Thứ Hai, 18 tháng 2, 2019

Lý luận nâng cao tố chất đặc công Omega_Chương 55+56

Tác giả: A Hắc Tang A
Edit: MarS
Beta: Míu


☆, Chapter 55 

 
"Hết thảy là lỗi của tôi, sir."

Bruce xoay xoay cây bút máy trên tay, ánh mắt soi mói của y đọng lại trên gương mặt Amanda hồi lâu khiến nữ đặc công không nhịn được mà căng cứng người đứng tại chỗ.

“Có thể nhận ra được sai lầm của chính mình là tốt, đặc công.” Bruce dùng giọng điệu có thể coi như ôn hòa mà nói.

Amanda chớp chớp mắt, "Cám ơn, trưởng quan."

Người đàn ông ngồi ở phía sau bàn công tác sắc mặt bình thản, “Cô có thể đi,” Y hơi khựng lại, nói tiếp: “Trước đó tới phòng y tế làm kiểm tra thân thể.”

Nữ đặc công xoay người rời khỏi văn phòng, người đàn ông tóc đen cầm lấy ống nghe của chiếc điện thoại trên bàn.

“Kiểm tra kỹ càng tình trạng cơ thể của đặc công Amanda, đặc biệt là độc tố lưu lại trong máu. Mặt khác,” thanh âm nam nhân lãnh đạm: “Tiến hành thôi miên với cô ấy, đặc công có một đoạn kí ức không liền mạch, tôi muốn biết rõ về nó.”

Ký ức của nữ đặc công về đêm đó vô cùng mơ hồ, cô chỉ nói là mình bị Randall hạ thuốc mê, sau đó nhân cơ hội rời khỏi. Bruce tất nhiên không thể nào tin tưởng.

Bầu trời u ám mờ mịt, mưa giông bão táp nổi lên.


Bruce hơi thoáng thả lỏng thân thể, tựa người lên tấm ghế dựa đằng sau, y khép lại hai mắt.

Hình ảnh xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo, ánh chiều tà ấm áp len lỏi qua ô cửa sổ, mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí cùng với cát vàng mịt mù chói lóa, lại có Bourbon sóng sánh trong ly thủy tinh, tỏa ra ánh sáng lấp lánh xinh đẹp, y tựa như nhìn thấy bóng dáng thanh niên tóc vàng đứng tại ngưỡng cửa ra vào trong phòng khách nhà mình, nụ cười biếng nhác treo trên khóe môi.

Hắn nói, trưởng quan, ngài sẽ thực tâm yêu một người sao.

Bruce hít sâu vào một hơi, thật giống như làm như thế có thể giúp y đem hương vị thuộc về người kia vĩnh viễn khắc sâu vào trong ngực. Sau đó y mở choàng mắt.

Gió bên ngoài thổi ngày càng mạnh, nỗ lực xua tan đi màn đêm mịt mù của những ngọn đèn đường mỏng manh hoàn toàn không đáng kể. Mưa rào rào như trút nước.

Ánh chiều tà, những hạt cát vàng trôi nổi trong không khí, hương vị của Bourbon, đồng tử xanh biếc cùng với ý cười đọng lại trên khóe môi người kia.

Tất cả đều biến mất không thấy.

Tưởng niệm dừng ở đây.

Thần thái nhu hòa trên mặt người đàn ông tóc đen cũng theo đó mà phai nhạt dần, y lại tiếp tục cúi đầu xử lí những văn kiện cơ mật trên mặt bàn, lại tiếp tục vùi ngập chính mình trong những mưu toan tính kế phức tạp.

Trước khi trời sáng y nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe của Amanda cùng với báo cáo về đoạn kí ức bị che dấu kia.

Bruce mặt không đổi sắc đọc từng hàng chữ trên báo cáo, phẫn nộ dâng trào trong đôi mắt nâu trầm.

—— Cũng chỉ có Randall James mới có gan lừa gạt y như vậy.

Nhưng thực đáng tiếc, Bruce sẽ không để cho chú báo nhỏ tràn ngập dã tâm kia vụt khỏi lòng bàn tay mình đơn giản như thế.

Hắn thế mà lại muốn triệt triệt để để thoát khỏi y?! Hắn thế mà lại muốn giấu diếm đứa nhỏ kia?! Đứa con của Bruce y đây?!

—— Hắn làm sao dám?!

Bruce lưu loát nhấn một loạt nút trên điện thoại, giọng điệu lãnh tĩnh hoàn toàn trái ngược với lửa giận hừng hực trong mắt: “Garcia, chuẩn bị trực thăng đi Nga, tôi phải đi giải quyết một việc, ngay trong ngày hôm nay.”

Nữ phó quan đã theo y nhiều năm tất nhiên biết đây không là lúc để bày tỏ nghi ngờ, lập tức chấp hành mệnh lệnh của Bruce.

Trực thăng chậm rãi hạ cánh trên bãi đáp tạm thời, Bruce bước xuống từ thang cuốn, máy bay cá nhân của trưởng quan CIA cấp cao đã được trang bị đầy đủ. Garcia đứng kế bên cửa máy bay, nàng nhìn Bruce Stewart bước nhanh về phía này trong tấm áo bành tô bằng vải dạ màu đen quen thuộc, vẻ mặt nghiêm túc.

"Sir, ngày mai có hội nghị tại Lầu Năm Góc, theo kế hoạch ngài phải tham dự."

Bruce nhìn nàng một cái, "Tôi biết."

Garcia không tiếp tục lên tiếng, hai từ này đã đủ để thể hiện thái độ của trưởng quan, nàng chỉ còn cách là đi tìm lí do ứng đối với một đám quan chức cấp cao nắm trong tay tài lực quân sự đủ để khống chế một quốc gia.

—— Ai bảo nguyên nhân thực sự cho việc trưởng quan của nàng không cách nào tham dự hội nghị cơ mật cấp cao là vì y cần phải bay tới nước Nga tìm một vị đặc công đào ngũ cơ chứ.

—— Hừ, Garcia đương nhiên biết, ngoại trừ Breakpoint no.3, thứ có thể khiến cho Bruce Stewart tự mình ra trận gióng trống khua chiêng thế này, họa chăng là thế chiến thứ 3 nhân loại diệt vong thì may ra còn có khả năng.

Bruce nhàn nhạt nhìn nữ phó quan đã thả hồn đi đâu đó, nói: “Cho người giám thị Roth, nếu xảy ra bất kì chuyện gì, lập tức báo cáo cho tôi.”

Trước khi Bruce lên máy bay, Garcia hỏi: “Mấy tiểu đội được phái ra làm nhiệm vụ “thanh trừ” Breakpoint no.3 không cần rút về sao?”

Bruce thản nhiên nói: “Không cần.”

Garcia gật đầu.

Trực thăng cất cánh trong màn đêm đã bắt đầu hửng sáng, phát ra tiếng vang thật lớn. Bruce tựa vào lưng ghế dựa mềm mại, khép lại hai mắt.

Mấy ngày này đối với Randall mà nói chính là vô cùng thoải mái.

Hắn biết tai mắt của Bruce vẫn luôn giám thị nơi này, chắc hẳn là vì đám người bắt cóc hắn lúc trước, thế nhưng mấy ngày qua hành tung của CIA đã giảm xuống rất nhiều, Randall nghĩ, có lẽ là do ông trùm của tổ chức Hắc Sa đã chết dưới tay hắn đi. Đặc công CIA còn đang bận điều tra nguyên nhân của cái đống hỗn độn trong ngõ nhỏ kia. Lựa chọn sáng suốt nhất của Randall hiện tại là lập tức rời khỏi cái thành phố bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phủ kín bởi đặc công của Bộ chỉ huy đặc biệt này.

Nhưng hắn không thể làm như vậy.

Thanh niên tóc vàng nhàn hạ tựa vào thành chiếc cầu lớn phơi nắng, dòng nước trong xanh nhảy nhót dưới chân hắn. Nơi này là địa điểm du lịch nổi tiếng, xung quanh người đến người đi, gần như không một ai chú ý tới nam nhân tóc vàng mắt xanh nọ. Randall nheo mắt, hắn nhìn dòng nước chảy xuôi dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả người được ấm áp bao bọc khiến cảm giác buồn ngủ giờ đã quen thuộc với hắn lại một lần nữa ập tới.

Randall mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đậm, vạt áo rộng thùng thình che đi phần bụng thoáng nhô ra của hắn.

Thanh niên tóc vàng ngáp một cái, trong cặp mắt xanh biếc phủ lên một tầng hơi nước. Thực buồn ngủ. Tình trạng cơ thể của hắn hiện tại, đừng nói là đặc công CIA, thậm chí so với một người đàn ông khỏe mạnh bình thường chỉ sợ cũng không bằng. Randall có thể khẳng định Bruce vì tìm được mình, hẳn đã đưa ảnh chân dung của hắn đến tổ chức đặc công của mỗi quốc gia, à tất nhiên, còn phải kèm theo một cái ghi chú đại loại như “lính tình báo có giá trị cực cao, bắt buộc phải bắt sống” nữa, đừng nói tới rời khỏi nơi này, qua được cổng an ninh thôi cũng đã là chuyện không thể nào.

Mùa hè trên đất Nga, sắc trời sáng sủa, Randall mơ màng buồn ngủ.

Hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác mới phát hiện ra bên người mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người nam nhân, vạt áo bành tô bằng vải dạ đen lọt vào trong mắt. Randall chậm rãi đứng thẳng người, hắn nở một nụ cười với Bruce.

"Thật không nghĩ tới có thể nhìn thấy ngài ở nơi này, Bruce."

Sắc mặt thanh niên tóc vàng nhìn qua cũng không quá tốt, ý cười thật thật giả giả chớp động trong mắt hắn. Biểu tình trên mặt Bruce bình bình đạm đạm.

“Sự tình cậu không ngờ tới còn có rất nhiều, đặc công.” Y cũng không bận tâm tới xưng hô của Randall với mình, đáp một câu như vậy.

Randall cong cong khóe môi, không thể không thừa nhận bộ dáng hắn cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp, Bruce nghĩ thầm, đặc biệt là dưới ánh mặt trời chói lóa như lúc này đây, xán lạn đến khó thể diễn tả thành lời.

“Tôi có thể mạn phép cho rằng, ngài tới đây vì một người đặc công là tôi không?”

Bruce hơi hơi giương cằm: “Có thể.”

Randall ngược lại bởi vì câu trả lời khẳng định trắng trợn này mà thoáng kinh ngạc, hắn bật cười, nói: “Mấy khi có một lần không là tôi tự mình đa tình đâu.”

Người đàn ông tóc đen chăm chú nhìn hắn: “Tôi nghĩ em có rất nhiều thứ cần phải giải thích với tôi, đặc công.”

Randall tùy tiện dựa lên cột trụ được chạm khắc tinh xảo trên cầu, hắn vô cùng bình tĩnh đem áo khoác thắt chặt lại một chút, cười tủm tỉm nói: “Ngài giận sao?”

Bruce khẽ nhíu mày, trong thanh âm phảng phất ý cười lành lạnh. “Tôi cứ tưởng em sẽ không để tâm đến điều đó, Mr.James.” (Ở chap 38 đã làm rõ, chỉ khi nào anh nộ khí xung thiên mới gọi em bằng tên họ + Mr)

Randall cười gượng một cái. Hắn lén lút quan sát xung quanh, nhìn qua hết thảy đều thực bình thường. Không có đặc công ngụy trang giả bộ tiếp cận, cũng không có bắn tỉa mai phục tại chỗ cao.

Bruce trái lại nở nụ cười, đơn thuần mà cười, không xen lẫn thêm chút cảm xúc dư thừa nào. Y nói: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”

Randall ngơ ngác gật đầu.

Hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống.

Người phục vụ bị ánh mắt sắc bén tựa chim ưng của Bruce nhìn tới mức khúm núm một câu thừa thãi cũng không dám nói, Bruce gọi một ly cà phê đen không đường, dừng lại một khắc, lại gọi cho Randall một ly nước lọc. Thanh niên tóc vàng chớp chớp hai mắt, không lên tiếng.

Từng từ đơn bằng tiếng Nga thoát ra từ hai cánh môi cực mỏng của Bruce, thanh điệu “rừ rừ” bị kìm nén dưới cổ họng lúc thường khiến người phiền chán giờ được tô điểm thêm âm cuối xinh đẹp, kết hợp với khẩu âm của người bản địa cũng như ngữ pháp chuẩn mực, hơn nữa thanh âm Bruce có phần hơi trầm thấp, lại pha chút bình thản, như phủ thêm lên đó một tầng từ tính...Thôi xong đời, Randall có chút tuyệt vọng nghĩ, mới nghe giọng nói thôi mà hắn đã hoa si tới mức độ này rồi.

Bruce trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: "Tình trạng của em hiện tại không ổn."

Đang bận thả hồn trên mây Randall giật mình ngây ra một lúc mới kịp phản ứng, hắn vẫn trưng ra bộ dạng hi hi ha ha thường thấy, tựa như biết chắc Bruce sẽ không bởi vì vậy mà nổi giận: “Cảm ơn anh đã quan tâm, Bruce.”

Bruce ngầm đồng ý cách hắn gọi mình, y nói thẳng: "Theo tôi trở về."

Randall nhướn mày, hắn nhìn Bruce, không lên tiếng.

Bruce khóe môi cong lên một chút, y thản nhiên nhìn Randall: “Tôi hi vọng em có thể xem xét đề nghị này.”

Cà phê của bọn họ đã được bưng lên. Bruce nâng li lên nhấp một ngụm, ánh mắt Randall dừng một giây trên ngón tay thon dài của nam nhân tóc đen, sau đó ngay lập tức dời đi chỗ khác.

Thanh âm Bruce bình thản: "Không nên động tâm tư khác, James, mấy trò vặt vãnh em làm với đặc công Amanda đối với tôi đều không có tác dụng.”

Randall nhếch miệng cười cười: “Cô ấy vẫn ổn chứ?”

Bruce đặt chiếc ly trên tay xuống, “Em trở về có thể tự mình đi giải thích với cô ấy.”

Khóe miệng Randall giật giật, sau đó cứng đờ.

—— Bruce nắm chặt lấy tay hắn.

Lòng bàn tay nam nhân vẫn còn mang theo nhiệt độ từ ly cà phê kia, đủ để khiến da hắn như muốn bốc cháy. Randall giống như bị điện giật vội vàng rút tay lại.

Thần sắc bình tĩnh tựa như một chiếc mặt nạ của Bruce rốt cuộc xuất hiện vết rách. Khát vọng cường liệt rực lên trong đôi mắt nâu trầm.

Thời điểm Randall kịp phản ứng thì tay hắn cũng đã rút lại. Hắn phát hiện cái động tác rút tay ra hình như cũng rút mất một khoảng không nho nhỏ trong lòng hắn, mất mát khó hình dung cứ như vậy mà dâng trào. Da tay hắn theo bản năng lưu luyến ấm áp cũng như đụng chạm của người đàn ông kia.

Hắn ngẩng đầu nhìn về Bruce.

Ý cười nhàn nhạt trên khóe môi người đàn ông tóc đen vẫn còn đó, hai mắt lại hùng hổ dọa người.

"Em là của tôi, Randall." Y nói như vậy.

Randall khẽ cười một tiếng, hắn nhìn nước lọc trong ly của mình, nhiệt độ nóng bỏng của nước dưới khí trời mùa hè chậm chạp không tản đi.

“Cùng anh trở về, để anh cầm tù tra tấn tôi cho tôi biết thế nào là phục tùng vâng lời sao?”

Bruce thoáng nhíu mày, biểu tình này của y đủ để khiến không ít đặc công CIA tinh thần vững vàng phải lạnh sống lưng. Chỉ có điều ngồi đối diện y lúc này là Randall, là chú báo nhỏ của y, từ trước tới nay hắn vốn là hung hăng không sợ chết mà trừng mắt nhìn y, thậm chí còn mang theo ngạo mạn khiêu khích.

Bruce thấp giọng cười rộ lên: “Em thuộc về tôi, Randall, điều này em cũng biết.”







Chương 56.
Từng tia nắng nhảy nhót xuyên qua ô kính cửa sổ mà chiếu vào, lấp la lấp lánh trên mặt bàn. Randall liếm môi, dời mắt khỏi đôi bàn tay đang đặt trên bàn của Bruce.

Người dấu hiệu hắn lúc này đang ngồi vững vàng ngay trước mặt hắn, tuyên bố quyền sở hữu của mình. Randall không còn cách nào khác ngoài cực lực khắc chế khát vọng muốn đụng chạm Bruce.

Ánh mắt người đàn ông tóc đen khẽ híp. Thời điểm da thịt tiếp xúc y ngay lập tức hiểu được mình đã lún sâu tới mức nào. Y phải có được người này, bằng cách này hay cách khác, bản thân hắn tự nguyện hay bị ép buộc cũng không quan trọng, hắn chỉ có thể là của y. Độc chiếm của Alpha cũng như ý chí bảo hộ người quan trọng gần như đốt cháy lồng ngực Bruce, cảm giác này đối với y mà nói là vô cùng xa lạ, đã bao lâu rồi y không gặp loại cảm xúc mãnh liệt như thế? Trưởng quan CIA vẫn bảo trì biểu tình bĩnh tĩnh trên mặt, y sẽ không vì cảm giác khác lạ mà cảm thấy sợ hãi, y lúc này đây vẫn vô cùng tỉnh táo.

Omega trước mặt này thuộc về y, không một ai có thể đem hắn cướp đi, ngay cả bản thân Randall cũng không thể.

Bruce nở một nụ cười ôn hoà, y nói: “Tôi có thể cho em thời gian để suy nghĩ, Randall.”

Thanh niên tóc vàng nhướn mày, Bruce đột ngột thay đổi xưng hô khiến hắn lộ ra một nụ cười nhạt, “Trước giờ anh chưa từng gọi tôi là Randall.”

Bruce nhìn hắn: “Là do em chưa từng nghe thấy thôi.”

Randall nhìn biểu tình ôn nhu trên mặt nam nhân tóc đen, hắn bỗng nhiên nhớ lại chuỗi ngày lang thang trên sa mạc, chuỗi ngày chỉ có độc hắn và Bruce.

Ánh mắt nâu trầm của Bruce thản nhiên nhìn thẳng vào Randall, y nói, “Tôi sẽ cho em thời gian.”

Randall cười rộ lên: “Ồ, thật là một vinh hạnh.” Hắn làm ra một biểu tình thụ sủng nhược kinh. Randall có thể nhìn thấy ý chí kiên định trong mắt người đối diện, hắn biết Bruce một khi đã quyết sẽ không có gì có thể thay đổi được. Chỉ sợ nếu hắn cùng Bruce quay trở lại CIA, chờ đợi hắn chẳng qua là xích sắt cùng lồng giam mà thôi.

Dã thú một khi đã xổ lồng, chung quy vẫn thực khó có thể quay đầu. Hắn có lưu luyến ấm áp do Bruce mang lại đi chăng nữa, cũng không cách nào thuyết phục chính mình quay trở lại.

Bởi lẽ hắn có phần không rõ, Bruce có thể triệt triệt để để cho hắn thứ mà hắn muốn hay không.

Hắn chính là tham lam như vậy.

Một tia thăm dò chợt loé lên trong mắt Bruce, nhưng rất nhanh đã biến mất, ánh mắt y cũng lại một lần nữa trở nên ôn hoà vô hại. Y rất ít khi lộ ra thần sắc như hiện tại, lăn lộn tại Bộ chỉ huy đặc biệt đã lâu, Bruce biết thứ cảm xúc này chỉ xuất hiện một khi yếu đuối.

Chỉ là so với chú báo nhỏ của y, cũng chẳng đáng để tâm.

Có những lúc ngươi bắt buộc phải yếu thế một chút, để chọc cho thú cưng vui vẻ. Trưởng quan CIA cấp cao vẫn chưa ý thức được hành động lấy lòng “thú cưng” của mình khác thường như thế nào.

Ngón tay Randall gõ lên mặt bàn trong vô thức, Bruce lại nâng li cà phê lên nhấp một ngụm. Quán cà phê nhỏ chợt trở nên an tĩnh. Tia nắng rực rỡ lấp lánh trên một đầu lộn xộn của người đối diện, Bruce bỗng cảm thấy một loại cảm xúc an bình dâng lên trong lòng. Tất cả những nôn nóng cũng phẫn nộ những ngày vừa qua, thời điểm nhìn thấy thanh niên tóc vàng này đều an tĩnh trở lại.

Một tia giảo hoạt vụt qua trong cặp mắt xanh biếc của Randall, hắn nói: “Cảm ơn.” Sau đó đứng dậy: “Thật vui khi được gặp anh ở đây, Bruce.”

Hắn vừa dứt lời liền đứng dậy.

Bruce hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, mấy ngày qua thanh niên tóc vàng gầy đi không ít, nhưng trong mắt vẫn giữ vững loại thần thái chói loá muốn mù quen thuộc. Bruce tất nhiên biết đặc công của y đang tính làm cái gì. Y chính là hiểu rõ hắn như vậy.

Randall đó giờ đều không phải là loại người có thể dễ dàng hồi tâm chuyển ý, lúc này đây hắn muốn trốn tránh, chỉ sợ không phải là bởi vì “xem xét”, mà là để chạy khỏi y càng ngày càng xa.

Trái ngược với buổi chiều hôm đó, thanh niên tóc vàng tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, một lòng một dạ muốn tiếp cận y.

Bruce để mặc cho Randall lướt qua người y mà đi khỏi, hoàn toàn không có ý định ngăn lại, góc áo Randall sượt qua cánh tay y, Bruce khép mắt, tựa như làm như vậy có thể lưu giữ được khí tức nhè nhẹ phiêu tán trong không khí của người kia vào trong lòng.

Randall ra đi có thể nói là vô cùng dứt khoát, không hề có ý định hồi tâm chuyển ý.

Bruce nâng ly cà phê lên uống một hơi cạn sạch. Nhóc báo nhỏ của y đang từng bước một mà tiếp cận, cẩn thận tỉ mỉ, lại hết sức nỗ lực. Còn về phần mình, Bruce cũng hiểu được chính y là người dung túng cho hành động đó. Nếu Randall đã muốn chơi, y sẽ không ngại dựa theo quy tắc của hắn mà bồi tiếp, dù sao, có một số việc bắt buộc phải mạo hiểm.

Hiện tại, y chỉ biết y không thể để Randall rời khỏi.

Randall nhẹ nhàng cất bước rời khỏi quán cà phê. Randall biết Bruce sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Cái hắn muốn biết, là Bruce có thể vì hắn - một đặc công đào ngũ, một người vi phạm hết thảy những nguyên tắc đặt ra của trưởng quan CIA cấp cao, một người đụng chạm vào lãnh khốc của y, lại hoàn toàn làm trái lời y đã nói, “Tình cảm không phải là lí do tồn tại của chúng ta” - mà làm được những gì.

Hắn muốn biết tầm quan trọng của mình với Bruce, cũng thật đáng mong chờ.

Cước bộ thanh niên tóc vàng tới chỗ ngoặt nơi ngã tư thì ngày càng chậm lại, mắt hắn lướt nhanh qua mặt kính thuỷ tinh của mấy cửa hàng ven đường, vài bóng người từ phía khác nơi ngã tư mơ mơ hồ hồ hiện lên trên mặt kính. — Ba kẻ mặc thường phục không nhanh không chậm hoà cùng dòng người tiến lại đây, dây bộ đàm thoáng ẩn thoáng hiện dưới lớp áo thun. Randall nhìn không rõ lắm, nhưng hắn biết đó là đặc điểm của một đặc công CIA đang làm nhiệm vụ.

“Shit!” Hắn thấp giọng chửi thề một câu, sau đó tăng tốc độ bước đi.

Ba đặc công kia hiển nhiên cũng đã phát hiện ra Randall. Thanh niên tóc vàng hơi bẻ cổ áo, cố gắng tỏ ra giống người bình thường một chút, nhưng tất nhiên cũng chẳng có mấy tác dụng. Sức nặng có chút lớn ở bụng khiến hắn không dám dồn sức chạy trốn — Thật là một tiểu quỷ phiền phức.

Randall khẽ mắng thầm ở trong lòng, động tác lại vạn phần cẩn thận. Hắn thả lỏng áo khoác, sau đó vụt tiến vào một cái ngõ nhỏ. Hắn không thể để đám đặc công này biết nơi ẩn nấp hiện tại của mình, đành phải thuận theo hoàn cảnh mà hành động.

Sắc trời dần trở nên ảm đạm. Mồ hôi sớm đã lăn dài trên trán Randall, giọt nước mặn chát dọc theo sườn mặt chảy xuống. Hắn liếm môi, dạ dày rỗng tuếch khiến cơn đau dưới bụng lại bắt đầu có dấu hiện dâng trào. Randall nhíu mày, trận đánh này e rằng chỉ còn cách tốc chiến tốc thắng.

Thanh niên cố gắng đem mình nép vào vách tường, sau đó chậm rãi rút ra khẩu súng lục vẫn luôn dắt bên hông, mở chốt an toàn. Thanh niên tóc vàng cẩn thận quan sát từng hành vi nhỏ nhất của ba kẻ địch đang không ngừng tiến về phía này.

Randall nhếch môi, dưới chân là vũng nước đọng lại sau cơn mưa, mùi tanh tưởi khiến người buồn nôn phát ra từ rác rưởi tán loạn trên mặt đất trong con hẻm nhỏ. Chỉ cần tiếng súng vừa vang lên, cảnh sát địa phương sẽ rất nhanh ập tới nơi này, vừa khéo thứ hắn muốn làm là thủ tiêu ba vị đặc công này rồi thoát thân.

Hồi trước thì việc này chẳng qua chỉ là một cái búng tay, có điều hiện tại đã khác xưa rất nhiều. Một trận khó chịu tanh tưởi dâng lên trong cổ họng, Randall khép mắt, hắn nỗ lực khắc chế cảm giác buồn nôn, sau đó nâng tay, họng súng lập tức khóa chặt vào một người đặc công cách đó không xa.

"Đoàng!"

Ngón trỏ bóp cò, sức giật khi súng nổ khiến nòng hơi lệch lên trên, Randall nhanh chóng lùi lại.

"Đoàng đoàng đoàng! ! !"

Đối thủ dù sao cũng là đặc công CIA cao cấp —— người có thể tham gia vào những tiểu tổ “thanh trừng” thế này đều là những cỗ máy giết người không chớp mắt lăn lộn giữa làn ranh sinh tử, phản xạ tất nhiên không chậm. Ngay khi đồng đội theo tiếng súng gã xuống thì bọn họ cũng đã nhận ra vị trí cụ thể của người bắn.

Hai đặc công hiển nhiên chiếm ưu thế về nhân số, bọn họ phối hợp nhịp nhàng thay nhau tiến lên, khoảng cách với Randall rất nhanh rút ngắn lại, bị hỏa lực của bọn họ áp chế khiến Randall thực khó có cơ hội đánh trả.

Randall giật giật ngón tay, hắn không thể không mạo hiểm.

Một trong số đặc công cẩn thận bước qua thi thể đồng đội nằm dài trên mặt đất. Ánh mắt gã sắc bén bắt được biến động nhỏ trong con hẻm nhỏ, lập tức đổi hướng nòng súng. Ngay lúc đấy ——

"Đoàng!"

Thân ảnh cao gầy lao vụt ra từ cửa ngõ tối mù, hung hăng nhào đến. Người đặc công còn lại gần như ngay lập tức xoay người, thế nhưng đồng đội của gã đã gục. Randall dùng một khoảng thời gian ngắn ngủi nhanh gọn tặng cho gã một viên đạn vào giữa ngực, gã đặc công kia nằm dài trên mặt đất, không thể làm ra thêm bất kì cử động nào khác. Trong ngõ nhỏ lúc này chỉ còn lại hai người, Randall nhào đến ngay trước khi đối phương kịp bóp cò súng.

Hai người liều mạng giao triền vật lộn trên đất.

Randall chỉ cảm thấy máu nóng mãnh liệt vụt thẳng lên não, thứ hắn đã vất vả đè nén trong cả một tháng trốn đông trốn tây, luồn trước cúi sau tránh né đuổi giết của CIA, vậy mà đến giây phút đứng trước làn ranh sinh tử thế này, hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, nhưng rất nhanh liền bị Adrenalin tăng mạnh hoà tan.

Nhóc con, ngươi từ khi còn trong bụng đã cùng baba ngươi xông pha chiến trường. Ta đem tất cả ra để đổi lấy mạng sống của ngươi, tuyệt đừng để cho ta thất vọng.

Hạ bộ bị đầu gối thọc cho một cú khiến Randall đau đến hơi thở đứt đoạn, hắn mạnh mẽ dùng cùi chỏ đáp lễ, máu mũi của đặc công kia văng tứ tung lên mặt hắn, biểu tình trên mặt thanh niên tóc vàng thoáng cái trở nên vô cùng doạ người, động tác trên tay hạ xuống cũng ngày càng mạnh.

Gã đặc công kia hiển nhiên cũng không ngờ được rằng thanh niên tóc vàng “thân thể không khoẻ” trong báo cáo lại có sức chiến đấu cường hãn như vậy, liền thất thố không kịp đề phòng, chật vật ứng phó.

“Shit!” Randall chửi thề, đau đớn kịch liệt từ bụng thình lình xuất hiện khiến động tác của hắn chậm lại không ít, đối phương ngay lập tức nắm lấy cơ hội này.

Randall khó khăn né tránh công kích của đối phương, hai chân vì vấp phải thi thể của một đặc công đã bị hạ gục mà lảo đảo một chút, cơ thể mất thăng bằng ngã về sau. Tiếng động khi thân thể tiếp xúc với mặt đất lọt vào tai Randall. Hắn muốn nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chiến đấu, mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương, bụng càng ngày càng đau đớn, tựa như lục phủ ngũ tạng bị một bàn tay xoay vò nghiền nát. Randall có thể nghe thấy hai hàm răng vì đau đớn mà đánh vào nhau lập cập.

Hắn trơ mắt nhìn gã đặc công kia nâng cao súng, họng súng nhắm thẳng ấn đường của mình.

Randall thở hổn hển, hắn quờ quạng trên mặt đất, hy vọng có thể tìm được một thứ vũ khí để phản kích. Hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, đã đi tới bước này, chỉ sợ chạy trời cũng không thể thoát khỏi cái chết, Randall nghĩ, hắn không rảnh bận lòng đau thương buồn tủi, chỉ muốn dồn sức đánh một trận, có thua cũng là tâm phục khẩu phục. Chết thì chết, có tiếc chăng thì là một lần ra đi hai mạng người mà thôi.

— “Đoàng!”

Thanh niên tóc vàng phản xạ có điều kiện nhắm lại hai mắt, mất vài giây đồng hồ mới nhận ra mình vẫn còn có ý thức. Một khối thi thể nặng nề ngã xuống, gần như đem hắn đè ở bên dưới. Randall đẩy ra thi thể đã gục của đặc công kia, máu tươi ồ ạt tuôn ra từ vết đạn dữ tợn ghim thẳng ngay ấn đường. Lông mày Randall nhíu nhíu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện con hẻm nhỏ.

Bóng dáng Bruce từ góc khuất bên đường lộ ra.

Thanh niên tóc vàng cười rộ lên, hắn thở dốc, chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, “Thật vui khi nhìn thấy anh nha, câu này tôi nói tới lần thứ hai trong ngày rồi đấy.”

Bruce không lên tiếng, ánh mắt y cẩn thận từng li từng tí chăm chú nhìn Randall, trạng thái thanh niên tóc vàng nhìn qua thực không ổn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, khiến chúng xoã tung dính chặt vào trên trán, hai má vốn dĩ gầy yếu hơn trước rất nhiều nay lại càng thêm tái nhợt. Chỉ có nụ cười trên mặt là vẫn xán lạn đến chói mắt.

Randall bước qua thi thể sõng xoài trên mặt đất tiến về phía Bruce, bỗng dưng bước chân loạng choạng một chút khiến hắn không thể không vịn lấy vách tường bẩn hề hề kế bên để giữ thăng bằng. Bruce ngay tại một khắc Randall lảo đảo không vững kia liền vô thức mà tiến lên vài bước. Y lập tức đè lại khát cầu tiến đến đỡ lấy người trước mặt.

Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Bruce có thể nhìn thấy bóng dáng mình hiện lên trong đồng tử xanh biếc của đối phương.

Khoé môi Randall cong cong, hắn nói: “Bọn họ là đặc công của anh.”

Thanh âm Bruce âm trầm lạnh lẽo: “Bọn họ là đặc công của CIA.”

Randall chớp chớp mắt: “Tôi chẳng lẽ không phải sao?”

“Em không phải.” Bruce nói.

Thanh niên tóc vàng sửng sốt trầm mặc hai giây, hắn tựa hồ không ngờ tới Bruce sẽ trả lời như thế, lại càng không ngờ tới được câu trả lời đó có thể khiến hắn hạnh phúc lâng lâng. Adrenalin chậm rãi rút đi, mỏi mệt cùng đau nhức rất nhanh liền ập tới, Randall dùng cánh tay chống đỡ trọng lượng cơ thể, lúc này mới bắt đầu cảm thấy ẩn ẩn sợ hãi.

Bruce tiến về phía trước một bước :”Về sau cấm chỉ em cùng những đặc công khác vật lộn, Randall.”

Thanh niên tóc vàng có chút buồn cười lườm một cái, hắn còn chưa kịp phản bác đã bị khí thế trên người Bruce nghẹn trở về, cặp mắt nâu trầm của đối phương lạnh lùng trừng hắn, một bộ “đây là mệnh lệnh”, khiến Randall ngạc nhiên hơn là trước khi não bộ hắn kịp phản ứng, một câu “Được rồi” đã từ miệng hắn phun ra.

Bruce nhìn thần sắc kinh sợ lại có phần không tình nguyện của Randall, ánh mắt chậm rãi trở nên nhu hoà.

Randall có chút ảo não, hắn nhìn nhìn Bruce, lại bĩu bĩu môi, sau đó nhướn người lên. Thanh âm thanh niên tóc vàng rất thấp, hơi thở của hắn cách Bruce rất gần: “Coi như đây là tạ lễ đi.”

Ngón tay Bruce giật giật, khí tức của Randall khiến y phải tận lực khắc chế khát vọng muốn đụng chạm hắn. Omega của y gần ngay trước mắt, ý cười giảo hoạt tràn ngập trong cặp mắt xanh biếc.

Sau đó Randall liền hôn y.

Đồng tử Bruce hơi hơi phóng đại, y cảm nhận được bờ môi ước át của Randall nhẹ nhàng chạm môi, sau đó lại ấn mạnh một chút, đầu lưỡi mềm mại lướt qua răng nanh y. Randall thấp hơn y một chút, hắn phải hơi ngẩng đầu lên, Bruce theo đó mà nhìn thấy cái mũi cao thẳng của hắn, cùng với lông mi thoắt ẩn thoắt hiện dưới mí mắt, còn có cả mái tóc vàng chói lọi sũng nước kia.

Trưởng quan CIA cấp cao rốt cuộc đầu hàng phất cờ trắng. Y mạnh mẽ vươn tay ôm chặt lấy Randall, vùi chắc hắn vào trong ngực mình, sau đó đáp lại nụ hôn của Randall.

Hai người môi lưỡi giao triền, thời điểm Randall kịp làm ra phản ứng hắn đã bị hôn tới gần như thiếu dưỡng khí, Bruce ôm hắn quá mức chặt chẽ, tựa như muốn đem hắn vùi vào trong cơ thể, hắn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, của hắn, và của Bruce. Nước bọt bị đẩy tới đẩy lui trong khoang miệng, cả người hắn được bao bọc bởi hương vị của Bruce, hắn ban đầu chỉ tính khiêu khích một chút, nụ hôn này cũng chỉ định chuồn chuồn lướt nước mà qua, thế nhưng giờ phút này lại khiến hắn trầm mê đến đầu váng mắt hoa.

Đủ, không nên tiếp tục.

Randall mở choàng mắt, hắn phát hiện mình vô pháp nhìn thẳng vào mắt Bruce, hắn sợ hãi chính mình không cưỡng lại được bị cặp mắt nâu trầm kia hút hồn. Ánh mắt thanh niên tóc vàng chuyển dời đến nơi khác, cánh tay dùng sức, muốn thoát khỏi lồng ngực Bruce.

Thế nhưng hai tay nam nhân giống như kìm sắt khiến hắn không cách nào động đậy, chưa kể Bruce lại càng tăng mạnh lực đạo trên tay.

“Mau buông, Bruce...” Hắn bất mãn lầu bầu được nửa câu —

“Đoàng!”

Randall chỉ cảm nhận được thân thể của chính mình được Bruce ôm trong lòng xoay một vòng, cảnh vật vèo vèo vụt qua trong tầm mắt, dự cảm xấu nháy mắt nhảy lên trong lòng, hắn vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt Bruce, mùi máu tươi thoáng cái trở nên dày đặc trong không khí.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Lúc này đây Randall chẳng cần tốn bao nhiêu sức để thoát ra khỏi kìm cặp của Bruce, thanh niên tóc vàng lưu loát rút ra một khẩu súng lục từ túi áo người đàn ông tóc đen, sau đó nã liền ba phát đạn. Xa xa chính là gã đặc công vừa nãy bị hắn bắn trúng ngực, bây giờ gã mới rốt cuộc ngã quỵ, không còn cử động.

Randall chưa từng thống hận quá phản xạ của bản thân, đây là lần đầu tiên.

Hắn lo lắng cất vội súng lục, rủa thầm một câu, sau đó ngồi xổm xuống.

Bruce tựa vào vách tường bẩn thỉu, máu từ miệng vết thương chảy dọc xuống. Randall liếm môi, mùi rỉ sắt tanh tưởi khiến cổ họng hắn thoáng cái trở nên khô khốc, không thể nói thành lời.

“...Anh không sao chứ...anh có ổn không, Bruce?...”

Viên đạn bắn trúng vai trái Bruce, không ghim quá sâu. Nếu không phải y nhanh chóng đem vị trí cả hai chuyển dời, chỉ sợ viên đạn kia lúc này đã an vị tại tim của hắn. Randall nhanh chóng cởi áo khoác trên người Bruce, máu tươi túa ra trên vải dạ đen của chiếc áo bành tô, nhìn qua cũng không quá nổi bật, nhưng cảm xúc ướt át ở đầu ngón tay khiến sắc mặt Randall lại càng trở nên khó coi.

Thanh âm Bruce ngược lại vẫn bình thản như trước, y chầm chậm nói: “Không có việc gì.” Nam nhân định đứng thẳng thân thể, không tiếp tục dựa vào chống đỡ của bức tường phía sau, có điều động tác này lại chỉ khiến cho vết thương bên vai trái chảy máu ngày càng nhiều.

“Lo mà dựa vào đấy, không được cử động!” Randall thấp giọng nạt một câu, hắn một tay xé áo Bruce, một tay ấn Bruce về chỗ cũ, giọng điệu thô lỗ, nhưng động tác trên tay lại vạn phần cẩn thận.

Người đàn ông tóc đen hơi nghiêng đầu, lọt vào mắt y là hai tay run rẩy của Randall.

Ngữ khí Bruce bình thản, “Tôi nghĩ em hẳn là đã có một bài học, sau khi nổ súng việc đầu tiên phải làm là kiểm tra mục tiêu đã chết hay chưa.” Y nói hết một câu như vậy, trong giọng lại hoàn toàn không có nửa phần trách cứ, trái lại là ôn nhu cùng dung túng.

Randall tức đến khó thở, phản bác: “Còn tôi thì nghĩ anh hẳn phải biết trong tình huống bị tập kích thì điều đầu tiên phải làm là rút súng đánh trả, chứ không phải là dùng chính mình để chắn đạn cho người khác.”

Bruce tựa hồ đối với lời mỉa mai châm chọc của thanh niên tóc vàng hoàn toàn không để bụng, y nhìn Randall dùng mảnh vải xé xuống từ trên áo băng lại miệng vết thương, ánh mắt lướt qua vạt áo gió mở rộng của thanh niên tóc vàng.

Randall cách Bruce rất gần, mùi máu trên người Bruce không ngừng kích thích khứu giác hắn, hai tay Randall lúc này đã ngừng run rẩy, hắn buộc chặt băng cầm máu, nhưng miệng vẫn không ngừng lải nhải, hòng dời đi lực chú ý của bản thân.

Randall cái gì cũng không sợ, hắn không e dè thiên tính, tử vong, thậm chí còn có xu hướng tự hủy hoại bản thân, thế nhưng hắn lúc này đây lại sợ cái viễn cảnh Bruce thực sự gục xuống trước mặt hắn, sợ đến muốn chết.

Kể cả khi hắn vĩnh viễn không muốn thừa nhận điều đó đi chăng nữa.

“Tên khốn nhà anh rõ ràng có súng, thấy gã đặc công kia còn sống vì sao không nổ súng trước?”

—— Bởi vì anh biết giết hắn cũng không kịp ngăn viên đạn bắn trúng tôi?


“Tôi còn không biết trưởng quan CIA cấp cao cũng sẽ có lúc chật vật thế này đấy!”

—— Con mẹ nó anh cho là tôi sẽ cảm động hay gì?!

“Ở ngay trước mặt tôi trúng đạn quý ngài Bruce đây coi tôi thành không khí rồi à?!”

—— Anh cái đồ chết tiệt, tôi không bị kẻ địch ám sát thì cũng bị anh hù chết rồi!!

Bruce lại thấp giọng cười rộ lên. Y để kệ cho Randall lải nhải mắng mình, im lặng nhìn ngón tay thon dài của thanh niên tóc vàng thoăn thoắt băng bó vết thương, cầm máu tạm thời cho y, khóe môi cong cong, một hồi lâu sau cũng không hề hạ xuống.

Omega của y gần ngay trước mắt, Bruce chớp mắt, mất máu cũng không thể đả động sung sướng trong lòng y.

“Em đã từng nói em là đặc công của tôi.” Bruce nói, y nhấn mạnh hai chữ “của tôi”: “Tôi tất nhiên sẽ không để người khác tổn thương em.”

Y nói xong, liền đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Randall. 


Hết chương.

Mọi người còn nhớ biệt danh của Bruce là Bald Eagle aka Đại bàng đầu trắng, biểu tượng của nước Mĩ hem, sau đây tôi xin phép trình chiếu cho các bạn xem một thước phim miêu tả chân thực cảnh Bruce hùng hổ đến Nga bắt vợ))







Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

1 nhận xét:

  1. Cười chết toi =))))))))) tướng đi khệnh khạng bố đời vãi mà mặt mình ngáo ngơ, hình như góc chết của bạn đại bàng đầu trắng này góc chính diện hay gì á =)))))))) cô lại còn liên tưởng tới Bruce 🤣🤣🤣

    Trả lờiXóa