3.
“..mình
tạm chia tay nhau nhé em
để
ta biết được có yêu nhau không
mình
tự cho nhau hai lối đi
để
xem quãng đường của ai xa hơn…
thời
gian sẽ nói lên tất cả
nếu
ta còn yêu sẽ quay trở về…
thì
lúc đó hai ta sẽ cùng mở rộng trái tim
và
cùng cho nhau…..”
Editor: Q.Law a.k.a Q-chan
Quán bar
kia ngày trước cậu và Cố Hoài An thường đi, hẹn nơi này chẳng qua bởi vì quen uống
ở đây rồi. Cậu không sợ mình tức cảnh sinh tình, cậu không muốn vì Cố Hoài An
mà thay đổi thói quen bản thân.
Chuyện tốt
không ra cửa tiếng xấu lại đồn xa vĩnh viễn là vòng luẩn quẩn đã được các cụ
đúc kết, A Kiệt nhìn Tô Phóng đến đây gương mặt tươi cười lập tức sượng lại: “Không phải là oan gia ngõ hẹp đi? Cố Hoài An vừa mang theo người mới đến đây ân
ái. Ờm, người đâu ta?” Cằm hất hất về hướng khác, Tô Phóng nhìn theo, đệch, quả
là oan gia ngõ hẹp, tên kia đang ngồi cùng Bạch Khải Nam uống rượu trên sofa.
Cái tình
huống cẩu huyết này, cậu không muốn cùng Cố Hoài An diễn, đổi quán cũng không vấn
đề. Cậu đến sớm Đằng Hi Văn cũng chưa tới, vừa định gọi Đằng Hi Văn thông báo đổi
nơi, thì Bạch Khải Nam phát hiện ra cậu cầm ly rượu đi tới quầy bar.
Thế là Tô
Phóng lại không thèm đi nữa, kẻ thứ ba còn không thèm trốn thì cớ gì cậu phải
tránh?
“Xin
chào, anh là Tô Phóng phải không, tôi nhận ra được anh.” Hắn đoan trang đứng
bên cạnh Tô Phóng, không có lấy một tia xấu hổ.
Tô Phóng
nhận rượu A Kiệt đưa cho, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Bạch Khải Nam thì nghe hắn
nói tiếp: “ Tôi biết tìm anh nói chuyện này là không thích hợp, nhưng vẫn muốn
cho anh biết tôi muốn cùng Cố Hoài An ở bên nhau, chúng tôi rất hợp, phiền anh
sau này cố gắng đừng xuất hiện trước mặt anh ấy…”
“ Ôi đệch…”
Dù A Kiệt đã nhìn quen mấy cái thể loại cẩu huyết này rồi nhưng khi nghe Bạch
Khải Nam đọc tuyên ngôn bảo vệ tình yêu thì cũng choáng váng.
Tô Phóng
thực sự thấy Bạch Khải Nam này đúng là tiện nam, hoàn toàn không cần để tâm. Cậu
cùng Cố Hoài An tình nghĩa đã chấm dứt, về sau Cố Hoài An yêu ai thương ai thì
liên quan éo gì đến mình. Cơ mà không tài nào đỡ được mấy lời chính nghĩa vô tội
đến kinh người của Bạch Khải Nam, Tô Phóng tự nhủ có phải mình lẫn lộn rồi hay
không. Trời, chẳng lẽ Bạch Khải Nam này lại là người đã ở cùng Cố Hoài An ba
năm, còn kẻ vụng trộm mới là mình?
(lời editor: đoạn này vừa buồn cười vừa buồn ị =]]])
Cậu cười
lạnh: “ Đầu mày bị Cố Hoài An thao hỏng rồi đi? Tao vừa đá văng cái đồ đê tiện
kia thì sao phải lượn lờ quanh hắn? Phắn xa một chút, nói chuyện với cái đồ hạng
3 thì tao cũng ngại phải hạ mình.”
“ Tôi,
tôi nói chuyện tử tế với anh, sao anh lại thô tục như vậy….trách không được Cố
Hoài An không theo anh nữa…”
A, cái
thứ bẩn thỉu giả trang vô tội này đang chỉ trích cậu hại người hả? Đầu năm nay,
cẩu nam nam cái này so với cái kia càng đặc sắc hơn, chuyện kỹ nữ muốn lập đền thờ xem ra cũng rất thú vị.
Tô Phóng
đến bây giờ mới cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là vô địch đê tiện. Cậu có một
đống ô ngôn uế ngữ để phủ lên đầu cái thứ đê tiện này, cũng có thể đập nát cái
bản mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô tội kia. Cơ mà đánh nó là coi trọng nó, mắng nó
thì bẩn miệng mình.
“ Vị
tiên sinh này, Tô Phóng không biết cậu, cũng không muốn nói chuyện tử tế gì cả,
làm phiền ra chỗ khác chơi.” Đằng Hi Văn đột nhiên xuất hiện, che vào giữa Tô
Phóng và Bạch Khải Nam, thuận tay kéo Tô Phóng ra ngoài.
“ Này đợi
đã…” Bạch Khải Nam vẫn còn muốn lằng nhằng, lướt qua Đằng Hi Văn muốn giữ Tô
Phóng lại, cũng không biết cố ý hay vô tình, ly rượu trên tay văng lên phía trước.
Đằng Hi
Văn thuận thế khoát một cái, toàn bộ ly rượu đỏ chuyển hướng hạ cánh trên mặt Bạch
Khải Nam.
(lời editor: Đằng ca, thực ra anh họ Mộ Dung đúng không?)
