mật thám, minh vệ, ám vệ các kiểu để truy lùng nhưng vẫn không có kết quả, mà đám thổ phỉ đó lại thoắt ẩn thoắt hiện, xây dựng căn cứ ở vùng núi non hiểm trở, quân triều đình đến đó hơn phân nửa đã không thể trở về.

Nghe nói, trong cung có gian tế.

Lại nghe nói, hoàng thượng sắp giận đến phát điên.

Chuỗi sự việc xảy ra trước khi Thịnh Uất Lôi bị khiêng vào cung gần ba ngày.

Không biết là phúc hay là họa.

.oOo.

Xế chiều, oi ả như quạt than.

Bạch Lão Quả đạp vào người ta liên tục, tức giận gầm lên:

“Dậy mau, tiểu tử thúi, nghỉ trưa gì mà lắm thế? Như một con lợn.”

Ta lăn một vòng trên giường, đáp lời lão theo quán tính:

“Một lát, một lát nữa thôi.”

Lão già đó rên rỉ:

“Ta, ta đang giúp ngươi đó, cha mẹ ngươi có khi đang đau khổ tìm ngươi ráo riết ở nhà, vậy mà ngươi lại nằm chổng mông ngủ ở đây như một thằng đần vô dụng, kiểu này thì làm sao mà quyến rũ hoàng đế chứ? Quyến rũ cái rắm!”

“....”

Ta sợ đến mức tỉnh ngủ.

Bạch Lão Quả hài lòng khoanh tay:

“Ta đã hứa với ngươi rồi, nhất định sẽ giữ lời. Muốn quyến rũ được hoàng đế thì phải đá bầy sinh vật có tên cung tần mỹ nữ sang một bên, tức là phải dẹp hết mọi chướng ngại vật. Ngươi phải làm hắn tưởng rằng hắn là kẻ quyến rũ chứ không phải là bị quyến rũ, sau đó...”

Tách. Lão thô bỉ nháy mắt và búng ngón tay với ta.

Không phải chứ, từ khi nào một cục thịt làm người ta muốn khóc thét thế này lại rành chuyện tài tử giai nhân quá vậy... = =

“Ông học mấy câu đó ở đâu vậy?” Ta nhướn mày.

Bạch Lão Quả dường như chỉ chờ có thế, tươi cười đắc thắng móc ra một xấp thoại bản, ngón tay to bè như chuối nắn thoăn thoắt lật các trang giấy đã hơi ngả màu.

“Trong này có ghi rõ này, ‘quyến rũ’ có nghĩa là tài tử giai nhân tìm thấy sự thu hút ở nhau, rồi sau đó tiền hành một số hành động phát ra âm thanh ư ư a a, rồi...”

Mặt ta đen như đít nồi:

“Rồi gì nữa?”

Bạch Lão Quả gãi đầu:

“Ta chẳng biết, sau đó thoại bản lập tức chuyển qua cảnh sáng hôm sau.”

Rồi như nhớ ra điều gì, lại tự vỗ đầu đánh bốp:

“Í, nhưng mà ngươi cũng là nam nhân, làm sao có thể ư ư a a được nhỉ?”

Bịch một phát, một sinh vật đầy lông, tròn xoe và già nua bị ta đá bay ra khỏi cửa, lượn thành một đường vòng cung phát ra tiếng hét và đáp đất với một tiếng động nghe như bò đánh rắm.

Hừm hừm, không phải chứ, tiến hành XXOO?

Loạn quá rồi.

Một lát sau, Bạch Lão Quả lồm cồm bò vào, thở hổn hển:

“Nói tóm lại, ngươi không muốn ư ư a a cũng được, nhưng ngươi phải tuyệt đối ngăn hắn ư ư a a với kẻ khác, được chứ?”

Chân ta lập tức nhấc lên, chuẩn bị cho một cú đá bò đánh rắm nữa...

Lão già sợ hãi ôm mông chạy mất, để lại một vệt khói dài:

“Ấy, tiểu tử, đừng có manh động.”

Lão lấm lét nhìn quanh:

“Coi như là phá đám hoàng thượng để trả thù đi, nhé nhé nhé?”

Ông già dê, ông nên sung thêm chút nữa... = =

.....

Một lúc sau, ta và Bạch Lão Quả đã len lỏi giữa vườn thượng uyển, dáo dác ngó quanh như ăn trộm. Kể cũng khó hiểu, từ hôm qua đến giờ tuyệt nhiên ở tiểu viện ta ở không có lấy một bóng người, chỉ thỉnh thoảng có một tì nữ bưng nước, đồ ăn các thứ cho ta rồi nhanh chóng rời đi, ngoài chẳng có ai khác canh gác.

Thế là thế quái nào nhỉ?

“Rốt cuộc ông đang dẫn ta đi đâu vậy?” Ta rít lên qua kẽ răng, trong lòng vô cùng bực bội.

“Đi phá đám.” Bạch Lão Quả vui vẻ huơ tay.

Mẹ kiếp!
Sau một hồi mò mẫm, ta đột nhiên cảm nhận được có điều gì đó bất thường. Dù ngoài tiếng bước chân của ta và Bạch Lão Quả và tiếng gió lao xao ra không còn âm thanh nào khác, nhưng ta cứ có cảm giác đang bị dõi theo, bất giác mồ hôi lạnh rịn ra đầy tay.

“Lão Bạch, ông có thấy gì bất thường không?” Ta cau mày.

“Không, chẳng có gì bất thường hết.” Bạch Lão Quả uể oải chém tay vào không khí.

Hay là trực giác của ta có vấn đề?

Không lẽ là do vấn đề ăn ở? -_-|||

Ta nhún vai rồi tiếp tục lần theo bước chân của Bạch Lão Quả.

Thế rồi, ta...
 

Trông thấy hắn.

Dưới ánh chiều tà, một nam nhân ngồi vắt vẻ trên cây cổ thụ to trước mặt chúng ta, hai mắt khép hờ như sắp thiếp ngủ, lông mày sắc như dao, hơi xếch, ngũ quan đẹp như ngọc, có phần yêu nghiệt khiến người ta rùng mình.

Không quay đầu lại, nam nhân đó khẽ thay đổi tư thế, đôi môi mỏng nhếch lên:

“Thật trùng hợp.”

Bang một tiếng, ta đột nhiên cảm thấy khó thở.

“Ngươi...ngươi?”

Tay chân ta rụng rời và đất trời như đang gào thét.

Nam nhân đó, lúc này mới nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách sáng màu đến mức gần như vàng rực, sống mũi cao ngạo nhìn nghiêng đẹp như một vị thần:

“Là ta.”

Là nam nhân kỳ quái ta đã gặp ở khu chợ ấy.

Là nam nhân dâm loạn đã đè ta ra cưỡng hôn.

Là nam nhân đó.

Mắt hắn nheo nheo:

“Tiểu Lôi, còn nhớ ta chứ?”
 

Hết chương 9. Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

3 nhận xét:

  1. ban oi sao lau the van k co bai moi ak? Co chut nua ra bai moi di ban ,minh cung doi dai ca co roi ne :v

    Trả lờiXóa
  2. ặc ta đọc chương này 3 lần ùi đó, cứ vô ko có chương mới là lại đi đọc chương cũ T.T nàng thương tình xuất hiện sớm sớm nha

    Trả lờiXóa
  3. T cũng đang chờ Gián Ú ne,lâu quá vậy Ú,tr hay lắm nha.nhưng t thấy ở thế giới hiện đại bé Lôi là học sinh giỏi gương mẫu t thiết nghĩ êm ý sẽ là ôn nhu thụ chứ,ai dè xkhông rồi e ý lại như học sinh cá biệt ah,nhưng dễ thương quá.t là mong chương mới của Ú lắm nha,mong là Ú k bị bí ý tưởng k thui chúng hủ m cũng làm mệt à nha.

    Trả lờiXóa