Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 27+28



 Tác giả: Côi Tự
Edit: Bu Béo
Beta: Vương Lam Tử
Proofreader: Đốm

[Tử: kể từ chương 27, vì lí do bận việc và không thể sắp xếp được nhiều thời gian nên Tử quyết định tuyển một proofreader cho riêng mình, Đốm không phải thành viên của Tử Hàn Động mà là tình yêu và cánh tay phải đắc lực của Tử :x Hi vọng mọi người nhiệt liệt chào đón Đốm (nhờ Đốm mà sẽ nhanh có các chap mới hơn đó :3)] 

 

CHƯƠNG 27: BỎ QUA 

       Bởi vì mệnh lệnh của Yến Hướng Nam nên khi Hình Đường bị sụp đổ cũng không xây lại ngay, mãi tới gần đây mới bắt đầu trùng kiến. Nhưng trong lúc hạ nhân đang ở mật đạo dọn dẹp gạch vỡ cùng những vết máu lưu lại thì Yến Quý phát hiện ra mặt nạ dịch dung, bọn họ đành phải tạm dừng công việc, sợ rằng sẽ rửa trôi cả manh mối.


       Yến Hướng Nam bước vào mật đạo - nơi mà các thị vệ đã tìm kiếm vô số lần, đi đến địa phương Yến Quý chỉ dẫn, chỗ đó vốn đặt cây đuốc chiếu sáng lại ở gần cửa mật đạo. Đồ vật chỉ có thể từ trên rơi xuống mới nằm ở đó được, tương phản nếu như từ dưới ném lên hẳn phải dùng rất nhiều công sức. Mặt nạ bị mắc ở bên trên, chứng tỏ lúc ấy Yến Ngọ có khả năng bị áp lực của vụ nổ văng tới mật đạo, mà trong mật đạo không có thi thể, chỉ có một khả năng —— người vẫn còn sống!



       Yến Ngọ còn sống! Lần đầu tiên trong mấy tháng qua, Yến Hướng Nam lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm, có điều nụ cười còn chưa trọn đã cứng lại, rõ ràng người còn sống nhưng đi đâu mất rồi?

       Yến Quý bèn nhắc nhở: “Các chủ, chiếc mặt nạ này có thể do bị nổ bay, cũng có thể do đánh nhau nên văng ra, từ góc độ và phương hướng của hình đường tới đây đều trùng khớp, hơn nữa Yến Ngọ là tử sĩ, sẽ không vô cớ biến mất như vậy”.

 
       “Không!” Yến Hướng Nam hung hăng trừng mắt nhìn Yến Quý, “Nếu ảnh hưởng bởi sức nổ, mặt nạ không thể nào còn nguyên vẹn! Đừng nói vớ vẩn! Đi, phái người điều tra lại toàn bộ nơi này! Mặt khác, đem bức họa của Yến Ngọ đi ra ngoài Các, nếu Tàn Nguyệt Các không đủ người, làm cho toàn bộ nhân sĩ giang hồ cùng nhau đi tìm, nhất định phải tìm được người cho bản Các Chủ!”

 
       Bất kể như thế nào, Yến Hướng Nam đã nhận định Yến Ngọ còn sống, nhưng vì lý do thân thể không ổn nên mới trốn đi, chỉ có nghĩ như vậy thì tâm tình bị đè nén lâu nay của y mới có thể thư thái một ít và sẽ không tưởng tượng đến những hình ảnh khiến lòng người đau đớn…


       Các Chủ gióng trống khua chiêng chỉ để tìm kiếm một người đã chết làm cho người trong Các lý hoang mang nhưng cũng không dám lắm miệng. Trên giang hồ, mọi người đều xôn xao việc Yến Hướng Nam nhất quyết tìm kiếm Yến Ngọ. Có người nói Yến Ngọ là huynh đệ hoặc nhi tử của Yến Hướng Nam, chẳng phải đều cùng họ Yến đấy thôi! Có người thậm chí đoán Yến Ngọ là tình nhân của Yến Hướng Nam, tên chỉ là bịa ra, một kẻ phong lưu cuối cùng cũng đụng phải thiết bản*, thật là đáng đời!
(*: Thiết bản ở đây theo ta hàm ý chỉ người lạnh lùng cứng rắn, không xiêu lòng trước sắc đẹp của anh Nam =]] )

 
       Nếu là trước kia, Yến Hướng Nam nhất định sẽ bắt hết những kẻ tung tin vịt, khiến chúng muốn sống không được muốn chết chẳng xong nhưng hiện tại lại nghĩ: Truyền đi, dùng sức mà truyền đi, không chừng tử sĩ nghe thấy mấy lời đồn này sẽ chạy trở về đây!


       Đối với tình trạng hiện giờ của Các Chủ, Nguyên Chủ quản không khỏi có chút lo lắng, xem ra Các chủ để tâm đến tên tử sĩ Yến Ngọ này còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng. Theo y thấy, khả năng kẻ đó còn sống là cực nhỏ, cho dù không chết thì với những Tử sĩ được huấn luyện từ nhỏ tại Tàn Nguyệt Các, trong tim hắn có thể tồn tại phẫn nộ, bi ai, vui sướng hay một số cảm xúc không nên có,  nhưng ý niệm chạy trốn là không thể tồn tại. Y có thể khẳng định, lúc trước nhìn thấy Yến Ngọ, trong mắt hắn không hề có chút cảm xúc chống đối nào, sao bỗng dưng lại muốn chạy trốn sau khi đánh nhau với Hồng Bá Thiên?


       Tử sĩ này mà còn sống thì quá tốt, ngộ nhỡ thật sự chết, nhiệt tình và chấp nhất của Các Chủ nên xử trí thế nào đây?


       Vì quan tâm tới Các Chủ, Nguyên Chủ quản thậm chí còn muốn tìm người tới dời đi sự chú ý của y, tìm một người giống tử sĩ kia về cả khí chất lẫn dung mạo, tốt nhất… còn có thể sinh đứa nhỏ?


        Nhóm tử sĩ cũng mang đầy nghi vấn trong lòng, Yến Mùi không nhịn được nói: “Các Chủ làm sao vậy? Y sẽ không cho rằng Yến Ngọ còn sống nhưng lại chạy trốn chứ? Yến Ngọ sao lại phải làm như vậy? Tuy rằng ta cũng muốn hy vọng như thế, nhưng trong tình huống đó thực sự rất khó toàn thân trở ra phải không?”

 
       Yến Tị phản bác: “Các Chủ làm như vậy nhất định có lý do của riêng người, nói không chừng là có manh mối mới.”

 
        Yến Thần từ chối cho ý kiến, “Cũng không biết Yến Ngọ cùng Các Chủ trong khoảng thời gian qua đã xảy ra chuyện gì. Khi hắn trở về nhìn rất tiều tụy, dinh dưỡng không đầy đủ, trước kia bị trọng thương cũng không đến nỗi như vậy”.

 
       Bọn họ rất nhanh đã được tiếp xúc với một phần của chân tướng. Các Chủ phái nhóm tử sĩ Địa Chi cùng nhau đi tìm, bất quá mệnh lệnh ban ra thật sự khác người: Các Chủ đưa tới một người đàn bà mang thai gần sáu tháng, sau đó lệnh cho bọn họ phải tìm tử sĩ Yến Ngọ có cái bụng bự như vầy…


       Về phần tại sao bụng Yến Ngọ lại bự đến thế, Các Chủ không giải thích.


       Nguyên Khiếu có một câu sắp nẫu ở trong ruột đến nơi mà không dám nói: Yến Ngọ đang mang thai, bị nổ mạnh văng tới trong mật đạo, làm sao khẳng định đứa nhỏ vẫn còn?


       Yến Mùi lo lắng hỏi: “Yến Ngọ không phải mắc bệnh nan y chứ, chẳng lẽ trong bụng mọc thêm thứ kì quái gì đó?”. Nếu thực sự mắc bệnh nan y, Yến Ngọ lặng yên biến mất đi tới một nơi nào đó chờ chết là hoàn toàn có thể xảy ra, cậu có thể hiểu được, Yến Ngọ không muốn người khác nhìn thấy hắn chết một cách khó coi. Yến Mùi thật sự muốn nói: Các Chủ, nếu Yến Ngọ không muốn chúng ta tìm được, chi bằng chúng ta đừng tìm, cho huynh ấy một chút tôn nghiêm cuối cùng đi! (Các Chủ: Ngươi lý giải cái rắm a! Oánh chết mi!)


       Yến Tị hung hăng vỗ một cái vào gáy cậu: “Đệ nghĩ lung tung gì thế! Mau thu thập đồ đạc chuẩn bị xuất phát!”


       Tuy ngoài miệng nói lời bông đùa, kì thực trong lòng mọi người đều không dễ chịu. Nhưng có thể do cảm xúc của Các Chủ ảnh hưởng, nhóm tử sĩ vẫn hăm hở ôm đầy hy vọng lên đường.


       Dẫu vậy, nửa tháng trôi qua, trừ bỏ một vài tên mập ỷ vào diện mạo có phần tương tự đến nhận xằng, một chút manh mối cũng không có. Thế lực của Tàn Nguyệt Các rất lớn, lại đông người, ấy vậy mà tìm mãi vẫn không ra, trừ khi năng lực lẩn trốn của hắn rất giỏi, hoặc là… đã không còn tồn tại trên đời.


       Yến Hướng Nam tình nguyện tin tưởng vào nguyên nhân thứ nhất. Năng lực của các tử sĩ thực sự không cần bàn cãi. Nhưng hiện nay y đặc biệt hy vọng tử sĩ có thể mắc lỗi, quên một điểm đầu mối nào đó, để y dựa vào đó tìm ra hắn. Y chưa từng nghĩ mình sẽ mong mỏi được gặp một người đến thế. Ngày xưa ở bên cạnh tử sĩ không nhận ra, hiện giờ nghĩ lại mới thấy quãng thời gian đó thật khó mà có được. Từ cái khoảnh khắc rơi xuống hồ nước tại Hồ Điệp cốc, y liền trải qua những chuyện mà trước đây chưa bao giờ nghĩ đến.


       Chân bị thương, được một người cẩn thận cõng trên lưng, đi một đoạn đường không ngắn chút nào. Y tự nhận mình là người không bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người ngoài, nhưng khi ghé vào trên lưng tử sĩ nhà mình lại thấy bình yên đến lạ. Lần đầu tiên nướng đồ ăn cho thuộc hạ của mình; lần đầu chăm sóc người bệnh… Làm những việc mới mẻ thấy thật thú vị, y cũng không phải kẻ chỉ biết để người khác hầu hạ mình, nếu là người kia, dù bắt y phải hầu hạ cũng không sao…


       Y thực sự không xác định được đây là loại tình cảm gì. Cho nên, y hy vọng tìm được người kia, hai người sẽ cùng nhau tìm hiểu.
 

       Cuối cùng, y nói với Nguyên Khiếu: “Thu hồi mệnh lệnh đã ban, bảo tất cả các nhóm tử sĩ đều quay về.”

       Nguyên Khiếu cảm thấy bất ngờ, hỏi lại: “Các Chủ?”


       Yến Hướng Nam: “Làm theo lời bản Các Chủ”.

 
       Đương nhiên không phải không tìm. Nhưng thanh thế lớn như vậy, là một kẻ thông minh sẽ sớm cảnh giác, đâu thể nào mò thấy nổi một cọng lông.

       Một bàn tay rờ rẫm bức họa dán trên tường. Nếu không phải do trời tối, trên đường cũng chỉ lác đác vài mống, nhất định sẽ có người nhìn thấy cánh tay kia có những vết thương gồ ghề, đáng sợ. Bóc bức họa nhét vào trong lòng, chủ nhân của cánh tay lại kinh ngạc đứng ở một chỗ hồi lâu. Kỳ thật không chỉ có mỗi một bức mà hắn đã cất, trên đường cái rất nhiều nơi đều có bức họa, sao có thể gỡ xuống hết đây!


       Nơi này chính là Bích Huyện. Mùa đông ở Hồ Điệp Cốc nếu không tính đến tuyết bay đầy trời thì cũng chỉ có mấy nhành cây khô héo trụi lá, cảnh trí thực bình thường, cho nên người ở rất thưa thớt. Vắng vẻ vài ngày, y quán nhỏ rút cục cũng nghênh đón được vị khách đầu tiên.


       Vừa vào đông, lão lang trung cũng trở nên lười biếng hơn mọi khi, nhìn thấy khách tới cửa, run rẩy nói: “Vị này…” Người tới bị áo choàng che lấp hoàn toàn, khiến người ta không nhận ra là nam hay nữ, cơ thể rất mập mạp, tuy vậy khi tiến tới quầy liền xốc áo choàng để lộ ra khuôn mặt, ra là một vị nam tử trẻ tuổi.


       “Công tử hình như có chút quen mắt a! À! Lần trước cũng vì nương tử nên tới đây bốc thuốc. Thế nào? Lần này là xem bệnh hay bốc thuốc?”

 
       Người này xem ra không phải lần đầu tiên tới, đưa ra phương thuốc: “Lão lang trung, giúp ra lấy chút dược giữ thai”.


       “Giữ thai? Công tử, dược giữ thai không thể uống lung tung. Không bằng lần sau mang phu nhân cùng đi, lão phu bắt mạch cho, đúng bệnh đúng thuốc mới tốt”.


       “Việc này, trước mắt trời đang giá rét, thật sự không tiện, nếu thấy tình huống không ổn, ta sẽ mời ngài tới”.

 
       Phu quân nhà người ta đã nói vậy, lão lang trung cũng không tiện nói thêm. Đem gói thuốc dặn dò cẩn thận rồi nhìn theo hắn rời đi, vừa dọn dẹp vừa cảm thán: “Thật tội cho nương tử nhà hắn, hy vọng nương tử hắn có thể bình an”. Vừa định trở lại trên ghế ngồi xuống, ngoài cửa lại có thêm một bóng người, liên tiếp có hai khách nhân, xem ra sinh ý hôm nay rất khả quan nha!


        Nhìn người tới, lão lang trung không khỏi tán thưởng: Tướng mạo tuấn dật, dáng người mạnh mẽ, khí chất phi phàm, thật sự là nhân trung chi long*!
(*: Rồng trong biển người, ý chỉ người rất nổi bật hoặc rất tài giỏi)
 

        “Vị công tử này là xem bệnh hay bốc thuốc?”

        Nhân trung chi long này đương nhiên là Yến Hướng Nam, y thu hồi mệnh lệnh tìm người, không phải là không tìm, chẳng qua tự mình đi kiếm mà thôi. Ngày ấy, y nghĩ tới tất cả mọi chuyện phát sinh tại Hồ Điệp Cốc, liền không tự chủ được muốn tới đây. Y cũng không phải không nghĩ tới Yến Ngọ sau khi trải qua tình huống đó nhất định sẽ bị thương, cho nên mới đem mục tiêu tập trung tại các y quán.


        “Đại phu, sinh ý có tốt không?”

 
        “Tốt gì chứ, aiiii, hôm nay thời tiết đặc biệt rét buốt, trừ những trường hợp khẩn cấp buộc phải mời đại phu, cũng chỉ có như người nam nhân vừa rồi, lo lắng cho nương tử mới có thể sáng sớm đã đến mua dược giữ thai”.

 
       “Mua thuốc giữ thai? Vậy nương tử hắn có đi theo không?” Mi đầu Yến Hướng Nam run lên.


       “Không có, vị công tử kia đã tới vài lần, đều không mang theo nương tử, cho nên lão phu cũng thực lo lắng. Muốn xem bệnh phải vọng, văn, vấn, thiết *, không đúng bệnh hốt thuốc sao được? Lần trước là do bị ngã, lần này…” Lão lang trung cả ngày ở trong y quán không gặp được mấy người, lúc này vớ được một tên, nên nói rồi lại nói không ngừng nghỉ.
(* Vọng, văn, vấn, thiết: còn gọi là tứ chẩn. Tứ chấn là bốn phương pháp khai thác triệu chứng lâm sàng của y học cổ truyền. Tham khảo: link)    

 
       “Ngài còn nhớ rõ người kia trông thế nào không?” Yến Hướng Nam không kiên nhẫn ngắt lời ông, hỏi điều quan trọng nhất.


       “Bộ dạng…?” Có lẽ do bị người truy vấn, lão lang trung cuối cùng phát hiện có điều gì lạ lạ, cảnh giác nhìn Yến Hướng Nam: “Công tử, sao ngươi cứ hỏi chuyện của vị công tử kia, ngươi muốn làm gì?”


 -HẾT CHƯƠNG 27-
 
Bu béo: Mấy cái trong ngoặc ở trên là tác giả thêm vào nhé. Trừ chú thích ra thì ta không bớt xén gì -_- Chương sau là gặp lại nhau rồi nhé. Anh Nam lừa em vào tròng. Hehe




CHƯƠNG 28: THỦ CHU

      Ta muốn làm gì? Bản Các chủ muốn ngươi mau mau nói ra, đừng có ma ma chít chít (chậm chạp)! Yến Hướng Nam trừng mắt, với khí thế kia thì bá tánh bình dân sao có thể chống đỡ nổi. Lão lang trung lập tức run run, trong lòng mặc niệm: lão phu bình thường không có làm chuyện xấu gì a, ngàn vạn lần đừng đụng tới ôn thần, một bên run rẩy nói: “Vị công tử kia nhìn rất là bình thường, không có gì đặc sắc, nếu lẫn vào trong đám người nhất định sẽ nhìn không ra, thật sự!”
 
      Nói cũng như không, Yến Ngọ có thể dịch dung, hỏi diện mạo chẳng có ích lợi mấy, vì thế Yến Hướng Nam lại hỏi: “Người kia dáng người ra sao? Có chỗ nào khác người bình thường không?”

 
      Lão lang trung nghe tới đây liền biết vị công tử anh tuấn bất phàm trước mắt là vì công tử bốc thuốc kia mà tới. Ông chỉ là một lang trung bình thường, không muốn bị cuốn vào ân oán cá nhân của người khác.


      “Một người tầm thường, dáng người cũng không có chi đặc biệt. Vóc dáng khá cao, gương mặt gầy teo, trên người khoác áo choàng rộng thùng thình nên nhìn không rõ lắm.”

 
     Yến Hướng Nam sao có thể buông tha, kề sát lại: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại”.


      “Cẩn thận ngẫm lại a…Thật có điểm khác thường. Nhìn hắn tuổi còn trẻ nhưng hình như phi thường sợ lạnh, trên người mặc một đống quần áo, nhìn từ xa như một quả bóng tròn, so với nữ tử còn nhiều hơn ấy! Cho dù như vậy, sắc mặt vẫn trắng bệch, nhìn không ra nhân khí. Aiiii, lúc ấy quên mất không bắt mạch cho hắn, cả nhà đều là người bệnh, sao có thể chiếu cố nương tử a…”. Lớn tuổi rồi nên rất thích quan tâm người khác, lão lang trung lại bắt đầu nói nhỏ.


      Trong lòng Yến Hướng Nam chấn động mãnh liệt. Bọc cả người kín mít, nhìn từ xa trông như một quả bóng tròn, không phải là dấu đầu hở đuôi sao? Khuôn mặt dịch dung không một tia nhân khí, người thường sẽ như vậy sao? Cũng chỉ có thể là Yến Ngọ đang mang thai mà thôi!


      “Hắn đi hướng nào?”

 
      Lão lang trung nhìn ánh mắt gần như phát cuồng của y, ngón tay run run chỉ ra ngoài cửa: “Bên kia…”

 
      Vút —— Lão lang trung chỉ cảm thấy một cơn gió cuốn qua. Một chút hơi ấm trong y quán cũng bị thổi đi vài phần, vị công tử trước mắt đã không còn thân ảnh. “A di đà phật, hôm nay không nên khai trương a! Đóng cửa mau thôi!” Gặp vài trường hợp như vậy, xác định giảm thọ vài chục năm, trực tiếp bước vào trong quan tài. Lão lang trung mau chóng ra đóng cửa, sợ người vừa rồi sẽ quay trở lại, rồi hướng hậu đường mà chạy…


      Yến Hướng Nam như cưỡi gió chạy ra cửa, nhưng làm sao còn có bóng dáng người nào. Trên đường, chỉ lác đác vài kẻ qua lại, y gặp ai cũng hỏi thăm. Cuối cùng được chỉ tới một nhà trọ. Y chìa ra một thỏi bạc, tiểu nhị của khách điếm thấy thế mừng rỡ cười hở cả hàm răng.


      “Công tử, khách điếm ta quả thật có một người khách ăn mặc như ngươi miêu tả. Từ trên xuống dưới bọc kín mít không một kẽ hở, tiểu nhân chỉ đường cho ngài, ngay tại lầu hai, gian cuối của Bắc sương phòng”.

 
      Ai cũng không nhìn thấy, trên cầu thang có một góc áo choàng chợt lóe rồi biến mất.


      Yến Hướng Nam bỏ qua luôn cầu thang, trực tiếp nhảy lên lầu hai, đi thẳng đến phòng cuối cùng. Nhấc chân đạp một cái, cửa phòng kêu một tiếng rồi mở bung ra. Hai mắt nhìn quanh một vòng, một bóng người cũng không có, mà cửa sổ lại rộng mở… Chết tiệt! Yến Hướng Nam thấp giọng nguyền rủa một tiếng, lập tức theo đường cửa sổ nhảy ra ngoài, thế mà còn dám chạy, sau này mà bắt được ta tét nát mông ngươi!


      Trong một gian phòng cách đó không xa, không khí thật khẩn trương.  Ngồi trên giường là một nữ tử nhu nhược đang bị người giữ chặt, vẻ mặt khiếp sợ, một cái tay thương tích chồng chéo đang bóp chặt cổ nàng, giống như có thể bẻ gãy nó bất cứ lúc nào! Dựa vào nhận thức phi phàm của mình, chủ nhân của bàn tay nhận ra cô gái này là con gái của Phương Chấn Long - kẻ mà trước đó đã chạy trốn không thấy tăm hơi, Phương Vũ Nhu, vốn từng ở Hồ Điệp Cốc gặp qua vài lần, nhưng nàng chạy tới nơi này làm gì?


      Phương Vũ Nhu cũng không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ có một kẻ nhảy vào, giữ chặt cổ họng không cho nàng lên tiếng. Mới đầu nàng tưởng kẻ thù của cha tìm được mình, nhưng kẻ này không hề có động tác gì tiếp theo, giống như đang muốn trốn người nào đó. Nàng trấn tĩnh lại, nghe bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, ngược lại chú ý tới người phía sau có một nơi không cẩn thận đụng trúng nàng. Tròn tròn cứng cứng rắn rắn, biểu tỷ (chị họ) nàng khi đang mang thai cũng như thế này, chẳng lẽ người nọ là dựng phụ (người phụ nữ có bầu)?


      Biết mình sẽ không bị gây khó dễ, tâm trạng Phương Vũ Nhu trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, đến khi được thả ra, nàng thậm chí lớn gan gọi người nọ: “Vị này… Tỷ tỷ, xin chờ một chút”.

 
      Kẻ bao cả người kín mít không hở ra kẽ nào kia hơi khựng lại, cúi đầu trả lời: “Chuyện gì?”

 
      Không nghi ngờ gì về tiếng nói trầm thấp đó, Phương Vũ Nhu cẩn thận lựa lời: “Xin hỏi, có phải có kẻ đuổi giết ngươi?”


      Người nọ tựa hồ không muốn nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Không liên quan tới ngươi”. Không muốn giải thích, vì dù sao phụ thân của cô ta cũng là chủ mưu cuộc tạo phản ở Tàn Nguyệt Các. Nếu hắn không rời đi một mình, nếu hắn vẫn là tử sĩ tẫn chức tẫn trách tại Các lý, hắn nhất định sẽ mang nữ nhân này về tra hỏi tung tích của Phương Chấn Long.


      Tử sĩ này tất nhiên là Yến Ngọ. Hắn dự định sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ bẩm báo mọi chuyện với Các Chủ, cho dù phải chết cũng không oán không hối! Nhưng mà những lời nói của Yến Quý đã làm hắn dao động. Loại chuyện này không thể cho người khác biết, nếu lan truyền ra ngoài sẽ khiến Các Chủ trở thành trò cười cho nhân sĩ giang hồ. Là một tử sĩ trung tâm, cho dù phải chết cũng phải giữ kín chuyện này!


      Nhưng trong bụng hắn đang mang thai đứa con của Các Chủ, sống hay chết phải do Các Chủ định đoạt, tự tiện phá thai là bất trung, thậm chí là hành vi đại nghịch bất đạo! Cho nên phương pháp tốt nhất hiện nay chính là lấy công chuộc tội, vin vào cớ chết trong trận chiến với Mạc Độc Hiền, như vậy có thể che dấu sự tồn tại của đứa bé, cũng không cần nói sự thật với Các Chủ. Đối với đề nghị vô tình của Yến Quý, hắn không hề cảm thấy có chút phẫn nộ hay khổ sở nào, dù sao mối quan tâm hàng đầu của bọn họ chính là Các Chủ.


[Tử: thằng cha Yến Quý này vô duyên thế, tác giả sai ngươi đi tạo thêm chuyện cho Ngọ vs anh Nam phải ko?  =))))))]


      Khi Hồng Bá Thiên chạy vào trong mật đạo, hắn cùng với nhóm tử sĩ xông vào vây bắt. Tên kia võ công cũng chẳng phải cao siêu gì, bắt gã không cần nhiều người cho lắm, chẳng ngờ tới Hồng Bá Thiên chó cùng rứt dậu châm ngòi nổ. Khi đó hắn đã nghĩ cơ hội mà Quý ca nhắc đến đã tới rồi. Đẩy Yến Tị ra ngoài, ra sức chạy qua dùng chân đá ngòi nổ văng mạnh tới hướng không có người. Tiếng nổ vang dội bên tai, hắn nhắm mắt chờ cái chết đến. Chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, ngã vào sâu trong mật đạo.


      Yến Quý đưa cho hắn một cái bọc, chỉ nói một câu: “Đừng bao giờ xuất hiện ở Tàn Nguyệt Các nữa. Nếu không, ngươi, ta, đều phải chết!”


      Trong đầu hắn lộn xộn, một lòng chỉ nghĩ không muốn liên lụy Quý ca. Khi tỉnh táo lại đã thoát ly khỏi địa bàn của Tàn Nguyệt Các. Rời đi, trời đất bao la, trong nháy mắt hắn không biết mình sẽ đi về đâu. Trừ phi Các Chủ tin hắn đã chết, không tìm kiếm hắn, nếu không với thế lực to lớn của Tàn Nguyệt Các, trốn tới nơi nào cũng có thể bị tìm ra. Cho nên hắn được ăn cả ngã về không, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đi tới Bích Huyện - Hồ Điệp Cốc.


      Quý ca từng nói, với số tháng mà hắn mang thai, thì phá thai tương đương với việc tự tìm đường chết. Hơn nữa nếu đã quyết định cả đời không trở lại Tàn Nguyệt Các, em bé… lưu lại cũng đâu có sao.


      Hắn từng lặng lẽ đi tới Thôn Ngưu Giác, tìm Trầm đại phu, nhưng y mất tích rồi, nghe nói có người thỉnh đi chữa bệnh, kết quả vừa đi đã mất tăm mất dạng. Hắn không dám nghĩ nhiều, sau này cũng không dám trở lại Thôn Ngưu Giác nữa. Không thể tìm đại phu, đành phải giả dạng thành một người nam nhân vì nương tử bốc thuốc giữ thai, cố gắng giữ lại đứa bé này. Từ lúc mang thai tới giờ đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn có thể cảm nhận được, nếu không nghỉ ngơi tốt, cho dù có thể sinh con ra cũng không khỏe mạnh.


      Hắn không nghĩ Các Chủ tìm kiếm hắn rầm rộ đến thế. Bích Huyện nho nhỏ cũng ngập tràn bức họa bố cáo, lại càng không tưởng tượng nổi Các Chủ đích thân ra ngoài tìm hắn! Khi hắn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi khách điếm, ở chỗ rẽ nghe được Các Chủ và tiểu nhị nói chuyện. Lúc đó tâm trạng hắn phức tạp đến khó nói nên lời, quả nhiên mọi chuyện vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của Các Chủ.


      Lặng yên không một tiếng động lui về sương phòng của mình, sau đó mở cửa sổ ngụy tạo việc mình chạy trốn, hắn từ của sổ tùy ý nhảy vào một phòng khác, thế mà lại gặp phải Phương Vũ Nhu.
Hắn trầm mặc, Phương Vũ Nhu lại cho rằng im lặng là đồng ý. Nàng đứng lên hít sâu một hơi, nhẹ giọng: “Tỷ tỷ, ngươi và ta đồng bệnh tương liên. Ta gần đây vẫn luôn trốn chạy, không có lấy một ngày an ổn, bọn họ đều nói cha ta là đại ác nhân, gây những chuyện khiến cả giang hồ khinh bỉ, nhưng ta không tin! Phụ thân là người tốt như vậy, yêu chiều ta đến thế, sao có thể bỏ lại ta? Khiến cho ta nhân hết vũ nhục, cười nhạo! Tỷ tỷ, ngươi giúp ta có được không? Ta có thể ra ngoài nhất định sẽ có người nghe theo ta!”

 
      Nghe xong nhiều lời lẽ da diết tha thiết như vậy, nhưng nội tâm Yến Ngọ không hề dao động. Hắn đối với việc Phương Chấn Long yêu thương người nhà ra sao không hứng thú. Nếu đã dám làm thì nên dám gánh vác hậu quả, hiện giờ trốn mất dạng đã đủ nói lên phẩm hạnh thế nào. Hiện tại nghe thấy toan tính của Phương Vũ Nhu, chợt nghĩ, có khi tin tức này sẽ hữu dụng đối với Các Chủ.
“Ngươi nói xem”. Tựa hồ bị dao động, Yến Ngọ cất âm thanh khàn khàn.


      “Cám ơn tỷ”. Trước tiên nói cám ơn, Phương Vũ Nhu lấy từ trong tay áo ra một thỏi bạc cùng một túi hương. “Phiền tỷ tỷ giúp ta treo túi hương này trước cửa khách điếm”. Nàng cũng không ngốc, nhìn ra người này không muốn nhiều lời, chính mình cũng không nói ra tính danh cùng với ý nghĩa của chiếc túi.


      Yến Ngọ tiếp nhận túi hương, xem như đã đáp ứng rồi. Phương Vũ Nhu làm như vậy nhất định có liên quan tới cha nàng ta, hắn có thể nhắc nhở Quý ca chú ý tới động tĩnh nơi này nhiều hơn. Phương Vũ Nhu vui vẻ nói lời cảm tạ, nàng không tin có người lại đi đề phòng một chiếc túi hương, nàng tin tưởng phụ thân nhất định sẽ có cách.


      Suy nghĩ của Yến Ngọ thật đơn giản, vẫn không buông bỏ được những việc có liên quan tới Tàn Nguyệt Các. Nhưng nếu hắn có thể biết trước những việc sắp phát sinh, liệu có thể dễ dàng đáp ứng hay không đây?


      Yến Hướng Nam ở Hồ Điệp Cốc - Bích Huyện tìm trọn một vòng, mạnh mẽ như y cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Y bỗng nhiên nhớ ra có thể mình đã bị gài bẫy, thế nên vòng lại khách điếm, nơi Yến Ngọ đã thuê phòng ở.


      Hai người tựa như đang chơi trò chơi trốn tìm, Yến Hướng Nam rảnh rỗi lại đi tìm quanh một vòng. Việc tìm kiếm Yến Ngọ cần một thời gian dài, y nghĩ khi Yến Ngọ đi ra ngoài ăn uống hẳn sẽ để lại dấu vết, hắn cũng không thể nhịn ăn nhịn mặc mà vẫn sống được đi. Cùng lúc đó, Yến Hướng Nam phát hiện bốn phía có kẻ rục rịch, mỗi lần đều không xa không gần có vài kẻ bám theo. Xời, thật là ảnh hưởng tâm trạng, Yến Hướng Nam vừa muốn ra tay giải quyết bọn chúng, nhưng tròng mắt vừa chuyển, nội tâm Yến đại Các Chủ bỗng dậy sóng.


      Chiều muộn của một ngày, Yến Hướng Nam ôm cánh tay bị thương trở lại, vào đến trong phòng liền ngã xuống giường, cơm cũng chẳng thèm ăn. Vẫn luôn âm thầm dõi theo Các chủ nhà mình, Yến Ngọ bắt đầu lo lắng. Là ai lợi hại đến vậy, có thể gây thương tổn tới Các chủ? Sau khi bình ổn cuộc phản loạn, gần đây nhất chỉ có Phương Chấn Long dám chống đối người. Nghĩ tới Phương Vũ Nhu, trong mắt Yến Ngọ tràn đầy sự tàn khốc, gã thế mà lại dám mưu toan tổn hại Các chủ, thật sự là tội lỗi chồng chất, không thể tha thứ.


      Ban đêm, một đám đạo chích đục một lỗ nhỏ trên cửa sổ phòng Yến Hướng Nam, thổi vào thật nhiều khói mê, đợi đến khi người trong phòng cất tiếng ngáy đều đều, bọn họ biết đã thành công rồi! Lưỡi dao sắc bén cậy mở cửa phòng, bọn đạo chích vụng trộm tiến gần tới giường lớn, định ra tay…


      Đúng lúc đó, cửa sổ bật mở, một bóng đen nhắm thẳng tới chỗ bọn đạo chích, nhảy lên cao, binh khí trong tay lóe ra từng đạo hàn quang có thể cứa đứt cổ bọn chúng!


      Yến Hướng Nam mở bừng mắt, nhìn đến thân ảnh đang nhảy lên giữa không trung, cả kinh đến nỗi thiếu chút nữa không ngồi dậy nổi: “Ngươi cẩn thận một chút cho ta!”


 -HẾT CHƯƠNG 28-



Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

1 nhận xét:

  1. Truyện hay lắm, cám ơn bạn đã edit
    p/s: tớ bị cuồng mấy anh ám vệ :)))

    Trả lờiXóa