Cố Hoài
An ra ngoài tiếp điện thoại, trở về nhìn thấy chính là màn này, trong lòng kinh
hãi, bước nhanh lại hỏi: “ Chuyện gì xảy ra vậy? Mấy người….”
Bạch Khải
Nam kéo kéo ống tay áo Cố Hoài An, cúi đầu cắn môi mặt đầy oan ức nói: “ Em
chính là… chính là muốn nói xin lỗi với Tô tiên sinh…rồi họ hắt vào người
em…anh xem…”
Cố Hoài
An thật muốn banh não Bạch Khải Nam ra nhìn xem bên trong có phải bã đậu hay
không, Tô Phóng là người như thế nào, cậu đã không thèm khách khí vậy mà còn muốn
đến nói xin lỗi? Cơ mà người là gã mang đến, bartender cũng đang nhìn, gã không
thể mắng Bạch Khải Nam trước mặt công chúng, phiền lòng vung tay bảo kẻ kia im,
quay đầu hỏi Tô Phóng: “ Em có sao không? Có bị rượu hắt vào người không?”
“ Là em
bị hắt đến, anh không thể quan tâm em một chút sao? Cố Hoài An, hai người đã
chia tay rồi, em mới là bạn trai hiện tại của anh… Anh quên cái đêm hai người
kí hiệp định anh đã đáp ứng em rồi sao?”
“ Mẹ mày
câm miệng cho tao!” Cố Hoài An bị kẻ kia nói toạc ra, mất hết cả mặt mũi, gạt
bàn tay đang nắm lấy mình, Bạch Khải Nam bụm miệng kinh ngạc nhìn gã.
Một kẻ
hư tình giả ý, một kẻ đổi trắng thay đen, hiện tại hai con chó đang cắn lẫn
nhau, Tô Phóng bị hai diễn viên hài này chọc cho bật cười. Đằng Hi Văn vẫn chưa
buông tay cậu ra, cũng hiểu được bọn họ chẳng cần ở đây cùng đôi cẩu nam nam
kia diễn trò, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Tô Phóng
vừa nhấc chân, Cố Hoài An lại chắn trước mặt bọn họ: “ Không, Tô Phóng, em đừng
hiểu lầm, đêm đó, anh uống rượu…. là nó quấn quít lấy anh…em mất hứng, anh liền
bắt nó cút.”
Mặt Bạch
Khải Nam trắng bệch, Tô Phóng cũng không nhịn nữa.
“ Tao là
muốn mày cút, có phải là chó tây không hiểu tiếng ta đúng không?” Không lẽ kẻ này phải được đập cho một trận thì
mới hết bệnh dây dưa nhì nhèo? Chẳng biết gã đang nói cái éo gì nhưng mà nghe lợm
cả giọng, Tô Phóng không ý thức mà to tiếng.
Cố Hoài
An và Tô Phóng là khách quen của quán bar này, chủ yếu là do Cố Hoài An đi rêu
rao khắp nơi thâm tình sử của gã khiến cho người khác đem bọn họ làm tấm gương
của giới đồng chí. Hiện tại gương vỡ thành thù, hai bên đều đem theo người mới
đến chửi nhau, kịch tính đến mức này thử hỏi quần chúng sao lại không phấn
khích mà vây xem.
“Cố Hoài
An, trước đây tao chỉ nghĩ mày là đồ vô trách nhiệm chứ không đến mức tệ hại,
giờ nhìn lại mày chẳng những khốn nạn mà còn thiểu năng nữa, trước giờ mày nghe
không thủng xem tao nói cái gì sao.”
Cậu thật
sự bị Cố Hoài An bám dính lấy mà phát khùng rồi, cái đôi cẩu nam nam không biết
xấu hổ cái gì cũng có thể làm này khiến cậu không nhịn được nữa rồi: “Cố Hoài
An mày thử nhìn lại lương tâm mình xem, mấy năm nay Tô Phóng tao đã làm chuyện
gì có lỗi với mày không? Từ khi ở cùng, tao đã đem mẹ mày làm mẹ tao, đem con
mày làm con tao. Mẹ mày tát tao ba cái tao cũng đứng yên cho bà tát, Cố Vũ bốn
tháng trước sốt đến 40 độ nửa đêm tao phải bế nó đi tiêm, gọi cho mày thì tắt
máy. Cho đến khi xem danh sách thuê phòng ghi lại tao mới biết tối đó mày lêu lổng
với thằng tiện nhân này. Mẹ mày làm nhục tao, tao nhận , ai bảo tao bị đui nên
mới ở cùng với con của bả, nhưng hiện tại
tao việc đéo gì phải nhận cái loại nhục nhã này?”
Cậu nhếch
mép cười khẩy, chỉ vào Cố Hoài An đang đầm đìa mồ hôi cùng Bạch Khải Nam mặt
mũi trắng bệch: “Mày nghĩ tao là thằng ngu, cùng nó ăn vụng đến nửa năm, sau khi tao biết cũng không tính
toán trả thù chỉ cần bọn mày cách ra xa chút mà cũng không xong. Bây giờ, người
tình bé nhỏ của mày thị uy với tao, khoe rằng tình yêu của chúng mày mới là
chân thành, bảo tao không cần phá hoại chúng mày tình chàng ý thiếp, anh anh em
em . Cố Hoài An, tao đéo cần biết là mày quấn nó hay nó quấn mày. Nếu còn chút
lương tâm chó gặm thì cất nó ở đũng quần ý đừng có mà thả rông cắn người. Tao
cũng chả hiểu chúng mày, biết chút liêm sỉ khó đến thế sao?”
“ Tao
nói nốt lần này, tự giữ lấy sĩ diện đồng thời giữ giùm luôn cho cái đứa mặt dày
bên cạnh. Hôm nay tao không so đo, nếu còn thích chọc ngoáy nhau thì đừng trách
tao không nể mặt.”
Thật là
quá ngoạn mục, vợ chính thức không nửa phần tục tĩu mà đem tiện nam ngoại tình
cùng kẻ thứ ba mắng cho không ngóc đầu lên được. Thật quá đã! Khách trong quán bar
đều nhìn chằm chằm, chỉ trỏ mắng Cố Hoài An và Bạch Khải Nam, chỉ thiếu nước
ném cà chua với trứng thối.
Bị chửi
te tua trước mặt quần chúng như vậy, Cố Hoài An cũng biết Tô Phóng lợi hại đến
thế nào nhưng cũng không nhịn được mà biện hộ cho chính mình: “ Tô Phóng, đừng cay
nghiệt như thế. Sau khi chia tay chẳng phải cậu ngay lập tức dính vào Đằng Hi
Văn đó sao, nói tôi như thế cũng thật quá đáng.”
Này cũng
quá vô sỉ đi, Tô Phóng vừa định phản bác, Đằng Hi Văn lại ra dấu cho cậu bình
tĩnh, khóe miệng cong cong nói với Cố Hoài An: “ Theo ý của anh, tôi và Tô
Phóng còn phải cảm tạ anh đồng ý sao?”
“ Đằng
Hi Văn, mày đừng có châm chọc tao. Ngày đó đúng là tao có động tay động chân
làm ít thủ đoạn, nhưng cũng chỉ vì ngày
đó tao quá yêu Tô Phóng. Nếu không vì mày, chúng tao cũng không đến tình trạng
này.”
“ Ý anh
là sao?” Tô Phóng nhíu mày, rõ ràng là mình nói chia tay Đằng Hi Văn, can hệ gì
đến Cố Hoài An?
“ Cố
Hoài An, chưa bao giờ tôi hối hận như lúc này sao ngày đó lại để cái thứ cặn bã
như anh đầu độc cậu ấy tận ba năm liền.” Đằng Hi Văn nói xong không để cho Cố
Hoài An có cơ hội nhảm ruồi, gắt sao nắm tay Tô Phóng : “ Đi thôi, anh sẽ từ từ
nói với em.”
Tô Phóng
đi ra đến cửa quán rượu, bị gió lạnh thổi mới cảm giác được mình vẫn còn nắm
tay Đằng Hi Văn, cậu nhanh chóng rụt tay về.
Đằng Hi
Văn phát hiện mỗi lần Tô Phóng nổi khùng phát hỏa giáo huấn người khác đều phải
cởi ra không cái này thì cũng cái nọ, lần trước là áo khoác, lần này là khăn
quàng. Anh cởi khăn của chính mình choàng lên cổ Tô Phóng: “ Còn có tâm tình cùng
anh uống rượu không?”
Động tác
này có điểm ái muội nhưng tâm tư Tô Phóng lại vẫn nghĩ đến lời nói của Cố Hoài
An nên không để ý: “Đương nhiên, uống ở đâu?”
Đằng Hi
Văn dịu dàng nhìn cậu nói: “ Vậy đến nhà anh đi, có chai vang đỏ vẫn đang chờ
người khui.”
Đằng Hi
Văn là một người kiên nhẫn, làm bất cứ chuyện gì đều chú ý thời cơ và đúng mực,
không muốn thì thôi chứ đã làm thì gạo cũng phải xay ra cám.
Lần đầu
tiên mang Tô Phóng về nhà, Đằng Hi Văn có chút chờ mong, giống như rượu quý cất
lâu năm giờ mới mở ra, hương rượu thơm ngát nhè nhẹ lan tỏa, như đang nhảy múa
trong tâm trí.
Rượu đỏ
phiếm sắc ruby sóng sánh trong ly, Tô Phóng tùy ý uống một ngụm, không chớp mắt
nhìn Đằng Hi Văn đợi giải thích.
“ Em có
còn nhớ chuyện chúng ta rõ ràng đang rất tốt, vì sao lại chia tay không?”
Tô Phóng
đương nhiên nhớ rõ. Đây là một đoạn vết thương không thể xóa nhòa trong trí nhớ
cậu, không chỉ bởi vì tình đầu ý hợp hay vì hai người đã chia tay trong tiếc nuối,
này còn là hối hận về tuổi trẻ hết sức lông bông, tùy hứng vô độ. Bởi vì ảnh hưởng
quá mức sâu sắc, thế nên trong quan hệ với Cố Hoài An, cậu cực lực tránh giẫm vết
xe đổ.
Vài năm
gần đây, tính tình Tô Phóng bớt phóng túng không ít, nếu lần này Cố Hoài An
không đụng đến điểm mấu chốt của cậu, có lẽ cậu cũng không dễ dàng nói cắt đứt
với gã là cắt đứt.
Đằng Hi
Văn là người đàn ông đầu tiên Tô Phóng thích, cảm tình này không giống với khi
đối với Cố Hoài An. Nó trẻ trung và mãnh liệt,lần đầu bị một người đàn ông hấp
dẫn đến mức không bận tâm đến ánh mắt thế tục, kiên quyết tin tưởng chỉ cần được
bên cạnh nhau là có thể hạnh phúc. Hai người nhìn nhau hợp mắt, hẹn hò vài lần
liền xác định quan hệ.
Tình cảnh
mười năm trước đột nhiên tràn về trước mắt, ngày đó Đằng Hi Văn thật sự rất bận
rộn. Hai người cùng nhau học tập quyết tâm xuất ngoại, sang bên đó rồi lấy lý
do đi du học dính vào nhau thì cũng chẳng ai nói gì. Chỉ là Đằng Hi Văn thường ở
dưới ngăn bàn nắm chặt tay cậu, vẽ vời gì đó trong lòng bàn tay khiến cho mỗi lần
hoạt động học tập lành mạnh diễn ra đều khiến người mặt đỏ tai hồng, ái muội
không chịu nổi.
Đằng Hi
Văn giống như khắc tinh của Tô Phóng, am hiểu cách lấy nhu thắng cương, Tô
Phóng tính nết bất kham, nhưng trước mặt Đằng Hi Văn cũng không có chỗ dùng, chỉ
cần anh nói hai ba câu lập tức trở nên dịu hiền ngoan ngoãn.
Mọi việc
đều thuận lợi, hai người còn chưa tốt nghiệp liền xin học bổng du học của nhà
nước.Trong lòng cả hai luôn tràn đầy hy vọng cảm tình của mình có thể tiếp tục
bồng bột lớn lên, đâm hoa kết trái ở nơi đất khách quê người, chỉ cần nhà trường
công bố kết quả là coi như mọi việc đã định xong.
Cả hệ có
tận ba suất, chẳng ai ngờ Tô Phóng thành tích đứng thứ hai lại bị loại. Tô
Phóng cũng không hiểu chạy đến hỏi nhà trường, trường học giải thích rằng điểm
TOEFL của cậu không bằng người khác, mà Đằng Hi Văn vững vàng chiếm được một suất,
ván đã đóng thuyền.
Lúc này
tái đi thi TOEFL cũng không kịp, Tô Phóng không đi được nên cũng hy vọng Đằng
Hi Văn đừng đi, hai người khắc khẩu trong suốt một dịp hè.
Đằng Hi
Văn cũng thật đau đầu, anh không muốn để Tô Phóng ở lại trong nước, Tô Phóng là
kiểu người ở trường học lúc nào cũng có nữ sinh nhăm nhe gửi thư tình, chưa kể
còn có cái gã Cố Hoài An kiên trì theo đuổi như hổ rình mồi kia thì có quỷ mới
có thể yên tâm.
Kế hoạch
của anh cũng khá chu đáo, Tô Phóng năm nay không đi được, sang năm cũng có thể
xin học bổng một lần nữa. Lấy thành tích và trình độ tiếng anh của cậu ấy thì
hoàn toàn không thành vấn đề, cùng lắm thì kém một lớp thôi, anh có thể ở bên
đó xây dựng nền móng cuộc sống của hai người sau này, như vậy khi Tô Phóng sang
đây cậu sẽ đỡ vất vả hơn. Mà đời sống bên Mỹ phù hợp cho giới đồng chí tồn tại
hơn, đây là sự thật không thể tranh cãi.
Nhưng Tô
Phóng một năm cũng không đợi được, cậu hy vọng Đằng Hi Văn sẽ bỏ suất học bổng
kia. Nếu muốn du học thì cũng có thể đợi cậu tốt nghiệp rồi cùng xin đi nghiên
cứu, một năm kia cũng chẳng đáng bao nhiêu, so với tình cảm bọn họ thì có gì là
không thể?
Đằng Hi
Văn không khuyên nhủ cậu được, suy nghĩ thật lâu rồi cũng không chấp nhận yêu cầu
của Tô Phóng. Đi Mỹ là mục tiêu anh cố gắng vài năm nay, anh quả thật có thể tự
mình xin trường học, nhưng mình xin cùng trường học cử đi tính chất hoàn toàn
không giống nhau. Đã cố gắng lâu như vậy lại vì cảm tình mà buông bỏ thì thật
quá đáng tiếc. Huống chi, năm sau xin lại gặp chuyện xui gì thì ai mà biết được.
Nếu anh từ bỏ thì không những phụ bốn năm cố gắng của bản thân mà cũng không có
cách nào đối mặt với người trong nhà.
Anh đi
trước, Tô Phóng đi sau là phương pháp ổn thỏa nhất, chỉ cần Tô Phóng có thể đợi
được một năm này, bọn họ có thể dẹp sạch chướng ngại, quang minh chính đại hạnh
phúc ở dị quốc tha hương, vững vàng sinh hoạt. Tô Phóng sao có thể mâu thuẫn với
phương án này đến mức thà chia tay cũng không muốn đợi anh?
Chỉ có
thể đổ tại ngày đó hai người còn quá trẻ, quá mức cố chấp với suy nghĩ của
chính mình. Ý tứ của Tô Phóng thực rõ ràng, nếu không thể ở cùng một chỗ thì
chia tay luôn khỏi cần thương lượng. Hơn nữa còn quyết tuyệt bay sang New
Zealand nghỉ hè với bố mẹ, không gặp anh cũng không tiếp điện thoại, thời điểm Đằng
Hi Văn sắp lên máy bay vẫn cố gọi điện cho cậu, khi nghe thấy tiếng tắt máy lạnh
như băng thì anh hoàn toàn tuyệt vọng tắt điện thoại di động.
Tại sao
cho dù lý tưởng giống nhau, cũng đã từng thề non hẹn biển, gắn bó keo sơn đến
như vậy mà vẫn vì vấn đề khoảng cách mà không đỡ nổi một kích, nói chia tay là
chia.
Về sau
nghe tin Tô Phóng cũng đi du học, nhưng không phải ở Mỹ.
Kỳ thật
mấy năm rồi ở Mỹ, Đằng Hi Văn không phải là không nếm thử hương vị ái tình,
nhưng anh không tìm lại được cảm giác như ở bên cạnh Tô Phóng, cũng không cách
nào thuyết phục mình ở cùng người khác cả đời. Những người đó không phải Tô
Phóng, người không đúng thì tình cảm cũng không như vậy. Anh phí mất vài năm mới
chậm rãi tiêu hóa được một vấn đề , anh căn bản không quên được Tô Phóng, không
cách nào dùng lý trí để bắt mình không nhớ tới người ấy.
Mấy năm
nay Đằng Hi Văn tự hỏi chính mình năm đó không lưu lại thì có hối hận hay
không, nói cách khác, nếu có thể trở lại quá khứ , anh có lựa chọn y hệt như
trước hay không?
Đúng vậy,
anh thực hối hận, nếu anh biết sớm một chút mình không thể quên Tô Phóng, hoặc
sớm biết rằng chậm trễ này của bọn họ đến tận bảy năm thì anh có thể vì Tô
Phóng mà từ bỏ hết thảy, bất cứ cơ hội nào cố gắng đều có thể đạt được, duy độc
tình yêu là không thể.
Sau khi
suy nghĩ cẩn thận, Đằng Hi Văn từ bỏ cơ hội thăng chức ở Mỹ, cùng lúc này Tô
Phóng cũng trở về nước. Chỉ là anh không thể ngờ tới, anh vì Tô Phóng trở về nước,
mà Tô Phóng về nước vì Cố Hoài An.
Duyên phận
chính là ngẫu nhiên như vậy, khi anh tưởng rằng có thể nắm được nó, không cẩn
thận một chút nó liền nhanh như chớp biến mất. Đằng Hi Văn cũng từng nghĩ cướp Tô
Phóng từ trong tay Cố Hoài An, nhưng anh rất hiểu Tô Phóng, nếu cậu quyết tâm ở
cùng Cố Hoài An sẽ không để ý đến cái liếc mắt của người khác. Nếu anh thật sự
mặt dày theo đuổi thì cũng chỉ được xếp vào góc tường đi kèm với biểu tình chán
ghét mà thôi. Anh không muốn Tô Phóng coi thường mình, làm cho hồi ức tốt đẹp
ngày trước của hai người bị chính mình phá hỏng.
Anh tôn
trọng lựa chọn của Tô Phóng, cho dù người làm cậu hạnh phúc không phải là mình
thì cũng không cần cố chấp, nếu còn duyên thì sẽ gặp lại. Tỷ như bây giờ, thứ
bùn nhão Cố Hoài An kia cho họ một cơ hội danh chính ngôn thuận như thế, anh
cũng chẳng cần giả bộ nhận lấy rồi cảm ơn dụng tâm khổ sở của Cố Hoài An.
“ Anh vẫn
nghi ngờ thành tích năm đó của em vì sao lại bị gạch bỏ, nhà trường nói là tổng
điểm không đủ nhưng lại không đưa ra chứng cứ nên anh cũng không tin.” Đằng Hi
Văn uống nửa ngụm rượu, để nó từ từ thẩm thấu vào cổ họng trong chốc lát, lời
nói ra đem theo chút ngọt ngào của vang đỏ: “ Anh về nước hỏi người phụ trách
thì mới biết được thành tích của em toàn bộ bị sửa, mọi người không bị sao, chỉ
có của em mới xảy ra vấn đề.”
“ Cố
Hoài An vì không muốn em đi với anh nên đã động tay động chân.” Nói đến đoạn
này, lại liên hệ đến chuyện Cố Hoài An không đánh đã khai, Tô Phóng cũng đã
đoán được đó là chuyện gì.
Chân tướng
đơn giản trực tiếp bày ra trước mắt, Tô Phóng đột nhiên nghẹn tại yết hầu,
không biết nên nói gì về Cố Hoài An cùng với ba năm khó coi kia của mình.
Không
còn gì nghi ngờ nữa, Cố Hoài An thật sự quá khốn nạn. Nếu năm đó Tô Phóng biết
trong đó có khuất tất, cậu có thể tưởng tượng ra mình sẽ dùng thủ đoạn gì để trả
thù Cố Hoài An, đừng có nói cùng gã ở một chỗ, ngay cả quan hệ xã giao cũng đừng
hòng.
Sao cậu
lại có thể cùng một kẻ phá hỏng tương lai của mình phát triển thành mối quan hệ
thân mật như vậy?
Ấy vậy
mà cậu chẳng hay biết gì, một mực cho rằng Cố Hoài An thực sự si mê mình. Gã
không để ý mình lãnh đạm, nhiều năm theo đuổi như vậy còn chưa nói, chỉ vì câu ‘suy
nghĩ một chút’ mà chờ mình tận ba năm. Cậu bị cảm động, đem gã nâng cấp thành bạn
đời. Hiện tại biết kẻ năm đó muốn phá hư quan hệ giữa mình và Đằng Hi Văn, dùng
thủ đoạn châm ngòi chính là Cố Hoài An, càng hoang đường hơn là thứ cảm tình
trăm phương ngàn kế mới chiếm được này lại bị chính Cố Hoài An đập vỡ, làm Tô
Phóng không biết nên khóc hay nên cười mới tốt.
Buồn cười
là so với Cố Hoài An, mình năm đó còn ngây thơ bốc đồng hơn, cậu không thể chấp
nhận cùng Đằng Hi Văn kẻ trời nam người đất bắc, tùy hứng chia tay, khiến quan
hệ của hai người đi tới điểm kết.
Đằng Hi
Văn thức thời rót cho cậu một ly rượu, Tô Phóng uống cạn một hơi, cậu cần chút
cồn để trấn định lại , để tâm trí của mình sáng suốt hơn một tí.
Kì thật,
hồi đó cảm tình giữa Tô Phóng và Đằng Hi Văn một chút vấn đề cũng không có. Đằng
Hi Văn tựa hồ là đem cậu sủng trong lòng bàn tay, hình thức ở chung như vậy đã
làm hư Tô Phóng, cứ thế đến khi gặp vấn đề hai người phải chia lìa cậu không thể
chấp nhận chuyện Đằng Hi Văn lại biểu hiện ra tư thái không thỏa hiệp. Cậu nhìn
ra chuyện Đằng Hi Văn an bài tính về lâu dài đúng là rất tốt, nhưng lại không bỏ
được tình tùy hứng cùng ngạo mạn của mình. Nhất thời máu bốc lên não, thà lấy
chia tay làm uy hiếp cũng không muốn tôn trọng và thấu hiểu sự kiên trì của Đằng
Hi Văn.
Không thể
chối cãi tính cách Tô Phóng có chút cực đoan, cậu có thể vì cảm tình không do dự
trả giá hết thảy, cũng vì đối phương phản bội mà quyết đoán dứt ra. Chẳng qua
lúc đó tầm nhìn của cậu quá nhỏ bé, đem lý tưởng kiên trì của Đằng Hi Văn quy
thành phản bội tình yêu của họ.
Bây giờ
nghĩ lại thấy mình mới là người vì tư lợi lấy tình cảm của nhau ra bức bách Đằng
Hi Văn.
Rượu vào
bụng cũng không ít, trong lòng thấy ấm áp khô nóng, tâm tình lại vô cùng hỗn loạn.
Tô Phóng
rất ít khi chịu tỉnh ngộ, giờ đột nhiên cảm thấy chán ghét bản thân vô cùng tận,
tâm sự cứ thế không mời mà ùn ùn kéo tới uất nghẹn cả tim gan phèo phổi. Nếu
mình không quái thai như thế, nếu mình nguyện ý nghe Đằng Hi Văn giải thích, nếu
mình không một mạch về thẳng nhà bố mẹ, đóng lại con đường của mình và Đằng Hi
Văn…như vậy Cố Hoài An sẽ không có cơ hội làm mình phát tởm, chuyện bọn họ cũng
không chậm trễ đến như vậy, tận bảy năm.
“ Tô
Phóng, thực xin lỗi, ngày đó anh không nên dễ dàng từ bỏ như vậy…” Đằng Hi Văn
nắm lấy tay cậu, đặt lên môi hôn nhẹ, ánh mắt anh dịu dàng vô tận,như hồi bọn họ
còn bên nhau, động tác mà cậu yêu nhất.
“ Đều là
quá khứ rồi, Tô Phóng, mấy năm nay anh chưa một ngày quên em, em cùng Cố Hoài
An hạnh phúc khiến anh không thể nào mà ra tay cướp đoạt. Nếu cậu ta có thể cho
em hạnh phúc, anh cũng không ngại cả đời yên lặng dõi theo em. Nhưng giờ em lại
một mình, anh sẽ không chấp nhận mình không phải là người tiếp theo. Ba năm trước
đây anh theo em về nước đã tự hứa như vậy, bây giờ đã chờ được rồi, chúng ta bắt
đầu lại một lần nữa có được không?”
Tô Phóng
ngẩn ngơ nhìn Đằng Hi Văn, phảng phất diện mạo khi còn ở đại học cùng hiện tại
chồng chéo lên nhau, bộ dạng thay đổi không nhiều, khí chất lại càng thành thục
cơ trí, trọng ổn bình tĩnh. Lòng bàn tay ấm áp khô ráo, so với hồi đại học còn
mạnh mẽ hơn. Dịu dàng trong ánh mắt tựa như lòng hồ yên tĩnh, đen tuyền hữu thần
thâm tình khẩn cầu.
Tâm loạn
rồi.
“ Tôi phải
nghĩ đã, Đằng Hi Văn, quá nhanh rồi. Tôi phải trở về.” cậu đứng dậy muốn đi, bị
Đằng Hi Văn ôm chặt từ phía sau, gắt gao khóa lại trong tay, Tô Phóng thậm chí
có thể cảm nhận được tiết tấu hô hấp có phần rối loạn cùng lồng ngực đang phập
phồng của mình.
“ Em
nghĩ đi, muốn nghĩ bao lâu cũng có thể, anh nghĩ cùng em.” Lời nói nhẹ nhàng trầm
ấm như len lỏi vào trong tai, tim Tô Phóng không chịu được mà đập thình thịch,
đối với người này cậu vẫn có cảm giác, chỉ đụng chạm một tí thôi cũng có thể
làm cậu rối loạn.
Dùng hết
khí lực toàn thân đẩy anh ra, Tô Phóng hít sâu một hơi, trấn định nói: “ Anh
như vậy, tôi sao nghĩ được.”
“ Xin lỗi,
anh thất thố rồi. Nhưng mà hiện tại đã quá muộn, rất khó kêu xe, chúng ta lại uống
nhiều rượu không thể cầm lái. Nếu không ngại, em ngủ ở đây đi, đợi trời sáng
anh gọi xe giúp em, được không?”
Sự dịu
dàng của Đằng Hi Văn đối với Tô Phóng là vũ khí trí mạng, bảy năm trước cậu
không thể chống cự, giờ cũng chả khá khẩm hơn là bao, cậu không tìm thấy lý do
cự tuyệt, một đêm nhiều vấn đề như vậy, đầu Tô Phóng không thể hoạt động được nữa
rồi. Cậu đi không được, cũng không muốn già mồm, gật gật đầu: “ Vậy đành quấy rầy.”
Đằng Hi
Văn cười nhẹ, ừ một tiếng, giúp cậu chuẩn bị khách phòng.
****
“ Cùng Đằng
Hi Văn uống rượu trắng đêm không về….có điều khuất tất….” Đàm Mộc ngày hôm sau
vừa khéo được nghỉ, nhìn Tô Phóng giữa trưa mới được Đằng Hi Văn đưa về, nhịn
không được chọc nghẹo.
“ Ừa,
tao ngủ với ảnh, mày thỏa mãn?”
“ Cảm
tình tốt vậy, thế thì mày nhanh nhanh xéo khỏi nhà tao đê, từ ngày không gian
riêng tư của tao bị mày xâm phạm ngay đến cả bạn gái cũng không dám tìm.”
Tô Phóng
lười cãi nhau với cậu, xả nước đầy bồn tắm, không thể nào ngừng nhớ Đằng Hi Văn,
nhớ về ngày bọn họ cùng ở một chỗ.
Khi đó,
tính tình Tô Phóng khác bây giờ nhiều, có lẽ bởi vì Đằng Hi Văn tựa như thiên địch
của cậu, dễ dàng nắm bắt điểm yếu, lần nào cũng xoa dịu thành công tính tình bất
kham ấy. Cùng Đằng Hi Văn ở cùng nhau Tô Phóng ngạc nhiên phát hiện hóa ra trên
thế giới này lại có một người hiểu cậu, bao dung cậu đến vậy.
Ở cùng một
chỗ với Đằng Hi Văn thật nhẹ nhàng, bọn họ có hứng thú giống nhau, cùng chung một
tiếng nói.
Tô Phóng
đã từng quên sạch không còn sót một mảnh, nhưng sự thật là đêm qua Đằng Hi Văn
chỉ nói hai ba câu đã gợi lên hồi ức của cậu. Cho dù ép buộc chính mình phải
quên đi, cơ mà dường như kí ức cũng có ý thức của chính nó, giấu mình ở nơi sâu nhất, chờ thời cơ mà mãnh
liệt xông ra bao phủ toàn bộ lý trí.
Tội mỗi,
cậu có thể thừa nhận Đằng Hi Văn là tiếc nuối lớn nhất của đời cậu, cũng động
tâm với lời đề nghị quay lại một lần nữa, nhưng cậu đã không còn hai mươi tuổi
đầu. Khi còn trẻ, cậu có thể bởi vì yêu mà cùng Đằng Hi Văn ở bên nhau, bởi vì
tùy hứng mà chia tay với anh. Hiện tại muốn hướng tới thứ cảm tình ổn định lâu
dài, mà tình cảm này không phải là cứ lao đầu vào như thiêu thân là có thể gắn
bó.
Cậu từng
coi Cố Hoài An là người đó, nhưng sự thật lại tát vào mặt cậu một cái, khiến cậu
thất điên bát đảo, cho dù đã đá Cố Hoài An nhưng ba năm tâm huyết đã thành bọt
nước, nói không bị đả kích chút nào thì cũng điêu.
Mà bây
giờ, Đằng Hi Văn thâm tình chân thành dụ dỗ cậu nối lại tình xưa. Thời gian bảy
năm mọi sự cải biến rất nhiều mà hai người cũng trải qua rất nhiều chuyện, loại
tình cũ như tro tàn lại cháy này bọn cậu có năng lực để nắm giữ hay không.
Tên bắn
đi không lấy lại được, Tô Phóng cảm thấy mình nên cẩn thận một chút, hoặc là
nói Đằng Hi Văn đáng giá để mình chân thành suy xét hơn bất cứ ai, bất cứ giá
nào.
Đằng Hi
Văn lại đợi không nổi, anh lấy tư thái kiên quyết tái xuất hiện trong sinh mệnh
cậu, dùng sự dịu dàng cùng quan hoài cảm hóa cậu, vô thanh mài dũa.
“ Tổ
tông của tôi ơi, con xin các ngài nhanh ở cùng một chỗ đi. Tối nào cũng nấu
cháo điện thoại hơn một tiếng đồng hồ, ba tháng rồi mà vẫn đều như vắt chanh. Người
ta yêu đương cuồng nhiệt cũng chả đến mức phô trương đến thế.” Đàm Mộc trước
khi xem TV thấy Tô Phóng đang gọi điện thoại, xem xong một tập rồi mà vẫn thấy
đang nói chuyện, nhịn không được mà phun ra.
Chuyện
này Tô Phóng cũng không ngờ đến, mấy ngày nay họ nói mãi không hết chuyện, cho
dù là hồi ức của hai người ngày xưa hay là chuyện khi họ sống riêng. Bảy năm
không gặp, Đằng Hi Văn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, điều bất biến duy nhất là
sự dịu dàng của anh khiến mình cứ thế mà xích lại gần .
“ Tập
trung xem phim của mày đi.” Tô Phóng khinh bỉ liếc TV một cái cầm điện thoại đã
nóng cả pin ra ban công.
“ Không
biết bà lão bán hoành thánh ở cửa sau trường có còn mở không nhỉ?”
“ Có,
hoành thánh vẫn ngon như trước, có thèm không?”
“ Thèm
thì sao?”
“ Hmm,
thèm thì đi ăn thôi. Tô Phóng, anh đang ở dưới nhà em đây.”
Tô Phóng
vừa ngó ra ngoài thì thấy xe Đằng Hi Văn đã đậu ở dưới, bên tai cậu vẫn là âm
thanh tràn đầy mê hoặc: “ Muốn mời em đi ăn hoành thánh, tiền trảm hậu tấu chờ ở
dưới rồi, liệu em có nể mặt hay không?”
“ Anh đã
biết mình tiền trảm hậu tấu, em còn có thể không nể mặt?”
( lời của editor: ngọt quá sún hết răng rồi, FA không thích điều này T.T )
Hai thằng
đàn ông ba mươi tuổi trộn lẫn cùng đám sinh viên ngồi ăn đêm, nghĩ thế nào cũng
thấy dở hơi. Quán hoành thánh bán thực chạy, trên mỗi một cái bàn cũ nát là từng
cặp tình lữ trẻ trung sôi nổi, học xong là đi hẹn hò, yêu đương.
Giống những
năm tháng tuổi trẻ của bọn họ, chẳng ngại gì mà yêu đương tán tỉnh, chuyện thời
trẻ trâu tuy có chút chua xót, hiện tại nhớ về lại cảm thấy thật ngọt ngào.
“ Ngày
trước hoành thánh có tám hào, giờ đã tám đồng rồi.” Tô Phóng ngắm từng viên
hoành thánh ba vị tâm tình tinh tế có chút hơi phức tạp,
“ Ngày
trước có đợt em không ăn cơm, nửa đêm lại đòi ăn, anh còn phải trèo tường ra
ngoài để mua.” Đằng Hi Văn nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý.
“ Thế
nên anh về sau mới đi học cách gói hoành thánh từ bà lão, đánh tráo để khỏi bị
em sai đi mua hoành thánh lúc nửa đêm phỏng?”
“ Mấy
năm nay không có luyện tập, ngượng tay rồi.” Đằng Hi Văn cười cười, như đang tiếc
nuối lại như đang cảm khái.
Giá
hoành thánh thay đổi, hương vị lại vẫn thế, Tô Phóng không biết là tay nghề bà
lão mười năm vẫn như một hay là do người ăn cùng cậu là Đằng Hi Văn. Nhồi một
miếng lớn hoành thánh vào mồm, hương vị ấm áp tỏa ra tận đáy lòng, cặp tình
nhân bàn bên đã không e ngại gì mà đút cho nhau. Tô Phóng cụp mắt xuống, cả người
giống như lớp vỏ hoành thánh, mềm mại đến không thể tưởng tượng.
“ Kỳ thật
anh dùng hoành thánh hối lộ em là có việc muốn nhờ.”
“ Hả?”
“ Tháng
sau công ty anh tham dự đấu thầu, muốn em đi gặp khách cùng anh, có khả năng cần
tư vấn thiết kế.”
“ Sao lại
nhờ em? Công ty anh đâu thiếu nhà thiết kế?”
Sau khi Đằng
Hi Văn về nước làm quản lý tại một công ty thiết kế kiến trúc liên doanh nước
ngoài, bọn họ ở đại học đều học thiết kế kiến trúc, căn bản lúc công ty Cố Hoài
An vừa mới bắt đầu Tô Phóng có nhận vài hợp đồng, về sau chiếu cố gia đình nên
không đả động gì đến công tác nữa.
“ Bọn họ
trên tay đều có dự án lớn, kiếm không ra người. Hơn nữa em chỉ cần cố vấn giúp
anh, xem như thế chỗ, rất tự do, cũng không ép em làm công cho ông chủ bọn
anh.”
“ Đấu thầu
chỗ nào?”
“ Tập
đoàn Y, có thể phải đến đó vài bữa.” Anh
vừa nói vừa cầm tay Tô Phóng dưới gầm bàn vẽ vẽ này nọ, y hệt lúc ăn hoành
thánh hồi xưa. Cảm giác buồn buồn ngưa ngứa từng đợt truyền đến, không khí quá
tuyệt, Tô Phóng cũng không nghĩ đến chuyện rút tay về, cậu nở nụ cười ánh mắt lấp
lánh, nói: “ Cái này phải thu phí đắt nha.”
“ Mời em
hoành thánh còn chưa đủ sao? Vậy ăn nhiều thêm một ít đi, một chén nữa nhé?”
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}
gần hoàn rầu ak. chúc mừng nàng Q ^^ (thật ra là xong rầu nhưng bị ta diếm đi =)) )
Trả lờiXóagớm :)) thanks nàng ;))
Trả lờiXóaDoc.truyen nay that la`thoa?man~
Trả lờiXóaMay cai vu.cau huyet' thang cong no'di ngoai.tinh`thang thu.van doi.cho ro~that la`....
Phai?nhu truyen nay nay, phat' ngo^n toan ca^u hay, chuan?,da~mieng.
ừm, mình làm cái này là chửi tung bay luôn cho hợp với tính cách phóng khoáng của tô phóng :v
Xóamắng hay lắm luôn =)))))
Trả lờiXóabạn dịch rất hay, tiếc mỗi cái không cop về được. :)))
vì mình không thể lưu về nên bạn đừng bao giờ đóng blog nhé, nhé nhé nhé ^_^
^^ blog sẽ không đóng. có chăng thì sẽ được truyền thừa lại nên bạn yên tâm nhé
Xóadịp tết mình rảnh sẽ up lại link down ebook, bạn yên tâm nhé ^^
XóaBạn thụ quá ích kỷ, trong tình yêu k muốn mình thua dù chỉ một tấc, đã thế còn thích thả thính, muốn có lốp xe dự phòng minh chứng là Cố Hoài An, tính toán hơn thua hơn cả phụ nữ
Trả lờiXóaĐầu óc có vấn đề hả con khùng con điên này. Rặt 1 dòng giống bạch liên hoa .
Xóa