Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 24+25


Chương 24: Cấm túc.
 

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu
Beta: MarS

       Cứ như vậy qua vài ngày, tâm tình Lộ Diêu tuột dốc không phanh, cùng lúc Cao Giai lại thường thần long kiến thủ bất kiến vĩ (rồng nhìn thấy đầu không thấy đuôi - ở đây ý nói nghe tiếng mà không thấy người), mặt khác, cả ngày chỉ có một thân một mình thật sự rất khó chịu.



      Lộ Lê vẫn như cũ không có tin tức, ngược lại cái chết của Lộ Chấn Hoa được giải quyết khá nhanh gọn. sau khi có báo cáo khám nghiệm tử thi, dưới sự kiên trì mãnh liệt của Lộ Diêu, thi thể mới được lĩnh ra. Tang lễ vô cùng khiêm tốn, ngay cả những người chú Lộ Diêu chưa bao giờ gặp qua cũng không thấy mặt.

      Trước đây náo nhiệt một thời, tang lễ lại lạnh lẽo đáng sợ.

      Lộ Diêu mặc một thân tây trang màu đen đứng trước linh đường, khiến cho người ta cảm thấy cậu trưởng thành lên rất nhiều.

      Cao Giai cho người ra mặt giúp đỡ Lộ Diêu lo liệu lễ nghi, còn mình thì mấy ngày liên tiếp đều bặt vô âm tín.

      Tang sự xong xuôi, Lộ Diêu từng gọi cho Cao Giai, nhưng lần nào cũng nhận được thông báo tạm thời không thể liên lạc. Cậu cả ngày ở trong căn phòng trống rỗng không có việc gì làm, muốn nấu cơm cũng không có người đến ăn.



      Lộ Diêu nghĩ nghĩ, nói chung không có việc gì để làm, không bằng đi học đi. Hiện tại, cậu đã không còn là tư bản để mà bốc đồng.

      Cậu ở đây ngay cả chiếc xe cũng không có, ra vào đều do Cao Giai đưa đón, vật dụng linh tinh hàng ngày cũng đều có người đúng giờ mang tới.

      Lộ Diêu gọi điện cho Tiền Hưng Quốc, nói mình muốn đi ra ngoài, bên kia do dự một chút, hình như có điểm khó xử, Lộ Diêu lại nói: “Tôi muốn đi học thôi mà, nếu không anh lái xe lại đây, tôi tự mình đi.”

      Bên kia trầm mặc một lúc, nói lập tức sẽ tới.

      Nói lập tức, đến được cũng đã là chuyện của một giờ sau đó. Lộ Diêu thay xong quần áo đi ra, đối phương khách khí gật đầu với cậu.

      Lộ Diêu đến trường học một chuyến, tâm tình càng lúc càng tệ, quả nhiên, bài vở của cậu bị bỏ xa lắm rồi, rất nhiều chương trình học cậu nghe tới đều giống như nghe thấy văn tự lạ, càng đừng nói đến việc đuổi kịp tiến độ.

      Tan học xong, Lộ Diêu tự mình đi bắt xe quay về, nhìn đến chiếc xe đậu bên ngoài hoa viên, ngay lập tức hỉ thượng mi sao (vui vẻ hiện lên chân mày), vừa mở cửa đi vào liền thấy được Cao Giai quả nhiên đến đây.

      “Anh đã đến rồi? Sao lại không báo trước cho em một tiếng?” Lộ Diêu một bên đổi dép lê một bên cười hỏi.

      Cao Giai xoay người khoanh tay nhìn cậu, không lên tiếng. Lộ Diêu vừa ngẩng đầu lên, trong lòng lộp bộp một tiếng. Cao Giai sắc mặt âm trầm rất đáng sợ, Lộ Diêu không biết y vừa rồi là làm sao, ngay cả giày cũng chưa đổi.

      “Cậu đã đi đâu?”

      Lộ Diêu trong lòng cân nhắc thấy mình trong khoảng thời gian này không phạm phải một sai lầm nào cả, không khỏi càng lo lắng, “Anh sao lại vô duyên vô cớ tức giận vậy?”

      Cao Giai hơi ngừng lại, nhấc chân tiến đến, túm áo Lộ Diêu, “Cậu chẳng lẽ nghe không hiểu lời tôi nói à? Tôi đã bảo cậu ở yên đây có chuyện gì cũng đừng đi ra ngoài.”

      Lộ Diêu nghe vậy trong lòng không khỏi nghẹn lại, “Em cũng không phải phạm nhân! Vì sao không thể rời khỏi nơi này?”

