Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 8

         

                      
Tác giả: Khô Mục (枯目) 
Editor: Mèo Biến Thái
Beta: Mn
Couple: Cao Giai x Lộ Diêu

Chương 8: Mê huyễn tề. (chất gây ảo giác)
  Mười hai giờ trưa, Cao Giai theo thói quen nhìn qua đồng hồ trên màn hình laptop. Gần đây, cứ đến thời điểm này,  ngẩng lên đã thấy Lộ Diêu xuất hiện ở công ty, sau đó cả hai cùng đi ăn cơm trưa, không hay không biết lâu dần rồi thành quen.
  Nhìn điệu bộ ăn rất ngon miệng của Lộ Diêu làm người ta cảm thấy thèm ăn. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này, y cảm thấy việc ở chung như hiện tại cũng không tệ lắm.
  Nhưng hôm nay lại thấy cậu gửi tin nhắn nói tới chờ y, phía sau còn kèm theo một cái mặt cười.
  Khi Lộ Diêu về tới nhà đã gần ba giờ chiều, tắm rửa xong liền nằm dài trên sô pha ăn Haagen Dazs*, sau đó thật hưởng thụ mà dần dần đi vào mộng đẹp. Tỉnh dậy cũng cảm thấy vừa đúng lúc.
  Trong khoảng thời gian này, giờ giấc của Cao Giai cũng được sắp xếp rất có quy luật, Lộ Diêu thường đến dưới lầu công ty Cao Giai rồi mới gọi điện qua, nhưng giờ lại chuyển hướng cuộc gọi.
  Lộ Diêu do dự một chút rồi tiến vào thang máy đi lên, đến bên ngoài văn phòng Cao Giai gõ cửa, bên trong truyền ra lại không phải giọng của y.
  “Mời vào.”
  Cậu nghi hoặc đẩy cửa bước vào, trong phòng là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, một thân âu phục đang soạn tài liệu bên bàn làm việc. Nhìn thấy người đến là Lộ Diêu, đối phương cũng nhất thời ngẩn người, nhưng rất nhanh lại cúi đầu tiếp tục công việc.
  “Xin chào, tôi đến tìm Cao đại ca. Những người khác đâu rồi?”
  Đối phương đầu cũng không ngẩng, trả lời “Cao tổng buổi chiều có hẹn người bàn chuyện làm ăn, không về công ty, buổi tối cũng có hẹn nên chắc sẽ không về đây.”
  Lộ Diêu “À” một tiếng, nhìn thái độ nhàn nhạt của đối phương như đang xử lí công việc lại có chút lãnh đạm, thoáng cảm thấy có chút không thoải mái.
  Lát sau Từ Duệ cũng ngẩng đầu, đại khái là xuất phát từ thói quen, hắn đẩy kính mắt lên. Lộ Diêu nhìn mắt kính phản quang, không khỏi híp mắt nhìn.
  “Thực xin lỗi, nếu có chuyện gì phiền cậu hẹn trước một ngày để Cao tổng sắp xếp thời gian. Nếu là việc công, có thể nói với tôi, nếu không phải, tôi nghĩ Lộ tiên sinh tốt nhất không nên thường xuyên ra vào công ty.”
  Lộ Diêu không biết người này ngoài việc là trợ lý của Cao Giai thì còn có quan hệ đặc biệt nào khác hay không, nhưng lời lẽ này tuy nghe vào lỗ tai thì có lý thật, thực tế lại làm người ta cực kì khó chịu.
  Lộ Diêu “Ha” nở nụ cười một tiếng, “Tôi đây có phải là nên cảm ơn anh đã nhắc nhở hay không? Cao đại ca cũng không nói không cho tôi tới đây tìm anh ấy! Huống hồ, anh không thấy là một trợ lý như anh đang quản quá nhiều chuyện sao?”
  Từ Duệ cúi đầu, mặt không biểu tình nói “Mạo phạm, thứ lỗi. Nếu Lộ tiên sinh không cảm kích, vậy coi như tôi chưa nói gì đi.” Sau đó hắn nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ “Thực xin lỗi, tôi tan ca rồi.”
  Lộ Diêu tức đến nỗi nhìn bộ dáng trấn định tự nhiên của Từ Duệ thiếu chút nữa muốn nhảy tới đánh. Bất quá tốt xấu gì ở đây cũng là công ty của Cao Giai, không thể gây ra chuyện gì khó coi được.
  Đi tới thang máy, Lộ Diêu gọi cho Hầu Thanh Ngọc. Cuộc sống của Hầu nhị thiếu quá thoải mái dễ chịu, tuy nói là tới trường học, nhưng bên người trái ôm phải tựa đều là mỹ nữ, mỗi ngày một đám người cùng nhau ngồi nghĩ trò tiêu khiển.
  Lộ Diêu gọi vừa lúc tới giờ cơm, bên kia một đám người đang lục đục đi tìm chỗ dùng bữa. Tới nơi mọi người cũng vừa bắt đầu ăn, chẳng qua trên bàn một đám người Lộ Diêu lại không biết ai. Hầu nhị thiếu người này, tới nơi nào cũng có một đám hồ bằng cẩu hữu kết bè lập hội. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nịnh bợ lấy lòng có, chỉ không biết liệu có được mấy người làm bạn với hắn là thật lòng.
  Lộ Diêu cùng mọi người gật đầu chào hỏi xong liền vùi đầu ăn, Hầu nhị thiếu từ đầu đã nói rõ Lộ Diêu là anh em của mình, hiện tại thấy tâm tình cậu tựa hồ không tốt lắm liền hỏi “Thế nào? Rốt cục đã chia tay với vị kia rồi?”
  Lộ Diêu liếc mắt nhìn Hầu nhị vẻ mặt sung sướng khi thấy người gặp họa, mắng “Chia tay cái gì? Bọn tôi kia cũng đâu tính là cùng một chỗ, chia cái gì mà chia? Tôi đây là nhìn không quen được cái tên Từ Duệ kia, nghĩ mình là ai mà còn quản đông quản tây.”
  “Người nào là Từ Duệ thế? Tôi như nào lại không có ấn tượng vậy.”
Lộ Diêu khoát tay, tiếp tục ăn canh hạ hỏa.
  “Tốt lắm tốt lắm, sao cứ phải tự rước bực vào người thế? Tối nay đừng về nữa, theo bọn tôi tìm nơi hưởng thụ đi.”
  Lộ Diêu nghĩ nghĩ, Cao Giai đi ra ngoài xã giao, không chừng còn trái ôm phải tựa. Trong lòng mới nghĩ một chút như vậy liền càng thấy khó chịu “Được, nghe lời cậu.”
  Dùng cơm xong, nhóm người đi cùng Hầu Thanh Ngọc cũng rời đi một nửa, còn lại năm người, tính cả hai người Hầu nhị thiếu và Lộ Diêu. Đến tám giờ, cả bọn cùng nhau tới một câu lạc bộ.
  Nơi này Lộ Diêu chưa từng đến qua, hơn nữa vị trí khuất nẻo khó tìm, đại khái là phục vụ có chút đặc thù , chỉ tiếp khách là hội viên hoặc người được hội viên đảm bảo.
  Bọn họ lên lầu ba, mát xa toàn thân. Lộ Diêu cảm thấy thật thoải mái, đang nằm úp sấp mà vẫn lim dim ngủ lúc nào không biết.
  Cũng không biết ngủ bao lâu, khi Lộ Diêu tỉnh dậy còn có chút hoảng hốt, xung quanh mùi huân hương nồng đậm làm đầu óc cậu hơi ngây ngất hồ đồ.
  Cậu tỉnh vừa lúc thấy một người tiến vào, người này không biết tên gọi là gì, dáng người rất cao, đôi môi mỏng, luôn mang biểu tình tựa tiếu phi tiếu.
  “Mấy người kia đâu?” Lộ Diêu ngồi dậy mặc lại quần áo.
  Anh ta chỉ chỉ trên lầu “Đã mười một giờ, chắc đi uống gì đó?”
  Lộ Diêu gật đầu, vừa đứng lên liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, thân thể lâng lâng. Khi phục hồi lại tinh thần, người kia đã tới bên người giúp đỡ cậu, một tay cầm cổ tay cậu, còn tay kia khoát lên lưng.
  Lộ Diêu thoáng sửng sốt, nâng tay đẩy kẻ kia ra, nhíu mày nói “Tìm nhầm người rồi.”
  Đối phương nhún vai, vẫn là biểu tình tựa tiếu phi tiếu “Phải không? Trực giác của tôi nói cho tôi biết, cậu không thích phụ nữ. Điểm này Hầu nhị thiếu đã thay tôi chứng thật rồi.”
  Lộ Diêu hận không thể khâu kín cái miệng tên Hầu nhị kia lại. Cậu liếc mắt xem thường, “Ý tôi là, tôi đối với anh không có hứng thú.” Nói xong liền đi nhanh ra ngoài, miệng còn lầm bầm vài tiếng.
  Hầu Thanh Ngọc và mấy người kia chờ ở một phòng lầu bốn, Lộ Diêu vừa vào đã ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới khẩu vị nơi này nặng như vậy. Phòng hình quạt, ở giữa là một gian phòng thủy tinh hình trụ tròn, bên trong có những thân thể sống động. Đang trình diễn là một mĩ nhân ngư, bộ ngực vĩ đại, phía dưới lại lộ ra thứ mà chỉ nam nhân mới có.
  Lộ Diêu ngồi xuống bên cạnh, Hầu Thanh Ngọc đẩy hắn một cái. Hầu nhị thiếu quay đầu nhìn cậu, cười khả ố “Thế nào? Đúng gu quá phải không?”
  Lộ Diêu nhìn nhìn người trong ô thủy tinh, gật gật đầu nói “Là loại hình cậu thích.”
  Hầu Thanh Ngọc lắc lắc đầu “Gì vậy, tôi là nói Trang Nghiêm kìa. Hắn không phải mới vừa đi tìm cậu sao?”
  “Cái miệng rộng của cậu, đã nói với hắn cái gì?” Lộ Diêu liếc mắt xem thường.
  “Không có, có điều trước kia anh đây không biết khẩu vị tuyệt vời này nha. Trang Nghiêm kia là song, diện mạo hay dáng người đều miễn chê, bỏ qua mối này sẽ không tìm được kẻ nào ngon hơn đâu, chính chú nhìn cho kĩ nha~ ” Hầu nhị huýt gió, vẻ mặt bỉ ổi.
  Lộ Diêu đẩy mặt hắn ra “Cậu chuyển nghề dẫn mối từ khi nào? Ăn no rửng mỡ à?”
  “Ai! Tôi đây tâm lý như vậy, cậu còn không cảm kích?” Hầu nhị thiếu khoát tay “Cậu đừng theo Cao Giai kia nữa, tôi có lúc thực cảm thấy đầu óc cậu có vấn đề ấy, lại gặp phải cái loại người này. Cậu không biết chứ, tôi nghe nói hắn trước kia chính là hắc (tiếng lóng chỉ xã hội đen hoặc người làm những chuyện phi pháp), hiện tại tuy không hắc không bạch nhưng cũng thủ đoạn đầy mình. Cậu nói người như Lê Uy cậu không dám dây sao? Chỉ sợ hắn trước kia so với Lê Uy còn hắc hơn! Hiện tại "mặt người dạng chó*", biết đâu có ngày ăn tươi nuốt sống chủ?
*Nguyên văn là "Nhân mô cẩu dạng": Chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra nội tâm hèn hạ, nhát chết.
  “Cậu có ý gì? Không nói với cậu nữa, tôi cùng hắn không xảy ra loại chuyện kia đâu. Cậu khỏi cần nhọc lòng!”
  “Được được được! Chó cắn Lã Động Tân*.”
*Chó cắn Lã Động Tân: đây là một điển tích trung quốc nói về Lã Động Tân – 1 trong 8 vị bát tiên. Điển tích có thể đọc tại đây
 Đại ý muốn nói về việc nghĩ xấu cho lòng tốt của người khác, làm ơn mắc oán.
  “Cậu mắng tôi là chó a?”
  “Chó so với cậu còn thông minh hơn.”
  “Thằng kia!”
  Hai người đánh võ mồm hết nửa ngày, ở một bên có vài người cứ chạy tới xin đổi phòng. Lộ Diêu còn đang muốn hỏi rõ làm cái gì, đã bị Hầu nhị thiếu lôi kéo vào một gian phòng tối bên trong.
  Đi vào rồi, Lộ Diêu liền cảm thấy không thích hợp. Đây là một gian tách biệt với ánh sang lờ mờ, bên trong có KTV, còn có vài dụng cụ thủy tinh mà cậu vừa nhìn đã biết là để làm gì.
  Sau khi Hầu nhị thiếu ngồi xuống, rất nhanh đã có người đưa rượu và đồ ăn tới.
  Không lâu sau, một người trong bọn họ đưa cho mỗi người một túi gì đó. Lộ Diêu lắc lắc đầu, tỏ ý không cần. Người nọ cau mày, thu tay về. Hầu Thanh Ngọc thấy lộ Diêu không có hứng thú liền nói “Thử xem?”
  “Không được.” Lộ Diêu nhớ tới lần trước Hầu nhị thiếu đưa cho mình một viên thuốc, đã quậy phá không ít, sau lại lãnh một bạt tai của Cao Giai làm cậu mấy ngày liền không dám ra ngoài gặp người.
  Hầu Thanh Ngọc xoay sang người nọ trao đổi ánh mắt.
  “Vậy uống rượu đi.” Trang Nghiêm phía sau đưa qua một chén rượu, Lộ Diêu đón lấy, tựa vào sô pha uống một ngụm. Cậu nghe tiếng bọn họ ca hát, có chút tò mò quay đầu nhìn Hầu nhị thiếu.
  Hầu Thanh Ngọc không có thời gian để ý tới hắn. Nhưng Trang Nghiêm vẻ mặt nhàn nhã đang nâng chén uống rượu lại có.
