Thứ Hai, 12 tháng 1, 2015

Ái phi, nghe nói nàng là trai giả gái_Chương 10+11

Thập.
Những năm tháng ấy.


“Ta đợi ngươi.”



.oOo.

(Gián: Chương này dành để nói một chút về quá khứ của Ám Vĩ.)
Cách đây rất lâu, vào một đêm trống trải ở vương cung.

Vạn dặm đất trời, lồng lộng ngàn vệt gió hoang cô liêu.

Cơn đau từ tim lan ra hoàn hành khắp lục phủ ngũ tạng, đau đến mức máu thịt mơ hồ. Cơ thể hắn giống như được tạo thành từ những sợi nhỏ đang dần đứt ra từng chút một, nhưng hắn vẫn thản nhiên, khuôn mặt tuấn tú bình lặng như bầu trời trong xanh lặng lẽ, cô tịch đến nghẹt thở.

Thật sự rất đau, nhưng hắn sớm đã quen.

Việc gì lặp đi lặp lại nhiều lần cũng sẽ trở thành thói quen, giống như cơn đau lúc này, xuất hiện mãi rồi cũng thành một phần của hắn.

Hoặc, cũng giống như người đó.

Hắn trở mình, đôi môi tái nhợt thoáng chuyển động, tạo thành một đường cong mê hoặc, mang theo nét gì đó cô đơn.


Ráng chiều đỏ rực nơi chân trời, đẹp tựa giấc mộng.

Gác tay lên trán, nghiêng đầu nhìn bầu trời nhuốm màu lửa thiêu, đáy mắt trống rỗng của hắn phản chiếu cả một buổi chiều cô độc như thế.

Cả đất trời dường như chỉ còn lại nam nhân đang nằm kia, một mình gặm nhấm mọi trống vắng hoang hoải của thế gian.

“Ám Vĩ, đợi ta.”

“Ám Vĩ, hứa đi, đợi ta.”


Không biết lần thứ bao nhiêu, thanh âm dễ nghe đặc trưng của người đó lại vang vọng trong tâm trí hắn, mang đến cho hắn chút ấm áp giữa miên man đau thương.

“Ám Vĩ, nhất định phải đợi ta.”

Đúng vậy, hắn quả đã đợi gần một đời.

Nhưng để làm gì? Có nghĩa lý gì?

Nam nhân cuộn mình trong lớp chăn, nắng chiều yên ắng, tóc đen như mực vấn vít nơi gối nằm, như không thể ngủ lại, như đang chiêm bao.
 
.....

Phụ thân không cần hắn.

Không một ai cần hắn.

Từ khi có thể hiểu, Ám Vĩ đã luôn nhận thức được một cách rõ ràng rằng, mình rất khác biệt. Ví như hắn mắc tật nói lắp, ví như khi hắn muốn chơi với ai đó, người ta lại lạnh nhạt mà cung kính hành lễ rồi tránh sang một bên.

Ai đó nói rằng, hắn là thằng ngốc, là phế vật.

Hắn không hiểu, một thằng ngốc có thể gây họa nhiều đến thế ư? Một thằng ngốc đáng sợ vậy ư ?

Một mình hắn ở trong viện với mấy cung nhân, ai nhìn hắn cũng lạnh lùng. Hắn nghĩ, là do hắn chưa ngoan. Hắn vụng về mà vất vả học cách tự rửa mặt, tự mặc y phục, lại tự tìm niềm vui cho mình. Nhưng hắn rất mau quên, những chuyện vừa mới làm, đi được vài bước hắn đã quên sạch. Nhưng hắn không quên được phụ thân, hắn đã thấy người vài lần, người uy nghiêm tôn quý như vậy, hắn không thể nào quên.

Hắn thật ra cũng không ngốc, chỉ là hắn mau quên, lúc bối rối hắn có thể nói lắp liên tục, nhưng hắn vẫn dễ dàng nhận ra sự khinh ghét vây kín mình, những ánh mắt khủng khiếp xói mạnh vào lưng hắn từ phía sau.

Hắn có một chiếc gối mây nho nhỏ, những đêm mùa đông, hắn sẽ ôm vào lòng hít hà vuốt ve, hắn gọi nó là “Tiểu Chẩm”, như một giấc ngủ nho nhỏ bình an.

Hắn thích ôm Tiểu Chẩm đi lòng vòng khắp biệt viện, chỉ cho nó xem, kia là ông mặt trời, kia là sao đêm. Hắn xoa xoa vỗ vỗ nó như vỗ một con vật cưng. Tiểu Chẩm rất ngoan, khi hắn nói lắp cũng sẽ không mất kiên nhẫn rồi bực bội, hắn ngồi ngơ ngẩn cả buổi cũng không khó chịu mà xa cách mời thỉnh hắn đi.