      “Cậu tốt nhất đừng khiêu chiến giới hạn của tôi.” Cao Giai thanh âm lạnh lẽo, lời nói đanh thép, nghiễm nhiên đã không thể dùng một câu tức giận là có thể hình dung.

      Lộ Diêu sợ y, từ tận xương tủy, sau đó cũng không dám tiếp tục tranh luận, nhỏ giọng nói: “Em đến trường học.”
     

      Cao Giai sửng sốt, buông lỏng tay, nhưng lại hỏi tiếp: “Nơi này không có xe, cậu làm sao ra ngoài?”

      “Anh không phải sai Tiền Hưng Quốc kia đưa đồ tới cho em sao? Em bảo anh ta đưa em đi.” Lộ Diêu nói xong liền quay đầu đi tới bên cạnh sô pha, kinh hỉ mới nãy đã hoàn toàn bị dập tắt. Cậu ngồi xuống, chờ Cao Giai lên tiếng.

      Cao Giai xoay người nhìn cậu ngồi ủ rũ trên sô pha, cũng không biết suy nghĩ cái gì, tức giận trên mặt cũng biến mất, mở miệng nói: “Lần sau có chuyện gì, cậu cứ gọi Trương Lập Quyền hoặc gọi cho tôi. Cậu ra ngoài một mình tôi lo lắng.”

      Lộ Diêu giật mình ngẩng đầu, nhất thời còn có chút không thể tin nhìn về phía y, bị từ “lo lắng” cuối câu làm cho mơ hồ.

      Cao Giai nhìn vẻ mặt của cậu, biểu tình cũng dần thả lỏng, ngồi xuống cạnh cậu, thuận miệng nói: “Ba cậu cái gì cũng không để lại cho cậu, chuyên ngành kia cậu có học xong cũng vô dụng. Trường học cũng đừng đi nữa, nếu cậu nhàm chán, vậy nghĩ xem bản thân có hứng thú với chuyên ngành gì, đến lúc đó tôi sắp xếp trường học cho cậu.”
     

      Lộ Diêu không nói được đây là cảm giác gì. Trước kia đi qua khu trò chơi từng ngồi tàu lượn siêu tốc, cảm giác này so với lúc đó còn kích thích hơn. Chính bản thân cậu cũng không rõ, từ khi nào mà Cao Giai đã có thể dễ dàng thao túng cảm xúc của cậu như vậy. Cậu luôn cảm thấy, đặc biệt là hiện tại, cuộc sống của cậu đã hoàn toàn bị người này xáo trộn cùng chi phối.

      Nhưng loại cảm giác này cũng không tính là xấu, hoặc là nói, nhiều năm như vậy, cậu chưa từng được người quan tâm đến vậy.

      Trước kia khi cậu lên sơ trung, thường xuyên bị người ngoài gây khó dễ, bị đánh cũng có, nhưng mà không có người đối với cậu “lo lắng”. Cho nên về sau khi cậu biết những người đó có thể giúp đỡ mình, cậu chưa hề nghĩ tới tốt hay không tốt.

      Cậu lên đại học, cũng không có người hỏi qua cậu cảm thấy hứng thú với cái gì.

      Tóm lại, Cao Giai đã phá vỡ thế giới quan của Lộ Diêu. Cho dù người này bá đạo, có đôi khi còn độc tài.

      Lộ Diêu gật gật đầu, “Hôm nay em đi, về sau cũng không tính đi nữa. em đều nghe không hiểu.”

      Chỉ là muốn nói thích cái gì, Lộ Diêu nhất thời không nghĩ ra được.

      Cao Giai nghiêng đầu nhìn cậu trong chốc lát, lại đột nhiên hỏi: “Nấu cơm chưa?”

      Lộ Diêu nhảy dựng lên, ai nha một tiếng, “Không biết anh tới, mấy ngày nay em đều ăn mỳ, trong nhà hình như không còn gì anh thích ăn.” Nói xong liền nhìn thoáng qua đồng hồ, bốn rưỡi chiều, coi như sớm. “Nếu không thì bây giờ đi mua?”

       Cao Giai hơi sửng sốt một chút, gật đầu rồi xoay người cầm lấy chìa khóa trên bàn.

      Lộ Diêu nhanh chóng xỏ lại đôi giày vừa cởi ra.

      Xe chạy đến trên đường, Cao Giai đột nhiên hỏi: “Siêu thị gần nhất ở đâu?”

      Lộ Diêu sững sờ, nhớ lại một chút, “Em từng thấy rồi, cứ đi theo đường này là được.”



      Cao Giai phụ đẩy xe đồ đi phía sau Lộ Diêu, Lộ Diêu nhìn cái này lại xem cái kia, vô cùng hào hứng. Sự thật thì, Lộ Diêu thích ăn rất nhiều thứ, mỗi loại mua một ít liền thành một đống lớn.

      “Lạnh như này, vẫn là ăn canh đi. Mua cá khô hầm canh được đó.” Lộ Diêu chỉ cá khô bên trong tủ kính bày hải sản hỏi.

      Cao Giai vừa định nói tùy ý, bỗng nhiên một con ếch trâu bên trong tủ kính bày hải sản nhảy dựng lên, tay Lộ Diêu cách kính, khoảng cách rất gần, cú nhảy dựng này thế mà đem cậu dọa sợ.

      Bác gái bán hàng ngồi bên nhịn không được phì cười, Lộ Diêu có chút buồn bực buông tay, thở phì phì nói: “Đi thôi!”

      Cao Giai cũng cười, nhìn nhìn cá, “Không mua?”

      “Không mua!” Nói xong kéo Cao Giai rời đi.

     Cao Giai buồn cười nhìn cậu, “Cậu có trẻ con quá không?”

     Lộ Diêu bĩu môi, “Ai kêu cô ấy cười em? Ếch trâu đó nhìn đáng sợ lắm đó.”

      Cao Giai bất đắc dĩ cười, “Có thể bị nó dọa, cậu cảm thấy tự hào sao?” huống chi vẫn còn cách một tấm kính dày.

      Lộ Diêu thấy y cười thì sửng sốt trong chốc lát, sau đó xích lại gần hỏi: “Kỳ thật cùng nhau dạo siêu thị là tốt lắm rồi. Chúng ta không uống canh cá, vậy ăn sườn hấp đi.”

      Cao Giai nhìn cậu chạy đến một quầy bày sườn lợn rán trước mặt, chọn hai khối, lại chạy đến giá gia vị tìm bột hấp, một bộ dáng ung dung mỗi loại đều nhìn một cái.

      Cao Giai đứng bên nhìn cậu, khóe miệng cong lên. Lộ Diêu cầm mấy túi chạy tới, “Anh thích vị gì?”

      “Cậu thích vị nào?”

      “Chao.”

      “Vậy lấy chao đi.”

      “Vâng…nhưng mà em cũng không nỡ bỏ thịt bò ngũ vị hương…..”

      

      “Vậy mua cả, lần sau lại làm.”

      Lộ Diêu gật đầu liên tục, “Em cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi lần em đều sẽ rối rắm chọn xem ăn cái gì, còn anh thì không.”

      Cao Giai bật cười, “Đó là bởi vì cậu cái gì cũng muốn ăn.”

      “Nói đến cái này, em đi lấy kem ly!”


      Cao Giai thở dài, giữ chặt cậu, “Vừa liền sẹo đã quên đau, lần trước rước vạ vào người giờ lại quên nhanh như vậy?”

      Lộ Diêu đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ lần trước không phải anh sai? Sao lại đổ tội cho kem ly?”

      Cuối cùng cậu vẫn mua kem ly. Thật ra Lộ Diêu rất ít khi chấp nhất với cái gì như vậy, kem ly là ngoại lệ.

      Thời điểm Cao Giai trả tiền, cô gái thu ngân ánh mắt nhìn qua lại giữa hai người, Lộ Diêu không ngần ngại nhìn lại, bên kia liền thu hồi ánh mắt.

      Lộ Diêu trong lòng thực cao hứng, hiện tại hai người quả thực rất giống như một đôi vợ chồng già.

      Thời điểm Cao Giai đem đồ đạc đặt ở sau xe, bỗng nhiên thoát ra một câu, “Rất nhiều năm rồi tôi không tới nhưng nơi thế này.”

      Lộ Diêu một bên cài dây an toàn, một bên trêu ghẹo nói: “Bởi vì anh sẽ không nấu cơm.”

      Cao Giai nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: “Tôi có nấu cháo.”

      Lộ Diêu phì cười, “Kỳ thật, cháo anh nấu không có gì đặc sắc. Em thích cháo thịt nạc trứng muối, nấu thật nhuyễn mềm vừa miệng cơ.”
      Cao Giai cười cười, “Cháo hoa chưa đủ làm cậu thỏa mãn sao?”

      Lộ Diêu trong lòng ấm áp, mím môi nhìn y cười. Nói không chừng trái tim cậu đúng là bị một chén cháo hoa đổi đi rồi.

      Cách làm sườn hấp rất đơn giản, bột hấp mua sẵn cũng đã được nêm nếm hoàn hảo, chỉ cần sườn lợn hấp dẫn, nhiệt độ nấu vừa tới là hoàn thành.

