Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Tử Trung Đích Tử Sỹ_Chương 12



Chương 12
         
          Hai chữ cuối cùng ngậm trong miệng khó có thể thốt ra lời, Trầm đại phu thấy Yến Ngọ trưng ra biểu cảm chả hiểu chuyện gì đang xảy ra thì vội vàng xua tay: “Này, có lẽ Trầm mỗ y thuật nông cạn, thế giới rộng lớn có những chứng bệnh vô cùng kỳ quái, không bằng công tử thỉnh giáo một người có y thuật cao minh hơn xem?”
          Yến Ngọ làm như không nghe thấy lời y nói, chỉ hỏi: “Y thuật của ngươi nông cạn?”
          Trầm đại phu lắc đầu thở dài : “Ban đầu Trầm mỗ cũng nghĩ rằng y thuật của mình cao minh, không có bệnh nào không chữa được, xem ra hôm nay họa từ miệng mà ra, khám cho một nam nhân lại ra hỉ mạch, tuy nói công tử vô luận theo chứng bệnh hay mạch tượng đều thể hiện ra là… Nhưng Trầm mỗ kém cỏi, thật sự không dám nói bừa”. Sách thuốc từ trước đến nay đều không nhắc đến loại hình huống này, nếu có là sự thật, y cũng không thể khẳng định sự việc hoang đường như vậy được!


          Yến Ngọ vốn định đánh cho lang trung này một quyền, dù chết cũng không chấp nhận được người khác làm càn với mình như vậy được, nhưng do chủ tử phân phó, hắn chậm rãi buông tay, lạnh lùng dặn dò: “Thôi,  không so đo với mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của ngươi, coi như hôm nay tại hạ không ghé tới, việc này nếu để người thứ 3 biết được, coi chừng cái mạng!”.
          Trầm đại phu bị ánh mắt sát khí của hắn dọa sợ, đợi đến khi thân ảnh hắn biến mất ở ngoài cửa, chân y mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
          Yến Ngọ mã bất đình đề* chạy về bên cạnh chủ tử, chuyện vừa rồi hắn tuyệt đối không muốn nghĩ lại nữa, hẳn lời nói của tên lang trung kia chỉ là vô căn cứ, nam tử thế nào mà lại…
(*: theo ta hiểu là vó ngựa không ngừng nghỉ, chỉ sự vội vã >_< Ko biết đúng hông)
          Nhưng chủ tử hỏi, hắn phải trả lời sao đây?
          Người tử sĩ từ trước tới nay chưa từng nói dối, đến lúc về tới cửa nhà thôn trưởng cũng không nghĩ ra nên làm sao bây giờ, đang muốn đẩy của đi vào thì vừa lúc vợ trưởng thôn cùng với một phụ nhân đi ra. Thu hút sự chú ý của Yến Ngọ chính là cái bụng tròn vo nhô lên của vị này, phụ nhân thấy có một nam tử xa lạ vào nhà chồng, giật mình nói: “Mẹ, vị công tử này với vị công tử kia là đi cùng nhau?”
          Vợ trưởng thôn cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, công tử, đây là con dâu ta, nàng sắp sinh, chúng ta sắp được ôm cháu đích tôn rồi!”
          Phụ nhân lắc đầu: “Mẹ à, còn chưa sinh ra mà, làm sao biết được là nam hay nữ chứ?”
          Vợ trưởng thôn cẩn thận sờ sờ cái bụng của nàng, vẻ mặt chắc chắn: “Nhất định là nam, lúc trước ngươi rất thích ăn chua, hoa quả không đủ chua, thiếu chút nữa ngươi đã ôm hũ dấm chua mà uống ~”
          “Mẹ à, chuyện đã lâu như vậy rồi mà …”, Hai người vừa nói vừa đi xa dần, chỉ còn lại Yến Ngọ đứng đó nhìn theo bóng dáng phụ nhân, vẻ mặt thâm trầm.
          “Nữ nhân của người khác thì có gì hay mà nhìn, tròng mắt ngươi sắp rớt ra rồi kìa !”
          “Chủ tử!” Yến Ngọ xoay mạnh người, biết rõ chủ tử nói đùa, cũng không dám phản bác, thậm chí cón không dám nhìn mặt y.
          Yến Hướng Nam sờ sờ cằm, nhìn theo bóng dáng hơi tập tễnh của phụ nhân kia, trong các nội tuy nhiều nữ nhân nhưng Nguyên Khiếu quản lý rất chặt, cho nên y hoàn toàn không có cơ hội gần gũi thưởng thức nữ nhân mang thai, không nghĩ tới bụng của một người có thể phình ra thành như vậy, thật sự là rất thần kỳ. Có lẽ, hắn nên mau chóng tìm một người sinh em bé cho mình đi thôi.
          Ở một bên, Yến Ngọ lạnh người, rùng mình một cái, thái dương bỗng giật giật, có điềm không lành rồi!
          Sau khi vụ “náo nhiệt” qua đi, hơn nửa tháng sau Hồ Điệp Cốc lại khôi phục yên tĩnh, số đông nhân sĩ không đợi được Yến Hướng Nam xuất hiện, thời điểm rời đi có phần tiếc nuối, có nghi ngờ, còn có cả sung sướng khi thấy người gặp họa. Ở lại chỉ còn Tuyết và Nguyệt trong Tứ Đại Hộ Pháp Phong Hoa Tuyết Nguyệt của Tàn Nguyệt Các và một số các Đường chủ khác cùng Ly Âm.
          Nghe nói Yến Hướng Nam biến mất bên cạnh hồ nước, Ly Âm đang ngồi xổm trên đất buồn tay nhổ lên vài nhánh cỏ dại, “Các ngươi nói Tứ Hải Đường chủ và Mạc Hải Đường chủ cùng nhau dẫn mọi người trở về? Mạc Hải Đường chủ ở tận đại mạc xa xôi, vậy mà có thể nhanh chóng lặn lội đường dài về tìm Các chủ đã chứng tỏ trung tâm của hắn, còn bên kia tình thế không ổn định mà có thể trở về sớm như thế thì chắc hẳn Tứ Hải Đường chủ cũng đang ở lân cận địa phận Doanh Châu , Tứ Hải Đường chủ vội vàng trở về như vậy …”
          Tuyết hộ pháp là người có kỹ năng bơi lội cực tốt, mới từ trong đầm ngoi lên, nghe vậy, khinh thường nói một câu: “Ai nói hắn về Doanh Châu, hắn trở về Tàn Nguyệt Các, nói là vì chủ tử vắng mặt nên cần xử lý tốt sự vụ, không thể khiến mấy kẻ nhân sĩ gian xảo thừa cơ trà trộn gây rối, ai biết là hắn đang âm mưu cái quỷ gì chứ?”
          “Tuyết, đừng ăn nói lung tung”. Nguyệt hộ pháp ngăn cản, nơi này không phải chỉ có bọn họ, còn có các Đường chủ cùng thị vệ khác nữa, không có căn cứ xác thực thì trước tiên cứ im lặng là vàng.
          “Nói như vậy, Tứ hải Đường chủ có ý đồ là thật…” Ly Âm cười một tiếng: “Tuyết hộ pháp, đã có phát hiện gì rồi sao?”
          Tuyết hộ pháp vỗ một cái lên mặt nước: “Dưới đáy đầm này chắc chắn có ẩn dấu điều gì đó, giống như có lực ngăn cản ta lặn sâu xuống dưới, nếu cứ cố hết sức chống lại sẽ có cảm giác như bị nuốt vào lốc xoáy.”
          Nguyệt hộ pháp nói: “Ngày đó, khi Hồng Bá Thiên đi ra quả thật rất chật vật , Các chủ lại không đi cùng bọn chúng. Huyệt động này chứa đựng rất nhiều bí ẩn, mà huyền bí nhất chính là đầm nước này, dựa vào công lực của Các chủ, chúng ta nhất định sẽ không thể phát hiện ra thủy đàm này có ám đạo bí huyệt, Nguyên Chủ Quản có nói nơi đó như thế nào không?”
          Tuyết hộ pháp nói: “Nguyên Chu Quản miệng kín như bưng, không hé nửa chữ, xem ra lần này Các chủ hạ quyết tâm đem hành tung giấu đi, ngay cả chúng ta cũng bị gạt rồi, Các chủ còn có một thị vệ đi cùng nữa đúng không?”
          Ly Âm gật đầu, vốn là vì việc của bản thân nên mới đến Hồ Điệp Cốc này, ai ngờ lại rơi vào bẫy của kẻ khác, tuy nói Các chủ có tính toán khác, nhưng xét cũng là vì mình, có cảm giác hơi áy náy, nhất là với nhóm người Hộ Pháp - Đường chủ, ngoài miệng thì không nói, nhưng ánh mắt lại tràn đầy trách cứ.
          Lại nói đến chỗ Yến Hướng Nam. Nhà thôn trưởng vốn ở riêng với con dâu, nhưng vì con dâu sắp sinh, con trai không thể lúc nào cũng kè kè một bên chăm sóc, lo lắng cho vợ, đành mỗi ngày đón con dâu sang nhà, bồi bổ thân thể thật tốt, cũng chờ đợi thời khắc lâm bồn. Nữ nhân trong thôn không giống tiểu thư khuê các trên thành trấn, không sợ bị mọi người nhìn ngó, cho dù bụng lớn cũng dám đi lại trước mặt nam nhân, đây cũng là kinh nghiệm của các phụ nhân, gần lúc sinh nên đi lại nhiều, đến lúc đó mới có khí lực tốt.
          Trong tiểu viện, Yến Hướng Nam cùng Yến Ngọ thường xuyên nhìn thấy cái bụng của con dâu trưởng thôn. Tại lúc mọi người không để ý, ánh mắt Yến Ngọ càng ngày càng kỳ quái, tuy rằng hắn tận lực không nghĩ đến những lời hoang đường của tên lang băm kia, nhưng … hắn sờ sờ bụng, không hiểu sao lại nhô lên nho nhỏ, nơi đó nguyên bản đều là múi cơ rắn chắc, rèn luyện lâu năm không có đến một mẩu thịt thừa, tuy hắn cũng không ngược đãi bản thân, nhưng dưới bụng nhô lên như vậy, vẫn nhắc nhở hắn điều gì đó.
          Lúc trước mỗi ngày hắn đều chăm chỉ luyện tập để tiêu trừ khối thịt lộ ra, lấy lại múi cơ bụng cứng rắn ngày nào, nhưng vận động quá độ dẫn đến tim đập nhanh cùng đau đớn làm hắn không dám thử nữa, mỗi lần như vậy, không hiểu sao hắn đều cảm thấy bi thương…
          Tâm tình trở nên nôn nóng, cái cảm giác này từ khi hắn trở thành tử sĩ đến nay không hề xuất hiện. Bệnh tình mãi không thấy có dấu hiệu thuyên giảm, mỗi đêm đều thật khuya mới lơ mơ ngủ được. Hắn suy nghĩ về rất nhiều việc mà trước đây chưa từng nghĩ qua. Nhưng mà nhất định không thể biểu lộ cảm xúc gì trước mặt Các chủ được.
          Hắn cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nặng, cái vị trí mà bản thân luôn muốn quên đi thì ngày càng lớn, đi lại cũng không nhẹ nhàng như trước nữa mà có phần tập tễnh. Hắn thấy bản thân phảng phất bóng dáng giống con dâu trưởng thôn, người mỗi ngày đều được người nâng đỡ đi lại trong sân ấy, dường như biến thành chính mình mất rồi…
          Trong đêm tối hắn thường giấu mình thật kỹ, thực hiện nhiệm vụ không để mục tiêu phát hiện. Hắn thật may mắn khi không bị Các chủ phát giác sự khác thường, vẫn còn có thể nhận nhiệm vụ. Hắn hành động thần không biết quỷ không hay, xử lý sạch sẽ đám quan viên, nếu thất bại, hắn cũng sẽ như các tử sĩ khác, hoặc tự xử, hoặc bị Các chủ xử tử…
          Hắn đã chuẩn bị tốt, sẵn sàng xuất kích, nhưng đúng lúc hắn đang phi thân xuống, bụng đột nhiên nhói đau, nội tức bị kiềm hãm, nhất thời hô hấp loạn nhịp, làm hắn không lấy được đầu của tên quan viên nọ, hắn đã bị phát hiện! Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ mà bị lộ thân, mặc kệ là như thế nào, nhiệm vụ lần này xem như thất bại! Không nghĩ đến, hắn nhanh như vậy sẽ nối gót Yến Tuất trở thành một tử sĩ vô danh biến mất…
          Trong mơ hồ ý thức dần khôi phục, hắn thế nhưng lại về được đến Các nội, xung quanh là một đám thị nữ cùng đại phu, trên mặt mỗi người đều giãn ra như vừa trút được gánh nặng, vui sướng thở phào: “Tỉnh rồi, công tử đã tỉnh, nhanh đi bẩm Các chủ!”
          Nhiệm vụ thất bại, đáng ra phải xử phạt hắn, tại sao lại đi bẩm Các chủ?!
          Các chủ đến, hắn nhắm mắt giả chết, lại nghe thấy giọng đại phu mừng rỡ như điên nói: “Khởi bẩm Các chủ, công tử có hỉ mạch, chúc mừng Các chủ, ngài được làm cha rồi!”
          Hắn mở to mắt đối diện với ánh mắt âm lạnh của Các chủ: “Tử sĩ lớn mật! Chưa có sự đồng ý, tự ý có cốt nhục của bản Các chủ, ngươi cho rằng huyết mạch của bản Các chủ mà người nào cũng có thể có được sao? Người đâu tới, dẫn hắn xuống, đem thứ trong bụng hắn xử lý đi!”
          Các chủ tha lỗi! Hắn lớn tiếng muốn biện giải cho bản thân rằng không hề có hài tử gì ở đây cả, nhưng lại có người bịt kín miệng không cho hắn nói, theo sau đó, hắn đã có mặt tại Hình Đường, hai chân hai tay bị trói vào ghế chuyên dùng để tra tấn, người phụ trách đại hình trong Hình Đường nhướn mày trợn mắt, trong tay cầm một cây kéo thiệt bự, giơ lên, cười điên dại: “A ha ha ha! Nam nhân lại có thể sinh em bé? Hôm nay ta sẽ xẻ bụng ngươi ra, xem xem bên trong có gì thú vị hay không!”
          Không cần! Hắn phí công gào thét! Nhưng cây kéo vẫn đang đến gần, chuẩn bị đâm xuống, có cái gì đó từ trong bụng hắn chảy ra, có cái gì đó đã đi ra khỏi người hắn?!

          Một giọt nước trong veo theo hốc mắt rơi xuống, Yến Ngọ mờ mịt mở mắt, hắn nhìn thấy một cái vòng tròn cuồn cuộn mang theo máu hài tử của mình, hai tay nhỏ mở rộng hướng hắn cười khanh khách giòn tan, thanh thúy gọi:
          “Phụ thân!”
 -------------------------------------------
[Tử: ối giời ơi! Sali của ta ko biết có đọc được cái đoạn này ko mà vừa rớt cái bịch từ trên vai ta xuống đất @@

Bu béo: @@]





Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét