Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2019

Lý Luận nâng cao tố chất đặc công Omega_Chương 49+50



Tác giả: A Hắc Tang A
Edit: Míu
Beta: MarS

Chương 49:


Thành phố du lịch Đông Nam Á, tiếng súng hỗn loạn vang lên.

Randall chậm rãi đổi một băng đạn khác, súng lục phát ra một tiếng “crack” nhẹ, truy binh phía sau đã giảm đi một nửa. Hắn chợt lách người, giấu mình dưới góc tối của những kiến trúc cổ xưa hoa lệ, mùi thuốc súng hòa cùng khói lửa hoàn toàn che lấp đi cái vị đạm bạc của nước mưa. Thanh niên tóc vàng hít sâu một hơi.

Hắn cẩn thận ló đầu ra quan sát hướng đi của kẻ địch, đôi mắt xanh lam trong bóng tối tỏa ra quang mang thẫm màu, lập lòe tỏa sáng. Hắn khẽ liếm môi, tựa hồ cảm thấy thực vừa lòng với tình trạng trước mắt.

Trận chiến này cũng không duy trì trong thời gian quá dài, hắn cũng không cần đụng tới súng nữa, thanh niên di chuyển với tốc độ rất nhanh, truy binh chẳng bao lâu đã bị vứt lại phía sau. Randall thả chậm bước chân, không khí ban đêm mát mẻ khiến người ta vui vẻ thoải mái, thanh niên tóc vàng híp mắt hưởng thụ rồi thở dài một hơi.

Hương vị tự do, thật tốt mà.

Hắn dắt súng lục sang hông, áo phông trắng buông xuống che đi vũ khí kim loại đó. Randall cẩn thận chà xát vết máu dính trên góc áo, sau đó đi vào một khách sạn nhỏ.

Đêm khuya, khách sạn đã sớm đóng cửa, ông chủ người Châu Á đứng sau quầy tiếp tân gà gật muốn ngủ. Gã ngẩng đầu lên nhìn lướt qua vị khách về muộn này, rồi lại uể oải dời mắt đi đánh một cái ngáp. Hiện tại không phải mùa du lịch nên du khách không nhiều lắm, nhưng đất nước nhỏ thuộc Đông Nam Á này lại là nơi đủ mọi hạng người thường xuyên lui tới. Ông chủ khách sạn kiến thức kha khá, tự nhiên hiểu rõ làm sao bo bo giữ mình.

Thanh niên tóc vàng cười cười với gã, bước nhanh lên lầu. Nam nhân thân hình cao lớn thế nhưng bước chân lại vô cùng nhẹ nhàng, cầu thang gỗ cũ kỹ dưới chân hắn không phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ. Có vẻ tâm trạng của hắn không tệ.

Randall ngã lên chiếc giường đơn cót két rung động trong phòng khách sạn, ngáp một cái, mùi thuốc súng vẫn còn vương lại trong lòng bàn tay, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu đánh úp lại. —— gần đây hình như hắn càng ngày càng dễ buồn ngủ thì phải. Quả nhiên trở nên lười biếng gì gì đó, đúng là một chuyện dễ dàng mà.

Đặc công tóc vàng nghĩ vậy, mi mắt đã từ từ khép lại che đi đồng tử xanh biếc, đầu hắn cọ tới cọ lui trên chiếc gối lông dơ hầy, mái tóc vàng lộn xộn cọ xát trên vải. Động tác cuối cùng của người đàn ông là nhét súng lục xuống dưới gối đầu, tay phải vói vào, mở chốt bảo hiểm.

Sau đó hô hấp hắn dần dần bình ổn. Thanh niên tóc vàng nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ hẹp, thân thể cao lớn hơi cuộn tròn, nhưng dường như lại ngủ đến vô cùng no say.


Cùng lúc đó.


Thời gian kể từ lúc Breakpoint no.3 tự tiện cắt đứt liên lạc với Bộ chỉ huy đặc biệt đã qua ba mươi sáu tiếng. Người đàn ông tóc đen nheo mắt, lắng nghe người dẫn đầu tiểu tổ chiến đấu bên kia báo cáo qua bộ đàm.

Đội thanh trừ đã xác định được vị trí của Breakpoint no.3, cái giá bỏ ra là bốn người chết hai người bị thương, tên đặc công phản bội kia lần thứ hai biến mất trong một ngõ hẻm nào đó tại đất nước nhỏ bé vùng Đông Nam Á.

Giọng Bruce nhàn nhạt: “Đội A rút về nghỉ ngơi hồi sức, đội B đội C lập tức xuất phát.” Y nhìn thoáng qua những điểm sáng thể hiện vị trí các đặc công trên màn hình máy tính, khựng lại hai giây, vẻ mặt không đổi.

Randall James, đã chính thức trở thành mục tiêu thanh trừ của Bộ chỉ huy đặc biệt.

Bruce ngồi sau bàn làm việc, ánh mặt trời ấm áp giăng kín cả một căn phòng rộng lớn nhưng dường như lại không thể xua tan đi nét băng lãnh cô độc bám trên người nam nhân. Y đóng ngăn kéo, trên khuỷu tay trái có một vết chích nhỏ khó phát hiện. Nam nhân tóc đen mím môi, y có thể cảm giác được nước thuốc tuôn trào trong mạch máu, chất lỏng lạnh lẽo tựa hồ có thể đóng băng toàn thân.

Thí nghiệm Breakpoint đến giai đoạn cuối cùng, trưởng quan CIA cấp cao cũng không thể không bỏ ra phần nhiều thời gian đứng trong phòng thí nghiệm, —— ngoải ra còn có vài đặc công Omega tùy thời đều có thể tiến vào kì phát tình.

Những Omega mạnh mẽ, xinh đẹp, thuần phục đó, pheromones tản ra trên người bọn họ không lúc nào không kích thích cảm quan của Alpha. Rất nhiều người đoán rằng đây là nguyên nhân chính khiến trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt mấy ngày gần đây trở nên vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Nhưng mùi vị của những Omega đó nhiều nhất chỉ khiến cảm quan sắc bén của y cảm thấy khó chịu, còn đối với người kia, y chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến máu toàn thân đều chậm rãi sôi sục. Bruce biết đó là vì cái gì.

Rõ ràng những đặc công Omega đó cùng chú báo không nghe lời kia đều giống nhau, nhưng Bruce lại không thể ngăn mình nghĩ đến cuộc hoan ái gần như điên cuồng kia, cùng việc sau khi y tỉnh lại, chỉ còn lại căn phòng trống rỗng ngập ánh chiều tà.

Nam nhân tóc đen nhấc điện thoại, “Gọi đặc công Amanda đến văn phòng tôi.”

Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang.

“Mời vào.”

Thanh âm Bruce không chút phập phồng, tựa như một loại máy móc nào đó, Amanda cố gắng khắc chế hai tay khẩn trương đến độ run rẩy của mình, vặn ra tay nắm cửa bước vào văn phòng.

Ngón tay nữ đặc công phất qua vạt áo tây trang, cô nhìn Bruce, nhẹ hít một hơi: “Trưởng quan, đặc công Amanda đã có mặt theo chỉ lệnh.”

Bruce ngẩng đầu, y buông tài liệu trong tay xuống sau đó chuyên chú quan sát Amanda. Nữ đặc công còn rất trẻ, tố chất tư tưởng không tệ, sự khẩn trương được ngụy trang rất khá, nhưng y vẫn nhìn ra được một chút thấp thỏm cùng với hưng phấn trong đôi mắt nâu nhạt của Amanda.

Amanda chớp mắt, cô biết Bruce - trưởng quan tối cao của Bộ chỉ huy đặc biệt, đang đánh giá mình, ánh mắt như hóa thành thực thể. Nữ đặc công đứng nghiêm, cô nhìn thẳng Bruce, trên mặt người đàn ông tóc đen không nhìn ra chút manh mối nào.

Sau vài giây trầm mặc, Bruce rốt cục mở miệng: “Tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho cô, Amanda.” Y hơi thả thậm lại tốc độ khi nhắc đến tên nữ đặc công, Amanda ngay lập tức hiểu được mức độ quan trọng của việc này.

“Rõ, trưởng quan.” Nữ đặc công một chữ cũng không hỏi nhiều, lẳng lặng chờ Bruce hạ mệnh lệnh.

Trong mắt nam nhân tóc đen lóe lên vài phần tán thưởng vô cùng rõ ràng. Đặc công trẻ này có tiềm lực rất ưu tú, cô có gan nhìn thẳng vào y, Bruce thấy được sự hưng phấn mơ hồ và nóng lòng muốn thử trong đôi mắt nâu ấy. Có thể khắc chế dã tâm của mình, ở tầm tuổi của cô cũng được xem như trầm ổn.

“Kỹ thuật bắn súng không tệ.” Bruce bỗng đổi đề tài.

Amanda sửng sốt, cô nở một nụ cười xán lạn, đáp: “Cảm ơn trưởng quan khích lệ.”

Bruce thản nhiên nhìn cô, “Thời gian cô trở thành đặc công chính thức chưa phải là lâu,” người đàn ông tóc đen cúi đầu nhìn thoáng qua vài tờ tư liệu trên tay, nói: “Thành tích trong kỳ đặc huấn cũng rất tốt.”

Amanda vừa mới thả lỏng được một chút, sau đó liền nhận ra thứ trong tay Bruce lúc này là hồ sơ của chính mình, nhất thời không biết tiếp lời ra sao.

Mà trưởng quan của cô dường như chợt nhìn thấy gì đó, ánh mắt ngưng lại trên tập hồ sơ kia, không tiếp tục nói chuyện. Amanda không biết có phải y cố ý tạm dừng hay không, cũng không dám lên tiếng.

Bruce nheo mắt, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt của người đàn ông gần như sắc bén. Amanda chỉ cảm thấy ánh mắt Bruce mang theo áp bức khiến đồng tử cô cố định tại một chỗ, tiếp đấy y không chút lưu tình nhìn thẳng vào tận sâu trong đó. Bruce quan sát đôi mắt của nữ đặc công, sau đó lên tiếng: “Huấn luyện viên của cô đánh giá cô rất tốt.”

Amanda có chút vui vẻ cong khóe môi. Bình xét tốt nghiệp của bọn họ đều do chính tay đặc công huấn luyện điền, nhưng đối với đặc công thông qua sát hạch, những lời nhận xét đó cũng giống như hồ sơ của họ, đều được giữ bí mật, ngay cả chính bản thân họ cũng không biết. Amanda không biết người đàn ông tóc vàng kia cho mình đánh giá như thế nào, chợt cảm thấy thực tò mò.

Ánh mắt Bruce sau vài giây liền khôi phục bình thản vốn có, y nói: “Cậu ta rất thích cô.”

Nữ đặc công lộ ra một nụ cười theo bản năng, nhưng cô chợt nhận ra điều gì đó, rùng mình một cái, đáp: “Có thể được huấn luyện viên tán thưởng là vinh hạnh của tôi.”

Amanda là một cô gái thông minh, cô muốn tiến xa hơn trên con đường này, đương nhiên hiểu rõ mình có thể hay không nên dính dáng đến người nào, mà người thanh niên tóc vàng có thể tùy tiện ra vào văn phòng của trưởng quan cấp cao, có thể nói chuyện không chút kiêng dè với nữ phó quan bên cạnh y là một trong số đó.

Cho dù hết thảy về đặc công tóc vàng kia đều mang theo một loại sắc thái thần bí và cấm kỵ, nhưng cũng không khó để Amanda thấy được tầm quan trọng của hắn đối với Bộ chỉ huy đặc biệt và cá nhân Bruce.

Bruce tựa hồ vô cùng hài lòng với sự cẩn trọng của nữ đặc công, y thản nhiên nói: “Cô rất ưu tú, Amanda. Hiện có một nhiệm vụ muốn giao cho cô, hy vọng cô sẽ không khiến tôi thất vọng.”

“Thời gian Breakpoint no.3 rời khỏi bộ chỉ huy đặc biệt đã vượt quá 24 tiếng, tiểu đội thanh trừ đã được phái ra.” Nam nhân tóc đen thong dong nhìn Amanda, nữ đặc công hơi mở lớn hai mắt, nhìn qua có vẻ ngờ vực.

Bruce cong khóe môi, y nói: “Nhiệm vụ của cô, là tìm được hắn trước tiểu đội thanh trừ, bí mật mang hắn về Bộ chỉ huy đặc biệt.” Nam nhân tóc đen tạm dừng một giây, “Còn sống.”

Amanda thần sắc nghiêm túc.

—— A, có lẽ người thanh niên tóc vàng kia đối với trưởng quan của cô, so với cô nghĩ còn quan trọng hơn nhiều.

“Đã rõ.” Amanda đáp, sau khi Bruce gật đầu đồng ý liền xoay người rời đi.

Bruce lần nữa cúi đầu, nheo mắt.

Thành tích của nữ đặc công trong tập hồ sơ đặc biệt tốt, mỗi hạng mục đều được huấn luyện viên cho điểm cao, chỉ là trong phần lý do huấn luyện viên cho điểm ở dưới cùng lại chỉ có độc một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, viết bằng vài từ đơn không chút nổi bật.

“She has beautiful eyes.” (Vì lí do này mà anh nhìn người ta bằng ánh mắt soi mói tâm hồn như thế sao...)


Thị trấn nhỏ Đông Nam Á.


Mặt trời ló dạng từ rất sớm, không khí nóng ẩm cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ của Randall. Hắn dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, mặt trời đã lên cao, cửa tiệm bán đồ lưu niệm dưới đường đã có người ghé thăm, âm thanh huyên náo từ cửa sổ truyền đến. Thanh niên tóc vàng rút lại cánh tay để dưới gối, từng vệt đỏ sậm hằn lên trên bàn tay phải cầm súng suốt đêm, hắn xoa bóp cánh tay để máu lưu thông trở lại, sau đó động tác lưu loát kiểm tra súng đạn.

Khi đi ngủ nam thanh niên vẫn mặc nguyên kiện quần dài áo phông như cũ, tỉnh dậy là có thể ngay lập tức rời đi. Ánh mặt trời chói mắt, Randall vừa đứng dậy liền cảm thấy tạp âm ong ong trong đầu tăng mạnh, cảm giác hoa mắt chóng mặt ngay lập tức tập kích lại đây.

“Shit!”

Thanh niên nghiến răng nghiến lợi cố gắng đứng vững thân thể, hắn nhắm chặt hai mắt, tầng sương mù trong đầu rốt cục chậm rãi tản đi. Randall chớp chớp mắt, biểu tình có chút khó coi. Hắn không muốn đi sâu tìm hiểu kỹ xem cơ thể mình rốt cục xảy ra vấn đề gì, thích ngủ và chóng mặt cũng không phải là chuyện tốt với một đặc công.

Randall moi từ chiếc balo tùy thân rách rưới ra một cái bọc nhỏ, tung hứng trên tay hai lần rồi nhét vào ngực áo. Hắn lảo đảo rời khỏi khách sạn.

Ban đêm đúng là thời gian náo nhiệt nhất ở quán bar, đủ mọi loại người tụ tập dưới ánh đèn ảm đạm mập mờ, thanh niên tóc vàng ngồi sau một chiếc bàn nhỏ trong góc khuất nhất, nhấm nháp cocktail trên tay. Hắn nhàm chán liếc nhìn đám người quay cuồng trên sàn nhảy, dường như không hề chú ý tới ánh mắt ở một góc khác thỉnh thoảng lại quan sát mình.

Mấy phút sau.


Một người đàn ông để ria mép đến cạnh bàn ngồi xuống: “Sao không tới chơi một chút?” Gương mặt gã mang nét của người Châu Á, tiếng anh coi như trôi chảy.

Randall cười cười, đáp: “Tôi đến đã rất lâu rồi.” Ý cười của hắn cũng không tràn đến trong mắt, đồng tử xanh biếc dưới ánh sáng mê loạn trong quán bar hiện ra một chút thần bí.

Ria mép trưng ra biểu tình hối lỗi: “Dẫu sao thì hàng anh muốn sang tay cũng là đồ hiếm mà.”

Thanh niên tóc vàng khẽ nhếch chân mày, nói: “Tôi dĩ nhiên là có thành ý.” Hắn nhìn ria mép ngồi đối diện, “Tiền chuyển vào tài khoản này.” Hắn đẩy mảnh giấy trước mặt mình cho đối phương, mặt trên là một dãy số.

Ria mép cũng nghiêm túc, chỉ hỏi: “Đồ có mang đến không?” Sau khi có được câu trả lời khẳng định thuyết phục liền bắt đầu nhập lại dãy số viết trên mảnh giấy ăn kém chất lượng của quán bar để chuyển khoản.

Randall gọi điện xác nhận tiền đã được chuyển tới tải khoản, hắn móc chiếc túi vải nhung tinh xảo từ túi áo trong ném cho ria mép đối diện. Đối phương ước lượng thử, lại đem đồ bên trong đổ ra xem vài lần, những viên đá sáng trong suốt dưới ánh đèn u ám vẫn như cũ chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ. Gã hài lòng cất cái túi đi, ánh mắt vô thức đảo qua chiếc điện thoại duy nhất trên tay thanh niên tóc vàng, cười cười, “Mấy ngày này cũng không yên ổn, nếu muốn đi, thì phải nhanh mới được.”

Randall lộ ra một nụ cười giả tạo, “Cảm ơn.”

Đám người này đều là lũ rắn độc, tự nhiên biết rõ gần đây trên địa bàn nhiều ra những nhân vật nào. Bọn họ không muốn một đám đặc công nước ngoài dấy lên gió tanh mưa máu tại nơi này.

Thanh niên tóc vàng nhìn tên ria mép dẫn theo bảy, tám thủ hạ ẩn trong các góc rời khỏi quán bar, hắn rốt cục nhíu mày, âm nhạc trong quán bar bỗng trở nên đinh tai nhức óc, tiếng vang từ chiếc subwoofer* khiến đầu hắn đau đớn như bị kim châm, hắn cắn chặt răng, âm thanh máu lưu động trở nên vô cùng rõ ràng, tựa như có thứ gì rục rịch chờ đợi phá xác mà ra. Thanh niên tóc vàng xoay mặt đi, đem biểu tình thống khổ đến vặn vẹo của bản thân giấu trong bóng tối của ánh đèn. Hai tay Randall chậm rãi bấu chặt vào cạnh bàn, hắn gắng sức nhịn xuống, ngón tay thon dài hiện lên màu xanh bất thường. 



*Loa siêu trầm subwoofer, là loa mà bình thường mọi người hay dùng để phóng đại tiếng bass.
—— Thực sự kỳ lạ.

Theo lẽ thường tình thì kỳ phát tình hẳn là đã chấm dứt, hai lần ở sa mạc và nhà Bruce đã thực ngoài ý muốn, nhưng tình huống lúc này đây lại càng bất thường. Thứ dục vọng này không quá mức nóng bỏng, Randall không biết thiên tính của Omega ngoài khát vọng dương vật của Alpha thì còn có ham muốn với những thứ gì, ít nhất hắn chưa bao giờ có cảm giác như hiện tại.

Mãnh liệt, có phần không giống với thiên tính khát cầu của Omega, lại bức thiết như muốn bảo vệ điều gì đó.

Dục vọng dâng trào rất nhanh mà phai nhạt, cảm giác ấm áp chậm rãi lan tràn toàn thân, mang theo một chút cảm giác ngứa ngáy, Randall bất an hơi cựa quậy thân thể, hắn khắc chế tiếng rên rỉ sắp lao ra khỏi cổ họng, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, thả viên thuốc màu trắng trong ly cocktail. Thanh niên tóc vàng ngửa đầu uống cạn ly chất lỏng màu sắc xinh đẹp như nước trái cây kia. Hắn khe khẽ thở dốc, chiếc ly thủy tinh kia bị nắm rất chặt, chiếc ly đế cao mỏng manh phát ra một tiếng “rắc” nhỏ.




Chương 50:


“Ụa....”

Trong ngõ nhỏ tối mịt không có đèn đường, mặt đường gồ ghề, thứ mùi hôi thối tỏa ra từ thùng rác khiến người buồn nôn. Mà cũng quả thực có người đang phát ra tiếng nôn mửa. Thanh niên tóc vàng một tay chống trên vách tường bẩn thỉu, gập người nôn khan từng trận. Hắn vốn chưa ăn gì, rượu mạnh mới uống vào không lâu bắt đầu cuồn cuộn dâng lên trong dạ dày, vị cồn gay gắt kéo theo vị chua của axit dạ dày mang đến từng đợt ghê tởm.

Randall chau mày. Cồn không ngừng thiêu đốt dưới cuống họng, đau đớn tựa như có ai cầm dao nhọn đâm chọc khiến thực quản hắn như bị chậm rãi ăn mòn, ngón tay thon dài của thanh niên gần như bấu chặt vào vết nứt trên vách tường. Một tay khác chống đầu gối, giống như không chịu nổi trọng lượng cơ thể mà run nhè nhẹ, cố gắng không để bản thân ngã xuống. Toàn bộ chất lỏng cay đắng chua loét đều bị phun ra, mãi đến khi không nôn ra được thêm gì nữa, hắn thậm chí nếm được vị rỉ sắt trong cổ họng. Randall cong người, dạ dày đau đớn khiến hắn không thể đứng thẳng người, đau nhức khó tả lan tràn toàn thân, thanh niên nâng tay ấn mạnh lên phần dạ dày, mùi vị lưu lại trong miệng khiến hắn không thể không kiềm chế trận nôn khan tiếp theo.

Một rưỡi sáng.


Randall chậm rãi đứng thẳng dậy, tay hắn vẫn chống đỡ trên vách tường, bụi đất khảm sâu trong móng tay, chút nhiệt lượng từ lòng bàn tay truyền tới có vẻ chẳng giúp ích được gì cho dạ dày đang thiêu đốt, dạ dày rỗng tuếch vẫn như cũ quặn thắt từng cơn, như thể bị một bàn tay vô hình không ngừng vặn xoắn. Tựa hồ ngay cả bụng cũng bắt đầu đau đớn. Randall thấp giọng mắng một câu, hắn thử thăm dò mà buông cánh tay đang chống đỡ cơ thể, cả người thoáng lảo đảo một cái, kế đấy chậm rãi vuốt phẳng nếp uốn trên quần áo, sau đó từ từ rời khỏi con hẻm sau quán bar. Ánh trăng chiếu lên gương mặt thanh niên tóc vàng, khiến hắn có vẻ càng tái nhợt dọa người.

Nghe được tiếng động khiến ông chủ khách sạn nhỏ mơ mơ màng màng mở mắt, —— người nước ngoài kia lại về muộn. Sắc mặt thanh niên tóc vàng cũng không dễ nhìn, khi đi qua quầy tiếp tân trên người dày đặc mùi rượu, hắn đi rất nhanh, nhưng thân hình lại không ổn định. Ông chủ lên tiếng gọi hắn lại: “Tiên sinh.”

Tiếng Anh có chút ngắc ngứ khiến Randall mất hai giây mới xoay người lại, thanh niên tóc vàng có phần mờ mịt nhìn đối phương, “Có việc gì sao?”

Ông chủ khách sạn đáp: “Tối hôm nay có người đến tìm anh.”

Randall nhướn mày, cho dù sắc mặt thanh niên trắng bệch thì vẫn mang theo một loại áp bách vô hình không đổi, hắn hỏi: “Người nào?”

“Một người nước ngoài, hắn hỏi tôi có phải có một người mỹ tóc vàng mắt xanh ở đây không,” ông chủ khách sạn nói: “Bọn họ nhìn qua vô cùng sốt ruột.”

Randall hơi nheo mắt, chợt nở một nụ cười tươi rói, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Ông chủ khách sạn nhìn thanh niên tóc vàng vừa rồi còn có vài phần suy yếu mệt mỏi chỉ trong vài giây lại tựa như thay đổi thành một người khác, trong mắt tràn ngập cảnh giác lạnh như băng, giống như một con thú lớn bởi vì gió thổi lay động cỏ cây mà ngẩng đầu cảnh giác nhìn quanh. Ông chủ khách sạn môi mấp máy hai cái, không nói gì nữa.

Randall thản nhiên liếc gã một cái, sau đó xoay người lên lầu.

Lời nói của ông chủ khách sạn đã để lộ sơ hở, gã nói có một người đến tìm, lại nói “bọn họ” rất sốt ruột, tuy rằng không lộ ra thần sắc khẩn trương, nhưng chung quy câu trước câu sau vẫn không hề ăn khớp. Randall bước nhẹ lên lầu, một bên vươn tay lấy súng lục giắt sau thắt lưng.

Các đồng nghiệp của hắn hẳn là đã chờ tới sắp mất kiên nhẫn rồi.

Năm phút sau.

Một bóng người vạm vỡ mặc một thân tây trang tiêu chuẩn bay qua khung cửa sổ bằng gỗ vốn đã ọp ẹp của tầng hai, rơi xuống bạt che phía dưới, phát ra một tiếng vang thật lớn. Sau đó lại có người từ khung cửa sổ vỡ nát lầu hai ngó đầu ra nhìn xuống, mái tóc vàng trong bóng đêm vẫn bắt mắt như thế. Randall nhìn đặc công kia rơi trên lều bạt mỏng manh, đau đớn xoay người một cái lại rơi xuống lần nữa, kéo theo tấm bạt vô tội gặp nạn, sau đó không còn động tĩnh. Hắn hài lòng chớp mắt.

Thanh niên tóc vàng nâng tay lên quệt đi vết máu bên khóe môi, hàm dưới của hắn có một chỗ bầm tím, mu bàn tay quệt nhẹ qua cũng đã phát đau. Randall thở ra một hơi, hắn nhấc chân chậm rãi bước qua những đặc công bất tỉnh nhân sự nằm ngổn ngang trong căn phòng khách sạn nhỏ hẹp của mình đi xuống lầu.

Ông chủ khách sạn cứng ngắc giống như hóa đá đứng phía sau quầy tiếp tân, gã nhìn người đàn ông tóc vàng nện chậm rãi từng bước trên sàn gỗ, từ góc khuất dần dần hiện ra thân hình.

Randall nở một nụ cười hòa nhã: “Cảm ơn đã tiếp đãi mấy ngày qua.” Hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn ông chủ, đối phương căng thẳng đến độ khẽ run một cái.

“Nếu lại có người đến tìm tôi, anh hãy nói với họ, thay tôi chuyển lời chào hỏi tới trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt.”

Người thanh niên tóc vàng cười khẽ, ông chủ khách sạn kia nhìn mà ngây ngẩn. Tiếp đó gã cứ như vậy nhìn người đàn ông tóc vàng thong dong biến mất trong màn đêm sau cánh cửa.

—— Tiếp theo chỉ sợ không còn an bình nữa.

Cùng lúc đó.

Trong con hẻm phía sau khách sạn nhỏ. Một thân ảnh nhỏ xinh đang đứng trước một đống hỗn độn.

Amanda bước qua tạp vật và tấm bạt rách nát thành từng mảnh rơi rụng rải rác khắp nơi, ngồi xổm xuống bên cạnh đặc công đang nằm trên đất, đưa tay đặt trên cổ người nọ, ấm áp, còn mạch đập. Nữ đặc công hạ mắt, môi cong lên một độ cung tựa như đang cười. Huấn luyện viên của cô vẫn là hạ thủ lưu tình, cho dù những đặc công này chịu trách nhiệm “gạt bỏ” kẻ trốn chạy là hắn.

Nữ đặc công động tác lưu loát đứng dậy, không chút bận tâm tới vị đặc công đang nằm hôn mê bất tỉnh giữa đống hỗn độn kia mà xoay người rời khỏi.

Bộ chỉ huy đặc biệt CIA.


Bruce thần sắc lãnh đạm nhìn Roth: “Tôi nghĩ hiệu quả thực nghiệm của ông đã được thể hiện trọn vẹn trên người Breakpoint no.1 rồi.” Nam nhân tóc đen hất cằm, nói: “Tôi không muốn đem đặc công của mình ra mạo hiểm.”

Roth vẫn duy trì nụ cười không nóng không lạnh trên mặt, gã nói: “Tôi hiểu sự che chở của ngài dành cho đặc công Breakpoint, ngài Stewart, nhưng đây dù sao cũng là hạng mục hợp tác giữa Lầu năm góc và CIA, kế hoạch Breakpoint trước đây không có điểm đột phá lớn nào, có lẽ sự bảo hộ quá mức của ngài đối với các đặc công cũng khó tránh khỏi một phần trách nhiệm.”

Bruce nhướn mày, ác ý vặn vẹo trong ánh mắt Roth khiến y chán ghét mím môi dưới, nói: “Breakpoint No.1 có thể phá vỡ chướng ngại cảm xúc do ông dùng dược vật tạo thành, cuối cùng dẫn đến phát cuồng, ông tại sao có thể bảo đảm những người khác sẽ không bị cái thực nghiệm ngu xuẩn này hủy diệt?”

Roth cười lớn, “Đây không phải là điều ngài vẫn luôn hy vọng sao, để những vũ khí hình người nguy hiểm đó gạt bỏ mọi cảm xúc, trở thành lưỡi đao sắc bén kiên cố không gì phá nổi?” Gã chậm rãi nói, thanh âm tựa như một con độc xà lạnh băng trơn tuột, “Đã muốn đạt được thành quả, sao có thể không trả cái giá lớn một chút cho được.”

Bruce trầm mặc một giây, y thản nhiên nhìn Roth, trong ánh mắt nhìn không ra cảm xúc. Gã Beta cưỡng ép bản thân bảo trì trấn định dưới áp lực vô hình, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng xuống dưới, —— quả nhiên uy hiếp Bruce Stewart không phải là chuyện hay ho gì.

Một hồi lâu sau nam nhân tóc đen mở miệng, “Có thể.”

Roth hơi xoay người khom lưng với Bruce, dùng giọng điệu láu cá của gã nói: “Cảm ơn ngài cho phép, sir.”

Bruce lãnh đạm nhìn gã một cái, sau đó mặt không đổi sắc một lần nữa dời lực chú ý chuyển đến tài liệu trong tay. Roth an tĩnh rời khỏi.

Điện thoại trong phòng làm việc vang lên.

“Sir, đã tìm được vị trí của đặc công.” Giọng của Amanda truyền đến từ đầu dây bên kia, “Tiểu tổ thanh trừ được phái ra nhanh hơn tôi một bước.”

Bruce biểu tình bình thản, “Bọn họ còn sống sao?”

Amanda bên kia có vẻ đang cố nén cười, đáp: “Bốn người bị thương nhẹ, một đặc công hơi xui xẻo bị gãy ba xương sườn, hiện đang điều trị tại bệnh viện địa phương.”

Bruce nói: “Cô có gặp được cậu ta không?”

Amanda tạm dừng một chút mới nói: “Khi tôi đuổi tới đặc công đã rời khỏi, anh ấy gửi lời chào đến ngài.”

Trong phòng làm việc không người Bruce nhướn nhướn mày, y thậm chí không nhận ra trên môi mình toát ra ý cười gần như dung túng, sau đó nói rằng: “Nhất định phải tìm được cậu ấy, cô Amanda.”

Giọng nữ phía bên kia bởi xưng hô này mà hơi kinh ngạc, nhưng lập tức kiên định trả lời: “Tôi nhất định sẽ mang đặc công trở về, trưởng quan.”

Bruce lại nhấc điện thoại lên, y ấn xuống vài con số gọi đến phòng y tế. “Khi rời đi Breakpoint No.3 lấy đi bao nhiêu thuốc kích thích?”

“Sir ...” Giọng người phụ trách phòng y tế ở đầu dây bên kia nghe vào tai có phần sửng sốt, lập tức rất nhanh hồi đáp lại: “Breakpoint No.3 mang đi hai lọ thuốc kích thích, đủ để một đặc công Breakpoint đã qua cải tạo duy trì nửa năm.”

“Chỉ có điều,” đối phương tựa hồ có chút chần chừ, nói: “Chứng phụ thuộc thuốc của Breakpoint no.3 vẫn chưa dứt hẳn, có lẽ không duy trì được quá ba tháng.”

Đôi mắt nâu trầm trong nháy mắt lạnh đi, y hỏi: “Không có thuốc kích thích cậu ta sẽ ra sao?”

“Omega trải qua thực nghiệm Breakpoint không thể đột ngột bỏ thuốc kích thích, nếu không thể cung cấp thuốc kích thích, cơ thể sẽ hoàn toàn rối loạn chức năng, sức chiến đấu giảm xuống, hệ miễn dịch sụp đổ, chính là phản ứng của con nghiện khi bị cắt thuốc...”

Sắc mặt Bruce ngày càng trầm xuống theo mỗi từ phức tạp thể hiện từng loại lại từng loại bệnh trạng xấu truyền đến từ đầu dây bên kia, nhưng y vẫn kiên nhẫn không bỏ sót chữ nào.

“Nếu đặc công Breakpoint bị dấu hiệu, sẽ phát sinh chuyện gì?”

Người phụ trách phòng y tế bị vấn đề ngoài dự liệu này nghẹn một chút, sau đó đáp: “Tuy vẫn tồn tại kỳ phát tình như trước, Omega bị dấu hiệu sẽ được giải thoát khỏi sự tra tấn của thiên tính, quy tắc này đối với đặc công Breakpoint mà nói thì hẳn là cũng không có gì thay đổi quá nhiều, chỉ là Omega bị dấu hiệu sẽ không còn năng lực hấp dẫn các Alpha khác.”

Bruce có vẻ không quan tâm tới “chỗ thiếu hụt” này, im lặng nghe người bên kia điện thoại tiếp tục giải thích.

“Kỳ phát tình của đặc công Breakpoint sẽ từ từ khôi phục đến mức độ bình thường, chỉ cần Alpha dấu hiệu họ ở bên là có thể thuận lợi vượt qua kỳ phát tình.” Người phụ trách phòng y tế nói như vậy. (bình thường ở đây tức là mỗi tháng một lần)

Bruce khẽ nhíu mày, giọng nói của y cũng mang theo vài phần do dự, “Omega bị dấu hiệu và người dấu hiệu bị ngăn cách thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Đối phương tựa hồ lường trước được vấn đề này của Bruce, nói: “Dấu hiệu của Omega cùng Alpha tượng trưng cho một loại liên kết cùng hứa hẹn, tạo thành mối gắn kết chặt chẽ cả về mặt sinh lý lẫn tâm lý, cho nên đối với song phương mà nói thì ngăn cách chính là một quá trình đau khổ.” Bên kia điện thoại tạm dừng một chút, “Sự ỷ lại của Omega đối với Alpha sẽ tăng mạnh, thời gian ngăn cách dài sẽ khiến tình cảm xuất hiện giữa hai người....”

Người đàn ông tóc đen bỗng cắt ngang lời giải thích tràn ngập dẫn chứng khoa học và danh từ chuyên môn, y nói: “Ý là hắn sẽ nhớ đối phương, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Bruce đặt điện thoại xuống, y lẳng lặng ngồi, ánh chiều tà ngoài cửa số len lỏi chiếu vào, sườn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông phủ lên một tầng vàng nhạt, tô điểm thêm vài phần ấm áp. Bruce nhớ tới chạng vạng ngày hôm đó, khi y tỉnh lại trong phòng khách nhà mình, cảm giác bất đắc dĩ, phẫn nộ cùng cảm xúc nói không rõ tả không được đan xen vào nhau. Khi tức Alpha dần đậm lên trong văn phòng, người đàn ông tóc đen giống như giật mình tỉnh mộng mở ngăn kéo, nhưng khi đầu ngón tay chạm đến ống tiêm chứa thuốc ức chế kia lại ngừng động tác. Y biết có thứ gì đó đã không còn như xưa.

Y khép lại ngăn kéo.

Nam nhân tóc đen hít một hơi thật sâu, y xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, không biết suy nghĩ điều gì.

Khí tức Alpha dần dần chìm xuống. Trong đôi mắt nâu của Bruce lại khôi phục thanh minh. Có lẽ đây là điểm kỳ lạ khi nhớ đến người kia, Bruce nghĩ, cái tên nhóc tóc vàng kia có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng của y, lại có thể khiến y trong khoảnh khắc chơi vơi bên bờ vực mất khống chế dễ dàng bình tĩnh trở lại. Y nhớ đến đặc công do chính tay mình bồi dưỡng nên kia, cái người thanh niên can đảm không sợ chết, thích kháng lệnh bất tuân tùy ý làm bậy đó, nhớ đến ánh mắt kiêu ngạo của người đấy mỗi khi nhìn y liền lóe lên một tia ỷ lại khó phát giác, một loại cảm giác ấm áp không dính chút tình dục nào cứ như vậy mà dâng lên trong lòng y.

Thật giống như giữa bọn họ có một liên hệ kỳ diệu nào đó.

Will you miss me, Randall.

Hết chương.





Míu: Will you miss me??? Áu áu áu ~~~

MarS: Cảm thấy đoạn giải thích blah blah nội tâm Bruce đại khái có thể diễn tả bằng một câu thế này: “Nhớ thì nói đại là nhớ dài dòng văn tự quá dị má.”






Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

2 nhận xét:

  1. Ẻm "có" rồi đúng ko? Thiệt muốn biết bộ mặt của ảnh lúc biết tin e nó có quá tròi ^^ Năm mới đã có mấy chương ăn tết rồi~~~ cảm ơn chủ nhà nhiều、 năm mới chúc các bạn thêm sức khỏe và thành công

    Trả lờiXóa
  2. áu áu mau về với nhau đi chứ mấy người vờn mãi như z mệt ghê á nhưng mà tui thíc ^^

    Trả lờiXóa