      Cao Giai ở thư phòng trên lầu mở máy tính kiểm tra mail, bị mùi vị đậm đà câu dẫn xuống, đi đến phòng bếp thì thấy Lộ Diêu đang cắn răng nắm chặt tay đặt vào nước lạnh.

      “Làm sao vậy?”

      Lộ Diêu quay đầu liếc y một cái, bĩu môi, “Không có gì, không cẩn thận bị bỏng một chút.”
     

      Cao Giai đi tới, kéo tay cậu lên xem, trên mu bàn tay bị đỏ một mảng, quả thật không có gì đáng ngại. Y quay đầu nhìn đĩa sườn hấp trên bàn, thuận tay cầm đũa gắp một miếng.

      Lộ Diêu cười tủm tỉm nói: “Anh vậy mà đi ăn vụng! Rửa tay sạch rồi hãy ăn.”

      Cao Giai gật gật đầu, “Mùi vị không tệ.”

      “Đương nhiên rồi, thiên tài xuống bếp mà lại. Lần sau cho thêm chút khoai tây vào nữa lại càng ngon. Nhưng ăn nhiều quá cũng không tốt, béo bụng ra thì làm sao bây giờ?”

      Cao Giai cười cười, đưa tay dọc theo lưng sờ đến trên bụng, còn có xu hướng đi xuống dưới, Lộ Diêu hoảng sợ, vội bắt lấy tay y nói: “Ăn cơm trước!”

      Cao Giai vẻ mặt bình tĩnh, “Yên tâm, cậu béo một chút cũng không sao.”

      Lộ Diêu cúi đầu nhìn một cái, cũng sờ sờ bụng của mình, thở dài, “Em gần đây hình như gầy đi, anh xem….”

      “Cái gì mà gần đây mới “thụ” đi? Vẫn luôn là “thụ” mới đúng.”
Gầy-瘦 và Thụ-受 đều phát âm giống nhau [shòu]

      Lộ Diêu nhìn Cao Giai bưng đồ ăn đi ra ngoài, mãi một lúc sau mới phản ứng lại được lời Cao Giai nói rốt cục có ý tứ gì.

      Lộ Diêu đỏ mặt cầm đũa đi ra, căm giận nhìn Cao Giai vừa đi ra từ trong toilet, ngồi xuống lấy đũa ăn cơm.

      Cậu nhỏ giọng lầm bầm: “Anh có đồng ý cho em làm “công” sao... Còn trêu ghẹo người ta….”

      Cao Giai ngẩng đầu, “Thì thầm cái gì đó?”

      “Không có. Đúng rồi, sao hôm nay anh đến sớm vậy? Mấy ngày trước công việc bận rộn lắm ư?” Lộ Diêu vội vàng nói sang chuyện khác.

      Cao Giai gật gật đầu.

      “Vậy, anh em có tin tức gì không?”

      Cao Giai ngẩng đầu nhìn cậu, một lát sau mới lắc lắc đầu, “Cậu ta sẽ không có việc gì.”

      Lộ Diêu thở dài, lo lắng nói: “Anh ấy thân thể không tốt, chẳng may có việc gì, một cơn cảm mạo cũng có thể lấy mạng ảnh. Anh ấy rất mỏng manh.”

      Cao Giai cười cười, “Cách nhìn của cậu đối với cậu ta đặc biệt thật.”


_Hết chương 24_

Chú thích: 

1. Ếch trâu  (Hay còn gọi là ễnh ương đó)
 2. Chao (đậu nhự): Đậu phụ lên men.


Chương 25: Cấp chút ngọt ngào cho chó nhỏ.

      Lộ Diêu thở dài, “Lòng người dễ thay đổi, em bây giờ cũng chỉ có mình anh ấy là người thân. Hiện tại ngẫm lại, ngày trước em cũng không có tư cách thầm oán ba không quan tâm em.”

      Cao Giai nhìn cậu, không nói gì. Lộ Diêu vội vàng cười nói: “Sườn hấp này cũng không tệ lắm nhỉ? Hôm nay em mới làm lần đầu đó! tuyệt đối không phải khoe khoang! Em cảm thấy em thật sự rất có thiên phú, phải không?”

      Lộ Diêu tự mình đề cập đến, giờ lại cảm thấy mình vừa tự tay phá hủy không khí.

      “Ừ. Lần sau lại làm một ít.”

      Lộ Diêu vội vàng gật đầu, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      Cao Giai biết tâm tư của Lộ Diêu, vì bất cứ lúc nào chúng cũng đều hiện rõ lên mặt, bất kể vui vẻ hay khổ sở, có lẽ bộ dáng ấy cũng giống như một con chó nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn y, không cần tốn nhiều tâm tư lý giải, chúng đều hiện ra trước mặt, ngay cả một chút che giấu cũng không có.

      Cao Giai kỳ thật trong thâm tâm cũng thừa nhận, thời điểm y ở chung với Lộ Diêu chính là khoảng thời gian thả lỏng nhất của y. Lúc trước bên người y từng có rất nhiều người, đủ mọi kiểu hình, đều có thể xem là những bạn tình rất có hiểu biết thức thời, nhưng lại không có ai dễ đoán giống như Lộ Diêu.

      Trước đây, Cao Giai cho rằng, mối quan hệ đơn giản nhất trên thế giới này chính là quan hệ tiền tài. Thứ có thể sử dụng tiền bạc để trao đổi là thứ y cảm thấy hoàn toàn vô hại lại an toàn nhất.

      Thế nhưng, Lộ Diêu loại này lại làm suy nghĩ đấy của y bị đảo lộn. Trên thế giới này còn có một loại người, cậu đơn giản như vậy, thường thường làm những chuyện ngu xuẩn, nhưng lại không phải kiểu có thể dùng tiền bạc mua đến để hưởng thụ. Bạn chỉ cần giống như chủ nuôi, thỉnh thoảng cho cậu ta ăn, xoa đầu của cậu ta, sau đó tại thời điểm thích hợp lại nghiêm khắc trừng phạt, cậu ta sẽ một lòng một dạ canh giữ bên người.

      Cái này cũng giống như động vật nhớ hơi chủ, cho dù một cước đá ra đường, cậu ta cũng có thể không để ý tới mà xán lại lấy lòng, vĩnh viễn nhớ ăn không nhớ đánh.

      Hơn nữa gần đây, cậu còn bỏ được rất nhiều thói quen xấu làm y chán ghét ngày trước, ngoan ngoãn chờ ở nơi được chỉ định, chuyện duy nhất phải làm mỗi ngày chính là chờ đợi.

      Cao Giai cũng không ngờ rằng, từ trong loại quan hệ biến hóa vi diệu này có thể tìm được trạng thái cân bằng, đồng thời, y đặc biệt hưởng thụ quá trình này, hưởng thụ như vậy cũng là một kết quả ngoài dự đoán của mọi người. Đây xem như một việc xảy ra ngoài ý muốn.

       Cũng giống như trước đây, Cao Giai không phải là loại người trầm mê trong dục vọng, nhưng ngẫu nhiên một hai lần cũng sẽ phát tiết sảng khoái. Lộ Diêu trên phương diện này rất có thiên phú, cậu giống như một món điểm tâm trời sinh dùng để giải tỏa dục vọng, khi cảm thấy chán vị ngọt ngấy trong bữa chính, tình cờ nếm thử, lại cảm thấy vừa miệng.

      Sau khi ăn tối xong lại vận động bừng bừng khí thế, hai thân thể giao triền liều mạng vắt kiệt một chút khí lực cuối cùng trong cơ thể đối phương, cuối cùng nằm đè lên nhau.

      Lộ Diêu hữu khí vô lực đẩy đẩy người nằm úp sấp trên lưng, “Đừng…. nặng quá, em không thở được.”

      Cao Giai giật giật, dịch người nằm sang bên cạnh, Lộ Diêu lập tức liền lật người bò lên, một chân gác trên đùi y, đầu gối lên cánh tay y, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.

      “Có muốn ra ngoài đi chơi giải sầu không?” Cao Giai đột nhiên hỏi.

      Lộ Diêu sửng sốt, ngửa đầu, có chút không thể tin nhìn về phía y, “Anh không nói đùa chứ? Anh làm gì có thời gian đi cùng em?”

      Cao Giai cúi đầu nhìn vào mắt cậu, cười cười, “Nhiều không được, nhưng hai ba ngày thật ra không vấn đề gì.”

      Lộ Diêu tức khắc bò lên, ôm cổ y hỏi: “Ngày mai mặt trời sẽ không mọc từ phía tây chứ? Em muốn xem băng đăng, chúng ta đi xem đi?”

      Cao Giai không nghĩ tới cậu thế mà muốn xem băng đăng, nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Tùy cậu, nhưng mà thời gian để tôi sắp xếp, cậu không cần bận tâm.”

      “Vạn tuế!” Mấy ngày qua, Lộ Diêu chưa từng thấy cao hứng như hiện tại, nhịn không được nói: “Em thấy băng đăng trên TV đều là chụp ban ngày, chúng ta có thể đi tầm xế chiều, nhìn nhìn chút cảnh sắc buổi tối nha.”

      Cao Giai bật cười, “Cậu không phải sợ lạnh sao?”

      “Bất cứ giá nào cũng phải đi.”
Lộ Diêu xoa tay, nhích tới cắn cổ Cao Giai, “Anh đồng ý rồi, ngàn vạn lần không được đổi ý đâu đó.”
      Cao Giai đem cậu từ trên vai túm xuống, trên cổ ướt sũng nước miếng, y đứng lên khoác áo ngủ đi về phía phòng tắm.

      Lộ Diêu cảm thấy mỹ mãn lăn hai vòng trên giường, có chút lo lắng bản thân có thể vì quá hưng phấn mà ngủ không yên hay không.

      Cao Giai tắm xong đi ra, liền thấy Lộ Diêu đang ở trên giường lăn qua lăn lại, còn thỉnh thoảng kẹp gối đầu giữa hai đùi, y đột nhiên nở nụ cười, “Cậu vẫn còn sức để làm sao?”

      Lộ Diêu vội vàng chui vào chăn, che miệng cười, “Ngủ ngủ.”

      Cao Giai liếc liếc mắt một cái, lúc này mới nằm xuống, tắt đèn đi ngủ.

      Buổi sáng ngày hôm sau, khi Cao Giai rời đi Lộ Diêu vẫn đang ngủ say. Lộ Diêu tỉnh lại phát hiện bên cạnh không người cũng đã thành thói quen. Nhưng không nghĩ tới chính là, Cao Giai đã hơn một tuần không thấy bóng người.

      Lộ Diêu còn nhớ Cao Giai đồng ý cùng cậu đi ngắm băng đăng, thời gian chỉ có một mình liền cảm thấy hết sức khó chịu, Lộ Diêu lục tục đem công thức nấu của vài món ăn đã làm ra xem qua, rất có tinh thần chuyên tâm nghiên cứu.

      Trương Lập Quyền đến thăm cậu vài lần, mỗi lần đều gặp đúng lúc cậu vừa làm xong đồ ăn, lần nào cũng ăn đến miệng đầy dầu mỡ, cảm thấy thỏa mãn rồi mới phủi mông rời đi.

      Hôm nay, Trương Lập Quyền lại đến, còn mang cho Lộ Diêu không ít đồ.

      “Như nào lại là quần áo nữa? Cả một tủ toàn là áo lông. Tôi mỗi ngày đều ở nhà không ra ngoài, không có cơ hội mặc đâu.” Lộ Diêu một bên đem quần áo trong túi đồ lấy ra treo một bên oán giận.

      Trương Lập Quyền nâng chén trà uống hai ngụm, “Thôi đi, được tiện nghi còn khoe mẽ. đây chính là đồ anh ta cố ý bảo tôi mang tới đó.”

      Lộ Diêu liếc nhìn hắn một cái, nói móc: “Anh sao lại nhàn rỗi như vậy a? Vì cớ gì mà từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua anh ấy nhàn rỗi như vậy nhỉ?”

      Trương Lập Quyền buông chén, “Thế nào, không muốn gặp tôi? Cậu nghĩ rằng tôi muốn đến hả? Tôi mỗi ngày có nhiều việc cần phải làm như vậy, còn phải chiếu cố cậu, tôi nói nên là cậu nghẹn khuất hay là tôi nghẹn khuất đây?”
     

       Lộ Diêu vừa nghe hắn nói như vậy, nhất thời nhíu mày, nghi hoặc nói: “Anh ấy muốn anh chiếu cố tôi? Chiếu cố tôi cái gì cơ chứ? Ảnh có đúng hay không như lời anh nói? Còn có, tôi rất tốt, không cần người khác chiếu cố.”
      

      Trương Lập Quyền cười khổ, khoát tay ý muốn dừng ở đây, “Thấy cậu mỗi ngày đều nghiên cứu thực đơn, quả thật cũng giảm cho tôi không ít chuyện. Đúng rồi, mấy ngày nay không có người liên lạc với cậu đúng không?”

      Lộ Diêu khó hiểu, “Liên lạc với tôi? Có phải lại xảy ra chuyện gì hay không? Chuyện bên này của tôi đều là Cao đại ca giúp tôi ra mặt xử lý. Bây giờ những người đó trốn tránh tôi còn không kịp ấy.”
      “Không phải, tôi không nói những người này. Tôi muốn nói đám hồ bằng cẩu hữu của cậu trước kia kìa.”

      Lộ Diêu ngẩn người, bỗng nhiên cười cười, lắc lắc đầu, “Sau lần trước vào cục cảnh sát, tôi không theo chân bọn họ ra ngoài nữa. Tôi đã trực tiếp nói với họ, cũng không có việc gì thì đừng tìm tôi ra ngoài lăn lộn. Những người đó làm sao nghe lọt loại giọng điệu này? Rặt một lũ “thanh cao” vô cùng"

      Trương Lập Quyền có chút đăm chiêu gật đầu, thấy Lộ Diêu đang nhìn mình liền cười nói: “Hiếm khi làm được một chuyện đúng. An phận một chút, đối với chính bản thân cậu mới có lợi. Nhất là bây giờ, thời điểm cậu cái gì cũng không có.”

      Lộ Diêu sửng sốt, cười nói: “Cái gì chứ? Cao đại ca đối với tôi rất tốt.”

      Trương Lập Quyền nhếch khóe miệng mỉm cười, nhưng nụ cười này lại không có ý cười. Lộ Diêu không rõ ý tứ của hắn, liền nghi hoặc nhìn hắn.

      “Cậu có làm món gì ngon không? Nhanh dọn ra coi, tôi sắp chết đói rồi đây, chốc nữa tôi còn có việc.” Trương Lập Quyền nói xong, tự mình đứng lên đi vào phòng bếp cầm chén xới cơm, bưng đồ ăn ra, “Thì ra là cá sốt cà chua? Lần sau bỏ nhiều chao một chút! Tôi thích ăn cái này.”
      

      Lộ Diêu bĩu môi, “Cái này cũng không phải làm cho anh ăn! Bắt bẻ nhiều vậy làm chi!”

      Trương Lập Quyền cười cợt nhả lấy đũa ngoác miệng ăn, vừa ăn vừa gật đầu, “Cơm càng nấu càng ngon nha! Có tiến bộ có tiến bộ!”
      

      Ăn xong rồi, Trương Lập Quyền phủi phủi mông muốn đi, Lộ Diêu nhíu mày, tiễn hắn ra đến cửa, bỗng nhiên có chút cảm giác nói không nên lời, trong nhà vắng vẻ đìu hiu, bỗng nhiên có người đến đây hô to gọi nhỏ cùng mình nói chuyện, chưa được bao lâu đã muốn đi. Cậu rồi cũng chỉ còn một mình.

      Trương Lập Quyền mở cửa xe, quay đầu nhìn nhìn cậu, phất tay, “Mau vào nhà nhanh đi! Bên ngoài rất lạnh, cảm lạnh thì lại khổ. Cái thời tiết chết tiệt này, e là áp suất thấp lại chuẩn bị tràn vào.” Nói xong liền ngồi vào ghế lái.

      Hắn vừa chuẩn bị đóng cửa xe, Lộ Diêu bỗng nhiên chạy tới, chân vẫn mang dép đi trong nhà chạy đến cạnh xe liền hỏi: “Có chút tin gì của anh tôi không? Các anh một chút manh mối cũng không có sao?”

      Trương Lập Quyền sửng sốt, dừng một chút mới nói: “Hai ngày nay tôi bận làm chuyện khác, chuyện tìm người là do lão đại tự mình xử lý. Có lẽ mấy ngày nữa là có thể có tin tức, cậu cũng biết, chuyện tìm người không phải là dễ. Cậu đừng sốt ruột, tìm được rồi chắc chắn sẽ nói với cậu đầu tiên.”
      

      Lộ Diêu gật gật đầu, lại nhíu mày nói: “Anh cũng đừng nói cho có lệ với tôi. Tôi bây giờ rất muốn gặp anh ấy.” Nói xong vung tay đóng cửa xe, xoay người vào nhà, đầu cũng không ngoảnh lại lấy một lần liền đóng sập cửa lại.

      Trương Lập Quyền nhìn cửa lớn đóng chặt, sửng sốt một hồi lâu sau, sắc mặt lại trầm xuống, thở dài, nhẹ xoa mặt mới lái xe rời đi.
  
      Lộ Diêu ngồi trên sô pha rất lâu, mới nhớ tới bát còn chưa dọn.

      Ngồi trên sô pha xem tiết mục trên TV một lúc, bật tới bật lui cũng không có gì mới. Đang lúc nhàm chán thì di động bên người bỗng reo vang, cậu vội vàng chộp lấy nhìn thử, quả nhiên là Cao Giai.

      “Quần áo thấy được không?”

      “Được. Nhưng tại sao lại là áo lông?”


      Cao Giai cách điện thoại cười cười, “Không muốn xem băng đăng?”
      

      Lộ Diêu sửng sốt, lập tức vui vẻ trở lại, “Em còn tưởng anh đã quên chứ. Như vậy là, anh có thời gian rảnh sao?”

      “Ngày mai cậu xếp đồ cho xong, tối mai tôi sẽ qua. Đến lúc đó sẽ nói cụ thể việc sắp xếp hành trình sau. Nhưng mà, tôi chỉ là tiện đường mà thôi, cho nên, có vài ngày chắc cậu sẽ phải ở một mình trong khách sạn.”

      

      “Không thành vấn đề! Vậy đi mấy ngày?”

      “Nếu thuận lợi thì là bốn, năm ngày.”

      “Quá tuyệt!”


      Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp, Lộ Diêu cơ hồ có thể tưởng tượng ra biểu tình hiện tại của y, nhất định là cười đến thực bất đắc dĩ, có lẽ y đang dựa người trên sô pha, trên tay còn cầm một chén trà nóng.

      “Tôi còn có việc, cậu ngoan ngoãn đợi, có nghe hay không?”

      Lộ Diêu cảm thấy khẩu khí này của y giống như cha già dặn dò con trai, nhịn không được nở nụ cười, “Anh nghĩ em là con trai anh sao?”

      “Còn không phải à? Con ngoan.”

      Lộ Diêu cả giận, “Ba ba, ngày mai con ngoan chờ ba trở về thao.” Nói xong liền treo điện thoại.

      Cao Giai vừa giận vừa buồn cười nhìn điện thoại đã ngưng kết nối, lắc lắc đầu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

      “Vào đi.”

      “Ngài Cao, kết quả giám định ADN bên kia đã làm xong rồi. Nếu như mẫu vật giám định là thật, suy đoán trước đây của bên kia hẳn là không đúng.”


      Cao Giai nhíu mày nhìn kết quả giám định, lật giở hai lần mới nói: “Không sao, mặc kệ là người nào, kết quả đều giống nhau. Cứ như trước mà làm, Lộ Lê bên kia có tình huống gì trước tiên báo cho tôi biết.”

      “Được, tôi hiểu rồi.”

      “Đúng rồi, bên kia ngoại trừ bác sỹ và y tá, đừng cho bất kỳ kẻ nào cùng cậu ta có tiếp xúc, rõ chưa?”

      “Vâng. Có điều…..”

     

       Cao Giai ngẩng đầu.

       “Bệnh tình của cậu ta thực không ổn định, tuy rằng chuyên gia tốt nhất của chúng ta luôn luôn cố gắng, nhưng là, kết quả căn bản là có thể đoán được.”


      Cao Giai lắc đầu, “Đó là chuyện sau này. Nếu giờ không còn chuyện gì nữa, cậu về trước đi, vất vả cho cậu rồi bác sĩ Ngô.”

       “Vậy được rồi, tôi đi trước.”


       Bác sĩ Ngô đóng cửa lại đi ra ngoài, Cao Giai sắc mặt chợt lạnh xuống, nhìn chằm chằm túi văn kiện chừng nửa phút, sau đó ngả người ra sau dựa vào ghế, xoa xoa mi tâm (hay còn gọi là ấn đường, là phần giữa hai đầu lông mày).

  
_Hết chương 25_


Chú thích: 
1. Cá sốt cà chua


2. Băng đăng



Míu: đạp anh Giai \( #`⌂´)/┌┛ chương này anh rõ khốn nạn nhé 눈_눈 a cứ nhởn nhơ với cái kiểu ung dung ngồi so sánh bạn Diêu với chó nhỏ đi, về sau tiếc hận không kịp nhé =)) mà kể ra bạn Diêu cũng giống thật (=ↀωↀ=)✧ cái vẻ hớn hở được cho đi chơi, mặc dù anh Giai chỉ nói là tiện đường, quả thực hấp dẫn mà *cắn khăn* xin lỗi e chỉ là con S =)) ←~(o `▽´ )oΨ

Ngoài lề một chút, chó quả thật là loài trung thành như vậy, cho dù bạn có đánh mắng thế nào đi nữa, nó vĩnh viễn cũng chỉ nhớ bạn là chủ nó, là người cho nó ăn, cho nó nhà. Cho dù có bị đánh đập đuổi đi cũng vẫn sẽ vẫy đuôi vui mừng mà quấn lại bên chân bạn. Thế nên hãy yêu thương chó của mình nhé. Tụi nó giống như trẻ con vậy, ban đầu cái gì cũng không biết không hiểu, từ từ dạy rồi nó sẽ ngoan~


MarS: Gâu ~ Muốn cạp anh Giai~ Gâu~ 

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét