CHƯƠNG
6: ĐỐI CHIẾN ( Đối đầu và chiến đấu)
Quả
nhiên, nói không được thì sẽ sử dụng đến bạo lực. Yến Hướng Nam cười
lạnh. Y sớm biết Nhậm Duyên Niên không phải là kẻ đơn giản. Vì muốn
nổi danh mà sẵn sàng làm một vài chuyện mờ ám, điều này y có thể
hiểu được. Những tên leo được lên đỉnh cao của giang hồ hoặc triều
đình, có ai chưa từng làm chuyện thất đức mà không thể để người
ngoài biết tới đâu. Nhưng y không ngờ hắn lại phản bội tình cảm bao năm
giữa hắn và Ly Âm, ngôn từ phun ra thì chỉ toàn lời ghen tị chỉ trích
mình, có lẽ tình huynh đệ cũng đã sớm tiêu tan.
Ra
hiệu cho thị vệ bảo hộ Ly Âm, Yến Hướng Nam tiến lại gần Nhậm Duyên
Niên, “Ngươi đã không chịu buông tha, chúng ta hãy so cao thấp một phen,
ai thua thì từ nay không được phép tiếp tục dây dưa với Ly Âm.”
Nhậm
Duyên Niên trừng lớn mắt đến mức gần như xuất huyết. Yến Hướng Nam
là Các chủ của Tàn Nguyệt Các, trên giang hồ kẻ có thể đọ võ công
với y liệu được mấy người, nếu hắn đấu trận này chỉ có thể rước lấy
thất bại! Chính là…hắn không đành lòng, dựa vào cái gì mà cả thanh
danh lẫn địa vị đều bị Yến Hướng Nam chiếm lấy. Bọn họ vốn là huynh
đệ, lúc còn trẻ cùng nhau chân ướt chân ráo bước vào giang hồ, mơ
ước một ngày tên tuổi của mình nổi danh khắp chốn, vì lẽ gì chỉ
mình y bước được đến đỉnh cao? Hiện tại ngay cả Ly Âm cũng bị y đoạt
mất.
Đây
là cái kiểu huynh đệ gì? Nhậm Duyên Niên cắn răng xuất ra toàn bộ công
lực. Yến Hướng Nam chỉ phòng ngự không tấn công, giống như khinh bỉ
hắn bất tài, càng làm hắn bừng bừng lửa giận. “Yến Hướng Nam, ngươi
đánh cho ra! Ra tay đi!”
Những
tên đi theo Nhậm Duyên Niên được lệnh bắt người, thế nhưng thị vệ của
Tàn Nguyệt Các đâu phải dễ chọc, so với chủ tử bên kia, bọn họ bên
này trái lại chiến đấu hăng hái, khí thế ngút trời. Suy đi tính
lại, tuy rằng Nhậm Duyên Niên mang tới nhiều người nhưng muốn dành được
thắng lợi lại chẳng phải chuyện dễ dàng. Yến Ngọ đem kẻ chặn trước mặt
mình đá bay đi, rồi nhảy tới đứng chắn trước người Ly Âm, thay y đánh bay
một cái ám khí. Theo quan sát của hắn, kẻ trong bóng tối này mới
là cao thủ, nếu không phải cố kỵ Nhậm Duyên Niên, chỉ sợ Ly Âm sớm
không địch nổi.
Tiếp
được ám khí, Yến Ngọ thầm kinh hãi, người này, nội lực thật thâm
hậu, chỉ một cái ám khí đã có thể khiến tay trái hắn run rẩy. Ly Âm
lui đến cạnh hắn dặn dò, “Cẩn thận, nội công của hắn vô cùng cao,
đón được mấy mũi ám tiễn mà lòng bàn tay ta co rút đau đớn, vậy mà
theo ta thấy hắn còn chưa sử dụng toàn lực.”
Yến
Ngọ gật đầu, đa tạ y nhắc nhở, tiếp theo hắn sẽ tập trung sức lực đối
phó với người này. Đúng như hắn dự đoán, người nọ thấy đối thủ là
hắn, biểu cảm trên mặt liền thay đổi. Một quả trịch* tung ra còn chưa
tới nơi, Yến Ngọ đã cảm nhận được một cỗ nội kình (sức ép) ập
vào mặt, vài sợi tóc bị thổi tung lên. Hắn không lấy cứng đối cứng mà
linh hoạt nhảy người tránh, nội
tức trầm xuống, một cước hướng ám khí đá tới.
“Cẩn
thận phía sau!” Ly Âm rống to.
Hai
quả tề phát* sao? Yến Ngọ mượn lực của mũi ám khí dưới chân, ở trên không
trung xoay người, kiếm trong tay chém về phía ám khí đang bay nhanh về phía
mình, “Bang__” Tiếng binh khí giao nhau vừa qua đi, lại có lực cản tiếp
theo ập đến. Yến Ngọ cắn răng, khí huyết dâng lên cuồn cuộn, mũi ám
khí bị đánh bật ra ghim thật chắc trên thân cây cách đó không xa.
(*: Tên các loại ám khí)
“Thân
thủ rất tốt! Không ngờ ngươi có thể tiếp được cùng lúc hai mũi ám
khí của ta. Nhưng nếu nhiều hơn thì ngươi định xử lý thế nào?” Hai
tay vung lên, ngày càng nhiều ám khí phóng tới trước mặt Yến Ngọ cùng
Ly Âm đang ở phía sau hắn.
“Mau
chạy đi!” Lúc này còn vướng bận che chở Ly Âm, chỉ sợ cả hai người
đều gặp nguy hiểm.
“Không
được! Hai người phần thắng sẽ cao hơn!” Ly Âm cự tuyệt, y không muốn
tránh phía sau sự bảo hộ của người khác.
Ám
khí bay tán loạn đồng loạt bị đánh rơi. Hai người phát hiện việc
đồng thời tung ra nhiều ám khí sẽ khiến nội lực bị loãng đi rất
nhiều, công lực bị phân tán, cái này xem như trong cái rủi cũng có cái
may.
Đối
mặt với việc phóng ra ám khí nào cũng đều bị đánh rơi, tên sử dụng ám
khí ấy chỉ cười lạnh, hai tay giấu sau lưng không biết sờ soạng cái
gì. Yến Ngọ cảnh giác quan sát hắn, tính toán liệu có nên tiên hạ
thủ vi cường* hay không. Bỗng thấy người nọ lấy ra một loại ám khí có
vòng tròn, trong đó chứa những ám khí nhỏ, nhắm ngay chính giữa hai người
mà ném tới, cười điên loạn : “Xem ám khí ta mới chế tạo đây, nó gọi
là vua của các loại ám khí, nó sẽ đem hai ngươi bắn thủng lỗ chỗ như
tổ ong vò vẽ. Ha ha ha.”
("Tiên hạ thủ vi cường": Câu này trích trong Tôn Tử
binh pháp, ngoài ra nó còn 1 vế đối nữa là "Hậu thủ vi tai ương" .
Ý nghĩa là ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì
sẽ bị thua thiệt (tai ương).)
Trong đầu Yến Ngọ chợt xuất hiện hình ảnh đạn
bắn như mưa của ám khí này, không hề nghĩ nhiều, lập tức che chở Ly
Âm chạy trốn.
Nhậm Duyên Niên đang ra sức công kích Yến Hướng Nam,
nghe thấy thế thì sợ hãi, rống lên : “Cái tên
điều khiển ám khí ngu ngốc kia! Muốn nổi điên cũng phải nhìn đối
tượng muốn nhắm tới là ai! Ly Âm mà bị thương ta bắt cả nhà ngươi
đền mạng!”
Yến Hướng Nam cùng hắn đồng thời dừng tay, chỉ
thấy hai đạo bóng người xé gió bay đến, một đạo kịp thời cuốn đi Ly Âm, một đạo
chậm chân không kịp bắt được y thì tức giận quay lại đạp vào gã phóng ám khí.
Không đếm được có bao nhiêu mũi ám khí cắm trên thân cây cũng như rơi xuống mặt
đất. Chỉ trong nháy mắt, một loạt ám khí cùng lá cây và mấy con côn
trùng xấu số rụng lả tả.
Kẻ phóng ám khí bị đá ngã rốt cuộc hồi phục một
chút thần trí, đứng dậy vuốt vuốt mũi nhìn kẻ đang tức đến bốc
khói là Nhậm Duyên Niên, cùng một kẻ đang lạnh lùng nhìn mình là Yến
Hướng Nam, ngượng ngùng nói: “Trang
chủ, ta định đối phó với tên thị vệ…”. Lâu lâu mới đụng độ với một
đối thủ xứng tầm, hưng phấn đến mức ra tay không cân nhắc nặng nhẹ.
Nhậm Duyên Niên trừng mắt liếc hắn một cái: “Trở về ta sẽ tính sổ với ngươi sau!”
Ly Âm thần sắc phức tạp quan sát nhưng không mở
miệng nói câu nào. Yến Hướng Nam lạnh lùng: “Xem ra ngươi cũng chưa phải mất hết lương tâm. Thôi thì
coi như lưu lại một chút hồi ức tốt đẹp, sau này gặp lại cũng không
tới mức coi nhau như kẻ xa lạ.”
Nhậm Duyên Niên tự biết đánh không lại, tuy nhiên
thật chẳng cam lòng buông tha Ly Âm, cuối cùng oán hận phất tay áo rời
đi. Trước khi đi còn không quên nói lời thâm tình: “Ta sẽ không buông tay! Ly Âm, tuy ngươi phản bội ta,
nhưng đại môn (cửa lớn) Linh Âm sơn trang vẫn luôn rộng mở đón ngươi. Ngươi
muốn trở về lúc nào cũng được. Một ngày nào đó ngươi sẽ nhận ra
Yến Hướng Nam không đáng để gửi gắm cả đời. Ở bên hắn ngươi sẽ hối
hận!”
Ly Âm cuối cùng cũng nói một câu, nhưng lại là: “Cho dù hối hận còn hơn về lại bên cạnh ngươi. Ít
nhất Các chủ sẽ không hai mặt, không như ngươi ngoài mặt một kiểu thâm
tâm lại một kiểu, y luôn quang minh lỗi lạc.”
Nhậm Duyên Niên đã đi được một quãng, nghe thấy mấy
lời này thì tức muốn hộc máu. Ly Âm, công lực thật là cao.
Yến Hướng Nam nhìn Ly Âm đang vùi đầu vào lòng
mình không nói chuyện. Tuy rằng hạ quyết tâm không để y trở về, nhưng
bộ dáng hiện tại của y thật chẳng khá hơn tí nào. “Nếu lần này
ngươi cùng hắn trở về, muốn ly khai sẽ càng thêm khó khăn, dù sao
cũng không tốt cho ngươi.”
Ly Âm ngẩng đầu, trên mặt không hiện sự thống khổ
như y tưởng, cười nhẹ: “Ngươi hiểu nhầm, ta đã hạ
quyết tâm cầu cứu ngươi, sẽ không nghĩ đến chuyện trở về. Sau này ta
muốn bước trên con đường mình tự chọn, trước kia không có hắn chẳng
phải ta vẫn sống bình thường sao… A, thị vệ tiểu ca, ngươi không sao
chứ?”. Giờ mới chợt nhớ tới thị vệ mới vừa cùng mình kề vai chiến
đấu.
Yến Ngọ nãy giờ bị mọi người lãng quên lẳng
lặng đứng ở phía sau, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Ly Âm cẩn thận
kiểm tra trước ngực và sau lưng hắn không phát hiện vết thương, đang
muốn mò xuống phía dưới nữa thì bị Yến Hướng Nam túm lấy: “Bây giờ ngươi là tân sủng của ta, làm vậy còn ra
thể thống gì nữa? Muốn cắm sừng lên đầu bản Các chủ hả?”
Ly Âm vô tội chớp đôi mắt ngây thơ nhìn hắn: “Nói cái gì vậy, ngươi không thấy hoàn cảnh vừa rồi
rất nguy hiểm sao? Bị thương cũng đâu phải chuyện đùa. Ngươi xem, ta đỡ
vài mũi ám khí mà tay đã bị thương thành như vậy, nên nếu thị vệ tiểu
ca chẳng may trọng thương… ”
Yến Hướng Nam dường như lười nghe tiếp, bịt miệng
rồi trực tiếp mang người đi mất.
Yến Tị đến bên cạnh Yến Ngọ, có chút lo lắng: “Có bị thương không? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Yến Ngọ lắc đầu: “Không có
gì đáng ngại, trở về rồi nói sau.”
Lúc về tới khách điếm, Yến Tị mới biết cái
“không có gì đáng ngại” là như thế nào. Ám khí ngắn, nhỏ, sắc nhọn
cắm lỗ chỗ trên chân, gần như đào thành mấy cái hố máu lớn. Khi ở
bờ sông, bởi vì quần áo và vạt áo tương đối dài, lại có giày màu
đen che lấp, một số người sẽ không thể phát hiện.
“Sao
ngươi đầu gỗ thế hả, không biết cầm máu à?” Tự tin mình nhiều máu
nên không sợ chết sao?
“Cũng
không phải bị trọng thương, đành chịu!” Yến Ngọ định tùy tiện băng
bó, bị Yến Tị ngăn lại. Bưng tới một bồn nước rửa sạch miệng vết
thương, sau đó mới bôi thuốc rồi băng lại. May mắn tên điều khiển ám
khí không phải hạng tiểu nhân âm hiểm, nếu hắn tẩm độc vào vũ khí,
chỉ sợ chân của Yến Ngọ đã phải phế đi.
Mới
băng bó xong, cửa phòng bị gõ vài cái, sau đó bị đẩy ra, hương thơm
của đồ ăn tràn ngập vào mũi hai người. Ly Âm cười tủm tỉm bưng một cái
khay tiến vào.
“Ta
đặt phòng bếp làm mấy món ngon, muốn mang tới cho các ngươi một
ít... A, trong phòng có mùi máu.” Đem thức ăn đặt xuống, Ly Âm vội
vàng tiến lại xem. “Hóa ra ngươi bị thương, sao không chịu nói?”
“Công
tử, xin dừng bước.” Yến Ngọ tiến lên ngăn cản, động tác và ngữ khí
đều rất cung kính: “Chúng ta là thuộc hạ. Bảo vệ chủ tử, nghe theo
mệnh lệnh là bổn thận của chúng ta, ngài không cần như thế. Yến Ngọ
đã được bôi thuốc, đa tạ sự quan tâm, lo lắng của công tử, nhưng đừng
để ô huyết* làm bẩn mắt ngài.”
(Ô huyết: Máu ô uế)
“Ngươi…”
Không ngờ lại bị ngăn lại, Ly Âm chăm chú nhìn nhìn thị vệ này một
lúc lâu, sau đó như không có việc gì cười cười: “Được rồi, vậy nghe
lời ngươi. Nhìn thị vệ tiểu ca không có việc gì ta cũng an tâm. Nhưng
mà, đồ ăn này các ngươi cũng phải ăn hết, dù cho có xét đến lễ nghi
cấp bậc, các ngươi cũng không thể đem ý tốt của ta dẫm nát dưới
chân.”
Hai
người không nói gì, Ly Âm bày biện đồ ăn xong hướng họ ngoắc ngoắc:
“Mau tới đây ăn~”
Đồ
ăn rất phong phú đa dạng: du muộn nấm rơm, ngũ vị hương quyết cá, gà
lá sen*, còn có hai bát cơm lớn, quá đủ cho hai người. Ly Âm cười tủm
tỉm bổ sung: “Còn có canh thịt bò, đợi làm xong tiểu nhị sẽ bưng
lên, các ngươi ăn trước, không đủ ta sẽ kêu thêm.”
(*: Nếu ta không nhầm các món ăn
là Nấm rơm xào, cá rán tẩm ngũ vị hương, gà gói lá sen rồi hấp.
Nếu không phải xin tha thứ cho sự nông cạn về ẩm thực của ta~)
Yến
Tị cảm giác khóe mắt của mình co rút. Hắn sẽ không ngu ngốc đến độ
bây giờ vẫn nghĩ Ly Âm là tân sủng của Các chủ. Nhưng xem thái độ
của Các chủ đối với y, nếu không phải hảo huynh đệ (anh em tốt), thì
cũng là kẻ Các chủ muốn bao bọc chở che, không thể đắc tội. Yến
Ngọ trái lại rất bình tĩnh cầm đũa lên, ngắm ngay đĩa cá cách hắn
xa nhất mà gắp. Không đợi Yến Tị nhúng tay, Ly Âm rất nhanh nhảu đem
cá đổi đến trước mặt hắn, vẫn cười tủm tỉm như cũ: “Ngươi thích ăn
cá a~, ăn nhiều một chút ~”
Yến
Ngọ gắp một miếng thịt cá ở phần bụng, béo béo mềm mềm. Đang muốn
há mồm, đột nhiên dạ dày co rút, ném đôi đũa, nhanh như chớp lao ra
khỏi phòng…
Yến
Tị và Ly Âm vội vàng đuổi theo, liếc mắt một cái liền thấy được
một cảnh tượng thật hãi hùng: Yến Ngọ cúi người ở một góc cầu
thang nôn đến tê tâm liệt phế, ngón tay bám lấy lan can dùng lực đến
mức gần như bóp ra từng mảnh gỗ. Mà ở trước mặt hắn là một vạt
áo màu đỏ sậm hết sức quen thuộc, trên đó vấy bẩn mấy thứ vừa nôn
ra…
[Bu-chan: em Ngọ đến kì thai nghén
=)) . Và hành trình ngược thụ bắt đầu =)). Mọi người hãy chuẩn bị
dép mà ném anh Nam]
{[['']]}
Tộj yến ngọ dễ sợ hjxhjx. Ta đau lòg wá
Trả lờiXóaĐã chuẩn bị giày dép để ném anh Nam
Trả lờiXóa