Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018

[Review] Nhất định phải cầu hôn với bảy nam nhân thì phải làm sao_Long Thất_




Nhất định phải cầu hôn bảy người nam nhân thì phải làm sao – Long Thất

Thể loại: xuyên thư, NP trá 1×1, huyền huyển, cổ đại, HE

Phải cầu hôn với bảy nam nhân là một bộ xuyên nhanh NP trá hình thường thấy của Long Thất, nhưng kết viên mãn hơn bộ các bạn trai đồng thời cầu hôn:))) chỉ là khúc cuối có vẻ bà Long Thất thấy truyện quá dài rồi nên bao nhiêu nút thắt bà ấy gỡ rất nhanh nên có vẻ hơi rối, ráng đọc từ từ là được.

Truyện kể về một bạn thụ cái gì cũng giỏi xuyên vào chính tác phẩm của mình, được giao cho nhiệm vụ đi công lược 7 ma tôn của thế giới này, nếu không thì bạn sẽ tạch :))

7 anh công tương ứng với bảy nguyên tội, “Ngạo mạn” thông kiếm thuật, thông trận pháp, thích dưỡng thành sau đó tự tay đập nát, thích nhìn thứ đẹp đẽ nhất tuyệt vọng trong đau khổ, trong phản bội.

“Ghen tỵ” cả đời cầu yêu, cầu được yêu nhưng không tin tưởng tình yêu, thú vui của anh chắc là đi phá đám tình yêu của người khác, nói chứ anh cũng đáng thương lắm, nói anh ghen tỵ thì chẳng bằng bảo anh tự ti, tự ti vì không được yêu, rồi từ đó mới vặn vẹo thành nguyên tội.

“Sắc dục” là em sinh đôi của “Ngạo mạn”, gọi anh là sắc dục vì a có ma thú có thể khống chế dục vọng của người khác, khiến người đó điên cuồng vì tình dục, châm ngôn sống của anh là nếu không có được tâm vì cứ chiếm lấy thân thể trước, nhìn người khác tuyệt vọng trong dục vọng là sở thích của ảnh :v

“Tham lam” là một yêu nghiệt :)) Ở đây là nói về sắc đẹp ấy, ngoài ra thì giống như tên nguyên tội của anh, anh muốn rất nhiều thứ, không có thứ gì anh muốn mà không đoạt được, chỉ là chính bởi vậy mà thành thói cả thèm chóng chán, trong mắt anh chỉ có hai thứ là vật không giá trị và vật “còn” giá trị. Tham lam thích ăn cá, giỏi bán manh nhất trong 7 người :))

“Lười biếng” kiệm lời, thật ra thì là do “lười nói”, “lười biểu hiện”, hay đúng ra phải nói, là “lười tiếp nhận tình cảm”, là “lười” có tâm, “lười” có tình, nên đa phần anh vác mặt than là chính, nhưng mình thấy anh mới là người ôn nhu nhất trong cả bảy người aaaaa (; v ; ) quá khứ của anh chắc hẳn cũng là đáng thương nhất trong cả bảy người, không phải tự nhiên mà thụ gọi anh là tiểu thiên sứ đâu :))))

Cuối cùng là “Phẫn nộ” và “Ăn uống vô độ”, “Phẫn nộ” như bạn thụ gọi thực ra là một con cẩu điên, chỉ thích đánh nhau và chỉ muốn đánh nhau, nhưng thật ra đó là “phẫn nộ” của sau này, là “phẫn nộ” sau khi đã mất đi một phần “hồn”, “ăn uống vô độ” chính là kẻ giết người không ghê tay, anh gặp thụ “lần đầu” đã bóp tim vặn cổ con nhà người ta, khiến thụ vừa gặp đã ghim :))) 6 người còn lại thụ dù diễn kịch nhưng vẫn phát tim cho a, chỉ có riêng anh là bị em phũ từ đầu đến cuối :)) Nhưng chính anh mới là mấu chốt của toàn bộ câu chuyện, anh là mảnh hồn gần với anh công nhất, nên cảm xúc với thụ cũng là mãnh liệt nhất :)) Thật ra thì thụ và công đã biết nhau cả hàng vạn năm rồi, chỉ là câu chuyện của hai người rất dài, cũng rất buồn, hai người biết nhau bảy kiếp, nhưng không kiếp nào viên mãn cả, 5 kiếp đầu công ép buộc thụ bằng nhiều cách sai trái nên hai người không đến được với nhau, thụ bỏ lỡ 5 lần, vứt bỏ công 5 lần, kiếp thứ 6 hai người có khoảng thời gian hạnh phúc nhưng vì lí do khác tác động mà công hi sinh cho thụ để thụ được sống, anh công cũng suýt tan thành khói bụi, tới kiếp thứ 7 thụ nhận ra tình cảm của mình, quyết ở bên công rồi thì công lại quyết định xé hồn ra làm bảy để hi sinh cho thụ có cuộc sống tự do, thụ tự do nhưng thật ra lại lang thang trong thế giới mình không thuộc về, không nhớ mình là ai, không có ai bên cạnh, chỉ dựa vào tiềm thức còn sót lại mà viết nên quyển sách mà thụ tưởng mình xuyên vào chứ không nhận ra đó mới là thế giới thật của mình, hên mà sau đó thụ nhớ ra tất cả và cả hai có được cái kết viên mãn. Sau thì 7 hồn của anh công hợp về một cơ thể, là một cơ thể nha, vì 7 người vẫn là 7 hồn riêng biệt, nhìn các anh tự ăn dấm của chính mình buồn cười cực kì luôn :)))

Thụ lí trí, thông minh, là cường thụ chân chính nhé :)) Ban đầu thấy thụ có vẻ hơi phũ với các anh nhưng có trách cũng chỉ trách thụ lí trí quá, lại mất đi kí ức khoảng thời gian ở bên công nên phải tới khoảng 3/4 truyện thụ mới dần dần nhớ lại và bộc lộ chân thật tình cảm của mình với công. Nhưng ai bảo thụ không yêu công nhiều bằng công yêu thụ là sai lầm rồi, vì gần cuối truyện (sau khi các anh công đã hợp về một thể rồi nhớ) tác giả đã viết. Thụ mất trí nhớ, lang thang cô độc trong thế giới mình không thuộc về, nhưng trong tiềm thức thụ vẫn nhớ về công, trong tiềm thức thụ muốn công có cuộc sống hạnh phúc, thế nên thụ viết nên quyển sách kia, xây dựng hình tượng bảy ma tôn duy ngã độc tôn, đứng trên đỉnh nhân sinh, sinh mệnh vĩnh hằng, tiêu sái tự tại, tất cả những gì hoàn mĩ nhất, thụ đều muốn dành cho anh, đây không phải là yêu hay sao? Nhưng đồng thời cũng thụ cũng hận công, thất sinh thất thế, 5 kiếp cầm tù, 5 kiếp nhục nhã, đó là kí ức thụ không muốn nhớ tới, hận, tất nhiên phải hận, chỉ là nếu không yêu, thì làm sao có hận? May mắn, cái kết cuối cùng của hai người là giữa yêu và hận, thụ vẫn chọn yêu.

Kết viên mãn, meow meow.
Cho mình xin tí giá nhé ^^
{[['']]}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét