Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Tử Trung Đích Tử Sĩ_Chương 20

 ***
Tác giả: Côi Tự
Edit: Bu Béo
Beta Tử/Lris
*** 
 
CHƯƠNG 20: HỖ TRỢ

       Tay bị kéo xuống phía dưới cầm cự vật nóng bỏng, Yến Ngọ hít sâu một hơi, lại nghe Các chủ ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói:

       “Việc này không cần bản Các chủ dạy ngươi chứ, bình thường có tự giải quyết không?”

       Cho dù là tử sĩ cũng có nhu cầu sinh lý, hơn nữa, dựa vào biểu hiện ngây ngô của Yến Ngọ, có thể chắc chắc hắn chưa từng đi tầm hoa vấn liễu, chỉ có thể tự mình giúp mình mà thôi.


       Quả nhiên, bàn tay hắn thong thả mà kiên định di chuyển lên xuống, không giống các sủng thiếp có đôi tay được bảo dưỡng mềm mại trơn nhẵn, bởi vì nhiều năm luyện võ nên lòng bàn tay có vết chai thô cứng, tạo nên một cảm xúc khác khi ma sát. Yến Hướng Nam thoải mái tựa vào đầu giường hưởng thụ hầu hạ, hai tay không an phận sờ loạn trên người Yến Ngọ. Mỗi lần nhìn thấy hắn vì bị chạm vào nơi mẫn cảm mà run lên, Yến Hướng Nam cảm thấy bên dưới lại trướng lớn một vòng.

       Ánh mắt lưu luyến trên người Yến Ngọ, dừng ở bộ vị vẫn ngủ đông trong ‘rừng rậm’, đầu mi Yến Hướng Nam không khỏi nhíu lại. Vừa rồi chỉ hôn một lát, bên dưới y liền cứng rắn, sao người này không có chút phản ứng nào? Chẳng lẽ định lực của mình kém đến thế? Yến đại Các chủ cảm thấy trong lòng không thoải mái, giống như người này căn bản không có chút phản ứng nào với mình!

       Y đương nhiên chưa biết tự kiểm điểm lại bản thân, từ trước tới nay chỉ có người khác hầu hạ lấy lòng y, có khi nào y để ý tới cảm thụ của người phía dưới? Những lần trước y làm cho Yến Ngọ đau đớn, còn cảm nhận khoái cảm kiểu gì nữa?

       Bàn tay đang vuốt ve trên lưng Yến Ngọ chậm rãi trượt xuống, nhân lúc Yến Ngọ đang chuyên chú hầu hạ, y liền cầm bộ vị vẫn trầm tĩnh kia lên. May mà trong quá khứ đã tôi luyện được ý chí sắt thép, nếu không Yến Ngọ đã xấu hổ tới mức hai chân mềm nhũn, hắn hơi dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn Các chủ như muốn hỏi, Các chủ muốn làm gì?

       Từ lúc tiếng thở dốc bắt đầu truyền ra, hai tên giám thị bên ngoài đã tạm thời tránh đi, dẫu sao nếu tiếp tục ở lại thì chỉ có bọn họ là mất mặt, vậy nên Yến Hướng Nam nói chuyện trắng trợn hẳn lên:

“Sao cái chỗ này của ngươi không có phản ứng? Chẳng lẽ vừa rồi bản Các chủ chưa đủ cố gắng?”

       Không phải chưa đủ cố gắng, mà là hắn theo bản năng kiềm chế lại, sao hắn có thể không chút kiêng nể loã lồ biểu hiện tình dục của bản thân trước mặt Các chủ? Yến Ngọ không rõ phải biểu đạt thế nào, biết bên ngoài đã không còn người theo dõi, hắn liền khôi phục lại bộ dáng tử sĩ trầm mặc ít lời thường ngày, tựa hồ màn ‘ân ái ngọt ngào’ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

       “Chủ tử, tất cả tử sĩ đều phải ức chế tâm tình và… dục vọng của mình. Đây là kết quả của việc huấn luyện chuyên môn”. Vì không thể để cho tử sĩ trong lúc làm nhiệm vụ chịu tác động từ bên ngoài, huấn luyện kiểu này là bắt buộc.

       “Vậy à?”, trong lòng Yến Hướng Nam thoải mái hẳn lên, “Vậy bản Các chủ ra lệnh cho ngươi, từ giờ trở đi không cần ức chế dục vọng của chính mình, phải thành thật biểu hiện ra~”, cũng giúp y không còn cảm giác thất bại nữa!

       “Vâng thưa chủ tử”. Tuy rằng không hiểu vì sao Các chủ lại đưa ra mệnh lệnh như thế, Yến Ngọ vẫn nhanh chóng tuân theo.

       Sự việc tiếp theo diễn ra thuận lợi như nước chảy thành sông. Yến Hướng Nam vừa lòng nhìn ‘thứ đó’ trong tay mình vốn đang ‘ngủ đông’ chậm rãi đứng lên, cứng rắn dựng thẳng. Tiếng hít thở bên tai ngày càng gấp gáp, trên mặt tử sĩ cũng hiện ra màu đỏ ửng khác thưởng. Đây là sinh lý tự nhiên của cơ thể con người, bất cứ ai cũng không thể tránh khỏi, huống chi mệnh lệnh không cho phép tử sĩ ức chế bản thân.

      Hai người hỗ trợ cho nhau rất hài hòa. Yến Hướng Nam nhìn một tay Yến Ngọ đang dao động trên người mình, cảm thấy chưa đủ, kéo tay còn lại đang chống trên giường của hắn đặt lên người mình.

       “Đừng cứ sờ phía dưới mãi, sờ sờ cả bên trên nữa, giống như ta lúc nãy ấy”.

       Tay Yến Ngọ cứng ngắc đặt trên cơ thể rắn chắc, chậm chạp không dám di chuyển, thân thể của Các chủ sao có thể để hắn sờ loạn? Yến Ngọ cắn chặt răng nói ra một câu: “Thuộc hạ không dám”.

       Yến Hướng Nam thiếu chút nữa thì tụt hết cả cảm xúc: “Có cái gì mà không dám? Bản Các chủ ra lệnh cho ngươi, mau lấy lòng ta, nếu không, cẩn thận mông nở hoa!”

(Tử: e hèm! Lần đầu tiên ta thấy 1 thằng công ra lệnh cho em thụ sờ đằng trên của mình =))) )

       Cái tay cứng ngắc kia cuối cùng cũng rề rà di động, bởi vì không có lá gan nhìn thẳng thân thể Các chủ, nên hắn không cẩn thận sờ đến hai điểm màu hồng nhạt nổi trên ngực. Yến Hướng Nam kinh ngạc ngẩng đầu, lại khiến cho tử sĩ càng thêm luống cuống, nhanh chóng dời tay sang chỗ khác, đầu cúi thấp tới mức… thiếu chút nữa thì đụng vào thứ cứng rắn phía dưới của mình, rốt cuộc không nhịn được thấp giọng bật cười.

       Không biết Các chủ cười cái gì, Yến Ngọ theo bản năng làm chậm lại động tác. Một cảm giác chưa bao giờ có từ phía dưới bao trùm lấy cả cơ thể, hắn đột nhiên cảm thấy cứng đờ, sau đó nhịn không được mà rên rỉ bắn ra, chất lỏng rơi xuống trên bụng Yến Hướng Nam, đến cả trước ngực cũng dính một ít chất lỏng màu trắng.

       Hắn, hắn, hắn, lại có thể…

       Hai mắt Yến Hướng Nam nhìn xuống ngực, không tỏ vẻ giận dữ, ngược lại ngữ khí mang theo trêu đùa:

       “Chẳng lẽ là lần đầu tiên, sao mà nhanh đến vậy?”

       Một chân gác lên trên bắp đùi của hắn, Yến Hướng Nam cọ cọ:

       “Ngươi thoải mái rồi, nên tận tâm tận lực hầu hạ bản Các chủ thôi, tiếp tục!”

       Thu hồi ý định nói lời thỉnh tội, Yến Ngọ im lặng lấy chiếc áo vừa nãy bị cởi ra ném ở trên giường, đến lau sạch sẽ ô vật (thứ không sạch sẽ) trước người Các chủ, lại nắm chặt thứ nóng bỏng kia tiếp tục chà sát. Học theo hành động của Các chủ vừa rồi, quả nhiên chẳng mấy chốc, hơi thở của Các chủ dần trở nên gấp gáp, thứ trong tay ngày càng cứng rắn, mãi cho đến khi một tiếng kêu rên vang lên, chất lỏng màu trắng giống như của hắn lúc nãy bắn ra đầy tay, dính cả lên người hắn, nhưng khác một điểm là cái của mình đã mềm nhũn rủ xuống, chẳng hiểu sao của Các chủ vẫn cứng rắn dựng lên.

      Lập tức nhớ đến, bình thường Các chủ đều làm hơn hai lần, ngước mắt lên muốn hỏi Các chủ, tay Yến Hướng Nam lại sờ soạng xuống phần bụng cứng rắn của hắn. Trái tim Yến Ngọ nhất thời đập lạc nhịp. Ai ngờ Các chủ không nói không rằng đã ngồi dậy, xuống giường, tùy tay với một bộ quần áo khoác lên người rồi kêu hạ nhân chuẩn bị nước tắm.

       Biết được tin hai huynh đệ đã “làm xong”, mấy tên theo dõi liền trở lại, có điều đã đổi nơi ẩn náu. Dù sao chỉ cần nắm bắt hành tung của họ là được, không cần mỗi ngày xem đông cung để dày vò bản thân.

       Hạ nhân rất chu đáo mang lên dục dũng cực lớn, Yến Hướng Nam để đề phòng mọi chuyện nên kéo Yến Ngọ tới tắm chung. Đến lúc gần tắm xong xuôi, y bỗng nói một câu:

       “Ngươi nợ ta một lời giải thích. Hiện tại chưa cần ngươi trả lời chứ không phải bản Các chủ đã quên. Đợi đến khi trở lại Các lý, ngươi nên biết phải làm thế nào”.

       Tâm Yến Ngọ dần dần lạnh lẽo, vốn dĩ đã tràn ngập cả trời băng tuyết, hiện tại càng thêm rét lạnh giá băng.

       Yến Hướng Nam chỉ là không muốn bị sự cố ngoài ý muốn gây cản trở kế hoạch, y không biết rằng hành động dị thường của mình lại gây cho tử sĩ nhà mình một đống hiểu nhầm, đợi đến khi sự tình phát sinh mới hối hận thì đã quá muộn! Đừng nghĩ rằng mình nói cái gì người khác cũng sẽ hiểu, có đôi khi nói ra so với không nói lại càng khiến người khác phải suy nghĩ miên man. Trong Các lý có Nguyên Khiếu đại tổng quản tâm tư linh hoạt, cũng không có nghĩa tất cả mọi người đều là Nguyên Khiếu, đều có thể nghiền ngẫm thấu hiểu hàm ý trong từng câu nói của chủ tử.

      [Bu béo: Anh Nam chỉ đơn giản muốn em Ngọ kể thật cho ảnh biết thôi, còn em Ngọ nghĩ ảnh muốn trừng phạt với cả giết mình -_- Cho nên sau này mới xảy ra những chuyện đáng tiếc >_< ]

      [Tử: có ngược hả? Âu nâu, dữ dội ko để ta chuẩn bị bắp rang? =))]

       Mạc Độc Hiền mượn cớ luận võ dụ dỗ huynh đệ họ Lưu ở lại, tất nhiên cũng muốn làm cho ra trò. Ngày hôm sau liền tuyển chọn một vài người khá tài giỏi đến so đấu. Những người được tuyển không thể quá kém cỏi, nếu không chưa nói đến chuyện không lưu được người, ngộ nhỡ bọn họ đi ra ngoài nói bậy, thanh danh của Tứ Hải Đường liền tụt dốc không phanh, đối với tương lai phía trước rất bất lợi. Cũng không thể sử dụng những thuộc hạ nòng cốt, vạn nhất bị đánh trọng thương hay tàn phế sẽ gây tổn thất cực lớn. Không phải hắn không tin tưởng cấp dưới của mình, mà là hắn không nhìn thấu được tên Lưu Uy này.

       Yến Hướng Nam vờ vui vẻ đánh đấm thật tận hứng, kì thực y đã nhàm chán đến sắp thổ huyết tới nơi, đừng nói là Mạc Độc Hiền, cho dù mấy đại Đường chủ gom nhau lại cùng xông lên cũng chẳng tiếp được mấy chiêu của y, huống chi thủ hạ Mạc Độc Hiền còn kém hơn hắn rất nhiều… Y ra tay tàn nhẫn, chẳng mấy chốc đã chẳng còn ai dám cùng y giao đấu. Mạc Độc Hiền đối với chuyện ngoài ý muốn này vô cùng vui mừng, dùng lời ngon tiếng ngọt xoa dịu y, dẫn dắt y dần dần dung nhập dưới trướng mình, thầm nghĩ: cuối cùng cũng ổn định được phiền toái này.

       Thu phục được một người, tất nhiên sẽ muốn sử dụng sao cho thật hữu ích. Mạc Độc Hiền cho mời Yến Hướng Nam tới, đầu tiên là tuôn một loạt lời ngợi khen tâng bốc, sau mới nói:

       “A Uy, kế hoạch lần này của bản Đường Chủ chỉ được phép thành công không được phép thất bại, cho nên trước đó chưa nói rõ với ngươi. Ta hứa, nếu nhiệm vụ lần này ngươi có thể giải quyết hoàn mỹ, khi thực hiện kế hoạch chắc chắn sẽ để ngươi tham gia, sau này vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, ngươi muốn thứ gì đều có thể có dễ như trở bàn tay!”

       A Uy? Yến Hướng Nam cảm thấy muốn ói, trên mặt lại giả vờ nhẹ nhàng cười, kì thực trong lòng hung hăng cười lạnh.

       “Thật chứ? Chuyện tốt như vậy đến tay, ông đây tất nhiên sẽ giành lấy. Nhiệm vụ gì? Ngươi cứ việc nói!”

       Mạc Độc Hiền âm ngoan thì thầm: “Tính mạng của Đường chủ Quang Nguyệt Đường, nếu bắt sống được thì càng tốt!”
       Lần này không phải một mình Yến Hướng Nam ra trận. Mạc Độc Hiền phái một vài người võ công cũng không tệ lắm đi theo y, nói là đề phòng lúc đắc thủ mà không thoát thân được thì mấy người kia sẽ yểm trợ, y nhất định có thể an toàn trở về. Yến Hướng Nam tất nhiên sẽ không tin vào lý do quái quỷ này, y đến Tứ Hải Đường chưa lâu, bảo mấy tên này đi giám thị y nghe còn có lý.

       Đáng tiếc không thể đem Yến Ngọ theo, Mạc Độc Hiền muốn lưu lại người để tránh y một đi không trở lại. Người này quá mức cẩn thận, y nhất định phải lấy được tín nhiệm của hắn để tra ra những kẻ cùng hắn cấu kết làm việc xấu.

       Mấy ngày sau khi cùng ca ca nhà mình lưu luyến chia tay, Yến Ngọ đều buồn bã ỉu xìu. Đối với người như vậy, Mạc Độc Hiền trăm triệu lần sẽ không ngó ngàng. Nhưng dù sao vẫn phải dùng tới ca ca của hắn, đành phái vài người canh giữ ở bên ngoài để bảo đảm hắn không thể chuồn êm đi mất, còn bình thường chẳng thèm lai vãng tới Phương Viên, ngoảnh mặt làm ngơ.

       Trên đời này tồn tại một giống người: không những mồm miệng đê tiện mà tay chân còn bẩn thỉu. Lúc trước Yến Hướng Nam ở Tứ Hải Đường đắc tội khá nhiều người, bọn người đó vẫn e ngại Lưu Uy tàn nhẫn nên không dám vọng động, hiện giờ y đi vắng, lưu lại một mình đệ đệ yếu đuối ôn nhu, còn là một kẻ đoạn tụ, rất nhiều kẻ cảm thấy ngứa ngáy. Thừa dịp Đường chủ ra ngoài, mấy kẻ đó rủ rê nhau kéo đến Phương Viên, một cước đá văng cửa phòng, miệng phun lời ô uế:

       “Ai u Tiểu Võ đệ đệ, ca ca đi vắng nhiều ngày nhất định rất tịch mịch đúng không? Không sao, ở đây chúng ta có vài ca ca~ đến giúp ngươi nhé? Ha ha ha ha~”

       Yến Ngọ đang ngồi trên giường, nghe vậy vén màn lên, lạnh lùng nhìn vào mấy tên đang thích tìm đường chết trước mắt.

       Bị ánh mắt của hắn làm cho hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ tới hắn đối với Lưu Uy ngoan ngoãn phục tùng. Bọn họ lần thứ hai lấy lại can đảm, tiến về phía giường vây lại, chuẩn bị tùy ý nhục nhã hắn một phen, phát tiết tất cả lửa giận vì Lưu Uy mà nghẹn lại.

       “Tư vị của nam nhân như thế nào ca ca hoàn toàn chưa biết, nhưng mà nhìn tên Lưu Uy kia sung sướng đến vậy, chắc cũng phải ngon lành lắm ~ Chi bằng cởi xiêm y của hắn, xem so với nữ nhân có gì bất đồng”.

      “Nếu không thú vị thì sao phố hoa lại mở nam quán? Nghe đồn quý nhân hay quan to trong triều đều dưỡng một nam sủng, chúng ta hôm nay cũng được trải nghiệm cảm giác của một quan lớn ~”

       Thực ra bọn họ không phải đoạn tụ, trước tiên chỉ muốn vũ nhục, nhưng nhìn tới thiếu niên có tướng mạo thanh tú ngồi ở trên giường giống như mời gọi, góc tối xấu xa trong thâm tâm đột nhiên trỗi dậy. Mà ngay cả ánh mắt lạnh như băng của hắn cũng thành cái cớ để hấp dẫn bọn chúng, vì thế đều vươn bàn tay tội ác về phía hắn…

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

4 nhận xét:

  1. Trời ơi, đừng xảy ra chuyện gì nha trời, trái tim yếu đuối của ta chịu không được cảnh thụ bị người khác ngoài công làm nhục đâu *ôm tim*

    Trả lờiXóa
  2. Hắc hắc mấy tên này chán sống hay sao mà giám động đến e thụ zậy :))) . Mà ta có cảm giác là truyện sắp đến màn ngược rầu T^T

    Trả lờiXóa
  3. Cj Tử thật là vk ck ng ta ngược lại ăn bắp rang 1 mk cho xem 1 suất nữa !

    Trả lờiXóa