Một đêm kia, đèn đuốc sáng rực khắp cung. Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra khắp nơi, hắn nghe tiếng đàn, tiếng cười nói, những thứ khiến hắn thèm muốn biết bao. Lại nghe đám cung nhân to nhỏ thầm thì, đó chính là sinh thần của phụ thân hắn.

Hắn hào hứng bế Tiểu Chẩm đã cũ mèm lẻn ra ngoài, đi theo đám cung nhân bưng bê đồ ăn nườm nượp, thành công tiến vào trong nơi tổ chức đại yến.

Hắn thấy phụ thân ngồi đó, một thân hoàng bào, chói lọi uy nghiêm. Thấy gần phụ thân có rất nhiều đứa trẻ đồng trang lứa với hắn, phục trang xa hoa lộng lẫy, miệng nói cười ríu rít như bầy chim nhỏ, âm thanh trong trẻo dễ nghe. Phụ thân hắn gật gù mỉm cười, để lộ ra vài phần yêu chiều vô hạn.

Hắn bạo gan, dò dẫm vụng về băng qua gian phòng, cung nhân, cấm vệ thấy hắn cũng không hề cản lại, coi hắn như không khí trực tiếp bỏ qua.

Tim đập mạnh, hắn hớn hở, lạch bạch chạy như chú vịt nhỏ, té lên té xuống rất buồn cười. Hắn cẩn thận tiến lại gần phụ thân hắn, vì quá vui sướng, lần đầu tiên được gần người đến vậy, chứng lắp bắp lại tiếp diễn:

“Ch, Chu..Chúc mừ...mừng...s...sinh t...thần ph, phụ thân...”

Hắn thấy phụ thân thoáng chốc cứng đờ người, lại tiếp tục thưởng rượu như chẳng có gì xảy ra, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của người cho thấy, sự có mặt của hắn có tác động đến người.

Tiếng nhạc dường như nhỏ dần rồi lại như bừng tỉnh, âm thanh náo nhiệt cùng tiếng cười nói râm ran lại giòn giã vang lên như pháo. Mấy đứa trẻ kia, noi theo phụ thân, như có như không, khinh miệt liếc qua hắn cùng Tiểu Chẩm cũ kỹ, bình thản tiếp tục nói chuyện.

Hoàng tử ngốc Minh Ám Vĩ, đối với họ, vốn không hề tồn tại.

Đêm đó tuyết rơi trắng trời, hắn kéo lê Tiểu Chẩm phía sau, đạp lên tuyết mà bước đi. Tuyết trắng gần như nhấn chìm đứa bé, nhưng hắn bướng bỉnh lội tuyết tiếp tục tiến tới. Một lát sau, kiệt sức, hoang mang và lạnh, hắn gục mặt xuống nền tuyết nhói buốt tận tim.

Phụ thân, con không ngốc, thật đấy mà!

Phụ thân, con đâu có ngốc...Người xem, con tự chăm sóc cho mình, sau này con có thể chăm sóc mọi người và phụ thân.

Hắn ôm Tiểu Chẩm vào lòng, gục mặt vào đó, mắt ráo hoảnh. Tiếng hắn trong lòng rất rành mạch, không hiểu sao, ra khỏi miệng lại thành một chuỗi lắp bắp khó coi.

Tuyết rơi nhập nhòa, hắn nằm ngửa thẫn thờ. Trời đêm đen đặc, khỏa lấp ánh nhìn trống rỗng của đứa trẻ.


Tiếng nức nở của hắn bật ra ngắt quãng như nuốt phải thủy tinh, giọng khóc đè nén cật lực, lẫn vào vài câu lẩm bẩm vô nghĩa. Giữa đất trời cô liêu, tiếng khóc của hắn tan vào bạt ngàn rồi biến mất, như chưa từng được thoát ra.

Minh Ám Vĩ, nhị hoàng tử của một vương triều, vào đêm mừng sinh thần cha mình, ôm cái gối trúc cũ mèm, nằm khóc một mình trên tuyết.

Chớ vội thấy ngứa mắt hay thương hại, vì chỉ mười mấy năm sau, chính đứa trẻ này...

Đạp lên núi thây thù trong giặc ngoài, máu nhuộm đỏ đáy mắt như Tu La, từng lời nói ra đều rõ ràng vang dội như sấm rền.

Lãnh đạm ngồi lên long ngai.
 

 

Thập nhất.
Chân tướng.

 “Ta chính là đương kim hoàng đế.”

.oOo.

Cằm ta rơi đánh bộp xuống đất.

Cái cái cái sinh vật không thể chịu đựng được đang ngồi vắt vẻo trên cây kia, ai da CMN đúng là xác định rồi. Ta vừa mới chân ướt chân ráo xuyên không, vừa chạy loanh quanh một lúc đã bị thằng cha tốt mã này đè ra trao đổi chất, mối nhục ấy vẫn ngày ngày cào xé lòng ta, để lại dư cảm hối hận vô tận.

Ta ấy hả, ta mà gặp lại là hiếp xong giết, giết xong lại hiếp. = =###

Để xem, cái gã Minh Minh gì kia, ngươi có mà chạy đằng trời! Ông đây, ông đây tay không cào mi đứt CMN giống, nghe rõ chưa hả?

Đột ngột khựng người, ta nhận ra sau khi đến thế giới này, bản thân đã thay đổi quá nhiều. Ví như chửi bậy nhiều hơn, giả vờ ít đi, đụng đâu là có những suy nghĩ sặc mùi SM đến đó, có chút quá đáng, lại có chút cảm thấy...

Thoải mái.

Có một từ nào đó uể oải nhảy ballet trong đầu ta, du dương lặp đi lặp lại: “Tiểu Lôi í a Tiểu Lôi. Mày lộ bản chất à há mày lộ bản chất rồi.”

Chuỗi ý nghĩ lộn xộn ghê rợn trên hoàn toàn là tiếng lòng của bạn Tiểu Lôi. Trên thực tế, bạn vẫn đứng ưỡn ngực nhìn lên cây trong bộ dáng một mỹ nữ, mắt mở to như muốn lồi ra khỏi tròng, theo ý của Bạch Lão Quả tiên sinh thì mặt bạn hiện giờ đần như ngỗng ị. =v=

Nam nhân trên cây chống tay lên má, miệng cong nhẹ rất nhẹ:

“Mới đó đã quên rồi ư? Có cần ta một lần nữa hảo hảo nhắc nàng không, Tiểu Lôi?”

Viu!

Vị công tử tuấn mỹ đang tựa người trên cây kia cảm thấy có một luồng gió bỏng rát lướt ngang qua mặt mình, mà cái vật hỗn đản đang xé gió lao vù vù kia, nếu hắn không nhìn lầm, chính là một, khụ, chiếc hài?

Mâu quang tinh tế khẽ động, chú mục chuyển hướng xuống mỹ nhân đang hổn hển đứng dưới đất, tay trái đang cầm chiếc hài còn lại trong tư thế sẵn sàng phạt bay mặt hắn, trông rất, rất không ra dáng một tiểu thư khuê các chốn kinh thành.

Vậy ra, hắn lần nữa nheo mắt, nàng còn nhớ?

::::oOo:::::

Bạch Lão Quả im lặng nhìn hắn hồi lâu, khẽ kéo áo ta nói nhỏ:

“Tiểu Lôi, cháu cẩn thận, cái gã đó, hắn dùng dịch dung thuật.”

Ta đang tức đến mức máu sôi ùng ục, đang định xin nam nhân kia vài miếng da làm giẻ chơi, lại nghe lão Bạch nhắc nhở với giọng cẩn trọng tựa gặp quỷ như vậy, nhất thời nổi điên, chỉ mặt gã kia thét lớn:

“To gan, dám dùng dịch dung thuật trong này, ngươi muốn chết hay không muốn sống?”

 
Vừa hét xong, ta lại vỗ đầu một cái, hàm hồ quay lại hỏi Bạch Lão Quả: “Gượm đã, ta, ta vẫn chưa biết dịch dung thuật là cái quỷ gì?”
 

Bạch Lão Quả nhìn ta như nhìn một bãi phân mèo, lại cảnh giác liếc nhìn nam nhân thô tục, thì thầm:

“Dịch dung thuật, nói ngắn gọn là thuật thay đổi dung mạo, quy trình hết sức tinh vi. Nếu tinh thông thuật này, ngươi có thể trở thành bất cứ ai, nhưng cư nhiên nam nhân kia...”
 

Bạch Lão Quả bất an: “Ta nhận ra, hắn thật ra vốn là...”
 

Đang nói, lão Bạch bỗng ngả ngửa người ra phía sau, bất tỉnh.

Ta hoảng hồn cúi xuống quan sát, nhận ra lão vẫn thở đều, hồi lâu lại phát hiện thấy trên vai lão ta là một mũi kim mảnh ghim chặt. Giống như...

Ám khí.

Ta cảm thán nhìn đống thịt họ Bạch đang nằm ngửa trong tư thế phàm tục kia, thầm thở dài trình độ dùng ám khí điêu luyện quá. Nhưng chung quy lão béo này thịt mỡ da dày như thế, lại là một ông tiên tưng tửng, đâm tới đâu thì đâm, kim không gãy thì một chốc nữa cũng sẽ bị chỗ mỡ núng nính kia đẩy ra ngoài.

Bạch Lão Quả đột nhiên hắt hơi, nội công thâm hậu quả nhiên đẩy bật món ám khí kỳ quái kia bay vèo mất.

Coi, ta nói sai chỗ nào? =///=

“Ngu xuẩn.” Giọng nói của nam nhân đang ngồi trên cây âm trầm vọng tới, thanh âm không nhanh không chậm nhưng mang theo cái gì đó bức người, chỉ trong lời nói đã khiến người ta ít nhiều ngập ngừng muốn đối diện.

Ta trợn mắt ngước nhìn lần nữa, mỏi cổ đến không thể chịu đựng nổi, cau mày lên tiếng:

“Vị huynh đài này, huynh làm ơn nhấc mông xuống đây giúp bản thiếu gi...bản cô nương, chúng ta cứ kẻ hét lên người phun xuống thế này thực sự không phải là cách.”
 

Hắn nhướn mày, sau đó không ngờ lại thực sự leo xuống, tư phong trác việt tiêu dao, chậm rãi bước đến gần ta, lạnh nhạt dò xét:

“Ta đã nói rằng, chúng ta nhất định tái ngộ, cũng đã nghĩ, ta nhất định trở thành hoàng đế của nàng.”
 

Hoàng đế, hoàng đế cái lỗ nhị!

Đầu ta ‘bang’ một tiếng nổ tung, cái rắm si đần gì đây hả? Ta đây là đàn ông, là đàn ông trẻ khỏe phơi phới sắc xuân nghe chưa? Ngươi dựa vào cái gì, lại ấy đâu ra cái nhìn thương hại như nhìn nữ nhân thế kia hử?

Còn hứa với chả hẹn, ông đây nhổ vào!


“Vậy được, muốn làm hoàng đế của ta ấy à, cứ gọi ta là mẫu hậu.”

Ta lườm hắn một cái sắc như dao cạo, hai tay lại ngứa ngáy muốn đấm người.

Nam nhân kia không hề nao núng, thần sắc không có lấy nửa phần thay đổi, đáy mắt lại lóe lên vài tia cảm xúc khó hiểu, giữa miên man nắng trưa lại như có lửa, cuồn cuộn những thứ ta không thể gọi thành tên.

“Ta chính là người dán cáo thị tìm người, đưa nàng vào cung.”

Ta giật mình ngẩng phắt đầu, nghi hoặc nhìn hắn, sau cùng lại lắc lắc đầu:

“Không đời nào, đừng có nói bậy, hoàng đế mới là người cho dán cáo thị, ngươi xem ta là con nít chắc?”

Nam nhân kia vẫn đứng yên, dáng người cao lớn như muốn che khuất cả bầu trời kia tĩnh lặng như một bức tượng. Hắn nghiêng đầu nhìn ta, lơ đãng thở dài:

“Ta đã nói với nàng hôm ở khu chợ, thật ra ta tên là gì ấy nhỉ?”

Ta nghiến răng trèo trẹo: “Minh Ám Vĩ gì đó.”

 
Hắn khẽ cười, môi mỏng nhạt màu tinh tế dãn ra, để lộ tiếu ý phảng phất, như khói như sương:

“Đương kim hoàng đế, chậc, cũng họ Minh.”

Ta có chút khó hiểu: “Vậy ngươi, à, ngài là một vương gia chăng?”

“Không.” Nam nhân ấy lãnh đạm lắc lắc ngón trỏ thon dài. “Ta, chính là đương kim hoàng đế.”

Lá rơi mà như chết lặng.

Hết chương 11.

A/N: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cũng xin lỗi vì ủ chap quá lâu. Nếu nói xin lỗi là “vô dụng vô nghĩa”, kẻ hèn này cũng sẽ cố gắng viết nhanh một chút, nhất định không drop truyện đâu. *bứt tóc* T___T


Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

7 nhận xét:

  1. hj hj zừa ăn tết xong đi làm là ta mò dô liền thấy có chương mới mừng muốn rơi nước mắt T.T. Nàng ăn tết mà cũng viết chuyện cảm động ghê. Chúc nàng năm mới hạnh phúc, khỏe mạnh, nhìu tiền và đặc biệt là thật nhìu cảm hứng để viết truyện cho ta coi *ôm ôm * >.<.

    Trả lờiXóa
  2. *Ôm ôm* Cảm ơn tình yêu vì cái comt cực kỳ đáng yêu này. ^_^

    Trả lờiXóa
  3. Bị loạn vơi thân phận của hai anh Minh Ám Vĩ với cả Lộ Kha, oh my god rốt cuộc là sao? Nhưng mà truyện hấp dẫn lắm, đọc cười bể bụng! =)) Bé thụ kiểu này hơi bị thú vị nha. Dt chết đc! Mong chap mới của bạn.

    Trả lờiXóa
  4. híc bao giờ có tiếp v tháng 7 rồi còn j @@

    Trả lờiXóa
  5. Vâng, và đến 2019 editor vẫn chưa lấp hố(´д`ι)

    Trả lờiXóa