  Lộ Diêu cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, nhưng sau rời đi rồi cũng không có chỗ đi, lại ngồi một góc uống rượu giải sầu. Tửu lượng cậu không tốt, uống hết một ly rượu mặt liền đỏ bừng, cũng không định uống chén thứ hai.
  Sau đó, Trang Nghiêm lại đưa cho hắn một ly, Lộ Diêu đang định lắc đầu từ chối lại thấy trong ly là nước cam.
  Cậu nhận lấy nhấp một ngụm, thấy mùi vị không sai liền ngẩng đầu uống hết nửa ly. Nghiêng đầu thấy Trang Nghiêm đang nhìn mình, cậu vừa chuẩn bị nói chuyện liền cảm thấy khó chịu.
  Chờ cậu phản ứng lại, quay đầu đã thấy trên vòng tròn sô pha không biết từ lúc nào có thêm mấy người, bên người nam nam nữ nữ dây dưa cùng một chỗ, xung quanh là sương khói lượn lờ.
  Đảo mắt một cái Lộ Diêu liền cảm giác một vật nặng đè ép trên người, ép tới mức cậu không thở nổi. Thần chí cậu đã bắt đầu hoảng hốt, xung quanh mơ mơ hồ hồ, tuy cậu nhận biết được, nhưng thân thể lại không thể khống chế.
  Một đôi tay ở trên người cậu loạn sờ, Lộ Diêu cảm thấy khô nóng khó nhịn, trong cơ thể như muốn bốc hỏa. Lúc sau lại cảm thấy dường như trên người có rất nhiều bàn tay, cơ hồ muốn đem bản thân vò nát.
  Thời điểm Trang Nghiêm cởi tới quần cậu, Lộ Diêu mở to mắt nhìn hắn ta, mông lung cảm giác được có người bên cạnh, cậu vận sức đẩy mạnh một cái rồi nghiêng người lảo đảo rời khỏi sô pha.
  Đúng lúc này, cửa phanh một tiếng bị đá ra, trong phòng lập tức ầm ầm lên. Lộ Diêu đụng vào cạnh bàn trà, đau ứa nước mắt, cũng không biết phát sinh chuyện gì.
  Sau một trận ồn ào, Lộ Diêu bị người dẫn đi. Ngồi trên xe cảnh sát, cậu còn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
  Ngày hôm sau Lộ Diêu tỉnh táo lại mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Tình trạng ngày hôm qua, Lộ Diêu không dùng thuốc, chỉ uống một chén rượu, nhưng ly nước trái cây sau đó hiển nhiên đã bỏ thuốc.
  Về điểm này, vì là hành vi vi phạm mức độ nhẹ nên cảnh sát cũng lười truy cứu trách nhiệm.
  Ở trong phòng tạm giam hai ngày hai đêm, Lộ Diêu thật ra không thấy sợ cảnh sát, cậu thấy sợ ba và anh trai hơn.
  Bước ra khỏi sở cảnh sát, lái xe riêng của ba cậu đã chờ đón bên ngoài. Lộ Diêu lấy di động ra mở nguồn gọi cho Lộ Lê.
  Lộ Lê xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, lúc nhấc máy nghe hình như là mới tỉnh ngủ, thanh âm lanh lùng thản nhiên. Lộ Diêu hô một tiếng “Anh”, cũng không biết nên mở miệng tiếp như thế nào.
  Cũng may, Lộ Lê đầu bên kia rất nhanh đã nói “Em trước tiên đến đây đi, cơn giận của ba cũng không nhỏ đâu. Em trở về nói rõ ràng rồi nhận lỗi đi.”
  Lộ Diêu đáp lại một tiếng rồi cúp máy. Lo lắng không yên đến trước cửa nhà, trong lòng tràn đầy lo sợ. Cậu bình thường tuy rằng không cúi đầu nhận lỗi với ai trong nhà, nhưng là bình thường có náo loạn gây ít chuyện này nọ, đại gia nhà này cũng không có thời gian và tâm tư để quản.
  Cho nên, mặc dù Lộ Diêu có gây ra chuyện lớn gì, chỉ cần không làm người trong nhà mất mặt thì có thể bình an vô sự, mặc cho tự sinh tự diệt, thích làm gì thì làm.
  Mà hiện tại lại dính tới hai chữ thuốc phiện, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Lộ Diêu đấu tranh trong lòng, thầm nghĩ lần này nói thế nào bản thân cũng là người bị hại, không thể trách cậu được, tăng thêm can đảm rồi mới bước vào cửa chính.

--------------
*Haagen Dazs: Là thương hiệu kem nổi tiếng thế giới của Mĩ 


 


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét