Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 9


Tác giả: Khô Mục (枯目)
Editor: Mèo Biến Thái
Beta: Mn
Couple: Cao Giai x Lộ Diêu

Chương 9: Không chừa đường sống.

       Lộ Chấn Hoa là một thương nhân, thân thể không khỏe, tuổi cũng đã lớn, xưa nay tính tình vốn không tốt, tuy không có hơi chút là động thủ đánh người, nhưng mấy lời mắng chửi khó nghe đều đã nói qua. Hai đứa con này, con trai cả Lộ Lê không thua kém ai, nhưng thân thể lại yếu ớt. Con thứ Lộ Diêu thân thể cực kỳ khỏe mạnh, nhưng trừ thân thể ra còn lại mọi thứ đều không tốt.

       Ông đã sớm chấp nhận sự thật, bởi vậy cũng mặc kệ Lộ Diêu, chẳng buồn tức giận làm gì. Đối với Lộ Lê lại quan tâm nuông chiều mọi bề, muốn gì được nấy, luôn đặt ở trong tim, yêu thương hơn hết thảy.

       Lộ Diêu không cảm thấy có gì không tốt, cha mặc kệ cậu, mỗi tháng đúng ngày gửi cho cậu tiền tiêu vặt, cậu một mình ở bên ngoài sống tiêu dao thoải mái.

       Lộ Diêu thích tiêu tiền, mà ngoài tiêu tiền ra cậu cũng không biết nên làm gì, đôi khi dùng quá trớn lại sợ cha hỏi tới, cậu lại đem giấy tờ chạy tới nhờ Lộ Lê. Cũng may người anh này bình thường đối xử với cậu lãnh đạm thờ ơ, chuyện tiền nong không bao giờ hỏi đến.


      Vào cửa, Lộ Diêu trông thấy Lộ Lê đang ngồi trên sô pha xem tạp chí. Anh còn mặc áo ngủ, trước mặt đặt một ly sữa và một miếng bánh bơ ngọt chưa ăn tới.

       “Anh.” Lộ Diêu thấy thần sắc anh cũng không tệ lắm, tuy rằng làn da vẫn tái nhợt như trước, nhưng tinh thần cũng không tồi

       Kỳ thật trước đây cũng có một thời gian Lộ Diêu suốt ngày quấn quýt lấy anh tranh không rời, Lộ Lê ngày ấy bộ dạng phấn nộn, trên người lại mang một chút cảm giác ốm yếu làm người ta dâng lên ý muốn bảo hộ.

      Lộ Diêu khi bé thấy anh trai mình mỗi ngày đều phải uống một nắm thuốc lớn, bình thường ngoài việc ngồi đọc sách cũng không đi đâu, cậu cảm thấy anh mình thực đáng thương.

       Vậy từ khi nào Lộ Diêu lại sợ ở cùng một chỗ với Lộ Lê? Đại khái là chuyện khi cậu tám chín tuổi, lúc ấy vẫn còn là bộ dạng thiếu niên xinh đẹp đáng yêu. Cậu lôi kéo Lộ Lê lén chạy đi chơi. Lộ Diêu ở công viên chạy khắp nơi, Lộ Lê sợ cậu gặp chuyện không may, luôn đuổi theo phía sau.

       Kết quả sau khi trở về, Lộ Lê bị bệnh, không chỉ phát sốt, trái tim cũng bỗng nhiên chuyển biến xấu. Sau đó không lâu, Lộ Lê bị đưa đến Nhật Bản điều trị.

       Lộ Chấn Hoa từ sau sự kiện lần đó mà tính cách trở nên nóng nảy, trong hai ngày Lộ Lê ở bệnh viện cũng đem nhốt Lộ Diêu trong phòng hai ngày hai đêm. Lộ Diêu đã không còn nhớ rõ cha cậu nói cái gì, nhưng từ đó cậu luôn ghi nhớ rằng: anh trai cũng giống như ấn tượng khi mới nhìn qua, rất yếu ớt.

       Một thằng nhóc tám tuổi cũng hiểu được sự thật chình ình trước mắt: cha cậu thà là cậu từ nhỏ đã mắc bệnh, chứ không phải Lộ Lê.

       Lộ Diêu thật lâu sau đó mới được gặp lại anh trai, từ sau chuyện kia thì xảy ra tự nhiên cũng trở nên xa cách. Trong khoảng thời gian không gặp nhau, Lộ Lê đã tới thời kỳ trưởng thành, bộ dạng càng ngày càng đẹp lên không nói làm gì, chuyện học hành cũng đạt thành tích tốt, có thể nói anh đã trở thành niềm kiêu hãnh của ông Lộ.

        Mà Lộ Diêu cũng càng ngày càng cảm thấy bản thân và anh vốn dĩ không ở cùng một thế giới.

       “Ăn chút gì đi, ba ở trong thư phòng, có lẽ bây giờ còn đang họp bàn công việc qua điện thoại, ăn xong rồi lên.” Lộ Lê gọi lại Lộ Diêu đang thất thần. Lúc nói chuyện, thanh âm kia vẫn bình thản làm người ta cảm thấy sự lãnh đạm trong lời nói. Lộ Lê đối với người khác có lẽ không phải như vậy…

       Lộ Diêu gật gật đầu, đi vào phòng bếp. Dì Từ thấy cậu thì ngẩn người, sau liền cười nói “Lâu lâu mới về nha, còn chưa ăn sáng phải không? Dì làm cho cháu chút gì nhé? Ông chủ và Tiểu Lê không thích ăn mỳ, cháu thì dễ rồi, dì làm cho cháu cái chân giò hun khói và trứng ốp được không?”

       Lộ Diêu gật gật đầu, cái nào chẳng phải nhai. Tuy rằng cậu thích ăn mỳ, nhưng nếu là cái mọi người trong nhà đều không thích, cậu cũng sẽ không ý kiến làm gì.

      Lộ Diêu ngồi xuống cạnh Lộ Lê, dùng xong bữa sáng mới phát hiện đối phương đang nhìn mình.

       “Em từ khi nào bắt đầu dính vào thuốc phiện?”

       Lộ Diêu cả người run lên, vội vàng nói “Em không có! Bọn Hầu nhị thiếu dùng, nhưng em không đụng tới, liền kêu một chén rượu. Sau lại có tên hỗn đản đưa em một ly nước trái cây, bên trong lại bỏ thêm thuốc!”

       Lộ Lê không nói gì, không biết liệu có tin hay không, một lúc lâu sau mới thở dài “Em ở bên ngoài gây chuyện, anh và ba cũng không thể quản tới, nhưng thuốc phiện lại có thể hủy cả đời em.”

       Lộ Diêu không nói chuyện, trong lòng cảm thấy ủy khuất.

       “Em cũng nên hiểu chuyện một chút, đừng đem thêm phiền toái cho anh và ba.”

       Lộ Diêu trong lòng buồn khổ sâu sắc, cúi đầu không nói lời nào.

       Lộ Lê thấy cậu như vậy, cũng không nói nữa. Sắc mặt cũng lạnh xuống, nhìn bộ dáng Lộ Diêu xem chừng không biết hối cải, trong lòng có chút tức giận.

       “Em đi gặp ba.” Lộ Diêu đứng dậy, thấy Lộ Lê cũng không buồn liếc mắt nhìn mình một cái, liền quay đầu hướng cầu thang đi lên.

       Lộ Diêu gõ cửa thư phòng, bên trong truyền ra một tiếng “Vào đi”. Cậu mở cửa, chỉ thấy cha đeo kính ngồi trước bàn làm việc, thấy Lộ Diêu tiến vào cũng không ngẩng đầu lên, nói “Cậu giỏi lắm. Làm phế vật không đủ vui, còn chuẩn bị thành kẻ nghiện?”

       Lộ Diêu mím môi, giải thích “Con bị cái tên Trang Nghiêm khốn nạn kia hãm hại, bỏ thuốc vào ly nước của con. Con lúc ấy cũng không biết……”

       “Hừ! một đám hồ bằng cẩu hữu của cậu ở bên trong, cậu nói cậu không biết?” Cha cậu đột ngột đập mạnh xuống bàn, hại Lộ Diêu cả người run lên, không dám nói nữa.

      “Cậu vĩnh viễn vẫn chỉ như thế, bùn nhão không thể xây tường! Tôi thật không biết Lộ Chấn Hoa này vì sao lại có đứa con như cậu?! Hai tháng trước vừa giúp cậu giải quyết vụ tai nạn giao thông, giờ thì tốt rồi, nhanh như vậy lại tới gây phiền toái cho tôi! Tôi cảnh cáo cậu, an phận một chút. Từ hôm nay trở đi, ngừng hết mấy thứ linh tinh của cậu đi, ngoãn ngoãn đi học cho tôi, đừng để tới khi tốt nghiệp đại học vẫn hoàn toàn không biết gì cả, chẳng hay ho gì đâu!”

       Lộ Diêu đứng im nghe giáo huấn, một câu cũng không nói.

       Từ thư phòng bước ra, mắt Lộ Diêu phiếm hồng toàn bộ, phía trước thấy Lộ Lê đi tới, cậu khụt khịt mũi nói “Em đi rồi, anh chiếu cố bản thân cho tốt, nhớ nghe lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ.” Nói xong, cũng không đợi Lộ Lê đáp lại liền đi nhanh ra cửa.

       Cậu cũng không gọi người đưa về mà ra thẳng đường lớn đón một chiếc taxi.

       Ngồi trên xe Lộ Diêu lại hồi tưởng, cậu vừa nghe từ chính miệng cha mình hai câu nói “Hoàn toàn không biết gì cả, chẳng hay ho gì”, vậy mà cậu ngay cả một câu phản bác cũng không nói được. Sự thật chính là như vậy, lời ít ý nhiều, một nhát đâm trúng tim đen.

       Móc điện thoại trong túi ra nhìn cái tên Cao Giai, ngây ngốc một lúc chợt cảm thấy sống mũi cay cay. Có đôi khi cậu nghĩ, trên thế giới này không có một ai yêu thích mình. Nhưng bất kể thế nào, duy chỉ Cao Giai kì lạ lại ngủ cùng cậu, cũng từng vì cậu đút từng thìa cháo nóng.

       Đem mu bàn tay dụi dụi đôi mắt, cậu nhấn nút gọi.

       Điện thoại reo ba hồi thì bắt máy. Cao Giai bên kia trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói “Trước về chỗ tôi, tối nói sau.”

       Lộ Diêu ngẩn người thất thần, cách điện thoại gật đầu, lại nhớ ra đối phương không nhìn thấy liền lên tiếng, giọng mang theo chút nghẹn ngào.

       “Buổi trưa chúng ta cùng đi ăn đi, em muốn ăn bò bít tết.”

       Bên kia cũng không nói gì, tắt máy. Lộ Diêu nắm chặt điện thoại trong tay, giống như kẻ chết đuối lại túm được một gốc rơm rạ cứu mạng.

       Lộ Diêu quay về biêt thự của Cao Giai tắm rửa thay quần áo rồi ngủ một chút. Đúng 11 giờ, tiếng chuông đồng hồ báo thức reo vang, Lộ Diêu vệ sinh cá nhân xong, tinh thần sáng láng tới chỗ Cao Giai.

       Hiếm thấy là, Lộ Diêu vừa tới cửa đã thấy Cao Giai cầm chìa khóa xe đi ra. Cậu miết môi nhìn Cao Giai, nhìn bộ dáng không chút biểu tình của y, vẫn là đoán không ra y đang nghĩ gì.

       “Đi thôi. Không phải muốn ăn bò bít tết sao.”

       Lộ Diêu mặt mày liền hớn hở hẳn lên, kéo kéo tay áo y, rè rặt hỏi “Anh làm sao lại ra đúng lúc hay vậy?”

       Cao Giai nhìn cậu một cái “Tôi hết giờ làm chẳng lẽ lại còn người dám giữ lại?”

       Lộ Diêu bĩu môi, nghĩ cũng đúng.

       Hai người không đi nhà hàng mọi lần, hôm nay đổi sang một nơi khác Lộ Diêu chưa từng tới trước đây.

       “Ừm! Mùi vị cũng không tệ.”

       Cao Giai nhìn cậu một cái, lại nhấp một ngụm rượu, bộ dạng tựa hồ không muốn ăn.

       “Anh… có tâm sự?” Lộ Diêu vốn không đoán nổi tâm tư Cao Giai, trước kia cũng không dám đoán. Chỉ là từ khi hai người sống chung, Cao Giai đối với cậu cũng rất khoan dung nên lá gan cũng vì thế mà lớn hơn rất nhiều.

       Cao Giai buông chén rượu, ngẩng đầu nhìn cậu, vẫn như cũ nhếch khóe môi. Nhìn điệu cười này của y, trong lòng Lộ Diêu bất giác run rẩy.

       “Cậu không phải là đã quên cái tát lần trước chứ?”

       Lộ Diêu cả người phát run. Cậu đối với Cao Giai vừa yêu vừa sợ, nghe vậy không khỏi kinh hãi, rõ ràng Cao Giai đã biết xảy ra chuyện gì, hơn nữa … tựa hồ rất tức giận.

       Cậu đã quên mất trước đây có lúc Cao Giai từng cười như vậy với mình.

       Lộ Diêu cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn đáng thương “Không có…” Thanh âm thực nhỏ, nhưng cũng vừa đủ cho người đối diện nghe được.

       Cao Giai nhíu mày, ôm cánh tay nhìn cậu, sau một lúc lâu mới nói “Cậu có biết tiêu chuẩn chọn bạn tình của tôi không?”

       Lộ Diêu nghe vậy, nhất thời trong lòng lạnh ngắt. Ngực thắt lại, tựa như bị nhéo mạnh một cái vậy, rất khó chịu. Cậu không nghĩ tới vốn chưa bắt đầu đã chấm dứt. Tuy Cao Giai nghĩ thế nào về mình cậu cũng biết rõ, nhưng vất vả lắm mới có được cơ hội xen vào cuộc sống của đối phương, bây giờ Cao Giai nói như vậy, giống như muốn cùng cậu cắt đứt quan hệ.

       Lộ Diêu luống cuống, trong mắt tràn đầy lo sợ hoảng hốt.

       “Phải sạch sẽ.” Cao Giai tùy ý nói “Cậu nếu muốn ra ngoài tìm người khác đương nhiên có thể, nhưng trước đó tôi nghĩ chúng ta nên rõ ràng một chút.”

       Lộ Diêu nghe không hiểu “Anh… anh có ý gì? Em đâu có cùng ai quan hệ không minh bạch, cũng không ….”
       Cao Giai khoát tay áo “Chuyện đó tôi không có hứng thú muốn biết.”

       Lộ Diêu nhất thời ngậm miệng im lặng nhìn Cao Giai, trong mắt chợt tràn ngập chua xót, nước mắt cũng theo đó trào ra, đem theo cả những nghẹn ngào uất ức nhẫn nhịn từ buổi sáng trở về nhà.

       Cao Giai cứ như vậy thờ ơ nhìn cậu.

       Lộ Diêu thấy mấy người đang ngồi dùng bữa trong nhà hàng đều nhìn qua đây, vội đứng dậy đi vào toilet.

        Khi trở lại, Cao Giai vẫn còn ngồi đó, ngẩng đầu nhìn cậu.

       Lộ Diêu ngồi lại chỗ cũ, chóp mũi hồng hồng, hạ giọng nói “Theo bọn họ ra ngoài chơi là em không đúng, nhưng em không…”

       Cao Giai bỗng khoát tay “Trước không nói việc này nữa. Buổi chiều tôi còn có việc, cậu thích làm gì thì làm. Có điều, tôi hi vọng khi trở về không phải nhìn thấy thứ gì của cậu nữa.”

       Lộ Diêu ngây người, nhìn Cao Giai đứng lên, tính tiền rồi rời khỏi.

       Hiện tại, trong lòng Lộ Diêu ủy khuất vô cùng. Cái khác có thể không nói, nhưng bị gán cho tội danh này mà một cơ hội để giải thích cũng không cho đã đem cậu ném ra khỏi cửa, nghĩ cái quái gì chứ?

       Lộ Diêu tâm tình hoảng loạn, cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ. Mỗi lần cậu bế tắc, luôn nghĩ tới người kia đầu tiên.

       Lúc Trương Lập Quyền nhận điện thoại của Lộ Diêu, hắn đang ở bên ngoài ăn cơm cùng mấy người khác, nhấc máy chợt nghe giọng Lộ Diêu dường như mang theo tiếng khóc hỏi “Cao đại ca hai ngày nay làm sao vậy? Tự nhiên muốn đuổi tôi đi!”

       Trương Lập Quyền cười khổ, Lộ Diêu này không biết suy nghĩ lại không có người nào để tin cậy, gặp phải sự tình gì đều chạy tới tìm hắn. Trương Lập Quyền ở bên ngoài người khác đều phải gọi một tiếng Quyền ca, không ai không biết hắn âm ngoan hiểm độc, như thế nào đối với người này bản thân lại trở thành tri kỷ cố vấn được chứ?

       “Cậu đang ở đâu? Có thể dừng khóc không? Ai~” Trương Lập Quyền nhu nhu thái dương, thực đau đầu mà.

       Lộ Diêu sụt sịt mũi “Chúng tôi đi ăn cơm, anh ta chưa ăn đã bỏ đi.”

       “Được rồi, được rồi. Tôi biết thế nào cũng vậy mà. Thế này vậy, cậu đến quán trà trước đi.”


       Lộ Diêu đáp lời, nghe tiếng nói chuyện đầu bên kia cũng biết hắn đang đi xã giao bên ngoài.

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét