Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

Si Tâm Vọng Tưởng_Chương 21

Tác giả: Khô Mục
Edit: Míu 
Beta: MarS


Chương 21: Họa vô đơn chí.

      Nghe Trương Lập Quyền kể những chuyện này, Lộ Diêu cảm thấy thảo nào mà Cao Giai chưa bao giờ nhắc tới những chuyện trước kia với cậu.

      “Sinh viên kia xảy ra chuyện gì? Vì cái gì phải tự sát? Cao đại ca thích hắn?”

 
      Trương Lập Quyền lắc lắc đầu, “Tôi làm sao biết được? Với tôi  thì đàn ông với đàn ông chỉ là gặp dịp thì chơi, thích cái gì đó đều là chó má. Cao Giai thích sạch sẽ, người khác liền an bài hắn, nhưng khi đó bên người Cao Giai không chỉ có một người. Nhưng mối quan hệ của bọn họ cũng kéo dài hơn nửa năm. Về sau Cao Giai chơi chán, hắn liền tự sát.”


      Lộ Diêu sửng sốt, không biết “hắn” vì cái gì lại ngu ngốc như vậy. Ngẫm lại, nếu Cao Giai cũng chán ghét mình... Cậu vội vàng dừng lại. Tóm lại, bất kể như thế nào, cậu sẽ không tự sát.

      Thật vất vả ăn xong cơm, Trương Lập Quyền đem Lộ Diêu đuổi về, nhẹ nhàng thở ra, lòng tự nhủ sao Cao Giai còn chưa trở về? Lộ Diêu mỗi ngày đều đến quấn lấy hắn thế này, đau đầu muốn chết.

      Ai ngờ một giờ sau Lộ Diêu lại gọi điện tới, sau đó người cũng chạy trở lại.

      Trương Lập Quyền đỡ trán thở dài, nói: “Sao cậu lại chạy tới nữa? Không phải quay về trường lên lớp sao?”

      “Lớp hôm nay nhàm chán, tôi liền cúp.” Lộ Diêu bĩu môi hỏi, “Anh chê tôi phiền sao? Trước khi đi anh ấy nói, tôi có chuyện gì cứ tìm anh.”
      “Anh ta bảo cậu có việc thì tới tìm tôi, không bảo cậu không có việc gì cũng tìm tôi nha!” Trương Lập Quyền một cái đầu hai cái đại (chỉ có một mình mà phải giải quyết quá nhiều rắc rối).

     “Tôi đây một người rất buồn chán nha. Anh cứ làm việc của anh, tôi chỉ không muốn ngồi ngốc một mình.” Lộ Diêu thở dài, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha da thật, ngựa quen đường cũ lấy máy tính xách tay ra.

      Trương Lập Quyền nhìn cậu bình thường cũng chỉ có một mình, trẻ con không chịu nổi tịch mịch, giận cũng tiêu tan. Quay đầu đi làm việc của mình, dặn cậu ở yên trong này đừng chạy loạn.

      Đến buổi tối, hai người cùng đi nhà hàng Lợi Á ăn cơm. Ăn xong, Lộ Diêu nói muốn đi xem phim. Trương Lập Quyền nói không được. Lộ Diêu không nói hai lời, tự mình đi.

      Trương Lập Quyền nhìn Lộ Diêu hai tay đút túi, cổ áo dựng lên, bước đi dọc theo ngã tư đường phía trước, không khỏi có chút mềm lòng. Quay đầu đuổi theo, hỏi: “Muốn xem gì?”

      Lộ Diêu mừng rỡ, vừa định mở miệng trả lời, Trương Lập Quyền liền dựng thẳng lông mày chỉ vào mũi cậu nói: “Chỉ một lần này thôi đó. Cậu có bản lĩnh thì kéo Cao Giai đi cùng cậu đi.”

      “Anh ấy bình thường không xem phim, đi rạp xem thì càng miễn bàn. Được rồi được rồi, anh một năm 365 ngày vô hưu toàn cần (ngày nào cũng làm việc chăm chỉ không ngừng), tôi thay mặt Cao đại ca thưởng cho anh, cùng tôi đi xem phim đi.”

      “Phần lớn thời gian nghỉ ngơi của tôi đều bị cậu phá vỡ, cậu nói vậy mà không thấy thẹn sao?”

      Lộ Diêu le lưỡi.

      Trương Lập Quyền vào rạp chiếu phim liền ngủ gà ngủ gật, phim ảnh bay tới bay lui đánh tới đánh lui, cũng không biết đang nói về cái gì.

      Hết phim, Trương Lập Quyền giống như được giải thoát, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại nhìn tới Lộ Diêu bên cạnh, thấy người sụt sùi nước mắt, nhất thời liền choáng váng.

      “Này, cậu làm sao thế? Vừa xem phim liền khóc?”

      Lộ Diêu hấp hấp cái mũi, “Ai cần anh lo….”

     Trương Lập Quyền nhìn cậu dụi mắt, chợt nở nụ cười. “Trong phin ảnh diễn đều là giả, có gì mà phải khóc? Đi thôi, đi ra ngoài uống chén rượu.”

      Lộ Diêu gật đầu, một lúc lâu sau mới hết sụt sịt, mắt vẫn còn phiếm hồng, Trương Lập Quyền giật mình, bắt đầu có chút hiểu được vì cái gì Cao Giai đặt cậu ta ở bên người lâu như vậy. người này không hề có tâm mưu, vô cùng đơn thuần. Nếu nhìn theo góc độ của đàn ông, sẽ rất chướng mắt với tính cách như cậu ta. Nhưng nếu đổi lại một góc độ khác, từ trên người cậu ta cũng có thể nhìn ra điểm đáng yêu.

      Trương Lập Quyền xoa xoa đầu cậu, “Uống một chén, rồi tôi đưa cậu về.”

      Lộ Diêu gật gật đầu, hai người ngồi ở trên xe, một hồi lâu sau Lộ Diêu mới hấp hấp cái mũi, nhếch miệng cười nói: “Chúng ta đi ăn kem ly.”

      Vừa dứt lời, điện thoại của Trương Lập Quyền liền reo vang, vừa mở máy nghe hắn liền phát hỏa, không nói hai câu liền treo.

      Lộ Diêu gặp phải loại chuyện này nhiều lần, liền chỉ chỉ ven đường, “Cho tôi xuống phía trước là được rồi, anh lo việc của anh đi.”

      Trương Lập Quyền có chút do dự, “Vậy cậu cũng đừng ở bên ngoài ngây người, bắt taxi trở về sớm sớm chút.”
       Lộ Diêu nhìn hắn một cái, vẻ mặt không còn gì để nói: “Chẳng lẽ tôi đi lạc được sao?”

      Trương Lập Quyền khoát tay, “Nói ít thôi, nghe lời tôi.”

      Lộ Diêu thở dài, ngoan ngoãn gật đầu, xuống xe ở giao lộ.

      Vừa ngồi lên xe taxi, điện thoại liền vang. Mở ra nhìn, là số lạ, nhấn nút nghe, thì ra là một cổ đông trong công ty ba cậu - Minh thúc.

      “Ba cháu xảy ra chuyện rồi, bây giờ mau chạy về nhà một chuyến đi.”

      Lộ Diêu trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Minh thúc thở dài muốn cậu về trước rồi nói.

      Lộ Diêu lập tức kêu lái xe quay đầu, vội vội vàng vàng chạy về nhà, vừa lúc gặp Minh thúc đang ngồi trong phòng khách, bên cạnh còn có hai người đàn ông mặc tây trang.

      “Minh thúc, rốt cục chuyện gì đã xảy ra? Ba cháu ông ấy xảy ra chuyện gì?” Lộ Diêu vừa thở dốc vừa hỏi.

      Minh thúc cau mày, ý bảo cậu ngồi xuống, một lúc sau mới nói: “Ba cháu bây giờ xong rồi. bộ xương già yếu của ông ấy bị bắt đi chỉ sợ hơn nửa là không ra được, chúng ta hiện đang bàn bạc đối sách.”

      Lộ Diêu đầu ông một tiếng, thoáng cái có chút không lý giải nổi, “Chú đang nói…. Ba cháu bị bắt? điều này sao có thể…. Ông … ông ấy….”
      Minh thúc lắc đầu, “Quan hệ với phía trên đổ vỡ, làm liên lụy không ít người phía dưới. nhưng ta nghi ngờ có kẻ bên ngoài giở trò quỷ. Không riêng gì ba cháu, cả ta và Quách thúc cũng bị thẩm tra. Việc cấp bách hiện tại là tìm được anh cháu.”

      “Anh cháu không phải ở trong bệnh viện sao?” Lộ Diêu vừa nghe lời này, cả người đều nhảy dựng lên, Lộ Lê thân thể không tốt, luôn an dưỡng tại bệnh viện, làm sao lại không thấy đâu?

      “Ai! Cháu sao lại thế này? Anh trai mất tích cháu cũng không biết?”

      Lộ Diêu lòng như lửa đốt, bình thường cũng không mấy chú ý, hiện tại trong đầu lại càng trống trơn không biết nên làm cái gì bây giờ. Minh thúc đứng lên, “Anh cháu cũng có khả năng sẽ bị liên lụy, nếu tìm được cũng đừng để nó lộ diện. Hiện tại mọi người đều là Bồ Tát đất sét qua sông (không thể tự cứu chính mình chứ đừng nói cứu người khác), bản thân mình còn khó giữ nổi.”

       “Ba cháu rốt cục đã làm gì? Công ty đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
       Minh thúc vẻ mặt ngưng trọng, “Cháu vậy mà cái gì cũng không biết? Ba cháu mấy năm nay xây dựng quan hệ thông đồng quan chức từ trên xuống dưới kiếm không ít tiền, vả lại còn buôn lậu và rửa tiền. Nhưng ta cũng sớm đoán được sẽ có ngày này.” Nói xong, liền gật đầu với hai người bên cạnh, để lại một túi văn kiện rồi rời đi.

      Lộ Diêu mở ra nhìn qua một cái, lại đặt xuống, gọi điện thoại cho bệnh viện xác nhận tin tức của Lộ Lê. Bệnh viện nói ba ngày trước người đã xuất viện. Lộ Diêu nhờ người đi điều tra danh sách bệnh nhân nằm viện của các bệnh viện trong thành phố, lại liên hệ với công ty cố vấn pháp luật, hẹn ngày mai gặp xong, liền ở trong phòng khách đi tới đi lui.

      Việc này cậu không biết chút gì, lúc này bên người cũng không có ai nghĩ giùm cậu giải pháp, sốt ruột lo lắng, người đầu tiên nghĩ đến chính là Cao Giai.

      Cậu gọi điện qua, Cao Giai bắt máy rất nhanh, “Làm sao vậy?”

      Lộ Diêu vừa nghe thấy tiếng y, không hiểu sao liền cảm thấy an lòng hơn một chút, đem sự tình kể qua một lần, liền hỏi: “Em nên làm gì bây giờ? Ngày mai em mới có thể đi gặp ba em.”

      Cao Giai bên kia trầm mặc một lúc mới thản nhiên nói: “Nếu trong tay cảnh sát đã có chứng cớ, đồng thời ra tay bắt người, trên cơ bản là không gì có thể cứu vãn được nữa rồi. Cậu sốt ruột cũng vô dụng, ngày mai hỏi luật sư một chút rồi nói sau.”

      Lộ Diêu vừa nghe y nói như vậy, tâm thoáng cái lạnh đi. Sau một lúc lâu, mới khàn khàn giọng, “Sao lại có thể như vậy? em vẫn cho rằng chuyện làm ăn của ba trong sạch, không nghĩ tới….”
      Cao Giai bỗng nhiên cười cười, thanh âm trầm thấp, “Nếu dám làm, đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Để Trương Lập Quyền giúp cậu giải quyết đi. Nhưng mà chuyện này có khả năng cảnh sát cũng sẽ điều tra cậu, đến lúc đó cậu cứ một mực chắc chắn cái gì cũng không biết là được.”

      Lộ Diêu ừ một tiếng, hốt hoảng cúp điện thoại.

      Cả đêm ở trên giường lăn qua lộn lại, thật vất vả chờ đến hừng đông, ăn qua loa một chút liền ra ngoài đi gặp cố vấn pháp luật, buổi chiều mới đến trại tạm giam gặp Lộ Chấn Hoa.

      Lộ Diêu bỗng chốc cảm thấy thương ông rất nhiều, cả người đều mất đi thần thái, nhưng trạng thái tinh thần cũng coi như tốt, thời điểm nhìn thấy cậu cũng rất bình tĩnh.

      Lộ Diêu đỏ hồng mắt hỏi: “Ba, ba có khỏe không?”

      Lộ Chấn Hoa nhíu mày nhìn cậu trong chốc lát, thanh âm lạnh lùng nói: “Chăm sóc Lộ Lê cho tốt. Đừng tiếp tục qua lại với Cao Giai nữa.”

      “Ba… trước kia không phải ba rất quý Cao Giai sao?”

       Lộ Chấn Hoa hừ lạnh một tiếng, “Cao Giai không phải người đơn thuần như cậu tưởng. Cậu nếu còn có chút lương tâm, hãy nhanh chóng dẫn Lộ Lê đi. Tôi nuôi cậu nhiều năm như vậy, chính là muốn có một ngày cậu có thể phát huy tác dụng.”
      Lộ Diêu cả người run lên, mở to hai mắt nhìn Lộ Chấn Hoa.

      Lộ Chấn Hoa mỏi mệt cười cười, “Mấy người kia cũng không thể trông cậy. Cậu hãy nghe tôi nói, đừng liên hệ với ai hết, đi tìm Lý Hải, hắn sẽ nói cho cậu biết nên làm thế nào.”

      “Ba…ba đã biết con không phải con ruột của mình?” Lộ Diêu run giọng nói, “Vì sao đến tận bây giờ không có ai nói cho con biết?”

      Lộ Chấn Hoa khoát tay, quay đầu nói với luật sư bên cạnh, “Ta không còn gì để nói. Nhớ kỹ lời tôi nói, nhất định phải chăm sóc tốt Lộ Lê.” Nói xong liền đứng lên đi vào trong.

      Lộ Diêu nhìn ông đi xa, chưa từng cảm thấy ông già đến nỗi đi đường còn hơi hơi tập tễnh như vậy. Trước đây cậu luôn không hiểu vì cái gì mà thái độ của Lộ Chấn Hoa đối với cậu lại xa cách đến thế, hiện tại dường như đều bình thường trở lại. Nhưng mà thoải mái xong, cậu liền cảm thấy trong đầu trống rỗng, cứ như trong ngực hổng một lỗ.

      Cậu rời khỏi sở tạm giam, nhìn bầu trời bên ngoài, bỗng giật mình một cái, cậu nghĩ đến cuộc gọi đêm qua cậu gọi cho Cao Giai. Y dường như không hề giật mình, nếu lời Lộ Chấn Hoa nói là thật, như vậy, Cao Giai tựa hồ biết chút sự tình?

      Lộ Diêu có một loại xúc động muốn lập tức gọi điện để hỏi cho rõ, nhưng mà cậu lại rất sợ biết được đáp án.

      Lộ Diêu tìm Lý Hải, người này là nhân viên tài vụ trước kia của công ty, mấy tháng trước đã tạm thời rời cương vị công tác. Hắn giao cho Lộ Diêu một phong thư, cái gì cũng không nói.

      Lộ Diêu mở phong thư, bên trong có một cái thẻ và một chiếc chìa khóa, cậu không biết cái chìa khóa này dùng để mở thứ gì, nhưng mà bên trong phong thư còn có một tờ giấy, nói cậu đem hai thứ này giao cho Lộ Lê anh sẽ biết.

      Vấn đề là hiện tại, cậu căn bản không biết hành tung của Lộ Lê.

      Khi Lộ Diêu hồi phục lại tinh thần, bản thân đã đi tới bên ngoài biệt thự của Cao Giai, cậu sửng sốt một hồi lâu mới lấy chìa khóa ra mở cửa.

      Ai ngờ mới vừa đi vào phòng khách đã thấy Cao Giai đang cầm cốc nước từ phòng bếp đi ra, áo khoác ngoài trên người còn chưa cởi.

      Mũi Lộ Diêu chua xót, vội vàng hỏi: “Anh làm sao nhanh như vậy đã trở lại?”

      Cao Giai đi đến bên sô pha ngồi xuống, buông cái cốc xuống mới nói: “Hôm qua cậu một bộ muốn khóc. Hôm nay đã gặp được ba cậu chưa?”

      Lộ Diêu trong lòng tựa như được cái gì sưởi ấm một chút, nghĩ đến Cao Giai rất có thể là sau khi nhận điện thoại liền gấp rút trở về, những bàng hoàng cùng bất lực lúc trước tựa hồ đều lắng xuống. Người này, ngoài y ra không ai có thể cho cậu cảm giác an toàn.

      Lộ Diêu đột nhiên nhào tới ôm lấy y, nghẹo ngào một chút mới nói: “Làm sao có thể đưa ba em ra? Bây giờ ngay cả anh em cũng mất tích.”

      Cao Giai dừng một chút, cúi nhìn Lộ Diêu trong lòng, vươn tay xoa xoa cổ cậu, “Ba cậu sợ là ra không được. Ngày mai tôi bảo người đem chút tiền vào chuẩn bị một chút, ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi.”

      Lộ Diêu gật đầu, từ dưới ngẩng đầu lên nhìn y, hôn lướt qua môi y, sau đó đứng dậy xoa xoa mắt, cố gắng cười hỏi: “Anh còn chưa ăn cơm đi? Em đi xem tủ lạnh còn gì ăn được không. Anh đi tắm trước đi.”

      Cao Giai sửng sốt, nhìn cậu hướng phòng bếp đi, đột nhiên cười khổ, nới lỏng cà vạt, khóe miệng lại lộ ra một loại thần sắc phức tạp.

      Y đứng dậy lên lầu tắm rửa một cái, lúc đi ra di động đang đổ chuông, nhấn nút nhận, cũng không biết đối phương nói cái gì, Cao Giai chỉ cười cười, nói một câu: “Dựa theo những gì tôi bố trí trước đó mà làm, thu dọn sạch sẽ.”

      Lộ Diêu ở ngoài cửa nghe được, nghĩ đến y còn có công việc, đang do dự xem có nên đi vào gọi y hay thôi, liền thấy cửa phòng ngủ mở, Cao Giai mặc áo choàng tắm đi ra, tóc vẫn còn ướt.

      “Tóc anh đang còn nhỏ nước kìa, đừng để bị cảm.” nói xong cầm khăn mặt đưa cho y, Cao Giai vừa lau tóc vừa đi xuống lầu.





   
Hết chương 21.
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét