Thứ Hai, 18 tháng 2, 2019

Lý Luận nâng cao tố chất đặc công Omega_Chương 53+54

Tác giả: A Hắc Tang A
Edit: Míu
Beta: MarS


Chương 53:

Gã Trung Đông nhún vai, gã cũng không ngại để đặc công tóc vàng biết thân phận của mình. —— Gã đúng quả thật có ý định uy hiếp vị trưởng quan cấp cao CIA không thể nhắc tới kia, bởi vậy cũng biết rõ bản thân đã không còn đường lui.

“Tôi nghĩ anh bạn đặc công này hẳn còn nhớ chuyến ghé thăm vùng Trung Đông lần đó đi?” Gã lộ ra một biểu tình cười như không cười: “ ‘Hắc Sa’ chính là do chúng tôi tân tân khổ khổ gây dựng nên, vậy mà chỉ bởi vì một tên đặc công là cậu, vị trưởng quan kia liền oanh tạc toàn bộ tổng bộ.”

Randall nhướn mày, cảm thấy đã hiểu rõ đầu đuôi. Hắn nở nụ cười: “À, thì ra chúng ta từng là đồng sự.”


“Hắc Sa” từng thuộc cơ cấu tình báo tại khu I của CIA, thông qua hợp nhất các tổ chức vũ trang địa phương dần dần lớn mạnh, nhưng Bruce cũng không thích “Hắc Sa” dần thoát ra khỏi sự khống chế của mình. Randall bị bắt, chẳng qua là cung cấp cho lần oanh tạc đó một cái lý do mà thôi. Nhưng hiển nhiên tàn đảng “Hắc Sa” lại không nghĩ như vậy.

Gã đàn ông Trung Đông lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Tình trạng sức khỏe hiện tại của cậu thật khiến người lo lắng, đặc công ạ.” Gã hất cằm về phía tên người Nga cách đó không xa: “Có thể hỏi hắn.”

Bác sĩ người Nga kia mở miệng nói: “Thân thể của cậu trải qua đại cải tạo, nếu không sử dụng thuốc kích thích, cơ năng thân thể sẽ nhanh chóng thoái hóa, nhưng sử dụng thuốc kích thích lại gây ảnh hưởng rất lớn tới đứa nhỏ trong bụng cậu, khiến nó không thể chào đời.”

Randall nheo mắt, rồi đột nhiên cười rộ lên: “Sau đó?”

Gã Trung Đông thản nhiên nhìn hắn, “Ầy, không cần giả vờ như mình không quan tâm, đặc công Randall, cậu vốn là Omega, hơn nữa vô cùng xinh đẹp, điểm này tôi thừa nhận.” Gã lộ ra một nụ cười giả tạo, nói: “Có điều trên người của mày có một cỗ khí vị Alpha khiến người ta chán ghét, khiến tao buồn nôn chết đi được. Nếu không mày cho rằng vì cái gì cái mông mê người của mày còn chưa bị tao hung hăng tiến vào!?”

Từ ngữ thô tục của gã Trung Đông ngược lại khiến Randall nhếch khóe môi, trong đôi mắt xanh biếc là ý cười lạnh lẽo: “Chỉ bằng mày?”

Gã Trung Đông không nhìn tới khiêu khích của Randall, gã lạnh lùng nói: “Mày bị dấu hiệu, đặc công Randall, mày đã không còn giá trị.”

Đặc công tóc vàng tựa hồ rơi vào trầm tư, hắn hơi híp mắt, nhìn không rõ thần sắc trong đồng tử màu xanh kia.

—— Hắn bị dấu hiệu.

Randall ngăn tư duy của mình quay về buổi chiều bị Bruce tiến vào, hắn không thể lại hồi tưởng nữa, hắn không muốn dưới những cặp mắt đang nhìn chằm chằm của địch nhân bại lộ việc mình chỉ cần nghĩ đến người kia thôi cũng đã đủ khiến phía dưới rạo rực. Ảo tưởng không phù hợp với hoàn cảnh khiến Randall cười rộ lên.

Gã Trung Đông nhìn nụ cười chói lọi chẳng hiểu từ đâu ra của đặc công tóc vàng, nhíu nhíu mày, gã lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng tao không biết một Omega bị dấu hiệu có nghĩa như nào,” trong giọng nói gã Trung Đông mang theo đắc ý ác độc: “Đó là sự cho phép của Omega, cho phép chính mình thuộc về một người khác, Alpha của hắn. Không phải cứ để Alpha bắn vào trong mày là hoàn thành dấu hiệu.”

Đúng, không chỉ như thế. Randall nhắm mắt. Omega bị dấu hiệu không chỉ có nghĩa triệt để chuyên thuộc về mặt sinh lý, còn có tình cảm. Chỉ khi tình cảm của Omega cũng tồn tại khát vọng như vậy, dấu hiệu mới có thể trọn vẹn.

Gã Trung Đông nói: “Tao nghĩ, chỉ có người thật sự được mày tán thành mới có thể làm được đến nước đó đâu.” Tay gã ái muội sờ lên phần ngực lộ ra dưới lớp áo sơ mi bị thô bạo kéo mở hai cúc của Randall. Thanh niên tóc vàng chán ghét mím môi.

“Tao nghĩ mày quên một chuyện.” Randall chậm rãi nói, hắn nhìn gã Trung Đông kia, cười tự giễu: “Omega bị dấu hiệu là tự nguyện, nhưng Alpha kia, chưa chắc đã thừa nhận tao là bạn lữ.” Hắn nháy mắt một cái, nói: “Mày cho rằng vì sao tao rời khỏi CIA?”

Lời này nửa thật nửa giả, khiến gã Trung Đông kia nhất thời sửng sốt.

Thanh niên tóc vàng cười đến là nghiêm túc: “Tao bị trục xuất.”

Randall nói xong, hắn chậm rãi cong ngón tay, sức lực tựa hồ đang dần dần trở lại thân thể. Hắn điều hòa hơi thở, mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình nhảy lên từng nhịp. Thanh niên cố gắng nhìn xuống, cái bụng bằng phẳng của hắn căng cứng, từng cơn đau đớn dường như trở thành ảo giác. Randall chú ý tới trên đai nịt trên tay phải có vết rách rất nhỏ, mà dây trói trên chân cũng không chắc chắn như trên tay. Thanh niên tóc vàng thở ra một hơi, hắn cắn chặt răng, sau đó hạ quyết tâm.

Đã làm hài tử của ta, nhóc con mi chắc chắn phải đủ mạnh mẽ đâu.

“Tao khát.” Thanh niên tóc vàng nhàn nhạt nói.

Gã Trung Đông có chút suy sụp phất phất tay, —— gã không nghĩ tới việc tên đặc công này đối với trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt có khi là mối họa lớn chứ không phải nhân tình, —— Randall thành công nhắc nhở gã về khả năng này. Bên kia tên bác sĩ người Nga đang tiến đến, đưa cốc nước tới cho Randall.

Hai tay thanh niên tóc vàng đều bị cố định trên chiếc “giường” thực nghiệm bọc da kia không thể động đậy, tên bác sĩ chỉ có thể hơi nghiêng cốc, rót nước vào miệng Randall.

Thanh niên tóc vàng bắt đầu kịch liệt ho khan.

“Khụ khụ khụ .... khụ khụ!”

Randall bị sặc nước, ho đến tê tâm liệt phế, nước từ khóe miệng chảy xuống người làm ướt cổ áo, hắn cố gắng nâng người lên, cảm giác dị vật xâm nhập khí quản dường như khiến nam nhân vô cùng khó chịu, sắc mặt cũng đã đỏ bừng. Bác sĩ kia có vẻ không còn cách nào. Gã đến gần một chút, cởi ra đai nịt bằng da trên tay trái Randall.

“Đừng ——” khi gã Trung Đông ý thức được tên bác sĩ kia định làm gì liền lớn tiếng hô lên, nhưng đã chậm.

Tay trái thanh niên tóc vàng vừa thoát khỏi trói buộc ngay lập tức vươn ra, mạnh mẽ tóm lấy tên bác sĩ kéo về phía mình.

“Rắc” âm thanh xương cổ bị bẻ gãy cơ hồ nhỏ đến không thể nghe rõ.

Randall cảm thấy hắn như đem sức lực cả đời đều dùng hết, cơ bắp tay phải gồng lên ——

“Pực!” Chiếc đai trên tay đứt lìa.

Thanh niên tóc vàng bật dậy, hết thảy phát sinh quá nhanh, gã Trung Đông kia thậm chí còn chưa kịp phản ứng, con mồi của gã lập tức liền muốn thoát khỏi trói buộc, lộ ra răng nanh khát máu. Gã cuống quít xoay người nhào về phía cái bàn, cầm lấy cây súng gây mê phía trên.

“Phập ——”

Trước ngực Randall đau nhói, một mũi kim gây mê ghim vào ngực hắn, thế nhưng thanh niên tóc vàng ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không thèm làm, hắn nhanh chóng vươn tay mở đai trói trên chân, thắt lưng dồn lực, cả người đã đứng thẳng trên mặt đất, nhào về phía gã Trung Đông. Đối phương tựa hồ không ngờ tới động tác nhanh nhẹn của Randall, đợi gã đổi súng gây mê trên tay thành một khẩu súng lục có thể gây sát thương thì thanh niên tóc vàng đã gần ngay trước mặt.

Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của thanh niên tóc vàng lộ ra một nụ cười tà ác, trong đôi mắt màu xanh biếc phủ kín một tầng băng, phía dưới là kích động khát máu âm ỉ bùng cháy. Hắn nhấc tay tóm chặt cổ tay gã Trung Đông, dùng sức bẻ ngược xuống dưới, súng lục cạch một tiếng rơi trên mặt đất.

Gã Trung Đông biết nếu lúc này còn không dốc toàn lực phản kháng thì chỉ sợ gã cũng chỉ còn mỗi đường chết. Gã rất ngu xuẩn, rất không biết tự lượng sức mình, cuối cùng rơi vào kết cục bị con tin lật ngược tình thế. Gã Trung Đông đánh một quyền lên ngực Randall, ngay khi đối phương lắc người né ra thì mạnh mẽ lên gối tấn công phần bụng trên của thanh niên tóc vàng.

Động tác của Randall trì trệ một giây. Hắn không thể tránh được hoàn toàn công kích của gã Trung Đông, kim gây mê liều cao sau vài giây vận động kịch liệt tựa hồ bắt đầu phát huy tác dụng, phản ứng có phần chậm chạp khiến bụng hắn đau nhức một trận. Công kích của đối phương khiến dạ dày quặn lại từng cơn, thanh niên tóc vàng trong nháy mắt cong gập người, biểu tình gần như dữ tợn hiện lên trên mặt hắn. Randall mạnh mẽ phát lực, bất chấp tất cả ném gã Trung Đông về phía cái bàn cạnh bên, sống lưng đối phương nặng nề đập vào chiếc bàn đặt đầy dụng cụ y tế, phát ra một tiếng ‘rầm’ nhỏ, hai người đồng thời ngã mạnh trên mặt đất. Randall dùng sức lắc đầu, hắn nghe thấy tiếng mình thở dốc, tựa như lồng ngực không ngừng bị chèn vào không khí. Hắn cố gắng để động tác của mình trở nên nhanh nhẹn, ngay trước khi gã Trung Đông kia phản kích liền nắm lấy một cái không biết là nhíp hay là gì rơi tán loạn trên đất, sau đó dùng lực đâm vào hốc mắt kẻ địch.

“A a a!!!”

Tiếng kêu thảm thiết của gã Trung Đông đâm vào màng nhĩ, Randall cũng không vì thế mà buông tay, hắn áp chế đối phương chặt chẽ dưới thân, một tay hạn chế vùng vẫy cuồng loạn của gã Trung Đông, một tay nắm chặt món đồ kim loại dài nhỏ kia, từ từ, xoáy tròn đâm sâu vào trong mắt gã. Máu nhanh chóng phun ra từ hốc mắt.

Đau đớn quá lớn khiến gã Trung Đồng gần như điên cuồng, gã không biết từ đâu bộc phát ra sức lực rất lớn, trong một tích tắc đem cả người Randall quăng xuống đất, trên hốc mắt còn cắm thứ đồ kim loại lóe hàn quang. Randall bất ngờ không kịp đề phòng, cả người đập vào chiếc bàn đổ, hắn dường như nghe thấy xương sườn mình phát ra một tiếng “Rắc” không mấy tốt lành, đau đớn lan tràn toàn thân.

Gã Trung Đông dựa vào thị lực còn sót lại lết về phía Randall, máu gã dính đầy trên mặt lẫn trên tay thanh niên tóc vàng, nhìn qua một mảnh hỗn độn, hắn muốn nhanh chóng đứng dậy, lại bị một cơn choáng váng tập kích, cả người thoáng cái lảo đảo, hai chân vấp phải chiếc bàn đổ cạnh bên.

“A....”

Randall dùng sức lắc đầu lần nữa, tầng sương mù phiền phức giăng kín trước mắt hơi tản đi đôi chút, nhưng lưỡi dao của kẻ địch đã ở ngay trước mắt. Randall lui nhanh về sau, đau đớn dưới sườn làm hắn nhíu mày nhưng cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của hắn. Thời khắc thật sự đứng trên làn ranh sinh tử, Randall lại chợt phát hiện trạng thái hưng phấn đi kèm trước nay đã biến mất không còn dấu vết.

Có lẽ bởi vì thuốc an thần ức chế Adrenalin tăng cao, hắn nghĩ, nhất định là như vậy.

Sau đó hắn một bên tránh khỏi lưỡi dao đánh úp về phía bụng mình của gã Trung Đông, một bên hậu tri hậu giác phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trong đôi mắt xanh biếc rốt cục hiện lên tức giận. Tâm tình Randall lúc này thực sự không tốt, chiến đấu sinh tử cũng không thể khiến hắn xốc lại tinh thần. Thanh niên tóc vàng nhanh chóng nghiêng người, sau đó túm lấy tay phải gã Trung Đông. Đau đớn gã đang phải chịu hiển nhiên vượt qua Randall rất nhiều, thế nên gã chỉ có thể phát ra tiếng rống giận cuồng loạn, giãy giụa quơ quào không phương hướng căn bản không cách nào giúp gã thoát khỏi chế trụ của Randall. Thanh niên tóc vàng dùng lực vặn tay cầm dao quay ngược về phía gã. Hai người đều bị đau đớn tra tấn, thể lực sau trận đánh nhau đã tiêu hao hơn phân nửa, cánh tay run rẩy dữ dội, máu tươi trên mặt gã đàn ông Trung Đông như dòng suối nhỏ róc rách chảy, nhỏ trên mu bàn tay Randall. Randall mạnh mẽ dồn lực.

“Phập ——”

Mũi dao kia đâm sâu vào ngực gã Trung Đông.

Máu tươi phun trào.

Randall thở hổn hển buông lỏng tay, mặc cho thân thể gã Trung Đông nặng nề nện trên mặt đất, thanh niên tóc vàng theo đó cũng hơi lảo đảo một chút. Hắn chậm rãi bước qua đống hỗn độn trên mặt đất, tiến về phía cửa phòng.

Cơn đau trước ngực đã tê dại không còn cảm giác, chỉ còn từng cơn đau thắt từ bụng truyền đến. Randall chậm rãi cúi đầu nhìn thoáng qua, trên ngực chỉ có một chút tơ máu, hắn vươn tay móc vào trong thịt đào ra cây kim gây tê kia.

Bên ngoài đã là ban đêm. Gió lạnh của nước Nga thổi qua, nhưng không khiến thần trí hắn thanh tỉnh thêm chút nào, Randall dùng tay xoa xoa hai má, không ngờ lại cọ ra mùi rỉ sắt tanh nồng. Hắn vươn tay chống lên vách tường gạch đỏ thở dốc.

“Này, ổn chứ?”

Randall mạnh mẽ xoay người lại, hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh, trên mặt cô gái lộ vẻ quan tâm lo lắng, thế nhưng Randall không thể không cố sức nheo mắt để nhìn rõ khuôn mặt đối phương.

Thân hình Randall bất ổn lảo đảo hai cái, thanh niên vịn vách tường lung lay sắp đổ, trên mặt lại lộ ra một nụ cười ôn hòa.

“Đã lâu không gặp, đây là cách bắt chuyện của cô sao, Amanda?”




Chương 54:

Amanda chưa từng thấy hắn chật vật như vậy.

Thanh niên tóc vàng kia lúc nào cũng là bộ dạng thờ ơ, cho dù vừa trải qua hiểm cảnh chồng chất biển máu núi thi đi chăng nữa thì ý cười nhàn nhạt vẫn cứ luôn hiện diện trên mặt hắn. Đến nỗi khi Randall đi về phía mình rồi ngã xuống Amanda mới cảm thấy bất ngờ trở tay không kịp.

Nhưng nữ đặc công vẫn như trước nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy thanh niên lung lay sắp đổ, mắt đối phương vẫn đang mở, nhưng bên trong con ngươi xanh lam đã không còn bao nhiêu thần chí, trọng lượng thân thể toàn bộ đặt trên cánh tay Amanda, điều này làm cho nữ đặc công có chút luống cuống tay chân.

Cô rất nhanh ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Amanda đỡ Randall, dùng bả vai của mình miễn cưỡng chống đỡ trọng lượng của thanh niên, Randall cao hơn so với nữ đặc công rất nhiều, lúc này lại nằm trên vai cô, nghiêng ngả ra một tư thế cổ quái. Amanda nhìn vệt máu trên áo trước ngực Randall, khẽ nhíu mày.

Cổ áo thanh niên tóc vàng mở rộng làm lộ ra làn da trắng nõn trước ngực, nơi đó có một vết thương máu đã ngừng chảy, nữ đặc công biết đó là dấu vết trực tiếp móc ra thứ gì đó từ trong da thịt.

Thuốc an thần liều cao khiến cơ bắp đặc công tạm thời tê liệt, cơ hồ không thể xuất ra một chút khí lực nào. Randall có thể cảm giác được các giác quan và lý trí đều đang nhanh chóng rời xa, trong đầu chỉ còn lại từng trận tạp âm ong ong, khiến người ta mặc kệ tất cả mà ngủ. Ngực hắn đè lên một bờ vai có chút gầy yếu, hắn huy động một tia ký ức cuối cùng, nhớ được là ai, sau đó nhắm mắt lại.

Amanda cảm giác được thanh niên đem trọng lượng toàn thân đặt trên vai cô. Hô hấp dồn dập sau vận động kịch liệt từ từ chuyển thành bình thản mê mệt. nữ đặc công hít sâu một hơi, sau đó vận lực chống đỡ thân thể Randall, chậm rãi rời khỏi ngõ tắt nhỏ tối tăm.

“Sir.”

Đầu bên kia Bruce mặt không cảm xúc day day tai nghe siêu nhỏ trong tai, y thấp giọng: “Nói.” Trong hội trường đang trình chiếu hạng mục của Lầu Năm Góc, người phụ trách vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu về sự ra đời của loại vũ khí kiểu mới nào đó, nam nhân tóc đen ngồi ở một đầu khác của chiếc bàn dài, mắt híp lại nhìn lực sát thương biểu hiện trên màn hình lớn, trong tai lại nghe giọng nói của Amanda.

“Đã tìm được đặc công.”

Lông mày Bruce nhảy lên một chút: “Tình huống của hắn không tốt sao?”

Amanda nghiêng đầu nhìn thoáng qua Randall đang nằm mê man trên chiếc giường đơn sơ trong phòng, cô hơi bất ngờ vì câu nói mang tính khẳng định của Bruce.

Trưởng quan của cô giống như không cần tận mắt nhìn thấy cũng biết thanh niên tóc vàng này đang trong tình trạng thế nào.

“Đúng vậy, đặc công hiện đang hôn mê.” Amanda đáp: “Vừa rồi xảy ra một cuộc xung đột, hắn bị tiêm thuốc gây mê liều cao.”

Bruce nghe ra chút kinh ngạc pha trong lời nói của nữ đặc công, y kéo khóe môi, thản nhiên nói: “Nếu hắn còn tỉnh táo, nói chuyện với tôi sẽ không phải là cô, đặc công Amanda.”

Trong phòng họp đang trình chiếu loại vũ khí kiểu mới kia, âm hiệu vô cùng hoành tráng, cơ hồ không ai nghe được trưởng quan cấp cao Bộ chỉ huy đặc biệt đang “lầm bầm” cái gì. Nhân viên đang thuyết trình trên bục nhìn thấy khóe môi Bruce khẽ cong như đang cười, bởi vậy cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cực kỳ ra sức tiếp tục thuyết trình.

Nữ đặc công vì lời nói đùa kia của Bruce mà ngây ra một lúc.

Bruce nói: “James tỉnh liền lập tức dẫn hắn trở về, tình huống cụ thể trở về báo cáo sau.” Bruce tạm dừng một chút, thanh âm của y có vẻ hơi lãnh đạm, “Nếu cô không chắc chắn mình có thể chế phục được hắn trong trạng thái thanh tỉnh, có thể dùng biện pháp đặc thù.”

Từ thiết bị truyền tin truyền đến giọng nói mang theo sự lãnh khốc và quyết đoán quen thuộc của trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt, nhưng không hiểu sao Amanda lại nghe ra sự cấp bách và lo lắng bị che dấu trong đó. Cô tự nhủ với mình đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Nữ đặc công thấp giọng đáp: “Rõ.” Lần thứ hai cô quay đầu nhìn lại, thanh niên tóc vàng vẫn còn nằm ở trên giường, thân thể bất an mà lay động hai cái, có vẻ như sắp tỉnh. Amanda nói: “Tôi sẽ mau chóng hoàn thành nhiện vụ, xin trưởng quan yên tâm.”

Bruce chỉ ừ một tiếng, sau đó ngắt kết nối.

Amanda kinh ngạc nghe thấy vài tiếng vỗ tay rải rác truyền tới từ đầu bên kia ngay trước khi kết nối bị ngắt. —— Đừng nói trưởng quan trò chuyện với cô trong khi đang dự hội nghị cơ mật nào đó nha?!

Amanda lấy trong túi đồ mình mang theo ra một ống thuốc tiêm. Cô đi đến bên giường, thanh niên tóc vàng còn đang nhắm mắt, lông mi vàng óng lấp ló dưới mi mắt. Nữ đặc công ưu tú Amanda từng hoàn thành vô số nhiệm vụ, đã từng diệt khẩu cũng như đã từng sắc dụ lúc này đây tay lại có chút run rẩy. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải xuống tay với thanh niên này, cho dù có là việc đơn giản như tiêm một liều thuốc bảo trì trạng thái vô thức trong khi hắn vẫn còn đang hôn mê đi chăng nữa.

Amanda hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu tìm kiếm vị trí tiêm tốt nhất trên khuỷu tay đặc công tóc vàng. —— Cô cũng không muốn khi huấn luyện viên của mình tỉnh lại liền phát hiện trên người xuất hiện một vết tiêm không rõ nguồn gốc.

Sau đó nữ đặc công đối diện với một đôi mắt xanh biếc.

Trong đôi mắt đẹp đẽ ấy còn sót lại một tia mờ mịt sau khi hôn mê, ánh mắt của hắn chậm rãi tụ lại, lúc này mồ hôi lạnh đã thấm đẫm cả người Amanda, cô động tác lưu loát giấu ống tiêm vào trong tay áo của mình. 


Amanda lộ ra một nụ cười tươi tắn: “Anh tỉnh rồi.”

Thanh niên tóc vàng chớp mắt một cái, hắn chống lên ván giường cứng ngắc chậm rãi ngồi dậy, “Amanda.” Hắn nhìn nữ đặc công, trong đôi mắt nâu của đối phương tràn ngập quan tâm thuần túy.

Ngữ khí thanh niên xem như ôn hòa, Amanda cười rộ lên, cô nói: “Cảm ơn anh còn nhớ rõ tôi, huấn luyện viên thân mến.”

Randall nhướn mày: “Tất nhiên rồi.”

Sau đó hắn xuống giường, một loạt động tác nước chảy mây trôi, nhìn không ra chút dấu vết bởi vì bị tiêm thuốc gây mê mà bất tỉnh. Amanda trưng ra biểu tình kính nể.

Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng không biết làm sao để mở miệng. Cô quan tâm người thanh niên này, không ngừng mà tò mò về hắn, thế nhưng cô vẫn hiểu rằng mình nên cách người này càng xa càng tốt.

Nữ đặc công chớp mắt hai cái, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một cái mỉm cười, cô còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình lần này. “Tôi nghĩ chúng ta nên mau chóng khởi hành trở về, nếu điều kiện sức khỏe của anh cho phép, Mr. James.”

Quả nhiên.

Amanda nhìn thanh niên tóc vàng bởi vì xưng hô của cô mà chợt nheo mắt, cảm giác giống như bị mãnh thú nhìn chăm chú khiến cô cả người sợ hãi.

Randall cười rộ lên, lộ ra răng nanh trắng bóc, “Tôi nghĩ cô có rất nhiều thứ muốn hỏi.” Hắn thản nhiên nhìn Amanda, cợt nhả nói: “Có điều ngay cả chính tôi cũng thực tò mò đâu.”

Dưới ánh nhìn của nam nhân Amanda cười gượng, cô nói: “Tôi nghĩ rằng anh hoàn toàn có thể hiểu được.” Cô đã mất đi cơ hội gây mê Randall, Amanda biết rõ nếu mình động thủ với huấn luyện viên tuyệt đối không có phần thắng, cho dù tình trạng thân thể của đối phương thoạt nhìn không hề chiếm ưu thế. Cô không thể giả bộ rằng mình chỉ “tình cờ gặp được” vị đặc công bỏ trốn khỏi Bộ chỉ huy đặc biệt này trong con hẻm nhỏ, chung quy cuối cùng cũng chỉ còn cách thẳng thắn thành khẩn.

Amanda đánh cược một phen, vị trưởng quan tối cao của Bộ chỉ huy đặc biệt coi trọng huấn luyện viên của cô như vậy, liệu Bruce đối với thanh niên tóc vàng có phải cũng có ý nghĩa đặc biệt hay không.

Sau đó cô thấy Randall cười rộ lên.

Amanda trầm mặc, cô nhìn thanh niên tóc vàng đột nhiên trở nên mất bình tĩnh, những thứ phức tạp trong nụ cười kia cô không thể nhận ra. —— Mà thậm chí nếu có thể, Amanda nghĩ, thì cô vĩnh viễn cũng không muốn biết ý cười vặn vẹo trên khóe môi xinh đẹp của thanh niên tóc vàng rốt cuộc đại biểu cho cái gì.

Randall đi tới đi lui trong phòng, động tác của hắn vô cùng gấp gáp, nhìn qua giống như một con thú rơi vào khốn cảnh. Hắn biết Amanda là do Bruce phái tới, nghĩ đến điều này khiến hắn không khỏi nóng nảy. Hắn muốn gặp Bruce. Khát vọng này không biết vì sao lại trở nên ngày càng mãnh liệt kể từ khi hắn biết trong bụng mình có thêm một sinh mệnh. Đây ắt hẳn là ảnh hưởng của dấu hiệu đi, hắn quả thực rất nhớ Alpha của chính mình.

Hắn nửa muốn gặp Bruce, nửa lại không muốn đối mặt y. Randall biết nếu mình trở lại CIA sẽ phát sinh cái gì. Thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn của Bruce đối với “phản đồ” từ trước tới nay luôn khiến người ta kinh sợ, hắn không muốn chỉ vì say mê với người đàn ông đó mà tự đẩy bản thân vào chỗ chết. Hắn không xác định được Bruce sẽ phản ứng thế nào với lần hoan ái nửa cưỡng ép kia, với việc hắn biến mất sau đó, cũng như với đứa bé hiện đang trong bụng của hắn.

Hắn đã không thể trở về.

Amanda chậm rãi siết chặt nắm tay. Ống tiêm kia vẫn nằm trong tay cô, chất lỏng lạnh lẽo bị nhiệt độ cơ thể làm nóng lên. Nữ đặc công bắt đầu tính toán xác suất thành công của việc mạo hiểm tiêm thuốc cho huấn luyện viên của mình vào lúc này.

Randall chợt dừng cước bộ, hắn nghiêng đầu nhìn sang Amanda, nụ cười trên mặt đã bình tĩnh trở lại: “Chắc cô không ngại bồi tôi uống một ly chứ?”

Amanda sửng sốt một chút, cô gật đầu, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài, “Tôi đi lấy xe.” Nữ đặc công nói, Randall tại vài giây sau cũng theo kịp, khoảng thời gian đó đủ để Amanda lặng lẽ cất ống tiêm kia vào túi áo.

Thanh niên tóc vàng tựa hồ đã bình ổn phiền não trong lòng, hắn thản nhiên ngồi vào ghế phó lái, tùy ý Amanda lái xe.

Nữ đặc công dừng xe trước một quán bar overnight.

Cô xuống xe, đóng cửa, không dấu vết quan sát động tác của Randall, đặc công tóc vàng không hề phát hiện đi thẳng vào quán bar.

Amanda theo vào, hai người ngồi vào ghế cạnh quầy bar, người đông đúc cùng với âm nhạc huyên náo khiến người ta cảm thấy đây không phải chỗ lý tưởng để nói chuyện. Randall đúng lý hợp tình quay qua nói với Amanda đang khó xử: “Chúng ta vốn chính là đến uống rượu.”

Thanh niên tóc vàng tiêu sái búng tay một cái, nói với bartender: “Hai ly Vodka.”

Amanda do dự một chút, không nói gì.

“Cô biết tôi sẽ không cùng cô trở về.” Randall nói.

Amanda nhìn thanh niên dùng ngón tay thon dài mân mê ly rượu trong suốt, bên trong tỏa ra mùi vị nồng đậm đặc trưng thuộc về loại rượu Nga nồng độ cao.

“Đây là mệnh lệnh của sir.” Amanda lập tức đáp. Đôi mắt nâu của cô chăm chú nhìn thẳng vào Randall, quan sát phản ứng của hắn.

Mái tóc vàng của nam nhân dưới ánh đèn mịt mờ nơi quầy bar trở nên lung linh mờ ảo. Amanda nghĩ, người như vậy, cho dù là trưởng quan cũng sẽ nhịn không được mà tăng thêm vài phần lưu tâm.

Randall nở một nụ cười dửng dưng, nói: “Tôi đã chán phải tiếp nhận mệnh lệnh từ y rồi, đặc công Amanda.” Hắn nói đến hai chữ “đặc công” liền cười đến có chút trào phúng.

Amanda không để ý lời nói xỏ xiên của nam nhân, cô nhìn Randall ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh kia, khẽ nhíu mày.

“Sir rất coi trọng anh,” nữ đặc công nói, cô nghĩ, nói điều này với đặc công tóc vàng thì quả thực là vô nghĩa. Sự coi trọng của Bruce đối với hắn, toàn bộ người trong Bộ chỉ huy đặc biệt đều nhận ra. “Ngài ra lệnh cho tôi mang anh về, hoàn hảo vô thương.”

Randall nhướn mày, nở nụ cười: “Có thật là vậy không.” Hắn nói: “Bruce vốn thích tù binh của y hoàn hảo nguyên vẹn, dù sao, tôi chính là có giá trị như vậy. Tôi trở về không có kết cục gì tốt, Amanda, tôi biết cô sẽ lựa chọn đi theo Bruce, nhưng tôi chưa bao giờ muốn để cô trở thành kẻ địch của mình.”

Nữ đặc công sửng sốt một chút, nụ cười của thanh niên dưới ánh đèn bình thản lại chói mắt.

“Vậy thì, nói cho tôi biết, giữa hai người xảy ra chuyện gì.”

Động tác đùa nghịch ly rượu trong tay Randall dừng một chút, hắn bởi vì sự bình tĩnh trong giọng nói của Amanda mà có chút kinh ngạc. Một đặc công sơ cấp, học trò của hắn, cấp dưới của Bruce, lại có can đảm đi hỏi thăm quan hệ giữa bọn họ, thật là bất bình thường.

Hắn chậm rãi nói: “À, là tôi tự làm tự chịu.” Thanh niên tóc vàng cười đến híp lại hai mắt: “Cho nên y nhất định sẽ tức giận, bởi vì tôi đã không còn muốn tiếp tục phục tùng y nữa.”

Amanda im lặng lắng nghe, cô biết một chút bí mật đã được gợi ra, nếu cô vẫn còn sáng suốt thì nên dừng lại tại đây. Nhưng cô không làm vậy.

Randall lại uống hết một ly rượu, hắn lắc lắc cái ly rỗng gọi bartender đến, nói với Amanda: “Có lẽ cô không biết, tôi vốn là người lòng tham không đáy.” Hắn cười rộ lên: “Tôi khiến Bruce chán ghét.”

“Không ai có thể khiến trưởng quan làm việc mà y ghét.” Amanda đột nhiên nói: “Nếu y lựa chọn thỏa hiệp, ngầm đồng ý với hành động của anh, vậy không thể là chán ghét.”

Randall sửng sốt.

Amanda nhìn ly rượu của thanh niên tóc vàng lần nữa được đổ đầy chất lỏng trong suốt, trầm mặc một lát rồi nói: “Đừng uống.”

Randall nhếch môi cười cười: “Rượu vẫn là mạnh mới ngon.” Hắn lại nhíu mày: “Bourbon không ngon chút nào.”

Amanda lần này triệt để chấn kinh rồi, cô nhìn thanh niên tóc vàng lúc này tựa như một đứa trẻ hờn dỗi tủi thân, lại nhớ tới tủ rượu trong phòng làm việc của trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt toàn bộ đều là Bourbon, khóe miệng run rẩy.

“Thật sự không thể uống nữa đâu!” Amanda đoạt lấy ly rượu của Randall.

Cánh tay Randall duỗi ra, cầm ly rượu Amanda không hề chạm qua lên rót vào trong miệng.

Nữ đặc công chán chẳng buồn nói, cô đành phải nghiêng đầu gọi bartender cho mình một ly nước lọc rồi quay lại đặt xuống trước mặt Randall. Thanh niên tóc vàng cười tủm tỉm chớp chớp mắt với Amanda, sau đó nói với bartender, “Rót cho quý cô xinh đẹp của chúng ta nào.”

Amanda trơ mắt nhìn ly của mình lần nữa được rót đầy rượu. Cô bưng ly lên uống một hơi, Randall nhìn qua vẫn không hề phòng bị. Nữ đặc công âm thầm vân vê ống tiêm trong túi áo.

“Anh vẫn nên uống ít rượu đi, đối với đứa nhỏ không tốt.” Cô bỗng nói.

Randall ngẩn ra, hắn có vẻ bất ngờ không kịp đề phòng.

Amanda nhìn đôi mắt xanh thẳm kia, cô không rõ vì sao mình bỗng sinh ra áy náy, nữ đặc công liếm môi, lại uống một hớp rượu, “Tôi thẩm vấn tên tàn đảng Hắc Sa kia.” Cô liếc mắt nhìn Randall một cái, “Khi ấy có lẽ sức lực của anh tiêu hao quá lớn, khi tôi đi vào gã vẫn còn sống.”

Cô dùng thủ đoạn gần như tàn khốc từ miệng gã Trung Đông kia bức ra một ít “tin tức”, sau đó cho gã một phát thống khoái. Trong căn phòng kia khắp nơi đều là mùi máu tươi, mà bất kì đặc công chuyên nghiệp nào nhìn thấy những thiết bị y tế và dược phẩm rơi tứ tán trên mặt đất cũng có thể phỏng đoán ra một phần.

Nếu không phải gã Trung Đông kia dưới đau đớn quá lớn buột miệng nói ra một câu như vậy, Amanda nghĩ, cô thậm chí quên mất Randall là một Omega.

Cha của đứa trẻ có lẽ không cần phải đoán.

Amanda chỉ cảm thấy đau đầu.

Cô nhìn đôi mắt xanh của Randall, khóe môi nam nhân lại lần nữa treo lên tươi cười, “Ngay cả điều này mà cô cũng biết, hửm.”

Amanda dùng tay day day thái dương, cô tựa hồ từ ánh mắt của đối phương nhìn ra một tia nguy hiểm, —— có vẻ phải ra tay ngay. Nữ đặc công thò tay vào trong túi áo nắm lấy ống tiêm kia.

Randall lắc ly rượu trong tay, Vodka vừa mới uống đang hừng hực thiêu đốt trong dạ dày, hắn có thể cảm giác được dưới bụng lại bắt đầu âm ỉ đau đớn thể hiện kháng nghị.

Amanda chớp chớp đôi mắt, ngọn đèn dường như đột ngột trở nên sáng chói, khiến cô không thấy rõ gương mặt Randall.

Thanh niên tóc vàng thấp giọng nở nụ cười: “Tôi không muốn như vậy, Amanda.” Hắn vươn tay vỗ về một chút hai má nữ đặc công.

Amanda cũng không ngốc, thân thể khác thường khiến cô thầm nghĩ không ổn, trong đầu tựa hồ có cái gì đó đang nhanh chóng biến mất, giống như giọt nước mưa tràn ra từ khe hở.

Randall chậm rãi nói: “Nhưng cô lại biết điều không nên biết.”

Amanda há miệng thở dốc, lại không cách nào phát ra âm thanh. Cô tiếp tục chậm rãi dồn sức, sau đó dồn lực vung tay chém về phía Randall.

Thanh niên tóc vàng chỉ dùng một tay liền chặn lại công kích này, hắn nhẹ nhàng xoay cổ tay, mũi tiêm sáng lóng lánh kia liền đâm vào trên người Amanda. Nam nhân dứt khoát đẩy hết chất lỏng bên trong.

“Cô vẫn sẽ sơ suất, Amanda.” Randall rút ống tiêm, nhìn nữ đặc công mềm nhũn dựa vào quầy bar không để bản thân ngã xuống.

“Cô không nên quan tâm tôi, không nên vì ngăn tôi uống rượu mà quay đi gọi bartender đổi nước, không nên để ly của mình rời khỏi tầm mắt của bản thân.” Randall thấp giọng nói: “Cô phải biết, lúc ra khỏi cửa tôi đi ở phía sau, đặc công thực hiện nhiệm vụ bên ngoài của Bộ chỉ huy đặc biệt thích để dược phẩm trong ngăn kép của ba lô, muốn tìm loại thuốc này cũng không khó.”

Amanda rõ rệt cảm nhận được sức lực đang xói mòn, có điều thứ cô mất đi không chỉ vỏn vẹn như vậy, nữ đặc công hiểu được những lời Randall vừa nói, phẫn nộ trừng hắn.

CIA nghiên cứu chế tạo ra được loại thuốc gây nhiễu loạn thần kinh, người dùng sẽ quên hết thảy những gì đã xảy ra trong vài giờ trước đó.

Quả nhiên, thời điểm Randall lấy đi cái ly của cô đã bỏ thuốc vào trong.

“Ngày mai cô sẽ không nhớ được điều gì, về cuộc trò chuyện này, về tôi và Bruce, về đứa nhỏ kia.”

Đôi mắt xanh thẳm nhìn chăm chú nâu nhạt, tựa như nghi thức thôi miên nào đó.

Amanda không cam lòng mà giãy dụa, nhưng thuốc an thần khiến cô không cách nào làm ra phản kích hữu lực.

Randall thấp giọng cười cười, hắn nhìn Amanda: “Tôi sẽ không trở về, xin lỗi, khiến cô không thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Amanda có thể cảm giác cơn buồn ngủ ngày càng mãnh liệt, theo đó là sự khủng hoảng khi trong tâm trí mất đi điều gì đấy. Cô cố gắng nói: “Theo.... theo tôi trở về...bảo vệ.... bảo vệ .... đứa nhỏ...”

Randall mỉm cười đứng dậy, hắn nói: “Tôi sẽ bảo vệ nó. Con của tôi, tôi sẽ bảo vệ nó.” Hắn như đang tự khẳng định điều gì đó, nhẹ giọng lặp lại một lần, sau đó nhìn Amanda không tự chủ được nhắm lại đôi mắt, nói: “Cảm ơn.”

Bartender đi tới, “Cô ấy không sao chứ?”

Randall ngẩng đầu cười cười: “Không sao cả. Chỉ là lâu không gặp, cô ấy uống rượu.” Thanh niên thản nhiên nói: “Để cô ấy ngủ đi.” Hắn mượn giấy bút, viết xuống tên một khách sạn. “Đây là nơi ở của cô ấy, phiền cậu gọi giúp chiếc taxi.”

Bartender nhìn mảnh giấy được đẩy qua cùng với mấy tờ tiền, gật đầu đáp ứng. Sau đó rất ân cần rót đầy ly cho Randall.

Thanh niên tóc vàng ngăn cản động tác của cậu ta, bartender có chút khó hiểu nhìn nam nhân mấy phút trước còn uống một hơi hết ba ly Vodka, nụ cười trên mặt đối phương nhìn qua có chút cổ quái, thật giống như nụ cười như vậy cũng không thường xuất hiện trên mặt hắn.

Nhưng lại ôn nhu một cách khó hiểu.

“Tôi uống nước là được rồi.” 

Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét